Hành Giả Ký
Chương 20: Tan Hợp
Nơi Ma ngục của Huyền và Thiền giới của Tĩnh giao nhau được Huyền đặt cho cái tên, Chiến vực. Khác với Ma ngục tối tăm của Huyền và Thiền giới trắng xóa của Tĩnh, cả khoảng không gian này chỉ có một màu xám. Bình thường ở nơi đây, mọi thời khắc đều có Phật âm và Ma âm vang vọng. Đôi lúc còn có hư ảnh của vô số kiếp trước của Huyền Tĩnh tái hiện, hắn đã từng là ma đầu giết người không ghê tay, đã từng là hôn quân trầm mê nữ sắc, đã từng là thương nhân cả đời chạy theo phú quý, đã từng là văn sĩ mang một mảnh tình si, cũng đã từng là cao tăng đắc đạo độ hóa chúng sinh ở địa ngục. Thế nhưng Chiến vực lúc này lại hoàn toàn im ắng, Huyền và Tĩnh, ngồi trên hai đài sen đen trắng, bốn mắt nhìn nhau, chẳng biết nói gì. Người đầu tiên phá vỡ im lặng dĩ nhiên là Huyền:
“Lần này chúng ta chơi quá tay thật rồi. Ma nhãn và Tuệ nhãn hoạt động cùng lúc vậy mà lại thôn phệ hết tu vi của ta, giờ ta chẳng khác nào mấy tiểu hài tử cảnh giới Thần Thông. Còn thiền lực của ngươi…”
Tĩnh nhắm mắt lại rồi lên tiếng:
“Sát nghiệp quá nặng nề, đạo hạnh vỡ nát, đạo tâm loạn động, thiền lực đã mất.”
Hai người lại tiếp tục im lặng.
“Tiểu Tĩnh à, chỉ cần ngươi đừng để Giới luật gò bó tâm nữa, thiền lực lại có thể tùy phát thôi.”
“Không có giới làm dây xích, lấy cái gì để cột tâm bất động, không có Định làm sao có Tuệ?”
Nghe Tĩnh nói vậy, Huyền nhìn hắn chằm chằm:
“Pháp lực “thịt gà thơm ngon” của ta đã ăn gần hết, giờ đến chút Thiền lực “gân gà” của ngươi cũng không còn. Vậy chẳng lẽ chúng ta phải chịu chết đói?”
“Chúng ta cứ đi khất thực như lúc còn ở thiền viện, hẳn sẽ không chết đói được đâu.”
Huyền mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tĩnh:
“Lúc này mà ngươi còn nói đùa được à! Tiên Tâm luận đạo chỉ còn hơn 2 tháng. Đừng nói đến việc giải cứu Trung châu, cả tư cách để tham gia, chúng ta cũng không có.”
Huyền ngồi trên đài sen bay vòng vòng xung quanh Tĩnh, chau mày suy tư. Tĩnh tuy có tâm muốn cứu Trung châu, nhưng lực bất tòng tâm, hắn thở dài:
“Xem ra chúng ta chỉ có thể cầu họ bình an. Chỉ hi vọng có tu sĩ hữu tâm hay vô ý phát hiện kịp thời.”
Lúc này một giọng nói non nớt ở hiện thực đánh thức hắn:
“Bạn mới! Sáng rồi! Đi ăn cơm thôi.”
Đối với tu sĩ, bị gián đoạn trong lúc tu hành là điều tối kị, thế nhưng Huyền mở mắt nhìn A Ngưu, trìu mến nói:
“Ta đói bụng rồi! Chúng ta đi ăn thôi!”
Khác với những thiên tài đệ tử của các gia tộc và tông môn, hắn vô cùng quen thuộc với bữa ăn của thôn dân. Từ lúc biết chuyện, hắn ngày nào cũng lon ton chạy theo sư phụ đi khất thực. Hương vị quen thuộc khiến hắn nhớ những ngày ở thiền viện, nhớ ánh mắt từ bi của sư phụ. Bữa ăn chỉ có rau xào thịt bò và bát canh chân giò, nhưng hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Gia gia của A Ngưu dọn cơm lên rồi chỉ đứng ở một bên với cháu mình, nhìn hắn ăn mà gương mặt có chút lo lắng.
