MOB-WORLD GAME
Chương 10: Lý do
Tôi uể oải bước về nơi binh lính Phong quốc đang ẩn náu, cuộc chiến vừa rồi đã làm tôi mất đi tới 2/3 số mana. Tôi cần hồi lại sức.
-A! Knight kìa! Mau vào bẩm báo tướng quân.- một tên lính thấy bóng tôi liền tức tốc ra đón.
Chả còn tâm trí quan tâm đến bọn người này nữa. Tôi quá mệt mỏi với cuộc chiến này rồi.
-Knight! Tướng quân cho gọi cậu ạ!- hắn lễ phép cúi chào.
Tôi gật đầu lướt ngang qua hắn. Xong vụ này tôi sẽ ngủ một giấc thật dài mới được. Bước vào căn ều, tôi thấy gã Akashi đang đứng ngồi không yên.
-A! Cậu đây rồi! Tôi chờ cậu mãi! Đúng như cậu dự đoán! Quân đội Hoả quốc chỉ còn hơn 6000 ngàn người! Có lẽ chúng nghĩ quân ta đã rút lui nên đang hừng hực khí thế tiến tới chiếm doanh trại trống! Mọi thứ cậu căn dặn chúng tôi đã chuẩn bị xong chỉ đợi quân địch tiến vào thôi.- Lão ta thao thao bất tuyệt với khuôn mặt hào hứng.
Tôi gật đầu rồi ngồi gác chân lên ghế đầy mệt nhọc.
-Nhưng làm sao cậu có thể tiêu diệt ngần ấy kẻ thù chỉ trong 1 canh giờ vậy?- Lão tò mò.
im lặng -đã bị câm mà còn thích hỏi! Lũ người trong game này ai cũng ngu ngốc như thế sao?
-À quên mất cậu không thể nói! Thất lễ rồi!- Lão cười xuề xoà.
Ngay lúc đó một tên lính gấp gáp chạy xộc vô lều.
-Bẩm tướng quân! Địch đã vào doanh trại! Binh sĩ đang đợi lệnh ngài!-Tên lính cúi mặt bẩm báo.
Lão nhìn sang tôi như muốn xin ý kiến…haizz! Tướng quân gì kì vậy? Địch vô tròng rồi còn chờ gì nữa? Tôi nhìn lão gật đầu nhẹ.
-Được rồi! Chuyển lời ta đến toàn thể binh lính ngoài chiến tuyến: Khai hoả!
…….
2 giờ trước…
-“tôi cần ông để lại 100 tên lính có trang bị mũi tên lửa đứng ven 2 vách núi cạnh doanh trại, bên trong các lều đặt những thùng dầu và thuốc nổ, chỉ chờ chúng tiến vô và….bùm”-Alen nói ra hết những chiến thuật trong đầu tôi.
-Đồng nghĩa với việc doanh trại bị phá huỷ?- Lão tướng nheo mắt đa nghi!
-“Đúng vậy! Thay vào đó chúng ta sẽ chiếm lấy doanh trại của địch bên kia chiến tuyến ngay khi tiêu diệt được phiến quân trước mắt! Nếu đúng như tình báo lực lượng địch tấn công lần này là 3 vạn thì chắc chắc số lính phòng vệ doanh trại sẽ rất mỏng! Đó chính là thời cơ của ông!”- tôi giải thích cặn kẽ.
-Còn thần khí bên đó thì sao?-Lão ta vẫn lo lắng.
-“Đó là việc của tôi! Tôi sẽ giúp ông xoá sổ 2/3 quân lính lẫn thần khí! Những việc còn lại thì tự ông biết phải làm gì rồi đấy…-Tôi kiên trì giải thích.”
-Lỡ…. cậu thất bại?- Lão ngập ngừng.
-“nghe hay không tuỳ ông… nếu không đồng ý thì tôi có thể về Ardicate ngay bây giờ cho ông tự lo liệu.”-Tôi đến phát mệt với lão già này. Đã già còn bảo thủ.
-Thôi được rồi…. tôi tin cậu….- Thế có phải ngoan không.
……
Tôi ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên ghế, haizz! Còn có hơn 6000 tên xử lý lẹ giùm cái cho con đi ngủ với mấy bố ơi!!!
-Báoooooooo! Thưa tướng quân kế hoạch đã….-Bà mẹ nó thằng lính chui vô la hét ầm ĩ làm tôi giật mình té lọt cả ghế.
-Sao rồi?- mặt lão già hồi hộp…
-Thành công mỹ mãn! Hiện giờ quân địch đã chết cháy gần như là toàn bộ! Chỉ còn vài chục tên chạy thoát ra khỏi doanh trại nhưng đều bị các cung thủ tiêu diệt. Quân ta chính thức quét sạch 3 vạn binh lính Hoả quốc thưa tướng quân.-mặt tên lính không dấu được sự vui mừng.
-TỐT LẮM!HAHAHA!-Lão ta sung sướng cười lớn.
-Thần cũng vừa nhận được tin doanh trại địch chỉ còn hơn 2000 lính canh gác và….không có thần khí- thằng lính bonus thêm thông tin.
Xời tôi dự đoán như thần vậy!!! 1 vạn đấu 2000, haizz! Yên tâm ngủ ngon rồi.
-Được rồi! Tập hợp binh sĩ, chúng ta sẽ xuất phát trong nửa canh giờ nữa cho chúng không kịp xin cứu viện. Chuyển lời ta đến họ! “THOẢ SỨC CHÉM GIẾT, QUÉT SẠCH QUÂN ĐỊCH. SAU TRẬN NÀY TA THƯỞNG LỚN!!”- lão hô khí thế.
Tôi phì cười, cũng biết kích động lòng binh lính phết đấy!
-Knight! Cậu có muốn đi chung với chúng tôi không?- lão ta ngỏ lời.
lắc đầu tôi giờ chỉ muốn ngủ thôi. Kiểu gì cũng biết trước kết quả rồi! Nếu tôi tính toán không nhầm thì con nhỏ sài Hoả kiếm kia chắc cũng hồi phục xong rồi, tuy nhiên tìm được đường xuống núi đấy thì không dễ đâu! Thú dữ ở đó toàn level 20 thôi, rời khỏi hơi bị mệt đấy! Nhưng tôi tin cô ta sẽ sống được. Dù gì cũng là thần khí mà.
-Được thôi! Không dám phiền cậu nữa! Hãy cứ ở đây nghỉ ngơi! Ngay khi giành thắng lợi tôi sẽ cử người đến đón cậu về Phong quốc nhận thưởng! Thay mặt quốc vương chúng tôi vô cùng cảm ơn cậu về chiến công ngày hôm nay!- Lão ta kính cẩn.
gật đầu haizz thôi đi nhanh đi để tôi còn ngủ! Nói nhiều quá.
-Ở đây chờ tin vui của chúng tôi nhé! -Nói rồi lão mặc giáp cầm kiếm oai dũng tiến ra ngoài.
Oáppppppp! Tôi ngáp dài!! Cuối cùng cũng được ngủ! Hôm nay mệt quá! Làm giấc rồi dậy đến Phong quốc thôi……
…….
-Chết điiiiiiii…. tên sát nhânnn….
-Ngươi sẽ không yên ổn đâu.. gruu…
-oa oa oa….
-Cứu tôi với…..
Hàng ngàn giọng nói từ phía những bóng đen xung quanh tôi…
-Các người là ai???- Tôi lo sợ hét lớn…
Bỗng một bàn tay từ dưới đất trồi lên nắm chặt lấy chân tôi…. rồi hàng loạt cánh tay khác liên tục ngoi lên kéo tôi xuống….
-Cứu với……Ba ơi… mẹ ơi….huhu- Tôi hét thất thanh khi mà nửa người tôi đã bị những cánh tay màu đen kia kéo xuống….
-Con trai à! Ta không dạy con giết người! Chết là xứng đáng lắm haha….-Ba chợt hiện lên trước mặt tôi, bên cạnh là mẹ, cả 2 người đều… đang cười?……
………
-Dunkelheit? Dunkelheit? Cậu làm sao thế? Dậy đi đừng làm mình lo…..
-KHÔNGGGGGGGG!-Tôi giật mình ngồi chồm dậy, mồ hôi đầm đìa.
Khỉ thật! Là mơ sao? Tại sao nó lại chân thực như vậy?
-Gặp ác mộng sao? – thằng Alen ngồi cạnh tôi nghiêng đầu hỏi. Nó đến khi nào vậy?
gật đầu.
-Hèn chi gọi hoài cậu không dậy làm hết hồn tưởng tẩu hoả nhập ma rồi chứ. -Nó cười cười pha trò.
