Hành Giả Ký
Chương 22: Hòa Quyện
Trong sáu cõi luân hồi, Địa ngục là nơi đáng sợ nhất, có mười tám tầng để trừng phạt những người làm ác khi còn sống. Đâu đâu cũng là tiếng kêu la của tột cùng thống khổ. Thế nhưng ở nơi sâu nhất trong địa ngục lại có một bình nguyên xanh ngát, rộng lớn, tràn đầy nhựa sống. Những đoạn sông dài uốn lượn êm đềm trôi, ánh nắng ấm áp của mùa xuân xuyên qua nước sông trong vắt làm lộ ra đáy sông phủ đầy rong rêu. Phải chăng đây chính là bởi khổ tận cam lai, ở đâu đó trong vô tận đau khổ chính là vị ngọt của hạnh phúc?
Không! Nơi đây chính là “tầng thứ 19” của địa ngục, nơi đây chứng minh thực lực có thể phá bỏ tất cả quy tắt, là nhà của những tồn tại khủng bố, đủ sức chống lại chấp pháp của Diêm Vương điện, đánh ra một tầng thế giới. Những kẻ này nhờ chấp niệm mạnh mẽ với tu vi của mình và thần hồn cường đại lúc còn sống, bọn chúng đã thành công vượt ngục, thoát khỏi kiểm soát của Diêm Vương điện, sau đó tạo nên tiểu thế giới này, tiếp tục tu tập.
Kì lạ là, Diêm vương cũng không xuất hiện, tự thân trấn áp bọn chúng, mà sai thuộc hạ tạo kết giới, cô lập tầng địa ngục này. Về sau, những tu sĩ cố chấp, không thể bị cai ngục khống chế, đều được dẫn đến nơi đây. Diêm vương viết hai chữ “Mê Trì” phía trên kết giới.
Bởi kết giới của Diêm vương điện, linh khí càng ngày càng suy yếu, đến bây giờ thì nơi đây hoàn toàn không còn một tia linh khí nào, thoát khỏi nghiệp lực của địa ngục, trở thành một mảnh đất bình phàm, cỏ xanh nước trong. Bị giam ở vùng đất quỷ quái này, không thể tu hành, không thể hưởng lạc thú, không thể siêu sanh, bọn chúng càng lúc càng trở nên điên cuồng, chém giết lẫn nhau. Thế nhưng giết chóc cũng không thể giải tỏa bực bội bởi kẻ chết đi không bao lâu thì lại trở lại, lông tóc không hao tổn.
Mọi việc cứ tiếp diễn cho đến một ngày, Đông Phương Vô Khuyết, một vị lão tổ của Đông Phương thế gia, đến nơi này. Ở trên Nhân giới, sau khi lão chết đi không lâu, bởi ảnh hưởng của tam đại môn phái Bắc địa, chiến tranh giữa Trung Châu cùng Tây-Nam vực cũng đã kết thúc.
Khi lão được quỷ sai đưa đến Mê Trì địa ngục, lão vẫn không bỏ cuộc, lão kiên trì nghiên cứu biện pháp trở lại. Với trí tuệ tuyệt đỉnh, sau 500 năm, lão sáng tạo ra bí pháp để du hồn nhập mộng với các tộc nhân ở Nhân giới. Ở trong mộng cảnh, lão cố sức thuyết phục Đông Phương Duy Kính giúp lão thực hiện kế hoạch điên rồ. Lúc ban đầu, Đông Phương Duy Kính không nghe lời lão. Thế nhưng, lời ngon tiếng ngọt của Đông Phương Vô Khuyết như ma âm ngày đêm bám lấy vị chưởng môn vốn hòa ái này. Cám dỗ của quyền lực và mỹ nữ dần dà làm Đông Phương Duy Kính đánh mất lý trí. Cuối cùng lão cũng bị Đông Phương Vô Khuyết thuyết phục, mở tế đàn, nối thông Trung châu với Mê Trì địa ngục. Sau đó tìm bắt người có linh căn tốt, để các lão ma đầu tà ác đoạt xá, trở lại trần thế.
Ngày khai mạc của Tiên Tâm luận đạo càng lúc càng gần, lực lượng của Vô Song lĩnh thì càng lúc càng mạnh.
–
“Tổ sư, Vô Song lĩnh thật lớn mật! Bọn chúng vậy mà dám công khai bắt người, không chỉ tán tu mà cả những đệ tử của các đại môn phái. Cục diện ở Trung châu ngày càng trở nên không yên ổn.”
Lúc này ở trong Huyền Ma cung, Huyền Mục lão tổ đang nghe Liễu tổng quản báo cáo. Nếu không có người khác thì Thục Liễu luôn gọi lão là tổ sư. Ở Huyền Ma cung, ngoài Huyền Mục lão tổ thì Thục Liễu là người duy nhất được tu luyện Thiên Ma quyết. Sau khi sư phụ nàng vì bảo vệ thiếu chủ mà chết thì nàng thay thế sư phụ, trở thành tổng quản của Huyền Ma cung. Tuy tu vi không cao cường như các trưởng lão nhưng tính tình ngay thẳng bộc trực của nàng nhanh chóng khiến nàng được mọi người kính trọng, giúp nàng ngồi vững chức vị này.
Dạo này Huyền Mục lão tổ đứng ngồi không yên. Ma khí ở Trung châu càng ngày càng nặng nề, Thiên Nhãn chân nhân của Thiên Cơ các có nói với lão rằng Trung châu sắp xảy ra đại kiếp nạn, mà cháu lão thì đến giờ vẫn còn ở ngoài kia, không rõ tung tích.
Ngay lúc này, Thương Lục trưởng lão vô pháp vô thiên chạy thẳng vào trong thư phòng của Huyền Mục lão tổ. Người chưa vào cửa mà giọng nói đã vang vọng:
“Cung chủ, ám vệ đã phát hiện được thiếu chủ đang ở phụ cận Quỷ Diện Lâm, sắp tiến về Nam Thiên Ma vực. Thuộc hạ đã cho người đi nghênh tiếp.”
Huyền Mục lão tổ đứng bật dậy, không hề khiển trách Thương Lục vô lễ, lớn tiếng hỏi:
“Vậy nó có làm sao không? Có thương thế gì không?”
Sự mừng rỡ không hề thuyên giảm trên mặt Thương Lục:
“Thiếu chủ bình an vô sự, ám vệ sẽ nhanh chóng hộ tống thiếu chủ về Huyền Ma cung.”
Nghe vậy, Huyền Mục lão tổ thở phào nhẹ nhõm. Không còn lo lắng về Huyền Tĩnh nữa, lão có thể tập trung đối phó với tình hình của Trung Châu. Gương mặt thanh tú trở nên nghiêm nghị, lão ra lệnh:
“Thục Liễu, mở ngân khố, lấy linh thạch, chuẩn bị dời Quỷ Môn quan của Huyền Ma cung đến cửa khẩu Quỷ Diện lâm! Ta muốn tuyên chiến với Vô Song lĩnh. Cho người truyền tin với các môn phái khác ở Trung châu, chó khôn thì không nên cản đường.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Thục Liễu vừa định rời đi thì Huyền Mục lại lên tiếng:
“Khoan! Đồng thời truyền tin cho Bắc địa, Huyền Ma cung sẽ phá bỏ cam kết đình chiến. Nếu mấy tên điên ở Đao tông có ý kiến gì thì cứ bảo bọn chúng đến đây cắn ta. Huyền Ma cung tuyệt đối không thể rơi vào tình thế bị động.”
Sau khi Thục Liễu rời đi, Huyền Mục lão tổ quyết định đi đón cháu đích tôn của mình. Để cho lão phải lo lắng lâu vậy, lão quyết định phải hảo hảo nhéo má hắn.
–
Huyền Tĩnh vừa đến gần Huyền Ma cung, chưa kịp đặt chân vào Quỷ Môn quan thì Huyền Mục lão tổ đã vui vẻ chạy đến giày vò hắn. Nhưng lão liền lập tức nhận ra khí tức của hắn có chút không ổn, không có Phật tức của Thiền tông, cũng không có lực lượng của tu sĩ cảnh giới Tiên Tâm. Huyền Tĩnh rõ ràng là đã đạt đến cảnh giới Tiên Tâm, sao bây giờ lại trở về Thần Thông cảnh, thậm chí tu vi còn yếu hơn lúc lão bồng hắn chạy khắp nơi trị bệnh. Lão nhíu mày, cầm chặt vai hắn, nói:
“Huyền nhi, sao tu vi của ngươi lại trở thành như thế này? Có phải đã xảy ra chuyện gì? Tĩnh nhi sao rồi? Vì sao cả người của ngươi không còn chút khí tức của Phật chủng?”
Thấy gia gia quan tâm mình như vậy, trong lòng của Huyền cảm thấy ấm áp. Từ lúc nhỏ, hắn đã không có được hơi ấm của người thân. Ở bên cạnh hắn cũng chỉ có mỗi sư phụ, ngày ngày chỉ dẫn hắn đi khất thực, cũng chẳng có biểu hiện gì với hắn. Lúc ban đầu, hắn còn cho rằng mình là một bức tượng La Hán, hấp thụ linh khí của Niết Bàn thiền viện mà thành tinh. Đôi mắt có chút cay rát, hắn nói:
“Gia gia, chúng ta không sao. Giữa đường đi, ta bị tập kích. Địch nhân đông đảo lại còn có một tên Thượng Thần, ta phải xuất toàn lực, cuối cùng bị ma nhãn phản phệ nên mất đi tu vi. Tĩnh đệ vì tức giận mà phạm sát nghiệp nặng nề, hiện tại đang bế quan tu tâm dưỡng tánh.”
Lão nghe vậy, lại thấy Huyền như muốn khóc, nghĩ cháu mình nhất định đã phải chịu rất nhiều uất ức, đôi mắt lão tràn ngập giận dữ:
“Là kẻ nào to gan lớn mật?”
“Gia gia à! Địch nhân chưa kịp nói gì thì Tĩnh đệ đã lao vào chém giết. Ta cũng không biết bọn chúng là ai.”
Huyền không muốn sát nghiệp lần này tiếp tục tiếp diễn, ảnh hưởng đến đạo tâm của Tĩnh. Dù thiền lực của Tĩnh là gân gà, nhưng đến lúc cần thì gân gà này lại có thể dùng để làm roi quất địch nhân. Lúc này, quan trọng nhất không phải trả thù Thánh tông mà là phải nhanh chóng tìm biện pháp thay đổi cục diện, bảo vệ Nam vực.
Huyền Mục lão tổ thấy cháu mình không muốn nói, cũng không ép hỏi. Lão vận chuyển linh lực chạy quanh kinh mạch của Huyền Tĩnh một vòng, thấy căn cơ của hắn không bị tổn hại thì mới hoàn toàn an tâm. Dù sao Huyền Tĩnh cũng chỉ mới 6 tuổi; ở độ tuổi này, trước giờ chưa có ai có thể bước vào cảnh giới Tiên Tâm. Lại nói, nếu Huyền có thể tu tập lại thì lão có thể truyền thụ công pháp của mình cho hắn, chứ không phải đống công pháp thất loạn bát nháo mà hắn tự học lúc còn ở Niết Bàn thiền viện. Lão trìu mến nhìn hắn, nói:
“Ngươi mau trở về Tam Sinh đảo tĩnh dưỡng đi, ta sẽ sai hạ nhân đem đan dược đến cho ngươi.”
“Gia gia, lúc này không phải là lúc để tĩnh dưỡng. Trời sắp sập rồi! Chúng ta phải mau mau xây trụ, chống trời.”
Nói xong, hắn lập tức bay vào Quỷ Môn quan, trở về Huyền Ma cung, thu thập vật liệu để “xây trụ, chống trời”. Huyền Mục lão tổ đứng đó, hồ đồ trong chốc lát rồi cũng vội vã bay theo hắn.
–
Lúc này trên một quảng trường ở Đao tông, Âu Dương Vân đang làm lễ nhập môn. Các nội môn đệ tử, các trưởng lão, thậm chí chưởng môn và một vài vị thái thượng trưởng lão cũng đến xem. Ở trên lầu cao, Chưởng môn Bắc Hàn nhìn Âu Dương Vân, trên mặt đầy vẻ đắc ý, đưa tay vuốt chòm râu ngắn xồm xoàm:
“Thật không thể ngờ! Tuyệt thế thiên tài của Vô Song lĩnh lại đến gia nhập Đao tông. Chúng ta đã có Chấn Phong, giờ lại có thêm một Âu Dương Vân; Đao tông của chúng ta đã trở thành nơi Phong Vân tụ hội. A ha ha ha!”
Một vị trưởng lão bên cạnh cũng cười hài lòng:
“Cũng không thể trách hắn phải bỏ đi. Dạo này Vô Song lĩnh làm quá nhiều chuyện thị phi, người người oán hận.”
Nghe đến đây, chưởng môn Bắc Hàn nheo mắt:
“Trung châu dạo này xảy ra quá nhiều chuyện kì quái, trận pháp không gian không thể sử dụng, yêu thú điên cuồng chạy trốn, thú triều nổi lên khắp nơi, lại có nhiều nơi còn bị địa ngục hỏa diễm thiêu trụi trong giây lát. Vô Song lĩnh bình thường bá khí ngút trời thì lúc này lại càng lúc càng trở nên u ám, còn bắt bớ khắp nơi… Nhất định là có liên quan!”
Một vị trưởng lão khác lên tiếng:
“Chuyện của Trung châu vốn không can hệ tới chúng ta. Lần trước chúng ta lên tiếng hòa giải là đã rất nể mặt Thiên Nhai tự và Bồ Đề tự. Lần này cứ để bọn họ tự sinh tự diệt đi.”
Chưởng môn Bắc Hàn cùng các vị trưởng lão cùng nhẹ gật đầu đồng ý. Sau đó mọi ánh mắt đổ dồn về phía quảng trường.
Ở dưới đó, Âu Dương Vân đang đứng trước một cỗ quan tài không đậy nắp, trong quan tài có một thanh đao to lớn dài gấp đôi một người trưởng thành. Lưỡi đao sáng bóng như gương chạy thẳng xuống chuôi đao. Thanh đao cổ kính này không có quai để bảo vệ bàn tay, làm tăng thêm vẻ lăng lệ và tàn bạo. Đây chính ta lão tổ đời thứ nhất của Đao tông. Lão bỏ đi thân thể, luyện thần hồn mình thành khí linh ép vào đao, nhân đao chính thức hợp nhất.
Âu Dương Vân mặt không đổi sắc, rạch tay nhỏ máu vào đao. Cây đao run lên một chút rồi bay thẳng lên cao, sau đó chém xuống đầu Âu Dương Vân. Trong tình cảnh nguy hiểm đó, hắn vẫn đứng yên tại chỗ. Thanh đao đang chém xuống kia, chưa kịp chạm đến tóc của hắn thì dừng lại, chậm rãi lượn vài vòng quanh người hắn, như đang nghiền ngẫm chuyện gì. Một nén nhan sau, thanh đao quay trở về lại quan tài. Chưởng môn Bắc Hàn và các trưởng lão nhẹ thở ra rồi gật gù cười nói với nhau. Họ thật không hy vọng mất đi một thiên kiêu như Âu Dương Vân.
Điều kiện gia nhập Đao tông quá mức hà khắc, không chỉ xem xét huyết mạch, linh căn, mà còn vấn tâm. Dưới một đao của tu sĩ Thượng Thần kia, nếu tâm trí không kiên định, không có lòng tin vào Đao tông, xuất hiện cảm giác sợ hãi, hối hận hay oán giận thì sẽ lập tức bị Đao tổ chém chết.
Âu Dương Vân tiến đến trước quan tài, lấy bình rượu ở bên hông, rồi vươn tay lấy ra một cái chén sành ở trong không gian trữ vật. Hắn rót rượu đầy chén rồi đổ xuống đất. Hắn nghĩ rằng người ta đã cho hắn nhập môn thì hắn cũng nên kính người ta một chén rượu. Mọi người xung quanh thấy cảnh này thì cười khổ:
“Quả không hổ danh là Túy tử!”
Cây đao trong quan tài cũng có chút run run. Lão hối hận, lúc trước một đao kia vốn không nên ngưng lại.
–
Còn vài ngày nữa là đến thời điểm khai mạc Tiên Tâm luận đạo. Vọng Thiên thành người người tấp nập, phần lớn là Tiên Tâm cảnh đến dự thi. Ở bên trong quảng trường của Cự Kiếm môn, có rất nhiều tu sĩ đang xếp hàng báo danh. Bên cạnh những bàn ghi danh là Độ Linh thạch để kiểm tra linh căn, còn có bia đá huyền thạch để kiểm tra chiến kỹ. Nơi đây cũng có rất nhiều người đến xem náo nhiệt. Một thiếu niên đeo cự kiếm sau lưng, nhìn quanh quảng trường đông đúc:
“Hôm nay là ngày cuối cùng để ghi danh, mà sao lại đông đúc như vậy? Chẳng lẽ ai cũng chờ đến lúc chót… Hay là làm vậy có thể ảnh hưởng đến thứ tự chiến đấu?”
Một thiếu nữ xinh xắn đứng bên cạnh thiếu niên kia vỗ đầu hắn:
“Ngươi ngu vừa vừa thôi! Phần lớn đến đây là để được nhìn thấy ba tuyệt thế yêu nghiệt, cảnh giới tiên tâm mà đã có lực chiến của Chân Tiên, lực bạt quần hùng, Âu Dương Vân, Chấn Phong, Huyền Tĩnh”
Thiếu nữ kia chính là Đinh Đinh, lúc này nàng mặc áo váy hồng nhạt, tóc búi hai bên, vô cùng xinh xắn. Nàng vừa vào Vọng Thiên thành thì Lăng Vân Sơn đã chủ động bám đuôi. Dù sao thì người ta cũng là chủ nhà, nàng thì còn các mối cá độ ở nơi đây nên mới phải để hắn lẽo đẽo không rời.
Nghe thấy Đinh Đinh khen người khác, Lăng Vân Sơn bực bội, đứng thẳng lưng, ưỡn ngực:
“Chiến Chân Tiên thì có gì ghê gớm. Nếu ta sử dụng Tổ kiếm thì Chân Tiên cũng phải chịu nhục.”
Tuy miệng nói vậy, nhưng khi hắn vừa nghĩ đến tiểu ma đầu Huyền Tĩnh kia thì đôi chân bỗng có chút run rẩy. Ngày nào, hắn cũng vái trời cầu nguyện, chỉ mong sao sát tinh kia đừng bao giờ đến nơi này. Chắc vì hắn là con cưng của ông trời, mà điều ước nhỏ nhoi của hắn đã trở thành hiện thực.
–
Hỏi người tạo ác vừa luân hồi
“Cảnh giới có là Hóa Thần rồi?”
“Không phải?! Ngươi mau vào địa ngục!”
“Ác Thần?! Nhanh đến Mê Trì thôi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!