Anh Ấy Là Của Tôi - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Anh Ấy Là Của Tôi


Chương 33


Ngô Tuyết cười khẩy một tiếng: “Vâng, hay là để tôi đi in ra mấy tờ dán lên tường cho cô đỡ phải đứng đây gân cổ lên hét nhé.”

Nói xong, chị liền lôi tuột Túc Nghệ vào trong.

Túc Nghệ mở máy mới ra xem, Weixin, Weibo và trình phát các kiểu đều đã có đủ, chưa đầy hai phút, điện thoại liên tục đổ âm báo.

Bạn bè trong vòng bạn bè của cô có không ít nhưng phần lớn đều chỉ là bạn bè like dạo, ít khi cần phải nói chuyện công việc gì, hầu như không nói chuyện riêng, chuyện công việc cũng đều do Ngô Tuyết gánh, ai lại gửi cho cô nhiều tin nhắn như vậy chứ.

Cô dừng tay đang sắp xếp hành lý lại, dựa vào giường, cầm điện thoại đang sạc pin lên xem.

Lưu Tỉ: “Đang làm gì vậy? Có rảnh tâm sự không?”

Lưu Tỉ: “Sao cô không trả lời…”

Lưu Tỉ: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó với cô đâu, chẳng qua là chỉ muốn hỏi cô chút chuyện.”

Lưu Tỉ: “[cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]”

Lưu Tỉ: “Ôi, cô và Ưng Tử đi du lịch à? Thế thì cũng nên ngó tôi một chút chứ.”

Túc Nghệ không mở hồng bao mà trả lại.

Túc Nghệ nương nương: “Xin lỗi, vừa bị mất điện thoại, có việc gì sao?”

Đối phương gần như nhắn lại ngay lập tức: “Mất điện thoại à? Hay là tôi đưa cô cái mới nhé? Tôi vừa khéo có người bạn mở cửa hàng điện thoại ở Thượng Hải đấy, có thể lấy cho cô kiểu mới nhất luôn.”

Túc Nghệ nương nương: “Không cần, tôi đã mua rồi, có chuyện gì vậy?”

Lưu Tỉ: “Thực ra cũng không có chuyện gì.”

Túc Nghệ nương nương: “[cụng ly vì tình bằng hữu của chúng ta.jpg] Được, vậy tạm biệt.”

Lưu Tỉ: “… Không phải, thực ra là có chút việc, ờm, cô có thể cho tôi xem lịch trình mấy tháng tới đây của cô không?”

Túc Nghệ giật giật khóe môi, bị Ngô Tuyết ngồi đối diện nhìn thấy, chị hỏi: “Xem gì mà biểu cảm phong phú thế?”

“Có người đòi em cho xem lịch trình mấy tháng tới.”

“Ai?” Ngô Tuyết hỏi, “Chử Ưng?”

“Không phải, là bạn của Chử Ưng,” Túc Nghệ vừa soạn chữ vừa trả lời, “lần trước có nhắc với chị rồi đấy, tên là Lưu Tỉ.”

Ngô Tuyết bật thốt lên: “Em đừng cho anh ta!”

Túc Nghệ cúi đầu, không để ý lắm tới người ngồi bên: “Em biết, có điều chuyện này có gì mà phải hỏi, weibo fandom của em không phải ngày nào cũng cập nhật lịch trình cả sao, hơn nữa dạo này thì em đều ở phim trường cả mà…”

Túc Nghệ nương nương: “Chuyện này không thể nói được, người đại diện của tôi sẽ nổi giận [dán miệng]”

Lưu Tỉ: “Cũng phải, người đại diện của cô thật là giỏi, có đức có tài, cô thật là may mắn.”

???

Cô vừa phát hiện ra giữa cô và Lưu Tỉ chắc phải cách nhau cả Thái Bình Dương, thực sự không sao hiểu nổi người này suy nghĩ kiểu gì, đang định tắt khung chat thì đối phương lại gửi thêm tin nhắn mới.

Lưu Tỉ: “Phòng các cô ở cũng được nhỉ, có mấy gian phòng ngủ? Tôi vừa hỏi Ưng Tử nhưng ông ta không chịu nói với tôi.”

Túc Nghệ nương nương: “Sao anh biết chúng tôi ở loại phòng nào…”

Lưu Tỉ: “Ưng Tử có đăng trên vòng bạn bè mà.”

Túc Nghệ giật mình, không nhắn lại cho Lưu Tỉ, vội vàng bỏ đi xem vòng bạn bè của Chử Ưng.

Bài được đăng cách đây nửa giờ, ba tấm, hai tấm là hình Túc Nghệ chụp chung với nhân vật hoạt hình… Không sai, chính là hai tấm nhắm mắt đó đó, tấm cuối cùng thì không biết anh chụp lúc nào, Túc Nghệ đang cúi đầu cột tóc, vì gập đầu khá sâu nên gần như thành ra hai cằm.

… Cái thứ cảm giác vừa tức vừa buồn cười này thật không biết là sao nữa.

Cô bấm like rồi mở khung chat với Chử Ưng.

Túc Nghệ nương nương: “Chụp em xấu thế!!!”

Chử Ưng: “Không xấu.”

Túc Nghệ nương nương: “Sao nhắn lại nhanh vậy, không phải đang họp sao?”

Chử Ưng: “Đang onl, giống em.”

Câu này nói chẳng rõ ràng gì nhưng Túc Nghệ thì hiểu ngay… Lần trước cũng đang họp, cô chơi điện thoại bị Chử Ưng bắt quả tang.

Nhưng lần đó cô cùng lắm chỉ coi như là thành phần dự thính còn Chử Ưng thì lại là người ngồi ở ghế chủ trì.

Túc Nghệ nương nương: “Ông chủ đi họp còn nghịch điện thoại, ảnh hưởng không tốt, em cũng có việc phải làm đây, anh tập trung họp đi.”

Chử Ưng: “Ừ.”

Chuyện gẫu xong quay ra thì khung chat với Lưu Tỉ đã có thêm gần chục tin nhắn mới.

“Người đàn ông này gì mà có nhiều thứ để nói quá vậy.” Túc Nghệ vừa lẩm bẩm vừa đi tắt âm báo của weixin, định giả bộ như mình không online.

Ngô Tuyết nói: “Cứ kéo vào danh sách đen luôn đi cho rồi.”

“Không được, dù sao cũng là bạn của Chử Ưng.” Túc Nghệ đứng dậy, duỗi thắt lưng, “Chị về đi, em đi tắm một cái, xem kịch bản rồi đi ngủ.”

Ngô Tuyết quay về phòng, An Tuyền vẫn chưa thấy về.

Hai ngày Túc Nghệ đi du lịch, An Tuyền giống như cũng nghỉ theo vậy, thường xuyên chẳng thấy bóng dáng đâu, cũng đâu có nghe nói cô ấy có bạn bè thân thích gì ở Thượng Hải đâu.

Có điều đúng là có ở lại cũng không có gì để làm thật, chị lười chẳng muốn can thiệp vào chuyện sinh hoạt cá nhân của An Tuyền, nhắn cho An Tuyền một tin rồi nằm xuống ngủ.

**

Sáng hôm sau, mới sớm ra Ngô Tuyết đã sang phòng Túc Nghệ, hai người vừa ra khỏi cửa thì chạm mặt An Tuyền từ thang máy đi ra.

Túc Nghệ vẫn còn ngái ngủ, ngáp một cái: “Sao giờ em mới về?”

“Vâng ạ, xin lỗi ạ.” Tóc An Tuyền rối bù, mặt vẫn còn chưa tẩy trang, lớp trang điểm đã phai quá nửa, “Chị Nghệ giờ định đi phim trường luôn sao? Để em mang túi giúp chị.” Nói xong cô liền lại định cầm giúp túi cho Túc Nghệ.

Túc Nghệ tránh tay ra sau: “Không cần, em làm gì mà mặt bẩn, tóc rối vậy?”

“Em thấy chị không có ở đây nên ra ngoài đi dạo.” An Tuyền lí nhí đáp, “Không trễ việc chứ ạ?”

Túc Nghệ đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, không chỉ tóc mà quần áo cũng không chỉnh tề, cô phẩy tay: “Trễ rồi, mau đi tắm rửa đi rồi tự bắt xe tới phim trường, đừng để Ngô Tuyết cả ngày phải làm chuyện của trợ lý.”

An Tuyền tủi thân gật đầu, hỏi thẻ phòng của Ngô Tuyết rồi nhanh chóng quay về phòng.

Lên xe, Ngô Tuyết hỏi: “Em ghê gớm vậy làm gì, mới sớm tinh mơ, đâu có gì quan trọng đâu.”

“Làm gì có lý nhận lương mà lại ở không, nên khen thì khen, nên mắng thì phải mắng.” Túc Nghệ dựa người vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, “Bình thường sao chẳng thấy chị tốt tính thế.”

Ngô Tuyết nói: “Không phải là vì thấy nhà cô ấy tương đối khó khăn hay sao.”

“Người khó khăn nhiều lắm, tiền lương của cô ấy đã là hơn hẳn so với những người khó khăn khác rồi.” Thấy đề tài càng nói càng xa, Túc Nghệ lập tức đổi hướng: “Hai ngày vừa rồi Lý Mẫn có tìm chị không?”

“Không.” Ngô Tuyết đáp, “Nghe nói hai ngày nay cô ấy sắp bị Trình An An làm tức điên lên rồi.”

Quả nhiên, đến phim trường, đi ngang qua phòng hóa trang cách vách liền bắt gặp Trình An An đang đỏ mắt đọc kịch bản.

Có lẽ vì tiếng giày cao gót của Ngô Tuyết quá lớn, Trình An An lập tức quay ra nhìn họ, thấy Túc Nghệ, không hiểu sao, tự dưng mắt càng đỏ hơn.

“…” Túc Nghệ hơi chần chừ rồi vẫn hỏi, “An An, không sao chứ?”

Trình An An bưng tay che mặt, lắc đầu nguầy nguậy.

Ngô Tuyết nói nhỏ: “Em đừng hỏi, mau vào phòng hóa trang đi.”

Túc Nghệ không hiểu: “Sao thế?”

“Có ai lại muốn thần tượng nhìn thấy tình trạng thảm hại của mình chứ.” Ngô Tuyết nói, “Em không hiểu được cảm giác ấy đâu.”

“…”

Đúng là cô không hiểu.

Cô vào phòng hóa trang đánh phấn, nghĩ lại chuyện đó nên nói thêm: “Thế này đi, chị bảo An Tuyền trên đường đi mua chút hoa quả mang tới đây đưa sang phòng hóa trang cho An An giúp em.”

Ngô Tuyết gật đầu: “Được thôi.”

Vừa trang điểm xong thì có âm báo weixin.

Cúi đầu xuống thì thấy là: [Chử Khê xin thêm bạn bè trên weixin, tin nhắn gửi kèm:. ]

Cô chọn chấp nhận, đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn tới.

Chử Khê: “Lần trước chị nói… muốn dạy gì tôi?”

Túc Nghệ nương nương: “Cô nói với tôi trước đã, Nhược Lâm là ai?”

Tuy Chử Ưng không nhớ người này nhưng Chử Khê nhắc tới cô gái này chắc chắn là có nguyên nhân gì đó.

Chử Khê: “???”

Túc Nghệ nương nương: “Chứ không lẽ cô nghĩ là tôi dạy không công à?”

Bên kia im lìm một lúc lâu rồi mới rề rà trả lời.

Chử Khê: “Là hàng xóm cũ của nhà chúng tôi, ngoại hình siêu xinh xắn, tính cũng siêu tốt, nhà siêu có tiền, quan trọng nhất là chị ấy siêu thích anh trai tôi. Hồi xưa, ngày nào chị ấy cũng đi theo đuôi anh tôi, thanh mai trúc mã, trời đất tác thành.”

Vừa đọc xong thì người bên quay phim qua giục cô đi quay.

