Kilomet số 13 | Đọc truyện ngắn hay tại webtruyenfree

Kilomet số 13

Thể loại : KINH DỊ | TRUYỆN MA
Tác giả :
Lượt xem : 324

...Ở trên đời này, gieo nhân nào thì gặt qủa ấy. Hãy nhớ luật nhân quả báo ứng không trừ một ai...

***

Tài lái chiếc Mercedes bóng loáng, lao vun vút qua cây cầu dài bắt ngang qua con sông Hàn đến công ty làm. Vừa lái xe gã vừa huýt sáo theo nhịp của bài hát, mà cái Radio trên xe đang phát.

Hôm nay, công ty chỗ Tài làm có bổ nhiệm thêm một giám đốc, kinh doanh mới. Tài đã nghe giang hồ đồn đại rằng, vị giám đốc kinh doanh mới này chính là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị công ty. Cô ta vừa du học từ Mỹ về, dự định về Việt Nam phụ giúp bố trong việc kinh doanh. Đã từ lâu lắm Tài được nghe mọi người bàn tán đồn thổi về cô gái này. Ngoài giỏi giang cô gái ấy còn rất xinh đẹp, vì Tài chưa có dịp gặp mặt, nên hôm nay gã mới háo hức đi sớm để xem cô ta quả thực đẹp và giỏi đến cỡ nào.

Chiếc xe đời mới của Tài cứ thế lao vun vút trên con đường quen thuộc mà hằng ngày gã vẫn đi làm. Vẫn là những cột đèn đường, là con lươn ngăn giữa làn với những cái cây lèo tèo, còi cọc không lớn được vì gió bụi. Bất chợt gã quay nhìn sang bên trái tay lái, có thứ gì đó làm gã chú ý. Đó là một biển cột mốc mới được thay, bên trên ghi rõ dòng chữ số trên nền xanh thẫm: kilomet số 13. Cái biển mốc đó trông khá quái dị và còn mới toanh. Nó được gắn ngay giữa con lươn của cây cầu. Gã thầm nghĩ chắc mấy lão bên sở giao thông hết việc làm nên ra đây đo lại đường và cắm mốc đây mà! Đúng là lũ vô công rỗi nghề. Gã vừa nghĩ vừa cười khẩy: Cắm biển đâu không cắm lại cắm ngay giữa cầu. Thế rồi cái biển báo vụt qua trong chớp mắt, gã lại mỉm cười khi nghĩ về cái xã hội đảo điên, điên đảo này.

Gã đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay. Mãi suy nghĩ quá, đã gần đến giờ làm. Thế là gã tăng ga, chiếc xe lại tiếp tục lao đi vun vút, và những cây cột mốc cứ chạy dài trong suy nghĩ của gã, cho đến khi cổng công ty đã ngay trước mặt.

Bước vào cổng công ty, lão bảo vệ ra mở cửa cho Tài. Lão toe toe đon đả chào:

- Hôm nay đi làm sớm thế cậu Tài?

Gã chỉ cười mỉm trả lời cho qua. Bởi gã ghét nhất trên đời loại người thấy người sang bắt quàng làm họ. Lão bảo vệ kia thấy ai cũng xun xoe, ngoe nguẩy làm quen nhưng rồi suốt cuộc đời lão ta cũng chỉ có được cái chức bảo vệ quèn ở công ty này. Còn gã là ai mà lão có thể làm quen chứ?

Chí ít gã cũng là giám đốc bộ phận nhân sự cơ mà. Thế rồi gã rảo bước đi vào cửa công ty. Bỏ lại phía sau lưng là lão bảo vệ vẫn tươi cười hớn hở với mấy người khác.

Bước vào phòng họp, mọi người đã đông đủ cả và đang ngồi đợi gã. Rất may, chủ tịch hội đồng quản trị vẫn chưa tới. Gã ngồi vào chiếc ghế quen thuộc của gã như bao lần họp khác, gã cảm thấy tự hào bởi vị trí đó. Dưới 1 người, trên nhiều người khác, quả thật trên gã chỉ có chủ tịch hội đồng quản trị. Dưới gã là các trưởng phòng ban bộ phận. Gã là cánh tay đắt lực của sếp, có thể nói là cánh tay phải. Hôm nay sếp bổ sung thêm cánh tay trái, đó là con gái sếp, cô ấy sẽ ngang hàng với gã. Gã mừng thầm trong bụng nhưng vẫn tỏ ra vẻ nghiêm nghị. Gã đang nghĩ về vị thế của mình, sẽ thật đẽ dàng để tiếp cận con gái kiều diễm của sếp. Và trong đầu của gã đang nung nấu một âm mưu, một âm mưu sẽ thay đổi cuộc đời của gã.

Thế rồi chủ tịch hội đồng quản trị bước vào phòng họp. Theo sau ông là một cô gái, trạc 25 tuổi. Từ cái nhìn đầu tiên gã ngỡ ngàng và sửng sốt trước nét đẹp của cô con gái ấy - một vẻ đẹp như muốn hút hồn gã. Không chỉ có gã, mà mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô gái. Cô gái dáng cao hơi gầy, nước da trắng khuôn mặt cân đối, tóc búi cao, toát lên vẻ quý phái thu hút mọi ánh nhìn. Sau giây phút ngỡ ngàng cả gian phòng lặng thinh. Ông Tín, chủ tịch hội đồng quản trị lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:

- Xin giới thiệu với mọi người, đây là Bảo Trâm, giám đốc bộ phận kinh doanh mới của công ty. Mọi người cho một tràng vỗ tay chào ừng Bảo Trâm về với đại gia đình công ty ta.

Tiếng vỗ tay vang rộn khắp căn phòng, kèm theo đó là những lời xì xào khen ngợi. Bảo Trâm từ tốn e thẹn đứng lên phát biểu:

- Xin chào tất cả mọi người. Hôm nay tôi rất vui và vinh dự được về đây cùng làm việc với mọi người. Mong mọi người giúp đỡ tôi trong công việc để đưa công ty ta ngày càng lớn mạnh hơn nữa.

Nói xong cô khẽ cúi chào tất cả mọi người. Ai ai cũng nhận ra rõ sự hòa đồng và giản dị của cô. Cô không hề kênh kiệu theo kiểu tiểu thư con xếp, là kẻ bề trên, mà hòa đồng với tất cả mọi người. Khi cúi chào mọi người và ngẩng mặt lên, bất giác Bảo Trâm nhìn sang phía đối diện, thấy Tài đang nhìn mình chăm chú. Cô chợt đỏ bừng khuôn mặt, rồi nhẹ nhàng quay mặt đi để vương lại trong mắt Tài 1 nụ cười duyên lắm. Và ngay từ ánh mắt ấy, trong đầu Tài đã nãy ra một ý định, nhất định phải tán đổ cô con gái sếp tổng này nếu muốn đổi đời.

Cuộc họp giới thiệu giám đốc kinh doanh kéo dài không lâu. Trưa hôm ấy, khi đang ngồi trong phòng làm việc, mơ màng nghĩ về khuôn mặt, nụ cười của Bảo Trâm, bỗng điện thoại của Tài reo lên:

- Alo. Chú Tín hả, con Tài nghe đây ạ.

Giọng bên loa đáp lại:

- Ừ chú đây con, rảnh không lát nữa sắp xếp công việc lái xe đưa chú đi ăn nhá.

Không biết sếp còn nói gì với gả không nhưng chỉ nghe thấy gã vâng dạ liên tục, gật gù, rồi ra vẻ vui vẻ và khoái chí lắm. Cúp cú điện thoại đó xong, gã ngả lưng ra chiếc ghể rồi mơ màng cười một mình.

12h kém 15 phút, gã lái xe từ bãi xe và đậu trước cổng công ty. Chỉ lát sau gã thấy Bảo Trâm cùng với sếp tổng bước ra. Tay che ô cho bố, tay mở cửa xe, nhưng Bảo Trâm vẫn liếc xéo gã một cái rồi cười tủm tỉm. Gã biết, cái vẻ điển trai của gã đã ghi điểm trong lòng con gái sếp rồi. Gã mừng thầm trong dạ.

Thế rồi gã lái xe đưa sếp và con gái sếp đến 1 nhà hàng nổi tiếng trên phố Trần Duy Hưng, bữa trưa rất vui vẻ. Sếp tổng nói chuyện khá thoải mái với gã như con cái trong nhà làm cho cái ý nghĩ phải tán đỗ Bảo Trâm để bước chân vào nhà sếp tổng càng thêm vững chắc và kiên định trong gã.

Sau bữa trưa gã lái xe đưa sếp tổng về nhà còn Bảo Trâm đi cùng gã gặp một đối tác lớn của công ty.

Đáng lẽ ra cuộc gặp đối tác đó gã đi một mình cũng được, nhưng với con mắt và trí thông minh của gã, gã thừa hiểu đây là một cơ hội hiếm có để tiếp xúc và làm quen với Bảo Trâm. Trên đường đi gã luyên thuyên đủ chuyện, chọc cười cho Bảo Trâm, khoa môi, múa mép, nhằm lấy lòng người đẹp. Bảo Trâm hiền dịu như ánh nắng mai vui vẻ theo những câu chuyện phiếm của gã.

Bất chợt gã hỏi:

- Bảo Trâm này! Em có người yêu chưa?

Bảo Trâm khẽ đỏ mặt cười mỉm. - Em chưa, anh này kì cục hỏi chi kỳ lạ thế.

Thế rồi không khí im lặng bao trùm sau câu hỏi đó. Hai người trên cùng một chiếc xe nhưng mỗi người một dòng suy nghĩ.

Bất chợt gã quay sang, Bảo Trâm:

- Em có card visit không. Để lát anh giới thiệu em với bên đối tác kia. Có gì họ liên hệ với em cho tiện?

Đó chỉ là lí do phụ thôi. Cái chính là gã muốn xin sđt của Bảo Trâm để bắt đầu thực hiện âm mưu của mình. Bảo Trâm vẫn vô tư không biết gì về âm mưu lớn lao của gã. Cô đưa cho gã card visit và rồi gã đút vào túi áo, chiếc xe cứ thế lao vút đi trên con đường đầy nắng.

***

- Alo Trâm à?

- Dạ, Trâm đây, ai vậy?

- Anh Tài đây. Tối nay chủ nhật em có đi đâu không?

- Dạ không anh ạ, em ở nhà thôi! Cũng buồn, mới về nước nên không có bạn bè.

- Em có thích xem phim kinh dị không! Anh không biết em có thích không,nên anh điện thoại hỏi em, nếu em thích anh mời em đi xem phim cùng với anh.

Sau giây lát im lặng như để suy nghĩ trước khi đưa ra quyết dịnh, Trâm cuối cùng cũng đồng ý đi coi phim với Tài. Trong lòng cô trào dâng một niềm vui rạo rực khó tả, có lẽ Trâm đã thầm mến gã Tài đẹp trai và dẻo mỏ đấy.