(Nói nhanh chút để mọi người khỏi băn khoăn. Phật pháp của Huyền Tĩnh không kiên ăn mặn. “Không đòi hỏi” chính là một pháp của Niết Bàn thiền viện, khi đi khất thực, ai cho gì thì thầy trò ăn thứ đó. Có kiên kị vài thứ nhưng ta sẽ không đi sâu.)
Thường ngày, hai ông cháu chỉ ăn cơm khoai, rau luộc, canh cá khô. Lâu lâu người dân trong làng có người đến khám bệnh, mới có một bữa cơm có ít trứng gà, thịt lợn. Lúc sáng, lão lấy ít tiền để dành, ra chợ sớm, mua miếng thịt bò cùng cái chân giò, tươi nhất, ngon nhất để làm đồ ăn sáng cho Huyền Tĩnh. Thế nhưng lão vẫn sợ đồ ăn không phù hợp khẩu vị của hắn. A Ngưu đứng ở một bên thì nước miếng đã chảy ướt cả sàn nhà.
Huyền Tĩnh nhìn thấy cảnh này thì nhanh đoán ra chuyện. Hắn nhìn hai ông cháu A Ngưu, đứng lên bái tạ:
“Ta ăn xong rồi! Bữa cơm rất ngon, đây là chút lòng thành của ta. Đa tạ Mục lão và A Ngưu đã chăm sóc ta thời gian vừa qua.”
Hắn phất nhẹ tay, một viên linh thạch nhỏ hiện ra trên bàn. Mục lão, gia gia của A Ngưu nhìn thấy viên linh thạch thì mất hết hồn vía, xua tay loạn xạ.
“Món quà này quá sức quý giá, xin công tử thu hồi! Chúng chỉ là tốn chút ít sức mà thôi.”
“Ta thực không có thứ gì giá trị nhỏ hơn viên linh thạch này, Mục lão cứ nhận đi! Ta biết là vì ta mà người đã hao tâm tổn trí rất nhiều.”
Huyền nói xong thì tiến về phía A Ngưu, lấy ra một tượng gỗ lớn bằng bàn tay. Tượng khắc một con rắn hổ mang cuộn tròn thành tọa cụ, đầu rắn vòng ra phía sau, mang phình ra như một chiếc dù che, ngồi trên tọa cụ rắn hổ mang đó là điêu khắc A Ngưu bụ bẫm, đang nhắm mắt nhập định.
“A Ngưu! Ngươi không có linh căn, không thể tu tiên đạo, nhưng nếu như ngươi cứ làm việc thiện, bức tượng này sẽ tích lũy công đức của ngươi. Ngươi có thể dùng nó để thi triển Thần Thông.”
A Ngưu nghe vậy, vô cùng mừng rỡ. Cho dù không thể thành tiên nhân, nhưng mà có thể làm phép là hắn đã rất vui vẻ. A Ngưu quệt tay nhỏ thật kỹ trên áo rồi hớn hở cầm bức tượng. Bức tượng lóe lên rồi biến mất, A Ngưu kinh ngạc nhưng ngay sau đó lại cảm thấy bức tượng đang nằm đâu đó trong người mình, chỉ cần nghĩ đến thì hình ảnh bức tượng thì nó sẽ hiện ra trước mắt.
“Vậy sau này ta có thể bay sao?”
Nghe A Ngưu hỏi vậy, Huyền vỗ vai hắn, lớn tiếng cười:
“A ha ha ha! Ngươi không phải tu sĩ, lại không có cánh, làm sao mà bay được?”
Tiếp đó gương mặt Huyền biến thành có chút tinh ranh,
“Tuy không thể bay, nhưng nếu công đức của ngươi đủ cao sâu, mấy tên có thể bay cũng không dám bay qua đầu của ngươi.”
