MỘT ĐỜI CHỒNG
Một Đời Chồng (F2) - Chap 8
Tôi thực sự chưa bao giờ lại mất cảnh giác như hôm nay tôi đã ngủ quên…tôi bật dậy ( Kevin giật mình)…
Tôi: Mấy giờ rồi
-4h sáng rồi ( tôi mò mò sờ trán Sóc rồi thở phào)
-Cuối cùng cũng đỡ…
-Cô có muốn làm ly trà hay là nước ép..
-Anh có rượu không ( Kevin đang cầm chai rượu rót để uống ngạc nhiên đơ người)
-Có …có sẵn…( Kevin dắt tay tôi ra hiên ngồi hai chúng tôi cụng ly )
-Nếu không phải vì chúng ta không quen biết tôi cứ ngỡ như gặp người quen,tên anh và tên con anh đều giống người tôi quen…
Kevin: Vậy à,là bạn bè hay là
-Là chồng tôi
-Ra vậy ( Kevin gật rồi cụng ly) dù sao cám ơn cô đã qua đây …
-Chuyện nhỏ mà,con người với con người nên giúp nhau…
-Mắt của cô là do tai nạn hay do bẩm sinh
-Do tai nạn
-Vậy sao cô không phẫu thuật
-Không phải tôi không muốn phẫu thuật…mà là ,mà là tôi không muốn phẫu thuật?
-Ô tôi có thể hỏi tại sao k? ( Phương cười rồi cụng ly)
-Cụng trúng rồi ,tôi xin phép về trước ( K trl câu hỏi)…
Thư kí của Phương tới đưa Phương về cánh cửa đóng lại Kevin thở dài khi thấy Phương từ đằng sau…( Kevin ngồi nhìn con) “ Bố không muốn đánh con đâu ,bố xin lỗi ( hôn trán con)
Hôm sau Phương vừa xuống sảnh bé Sóc chạy ra tặng 1 bông hoa
Sóc: Con tặng cô này…
-Cái gì vậy
-Hoa đó ạ ,hoa này cô có thể cài lên tóc ( tôi bật cười)
Vú: Sáng ra cứ nhất định phải gặp bằng đươc cô,cô thông cảm thằng bé từ nhỏ thiếu mẹ nên tính tình hơi ương bướng
Sóc: Vú nói sai,con ngoan ( gào mồm lên giận giữ khoanh tay)
-Hôm nay tôi phải về rồi ,Sóc cố gắng học tập và vâng lời bố nhé…
Vú: Sóc đi ra bể bơi đi bố Sóc đang ở ngoài ấy đấy ( Robin từ sau thấy Sóc đứng nói chuyện với Phương anh ta rụng chân tay)…
Robin: Ôi không mẹ ơi,không thể nào
Bạn gái: Anh sao vậy…
-Đỡ anh ra ghế đi…chắc anh nhầm lẫn lấy cho anh cốc nước đi…( Robin thở sợ hãi)…
Kevin bước lên từ bể bơi với thân hình săn chắc dáng cao làn da ngăm ngăm khiến mọi người chú ý…
Kevin: Sao còn k lên mày kêu đói còn gì
Key: Tao đi cạnh mày trông khác gì con nhái đi cạnh con voi …cứ lên trươc đi ,thân xác tao có giới hạn ( Kevin đạp thẳng vào đầu Key)
Kevin: Bớt nói đi…( Thấy bên kia sảnh Sóc đang đi cạnh Phương rồi Phương cười gì đó anh ta cũng bất giác cười)…
Robin nhìn thấy Kevin nhìn Phương anh ta vã hết mồ hôi…”có nên nói cho Kevin biết không…họ đang ở ngay gần nhau nhưng mà…”
Sóc: Bố ơi con muốn đi xe máy nước cô Phương đi chơi cùng con nhé
Kevin: Cái này ( nhìn Phương)
Phương: Được rồi chơi thêm vs Sóc 1 tí nhé vì lát cô phải về rồi …
Sóc: Không muốn đâu cô chơi vs con đi…