Thời gian thấm thoát trôi qua. Hai người bọ họ đã chính thức công khai mối quan hệ cho mọi người biết. Họ quấn với nhau như trời đất sinh ra để dành cho riêng họ mà thôi, bảo Trâm đã yêu Tài thật lòng. Cô yêu Tài vì gã đẹp trai, nhà giàu và gã rất lẻo mép. Người ta nói, con gái yêu bằng cái lỗ tai quả là không sai. Và chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến. Cô đã trao thân cho Tài trong 1 lần 2 người đi nhậu về khá say, trên chính chiếc xe của Tài. Cô cứ tưởng rằng mình thật hạnh phúc khi có một tình yêu thật đẹp. Nhưng cô đâu biết rằng, Tài đang từng bước từng bước thực hiện kế hoạch của mình. Đó là một âm mưu lớn, một âm mưu mà gã đã ấp ủ từ lâu. Gã sẽ trở thành con rể và chồng của cô con gái rượu độc nhất của xếp. Bản thân gã có yêu thương gì Bảo Trâm, gã đang lợi dụng cô gái tội nghiệp đấy để âm mưu chiếm toàn bộ gia sản của cô và cha cô. Ngược lại, Bảo Trâm chẳng hề nghi ngờ gì, cô một lòng một dạ yêu Tài.

***

Bản tính của một gã sở khanh luôn thôi thúc Tài tìm kiếm và làm quen với các cô gái. Dù đã có bên cạnh Bảo Trâm đẹp người đẹp nết, nhưng gã vẫn ra ngoài mèo mả gà đồng với các cô gái khác. Trong một lần đi uống café, gã đã quen Lan. Lan là nhân viên phục vụ tại quán café Kim Chi trên phố Trần Văn Hoán. Là một cô gái biết ăn mặc trang điểm, do đó Lan là người luôn thu hút mọi ánh nhìn. Vẻ đẹp của cô gái ấy không thể thoát qua được ánh mắt và sự thèm khát của Tài. Và như biết bao nhiêu lần khác, Gã lại lân la làm quen và tán tỉnh Lan. Cô gái tội nghiệp ấy lại ngả vào vòng tay của gã, bởi cái vẻ đẹp trai hào hoa và các món vật chất mà gã đem lại cho cô. Nhưng khác với Bảo Trâm, Lan mang vẻ đẹp dịu dàng của đứa con gái nông thôn lên phố, mặn mà và chân chất làm cho Tài yêu say đắm. Tài đã yêu Lan thật lòng chứ không như mối quan hệ mưu lợi cuả Tài với Bảo Trâm. Và thế là 1 mặt gã vẫn tỏ ra gần gũi yêu thương ân cần một cách giả tạo rất tài tình đói với Bảo Trâm, mặc khác, gã lại lén lút qua lại với Lan. Có đôi lần gã dương dương tự đắc vì đã lừa được 2 người đàn bà đẹp mà không ai hay biết. Những lúc như thế, gã lại ngồi và cười mỉm 1 mình, nét mặt vô cùng đắc ý.

Nhưng rồi một ngày, Tài nhận được tin nhắn của Lan, trong tấm hình là que thử thao hai vạch đỏ và dòng tin nhắn:

- Em có thai rồi! Bây giờ anh tính sao? Mình cưới nhé!

Gã bổng như một người mất hồn mồ hôi vã ra như tắm. Làm sao mà có thai cho được, lần nào gã cũng đã rất cẩn thận. Gã bối rối nhưng hơn hết gã đang sợ. Mọi chuyện vỡ lỡ ra là gã sẽ mất hết. Gã phải làm sao đây?

Suy nghĩ một hồi, gã hít một hơi thật sâu để trấn an bản thân mình. Thế rồi gã nhấc điện thoại lên, gọi cho Lan và hẹn gặp cô tại bờ sông, nơi mà họ vẫn thường lén lút hẹn hò.

Chiều hôm ấy, sau khi tan làm, gã thậm chí không thèm về nhà tắm rửa, không ăn tối mà đi thẳng ra chỗ hẹn với Lan. Lan đã đứng ở đó từ bao giờ, đợi gã đến. Cô đang rất vui thấy gã xuất hiện. Cô chỉ muốn chạy lại ôm chầm lấy gã cho bớt nhớ mong, cho bớt cô đơn và hơn hết là thông báo lại 1 lần nữa cái tin vui mà cô mới biết. Cô đang mang trong mình đứa con của gã, cô rất yêu gã, dẫu rằng cô biết gã đã có Bảo Trâm, nhưng tình yêu mù quáng làm cho cô mất đi lí trí. Cô chấp nhận đánh đổi, chia sẻ người đàn ông cô yêu với một người đàn bà khác. Và giờ đây cô đang nghĩ khi cô mang trong mình giọt máu của Tài, Tài sẽ yêu thương cô, Tài sẽ rời bỏ người đàn bà kia mà đến với cô danh chính ngôn thuận chứ không lén lút như bây giờ nữa. Nhưng hình như cô đã lầm.

Tài bước đến mặt không biến sắc. Gã không cười nói vui vẻ như mọi lần hai người hẹn hò. Biểu hiện của gã đã làm tắt ngấm nụ cười vừa mới chớm nở trên môi Lan. Gã đứng đó, im lặng một hồi nhìn ra dòng sông đêm đang đục ngầu dòng nước lũ. Hai người dứng đó im lặng. giữa họ như có một bức tường ngăn cách. Bức tường ấy chính là cái thai đang lớn dần trong bụng của Lan. Lan cũng đứng đó, lặng im không nói gì. Cô đang cảm thấy có gì đó không ổn...

Gã hít một hơi thật sâu, cố làm ra vẻ tự nhiên và quay sang nhìn Lan sau một hồi im lặng. Ánh mắt của gã làm cho Lan cảm thấy trước mắt cô là một người hoàn toàn xa lạ, chứ không phải là Tài hiền lành, lãng tử mà cô vẫn yêu. Nhưng cô lại bất ngờ hoàn toàn trước câu hỏi của gã:

- Em đã suy nghĩ kĩ chưa! Em muốn lấy anh sao?

Cô vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi của gã. Hình như đúng với ý muốn của Lan rồi. Nhưng cô vẫn thấy gì đó sai sai...

- Anh đồng ý, chúng ta sẽ cưới nhau. Anh sẽ lo cho em và con của chúng ta.

Sau câu nói ấy, cảm xúc trong Lan như vỡ òa. Niềm hạnh phúc như xóa mờ đi mọi mối hoài nghi trong lòng cô. Cô ôm chầm lấy gã như thể cô muốn giữ thật chặt, thật chặt cái tình yêu mà cô và gã dấu diếm bấy lâu nay. Như thể cô sợ nếu chỉ nới lỏng bàn tay ra thì dòng nước sông kia sẽ cuốn tình yêu của cô đi mất.

Gã quay sang cô khẽ nói nhỏ vào tai:

- Anh sẽ thương yêu và lo lắng cho mẹ con em. Em yên tâm nhé!

Thế rồi gã mỉm cười, nụ cười trìu mến. Nhưng nếu ai đó để ý, sẽ thấy trong ánh mắt gã có gì đó khác lạ.

- Thôi, bây giờ lên xe, anh chở em đi ăn, hai đứa mình đi ăn em nhé, anh đói quá. Anh chưa ăn tối. - Gã nói nhỏ với Lan.

Lan ngoan ngoãn như con mèo bị ướt mưa được chủ ôm vào lòng vỗ về và lau khô. Cô theo gã ra xe và đi ăn cùng với gã. Đến một nhà hàng sang trọng. Hai người gọi một bàn đầy toàn thức ăn ngon, một chai rượu vang đắt tiền và các món ăn toàn là món mà Lan thích. Lan đang đắm chìm trong hạnh phúc. Cô những tưởng rằng ông trời đang đối xử thật tốt với cô. Sau bao vất vả, cô đã có được Tài và Tài đã thật sự yêu mến cô. Và rồi đây 2 người sẽ chung sống, nghĩ vậy Lan vui trong lòng. Cô ăn rất ngon miệng, và hình như cô không để ý nên đã quá chén. Hết ly này đến ly khác Tài rót cho Lan và đưa Lan uống. Sau bữa tối Lan đã ngà ngà say.

Tài dìu Lan ra xe và chở về nhà, đưa Lan vào phòng ngủ của Tài. Lan nằm đó thiêm thiếp ngủ và mê man trong men rượu đang ngấm dần vào máu và men tình ái đang trào lên trong cô. Tài đến nhẹ bên cô vuốt ve cô, yêu thương cô như lần đầu tiên hai người quấn lấy nhau. Cũng tại căn phòng này, cả 2 đắm chìm trong hạnh phúc.

Nhưng rồi có ai ngờ được rằng sau khi ân ái xong. Tài để cho Lan ngủ thiếp đi. Gã nhẹ nhàng xuống giường, cắt lấy sợi dây cước nhỏ dùng để treo tấm rido rèm cửa. Sau đó quấn chặt vào 2 cánh tay rắn chắc của gã và tiến lại gần phía Lan đáng nằm. Gã ngập nhừng nhưng rồi mắt gã long lên sòng sọc, đằng đằng sát khí với một quyết tâm sắt đá. Con quỷ trong người của gã đang chỗi dậy và thôi thúc gã. Gã quyết tâm tiến lại gần, lồng sợi cước ấy qua cái cổ trắng ngần của Lan đang nhịp theo từng hơi thở của giấc ngủ nồng nàn. Nơi mạch máu căng tràn vẫn đang phập phồng theo nhịp tim của nàng. Lan đâu có biết rằng Tài chuẩn bị giết mình. Cô vẫn yên bình trong giấc ngủ say, chìm đắm trong men tình... Và rồi vòng tay siết lại, gã đè lên người cô, sợi dây siết chặt. Gã dùng hết sức trai tráng mà gã có để siết cái sợi dây oan nghiệt đó trên cổ của lan.

Đến lúc này thì đã qúa muộn. Lan vùng vẫy, giãy dụa. Cô cào cấu lên bàn tay rắn chắc của Tài. Rồi cô lại cố gắng gỡ sợi dây đang siết ở cổ mình nhưng vô ích. Hai mắt cô dại đi, lộn ngược chỉ còn lòng trắng. Đôi mắt mở thao láo vằn lên những tia máu. Trong ánh mắt ấy chứa đựng nỗi căm hờn, oán hận, kẻ cô đã yêu thương, kẻ đã nhẫn tâm giết chết cô và giết chết cả đứa con của hắn mà cô đang mang trong người. Đến giờ cô mới nhận ra thì đã qá muộn. Những giây phút cuối đời, cô cố vùng vẫy, cào cấu để mong thoát thân. Nhưng sức yếu đuối của phụ nữ làm sao có thể chống lại sức lực mạnh mẽ của gã đàn ông sát nhân kia. Bữa cơm ấy là bữa cơm cuối đời của cô, ly rượu ấy là ly rượu tiễn cô về thế giưới bên kia và lần ân ái mặn nồng vừa qua là điều mà Tài gọi đó là ân huệ cuối cùng trước khi gã giết Lan.

