Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công
Chương 27: Cũng đã tối rồi, không nên đi cùng nhau
Cả ngày hôm đó không có tiết học, Mộng Hương Gia Vi Tâm Đan và Dương Nam Phương cùng Dương Trí đem laptop tới tiệm bánh cả ngày. Ở trong phòng chỉ có một mình Gia Vi có máy tính, bên kia thì Dương Nam Phương và Dương Trí đều có máy tính, vì vậy năm người hai cái laptop bắt đầu điên cuồng lên mạng tìm ảnh. Những bức ảnh kia đều là ảnh ghép, muốn chứng minh điều đó thì chỉ có duy nhất một cách là tìm ra ảnh gốc.
Cô bắt buộc phải tới tiệm Quyên Thanh làm việc này vì trong ký túc xá hay thư viện trường cô đều phải nhận những loại ánh mắt soi mói của mấy người rảnh rỗi kia làm cho cô không tài nào tập trung được.
Vân Lan đi giao hàng về cũng nhanh chóng dùng máy tính của mình tìm ảnh giúp cô. Một lúc sau, Sảnh Nhi cũng vào cuộc.
“Trên mạng cả ty tỷ bức ảnh, muốn tìm ra đúng là không dễ.” Dương Nam Phương nhíu mày, nhìn chằm chằm chằm vào mấy bức ảnh đồi trụy trước mắt. “Lại còn nhìn cả hai tiếng đồng hồ, mấy loại ảnh này… có khi tìm xong chúng ta lại bị tư tưởng biến thái ăn sâu vào đầu cũng nên.”
Tâm Đan với Gia Vi dùng chung một máy, cô nói. “Biến thái hay không, ngoại trừ hoàn cảnh đẩy đưa còn phải xem anh có chống lại được cám dỗ hay không.”
Dương Nam Phương lườm cô. “Em còn dám nói, ngồi nhìn mấy loại hình này cả hai tiếng không phải là vì giúp em sao?”
“Được được được, Dương Nam Phương đại thần có lòng dạ như biển cả, cao thượng như Thái Sơn không chấp nhặt tiểu nhân có được chưa?”
“Em… thôi bỏ đi.” Dương Nam Phương không thèm cãi với cô.
Mộng Hương với Vân Lan dùng cùng một máy. Mộng Hương nói. “Còn giả vờ, chẳng phải con trai mấy người thường hay vào web đen xem mấy loại phim người lớn với nhìn ảnh con gái khỏa thân hay sao?”
Dương Nam Phương. “Ai nói chứ, từ nhỏ tới lớn ngay cả vào anh cũng chưa vào.”
Sáu người liền di chuyển mắt từ màn hình laptop lên mặt Dương Nam Phương, tự dưng bị nhìn làm anh có chút không tự nhiên. “Tôi nói thật, mấy người nhìn cái gì?”
Dương Trí thấy bạn thân bị hành thì liền trượng nghĩa ra tay giúp đỡ. “Nam Phương đó giờ là người không dính bụi trần, cậu ấy chỉ còn thiếu việc xách đồ đi thỉnh kinh thôi. Mấy người không cần nghi ngờ về sự trong sáng của cậu ấy. Nhưng mà nói công bằng một chút, mấy loại hình ảnh này vừa nhìn thôi cho dù là đàn ông cũng mười người cảm thấy ghê tởm hết chín người rồi, xem đi, tôi xem nãy giờ ngay cả đứng cũng không đứng được chỉ cảm thấy buồn nôn.”
Gia Vi chớp mắt. “Đứng gì cơ?”
Tâm Đan cầm cây viết gõ cái boong vào trán cô nàng. “Cậu học y chẳng lẽ không biết cấu tạo cơ thể người và những phản ứng sinh lý cơ bản hay sao?”
Cô vừa dứt lời, ngoại trừ Gia Vi, ai cũng trưng lên mặt nụ cười mờ ám làm cô nàng ngượng chín mắt trừng mắt nhìn Dương Trí. “Đồ vô liêm sỉ.”
Mọi người lại được dịp cười lớn.
Tất cả mọi người tiếp tục tìm kiếm, nửa tiếng sau vẫn không có kết quả, Dương Trí nhìn cô. “Này Tâm Đan sư muội, em ốt cuộc đã gây thù chuốc oán với ai thế? Từ ảnh chụp lén tới ảnh nóng này, kẻ đó dàn dựng công phu như vậy thì chắc chắn thù oán với em rất lớn.”
Sảnh Nhi ngẫm nghĩ. “Chắc không có đâu, chị Tâm Đan dễ thương thế cơ mà.”
Tâm Đan nghe vậy liền không ngần ngại giơ ngón tay ra cho Sảnh Nhi một like. “Chuẩn luôn, cả thế giới đều biết điều đó vậy mà không biết kẻ nào mù mắt mà lại ghét chị.”
Dương Nam Phương thở dài lắc đầu. “Lại tự sướng rồi.”
“Shut up!” Tâm Đan trừng mắt nhìn anh.
Dương Nam Phương cười. “Cũng biết dùng tiếng Anh mắng người rồi.”
Tâm Đan lườm anh. Vân Lan bật người ra sau xoa hai mắt của mình. “Không được rồi, nhìn mấy loại ảnh đen tối thế này làm mắt tôi cũng hoa cả lên rồi.”
Ông chủ từ phía xa đi tới đem theo một mâm bánh trái nước ngọt để xuống. “Mấy đứa nghỉ một chút đi, ăn uống gì đi hôm nay bác mời mọi người.”
Tâm Đan nhìn lên. “Bác Hào à, mấy đứa này không biết khách sáo lại còn ăn như heo ấy, bác mời thì chắc sẽ hao tốn nhiều lắm.”
“Cậu nói cái gì hả?” Mộng Hương và Gia Vi đồng thanh.
Ông chủ cười xòa. “Không sao không sao, bình thường Tâm Đan cũng làm việc chăm chỉ giúp bác rất nhiều, nhiêu đây có là gì chứ?”
Mọi người dẹp máy tính sang một bên rồi hào hứng dùng bữa. Tâm Đan giơ ly nước ngọt trong tay lên nói. “Mọi người ở đây đã ở bên cạnh giúp đỡ tớ vào lúc này, đúng là anh em có kiếp này không có kiếp sau, không như đám rảnh rỗi trong trường với mấy ông thầy kia chỉ toàn muốn đuổi học tớ. Đúng là có bạn bè thật tốt, giờ đây lấy coca thay rượu kính mọi người.”
Tâm Đan vừa dứt lời ai cũng bị cô chọc cười, đồng loạt nâng ly.
Có bạn bè, hơn nữa là bạn bè thân nó tốt đẹp như thế đấy. Ông trời sinh cô ra, không cho cô một gia đình trọn vẹn là mất mát rất lớn nhưng bù lại một điều tốt đẹp không kém đó là cả kiếp trước lẫn kiếp này cô đều có những người bạn, những người anh em dù không cùng cha cùng mẹ sinh ra nhưng đối xử với nhau vô cùng thật lòng. Những con người ở đây, Dương Nam Phương, Dương Trí, Trường Gia Vi,Gia Mộng Hương,Vân Lan, Sảnh Nhi họ đối với cô đều là người dưng nước lã nhưng còn tốt hơn cả cha mẹ ruột thịt kia. Khi tai họa ập đến, họ lựa chọn tin tưởng cô, giúp cô chứng minh bản thân trong sạch, thậm chí không nề hà mà ngồi nhìn những hình ảnh hại não như vậy hai ba tiếng đồng hồ.
Có bạn thật tốt, dùng chân tâm đối xử với mọi người như vậy, thật tốt.
…
“Giang Thiên, cậu ngồi trước máy tính ba tiếng rồi đấy, hừ, dạo này tiếp xúc với đám sinh viên trẻ kia nhiều quá nên bị lây luôn bệnh nghiện mạng xã hội của bọn nó rồi hay sao?” Nguyễn Trọng Khanh bước vào phòng, đi tới sau lưng Ngụy Giang Thiên. “Ôi trời, cậu đang xem hình gì thế? Nói rồi nói rồi, không chịu tìm một cô gái giải tỏa lại khốn đốn đến mức ngồi đây xem mấy loại hình này à?”
“Cậu nghĩ đi đâu vậy?” Ngụy Giang Thiên không nhìn anh ta, chăm vào việc “ngắm ảnh” của mình. “Tấm ảnh đó thật sự rất giống ảnh ghép.”
“Ảnh? À, cậu nói vụ ồn ào hồi sáng ấy à? Cậu đang giúp Lâm Dung Tâm Đan kia tìm ra ảnh gốc sao? Hôm sao cậu tốt bụng thế nhỉ?”
“Cô ấy là sinh viên tôi quản lý, nếu chuyện này là sự thật thì tôi cũng không tránh được trách nhiệm.”
“Vậy thôi sao?” Nguyễn Trọng Khanh nhíu mày.
“Vậy thôi.”
“Được rồi được rồi, sinh viên là của cậu, người ta bị cái gì đúng là làm thầy giáo phải trằn trọc không yên mà…”
Đột nhiên, anh nhìn chăm chăm vào một bức ảnh xong rồi lại mở bức ảnh của Tâm Đan lên. Trong ảnh là một cô gái có gương mặt hoàn toàn khác xuất hiện cùng một bối cảnh, cùng một thời điểm, với cùng một người đàn ông. Ngụy Giang Thiên lấy điện thoại gọi đi. “Kay, phải tôi là Ngụy Giang Thiên đây có một chuyện cần cậu giúp đỡ. Tôi sẽ gửi qua hai file ảnh, cậu giúp tôi phân tích kỹ thuật cắt ghép kỹ càng. Phải, tốt nhất là viết một bản báo cáo kỹ thuật chi tiết cho tôi. Được rồi, cảm ơn cậu.”
…
“Tớ chỉ có hai ngày thôi, hôm nay lại thật thu rồi, rốt cuộc tấm ảnh chết tiệt đó nằm ở đâu chứ?” Tâm Đan cùng mọi người về tới cổng trường.
Dương Nam Phương đi bên cạnh. “Chịu khó thôi, còn một ngày nữa, còn nước còn tát vậy.”
“Tôi thấy cho dù tìm được ảnh gốc đi chăng nữa thì đám nhiều chuyện trong trường vẫn chưa tin đó là ảnh ghép đâu.” Dương Trí nói. “Họ có thể nói chúng ta lấy ảnh gốc của Tâm Đan và người đàn ông kia rồi ghép mắt người khác vào nói là ảnh gốc mà.”
Mộng Hương nghiến răng. “Không phải chứ.”
Dương Nam Phương gật đầu. “Hoàn toàn có thể. Nhưng chúng ta cũng không làm gì được, trước mắt chỉ có cách cố gắng tìm ảnh gốc để Tâm Đan không bị đuổi học còn đám người trong trường tin hay không thì tùy, không quan trọng lắm.”
Đi được thêm một đoạn, chuẩn bị vào cổng trường đã thấy Ngụy Giang Thiên đứng tựa vào cửa phòng bảo vệ phía xa.
Tâm Đan dừng lại, mọi người cũng dừng lại.
Ngụy Giang Thiên nhìn qua phía bên này, không phải nhìn ai khác mà là nhìn thẳng vào Tâm Đan.
Cô đi tới. “Thầy Ngụy…”
Ngụy Giang Thiên không đáp lời cô ngay mà nhìn lướt qua Dương Trí và Dương Nam Phương phía xa rồi hỏi. “Đi đâu thế?”
“Em, em đi tìm ảnh gốc, để chứng minh em bị vu oan.”
“Tìm cả ngày sao?”
“Vâng.”
“Không tìm được sao?”
“Vâng.”
“Hiệu suất làm việc quá kém.” Ngụy Giang Thiên nói.
Tâm Đan ngẩng đầu. “Thầy…”
Anh đưa tập tài liệu màu cà phê qua cho cô, Tâm Đan nhìn anh rồi cầm lấy mở ra xem. Bên trong là vô số bức ảnh gốc cùng với một bảng phân tích, cô đọc không hiểu nhưng cũng biết đây là bảng phân tích kỹ thuật cắt ghép bằng photoshop. “Thầy tìm được sao?”
Mấy người phía sau cũng đi lên xem mấy tấm ảnh gốc kia, Dương Trí nói. “Đúng là ảnh gốc rồi, còn có cả bảng phân tích chi tiết như thế này, kiểu gì cũng bịt miệng được thiên hạ. Thầy Ngụy đúng là đỉnh thật, ở đây có mười mấy con mắt lại không tìm ra.”
Ngụy Giang Thiên không nói gì. Dương Trí có chút lúng túng lui ra sau một chút.
Anh nhìn cô gái đang cúi đầu trước mặt mình, dù có chút buồn cười nhưng vẫn không thể hiện ra bên ngoài. “Có muốn nói gì không?”
Tâm Đan lắc đầu, rồi lại nhớ ra lời cần nói. “À, cảm ơn thầy…”
“Còn gì nữa?”
Tâm Đan nhìn anh, lắc đầu.