Vẻ ranh ma đột nhiên biến mất, gương mặt của “bạn mới” lại trở nên thanh tịnh, đến mức A Ngưu cảm thấy người trước mặt không thuộc về nhân thế, hoàn toàn không dính bụi trần.
“Nếu còn duyên, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Nói xong, hắn cất bước rời khỏi căn nhà tranh mái lá, rời khỏi thôi Lạc Nhạn. Thế nhân đâu biết rằng, vì một bức tượng và một lời hẹn ước, một vị Diêm vương ghét ác như cừu chí công vô tư được sinh ra đời. Trong một cõi địa ngục nơi Diêm La vương A Ngưu ngự trị, ai dám bay qua đầu của hắn?
–
Huyền Tĩnh rời khỏi Lạc Nhạn thôn; Tĩnh phải trở về lại Thiền giới khổ tu, ổn định lại đạo hạnh, gia tăng thiền lực; Huyền làm chủ thân thể, nhắm thẳng hướng Đông Nam, bay trở về Nam Thiên Ma vực. Bây giờ hắn không đủ lực lượng để ngăn chặn thế cục của Trung Châu. Không có thiền lực để trấn yêu ma, cũng không đủ linh lực để lập trận pháp phong ấn, việc hắn có thể làm lúc này là trở lại Huyền Ma cung, củng cố phòng bị, nghênh đón đại nạn sắp phủ xuống.
Cà sa lướt gió, Huyền Tĩnh ngồi ở phía trên, chống cằm than thở:
“Ta luôn nghĩ việc truyền tin sẽ luôn có hạ nhân lo liệu. Bây giờ thì tốt rồi, không có cách nào chuyển tin tức cho gia gia.”
Trước mặt Huyền Tĩnh là một đống các đồ vật linh tinh có lớn có nhỏ, một cái bát khất thực, một chuỗi tràng hạt có 108 hạt, một cái chuông nhỏ, một loạt các bức tượng La Hán bằng đá được điêu khắc tinh xảo, đủ loại ngọc thạch và huyền thiết. Bắt mắt nhất vẫn là 1 chồng lớn kinh thư.
Với tu vi hiện tại của hắn, không có pháp bảo không gian lại không có pháp bảo phi hành, hắn chỉ có thể trèo đèo lội suối, tự tìm một thành trì có truyền tống trận, thì mới mong có thể nhanh chóng về Nam vực. Tuy Vọng Thiên thành khoản cách gần nhất, nhưng nơi đó lại là nơi diễn ra Tiên Tâm luận đạo kỳ này. Với thân thế cùng tu vi của hắn lúc này, một mình đến đó thì chính là heo tự chui đầu vào rọ.
–
Ở Vô Song lĩnh, đã mấy hôm nay Âu Dương Vân không uống một giọt rượu nào, bởi sư phụ hắn là Âu Dương Thắng đã biệt vô âm tín. Không khí của Vô Song lĩnh rất khác thường, không còn chính khí ngút trời của lúc trước, từ trưởng lão cho đến đệ tử đều trở nên âm trầm. Chưởng môn Đông Phương Duy Kính còn vô cớ bắt phàm nhân lẫn tu sĩ từ Vô Song sơn hạ, sau đó giam giữ ở Vô Song sơn thượng. Trực giác của Âu Dương Vân mách bảo, “chuyện không ổn”.
“Ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Nếu Trung châu xảy ra chuyện thì Bắc địa chính là địa phương an toàn nhất. Sư phụ mất tích, không để lại lời nhắn gì, chắc chắn đã lành ít dữ nhiều.”
Âu Dương Vân sắp rời khỏi địa phận của Vô Song lĩnh thì có người chắn đường ở phía trước. Đó chính là Đông Phương Gia Mộc, bên cạnh hắn còn có 5 người khác. Từ ngọc bội đeo bên hông thì có thể nhận ra tất cả những người này đều là đệ tử của Đông Phương gia tộc.
“Đại sư huynh, đêm đã khuya! Vì sao sư huynh không ngủ mà lại tản bộ ở nơi này?”