Còn gã, gã đang ngồi đè lên bụng Lan. Đôi tay siết chặt, hai mắt của gã sát khí ngùn ngụt, vừa siết, gã vừa la lên:

- Mày phải chết - Mày phải chết, mày không thể lấy cái thứ nghiệt chủng trong bụng mày để uy hiếp tao, để phá hỏng kế hoạch của tao. Đáng ra mày sẽ không chết nếu mày không có con. Hãy để tao tiễn mày đi sớm hơn, để tao tiếp tục kế hoạch của tao. Mày không có quyền phá hỏng nó.

Gã vừa siết, vừa la, cho đến khi thấy Lan không còn động đậy nữa. Trước mặt gã là cái xác của Lan trần truồng còn nóng hổi, đôi mắt mở to, thao láo trân trân nhìn gã. Đôi mắt chứa đựng sự oán hận đến tột độ. Đôi mắt ấy giờ đây vẫn chăm chăm nhìn gã, như oán hận, như căm ghét, như thể rằng sẽ đeo bám gã đến cuối đời để trả thù.


Gã ngồi đó mồ hôi vã ra như tắm. Gã cảm thấy sao đem nay lạnh thế. Gã mới vừa giết người, Gã vừa tước đoạt đi một sinh mạng. À mà không 2 sinh mạng mới đúng. Lạnh quá, gã bắt đầu run, nhưng mồ hôi cứ túa ra. Không gian thật tĩnh lặng làm gã bắt đầu thấy sợ, căn phòng ấy yên tĩnh đến mức làm cho gã cảm tưởng như gã nghe thấy các khớp xương của cái xác kia đang dần đông cứng lại. Gã bắt đầu rối trí. Chết mẹ rồi. Chừ gã phải làm gì đây. Gã bối rối tột độ. Gã đi đi lại lại trong căn phòng. Gã vò đầu bứt tai, gã suy nghĩ, gã đang vắt óc suy nghĩ. Nhất định gã phải làm cho êm xuôi chuyện này. Nếu không thì gã sẽ rắc rối to. Phải làm sao để phi tang đây. và trong đầu gã chợt lóe lên một tia sáng. Một ý nghĩ tàn bạo mà gã chưa bao giờ nghĩ tới. Gã đang nghĩ đến một bộ phim kinh dị mà gã đã từng xem...

***

Đêm. Trong căn phòng ngủ của Bảo Trâm, bóng đèn ngủ chợt chớp xẹt liên hồi rồi tắt ngấm. Căn phòng tối đen như mực, chỉ còn laị ánh sáng le lói của bóng đèn cao áp ngoài mặt phố hắt vào qua cửa sổ. Gió bắt đầu rít lên từng cơn, những cánh cửa sổ va vào nhau phát ra tiếng kêu lạch cạch. Trời sắp giông tố. Chắc là cơn giông sau bao ngày nắng hạn. Gió rít từng hồi qua tán cây nghe xào xạc như tiếng những oan hồn rên rỉ đâu đó ngoài kia.

Bỗng đâu 1 tia sét xẹt ngang trời, soi rọi rõ vào căn phòng nơi Bảo Trâm đang ngủ. Tiếng sấm rền vang làm cho cô giật mình tỉnh giấc. Cô vừa trải qua một cơn ác mộng. Cơn ác mộng vô cùng đáng sợ. Và tiếng sét oan nghiệt kia đã đưa cô về lại với thực tế. Cả người cô run lên vì sợ hãi. Đã lâu lắm rồi, cô ngủ có thấy mộng mị gì đâu thế mà nay lại gặp ác mộng khủng khiếp như vậy. Mồ hôi lạnh vã ra như tắm. cô tự trấn an mình, thật may, đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng dù là giấc mơ thôi nhưng sao nó cũng khủng khiếp quá, trong mơ, cô mơ thấy một người đàn ông đang cố giết một người phụ nữ sau khi anh ta làm tình với cô ta. Cô gái chết vô cùng đau đớn trong giãy giụa, ngạt thở. Gã sát nhân ánh mắt long sòng sọc không còn tính người, và đôi mắt của kẻ phải chết, cái nhìn căm phẫn ai oán ấy - ngay cả trong mơ, cô cũng không thể nào quên được.

- Sao phòng lại tối thế này, ngoài kia đáng mưa gió, rõ ràng lúc đi ngủ mình có bật đèn ngủ cơ mà.....'

Bảo Trâm tự hỏi như để tự trấn an mình. Cô đưa tay lên lau nhanh những giọt mồ hôi lạnh còn vương đầy trên trán.

Cô với tay bật công tắc cái đêm ngủ cạnh đầu giường. Đèn không sáng. Ngoài kia mưa mỗi lúc một lớn hơn, mưa gió gào thét trong đêm, hai cánh cửa sổ bị gió thổi va vào nhau lạch cạch. Bất giác bảo Trâm thấy sợ, không chỉ do cơn ác mộng khi nãy, mà hơn hết, sao cô lại cảm thấy trong căn phòng của mình hôm nay lạnh lẽo thế. Cứ như thế đang có một thế lực siêu hình nào đó đang hiện diện đâu đây. Mưa lớn quá tạt và qua cửa sổ, lây hết can đảm cô đứng dậy tiến lại gần định đóng cửa sổ lại, nhưng khi đến gần cửa sổ, cô nhìn ra ngoài khoảng sân rộng ngay trước nhà. Khoảng sân mờ mờ trong màn mưa, có bóng của một người con gái tóc dài, mặc đồ trắng toát và ướt sũng nước mưa đang đứng ngay ở đó, cô cố gắng trấn an bản thân, dụi mắt định thần lại, nhìn kĩ them một lần nữa, một tí sét giật qua làm cô bắn cả mình, da gà nổi lên. Ánh sang xanh lét của tia sét soi rõ khoảng sân ấy. và bỗng cô không nhìn thấy bóng trắng đó đâu nữa. Cho la mình hoa mắt và mớ ngủ, thần hồn nát thần tính Bảo Trâm quay lại giường ngủ, nhưng vừa khi cô đóng cửa sổ và quay đầu lại, cô đã hét lên kinh hã, khi đó đối diện với cô lúc này là một người phụ nữ tóc dài xõa che kín khuôn mặt. Cô ta mặc bộ đồ trắng toát, ướt sung nước mưa, đang dơ tay tiến lại phía bảo Trâm như muốn bóp cổ cô.

Bảo Trâm hét toáng lên trong sự sợ hãi tột độ. Cô lao lại phía giường của mình trùm chăn kít mít và run lên bần bật. Miệng thì la hét:

- Ba ơi, nhà có ma. Ba tín ơi, nhà có ma, hư hư hư...

Nghe thấy tiếng la hét thất thanh của cô con gái Ông Tín ở phòng bên cạnh vội chạy sang phá cửa xông vào tự nhiên ông với cái tay bật bóng đèn sáng choáng cả căn phòng. Kì lại thay bóng đèn điện sáng rõ như bình thường. Vậy mà khi nãy Bảo Trâm bật công tắt mãi mà đèn không sáng. Ông Tín thấy Bảo Trâm ngồi trên giường, cô trùm mềnh kín mít, kêu la thảm thiết. Nền của căn phòng lênh láng nước mưa từ cửa sổ tràn vào. Ông Tín chạy lại ôm cô con gái dỗ dành:

- Ba đây, ba đây, không sao rồi, có ba đây!

Bảo Trâm như kẻ chết đuối vớ được cọc. Cô tung chăn ôm chầm lấy ba, khóc nức nở:

- Ba ơi nhà mình có ma con sợ lắm

Ông tín vội an ủi con:

- Con à, chắc là do mấy ngày nay con làm việc nhiều quá nên sinh ra ảo tưởng chứ nhà mình làm gì có ma! Thôi, có ba đây rồi đừng sợ nữa.

Bảo Trâm vừa khóc vừa kể với ông Tín:

- Ba ơi, con ma đó gê lắm. Nó mặc bộ quần áo màu trắng, tóc tai xõa ra ướt sũng nước. Nó còn giơ tay đòi bóp cổ con chết. Con sợ lắm ba ơi, khi nãy mưa to mất điện, con đậy đóng cửa sổ, con thấy nó đứng dưới sân. Lúc sau nó nhát con ngay trong phòng này. Nó đứng ở góc phòng kia kìa con sợ lắm

Ông Tín chẳng biết nói sao chỉ biết vỗ về con:

- Được rồi, ba biết rồi, không sao đâu con, có ba ở đây rồi...

Có ba ở bên cạnh Bảo Trâm cảm thấy yên tâm hơn, cô gục đầu vào lòng của ba ngủ thiếp đi vì đã quá mệt và sợ hãi. Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi nặng hạt. Cái bóng trắng lặng lẽ đứng dưới mưa và nhìn về phía cửa sổ phòng nơi Trâm đang ngủ Trong giây lát cái bóng mờ dần và và biến mất trong màn mưa.

Ông Tín thấy Trâm đã ngủ say, ông nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cẩn thận kéo chăn đắp cho cô vặn nhỏ ngọn đèn ngủ. Rồi thật khẽ ông đóng cửa về phòng ngủ của ông. Trong đầu ông miên man một dòng suy nghĩ - Bóng ma đó là ai? Tại sao lại theo ám Bảo Trâm? Ông là một doanh nhân thành đạt và theo chủ nghĩa duy vật nên mấy chuyện ma quỷ ông không bao giờ tin cả, Ông chỉ cho rằng Bảo Trâm - con gái ông do quá chú tâm và công việc và có lẽ do áp lực công việc quá lớn khiến cho cô nghĩ ngợi linh tinh mà sinh ra ảo giác. Nghĩ vậy ông tự nhủ với lòng phải giảm bớt công việc lại mà quan tâm chăm sóc cho Trâm thế rồi ông tắt điện đi ngủ. Lúc đó cũng đã khuya khoảng 12h.

2h sáng tiếng chuông điện thoại reo lên làm cho Bảo Trâm choàng tỉnh giấc. Dư âm của vụ bị ma nhát cách đây mấy tiếng còn làm cho cô sợ hãi. Nhưng nỗi lo sợ đã bớt đi nhìu cô cũng cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều nên sinh ra ảo giác. Thế rồi cô với tay cầm cái điện thoại. Là số của Tài lạ nhỉ, sao anh ấy lại gọi cho mình vào giờ này

- Alo, em nghe đây anh Tài ơi, có chuyện gì mà gọi e khuya quá vậy?

Đầu dây bên kia là giọng của Tài!

- Em đến đây với anh được không. Anh cần em lúc này.

Trong giọng nói của Tài giờ đây không còn sự điềm tĩnh của ngày thường nữa ma xen vào đó là sự hoảng loạn, Bảo Trâm nhận thấy rất rõ điều ấy. Chuyện vừa xảy ra với cô vừa và cú điện thoại vừa nãy của Tài làm cô linh cảm có chuyện chẳng lành.

Đang định hỏi Tài là có chuyện gì mà sao anh lo lắng như vậy, thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Suy nghĩ một lát cuối cùng Trâm cũng đã quyết định chạy xe đến nhà Tài xem có chuyện gì. Trong lòng trâm rất mực yêu thương và lo lắng cho Tài nên cô bất chấp tất cả để đến với gã. Thế ròi cô với vội cái áo, cầm lấy chiếc điện thoại cùng với chùm khóa xe và cô xuống gara, lái xe đi trong đêm.

Ông Tín lúc này trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được, nghe tiếng xe của Trâm dưới gara Ông giật mình suy tư định chạy xuống hỏi xem Trâm tính đi đâu mà đi khuya như vậy. Nhưng chưa kịp hành động thì Trâm đã phóng xe lao vút đi. Lòng không yên tâm trước những hành động lạ của cô con gái từ tối đến giờ. Thế rồi ông suy nghĩ giây lát. Ngoài trời mưa tầm tã, Ông tín mặc áo khoác, khoác áo mưa, lấy xe máy và lặng lẽ bám theo Trâm.

Đêm nay mưa lớn quá, có lẽ trời đang có bão. Trâm lái xe trên con đường vắng toe không một bóng người. Ánh đèn đường vàng vọt ra trong mưa đêm khiến cho con đường như rộng ra, hoang vu và lạnh lẽo, cô nhấn ga, tăng tốc cho con xe lao đi vun vút trren đường, để lại phía sau lưng là mà mưa đêm trắng xóa.

Đến trước cổng nhà Tài. Cô không bấm chuông mà lặng lẽ lấy điện thoại bấm gọi số của Tài. Trong lòng cô sợ đêm hôm ồn ào sẽ làm hàng xóm chú ý và dị nghị, thế nên cô không bấm chuông, bên tai cô tiếng điện thoại tút dài, lát sau...Tài bắt máy:

- alo anh ơi em đến rồi này, ra mở cửa cho em với!

Đầu dây bên kia Tài trả lờ giọng vui mừng lẫn sự gấp gáp:

- Em đợi anh chút anh ra ngay

Một lát sau, Tài ra mở cửa cổng, trên vai gã vác một bao tải lớn, rông có vẻ rất nặng. Trâm định hỏi là cái gì thì Tài đã chặn lại:

- Em mở cốp xe ra cho anh đi nhanh lên!

Dù chưa hiểu chuyện gì nhưng một tay che ô một tay Trâm mở cốp xe ô tô như lới Tài bảo, sau khi bỏ cái bao tải vào cốp xe Tài bảo :

- Đợi anh chút, nặng quá, còn nữa.

Trâm quay sang bảo với Tài:

- nặng lắm à để em khiêng phụ với anh

Lúc này dù chưa biết bên trong bao tải là gì. Nhưng Trâm thấy tài khi nãy ì ạch mãi mới vác được cái bao tải ra đến xe, rồi bị mưa ướt hết. Cô không thể đứng yên nhìn như vậy được. Cô rất thương và yêu tài, Trâm không nói gì chỉ lặng lẽ đi vào nhà. Trâm đi theo ngay sau lưng Tài.

Khi 2 người đi khuất sau cánh cổng lớn nhà của Tài. Một bóng đen từ xa đang theo dõi hành động của 2 người bọn họ từ nãy đến giờ. Bóng đen ấy không ai khác chính và ông Tín. Dù rất tò mò muốn biết Tài và Trâm đang làm gì nhưng ông vẫn cố kìm nén lại, tiếp tục nép sát vào một gốc cây to gần đó mà quan sát.

Vừa bước chân vao đến bên trong căn nhà của Tài Trâm chợt cảm thấy rùng mình kinh sợ, căn nhà ấy làm cho cô có cảm giác như đã lâu lắm không có người ở. Cái lạnh lẽo cái âm u của căn nhà làm cho cô có cảm giác rùng mình ớn lạnh da gà và tóc gáy dựng hết cả lên...Tài dẫn cô vào trong căn phòng tắm nơi để chiếc bao còn lại. Chiếc bao tải này trông có vẻ nhỏ và nhẹ hơn một chút so với chiếc bao khi nãy. Tài quay sang bảo với Trâm:

- Em lại đây phụ anh một tay.

Trâm không đáp lại mà lặng lẽ tiến lại gần. Một lần nữa cô cảm thấy có một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng làm cô nổi da gà. Cảm giác cái bao tải ươn ướt nhớp nháp làm cô ớn lạnh cùng vớ mùi tanh nồng của căn phòng tắm ấy làm cho cô có linh cảm chẳng lành. Cô định hỏi Tài coi trong bao tải là gì nhưng lại thôi. Cô sợ Tài giận. Bây giờ, trong cô Tài là tất cả, là tình yêu, là hạnh phúc. Vì yêu cô có thể làm bất cứ điều gì cho Tài mà không cần suy nghĩ nhiều. Thế rồi 2 người bọn họ hợp sức khiêng cái bao tải thứ 2 lên xe. Khi tài đóng cửa cốp xe lại thì một tia sét xẹt ngang trời soi rõ vào khuôn mặt ác quỹ của gã. Khuôn mặt ấy bây giờ trở nên điềm tĩnh và lạnh lùng đến đáng sợ. Thế rồi gã lên xe lái xe đi. Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn. Gió như gào thét ai oán trong màn mưa đen đặc. Sấm sét ầm ì làm cho ai ở trong hoàn cảnh ấy cũng phải run sợ. Thế nhưng với Tài giờ đây hắn đang nghĩ đến cây cầu mà hắn hằng ngày đi làm. Chỗ đó giờ này sẽ rất vắng vẻ. Đó là nơi thích hợp nhất, hắn nghĩ thế, chỉ cần lái xe đến đó quăng bao tải xuống là xong. Sẽ chẳn ai biết chuyện gì đang xảy ra. Và hắn nghĩ vài ngày tới đây, người ta sẽ vớt được 2 cái bao tải trôi sông ra ngoài cửa biển và hắn chẳng liên quan đến gì cả. Hắn liếc nhìn đồng hồ đã hơn 3h sáng, hắn nhấn ga cho xe lao vút đi trong màn mưa.

Cả quãng đường ấy Bảo Trâm và Tài không nói gì với nhau lời nào. Cả 2 yên lặng và thả tâm trí theo dòng suy nghĩ của riêng mình.

Chỉ sau chưa đầy 15p lái xe, tài đã đến cây cầu quen thuộc mà hằng ngày hắn vẫn đi làm đi ngang qua. Cái cột mốc km só 13 màu trắng nằm trên nền xanh được ánh đèn pha rọi vào trông mờ ảo và quái dị trong màn mưa giăng giăng. Đến giữa cầu Tài đi chậm lại, cái bóng đen mặc áo mưa, tắt đèn pha xe máy chạy theo xe của tài nãy giờ cũng đi chậm dần rồi dừng hẳn. Bóng cái áo mưa của ông Tín mờ mờ, mà từ xa nhìn lại Tài và Trâm không thể nào nhận ra. Ông đã âm thầm theo dõi mọi hành động của Tài và trâm từ nãy đến giờ. Ông vẫn yên lặng theo dõi 2 người trong bóng tối xem họ làm gì? Và ông luôn giữ một khoảng cách nhất định đủ để không bị phát hiện.

Tài dừng xe lại. Gã sát nhân ấy mở cửa xe. Trâm cũng mở cửa xe bước theo gã. Bất chợt gã quay mặt sang phải một tia chớp xẹt ngang trời, soi rõ bộ mặt sát nhân của gã gương mặt bảnh trai mà bảo Trâm từng yêu thương giờ đây trở nên lạnh lùng và vô cảm. Ánh mắt của gã sắc lạnh đến đáng sợ. Bảo Trâm che ô cho gã, gã mở cốp xe, xốc cái bao tải một cách nặng nhọc. Thế rồi gã bước tới lan can cầu, ném xuống. Cái bao tải thứ 2 cũng y như vậy, nhưng tự nhiên hắn có cảm giác như nó nặng hơn rất nhiều so với khi nãy. Gã phải gồng sức lắm mới có thể xốc được cái bao tải thứ 2 lên vai. Thấy gã chật vật vất vả quá. Bảo Trâm tay cầm ô che tay kia phụ nâng với gã, Cuối cùng sau bao cố gắng gã cũng vát được cái bao tải đến bên thành cầu với sự giúp đỡ của Trâm. Thế rồi gã quăng bao tải xuống sông mà trong lòng không mảy may thương sót. Xong xuôi, gã phủi tay và cười nhếch mép. Đối với gã chuyện này đã kết thúc, việc gã làm có trời mới biết, gã chắc mẩm về bí mật của mình. Bất ngờ, khi gã và Bảo Trâm đang đứng nhìn 2 cái bao tải trôi xa dần theo dòng nước, một tia sét ngang trời, ánh sáng xanh lét soi rõ khuôn mặt của tên sát thủ, soi rõ khuôn mặt của kẻ đồng phạm mà không hề biết mình đã trở thành đồng phạm, soi rõ khuôn mặt của bóng đen đã chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra từ đầu đến cuối. Và soi rõ nhất tấm biển báo km số 13 với chữ trắng trên nền xanh rất dễ thấy. trời mưa tầm tã, cơn mưa như khóc thương, như kêu gào, gió thổi vù vù như nổi oán hận của cuộc đời oán hận kẻ đã nhẫn tâm giết người, kẻ đã nhẫn tâm để người mà hắn yêu chết không toàn thây. Hắn ta chẳng còn là con người nữa, hắn ta là 1 con quỷ 1 con quỷ đội lốt người với sự tàn ác không thể tưởng tượng nổi. Rồi đây hắn sẽ phải trả giá, trả giá cho những gì gã đã gây ra.

Xong xuôi mọi chuyện, gã lên xe bình thản ra về.

***

5g sáng, Trâm lái xe đưa Tài về nhà. Sau tất cả những chuyện vừa xảy ra, lòng cô cũng có vô vàn nối thắc mắc ấy cô chủ giữ riêng trong lòng mà không dám hỏi Tài.

Chiếc xe đổ lại trước cổng căn biệt thự nơi tài đang ở Tài xuống xe. Trời lúc này mưa đã ngớt. Hừng đông ló dạng sau một đêm mưa dài làm cho nền trời nhuốm màu đỏ như máu. Kẻ sát nhân vẫy tay chào tạm bietj kẻ tòng phạm mà không biết mình trở thành tòng phạm từ bao giờ. Trâm lái xe về nhà, đến trước cổng, cô gặp ông Tín đang đứng trước tập thể dục ở đó tự bao giờ, như là đợi cô về, thấy cô đỗ xe và gara, ông cất tiếng nói:

- Trâm, con đi đâu cả đêm mà giờ mới về vậy?

