Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy - Chương 62: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy


Chương 62: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huệ Nhi không ngờ Diệp đại cô dám nói ra lời này, mấy ngày nay không phải khách khí với mình sao? Nghĩ đến Tề công tử gần trong gang tấc, nàng không khỏi nén giận, “Đại tỷ, muội cũng không làm gì, khách tới, muội đi chào hỏi, cũng là việc nên làm.”

“Nói nhảm, ngươi coi ta là kẻ ngu hả, lười nói những chuyện này với ngươi, ta còn không rảnh đâu, lát nữa ngươi trở về cho ta, ta đã gọi xe, từ nay về sau, ngươi cũng đừng tới nhà ta, ta không hầu hạ nổi ngươi tổ tông này!” Diệp đại cô vốn không có tình cảm gì với tiểu muội tử này, vừa nghĩ tới chuyện trước kia Quách thị làm với mình, liền trực tiếp không để cho Diệp Huệ Nhi tới.

Lúc này đi, chẳng phải đã bỏ lỡ cơ hội sao! Diệp Huệ Nhi vội cầu cạnh, nhưng mà Diệp đại cô không hề động đậy, Diệp Huệ Nhi lập tức giả vờ không nổi nữa, “Được, hôm nay ngươi đối xử như vậy với ta, về sau cũng đừng trách ta không khách khí với ngươi!”

Diệp đại cô hừ lạnh, “Ngươi vốn không khách khí với ta! Đừng nói nhảm, nhanh chóng đi cho ta, chỗ ta miếu nhỏ, không chứa nổi tôn Bồ Tát như ngươi!” Diệp đại cô cảm thấy mình hiện giờ mới gọi là thoải mái, vốn không thích Diệp Huệ Nhi này, đáng tiếc còn phải làm bộ, hiện giờ nàng không giả bộ nữa!

Diệp Huệ Nhi nói: “Đi thì đi, người không hiếu thuận như ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ bị thiên lôi đánh!” Nói Diệp đại cô không để ý tới ông cụ và Quách thị, cứ đối xử với họ như vậy.

Diệp đại cô không chịu yếu thế: “Nếu ông trời thật sự có mắt, cũng nên đánh những người có tư tưởng xấu kia, ta sợ cái gì?”

Xe ngựa nhanh chóng tới, mặc dù Diệp Huệ Nhi không vui, nhưng vẫn bị đưa đi, nàng một chút cũng không nghĩ đến Diệp Tiểu Kiều đi theo nàng, chỉ nghĩ tới lần này mình bị Diệp đại cô sỉ nhục, về sau nhất định phải báo thù, những năm gần đây, nàng chưa từng bị ai đối xử như vậy, bây giờ lại bị người đuổi ra khỏi cửa, giọng điệu này nàng như thế nào cũng nuốt không trôi. Nếu không phải những người này, nàng khẳng định có thể nói chuyện với Tề công tử rồi, Tề công tử nhìn thấy mình, nhất định cảm thấy mình dễ nhìn, như vậy mình có cơ hội, dựa vào năng lực của Tề công tử, tuyệt đối có thể hỏi thăm được mình là ai, đến lúc đó xem bọn họ những người này còn dám không nói?

Còn có tiểu Kiều nha đầu đó, đều do nó làm hư chuyện, vốn có thể nói thêm mấy câu với Tề công tử, đều do nó lao ra, về sau cũng chờ đó cho ta. Diệp Huệ Nhi cao ngạo ưỡn ngực, bị đưa đi.

Lúc này Diệp Tiểu Kiều mới xem như thở phào nhẹ nhõm, thật sự không biết cô út này ăn thuốc gì rồi, giống như đánh máu gà, bỗng chốc vọt ra ngoài, còn tự giới thiệu bản thân. Một chút cũng không cố kỵ nơi này không phải là nhà nàng, nàng hành động như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào cho chủ nhà, nếu như người bụng dạ hẹp hòi, nói không chừng sẽ phá hỏng việc buôn bán nhà người ta rồi, dù sao trong nhà của ngươi có một người như vậy, thế nhân phẩm của người trong nhà này có phải sẽ khiến cho người hoài nghi rồi không, nói khó nghe hơn một chút, có phải ngươi cố ý gài bẫy không, để cho người ta chui vào đây?

Khi Phong dượng tiếp Tề công tử, trong lòng cũng hơi lo lắng, chỉ sợ thật sự đụng chạm đến Tề công tử, vụ làm ăn này không được, nhưng mà Tề công tử lại bất động thanh sắc, trong lòng lại không yên lòng.

Cũng oán nhiều lần phụ nhân nhà mình, sớm không ra cửa trễ không ra cửa, sao hôm nay lại ra cửa chứ?

Nếu Diệp đại cô biết được trong lòng Phong dượng nghĩ như thế nào, khẳng định sẽ nhéo lấy hai lỗ tai của Phong dượng, nói hắn mang Tề công tử về nhà, cũng không nói trước một tiếng, nếu như nói trước cho biết, nàng liền đuổi Diệp Huệ Nhi kia ra khỏi nhà, còn xảy ra chuyện hôm nay?

Tóm lại là chuyện này, chỉ cần Tề công tử không để trong lòng, đó chính là mọi chuyện tốt lành, nếu người ta để trong lòng, vậy coi như không biết làm sao là được.

Phong dượng đưa trà thượng hạng cho Tề công tử, sau đó trịnh trọng nói xin lỗi, dù sao kinh động đến người ta, Tề công tử nói: “Người ngã bệnh, nào so đo nhiều như vậy?”

Lần này Phong dượng yên tâm, nếu Tề công tử cũng đồng ý với cách nói ngã bệnh, đó chính là không để vào trong lòng, đó chính là không có chuyện gì rồi. May mà tiểu Kiều nha đầu này thông minh, nếu không thật sự không biết tiếp theo đó sẽ có chuyện gì đấy.

Phong dượng cảm thấy mình nên lau mồ hôi lạnh một chút, thật sự sợ hết hồn mà. Khó trách phụ nhân mình lại không có ấn tượng tốt với nhà mẹ chính là mẹ vợ sau kia, dạy dỗ nữ nhi lại như vậy, đây thật sự khiến cho người ta lo nghĩ. Phong dượng lạc đề, thế mà lại nghĩ tới chỗ này.

“Mới vừa rồi tiểu cô nương kia hơi sức thật lớn.” Phong dượng cảm giác lỗ tai mình không nghe lầm chứ, Tề công tử đây đang nói giỡn?

“Ha ha, con nít nông thôn, từ nhỏ đã làm việc, là 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN