Thần Võ Chiến Vương
Chương 49: Một Trảm Khai Sơn
Giang Thần chưa từng luyện qua đao, đứng ở trước mặt vết đao, hắn chỉ cảm thấy trong đầu có vô số cảm ngộ kỳ diệu, nhưng không có cách nào tổng kết được.
Chỉ là đao tay trên phải càng ngày càng nhanh, vẻ mặt trở nên có chút kỳ quái.
Không ai biết trạng thái hiện tại của hắn là gì, chỉ nhìn thấy hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mãi đến tận hừng đông.
Suốt cả đêm qua đi, đã có không ít người chú ý tới người kỳ quái này.
Có người cẩn thận từng li từng tí một tới gần, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Giang Thần đã xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, Giang Thần cười to, múa đao hung mãnh chém về phía không khí.
– Người điên!
Mọi người chửi bới một tiếng, lại nhanh chóng chạy ra xa khỏi người hắn.
– Một đao này nên gọi là gì đây?
Giang Thần không biết bất kỳ đao pháp gì. Thế nhưng trải qua một buổi tối cảm ngộ, hắn đã nắm giữ một thức.
Chém!
Không có tên tuổi, cũng không phải bất kỳ chiêu thức nào cả.
Chỉ một chém!
Một chém khai sơn!
…
Sau mười ngày, Thiên Đạo môn chính thức bắt đầu chiêu thu đệ tử.
Ngày này cũng là ngày Cửu Long thành náo nhiệt nhất.
Thiên Đạo môn không giống như những môn phái khác, si mê thiên phú của đệ tử. Thứ mà bọn họ coi trọng chính là năng lực tổng hợp của đệ tử.
Vì lẽ đó điều kiện yêu cầu thiên phú gần như giống với môn phái bình thường.
Công cụ kiểm tra của Thiên Đạo môn rất đơn giản, một tảng đá có hình dạng kỳ quái.
Người kiểm tra chỉ cần lấy tay đặt ở phía trên, tảng đá sẽ bắn ra cột sáng.
Cột sáng đạt đến độ cao hai mươi trượng thì coi như hợp lệ.
Nơi kiểm tra là ở cung thành của Cửu Long thành, từ sau khi Đại Hạ vương triều dời đô, nơi này đã trở thành Quận vương phủ.
Lúc này nó dùng để tiếp đón đám người Thiên Đạo môn đường xa mà đến.
Ở trên quảng trường rộng rãi, đâu đâu cũng có người.
Khối kỳ thạch dùng để sàng lọc thiên phú được đặt ở chính giữa. Trưởng lão Thiên Đạo môn và Quận vương thì chờ ở trên một chiếc thuyền phi hành đang trôi nổi ở mặt tầng trời thấp.
– Tất cả mọi người tiến hành kiểm tra kỳ thạch, chú ý, yêu cầu tuổi tác của tất cả mọi người từ hai mươi tuổi trở xuống. Người quá tuổi, nếu như muốn thừa nước đục thả câu thì sẽ tự gánh lấy hậu quả.
Bên cạnh kỳ thạch có mấy người đứng chủ trì kiểm tra.
Tất cả mọi người đi lên, từng người nam nữ trẻ tuổi đi tới trước kỳ thạch, thúc giục chân nguyên trong cơ thể, kỳ thạch phóng ra cột sáng có độ cao tương ứng.
Chỉ cần không phải quá kém cỏi, cột sáng của mỗi người đều có thể đạt đến yêu cầu.
Chỉ có điều cũng có người thật giả lẫn lộn chưa từ bỏ ý định đi lên, muốn lăn lộn đến giai đoạn thứ hai, kết quả cột sáng lại trở nên rất ngắn.
Ở dưới nụ cười cười nhạo của mọi người và ánh mắt lạnh như băng nhìn kỹ của trưởng lão Thiên Đạo môn, họ họ ảo não rời đi.
Quá trình này rất nhanh, trong lòng Giang Thần vui vẻ. Nếu không ở đây có nhiều người như vậy, mỗi người làm lỡ một chút thời gian thì có trời mới biết sẽ phải chờ tới khi nào.
Mặt khác, Giang Thần đã nhìn thấy người quen biết ở đây.
Chuyện làm cho hắn bất ngờ nhất đó là Tô Thiến cũng ở đây.
Giang Thần biết sau khi nàng khai mạch có biến hóa thoát thai hoán cốt, thế nhưng cảnh giới của bản thân vẫn rất thấp a…
– Ồ?
Giang Thần đột nhiên phát hiện ra cảnh giới của Tô Thiến đã đạt đến Tụ nguyên cảnh, chẳng trách nàng lại muốn đến Thiên Đạo môn thử vận khí.
– Chỉ có điều, nàng sẽ làm như thế nào để sống sót trong nơi thí luyện chứ?
Trong lòng Giang Thần rất tò mò, chú ý tới bên người Tô Thiến có một vị nam tử, cử chỉ của hai người rất thân mật. Lúc nói chuyện thì mặt mày đưa tình.
Nam tử kia không phải là Mạnh Phi, Giang Thần cũng không quen biết. Chỉ có điều hắn phát hiện ra cảnh giới của nam tử này đã đạt đến Tụ nguyên cảnh trung kỳ đỉnh cao.
Lúc này, trong mọi người đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi.
Giang Thần chú ý tới kỳ thạch phát ra cột sáng cao đến trăm trượng, chu vi trăm dặm chung quanh đều có thể nhìn thấy, vì vậy mới khiến cho mọi người xôn xao.
Ngay cả các trưởng lão Thiên Đạo môn đang nghiêm mặt cũng mỉm cười gật đầu ra hiệu về phía Văn Tâm đang kiểm tra, cổ vũ nàng, sau này phải cố lên.
Tiếp đó là tỷ tỷ Hồng Hựu Quân của Hồng Phi Vũ, cột sáng đạt đến sáu mươi, bảy mươi trượng.
Cho dù không bằng Văn Tâm, nhưng vẫn rất là ghê gớm.
– Văn Tâm, xem ra sẽ không có ai phá vỡ được ghi chép của ngươi a.
Hồng Hựu Quân đi tới bên người Văn Tâm, nở nụ cười nói.
– Trăm trượng và mười trượng cũng không có gì khác biệt cả.
– Cũng không thể nói như vậy a. Ở nơi thí luyện, biểu hiện của mỗi một đệ tử đều bị các trưởng lão nhìn vào trong mắt. Lúc này có biểu hiện chói mắt như vậy, đến lúc đó có thể hấp dẫn sự chú ý của các trưởng lão, không chừng vừa mới nhập môn là có thể bái sư được.
Hồng Hựu Quân nói.
Nói về điểm này, Văn Tâm không có phản bác, ánh mắt của nàng lại bị một người hấp dẫn.
Cột sáng do người kia phát ra đạt đến trăm trượng, mơ hồ còn hơn cả Văn Tâm.
Hắn nhìn sang chỗ Văn Tâm, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong.
– Trương Sĩ Siêu! Từ kinh đô đến.
– Nhân vật đứng đầu trong top 500 người Tân hỏa bảng.
Có người nhận ra người này.
Bởi vì nhân số trong Tân hỏa bảng thực sự quá nhiều, thứ tự cụ thể của mọi người ra sao cũng rất khó nhớ.
Vì lẽ đó rất nhiều người đều lười biếng, lấy mấy trăm người đứng đầu để phân chia.
Nếu tiến vào top 800 người đứng đầu là một chuyện đáng để tự hào.
Nếu như tiến vào năm trăm vị trí đứng đầu, như vậy sẽ được người ta kính nể và sùng bái.
– Hắn chính là Trương Sĩ Siêu hay sao? Nghe nói tuổi hắn còn rất trẻ, cũng đã giết qua không ít người. Một khi ra tay là không lưu tình, tỷ thí với người ta, giết người là chuyện thường như cơm bữa.
– Đúng đấy, vị này ở kinh đô nhưng là một người tàn nhẫn a.
Trương Sĩ Siêu không để ý tới người ngoài đang nghị luận mà cao ngạo đứng ở một bên.
Trong đám người, Dương Kiến Uy cảm thấy khó chịu, cảm thấy người Cửu Long thành đã bị người kinh đô hạ thấp đi rất nhiều, rất mất mặt.
Hắn không phục đi lên phía trước, chen lấn, đẩy đám người Trương Sĩ Siêu xuống phía sau.
Người kia giận dữ, chỉ có điều khi nhìn thấy người nọ là Dương Kiến Uy, hắn lập tức nuốt lời nói vào bụng.
Dương Kiến Uy dùng sức ở ép lên trên mặt kỳ thạch một chút, bắn ra cột sáng rất mạnh mẽ, xông thẳng lên phía chân trời.
Chỉ có điều khi còn cách trăm trượng một đoạn khoảng cách thì bắt đầu giảm tốc độ, chậm rãi dừng lại.
– Đáng giá.
Dương Kiến Uy thầm mắng một tiếng, hắn cũng chú ý tới ánh mắt của Trương Sĩ Siêu, mang theo vẻ khinh bỉ rất sâu. Như đâm vào trong lòng của hắn.
Lúc này, một bóng người quen thuộc tiến vào mí mắt của hắn.
Là Giang Thần!
Hắn nhận ra người ngày đó đã đắc tội với mình ở trên Vũ thần sơn.
Hắn luôn muốn tìm Giang Thần gây phiền phức, thế nhưng Giang Thần trốn ở trong Hồng phủ, hắn không có bất kỳ biện pháp nào làm gì đối phương.
– Quá hai mươi trượng, nhất định phải quá hai mươi trượng, đợi tới được nơi thí luyện, ta sẽ khiến cho ngươi biết mặt.
Dương Kiến Uy thầm nghĩ.
Điều đáng tiếc chính là, hiện giờ còn chưa đến phiên của Giang Thần lên.
Sau đó, lại có hai người có biểu hiện rất chói mắt.
Một là Tô Thiến.
Cột sáng đạt đến tám mươi trượng, không phân cao thấp với Dương Kiến Uy.
– Quả thực nghi thức khai mạch đã kích phát tiềm lực của nàng, nhưng mà nhất định tâm trí của nàng không có cách nào trở thành cường giả được.
Giang Thần thầm nói trong lòng.
Một người khác thì cảnh giới đã đạt đến Tụ nguyên cảnh hậu kỳ, tuổi tác gần như bằng Giang Thần. Khi hắn đi lên, lập tức khiến cho không ít người kinh ngạc.
– Là đệ tử của Hắc Long thành, Ninh Bình!
– Hắn là đệ đệ của Ninh Hạo Thiên, không chừng cũng sẽ có biểu hiện kinh người a!
Cột sáng của Ninh Bình bay lên, rất nhanh đã vượt qua trăm trượng. Chỉ có điều khi sắp vượt qua Trương Sĩ Siêu thì lại dừng lại.
– Ha ha.
Trương Sĩ Siêu cười lạnh, biểu thị vẻ khinh thường của mình.
Ninh Bình nhún vai một cái, ngoại trừ có một chút tiếc nuối nho nhỏ ra, hắn không có để ý.
Rốt cục, đã đến phiên Giang Thần.
Phần lớn người chỉ coi Giang Thần là người bình thường, không có đặt ở trong lòng. Bọn họ cho rằng thiên phú của hắn bình thường, thậm chí còn có thể rất kém cỏi.
Ngoại trừ Văn Tâm và Hồng Hựu Quân ra, nhị nữ hiểu ngầm, cho nên nhìn Giang Thần rất kỹ.
Văn Tâm nghĩ tới chỉ điểm ở trên Vũ thần sơn.
Hồng Hựu Quân nói:
– Văn Tâm, có phải hắn đã từng chỉ điểm kiếm pháp cho ngươi không?
– Ồ? Hắn nói với ngươi sao?
Văn Tâm có chút không vui, cảm thấy Giang Thần đang dùng nàng để nâng giá trị bản thân lên.
Cho dù việc đó là sự thực, thế nhưng kiếm thuật của Giang Thần bình thường như vậy, nàng không phục.
Cẩn thận ngẫm lại, Giang Thần ngày đó nói ba phải, cái gì cũng có thể nói được.
– Đúng vậy.
Hồng Hựu Quân cho rằng nàng biết Giang Thần nắm giữ kiếm điểm, vì lẽ đó cho nên nàng không nhiều lời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!