Hành Giả Ký
Chương 21: Tình Si
Huyền Tĩnh lúc này đang cưỡi áo cà sa, lấy tốc độ nhanh nhất để bay về Nam Thiên Ma vực. Từng quyển kinh thư bay quanh người, lâu lâu lại có một quyển bốc cháy, kinh văn nhập vào cà sa, gia tăng tốc độ phi hành. Theo kế hoạch thì hắn sẽ đến thành trì gần nhất để sử dụng truyền tống trận. Tuy nhiên, lúc này tất cả truyền tống trận ở Trung châu đều không thể sử dụng, ngay cả đỉnh cấp truyền tống trận của Thanh Hư Môn cũng trở thành vật vô dụng. Lão tổ cảnh giới Thượng Thần của Thanh Hư Môn, Lăng Thần vì cố kích hoạt Thanh Hư Tinh Trang đại trận mà bị phản phệ đến trọng thương. Lúc này cả Trung châu trở nên vô cùng náo loạn. Bởi hơn 10 vạn năm trước, tình huống tương tự đã diễn ra một lần. Lúc đó là lúc Yêu giới tiến đánh Trung châu, không gian của cả Trung châu bị khống chế, trở nên vô cùng nặng nề, đến mức các Chân Tiên cũng không thể dùng thần thông thuấn di.
–
Trong một đại điện của Cự Kiếm môn, một vị trưởng lão đứng lên, hùng hồn tuyên bố:
“Nhất định là người của vi diện khác muốn tấn công Nhân giới mà địa điểm khai chiến chính là Trung châu. Hơn nữa sự việc lại xảy ra đúng vào thời điểm này chứng tỏ địch nhân muốn lợi dụng Tiên Tâm luận đạo.”
Vị trưởng lão này tiếp tục quay sang phía chủ tọa, cúi đầu nói với một người đàn ông trung niên, đầu trọc, có một vết sẹo dài chạy chéo trên gương mặt, vô cùng dữ tợn.
“Chưởng môn, chúng ta phải tuyên bố đình chỉ kỳ luận đạo lần này, phong bế Vọng Thiên thành, mời tổ sư gia di dời Vọng Thiên thành. “
Đường Y, chưởng môn Cự Kiếm môn lướt mắt nhìn những nhân vật quan trọng của môn phái, người nào người nấy đều mang vẻ mặt lo lắng. Lão thầm nghĩ, bọn họ ngày thường ăn no rửng mỡ, tranh đấu lẫn nhau, đến lúc phải đối địch thì mặt không còn chút máu. Đường Y lại nhìn sang một thiếu niên 15 tuổi, cũng là người trẻ tuổi duy nhất ở trong đại điện. Ánh mắt trở nên ôn hòa:
“Lăng Vân Sơn, ngươi có ý kiến gì không?”
Lăng Vân Sơn ngồi đó vẫn mang một vẻ mặt cao ngạo, khinh thường nhìn các trưởng lão. Khi nghe thấy sư phụ hỏi, hắn vội đứng dậy gập người trả lời:
“Thưa sư phụ, các vị sư thúc, sư bá! Chúng ta thật không cần phải lo lắng, kinh động lão tổ cùng các thái thượng trưởng lão. Lần luận đạo này, Vọng Thiên thành của chúng ta tuyệt đối an toàn, thậm chí có thể nói đây là nơi an toàn nhất ở Trung Châu tại thời điểm này.”
Vị trưởng lão lúc nãy đề nghị di dời Cự Kiếm môn hừ lạnh rồi chỉ tay vào Lăng Vân Sơn mà quát:
“Vân Sơn, ngươi dựa vào đâu mà dám nói như vậy? Nếu lỡ thật có chuyện gì không hay xảy ra thì người chịu được trách nhiệm sao?”