Túc Nghệ nương nương: “Cô nói hay lắm, cuộc trò chuyện lần này kết thúc ở đây.”

Lý Mẫn đang xem kịch bản, thấy cô tới, vẻ mặt giãn ra: “Cuối cùng em cũng quay lại rồi.”

“Em vắng mặt có hai ngày.” Túc Nghệ để yên cho nhà tạo mẫu tóc sửa tóc con cho cô, cười đáp, “Hai ngày nay việc quay phim không thuận lợi sao ạ?”

“Đừng nói nữa, nay coi như là biết, không phải người mới nào cũng dễ dạy như em, phim đã quay bao nhiêu lâu rồi mà em ấy vẫn còn chưa điểu chỉnh được trạng thái.”

Túc Nghệ nói: “Ấy chớ, tư chất của em ấy tốt hơn em nhiều, hơn nữa trước đây em cũng bị cô mắng tận mấy tháng ròng cơ mà.”

Giữa lúc nói chuyện, Trình An An đi ra, cô bé đã trang điểm lại, mắt đã bớt đỏ, trông có vẻ khá ổn.

Cảnh đầu tiên là Túc Nghệ và Trình An An diễn chung.

Trình An An sắm vai người chính của nam chính, còn Túc Nghệ là diễm ngộ tình cờ của nam chính, nội dung cảnh này là Trình An An phát hiện ra sự tồn tại của Túc Nghệ, là lần đầu tiên cô gái ngây thơ trong sáng phải bùng nổ, Trình An An sẽ tát Túc Nghệ một lần.

Trình An An vừa mở miệng, Túc Nghệ liền biết cảnh này không qua được rồi.

Giọng đối phương thực sự rất to nhưng không hề thể hiện được sự lo lắng, cảm xúc diễn bằng mắt cũng không được kiểm soát tốt.

Quả nhiên, vừa nói hết được câu thoại đầu tiên, Lý Mẫn liền hô Cut.

“Cô tới đây để bắt tiểu tam, không phải tới bưng trà rót nước cho cô ta, cái điệu vừa rồi của cô, người không biết khéo lại tưởng là nha hoàn cãi lời tiểu thư đấy!”

Trình An An cúi đầu, lại bắt đầu rơi nước mắt: “Chị Nghệ, em xin lỗi.”

Túc Nghệ giật mình: “Em xin lỗi chị làm gì.”

“Hại chị phải quay lại lần nữa…”

Ôi.

Túc Nghệ thở dài, nhận khăn giấy người đứng bên đưa: “Đừng khóc, không sao, tiếp tục đi, phát huy thật tốt vào, lúc nói nhớ phải lo lắng chân thật một chút là được, có đôi khi, giọng nói cũng có thể làm thay đổi cảm xúc của bản thân.”

Quay lại thêm hai lượt nữa, cuối cùng cũng qua đoạn đó nhưng lại vướng ở đoạn sau.

Trình An An tát quá diễn, thực sự là quá lộ liễu.

Lý Mẫn nổi giận, Túc Nghệ vội nói chặn trước: “Quay lại lần nữa đi ạ.”

Lý Mẫn: “Được không? Hay là để cho Trình An An điều chỉnh lại trạng thái đi.”

“Không cần,” Túc Nghệ nói, “An An, chúng ta làm thật, em cứ tát thật đi, chúng ta tranh thủ một chút còn qua cảnh tiếp theo.”

Trình An An tất nhiên là không chịu, cô còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một giọng nam trầm ấm ở cách đó không xa lên tiếng.

“Không được.”

Túc Nghệ giật mình, nghiêng đầu nhìn, Chử Ưng không biết tới từ lúc nào, đang đứng sau Lý Mẫn.

“… Nhưng cứ thế này thì rất lãng phí thời gian.” Túc Nghệ lí nhí nói.

“Trạng thái không tốt thì quay tới lúc nào tốt thì thôi, không tốt nổi thì thay người,” vẻ mặt Chử Ưng hết sức bình thường, giọng điệu uy nghiêm, “Tôi là nhà đầu tư, tôi quyết.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN