Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công - Chương 7: Lấy tôi một phần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công


Chương 7: Lấy tôi một phần


Hôm nay hình là ngày quốc tế thiếu nhi thì phải, vì vậy từ lúc Tâm Đan bước chân vào tiệm liền không nói không rằng nhảy vào bưng bê phụ Sảnh Nhi một tay

Hôm nay hình là ngày quốc tế thiếu nhi thì phải, vì vậy từ lúc Tâm Đan bước chân vào tiệm liền không nói không rằng nhảy vào bưng bê phụ Sảnh Nhi một tay. Nhìn cha mẹ dẫn con gái con trai mình đi ăn, trên mặt mỗi đứa bé đều là nụ cười vô tư hạnh phúc, không hiểu sao cô chợt cảm thấy vừa ngưỡng mộ nhưng cũng vừa chạnh lòng.

Giọng Sảnh Nhi truyền tới từ phía xa. “Tâm Đan, hai phần Corn Cake bàn số ba.”

“Rồi có ngay!” Cô lại bắt đầu tất bật công việc, hôm nay khách đông nên một mình ông chủ tính tiền không xuể, cô tạm gác lại công việc chạy bàn mà vào quầy thu ngân giúp ông tính toán. Chuông reo lên, cửa mở ra, một người đàn ông dẫn theo một đứa bé trai đi vào tiệm.

“Tiệm bánh ngọt Quyên Thanh xin chào ạ!” Làm phục vụ ở đây, một ngày không biết Tâm Đan phải nói cái câu này bao nhiêu lần, nói khan cả cổ. Cô theo thói quen nhìn ra cửa, ánh mắt rơi trên người của vị khách nam kia.

Chiếc quần âu đen dài bao phủ đôi chân thẳng tắp đầy mạnh mẽ,từng đường chỉ may trên quần theo Tâm Đan đánh giá là vô cùng tinh tế, cô nghĩ đây chắc chắn là một người nề nếp và có gia thế không tầm thường. Chiếc áo sơ mi màu đen không một chút nếp nhăn nào, hơn nữa còn vô cùng vừa vặn với cơ thể tráng kiện, hoàn toàn không rộng hơn một chút, cô nghĩ đây là hàng được đặc biệt may sẵn theo số đo của người mặc. Tiếp tục đánh giá gương mặt, không nhìn tới thì thôi vừa nhìn đã khiến người ta sửng sốt. Một gương mặt đẹp lạnh lùng đậm chất quý tộc, diện mạo mạnh mẽ đầy nam tính, từng đường nét từ sống mũi tới khóe môi đều hoàn hảo như một bức tượng được nghệ nhân chuyên nghiệp tạc ra. Anh ta có vẻ bề ngoài thu hút với nước da trắng, gương mặt thanh tú, đôi mắt to và sâu, lông mày dài và rậm, sống mũi cao thẳng và dáng người cao ráo đại khái là “rất Tây”. Người này coi bộ khá chú trọng bên ngoài, anh ta còn mang một chiếc găng tay da màu đen trên tay.

Anh ta nắm tay một đứa bé trai có hai mắt to tròn cùng cái đầu quả nấm siêu đáng yêu kia đi tới quầy tự chọn, Tâm Đan nhanh chóng lên tiếng. “Quý khách dùng gì ạ?” cô biết rõ, đối với người đàn ông đã có gia đình tốt nhất là không nên ‘tia’ quá lâu.

Người đàn ông đột nhiên nhìn cô một cái sau đó rất nhanh liền di chuyển ánh mắt xuống thực đơn trên bàn.

Không có gì, anh chỉ cảm thấy một câu ‘quý khách dùng gì’ vừa rồi nghe khá êm tai.

Đứa trẻ kia chắc cũng tầm năm sáu tuổi, đứng không tới quầy tự chọn nên đã đòi người đàn ông bế lên, sau khi ‘ngang tầm’ với thực đơn thì chăm chú lựa chọn. Đúng lúc này thì Vân Lan từ ngoài cửa hối hả bước vào, ta lại theo thói quen hỏi hỏi, khi nhìn thấy Vân Lan đi thì bắt đầu cảm thấy không bình thường. Quả nhiên việc đầu tiên Vân Lan làm khi trở về là kéo tay cô qua một bên nói. “Không xong rồi, lúc kiểm hàng giao cho tiệm Tân Đại hình như đã thiếu hai lô bánh. Làm sao đây, chị không dám cho cha biết, nếu ông biết lại nói chị làm mất uy tín của tiệm bánh, thế nào cũng bị chửi cho một trận ra hồn, Tâm Đan phải làm sao đây?”

