TRUYỆN MA Ở QUÊ EM !!!
Phần II : Cái Giếng - Chương 1
Cái Giếng II
Chap 1
Anh Tú – từ nhỏ anh đã sinh ra và lớn lên ở Mỹ, anh là một doanh nhân thành đạt nhưng anh luôn mong mỏi được về quê hương để làm giàu trên chính mảnh đất dân tộc mình. Cho dù bố mẹ, anh chị em đã khuyên can nhưng anh vẫn quyết định rời xa nước Mỹ và trở về quê hương nơi đang bị chính Mỹ tàn phá.
Quê nội anh ở một miền nông thôn hẻo lánh tại tỉnh Thanh Hóa, khi anh bước về mảnh đất này anh đã cảm nhận được sự thanh bình của một làng quê nghèo đang bị tàn phá bởi chiến tranh. Anh dò hỏi nhà ông Ba, người anh gọi là bác để vào khấn vái tổ tiên. Khi thấy anh, ai cũng ngạc nhiên vì ở đâu xuất hiện một con người lịch thiệp và ăn nói lịch sự đến nhận tổ tông, sau một hồi trò chuyện thì gia đình bác anh rất bất ngờ và vui mừng khi biết vợ chồng em trai mình trước kia đã vượt biên lánh nạn và giờ đã sinh ra 1 cậu con trai lịch sự và thành đạt thế này. Sau một hồi hỏi thăm và trò chuyện, anh Tú đề cập đến việc ông bà có để lại cho bố mẹ anh một căn nhà và giờ anh muốn sống ở đấy. Khi nghe anh nói như vậy thì mọi người nhà ông Ba liếc nhìn nhau với những đôi mắt ái ngại, ông Ba rít một hơi thuốc lào và nói :
– Ngôi nhà đó từ khi bố mẹ cháu bỏ đi đã để ko cho đến bây giờ chẳng ai bén mảng tới hay cháu cứ ở lại đây rồi lên phố tìm một chỗ thích hợp với cháu hơn, chứ ở vùng quê nghèo khổ này cũng ko hợp với cháu đâu.
Anh Tú mỉm cười cầm tay bác mình và nói :
– Ước muốn của cháu là được trở về và sống trên mảnh đất quê hương mà bác. Cháu cũng mang về theo một chút tiền chắc cũng đủ để sửa sang lại ngôi nhà mà bác, dù gì đó cũng là nhà của cháu. Bác yên tâm cháu dễ lắm, ở đâu một thời gian là cháu quen và sống được hết.
Ông Ba thở dài lắc đầu và tiếp tục khuyên anh nhưng anh vẫn giữ nguyên ý định của mình nên ông đành miễn cưỡng dẫn anh đi, còn anh Tú thì rất háo hức khi sắp được biết về căn nhà của gia đình mình.
Ngôi nhà ở giữa làng, xung quanh ngôi nhà là bức tường rào bằng đá nhưng đã sạt lở gần hết, một cánh cửa bằng tre nhưng cũng đã mục nát, bên trong là một căn nhà cấp 4, lối ra vào đã bị cỏ và cây dại mọc lên phủ xanh rì, toàn bộ căn nhà đã bong gần hết lớp vôi ở ngoài và mái ngói cũng đã vỡ vụn hơn một nửa, cửa ra vào, của sổ thì cũng đã mục nát, bên trong có bộ bàn ghế, 1 cái giường và vài thứ khác thì cũng đã đều hư hỏng, sàn nhà bằng đất và hầu như cả nhà anh và đất xung quanh là một thảm cỏ.
Ngoài vườn có vài cây ăn trái, anh nhìn kỹ thì mới thấy một cái giếng nằm giữ đám cây hoang, xung quanh miệng giếng được phủ một lớp rêu, nước giếng rất trong, anh nhìn xuống thì có thể thấy được mình trong đấy.