Lăng Vân Sơn không trả lời vị trưởng lão kia, hắn chỉ ngồi xuống, cầm chén trà lên nhắm nháp. Vị trưởng lão kia thấy vậy thì sôi cả máu, mặt đỏ như quả táo, thế nhưng cũng chẳng dám nói gì. Các vị trưởng lão khác thì lại trở nên trầm mặc. Lúc này Đường Y lớn tiếng cười, gương mặt đã dữ tợn càng trở nên vô cùng đáng sợ:
“Nếu Vân Sơn đã khẳng định rằng Vọng Thiên thành tuyệt đối an toàn thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng nữa. Mọi người cứ tiếp tục làm việc của mình, chuẩn bị tốt cho Tiên Tâm luận đạo.”
Lăng Vân Sơn chính là kim chỉ nam của Cự Kiếm môn. Thậm chí lão tổ được mệnh danh là bế quan cuồng ma đã từng ngưng bế quan để tuyên bố cho hắn trở thành thiếu môn chủ, được tham dự hội họp của các trưởng lão. Lão tổ còn nói,
“Thiên tử Lăng Vân Sơn
Thiên đình Vọng Thiên Thành”
Có Lăng Vân Sơn, có Vọng Thiên thành, Cự Kiếm môn bất diệt.
Lăng Vân Sơn hoàn toàn tin tưởng vào trực giác của hắn. Ngày nào hắn cũng thử chạy ra khỏi Vọng Thiên thành, bất kể là từ cổng thành ở phương hướng nào, vừa bước chân ra ngoài thì một cảm giác nguy hiểm đến tột độ trùm xuống người hắn. Hắn đã thử chạy nguyên cả một ngày, nhưng bất kể là đi về hướng nào hắn vẫn không tìm được cảm giác an toàn. Lần này tuy trực giác của hắn không giao động mãnh liệt như lúc ở Quỷ Diện lâm vậy nhưng cũng không thua kém nhiều. Trung châu lần này sẽ gặp đại kiếp nạn, mà Cự Kiếm môn chính là nơi an toàn nhất.
Hắn đang vô cùng lo lắng cho Đinh Đinh, không biết khi nào nàng sẽ đến đây. Cứ nghĩ đến cảnh người trong mộng của mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm tột độ, hắn không tài nào tu hành được. Ngày nào cũng đi đến các cổng thành, dặn dò những đệ tử canh gác phải chú ý đến một chiếc kiệu bạc được khiêng bởi khôi lỗi gỗ. Còn vì sao tên này truy ra được Đinh Đinh nhà chúng ta? Hắn đã tốn rất nhiều linh thạch, hỏi han khắp nơi; thậm chí hắn còn nhờ người của Thanh Hư môn truy tầm ký ức của hắn, khiến thần trí của hắn phải chịu không ít đau khổ. Nhưng hắn cảm thấy tất cả đều rất đáng giá.
–
Cà sa vừa đem Huyền Tĩnh bay đến bên ngoài Quỷ Diện lâm thì một cảnh tượng quen mắt lại diễn ra, một cô gái bị 5 tên thổ phỉ vây quanh. Gương mặt cô gái tái nhợt, ánh mắt u buồn, xiêm y rách nát, trên người còn có vết máu tươi. Đây chẳng phải ai khác, chính là Thiên Thủy Nguyệt, công chúa của Thiên Thu quốc. Sau khi Huyền Tĩnh mất tích, nhóm người Thương Lục trưởng lão cũng bỏ cô lại ở Quỷ Diện lâm; Hồng Ly Châu rất muốn giết cô ta, nhưng vì nể mặt thiếu chủ nên Hông Ly Châu chỉ cho cô một bạt tai mà thôi.
Huyền lúc này ánh mắt lộ vẻ sợ hãi khó thấy, giọng run rẩy:
“Không! Không thể nào! Tại sao lại là sát tinh kia? Lần nào gặp cô ta, liền có chuyện chẳng lành.”
Tĩnh ở trong Thiền giới vẫn nhắm mắt, thở dài:
“Đến lúc phải trả nghiệp, nhận quả rồi.”
“Tiểu Tĩnh à! Ngươi đừng hù ta vậy chứ! Nếu lần này lại gặp biến cố, với tu vi của chúng ta hiện giờ, sẽ chết người thật đó.”
Phía bên kia, một tên trong đám thổ phỉ lên tiếng:
“Ha ha! Tiểu nương tử, ngươi hãy ngoan ngoãn cùng ta trở về, làm áp trại phu nhân, việc gì phải ở đây chịu khổ cực cơ chứ?”
Huyền lúc này không hề để ý đến Thiên Thủy Nguyệt đang gặp nạn, hắn chỉ cảnh giác nhìn bốn phương tám hướng, tay phải cầm chuông nhỏ “Trấn Hồn linh”, tay trái cầm tràng hạt “Phục Ma niệm châu”, “Tam Tạng cà sa” quấn quanh người, hắn còn đội cả cái bát khất thực “La Hán ứng lượng khí” ở trên đầu nhỏ, chờ đợi biến cố ập tới. Tĩnh thì tất nhiên muốn cứu người nhưng hiện tại thì lực bất tòng tâm.
Sau khi đám thổ phỉ bắt trói Thiên Thủy Nguyệt, rời đi ở nơi xa được một lúc lâu, vậy mà hoàn toàn không có gì xảy ra. Huyền lên tiếng:
“Thật kỳ quái! Chẳng lẽ những lần trước đều là trùng hợp?”
Huyền không tin tà, à không, là luôn tin tà, vẫn ở yên tại chỗ, đảo mắt nhìn bốn phía, sau đó lớn tiếng nói:
“Hừ! Không biết đạo huynh tìm ta có gì chỉ dạy?”
“Tiểu ma đầu hỗn xược!”
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên. Một vị “đạo huynh” bộ dáng tiên phong đạo cốt, râu tóc dài trắng xóa, tay cầm phất trần, xuất hiện. Đây chính là vị tu sĩ muốn mở đường ở cõi Vô Minh để dẫn quân tiến đánh Huyền Ma cung đêm đó, ở trên Vô Song sơn thượng. Cằm của Huyền muốn rớt xuống đất, hắn chỉ là bịt mắt bắn tên, thế mà lại bắn trúng ngay hồng tâm. Hắn là tu sĩ cảnh giới Thần Thông, tâm thần không đủ mạnh mẽ để cảm nhận khí tức của địch nhân, nên chỉ đoán mò mà thôi. Lão giả này nhìn rất có thần thái của tiên nhân, chắc hẳn là tu vi cao cường.
Lão giả lạnh lùng lên tiếng:
“Người giết Diệp Mạch, trưởng lão chấp pháp ở Bình An thôn, rồi lại giết thái thượng trưởng lão Bảo Lâm cùng hơn một ngàn đệ tử ở Bích Điệp thành. Người còn không mau quỳ xuống nhận tội.”
“Ngay cả tên Bảo Lâm cảnh giới Thượng Thần kia còn bị ta tát chết, ngươi nghĩ ngươi có bản lĩnh khiến ta quỳ sao?”
Huyền cố ý tỏ thái độ ngạo mạn, nhìn lão giả kia bằng nữa con mắt. Nhưng trong lòng hắn lại đang cố gắng tìm biện pháp chạy trốn. Tu vi hắn yếu ớt, tuệ nhãn lại đóng kín bởi vậy hắn không thể nhìn ra tu vi của lão giả kia. Hắn đâu có ngờ rằng đối phương cũng có suy nghĩ tương tự hắn:
“Khốn kiếp! Ta chỉ là vào Quỷ Diện lâm tìm quỷ vật, thế nào lại gặp phải tiểu ma đầu này? Hơn nữa, ta đã dùng pháp bảo không gian, ẩn thân kín đáo như vậy, thế mà vẫn bị phát hiện. Ngay cả thái thượng trưởng lão Bảo Lâm còn bị giết, huống chi là ta, một tên tu sĩ Thần Thông cảnh?”
Tuy trong lòng rất sợ hãi, ngoài mặt, lão lại đầy vẻ tức giận cùng khó chịu. Lão lớn tiếng:
“Tiểu ma đầu, dù sao ngươi cũng là bậc tiểu bối của tiểu bối! Hôm nay lão phu không muốn làm chuyện ăn hiếp một hài tử. Ngươi đi đi! Vài năm nữa ta sẽ đi lấy đầu của người tế vong linh của môn hạ Thánh Tông.”
Huyền Tĩnh nghe vậy thì mừng rơn, hắn thấy mấy tên chính nhân quân tử thật là dễ nói chuyện. Hắn muốn lập tức chạy đi càng xa càng tốt, thế nhưng gương mặt vẫn cười tà mị:
“Lão già, hôm nay ngươi thật may mắn! Nếu không phải là ta đang có đại sự trên thân thì người chắc chắn đã thành phân bón cho Quỷ Diện lâm rồi. Vài năm sau chỉ sợ ta chưa kịp ra tay thì ngươi đã xuống mồ vì tuổi cao sức yếu.”
Nói xong hắn cười ha ha rồi lập tức rời đi. Một chén trà sau, trong Quỷ Diện lâm, hai kẻ tự cho mình thông minh thả xuống tảng đá lớn trong lòng, thở phào nhẹ nhõm.
–
Ở Vô Song sơn thượng, bầu trời bị mây đen phủ kín. Bóng tối che khuất một tòa đại trận lộ thiên được dựng ở trên đỉnh núi. Lâu lâu lại có một vài tia chớp xuất hiện soi chiếu đại trận. Trên mặt đất có rất nhiều người đang nằm yên, không nhúc nhích. Những người đó tuy rằng còn sống nhưng ánh mắt lại vô thần. Một lão giả cầm kiếm đi qua đi lại trong đại trận, lâu lâu lại đâm xuống một kiếm vào tim một người. Xác chết lập tức bị mặt đất nuốt xuống, mây đen trên bầu trời lại càng trở nên dày đặc.
Nếu Huyền Tĩnh có ở đây thì sẽ lập tức nhận ra đây là Điên Đảo Thiên Địa trận cực kỳ mạn rợ, giết những người sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này, sau đó lấy xác tế đất, lấy hồn tế trời, làm thiên địa oán hận, khiến thiên địa ý chí triệt để từ bỏ nơi này. Linh khí của nơi được lập trận càng nồng đậm thì càng đòi hỏi nhiều “lễ vật” để hoàn thành trận pháp. Vô Song sơn thượng nào phải là một nơi bình thường, đây là nơi mà một đại môn phái cư ngụ, các vị lão tổ khi thành lập Vô Song lĩnh cố tình đem rất nhiều linh mạch di dời về nơi này khiến linh khí ở đây vô cùng đậm đặc. Chỉ sợ phải giết gần hết người của Vô Song lĩnh thì mới có hi vọng kích hoạt được Điên Đảo Thiên Địa trận ở nơi này.
Vị lão giả đang giết người trong trận kia nhìn y hệt Âu Dương Thắng, sư phụ của Âu Dương Vân. Thế nhưng khí tức lại hoàn toàn khác. Ánh mắt coi rẽ chúng sinh của lão nhìn về mắt trận, nơi Đông Phương Duy Kính đang ngồi xếp bằng trên sàn đá, lão nói:
“Ngươi cứ thả lỏng tâm hồn. Ta sẽ cho ngươi sức mạnh ngoài sự tưởng tượng của mình, trở thành chúa tể của Nhân giới, giết địch nhân của ngươi, ôm nữ nhân mà ngươi hằng mong ước.”
Đông Phương Duy Kính nhìn các đệ tử từng người từng người chết đi, gương mặt bi thương trở nên điên cuồng:
“Huyền Mục ta nhất định phải phanh thây ngươi! Như Nguyệt, ta giết hắn rồi thì nàng sẽ là người của ta. Người của Ta!”
–
Bình Truyện:
Thằng Duy Kính này cũng lầy quá rồi! Con nhà người ta đã có cháu nội rồi mà hắn còn đam mê.
Có ai ủng hộ cặp Lăng Vân Sơn với Đinh Đinh không? Ta thì thấy Lăng Vân Sơn hay chơi nhớp, không xứng với Đinh Đinh à.
Kéo xuống nhấn thích tăng điểm đẹp trai cho ta nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!