Kevin: Thật là ngại ( tôi xua tay)…
-Không sao tôi có thể chơi vs thằng bé được,dù sao đến biển rồi mà vẫn chưa đi chơi…
Sóc: Cô Phương là nhất nói tiếng anh giỏi cái gì cũng giỏi…( Sóc vui vẻ)
Ra đến bờ biển Kevin mặc áo phao cho tôi
Kevin: Cô k phiền nếu tôi động vào cô chứ
-À không ( Kevin áp sát gần cơ thể Phương )
Ngọc đang uống trà vs Hân nhìn thấy Kevin đang cài áo pháo cho 1 cô gái
Ngọc: Con đó là ai vậy
Hân: Bình tĩnh nào tao nghĩ kẻ thù lớn nhất của mày là con Phương đã dc loại bỏ thì mày cần gì phải lo nữa…
-Đúng rồi bọn tôm tép thì tao không lo …tao sẽ dẹp mọi rào cản để kết hôn vs anh ấy…
Kevin chở xe máy nước Sóc ngồi giữa còn Phương ngồi sau…
SÓC: Đi thôi bố ơi ,cô Phương ôm vào bố con nếu không sẽ ngã đây ( tôi ngại …)
Kevin: Thằng bé k hiểu nên
-K sao ( tôi ôm eo Kevin để giữ Sóc ngồi giữa)
Xe máy nước vụt lên những giọt nước biển vọt lên phía sau…họ đang được ở cạnh nhau…nụ cười của cả 3 người ..chỉ tiếc rằng ở cạnh nhưng lại như người dưng…
Robin ngã quỵ trên bãi biển khi nhìn thấy cảnh này…
Key: Này tao tìm mày nãy giờ mai Kevin có cuộc họp nó định giết hết bọn người của hội đồng xót lại…chúng lúc nào cũng nhăm nhe đến lúc giải quyết tận gốc rồi ( Thấy robin cứ nhìn) nhìn gì mà mất hồn thế nghe tao nói không đấy???
Robin: Năm đó đáng lẽ tôi không nên nói vs Kevin rằng Phương cô ấy bị mù và rồi…tôi k nên nghe theo bà mà che giấu quá khứ …
Key: Sao tự nhiên lại mù gì ???( Key nhìn theo hướng robin thấy Kevin đang đèo Sóc và …) Phương…( Key lấy tay bịt mồm) đúng là định mệnh đã yêu nhau dù có xa vẫn gặp lại nhau…( Key bật khóc)…Kevin như người chủ của tôi vì gia đình tôi mang ơn nhà Smit nhưng cậu ấy luôn coi tôi là 1 người bạn
Robin: Chúng ta đang làm gì thế này,chúng ta chính chúng ta đã chia rẽ họ…
Bàn tay tôi chạm xuống nước biển…tôi cảm thấy bản thân có chút vui hơn,5 năm trôi qua lâu rồi tôi mới có cảm giác thoải mái đến vậy…Kevin đỗ lại
-Tôi lặn xem san hô chút ( tôi thấy Sóc im im)
-Sóc ngủ rồi à…( tôi thấy ôm cổ tôi…)
Kevin ngẩng lên nhìn thấy Phương đang cười
-Hình như Sóc ngủ rồi ( Kevin rơi chiếc kính bơi khi thấy giữa nơi này…anh ta ôm đầu đau)
Kevin: A…( ôm đầu) sao đau đầu thế này ( Ngẩng lên nhìn Phương )
-Sao vậy ,anh nói đi …
Kevin: Chúng ta vào bờ thôi,tôi hơi chóng mặt…
-À vâng…( Kevin cứ ám ảnh trong đầu mờ ảo về 1 cô gái đang cười giữa bờ biển)…
Lên tới bờ Kevin lại đau đầu hơn…ngã quỵ giữa bãi cát…
Phương và đang bế Sóc chờ Kevin dắt vào bờ…đột nhiên phía sau có 2 tên rất nhanh chúng lao tới kéo Phương lên xe
Phương: Ai vậy …sao lại kéo tôi vậy…Kevin anh có đó không ?
Kevin cố ôm đầu đứng dậy quay lại thấy Phương đang bị kẻ lạ tấn công kéo lên xe…
Kevin: Đứng lại bọn mày làm gì thế …ngươi đâu hêt rồi ( hét lên rồi chạy đập vào cửa kính xe) thả họ ra nhanh lên…
Tôi: Các người là ai vậy…( tôi đập tay vào cửa kính bên ngoài Kevin cũng đập vào hai bàn tay chạm nhau qua ô kính…người lo lắng ,người sợ hãi)…
Chiếc xe phóng vụt đi trong chớp mắt …vệ sỹ của Kevin phi xe tới
Vệ sỹ: Xin lỗi vì chúng tôi đang sách đồ cho cô Ngọc nên…
Kevin: Đuổi theo …nhanh lên
Key: Chuyện gì vậy ( Kevin đẩy họ ra tự phóng xe lái đi)…
Vệ sỹ: Đại ca …( Báo đàm) có kẻ bắt cóc thiếu gia vào vị trí…
Key: Ôi trời chuyện gì vậy…
Kevin phóng theo trên con đường biển vs tốc độ rất cao…anh ta ôm đầu …trong đầu văng vẳng tiếng nói “ anh nhất định sẽ tìm em,nhất định sẽ tìm thấy em”…( Kevin bỗng nhiên đỏ ửng mặt tiếp tục hình ảnh bên cánh đồng hoa tuy lip”
Kevin: Anh nguyện đời này sống vì em và có chết cũng nhất định sẽ vì em…
_Em nguyện ba đời ba kiếp vẫn sẽ yêu và làm vợ anh …( Hình ảnh Phương cười Kevin giữ tay lên đầu gân trên hai thái dương nổi lên …kevin quá sốc đến không ngậm được miệng)…anh không được làm chuyện có lỗi với em nếu không em sẽ từ bỏ anh ( Kevin rơi tách nước mắt lên vô lăng)…
Kevin: Anh tìm thấy em rồi ( Kevin vừa cười vừa khóc đi qua đường hầm) chúng ta đã thấy nhau thật rồi…( Kevin giữ tay lên ngực khóc lớn) a a…a a …ai đó làm ơn ( Kevin nghẹn không thể nói nên lời)…
Tôi sợ ôm Sóc ngồi im cho đến khi chúng phanh xe gấp…
Tên A: Không xong rồi bọn chúng chặn đầu rồi
Tên B: Chạy thôi ( bọn chúng mở cửa xe )
Hai tên chạy ra ngoài người của Kevin bắt sống cắt cổ tại chỗ …( Kevin phóng xe đến rồi đi lảo đảo ra chỗ Phương)
Vệ sỹ: Chúng tôi đã chuộc lỗi mong cậu bỏ qua ( Kevin đi vô hồn lướt qua thấy Phương đang ngồi trong xe ôm Sóc rất chặt sợ sệt…Kevin bịt tay lên miệng để không phát ra tiếng nghẹn…ngước mắt lên trời )…
Tôi thấy không có tiếng ai liền mò mò tay chợt bàn tay nắm lấy
Kevin: Là tôi…để cô phải sợ rồi
-À vâng (tôi sợ đến mức k hỏi thêm)
Ngọc từ xa chạy tới thấy Kevin đang dắt tay Phương cô ta ngã xuống nền đất…
Key: Từ bỏ đi họ sinh ra là để cho nhau dù xa bao lâu hay ở nơi nào họ cũng sẽ về với nhau…
Ngọc: Không …không…
Robin: Chúng ta sẽ nói mặc kệ bà ra sao chứ …
Key: Chúng ta nghe lời bà nhưng k có nghĩa phải làm kevin đau khổ,chúng ta đã để họ lạc nhau tận 5 năm rồi,ngày đó nghe lơi bà tôi đã nói dối Kevin rằng Phương bỏ theo ck cũ,tôi ăn năn quá
Robin: Còn tao thì lúc cô ấy bị mù đã bế đi định doạ nó chút nhưng mà không ngờ lão phu nhân mới là đáng sợ…tại sao lão phu nhân k thích Phương Vậy
Key: Vi cô ấy mà Kevin thay đổi quá nhiều bà sợ Kevin có điểm yếu sẽ khiến cậu ấy nguy hiểm…
Robin: Thật độc ác mà…
Key: Im đi bà nghe dc đấy…
Tôi cúi chào Kevin rồi định quay đi Kevin giữ tay…
Kevin: Tôi có thể hỏi lý do tại sao cô không phẫu thuật mắt không?
-Vì tôi k muốn thấy thế giới này nữa đặc biệt là vì k muốn thấy chồng của mình…( tôi cười rồi quay đi)
Kevin buông thõng tay rồi đưa con cho vú…
Key: Kevin à tao có chuyện muốn nói…
Robin: Tao cũng có chuyện muốn nói Phương đâu rồi…
Kevin: Cô ấy đi rồi…( Kevin buồn bã đi vào thang máy khách sạn)
Key : nó sao k hỏi tại sao bọn mình biết Phương nhỉ…
Robin: Uk nhỉ ( gãi đầu) …
Kevin vào phòng tắm xả nước vào đầu đấm tay liên tiếp vào tường…
Kevin: Rốt cuộc mắt của cô ấy vì sao?vì sao cô ấy lại k muốn thấy mình nữa,rốt cuộc là tại sao vậy…( anh ta tay chảy rớm máu đi ra ngoài mặc vội vàng áo chạy tới sân bay)
Chuyến bay Đà Nẵng- Hà Nội lúc 6h15 số VN… Tôi ngồi cứ nghĩ đến Sóc ,thằng bé dễ thương chỉ là có vẻ bố Sóc là người khá phức tạp…Tôi đứng dậy thì có tiếng gọi
Kevin: Phương ơi ( Kevin chạy tới ôm chầm lấy Phương)
Tôi rơi chiếc gậy trên tay xuống sàn …tôi cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên cơ thể của anh ta…
Kevin: Anh tìm thấy em rồi …( Kevin bế tôi lên)
Thư kí: Anh làm gì vậy ( Vệ sỹ cản thư kí)
Tôi vùng vằng…
-Anh làm trò gì vậy tại sao là anh mà lại giả vờ như không quen tôi vậy…tôi đã thấy nghi ngờ chỉ là tôi nghĩ anh sẽ k gặp lại tôi đâu,dù trùng hợp nhưng tôi đã nghĩ k thể nào …
Key: Phương…cô nhận ra giọng tôi chứ Kevin bị tai nạn xe nên đã quên mất cô ( Tôi ôm miệng bật khóc sờ mò mò lên măt Kevin)
Tôi: Tại sao vậy…tai nạn có khiến anh sao nữa không
Robin: Rõ ràng cô còn rất yêu cậu ấy ,tại sao cô k đi tìm cậu ấy 5 năm qua cô đã làm gì
-Anh ấy đã kết hôn vs ng khác chính tôi đã nhìn thấy Văn hắn đã cho tôi xem…
Robin: Vậy cô có thấy Sóc có mẹ không??? ngày đó bà có nói bảo cô rời xa Kevin tôi đã nghĩ cô sẽ không làm nhưng cô lại ra đi tôi thiết nghĩ cô có nỗi buồn gì đó nhưng mãi không thấy cô quay lại…
Key :Hai người 1 thằng quên 1 thằng mù rồi hiểu lầm nhau ,có đáng không
Kevin: Hoá ra hai đứa giấu tao suốt 5 năm qua…
Key: Ấy tao khai rồi mà ( Kevin cầm tay tôi đi)
Kevin: Chúng ta đi thôi…( nắm tay bàn tay ấm áp tôi như 1 người đang bị lạnh được sưởi ấm vậy)…
Trên bãi biển Kevin quàng tay ôm cổ tôi…
Kevin: Anh muốn ôm em đứng trước cơn sóng biển để em cảm thấy mình được chở che…anh muốn cả đời mình được bên em lắng nghe…nghe đến khi ta già nua…anh chẳng lấy ai cả ngày đó anh mưu sát hội đồng để họ k thể làm hại em nên đã sát hại trong bữa tiệc cưới khi chúng k đề phòng…nhưng anh lại để em bị hắn …
-Đôi mắt em mù là do Văn làm…hắn nhỏ vào mắt em thứ gì đó,em đã đau đớn đến nhường nào ( Kevin cắn vào vai Phương rồi khóc)
Kevin: Anh xin lỗi em người anh yêu…( tôi mò tay bám vào tay Kevin rồi cũng khóc)
-Chúng ta có thể làm lại dc nữa k anh..
Kevin: Được chứ anh nhất định k xa em nửa bước …( tôi và Kevin hôn nhau trong nước mắt bên ánh sáng của đèn đường,bên những con sóng trắng đập vào bờ cát)…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!