Anh mỉm cười nhìn ông bác và nói :
– Tiếp đến sẽ là một
chuỗi ngày dài sửa sang và dọn dẹp đây bác nhỉ ?
Ông Ba nhìn thằng cháu thở dài và lắc đầu quay đi. Ngày mai, anh nhờ bác thuê vài người thợ và tiến hành dọn dẹp sửa sang lại ngôi nhà, với nguồn kinh tế của anh khi ấy đã có thể làm hẳn một ngôi nhà tầng nhưng anh muốn giữ nét truyền thống của ngôi nhà nên anh chỉ sửa sang lại, lát gạch vào nhà, sân, xung quanh cái giếng.
Khi bắt đầu công việc thì anh nhận ra rằng những người dân xung quanh đi qua nhà anh thường nhìn vào với những ánh mắt rất lạ, có những người thì xì xào bàn tán. Trong đầu amh thắc mắc 2 điều đó là vì họ thấy anh khác với mọi người và chưa biết rõ danh tính anh nên bàn tán hay là ngôi nhà này có điều gì lạ và cả thái độ anh nhận thấy ở ông Ba mỗi khi anh nói về ngôi nhà, họ đang dấu anh điều gì ở ngôi nhà này ? Anh suy nghĩ nhưng vì bận bịu vào ngôi nhà nên anh cũng ko nghĩ đến nữa.
Sau 1 tháng thì việc sửa sang lại ngôi nhà cũng đã hoàn thành, dù nó ko nguy nga như những nhà giàu trong làng nhưmg nó đã được khoác lên mình một lớp áo mới nên trông nó rất đẹp.
Bây giờ căn nhà trông thực sự sáng sủa và bắt mắt người nhìn chứ ko phải là nét hoang tàn, âm u như trước kia.
Anh tổ chức vài mâm cỗ để mời anh em họ hàng và bà con láng giềng cho gọi là cái lễ tân gia và mục đích của anh là được làm quen với những người xung quanh. Ban đầu chỉ có vài người trong nhà ông Ba và mấy người anh em đến, anh cũng thấy buồn, ông Ba vỗ vai cháu mình và nói :
– Ở cái quê nghèo này, để được ăn một bữa cỗ thế này quả thực là ko đơn giản đâu cháu ạ. Người ta lại ngại đến vì cháu là người đang còn lạ lẫm, với lại đến ăn cỗ tân gia mà ko mừng chủ nhà một hai đồng nó cũng khó coi.
Anh chép miệng :
– Thì ra là vậy, thế mà cháu ko nghĩ đến.
Thế rồi anh chạy sang từng nhà xung quanh mời lại thêm lần nữa và nói rằng đây là mâm cỗ ra mắt anh em, làng xóm láng giềng nên mọi người ko phải ngại gì hết. Ban đầu còn có vài người vẫn ko dám nhưng người này nói với người kia thì khi nghe đến đc ăn cỗ mà ko mất gì thế là mọi người rủ nhau kéo đến nhà anh.
Bữa tân gia diễn ra rất suôn sẻ và vui vẻ, ai cũng tấm tắc khen anh có con mắt tinh đời, sửa sang một chỗ hoang sơ, điêu tàn thành một chỗ đẹp đẽ thế này. Mọi người ăn uống vui vẻ là thế nhưng gần 6h tối là kéo nhau tạm biệt về hết, chỉ còn lại vài người thân dọn dẹp đống bát đĩa, và dọn xong xuôi ai cũng vội vàng đi về. Chỉ còn lại ông Ba đang ngồi uống nước chè. Anh thắc mắc hỏi ông ba sao m.n đang ăn uống vui vẻ lại bỏ về hết thì ông ba nói họ về nghỉ sớm để mai còn ra đồng. Ông ngồi trò truyện với anh Tú đến tầm 7h khi trời đã tối cũng đứng dậy đi về để mai đi đồng sớm.
Anh thấy mọi người rất lạ nhưng cũng tặc lưỡi và tắt đèn đi ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!