Trâm quay sang bố ấp úng hồi lâu, thế rồi cô đành kể cho bố nghe về cú điện thoại mà Tài gọi cho cô và cô đến nhà anh ta. Nhưng cô đã giấu nhẹm đi vụ hai người ném hai cái bao tải xuống sông. Nhưng ngay cả khi cô không nói ông Tín cũng đã biết được việc ấy diễn ra như thế nào, Ông chỉ cố tình hỏi để xem trong hai cái bao tải là thứ gì. Ông chỉ cố tình hỏi để xem trong 2 cái bao tải ấy là thứ gì, nhưng xem ra Trâm cũng không hề biết. Thế rồi với bộ dạng mệt mỏi, sau một đêm mất ngủ. Trâm lên phòng và ngủ thiếp đi. Để lại phía sau lưng là ông Tín, đứng ngẩn ngơ, vừa lo lắng cho con, vừa có biết bao nhiêu khúc mắc trong lòng mà không thể giải đáp.

Đang mải mê suy nghĩ, bỗng chuông điện thoại reo vang:

- Alo, Tài hả, chú nghe đây?

- Dạ thưa chú, hôm nay con ốm, hôm qua đi khuya với bị gặp mưa nên con đau câm. Con gọi điện xin phép chú cho con nghỉ phép ít ngày.

Trong lòng ông Tín đang bị bủa vây bởi vô vàn những mối hoài nghi về Tài. Trong ông, con người ấy bây giờ là một dấu chấm hỏi lớn? Sau tất cả những khuất tất mà cậu ta làm đêm qua, ông đã chứng kiến tất cả. Thế mà có lúc ông đã nghĩ sẽ gả con gái rượu của ông cho Tài, và để Tài tiếp quản công ty ông. Nhưng bây giờ, chắc chắn ông phải làm cho rõ mọi chuyện trước khi đưa ra quyết định. Thế rồi ông đáp:

- Uh, con ốm à, có nặng lắm không? Thôi nghỉ ngơi đi, công việc của con chú sẽ cử người làm. Ăn uống nghỉ ngơi cho nhanh khỏi nhé!

Tài "dạ" một câu ngọt xớt rồi cúp máy. Ông tín thở dài, nét mặt trầm tư suy nghĩ đăm chiêu lắm. Rồi ông bước vào nhà.

Sau khi gọi điện xin nghỉ làm, Tài vào tủ lạnh rồi lôi ra một cái bình thủy tinh nhỏ, bọc kín bằng túi bóng đen bên ngoài rồi lấy ô tô lái đi.

Trong căn phòng ngủ của Bảo Trâm, cô đang thiêm thiếp ngủ do quá mệt mỏi sau một đêm dài thức trắng. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê ấy, cô thấy cô đang đứng trong một căn phòng tối tăm, Ngoài trời là giông tố đang gào thét, là một đêm mưa. Trong bóng tối lờ mờ của căn phòng, cô trông thấy có 2 người trên chiếc giường ở góc phòng. Họ đang làm tình với nhau, thế rồi cô thấy cô gái kia ngủ thiếp đi, Rồi cô thấy gã đàn ông cầm sợi dây siết cổ cô gái. Cô gái dãy dụa cào cấu. Cố gắng thoát thân nhưng không thể thoát được. Thế rồi mọi thứ như im bật. Cô đứng đó, sợ hãi trông gã đàn ông kia cướp đi sinh mạng của cô gái tội nghiệp khốn khổ. Cô muốn hét lên nhưng tay chân cô khồn thể nào cử động được. Miệng cứng đơ không thể la hét. Cô cảm tưởng như như có một thế lực siêu nhiên nào đó đang muốn cho cô thấy câu chuyện xảy ra

Bất chợt tia sét sáng xanh rọi qua khung cửa sổ. Cô trông thấy cái xác của một người con gái cứng đơ, trần truồng trên giường. Hai con mắt mở to vằn lên những tia máu. Còn tên sát thủ kia hắn đang từ từ quay đầu lại nhìn cô. Và rồi trong cảnh tranh tối tranh sáng của căn phòng âm u mưa gió ấy.

Cô đã nhìn rõ khuôn mặt của Tài, khuôn mặt của người đàn ông mà cô yêu mù quáng, khuôn mặt của kẻ giết người. Hắn quay sang nhìn cô trừng trừng. Đôi mắt của hắn giờ đây không còn nồng nàn, chan chứa yêu thương nữa mà ngập đầy sái khi. Thế rôi gã nhe răng cười với cô. Nụ cười vô cùng quái gở vang vọng trong màn đêm tĩnh mạch. Tiếng cười ma quái cùng với tiếng mưa gió ngoài kia làm cho bất cứ ai nghe được cũng phải rùng mình sợ hãi. Bảo Trâm cố gắng vùng vẫy cố gắng đẻ thoát ra khỏi giấc mơ của chính mình. Vì hơn lúc nào hết. Cô đang cảm thấy ghê tởm, ghê tởm kẻ mà cô hằng yêu thương, ghê tởm kẻ giết người với khuôn mặt máu lạnh kia, và rồi mọi thứ dần mờ đi

Một tia sét ngang trời khiến cô giật bắn mình. Lúc này cô đang thấy mình đứng ở cửa phòng tắm . Cô trông thấy trên nền nhà toàn là máu. Cô thấy Tài đang dùng con dao chặt thịt mà gã lấy từ nhà bếp ra, cắt rời từng bộ phận trên cơ thể của cái xác ra. Tiếng con dao cắt vào xương nghe vô cùng ghê rợn

Đầu tiên là 2 bàn chân bị cắt rồi đến 2 khớp gối, tiếp theo là hai cái đùi của cái xác. Hai bàn tay, hai khuỷu tay, hai cánh tay. Cuối cùng là cái đầu, từ phía xa, cô trông thấy Tài đang 1 tay nắmcu lấy mớ tóc bê bết máy trên đầu của cái xác, một tay gã chặt mạnh con dao trên cần cổ của cái xác kia. Cái cổ đưtts lìa, máu nhiểu ra chảy loang trên sàn nhà. Thế rồi gã sát nhân quẳng cái đầu lăn bóc sang goc tường. Gã lôi ra 1 con dao nhỏ, lần xuống bung của cô gái kia. Và rồi hắn bắt đầu rạch, hắn làm mạnh tay hơn, máu rit ra theo đường dao rạch của hắn. Và rồi hắn luồng tay vào trong bụng của cái xác, móc ra 1 cái bào thai còn đỏ hỏn, cái bào thai đỏ hỏn, cái bào thai ấy trông vô cùng gớm ghiếc. Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Bảo Trâm thấy tài móc cái bào thai từ bụng cái xác ra, máu me bê bết dính đầy trên đôi tay của gã sát thủ. Hắn cho cái bào thai vào trong lọ thủy tinh. Và rồi hắn lần tay nhẹ lên ngực trái của cái xác, rạch và moi ra quả tim còn nóng hổi.

Hắn bỏ trái tim vào trong cái bình ban nãy, gói lại cẩn thận rồi cho vào tủ lạnh, xong xuôi hắn lấy 2 cái bao lớn cho cái đầu và tứ chi vào 1 bao, cho phần thân vào cái bao còn lại. Sau đó xả nước xóa dấu vết. Rồi hắn lôi điện thoại gọi cho ai đó

Một lát sau, Trâm thấy cô đnang phụ giúp tên sát thủ bê 2 cái bao tải ra xe và chở đến cây cầu, sau đó qăng xuống sông. Tất cả diễn biến của câu chuyện cứ như một thước phim quay chậm. Nhân vật trong phim ấy là Tài và chính bản thân cô. Trâm cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi giấc mơ của chính mình nhưng giường như có một thế lực siêu nhiên nào đó bắt cô phải chứng kiến toàn bộ sự việc. bấy giờ có tiếng nói vang lên như từ nơi nào xa xăm lắm:

- Nợ máu phải trả bằng máu, cô đã tiếp tay cho cái ác, cô sẽ phải trả giá..Rồi một tràng cười thoải mái vang lên Bảo Trâm bật người tỉnh giấc. Cô đang vô cùng hoảng sợ cô cất tiếng gọi ba:

- Ba ơi, ba..không có ai trả lời. Cô thầm nghĩ, chắc là ba cô đi làm chưa về. Cô mà lấy điện thoại thì đọc được tin nhắn của ba cô để lại

- Thấy con mệt nên ba để cho con ngủ. Công việc của công ty, ba sẽ gieo cho người khác làm, con cố gắng ở nhà nghỉ ngơi đi. Ba đi làm, tối ba đi gặp đối tác khuya mới về. Con nấu cơm ăn trước đi nhé!

Đọc xong tin nhắn của ba. Bảo Trâm cảm thấy sợ, không chỉ do giấc ngủ mơ quái dị khi nãy mà do cô đang cảm thấy xung quanh cô sao mà lạnh quá. Cô luôn có cảm giác có người đang theo dõi, đang nhìn mình phía sau. Điều ấy làm cho cô cảm thấy hoảng sợ và cô độc. Cô độc trong chính căn nhà của mình.

Ngay lúc ấy từ phía xa nhìn lại cánh cổng sắt lớn của căn biệt thự nới tài ở. Ông Tín đang âm thầm theo dõi mọi hành động đáng ngờ của Tài. Khi cánh cổng lớn khẽ mở và Tài lái xe đi ra. Ông lặng lẽ bám theo xe của Tài. Chiếc xe đi qua nhiều con hẻm nhỏ của thành phố rồi dừng lại trước một căn nhà cũ kĩ trên phố Hoàng Diệu. Số nhà 660 Hoàng Diệu, nhìn từ bên ngoài đây là một căn biệt thự khá cổ kính, bởi lẽ những bức tường đã bị rong riêu phủ kín theo năm tháng. Ông tín luôn giữ một khoảng cách đối với tài để tài không thể biết là ông Tín đang theo dõi mình.

Tài bước xuống xe và bấm chuông cửa, trên tay cầm cái lọ thủy tinh bọc kín bằng túi ni lông đen. Đón tiếp lão là lão Giáp, một thầy bùa có tiếng đất Đà nẵng. Ông ta nhết mép cười và đón tài vào nhà

Vào đến nhà, ngồi xuống ghế, Tài cất tiếng nói:

Thưa thầy, những gì thầy cần tôi đều đã lấy được, mong thầy hãy giúp tôi hoàn thành kế hoạch mà tôi đã nói với thây, giúp tôi có được sự giàu sang phú quý

Lão thầy bùa cười khanh khách:

- Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cậu. Chỉ cần xong việc cậu đừng để tôi thiệt là được

Tài vừa nói vừa cười:

Thầy cứ yên tâm, sau khi xong việc tôi sẽ không dể thầy chịu thiệt thòi đâu

Thế rồi lão thầy bùa dẫn Tài vào căn phòng thờ của lão. Căn phòng lờ mờ tối, nhang đèn nghi ngút, những bứ tường ma quỷ rơi với hình dáng vô cũng quỷ dị được đặt trên am thờ. Lão cầm lấy cái bình thủy tinh, để lộ ra một quả tim và một cái thái nhi đã tím đen lại do máu đã khô. Lão đặt cái bình lên am thờ thăp hương rồi lầm bầm khấn vái. Thế rồi lão lấy dao nói với Tài:

- Bây giờ cậu phải thực hiện giao ước với quỷ thần. bằng cách lấy chính máu của mình, sau 49 ngày, quỷ thần sẽ luôn bên cạnh cậu và làm theo sự sai khiến của cậu, lúc đó, cậu sẽ đạt được mục đích của cậu một cách dễ dàng

Thế rồi Tài nghe lời của lão giáp. Gã cầm con dao chiết 3 giọt máu ở đầu ngón tay gã vào chiếc bình. Lạ kì thay, ba giọt máy tươi sau khi rớt xuống lập tức khô lại và biến mất như ngấm và cái bào thai và quả tim kia

Lão thầy bùa lấy một mảnh lụa vàng, quét chữ sa lên đầu bút lông và vẽ một lá bùa. Vừa vẽ lão vừa lầm bầm đọc thần chú bằng tiếng miêng mà tài nghe không rõ. Xong xuôi lão dán lá bùa lên chiếc hũ và đậy 1 tấm vải đỏ lên nắp hũ

Ra đén phòng khách thầy giáp quay đàu lại nói với Tài

- Chuyện này chỉ có tôi với cậu biết thôi. Giờ cậu hãy về đi, 49 ngày sau, quỷ linh nhi sẽ được tu luyện thành, nó sẽ phù giúp cậu đạt được mục đích. Còn bây giờ, có chuyện gì cần thiết tôi sẽ gọi điện cậu

Tài từ giã lão thầy bùa ra về. Trong lòng hắn không hề mảy may đau khổ hay ân hận về tội acsmaf gã đã gây ra. Ngược lại hắn còn cảm thấy mừng thầm trong dạ. Chỉ ít ngày nữa thôi, khi có quỷ linh nhi phù trợ, gã sẽ sai nó phục vụ cho mục đích của gã. Gã nghĩ thầm, đâm lao rồi thif phải theo lao, muốn đổi đời thì phải dám làm và dấn thân. Có sự phù trợ của tà thuật, lo gì mà khồn thành công, thế rồi gã lái xe về nhà

Tại nhà của Bảo Trâm, cô sau khi đọc được tin nhắn của ông Tín để lại, cô xuống nhà nấu ăn và lại lên phòng đi ngủ. Cô cảm thấy mệt, có lẽ đêm qua cô đã dầm mưa cả đêm nên bị cảm. Cô ngấy ngây sốt rồi cô lên giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Trong cơn sốt mê man. Cô nghe văng vẳng đâu đây tiếng khóc của một người đàn bà, tiếng khóc ai oán đau thương vang vọng, trong căn nhà trống, vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng. Rồi cô lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, tiếng của đứa trẻ sơ sinh khóc oe..oe nghe mà đau thương, nghe mà ai oán. Tiếng người phụ nữ dỗ dành con, hát ru con ngủ: À á à a ời... À á à à ơi...

Con ơi con ngủ cho ngoan

Để mẹ gánh nước gột ngàn nổi đau

Lòng người thâm hiểm ngàn sâu

Luật đời nhân quả ghi sâu trong lòng

À á à a ời... À á à à ơi...

Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng ầu ơ ru con sao mà não nề ai oán. Lời ru ấy như là lời khóc hận lời nhắc nhủ về luật nhân quả báo ứng

Bảo Trâm choàng mở mắt. Trước mặt cô là căn phòng ngủ tối đen như mực. Cô với tay bạt công tắt đèn không sáng. Nơi góc tối của căn phòng bên cạnh cửa sổ cô thấy lờ mờ có một bóng người phụ nữ đang bồng một đứa trẻ sơ sinh . Tiếng hát ru con lại văng vẳng bên tai. Bảo Trâm định thần nhìn kĩ lại. Đích thị cô nhìn thấy bên cửa sổ có dáng của một người đàn bà. Bà ta mặc một bộ đò trắng, tay bồng một đứa con nít, đứa trẻ đang khóc oe oe, nhưng sao Bảo Trâm nghe như tiếng khóc ấy vang vọng từ nơi nào xa xăm lắm. Bất chợt tiếng hát ru và tiếng khóc con nít ngưng bặt. Không gian chìm vào sự yên ắng đến đáng sợ. Bỗng Trâm nghe thấy tiếng răng rắc như tiếng xương gãy. Thế rồi cô vô cùng sợ hãi khi thấy cái bóng váy trắng kia đang quay đầu lại về phía mình. Khuôn mặt trắng bệt há hốc mắt thẳm sâu đang rỉ máu. Cái miệng rạch toạt ra đến mang tai như bị ai đó xé toạc. Mái tóc dài xõa ra phủ lơ thơ trên gương mặt kinh dị . Đáng sợ hơn hết là bóng ma đó chỉ quay có cái đầu lại nhìn Trâm. Còn nguyên cả thân người vẫn đứng hướng ra ngoài cửa sổ . Trên tay nó vẫn đang bồng lấy đưa trẻ sơ sinh. Bảo Trâm vô cùng kinh sợ khi chứng kiến cảnh tượng ấy. Cô la hét, gào thét muốn chạy ra khỏi phòng nhưng canhhs cửa đã đóng chặt không tài nào mở ra được. Cô gào thét cầu cứu trong tuyệt vọng nhưng lúc này trong nhà làm gì có ai mà kêu cứu. Cô đã nhận ra khuôn mặt ấy, khuôn mặt của cái xác chết trên giường trong căn phòng ngủ của tài, đôi mắt mở thao láo, trừng trừng đang tiến lại gần cô kia, cô đã từng bị nó ám ảnh trong những giấc mơ nên cô không thể nào quên được. Còn đứa bé khóc kia là ai? Chính là cái bào thai oan nghiệt trong cái lọ thủy tịnh ấy. Đột nhiên cả thân thể con ma bị tách rời, đứa trẻ rơi xuông bị tung đến trước mặt Trâm. Nó nhìn Trâm trân trân, hai tay nó còn ôm một cục thịt còn đỏ tươi, máu me nhầy nhụa. Nó đưa lên miệng mút chùn chụt như đứa trẻ con đang bú đầu sữa mẹ. Rồi mắt của nó long lên giận dữ. Nó nhìn Bảo Trâm mà cười khanh khách. Cả căn phòng như bị nhấn chìm trong không gian đen tối, ma quái bởi tiếng cười của thằng nhỏ.

Bảo Trâm thấy 2 cái bao tải lơ lửng trước mặt cô. Cô muốn hét lên, gào lên nhưng dường như có thứ gì đó bóp nghẹt lấy cổ của cô, không cho cô phát ra tiếng thét

Hai ái bao đổ ào ra sàn nhà. Cái đầu lăn lông lốc giữa sàn với 2 con mắt trắng đã mở trừng trừng. Một mùi hôi tanh nồng nặc xộc lên khiến Bảo Trâm buồn nôn. Thế rồi cô thấy 2 cánh tay, đôi bàn tay, đôi bàn chân và cái thây bị rạch ngang ở bụng với long ruột thòng dần dần ghép nối lại thành hình dáng của một con người. Nó bước đi ngất ngưỡng đến giữa phòng, hai tay túm lấy cái đầu, lắp len cổ. Một thân thể hoàn chỉnh, nhưng bên ngực trái, chỗ đáng ra là trái tim của cái xác bây giờ là một hố đen sâu thăm thẳm. Nó tiến lại sát hơn chỗ Bảo Trâm đang đứng nép sát nơi tường. Nó giơ tay định bóp chặt cổ của cô. "Trả lại mạng sống cho con tao, Trả lại mạng cho con tao ". Vì mày ì cái gia sản của mày và cha mày mà tao phải chết, chết không toàn thây. Mày đã cùng với cái thằng khốn nạn kia quăng tao xuống sông. Tao lạnh lắm, tao lạnh lắm...

Tiếng nói, tiếng gào thét của hồn ma lan như vọng vang từ nơi nào xa xôi lắm. Bất ngờ Bảo Trâm đẩy người thật mạnh về phía trước, cô vơ lấy mọi thứ cô có thể tìm được ném thẳng vào mặt của hồn ma kinh dị ấy. Nhưng mọi sự cố gắng của cô dường như đều vô nghĩa, Lan từ từ tiến lại, Bảo Trâm có thể cảm nhận được cái giá lạnh của chốn âm tỳ và cái chết đang cận bên cô. Con ma tiến đến lại gần hơn đôi tay của nó siết chặt trong nỗi oán hận tột bật. Thế rồi Bảo Trâm lịm dần đi nhưng cô vẫn nghe văng vẳng bên tai tiếng cười ma quái của con ma. Và rồi cô ngã gục xuống không còn biết gì nữa...

Ông Tín lái xe về nhà, ông bấm chuông mãi mà không thấy Bảo Trâm ra mở cửa. Ông xuống xe lấy chìa khóa, mở cổng và lái xe vào, vào đến nhà ông cất tiếng gọi con:

- Trâm ơi! Đâu rồi sao không mở đèn lên mà đẻ nhà cửa tối đen như thế này? Trâm ơi?

Không có tiếng trả lời . Bất chợt một luồng gió lạn thổi qua làm ông tín dựng tóc gáy. Linh cảm có chuyện chẳng lành, ông lao lên phong của con gái và xô cửa bước vào. Ông với tay bật công tắt đèn lên, đèn bật sáng, trước mắt ông là một khung cảnh hổn độn, đồ đạc ném tứ tung, bừa bộn khắp gian phòng ngủ của Bảo Trâm. Ông lao ngay đến bên và gọi :- Con ơi, con sao thế này? Trâm ơi?

Nhưng Trâm không hề cử động. Ông lay gọi mãi nhưng cô vẫn nằm đó và yên lặng như một cái xác chết. Ông Tín ôm con vào lòng, ông đưa tay lên mũi của Trâm. May quá, cô còn thở. Ông vội vàng rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu, đưa cô đến bệnh viện. Lòng của ông Tín rối như tơ, Bảo Trâm là đứa con gái duy nhất của ông. Từ khi vợ chết lúc sinh Bảo Trâm vì sinh khó. Ông quyết ở lại nuôi con, không biết có chuyện gì mà con gái ông ra nông nỗi này.

Sáng hôm sau, tại bệnh viện, Bảo Trâm tỉnh dậy hoảng loạn. Cô vò đầu bức tóc, xé quần xé áo trong trạng thái hoản loạn. Cô luôn miệng gào thét rằng :

- Con của tôi đâu? Con của tôi đâu? Trả lại cho tôi.

Thấy con tỉnh dậy, ông tín chợt mừng, nhưng thấy con trong trạng thái điên loạn như vậy, lòng ông tín đau như cắt . Ông vội gọi bác sĩ tới, khi bác sĩ đến nơi thì ông Tín và bác sĩ đều vô cùng ngạc nhiên, khi thấy Bảo Trâm đang đứng nhìn ra cửa sổ, trên tay cô là cái gối ôm, cô bồng cái gói và hát ru nho nhỏ như người mẹ đang ru con ngủ. Bác sĩ và mấy cô y tá lại gẫn định lấy cái gối ra để đưa Trâm lại giường nằm thì cô bỗng nổi điên cào cấu xé mấy cô y tá như con hổ mẹ bảo vệ con của mình. Thấy Trâm điên loạn như thế, bác sĩ và mấy cô y tá cùng với ông tín đành phải khống chế Bảo Trâm lại và tiêm cho cô một mũi thuốc an thần. Nhìn Bảo Trâm lịm dần đi trên tay của mình, lòng ông Tín đau như cắt. Ông không biết con gái ông đã làm gì nên tội mà ra nông nỗi như thế này

Vị bác sĩ sau khi thăm khám xong cho Bảo Trâm liền kéo ông tín ra ngoài và trò chuyện.

Ông tín lo lắng hỏi:

- Thưa bác sĩ, con gái tôi bị sao vậy ạ ?

Vị bác sĩ nhìn Bảo Trâm đang ngủ, khẽ lắc đầu và nói!

Con gái của bác đã bị sốc thần kinh rất nặng, khiến cho thần kinh bị tổn thương, điên loạn. Chúng tôi đã cố gắng giúp đỡ cô ấy, nhưng với tình trạng này, tôi khuyên ông nên đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thàn đẻ các bác sĩ có pháp đồ điều trị cho cô ấy nhanh khỏi.

Ông Tín thở dài, hai khóe mắt chợt trào ra 2 dòng nước mắt. Ông đang khóc thương cho số phận đứa con gái tội nghiệp của mình. Đôi mắt già nua ấy nhìn xa ra ngoài cửa sổ nơi bầu trời chỉ là một tấm màn xám xịt...

7 ngày sau khi Bảo Trâm được nhập viện. Sức khỏe của cô đã khá hơn nhiều, chỉ có đều trí nhớ và thần kinh của cô không được bình thường, lúc nhớ lcs quên. Cô hay đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay bồng cái gối rồi cất tiếng ầu ơ như ru con. Đôi mắt lạc thần nhìn vào xa xăm trong hư vô.

Tài đến thăm Bảo Trâm. Vừa đẩy cửa bước vào. Nay khi trông thấy Tài. Bảo Trâm lại trở nên điên loạn. Cô quay mặt nói nhỏ với cái gối cô đang bồng trên tay:

- Con ơi ba đến đây thăm con này?

Thế rồi cô quay sang nhìn chằm chằm vào mặt Tài. Tóc của cô xõa ra che kín khuôn mặt. Cô quăng cái gối đi và cất giọng cười the thé đầy điên loạn. Cô lao đến bóp lấy cổ của Tài. Vừa bóp cổ cô vừa la hét.

Trả lại mạng cho con tao. Trả lại mạng cho con tao, Đồ quái vật, đồ giết người, mày phải chết.

Tài vừa giằng tay co ra, định vùng chạy thoát. Khuôn mặt của gã thất sắc. Nhưng cố gắng mãi gã mới thoát ra khỏi được bàn tay của Bảo Trâm dưới sự giúp đỡ của ông Tín và mấy cô y tá. Ông Tín vội đẩy, đuổi Tài ra khỏi phòng bệnh, Tài sợ hãi và nhanh chóng rời đi để lại phía sau gã là tiếng than khóc, tiếng la hét của bảo Trâm còn vang vọng lại... Tài phóng xe nhanh vè nhà. Về đến nhà, gã nằm vật ra ghế sa lông. Gã đang sợ hãi, tại sao bảo Trâm lại bị điên lại biết được gã đã giết người, phải chăng hồn ma của Lan đã hiện về báo oán Bảo Trâm? Gã vắt tay lên trán nhìn lên trần nhà. Gã hoảng sợ thật sự, Toàn bộ quá trình giết chết Lan hiện rõ trong đầu của gã như vừa mới hôm qua. Gã thắc mắc, tại sao một tuần rồi mà chưa ai phát hiện hay vớt được 2 cái bao tải xác mà gã đã buông sông. Gã vật vã trong cơn đau đầu khủng khiếp. Gã loạng choạng tiến về phía tủ lạnh, gã lấy một chai rượu mạnh và một ly đá. Gã rót rượu ra ly và uống cạn. Gã muốn say, gã muốn quên đi cơn đau đầu đang dày vò gã, muốn quên đi những hình ảnh ám ảnh mà gần một tuần nay gã đã cố tỏ ra không nghĩ về nó. Gã uống tiếp ly thứ 2, lần này gã lại nấc cạn như lần trước, gã vò đầu bứt tai, gã đang quay cuồng trong muôn vàn mối suy nghĩ không lối thoát. Rồi chợt như nhớ ra điều gì gã lấy điện thoại lần đến số của ông Giáp và bấm máy gọi. Tiếng chuông chờ tút dài bên tai làm gã cảm thấy bực mình, không có ai bắt máy, gã bực dọc quẳng cái điện thoại qua một bên và tiếp tục uống rượu. Men rượu ngấm dần vào máu. Gã bắt đầu say và mơ màng đi vào giấc ngủ. Trog cơn say, gã thấy bóng của một cô gái mặc váy trắng đứng bên cây cầu. Cây cầu nơi có cột mốc số 13 mà gã vẫn đi làm qua. Tay trái cô gái vẫy gọi gã, tay phải cô gái dẫn theo 1 đứa con nít. Thế rồi 1 chiếc xe mesxedes lao đến, đâm thẳng vào 2 mẹ con cô gái kia, sau đó lao thẳng xuống sông. Dòng sông nhuốm máy đỏ như máu và đầy rẫy nhữn cánh tay của những oan hồn đang gào khóc. Gã lại thấy cô gái và đứa bé kia đứng trên cầu. hai cái bóng trắng nhe răng cười với hắn. Tiếng cười ma quái vang vọng trong màn đêm đen đặc. Chiếc xe chìm dần, rồi mất hút dưới lòng sông.

Đang mơ màng ngủ Tài bật người tỉnh dậy. Mồ hôi lạnh vã ra ướt cả cái áo trắng mà gã đang mặc. Bóng ma áo trắng kia chính là Lan. Hay nói đúng hơn là hồn ma của Lan. Còn đưá con nít kia là ai? Không lẽ là cái bào thai ấy. Nhưng lạ quá, không phải lão thầy giúp nói là đã làm phép rồi sao, làm sao mà oan hồn 2 mẹ con nó lại về đây tìm mình được? Gã đắm chìm trong vô vàn những câu hỏi, những ý nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu của gã. Bất chợt gã nghe thấy tiếng văng vẳng đâu đây, tiếng mẹ ru con ầu ơ rồi tiếng khóc thút thít, nỉ non vang vọng trong căn nhà của gã. Gã lọang choạng đứng dậy. Men rượu đã ngấm vào máu. Gã gắng gượng lắm mới có thể đứng dậy nổi. Trước mặt gã trời đất như chao đảo, cái bóng đèn neon thắp sáng căn phòng cứ chớp xẹt liên hồi. Gã lần bước lên cầu thang lên lầu 2. Nơi mà gã nghe văng vẳng phát ra tiếng khóc và tiếng ru con bỗng nhiên im bặt. Không gian bao trùm 1 sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Cánh cửa mở ra . Gã thấy 1 người đàn bà hỏa thể đang nằm trên giường của gã. Người đàn bà đưa tay vẫy như mời gọi gã. Như ng mộng du hắn tiếng lại gần. Để rồi, gã không còn tin vào chính mắt của mình nữa. Trên giường lúc này là Lan với đôi mắt mở thao láo đang nhìn gã với sự oán hận chất ngất.Thế rồi, từ dưới gầm dường 1 cái đầu thò lên . Là đứa trẻ. Nó có gương mặt vô cùng quái dị . Hai hốc mắt đen ngòm. Cái miệng ngoác rộng lởm chởm răng làm cho gã có cảm tưởng nó sẽ cắn xé bất cắn vật gì một cách ngấu nghiếng. Trên đầu nó lơ thơ vài cọng tóc và 1 cặp sừng mới nhu.Rồi thân xác cuả Lan rời ra từng mảnh cái đầu của cô lăn lốc trên sàn nhà đến trước mặt Tài. Gã sác thủ ngày nào giờ đây mặt cắt không còn giọt máu . Gã run sợ. Gã gào thét kêu cứu nhưng tiếng gào thiest của gã bị nuốt chửng trong không gian âm u và tĩnh lặng của thế giới siêu hình. Trên giường lúc này là 1 đống thịt bầy nhầy . Máu loang đỏ cả tấm ga trải trên giường, rồi nhiểu giọt xuống sàn nhà. Trong phút chốc căn phòng ngập mùi máu tanh. Thằng quỷ nhỏ ngậm quả tim của Lan trong miệng, nó bò lồm cồm đến chỗ cuae Tài rồi cất tiêng cười khanh khách . Bỗng đâu giọng nói ai oán của Lan vang lên:

- Mày cũng biết sợ à Tài? Trả mạng cho tao, trả mạng cho mẹ con tao. Nợ máu phải trả bằng máu. Thế rồi Lan cười, tiếng cười khanh khách ma quái và điên dại.

Tài lấy hết sức bình sinh giật cửa lao ra khỏi phòng, leo lên xe và phóng ga đi ...

Gã hoảng loạn đây là mơ hay thật.Gã đang rối trí . Gã dường như mất hoàn toàn phương hướng. Gã nhấn ga nhưng không định hướng được mình sẽ đi đâu. Chiếc xe cứ thế lao đi. Nhưng rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà xe của gã lại đỗ trước cửa sổ nhà 606, đường Hoàng Diệu . Đó chính là nhà của ông thầy Giáp . Gã tắt máy xe, mở vội cửa xe và bấm chuông cửa . Gã vội đến mức quên đóng cả cửa xe lại.

Đợi mãi không có ai r mở cửa . Gã thử đẩy cửa bước vào . Cửa cổng không khóa. Gã ngạc nhiên nhưng vội lao nhanh băng qua khoảng sân rộng. Vào đến trong nhà . Đèn đóm không ai bật . Căn nhà tối om. Một cảm giác sợ hãi, hoang lạnh ùa đến làm gã rùng mình . Gã quờ quạng xung quanh. Bỗng gã vấp phải thứ gì đó trên nền đất làm gã ngã sấp mặt. Gã hoảng sợ lần tìm công tắc và bật đèn sáng . Trước mặt gã hiện ra là không gian phòng khách hỗn độn như vừa bị ai đó đập phá, lật tung lên. Vương vãi khắp phòng là những vết máu, những dấu tay in máu lộ rõ trên tường, trên sàn nhà .Gã nhìn thấy rõ ràng có 1 đôi bàn tay lớn và 1 đôi bàn tay nhỏ. Lần theo dấu máu gã bước tới phòng thờ của thầy pháp . Gã giật mình kinh hãi khi thấy thầy pháp gục gã bên vũng máu. Đoi mắt mở trừng trừng, hai tay tự bopsc ổ của mình. Cái lưỡi của lão thè ra bên ngoài đỏ lòm bên ngoài vũng máu. Máu miệng, mũi và tai của lão ứa ra, loang rộng 1 khoảng giữa nền căn phòng. Trong gian thờ giờ đây vô cùng lộn xộn, bàn thờ và đồ thờ cúng đã bị đập phá tan tành. Cái lọ đựng cái bào thai và quả tim mà Tài mang đến cho lão thầy bùa làm phép đã rơi xuống đất vỡ tan từ lúc nào. Lá bùa và tấm vải đỏ phủ phía trên đã cháy quá nửa. Có lẽ lão già đã chết được mấy ngày rồi. Căn phòng ngập đầy mùi tử khí. Trong cơn hoảng loạn, Tài vùng chân bỏ chạy. Nhưng bất ngờ cánh cửa phòng đóng chặt lại. Gã cố sức mấy cũng không tài nào mở ra được . Gã cố vùng vẫy, gào thét và kếu cứu nhưng bây giờ chỉ có trời mới cứu được gã. Đã đến lúc gã phải trẩ giá, trả giá cho tội ác của mình.

Bỗng nhiên có tiếng nói lãnh lót vọng ại từ phía sau bàn thờ.

- Anh Tài ơi, em nhớ anh quá, anh đang đi đâu đấy?

Sao lại bỏ chạy? Lại đây đi với ẹ con em nào? Tiếp sau đó là 1 tràng cười khoái chí. Tiếng cười vang vọng trong màn đêm như xóc vào óc của gã làm gã đau điếng.

-Tha cho tôi, tôi biết tội cuả tôi rồi,xin tha cho tôi. Gã quỳ xuống xin tha trong tuyệt vọng.

Từ trong góc tối phía sau bàn thờ, hai con quỷ bò ra, 1 lớn 1 nhỏ.Một lớn chính là hồn ma của Lan vì oán khí ngất trời mà hóa thành ửu, vì chết oan, chết không toàn thây mà hóa quỷ báo thù. Con quỷ nhỏ chính là cái bào thai được ông thầy pháp luyện nửa vời. Có lẽ pháp lực của ông ta chưa đủ nên đã bị con quỷ linh nhi cùng mẹ nó vật chết. Cũng có lẽ ông ta tiếp tay cho cái ác và chết là quả báo xứng đáng mà ông ta phải nhận.

Tha cho mày ư? Lan vừa nói dứt câu, cô cười khanh khách . sao lúc mày giết tao, mày không nghĩ đến hậu quả. Mày đúng là không bằng cầm thú. Giết tao, mày còn giết cả đứa con của mày vừa thành hình trong bụng. Dứt lời cô lao đến tóm lấy cổ của tài . Tóc cô dựng lên lòa xòa trước mặt của kẻ đã từng tước đoạt mạng sống của cô. Ánh mắt cô long lên đáng sợ, đôi tay cô siết chặt lại.

Nhưng rồi 1 ánh sáng chói lòa cả căn phòng. Ánh sáng phát ra từ sợi dây Tài đeo trên cổ. Đó là sợi dây chuyền mà mẹ của gã khi chết đã để lại. Gã luôn mang bên mình, gã vùng thoát khỏi căn phòng, sau lưng gã, bóng đêm đang đuổi theo sát nút như muốn lôi gã trở lại căn phòng kinh dị ấy. Gã lao lên xe, đóng cửa lại . Sau lưng gã vang vọng tiếng nói, tiếng cười ma quái của Lan vọng lại:

- Mầy muốn chạy à, làm ác thì ác báo, mày không thoát được đâu. Mẹ mày cứu mày được 1 lần nhưng không cứu được mày lần thứ 2 đâu. Sau đó là một tràng cười ma quái vang lên trong đêm tối bất tận

Gã lao vào trong đêm con xe mesxedes của gã. Đầu óc quay cuồng, gã nhấn ga cho cái xe lao vút đi, trời bắt đầu giông tố. Cơn mưa lớn đổ như trút y hệt cái đêm định mệnh ấy. Chiếc xe lao vút đi trong màn mưa. Gã phóng xe đi trong vô định. Bất chợt gã liếc sang bên phải tay lái. Gã lại nhìn thấy hình ảnh quen thuộc. Cái biển km số 13 với chữ trắng trên nền màu xanh thẩm, bên dưới cái biển nơi thành cầu, giữa khung cảnh của đêm mưa gió ngay tại nơi mà gã đã ném cái bao tải xuống, gã thấy lờ mờ 2 cái bóng trắng đang hướng về phía gã. Nghe đâu đây vang vọng tiếng ai gọi:

- Trả lại mạng cho tao..trả lại mạng cho tao. Gã nhận ra đó chính là hồn ma của Lan, là con quỷ linh nhi mà ông thầy giáp đang luyện dở. Rồi chả hỉu vì sao gã nhấn ga lao vút thẳng về phía hai cái bóng trắng ấy đang đứng, gã gồng mình gào thét:

- Chết đi, chết hết đi, hãy buông tha cho tao đi... Và rồi chiếc xe đang tăng

tốc bỗng mất lái, lao vọt ra khỏi thành cầu và lao thẳng xuống sông. Chưa đầy 5p sau cái xe chìm nghỉm dưới lòng sông sâu thăm thẳm. Dòng sông nuốt chửng một gã đại ác tàn nhẫn và thú tính, dòng sông lấy máu để trả nợ máu. Trên cầu, 2 cái bóng trắng mờ dần trong màn mưa rồi biến mất.

Sáng hôm sau người ta phát hiện ra lan can cây cầu bị hút đổ và nằm dưới lòng sông. Một chiếc xe mesxe dé chìm ngỉm ngay giữ dòng sông. Người dân quanh đó báo cho công an đến và khám nghiệm hiện truờng. Khi vớt được chiếc xe lên, người ta khó khăn lắm mới lôi được cái sát của Tài ra. Cái xác co quắp 2 mắt trừng trừng với khuôn mặt còn hiện rõ nét kinh sợ trước khi chết. Người ta cũng vớt được 2 cái bao tải ở ngay chỗ ấy nổi lên. Khi mở ra, họ tá hỏa phát hiện đó là xác chết của một người phụ nữ đang trong quá trình phân hủy. Hai cái bao, một bên là tứ chi và cái đầu, một bên là phần thân bụng bị rạch và trái tim bị móc mất. Qua quá trình điều tra giám định, người ta kết luận rằng, xác chết trong ô tô là Lê Minh Tài, 26t. Chết do uống rượu bia khi lái xe, tông qua lan can cầu rồi rơi xuống sông chết. Cía xác trong cái bao tải kia là Nguyễn Thị lan, là cô tiếp viên của quán cà phê mới mất tích cách đây hơn một tuần.

Tại bệnh viện tâm thần. Ông Tín đang ngồi trông Bảo Trâm và xem tivi, Bảo Trâm tinh thần không ổn lắm nên ông Tín đã quyết định đưa cô vào bệnh viện tâm thần để điều trị. Bản tin thời sự đưa tin về cái chết của Tài làm ông Tín vô cùng sửng sốt. Ngoài ra còn tin tức về 2 cái bao tải mà công an vớt được dưới sông. Ông Tín xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện. Ông bàng hoàng thốt lên:

- Đúng là nghiệp báo, nghiệp báo nhân quả mà. Thế rồi ông quay sang nhìn Bảo Trâm, cô con gái rượu của ông . Lúc này Trâm cũng đang nhìn lên màn hình tivi. Cô cất tiếng cười như điên dại, như thỏa mãn và cứ lầm bầm mãi: Đáng đời... Đáng đời...hahahahaha.

Tại cơ quan công an, Ông Tín đến khai báo toàn bộ những gì mà ông đã chứng kiến. Con gái ông giờ đã bị điên, Tài thì đã chết. Cơ quan công an không còn có thể truy cứu trách nhiệm. Ông đến nhà nhận xác của tài và phần thi thể còn lại của Lan về chôn cất cẩn thận. Rồi ông lên chùa, xin gặp sư thầy để kể rõ ngọn ngành câu chuyện, nhờ sự giúp đỡ của thầy làm lễ cầu siêu cho vong hồn mẹ con Lan.

49 ngày sau khi Lan chết, sư thầy lập 1 đàm cầu siêu ngay giữa cây cầu tại km số 13. Đàn cầu siêu 3 ngày 3 đêm mới xong. Sau đó sư làm lễ đưa vong hồn Lan và quỷ linh nhi về chùa theo sư thầy tu luyện tránh làm hại người vô tội. Còn ông tín cũng cảm thấy an lòng phần nào. Câu chuyện đã kết thúc, kẻ thù ác đã phải trả giá, chỉ tội nghiệp cho 2 người phụ nữ 1 người vì yêu mag mù quáng mà hóa điên. Ông tín sau đó bán lại công ty và toàn bộ số gia sản của ông, một nửa ông cúng dường cho ngôi chùa, nơi ông đã nhờ sư thầy và gửi dùm vong hồn 2 mẹ con Lan.Nửa còn lại ông giữ và ông chuyển hẳn vào viện cùng ở và chăm sóc cho Bảo Trâm.

Tât cả những đều ông làm coi như một phần nào bù đắp lại nghiệp chướng của con gái ông đã gây ra.

Còn Bảo Trâm thì điên điên loạn loan, suốt ngày ôm cái gối mà ầu ơ ru con ngủ:

"À á à à ơi..

À á à à ơi..

Con ơi con ngủ cho ngoan

Để mẹ gánh nước gột ngàn nỗi đau

Lòng người thâm hiểm ngàn sâu

Luật đời nhân quả ghi sâu trong lòng

À á à à ơi..

À á à à ơi.."

MC Tuấn Anh
Chưa có ai yêu thích truyện này!


 TRUYỆN CÙNG TÁC GIẢ

 BÌNH LUẬN TỪ FACEBOOK