Nhìn thấy những đệ tử của Đông Phương gia tộc ai ai cũng đều mang sát ý, Âu Dương Vân cười lạnh:
“Đối phó với một tu sĩ Tiên Tâm cảnh nhỏ nhoi như ta mà còn mang theo cả Chân Tiên, Đông Phương Gia Mộc người thật đúng là suy tính chu toàn.”
“Đại sư huynh quá khen! Ai không biết uy danh của Túy tử Âu Dương Vân, vừa bước vào cảnh giới Tiên Tâm đã tự sáng tạo ra thân pháp quỷ dị. Còn ta thì thật không muốn để sư huynh trốn thoát, ân oán của chúng ta cũng nên đến lúc phải giải quyết rồi.”
Đông Phương Gia Mộc hận không thể lập tức đạp Âu Dương Vân ở dưới chân, trả lại nhục nhã vì thua kém trước kia. Âu Dương Vân ngẩng cao đầu cười lớn tiếng:
“Ta nói cho ngươi biết một việc, danh hiệu Túy tử kia là do ta tự đặt ra, cũng không phải vì tự hào về thân pháp như say rượu của mình, mà để nhắc nhở mình phải uống rượu đúng giờ giấc. Thực thì ta rất ghét uống rượu, nhưng nếu không uống đủ thì thật phiền toái.”
“À! Đã mấy hôm nay ta mãi truy tìm sư phụ, không hề uống lấy một giọt rượu nào. Các ngươi phải thật cẩn thận à.”
Nói xong thì Âu Dương Vân cầm đoản côn, thoát ẩn thoát hiện, đánh về phía Đông Phương Gia Mộc. Tu sĩ Chân Tiên bên cạnh Gia Mộc tức thì chắn ở phía trước, một cái khiên nhỏ xuất hiện đỡ lấy linh lực phát ra từ đoản côn. Lúc này, Đông Phương Gia Mộc ở phía sau tu sĩ kia lại điều khiển phi kiếm, nhắm vào sơ hở của của Âu Dương Vân, phát động công kích. Phi kiếm dễ dàng đâm xuyên qua ngực của Âu Dương Vân, mũi kiếm lộ ra ở sau lưng hắn. Nhưng quỷ dị là không có máu chảy ra ngoài. Khi thấy vậy, Đông Phương Gia Mộc hét lớn:
“Là ảo ảnh từ thân pháp, tất cả cẩn thận.”
Nói xong hắn đảo mắt nhìn xung quanh, tất cả đồng bọn của hắn cũng đã từng danh thân pháp quỷ dị của Túy tử nên cũng lập tức trở nên cảnh giác, đề phòng xung quanh. Vị Chân Tiên kia cũng cho rằng kẻ trước mặt chỉ là do pháp thuật tạo thành, bởi khi hắn dùng thần thức thăm dò thì hoàn toàn không phát hiện huyết dịch trong cơ thể Âu Dương Vân, ” Đó nhất định là ảo ảnh”. Không ai để ý “ảo ảnh” kia hai mắt đỏ ngầu, giơ tay đánh ra thêm một côn, uy lực gấp trăm lần côn trước đó. Vị Chân Tiên hoàn toàn không hề đề phòng kia lập tức liền bị đánh nát đầu.
Trong sự sững sốt của địch nhân, Âu Dương Vân dùng pháp lực kéo cái xác chết kia về phía mình rồi hả to miệng. Cái miệng lúc nào cũng mang nụ cười lãng tử vậy mà lúc này lại há to như cái bát, ngậm vào chiếc cổ không đầu kia rồi hút máu, nuốt xuống ừng ực. Nếu để các nữ đệ tử của Vô Song lĩnh thấy hình ảnh này thì chắc cả đám sẽ hỏng hết. Đông Phương Gia Mộc và thủ hạ thấy vậy thì nổi cả da gà, đồng loạt tế ra hơn chục thanh phi kiếm, đủ mọi kích cỡ và hình dáng, đâm thẳng về phía Âu Dương Vân.