“Trước mặt thầy hiệu trưởng em nói tới mức thầy á khẩu không thể đáp lại, trước mặt tôi sao lại hiền hậu như vậy?”
Tâm Đan có chút đỏ mặt, cũng không biết câu nói kia của anh có chỗ nào bất thường sao lại khiến cô đỏ mặt được. “Vì…thầy so với thầy hiệu trưởng, em sợ hơn nhiều.”
“Sợ sao?”
Tâm Đan gật đầu. “Thầy là giáo viên phụ trách môn chính, em sợ…đắc tội với thầy, thầy lại gọi em lên khảo bài.”
Mộng Hương với Gia Vi bật cười nhìn nhau.
Ngụy Giang Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Ngày mai đem những tài liệu tôi vừa đưa lên phòng nộp cho thầy hiệu trưởng. Sáng giờ chắc hẳn em cũng đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn nhiều rồi, nhưng tối nay vẫn phải học thuộc chương I cho tôi, tuyệt đối không thể lơ là, có biết không?”
Tâm Đan gật đầu, ba chữ “có biết không” cuối lời hình như đã được anh hạ thấp giọng để nói, tạo ra một loại thanh âm có chút mê hoặc tựa như một loại rượu vang được ủ trong hầm tối vô cùng hấp dẫn.
Ngụy Giang Thiên nhìn hai người Dương Nam Phương. “Mọi người về ký túc xá hết đi. Cũng đã tối rồi, không nên đi cùng nhau.”
“Vâng ạ.” Dương Nam Phương và Dương Trí gật đầu.
Ngụy Giang Thiên nhìn qua Tâm Đan một cái rồi rời đi. Dương Trí vỗ ngực thở phào. “Sao tớ lại cảm thấy thầy Ngụy ghẻ lạnh chúng ta thế nhỉ?”
Dương Nam Phương. “Rõ ràng câu cuối của thầy ấy là nhắm vào bọn mình. Về thôi, Tâm Đan, tìm thấy ảnh rồi chúc em tai qua nạn khỏi.”
“Cảm ơn hai anh nha.” Tâm Đan mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt hai người kia rồi cùng Mộng Hương với Gia Vi quay về ký túc xá. Cửa vừa đóng lại, Mộng Hương đã vù chạy tới cạnh cô.
“Tớ cảm thấy thầy Ngụy có vấn đề.”
Gia Vi gật đầu. “Phải, vừa rồi từ đầu tới cuối thầy ấy chỉ nhìn cậu, hai đứa mình đứng một bên như làm cảnh. Hơn nữa tớ cảm thấy thầy Ngụy so với thầy Thẩm đáng sợ hơn nhiều đấy.”
“Thì tớ là nhân vật chính, thấy ấy không nhìn tớ thì nhìn ai?” Tâm Đan đi tới ngồi lên giường, lại phát hiện sau câu nói của mình thì hai người kia mờ ám nhìn cô một phe, Tâm Đan vội chỉnh sửa. “À ý tớ là, người bị hại lần này là tớ, tớ là nhân vật chính trong chuyện này, thầy ấy tới là để giải oan cho tớ không lẽ lại phải quay sang quan tâm hai người à?”
Mộng Hương bĩu môi. “Sao thầy ấy lại giúp cậu chứ?”
“Thì, thì có thể vì tớ là sinh viên thầy ấy quản lý, tớ mà có chuyện gì thầy ấy đương nhiên phải chịu một phần trách nhiệm rồi. Hoặc là có thể thầy ấy là thầy giáo tốt, quan tâm sinh viên của mình, nếu hai người bị lộ ảnh nóng thì thầy ấy cũng giúp hai người thôi.”
“Con Quạ này phỉ phui cái miệng.” Gia Vi nghiến răng nhá tay định đánh cô. “Miệng cậu thiêng lắm đấy có biết không? Nói điều tốt đẹp đi.”
Tâm Đan mím môi, xem mấy tấm ảnh mà anh vừa đưa. “Giờ đã tìm thấy thứ có thể chứng minh tớ trong sạch rồi, nhưng là ai hãm hại tớ?”
“Phải rồi, là kẻ nào độc ác thế nhỉ?”
Tâm Đan đứng lên, chợt nhớ vừa rồi mình quên một việc quan trọng, cô đem tài liệu mà anh vừa đưa giao cho Mộng Hương giữa rồi chạy thật nhanh ra khỏi ký túc.
Gia Vi hỏi theo. “Này cậu đi đâu thế?”
“Đi tìm thầy Ngụy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!