Tâm Đan thấy bộ dáng vừa nói vừa nhảy nhảy hối hả của Vân Lan thì cũng rối theo, bước đầu tiên cô giữ cho Vân Lan đứng yên. “Cái bà già này, chị có tuổi rồi, nhảy một hồi đứt gân máu chết thì ai chịu trách nhiệm?”

“Phỉ phui cái miệng.” Vân Lan bị cô trêu tới mức quên cả sợ, vỗ nhẹ vào mặt Tâm Đan một cái. “Giờ phải làm sao, phải làm sao đây?”

Tâm Đan chật lưỡi hỏi. “Vậy bên phía chủ của Tân Đại có phản hồi gì chưa?”

Vân Lan lắc đầu, Tâm Đan lại thở dài. “Vậy có gì đâu mà căng? Làm như tận thế không bằng, thôi, chị qua bán hàng cho khách đi, em giải quyết chuyện này cho.”

“Em đảm bảo là không để cho cha chị biết?

Tâm Đan cười nhẹ. “Chẳng những không cho ông chủ biết, mà còn nâng cao được uy tín của chúng ta nữa kìa.”

“Gì cơ?”

“Thôi đừng hỏi nhiều, bán đồ đi.”- Tâm Đan đẩy Vân Lan qua chỗ mình bán hàng, còn cô đi tới điện thoại bàn bên cạnh bấm một dãy số sau đó nhấc ống nghe, chưa đầy một phút đã có phản hồi từ bên kia đường dây, Tâm Đan mỉm cười. “Alo có phải anh Triệu Họa quản lý của tiệm bánh ngọt Tân Đại không ạ? Vâng, em là Tâm Đan, đợt trước có nói chuyện một lần với anh rồi, vậy sao, thật may mắn là anh còn nhớ em. À, là thế này hôm nay anh có đặt mua ba lô bánh bên em, nhưng bạn giao hàng đã sơ xuất gói thiếu một một lô trong đó, không biết bên anh đã kiểm hàng chưa ạ? Vậy sao, anh cũng định gọi cho bên em để nói về việc này à?”

Tâm Đan nhìn sang Vân Lan ra hiệu một cái rồi nói tiếp. “Chúng ta thật có duyên, như vậy đi, lô hàng còn thiếu chúng em sẽ bù vào đợt giao sau này, vâng, vâng em biết ạ. Vâng cảm ơn anh đã thông cảm, em sẽ làm việc lại với bạn giao hàng sau, thành thật xin lỗi, vâng, chào anh.”

Tâm Đan cúp ống nghe xuống một cách thật ‘phong cách’ Vân Lan vỗ tay cảm động tán dương. “Em đúng là một vị thần hộ mạng, cái gì em cũng nói được, tuyệt vời thật.”

Tâm Đan làm bộ hất tóc, ngẩng mặt hơi cao nói. “Sao nào, có thấy ánh hào quang phát ra từ người của thần hộ mệnh không?”

Cô vừa nói xong, Vân Lan cười hì hì mà đứa trẻ nãy giờ vẫn chưa lựa xong bánh ngọt kia cũng cười hì hì. Tâm Đan nhìn sang, thấy người đàn ông kia nhìn mình thì cũng cảm thấy quái lạ, nhưng không thắc mắc nhiều, đi tới nói với đứa trẻ trên tay anh ta. “Anh bạn nhỏ, lựa đi lựa lại cả buổi trời anh vẫn chưa lựa được món mình thích à?”

Đứa trẻ lắc đầu, thành thực nói. “Nhiều bánh quá nên em không biết lựa cái nào, chị xinh đẹp, hay chị lựa dùm em đi.”

“Được thôi!” Tâm Đan không cần lựa mà chỉ tay vào một cái hình trên thực đơn. “Bánh Tart!”

Cậu bé hỏi. “Ngon không?”

Cô cười, “Tối nay chị định mua cái này, em ăn bây giờ rồi review lại cho chị.”

Đứa bé bĩu môi. “Chị xem là chuột bạch à?”

“Cũng thông minh phết nhỉ.” Đứa trẻ nhỏ tầm này mà đã biết tới review rồi thì đúng là không tầm thường, Tâm Đan không đùa nữa mà tư vấn. “Đùa em thôi, chứ bánh này rất rất ngon. Đắt hơn paris gateaux một chút nhưng nhiều bánh hơn và chất lượng bánh cũng ngon hơn.”

Cậu nhóc tươi cười. “Vậy em ăn cái này.”- Sau đó quay qua người đàn ông nãy giờ im lặng hỏi. “Chú ăn gì không chú?”

Chú? Hóa ra là chú.

Người đàn ông đáp. “Không, chú không ăn ngọt.”

Giọng nói lạnh nhạt, hờ hững, ngắn gọn nhưng nghe qua tư vị lại vô cùng êm tai.

Tâm Đan thấy vậy liền nhanh nhảu góp ý. “Vị tiên sinh này, nếu đã đến rồi thì cứ thử một loại bánh mới ra của tiệm chúng tôi, đảm bảo anh sẽ không hối hận. Đây là bánh táo rất giòn thơm mùi quế chuẩn vị bánh Pháp. Đế bánh béo ngậy không bị ngọt quá, đảm bảo sẽ vừa miệng.”

Tâm Đan nhiệt tình tư vấn bánh này giống bánh Pháp này nọ lọ chai, mặc dù cô chưa từng ăn bánh Pháp.

“Ưm…” Cậu nhóc lắc đầu. “Cái này thì chị khỏi cố gắng, chú Thiên trước giờ không ăn ngọt thật luôn đấy.”

“Lấy tôi một phần!” Người đàn ông lên tiếng ngay sau khi đứa trẻ dứt câu, Tâm Đan gật đầu sau đó bấm vào máy tính.

“Tổng cộng là bảy mươi hai ngàn.”

Người đàn ông quay qua nói với đứa nhóc trong lòng. “Leo xuống được chưa?”

Đứa nhóc chu môi lật đật phóng xuống, người đàn ông rảnh tay lấy ví trong túi ra đưa tiền. Lúc cô còn ở cô nhi viện từng không ít lần bị các dì nhắc nhở về thói quen cứ hễ thấy người khác lấy ví tiền ra là lại không tự chủ được mà liếc nhìn, các dì nói rằng đó là một thói quen rất mất lịch sự, đương nhiên là cô cũng biết. Nhưng mà ông trời ơi, đối với một người yêu tiền như cô thì thói quen này giúp cô cảm thấy…thõa mãn chút đỉnh. Lúc trước cô thường nhìn ví để đánh giá tình trạng tài chính của chủ nhân chiếc ví, vì vậy khi nhìn thấy cái ví da cá sấu bóng lưỡng khia cô đã thầm chật lưỡi, đúng là người có tiền. Tâm Đan nhận lấy tiền từ tay người đàn ông kia. “Nhận của quý khách một trăm ngàn, trả lại hai mươi tám ngàn. Đây là số thứ tự bàn, mời quý khách ra bàn ngồi đợi, bánh sẽ có ngay thôi, cảm ơn quý khách!”

Người đàn ông nhận lấy rồi nắm tay dắt đứa nhóc ra bàn trống cách quầy tự chọn không xa ngồi đợi.

Tâm Đan thở ra một hơi cho đỡ mệt rồi quay qua Sảnh Nhi đang chạy qua chạy lại chỗ cách cô không xa nói lớn. “Sảnh Nhi, Vân Lan về rồi em vào phụ ông làm bánh đi để chị ra chạy cho. Vân Lan, chị ở đây tính tiền đi nhá, nhớ kỹ, tính bằng máy tính coi chừng nhầm. Ok?”

“Biết rồi cô ơi.” Vân Lan cố tình làm ra vẻ bực bội. “Riết rồi không biết ai mới là chủ nữa hà. Đứng quầy khỏe muốn chết không chịu lại đòi ra chạy vòng ngoài, đúng là thần kinh.”

Tâm Đan cười. nguy hiểm. “Rồi trong giây lát đây chị sẽ hiểu, đứng quầy nó… ‘khỏe’ cỡ nào.”

Tâm Đan rời khỏi quầy tự chọn ra chạy vòng ngoài. Hiện giờ trong tiệm đã chật kín bàn, cứ ra vào luân phiên như vậy cũng không vắng hơn một chút, Tâm Đan ngoại trừ việc bưng bê dọn dẹp ra còn phải phụ trách luôn cả xếp chỗ ngồi cho khách, thật sự là cũng không khỏe khoắn gì so với việc đứng quầy. Đem hai phần bánh ra bàn cho người đàn ông cùng với đứa trẻ kia, Tâm Đan vui vẻ nói. “Quốc tế thiếu nhi vui vẻ.”

Đứa trẻ cười ngây ngô nói. “Chị xinh đẹp, chị chạy nhanh thật đó, thoắt qua thoắt lại như quỷ vậy.”

Tâm Đan giơ ngón tay trỏ lắc qua lắc lại. “Không phải quỷ, là thần hộ mệnh.”

Đứa trẻ vui vẻ cười hì hì, trước khi Tâm Đan là chị của hàng chục đứa trẻ trong cô nhi viện nên việc nắm bắt tâm lý trẻ con cô làm rất tốt. Có điều tâm lý người lớn thì…

Sao người đàn ông này kiệm lời thế nhỉ? Cô quay sang mỉm cười nói. “Tiên sinh ăn ngon miệng.”

Người đàn ông gật đầu. “Cảm ơn!”

Tâm Đan gật đầu, trong lòng thầm nói: Ngắn gọn súc tích, chắc là thầy giáo dạy văn.

Nội dung quan trọng ở học kì một vẫn chính là những khóa học thể lực ám ảnh kinh hoàng đối với các học viên. Sinh viên khoa Y cũng chưa thấy học cái gì liên quan đến y mà toàn bị lôi ra thao trường hành đến chết đi sống lại.

giai đoạn thử thách nhất đối với các học viên, với một quãng thời gian gọi là “Tuần Địa ngục”, khi họ chỉ được phép ngủ tối đa bốn tiếng mỗi ngày trong sáu ngày liên tục, hai mươi giờ còn lại là để huấn luyện, và phải hoàn thành quãng đường chạy hơn 321 km trong tuần này. Chính vì vậy mà có tới mười bảy nhân viên y tế túc trực 24/24 để ‘cấp cứu’ có sinh viên như xảy ra trường hợp ngất xỉu vì kiệt sức.

“Một, hai, một hai!”

Hiện giờ Tâm Đan và các học viên khác đã chạy được bảy vòng lớn, Mộng Hương vừa rồi đã chịu không nổi mà ngất đi, hiện giờ chắc được hồi sức bên trong. Đây đúng là địa ngục, địa ngục thật sự. Tâm Đan nhìn Trương Gia Vi chạy phía trước, bước chân của cô không hề nhanh hơn mà còn chậm lại rõ rệt, cầm cự được một vài phút thì khụy gối xuống đất.

Thẩm Trung Kiên phía xa hét vào loa. “Lâm Dung Tâm Đan, đứng lên, chưa ăn cơm à?”

Một hộ tá theo sau Thẩm Trung Kiên thấy không ổn liền lên tiếng. “Thầy Thẩm, dù sao cũng có nữ sinh trong nay, nam sinh có sức khỏe nhưng nữ sinh yếu đuối, căn bản không chịu được cường độ tập luyện khắc nghiệt này đâu.”

“Trong đại học Bách Nhật không có nữ sinh hay nam sinh, chỉ có người mạnh nhất!”- Thẩm Trung Kiên sắc đá nói, rồi lại hét vào loa. “Lâm Dung Tâm Đan! Tôi đếm một hai ba, không đứng dậy thì đừng hòng ăn cơm tối.”

Chịu thôi, cô thật sự chẳng còn sức lực gì mà tiếp tục chạy nữa. Đột nhiên Dương Nam Phương từ phía sau chạy lên kéo cánh tay cô thật mạnh làm cho cô đứng dậy. “Ráng lên, còn ba vòng nữa thôi.”

“Thật sự không được!”

Dương Nam Phương giơ tay ra. “Tay đây!”

“Gì?”

“Bảo cô đưa tay đây!”

Tâm Đan nhìn bàn tay trước mặt mình lúc rồi tình nguyện đưa tay ra, Dương Nam Phương kéo cô tiếp tục chạy.

Khi hoàn thành xong ba vòng còn lại cũng là lúc nữ sinh đồng loạt ngất đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN