Vương Gia Sắc Lang Sủng Nịnh Vương Phi
Chương 6: Học võ
Vài ngày sau, cả vương phủ đều vô trật tự không ai dám vô lễ với vị vương gia cùng vương phi nữa, người của thái tử cũng đến cửa để mong nàng giao thuốc giải. May mắn có Tử Liên vương nói giúp bằng không nàng cũng không tình nguyệt đưa.
Mộ Dung Nguyệt nhíu mày nhìn những ý trong sách y, sau đứng dậy lại kệ sách xem rồi lấy ra một cuốn khác để coi. Đột nhiên có người gõ cửa:
– Vào đi!
– Nương tử!
– Tứ tẩu!
Nàng ngước mắt lên, khẽ cười nhẹ nhìn vị tiểu tướng công đáng yêu rồi quay sang gật đầu với Tử Dạ.
Đối với vị ngũ đệ này, nàng cũng có hảo ý, hắn không có ý đồ gì với Phong nhi lại còn thường xuyên giúp đỡ nàng tìm cách chữa trị cho Phong nhi tuy hắn không giỏi bằng nhị ca Tử Liên những vẫn rất đáng yêu chất phác, rất có hảo ý với Phong nhi.
– Tẩu vẫn coi sách sao?
– Đúng vậy, ta đang tìm cách có khả năng thành công cao!
– Tẩu cứ như vậy hoài thế nào cũng sẽ gục, hay là ra ngoài chơi đi! – Tử Dạ cười tươi.
– Đúng vậy, nương tử đi chơi! – Bạch Vân Phong lay tay nàng.
– Được..rồi!
Mộ Dung Nguyệt thở dài dẹp những quyển sách lên rồi cùng cả hai đi ra khỏi phủ.
Cả kinh thành tấp nập người qua lại, đây là lần đầu nàng đi xem kinh thành, quả nhiên rất thú vị.
Bạch Vân Phong mỉm cừoi nhìn khuôn mặt hớn hở của nàng, tay bất giác nắm lấy tay nàng không muốn buông.
Đang đi thì ba người đụng phải một người, Mộ Dung Nguyệt nhíu mày:
– Xin lỗi! – hắn kéo nón vành xuống định rời đi thì.
– Khoan… ngươi đang bị thương phải không? – nàng đưa tay lên chắn lại.
– Không phải chuyện của ngươi, tránh ra! – hắn lạnh nhạt gạt tay nàng.
– Trên người ngươi đang mang độc xà, nếu ngươi cứ di chuyển thì sớm muộn nó cũng lan ra toàn bộ người ngươi! Ta có hảo ý muốn giúp ngươi thôi! – nàng nhếch môi nhẹ.
Bỗng đôi mắt hắn đục ngầu, đưa tay siết lấy cổ nàng. Ngay lập tức Tử Dạ liền ra đòn, tay chưởng mạnh về phía người hắn. Mộ Dung Nguyệt được buông ra liền ho sặc sụa, thở gấp:
– Tâm nguyệt thứ ba từ trái sang qua gần ngực, chưởng mạnh vào! – nàng phía sau nói nhẹ.
Tử Dạ liền nghe theo, bắt kịp theo nhịp ra chiêu, để ý sơ hở liền đánh chưởng theo chỉ thị của nàng thì lập tức từ khoé môi hắc y nhân trào máu ra.
– Nguyệt thứ bảy, bên phải dưới eo một chút, đánh vào!
Không chờ đợi hắc y nhân khôi phục, Tử Dạ liền đánh vào eo hắn, máu lập tức phun ra. Khiến tên hắc y nhân quỵ xuống:
– Tử Dạ, tốt lắm! – nàng cười nhẹ khen ngợi.
– Nương tử.. nàng làm gì vậy? – Bạch Vân Phong nhìn nàng khó hiểu.
– Tử Dạ, đệ giúp ta đưa hắn về vương phủ nhé, người này ta muốn cứu!
– Dạ, tứ tẩu!
—–
Trời sập tối, hắc y nhân nhíu mày tỉnh lại liền thấy khuôn mặt yêu mị của Bạch Vân Phong:
– Nương tử, hắn tỉnh rồi! – tiếng reo lên vui mừng như trẻ nhỏ.
– Ngươi tỉnh rồi! – Mộ Dung Nguyệt bước tới.
– Sao lại cứu ta? – hắn lạnh lùng nhìn nàng.
– Cứu ngươi dĩ nhiên là có chủ đích, nếu ta đoán không lầm ngươi chính là đệ nhất đại sát thủ của Độc Liên phái đúng không? – nàng nhếch môi nâng ly trà.
– Ngươi muốn gì? Ta đã bị trục xuâtd khỏi sư môn, dù ngươi có uy hiếp ta cũng không tuân theo!
– Vậy ngươi chính là Cao Kiếm đó sao? Tứ tẩu, sao tẩu lại đưa đệ vào nguy hiểm như vậy! – Tử Dạ nhìn nàng trách cứ.
– Ta thừa biết hắn sẽ không đánh được đệ! – Mộ Dung Nguyệt đánh mắt sang Cao Kiếm rồi nói lạnh. – Ta muốn trao đổi với ngươi thôi!
– Trao đổi? – Cao Kiếm nhíu mày nhìn nũ nhân trước mắt.
– Đúng, chính là trao đổi, quy phục làm người của vương phủ, vinh hoa phú quý, thậm chí cả tính mạng của ngươi nhất định ta sẽ đáp ứng an toàn!
– Ngươi muốn ta quy phục vương phủ? – Cao Kiếm liền giật mình.
– Đúng vậy, ngươi sẽ trở thành đại cận vệ cho vương gia nhà ta! Cao Kiếm, bổn cung nghe kể về ngươi rất nhiều, ngươi xưa nay không muốn nợ ân tình ai khác, bổn cung cũng rất hiểu ý, nếu như ngươi đồng ý làm cận vệ cho chàng thì ta vẫn sẽ phát lương công lao cho ngươi! – nàng nói nhẹ trong đầu bắt đầu tính toán.
– Tứ tẩu, sao lại đổi đại hộ vệ của hoành huynh? – Tử Dạ giật mình.
– Họ không đáng, bên cạnh vương gia nhất đọnh phải là nhân tài ưu tú thì ta mới yên tâm, Cao Kiếm, bổn cung không muốn thúc ép, ngươi có quyền suy nghĩ! Bây giờ hãy nghỉ ngơi, thuốc ta đã sai ngươi pha cho ngươi!
Mộ Dung Nguyệt liền kéo tay Bạch Vân Phong rời đi, Cao Kiếm nhìn chén thuốc trên bàn rồi suy tính.
Vừa về thư phòng, Tử Dạ không kìm liền hỏi:
– Tẩu, sao tẩu lại muốn thay thị vệ của tứ ca?
– Đệ nói xem, tên thị vệ kia đệ đánh mấy chiêu thì hắn thua! – nàng nhìn cậu hỏi nhẹ.
– Nhưng hắn cũng là thị vệ tinh anh!
– Ta không cần biết, ngươi của ta phải là nhất, ngũ đệ, đệ thừa biết võ công của đệ không đấu lại được Cao Kiếm, để hắn bên người Phong nhi, an toàn được bảo đảm hơn!
– Nương tử! – Bạch Vân Phong liền không kìm được ôm nàng ngọ nguậy.
– Được rồi, chẳng phải sắp tới có đại học võ lâm sao, ngũ đệ, ta muốn học một chút võ công, đệ dạy ta được chứ?
– Đệ dạy võ công cho tẩu!! – Tử Dạ giật mình.
– Phải, có sao? – nàng nhíu mày.
– Không được đâu, đệ không biết dạy đâu! – Tử Dạ liền lắc tay.
Đang trang cãi quyết liệt thì cánh cửa bỗng mở ra, Tử Dạ liền núp sau lưng Tử Liên kêu cứu:
– Ca ca cứu đệ!
– Làm sao? – Hắn nhíu mày nhìn nữ tử trước mắt.
– Tứ tẩu muốn học võ công, ta nói nàng không được nàng liền muốn đánh ta! – cậu bé liền cáo trạng.
– Ngươi võ công như vậy lại không biết dạy sao, Phong nhi, chàng nói xem tacos thể học không? – nàng liền nắm lấy tay Vân Phong.
– Võ công… nương tử, ta thấy nó rất khó! – tiểu hài tử không hề biết nói dối.
– Chàng…! Ta muốn học, nhị ca, ngươi có thể dạy ta! – nàng quay sang nhìn Tử Liên.
Bạch Tử Liên nhíu mày, sau đó liền bị Tử Dạ cùng nàng đưa tới hậu viên. Mộ Dung Nguyệt đưa kiếm cho hắn rồi chăm chú đứng xem:
– Ta chỉ dạy một lần, không làm lần hai, xem ngươi có thể học ra sao? – Tử Liên liền vung kiếm.
Đường kiếm uyển chuyển, bay lượn như một phi đao, nhưng không kém phần sắc bén. Mộ Dung Nguyệt nhíu mày, đang nhẩm động tác thì Tử Liên dừng lại, giao kiếm:
– Tới ngươi!
– Ca.. ca, huynh làm nhanh như vậy thì sao tứ tẩu có thể học kịp, để đệ làm lại thêm lần nữa! – Tử Dạ định lấy kiếm thì nàng giơ tay ngăn.
– Ta thuộc!
Mộ Dung Nguyệt cầm lấy bảo kiếm, Tử Liên vừa buông nàng suýt ngã nhào về trước vì trọng lượng của kiếm. Phong nhi lo lắng liền đỡ nàng:
– Nương tử…!
– Ta không sao! Ta sẽ cố gắng để bảo vệ chàng! – Mộ Dung Nguyệt hai tay cầm lấy kiếm.
– Để ta thay nàng!
Không đợi nàng từ chối, Vân Phong liền cầm lấy kiếm tiến ra giữa sân. Chàng bắt đầu vung kiếm, đường kiếm tuy không uyển chuyển như Tử Liên, nhưng vẫn thể hiện được khí phách oanh liệt của chàng.
Nàng một phen giật mình, chàng có thể nhớ tất cả động tác sao?.. chàng hồi phục trí nhớ sao… nhìn thấy Phong nhi vừa dừng kiếm, nàng liền nhào tới lau mồ hôi ân cần hổ:
– Sao chàng có thể nhớ được nhiều chiêu thức như vậy? Chàng nhớ ra gì rồi sao?
– Ta không rõ nhưng hình ảnh của chúng cứ hiện ra! – Phong nhi giải thích.
– Đó là bản năng của Phong nhi, đệ ấy là một tướng lĩnh thì những chiêu thức cơ bản như vậy cũng chính là kĩ năng mà hắn không thể quên! – Tử Liên lạnh lùng nói.
– Vậy Phong nhi, chàng hãy học võ công từ nhị ca đi, ta cũng sẽ cố gắng tìm phương thuốc giúp chàng! Đại học võ lâm lần này nhất định sẽ có Liễu Phi, hắn được mệnh danh thần y, ta nhất định sẽ thuyết phục hắn là người của chàng!
Tử Liên nhìn nàng, trong mắt chứa cài phần chất vấn, lại suy tư nhìn nàng.
Bạch Vân Phong gật đầu đáp ứng lời nàng nói, cùng với Tử Liên học võ công chuẩn bị cho đại hội võ lâm sắp tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!