Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 118: Trốn học
Tôi bỗng nhiên bật dậy trên chiếc giường trắng trong bệnh thất. Ngó dáo dác xung quanh, tôi phát hiện ra bà Pomfrey cau mày nhắc nhở:
– Năm nay có nhiều giáo sư nói rằng con bị ngất lắm đấy! Tốt hơn hết là ăn uống nghỉ ngơi cho điều độ đi!
Tôi không nói gì, đầu óc cứ để trên mây vì bận phải nhớ ra chuyện gì đó mà vẫn chưa tài nào nhớ được. Rồi, mắt tôi chợt nở lớn, và tôi vùng dậy, hất chăn ra, chạy biến khỏi bệnh thất, mặc cho bà Pomfrey đứng sau hò hét trở lại. Mặc kệ đôi chân trần bị lấm len cát bụi trên hành lang, mặc kệ tấm áo trắng mỏng manh có thể khiến tôi bị cảm lạnh, tôi chạy, chạy mãi, chạy cho tới khi đến đại sảnh đường, thở hồng hộc trước sự ngạc nhiên của toàn bộ học viên và giáo sư. Đưa đôi mắt dò xét, tôi cố tìm bóng dáng cụ Dumbledore, nhưng cụ không có ở đây nên tôi bực mình hét lên:
– Cụ Dumbledore đâu? Cụ ấy đâu rồi?
Mụ Umbridge cáu kỉnh trả lời:
– Ông ấy đi rồi, không nói một tiếng nào cả. Còn trò, trò Williams, trò tốt hơn hãy yên vị ở chỗ của mình và kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.
– Chuyện gì xảy ra? – Tôi cau mày, dần dần lấy lại được bình tĩnh. – Ý cô là sao?
– Người như trò mà không hiểu ra sao? Ý ta là trò cần khai báo lí do trò ngất khi trên đường đưa bà Trelawney trở về.
Nghe vậy, tôi im lặng, đảo mắt nghĩ ngợi rồi không ngần ngại trả lời:
– Là tôi thích chơi nổi rồi bịa đủ thứ chuyện trên trời dưới đất lừa mọi người đó! Và giờ cũng vậy thôi, tôi đáng bị phạt!
Những thành viên của UA tròn mắt nhìn tôi, họ không thể tin tôi lại nói điều như vậy. Trái lại, mụ Umbridge lại nở một nụ cười cóc ghẻ của mụ.
– Tốt. Biết sai là tốt. Thế trò nghĩ mình đáng bị gì đây?
– Đuổi học. Không cần nói nhiều.
Tôi thẳng thắn đáp luôn không do dự, và điều đó bắt đầu khiến mụ ta nghi ngờ. Nhăn cái khuôn mặt đáng bị ném đá kia, mụ ta chậm rãi nói:
– Không. Điều này không đáng bị đuổi học. Trò bị cấm túc.
Cau mày suy nghĩ, tôi rút đũa phép ra, chĩa về phía mụ, bắn ra một chùm tia sáng, để rồi gần như lập tức, tôi điều khiển mụ ta bay lòng vòng trên trần nhà đại sảnh đường một lúc mới cho hạ cánh từ độ cao khoảng 4 mét. Các học viên trong đại sảnh đường đều cười ầm lên, còn các giáo sư thì run run vì nín cười. Mặt mày như con tinh tinh cái đau đớn, mụ ta lồm cồm bò dậy và nói với sự tàn nhẫn:
– Trò bị cấm túc vĩnh viễn! Tất cả việc này đều chứng tỏ trò không hề hối lỗi!
– Tsk!
Rồi, chẳng nói chẳng rằng, tôi vẫy đũa phép, nhưng chẳng có gì xảy ra. Tuy nhiên, cũng chỉ mất vài phút sau, va li bỗng từ đâu bay vút qua mặt mọi người và đến bên tôi. Chĩa đũa phép vào họng, tôi bình thản nói:
– Không đuổi thì tôi tự đi. Cóc cần!
– Everte Statum!
Tôi bị đánh mạnh từ phía sau bởi câu thần chú và văng vào tường cứng. Ngồi đó như kiểu đang bị tê liệt, một cái gì đó bỗng nhiên từ từ bao trùm lấy khoảng không trắng xóa trong đầu tôi. Trong vô thức, tôi nhếch miệng tạo thành từng từ ngữ:
– Dám đánh ta sao? Hừm.. Cũng được thôi. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Rồi tôi bỗng nhiên ngước khuôn mặt lên, nghiêng đầu cười một cách nguy hiểm. Những gì chuyển biến sau đó, tôi đều không biết gì cả.
Có tiếng nói dường như vọng lại từ một nơi nào đó xa xăm..
– Daisy.. Daisy..
Là tiếng gọi của Harry sao? Tôi cố nâng đôi mắt lên để nhìn cho rõ. Mọi thứ dần dần ổn định trong mắt tôi. Harry ở đó, trước mặt tôi, và có vẻ như đang đỡ tôi. Bỗng nhiên nét mặt cậu thay đổi, chĩa đũa phép vào đúng đôi mắt của tôi, cậu thì thầm:
– Accio lens.
Không có gì xảy ra cả. Giờ tôi mới nhận ra những người vây sát xung quanh cũng rất đỗi ngạc nhiên. Đặt tôi ngồi thẳng lên, Harry đưa vật gì đó trước mặt tôi, nghiêm túc nói:
– Cậu giải thích sao về thứ này đây?
Tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Chỉ là kính áp tròng có màu thôi mà. Ơ mà khoan.. Nó có màu lục ngọc bảo nè! Rồi, tôi chợt nhận ra một phần vấn đề, mặt đanh lại, thử hỏi:
– Cậu nghi ngờ tớ đeo lens à Harry? Tại sao tớ phải làm như vậy chứ?
– Tại vì.. – Đôi mắt Harry nhìn thẳng vào mắt tôi, cân nhắc câu trả lời.
– Hừ! Tớ không cần biết. Vừa nãy cậu cũng thấy rồi đó, bùa triệu tập đã vô hiệu. Nếu muốn thì nhờ thầy Flitwick thử luôn đi!
– Tớ sẽ không nghi ngờ cậu nếu từ đôi mắt cậu không văng ra cặp kính áp tròng này..
– Mắt tớ? Sao lại thế được? Cậu đùa à? Trò này sao nghe chẳng thuyết phục tí nào.
– Nhưng đó lại là sự thật. Hơn nữa, đôi mắt của cậu lúc đó khác với bây giờ..
– Ha! Trò chơi gì vậy? Rồi, thử nói xem, nó như thế nào? – Tôi cười khinh khỉnh.
– Đôi mắt của cậu có màu đỏ tươi, màu đỏ của máu, và tràn ngập sát khí.
– Máu.. sao?
Vẻ mặt của tôi dần dần thất sắc và không còn tươi như trước. Chỉ là cảm giác thôi, nhưng tôi nghĩ mình tin Harry. Ắt hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra. Rất khó hiểu..
– Quả là có chuyện gì đó không hay đang xảy ra trong cơ thể mình rồi..
– Cậu đang lẩm bẩm gì đấy Daisy? – Harry cau mày.
– Không có gì. Tớ phải đi ngay đây.
Tôi đứng thẳng dậy, vẫy đũa phép điều khiển mấy cái va li bay tới. Nhưng vừa toan đi thì mụ Umbridge hét lên:
– Đứng lại!
Tôi quay đầu lại, nhìn cái dáng vẻ thân tàn ma dại của mụ, có lẽ là do tôi gây ra, bình thản hỏi:
– Có chuyện gì sao?
– Ai cho trò đi hả?
À! Thì ra là chuyện này! Tôi ngắm nhìn xung quanh, đáp lại bằng giọng trầm trầm có chút buồn:
– Tôi phải đi thôi. Cô nên biết, mọi thứ đều có 2 mặt, và thần chú cũng như vậy. Tùy vào cách sử dụng, chúng có thể trở nên vĩ đại hoặc xấu xa. Tôi e là tôi đang áp dụng chúng theo cái hướng tiêu cực đó. Và vì vậy, tôi phải đi.
– Cậu sợ bản thân sẽ làm hại mọi người sao? Tại sao cậu lại cố chịu đựng một mình chứ?
Harry nói mà cứ như là hét lớn. Còn tôi, tôi chỉ cười buồn đáp lại:
– Tớ không muốn mọi người phải chịu tổn thương hay thậm chí là phải ra đi. Nhưng, nếu nhất định phải có người gánh chịu việc đó, tớ đây xin cam lòng.
– Tsk! Đồ ngốc!
Harry chạy tới, 2 nắm lấy cổ áo tôi, đôi mắt giận dữ mà gầm thét:
– Nếu cậu cứ tự quyết định số phận thay cho mọi người, tất cả sẽ phải trở thành thụ động đấy! Cậu làm thế đã quá đủ rồi! Vì vậy tốt nhất là dừng lại đi! Hứa với tớ, đừng bao giờ chịu đựng một mình nữa! Bạn bè không phải là để bên nhau cùng sẻ chia sao?
– H-Harry..
Tôi hơi bàng hoàng, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Với khuôn mặt đầy hắc tuyết, tôi nói nhỏ:
– Đừng nhìn xuống..
– Hả? Cái gì cơ?
Harry toan nhìn xuống thiệt, cơ mà lại bị tôi húych cùi chỏ đập vào cằm, hất cậu ra khoảng vài chục mét. Chỉnh sửa lại tấm áo trắng của mình, tôi đỏ mặt nói, giọng có chút nổi nóng:
– Câu nói đó sẽ hay hơn nhiều nếu cậu không nắm lấy cổ áo tớ và thử nhìn xuống.
– Ơ.. Cậu nói gì vậy? Chỉ là do cậu nói đừng nhìn xuống nên tớ có hơi tò m-
Nhưng chưa nói hết câu thì nhìn Harry như chợt nhận ra điều gì đó. Cậu bụm miệng lại, mặt đỏ chót không khác gì trái gấc.
– Thôi được rồi. Tớ sẽ xem xét lại cử chỉ và thái độ của mình. Tuy nhiên, những gì tớ đã dự định thì sẽ không thay đổi đâu. Chúng ta đi thôi.
– Hả? Đi đâu cơ? – Mặt Harry thộn ra khó hiểu.
– Đi với tớ. Thế không định đi hay sao?
– À ừ.. Đợi tớ một chút! Còn đồ đạc..
– Haizz.. Phiền phức thật đấy!
Tôi vẫy đũa phép một cái, và gần như ngay lập tức, mấy cái va li biến mất.
– Tất cả đồ đạc cần thiết tớ đã chuyển tới nơi rồi. Giờ đi được chưa?
– Khoan đã! Ta không có nói là cho phép các trò đi! Trò phải bị cấm túc!
Nghe vậy, tôi nhếch môi cười.
– Tôi có cần cô cho phép đâu. Để xem cô ngăn cản tôi như thế nào đây.. – Đoạn, tôi quay sang Harry. – Chơi chút trò trốn tìm chứ?
– Được thôi.
Harry mỉm cười. Và, cùng một lúc, chúng tôi vẫy đũa phép và biến mất. Ừ thì cũng không hẳn là biến mất mà chỉ là tàng hình thôi. Chúng tôi lách mình qua đám đông đang hốt hoảng, tuy có đụng chạm chút ít nhưng họ không để ý vì giờ đây mọi người cứ như kiến vỡ tổ. Ra khỏi khuôn viên trường Hogwarts, chúng tôi giải phép và cầm tay nhau độn thổ đến một nơi mà chắc chắn Harry không ngờ đến: Tổng hành dinh của Hội Phượng Hoàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!