-Thôi ra ngoài đi! Mọi người đang chờ cậu đấy! Lần này công cậu to lắm á nha! Trận hôm qua Phong quốc thằng lợi oai liệt! Mình nghe bác Akashi nói quốc vương Phong quốc đã chuẩn bị tiệc rượu đón tiếp cậu nồng hậu rồi…. ahihi bác Akashi cử mình đi theo làm phiên dịch nên được ăn ké nè hố hố!- Nó bắn một tràng liên thanh rồi cười hềnh hệch.
-Có gì muốn nói không?-Nó áp tay lên trán tôi.
-“Đé*”-tôi đáp tỉnh bơ rồi gạt tay nó ra.
-Hử…. có phải là…cậu vừa chửi bậy đúng koooooo? Oa oa!!!!!- Mặt nó đỏ phừng lên đuổi theo tôi đánh đập các thứ các thứ.
Hơ hờ!! Ra là trong game cũng biết ngôn ngữ chửi bậy ở ngoài. Phong phú đấy:)))!
Tôi bước ra ngoài thì một đoàn tuỳ tùng đã đứng chờ sẵn.
-Ngài Knight! Chúng tôi được lệnh tướng quân Akashi đến để đưa ngài về Phong quốc! Mời ngài lên xe ngựa!- Thằng lính cúi người lễ phép.
Trời *** ;))) lần đầu tiên trong đời thấy mình soang choảnh như vậy:)) thôi các bạn có lòng thì mình cũng có dạ. Tôi hất mặt tự tin bước lên xe theo sau là thằng hậu cần Alen. Xời! Trông cứ như quý’s tộc’s vậy.
Xe bắt đầu lăn bánh! Tôi nhìn xa ra những hàng cây trên đồi. Không biết con nhỏ Hoả quốc nó có toàn mạng về không nhỉ? Tính ra mình cũng hơi ác khi ném nó lại một mình ở đó. Mà ngày hôm qua… cái cảm giác ấy là sao? Nhìn từng con người một ngã xuống dưới những viên thiên thạch… thực sự rất là… sướng…….. KHÔNG!!!! Mài đang nghĩ cái quái gì vậy H?…. “chát” tôi tự tát vô mặt mình một cái.
-Gì vậy? -Thằng Alen giật mình quay qua tôi.
im lặng– trời mé quê quá.
-muỗi hả?-Nó nheo mắt?
gật đầu
-CÁI GÌ? Muỗi muỗi muỗi!!! Đâu? Giết nó chưa? Muỗi rừng chích đau lắm đấy!- nó giật nảy người lên nhảy loạn xạ.
-LÔI TÍCH….-Nó hét lớn….
Phút chốc thanh kiếm của nó phát ra một loạt điện giật sáng chói cả cái xe…và tôi cũng không ngoại lệ…. ăn xong quả đó người tôi tê tê giật giật mấy phát…. trời *** mé thằng này nó làm căng quá TT! Lần sau không dám trêu nó nữa TT.
-Gruuu!! Mấy con muỗi khốn nạn! Đừng để tao gặp chúng mài lần nữa.- nó nhe răng gầm gừ.
Cứu tao với chúng mày ơi… người tôi giật giật liên hồi, miệng thì sủi bọt mép TT!……
-Ấy chết!!! Cậu có sao không? Mình hơi quá tay! Huhu sợ muỗi lắm thông cảm nha T.T- má nghĩ gì mà không sao? Tao cũng ghét bị giật điện lắm nha mày -_-.
chỉ tay lên trán
-sao muốn nói gì thế?-Nó áp tay vào đầu tôi.
-“muốn chết không?”-Tôi cay cú.
-Thôi mà TT! Bạn xin lỗi! Bạn sợ muỗi thật mà T.T -Nó rên rỉ.
-“Thôi được rồi! À mà! Cậu có bao giờ giết người chưa?”-Tôi bất giác hỏi.
-Hả? Đương nhiên là rồi!-Nó trả lời tỉnh bơ.
-“có có thích nó không?”- tôi nheo mắt.
-Hmm!! Không thích mấy! Nhưng nhiều lúc cần thiết thì mình sẵn sàng.
-“Cần thiết?”
-chẳng hạn như bảo vệ quốc gia của mình! Sao thế?- Nó bất ngờ trước câu hỏi lạ lùng của tôi.
-“Không có gì! Chỉ là…. tôi nghe thấy tiếng gào thét của những sinh mạng tôi giết!”-tôi ngó ra cửa sổ đăm chiêu….Ai cũng có một lý do để giết người nhỉ?….
…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!