Âu Dương Vân hoàn toàn không để ý đến phi kiếm cắm trên người mình như lông nhím. Hắn vẫn hút máu của vị Chân Tiên kia. Chỉ trong vài hơi, cái xác kia đã khô quắp. Hắn để xác chết rơi xuống đất rồi mỉm cười, nhìn Đông Phương Gia Mộc:
“Ta thật khát quá! Mấy hôm nay ta quá bận bịu, quên cả uống rượu, người ta khô héo không còn giọt máu nào, giờ thấy máu lại chịu đựng không được. Mong các vị sư đệ lượng thứ cho hành động thô tục vừa nãy.”
Nếu như đập đầu rồi hút máu như uống nước dừa thế kia chỉ gọi là “thô tục”, thì “vô nhân tính” lại phải đến mức độ nào? Đông Phương Gia Mộc cùng đồng bọn hoảng sợ quay đầu bỏ chạy. Âu Dương Vân cười nửa miệng, lập tức đuổi theo.
Hai bên kẻ đuổi, người chạy. Được chừng một canh giờ sau thì họ đã ở bên trong địa phận thuộc Bắc địa, chỉ còn Đông Phương Gia Mộc còn sống, bốn kẻ khác đã trở thành thây khô. Lúc này một thân ảnh thiếu niên xuất hiện ở phía trước Đông Phương Gia Mộc, tóc dài đen nhánh bay trong gió, tay cầm theo cây đao dầy vết rỉ sét. Thấy thiếu niên không chịu nhường đường, Đông Phương Gia Mộc chém phi kiếm về phía hắn. Thiếu niên nhìn thanh phi kiếm bằng đôi mắt đầy chán ghét. Hắn chém xuông một đao, phi kiếm tách ra làm hai, Đông Phương Gia Mộc cũng bị tách ra làm hai. Đao khí vô hình không hề yếu đi, tiếp tục chém về phía Âu Dương Vân đang đuổi theo phía sau.
Âu Dương Vân mặt vẫn mang nụ cười nửa miệng, lập tức đưa đoản côn lên đỡ. Tức thì đoản côn liền cũng bị tách ra làm hai. Tiếp đó, thân thể Âu Dương Vân cũng tách ra làm hai.
Thế nhưng sau khi đao khí hoàn toàn lướt qua, thì hai phần thân thể của Âu Dương Vân liền hợp lại. Đao khí quá nhanh, thân thể Âu Dương Vân hợp lại cũng vô cùng nhanh. Sau khi thấy vậy, gương mặt lúc nào cũng mang vẻ buồn chán của thiếu niên kia lúc này đầy vẻ hứng thú, hắn lên tiếng:
“Tại hạ là Chấn Phong, đệ tử Đao tông. Chẳng hay cao danh quý tánh của các hạ là gì?”
Vừa nói xong thì hắn thấy đối phương không hề có hứng thú với mình, chỉ lo uống máu của Đông Phương Gia Mộc. Một khắc sau, Âu Dương Vân ngẩn đầu nhìn Chấn Phong:
“Thì ra là Vô ảnh đao Chấn Phong! Nghe quý danh đã lâu, nay mới được diện kiến. Ta là Âu Dương Vân, trước kia là đệ từ Vô Song lĩnh. “
Vừa nghe đến cái tên Âu Dương Vân, chiến ý của Chấn Phong đã sôi sục. Cũng đã qua tiết mục chào hỏi, Chấn Phong dĩ nhiên muốn “xin chỉ giáo” từ vị đàn anh nổi danh này. Thế nhưng câu nói tiếp theo của Âu Dương Vân lại làm Chấn Phong sững sờ:
“Không biết Đao tông gần đây có thu nhận đệ tử không? Nói thật thì thiên phú đao pháp của ta cũng không tính là quá tệ.”
———-
Bà con cô bác, ai có đất ở Trung châu thì nên bán sớm. Huyền Tĩnh gặp sự cố trên đường đi đánh phó bản, mọi người tự lo liệu à! Ta đi bán đất gấp đây. Mà ta nghe nói động phủ ở Bắc địa dạo này rất rẻ…
Đa tạ các đạo hữu đã đọc truyện của ta. Mọi người mau kéo xuống nhấn thích đi, ta thương!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!