Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 56: Chín Đại Cảnh Giới
Hai người này đều là đệ tử nội môn, vui vẻ nhìn Trần Vũ.
– Sư tôn? Dám hỏi nhị vị là?
Trong lòng Trần Vũ thoáng động.
Chẳng lẽ là vị cao tầng nào trong tông môn chuẩn bị thu mình là đồ đệ?
– Ta là Ngô Vũ, hắn là Lý Đại Khuê. Sau này chúng ta là đồng môn sư huynh đệ.
Thanh niên tóc ngắn nở nụ cười thân thiết.
Tên cao lớn còn lại cũng nhếch miệng cười, nói:
– Ta là Nhị sư huynh của ngươi – Lý Đại Khuê!
– Bái kiến hai vị sư huynh.
Trần Vũ không dám thất lễ.
Trong hai người, Lý Đại Khuê tuổi tác hơi lớn, tu vi Luyện Tạng trung kỳ, tự xưng là Nhị sư huynh.
Thanh niên tóc ngắn Ngô Vũ tu vi Luyện Tạng sơ kỳ, tự xưng là Tam sư huynh.
– Dám hỏi hai vị sư huynh, sư tôn của các ngươi là vị nào?
Trần Vũ hỏi.
– Đợi lát nữa ngươi gặp liền biết.
Ngô Vũ cười thần bí, không tiết lộ.
Trần Vũ đi theo hai người.
Dọc trên đường đi, hai thanh niên tự cho mình là sư huynh, hỏi Trần Vũ rất nhiều chuyện.
Trọng tâm câu chuyện của hai người đều liên quan tới Thi đấu Ngoại môn.
– Sư đệ có thể giành được vị trí thứ nhất, quả nhiên bất phàm. Chậc chậc, Nam Cung Lễ và Đoàn Kiêu Long kia ngay cả đệ tử nội môn chúng ta cũng đều nghe danh.
Ngô Vũ liên tục tán dương.
– Chỉ là vận khí tốt mà thôi.
Trần Vũ cười nói.
– Nghe nói lần này hạng nhất thi đấu được khen thưởng vô cùng phong phú, trong đó thậm chí còn có một viên Uẩn Khí đan.
Lý Đại Khuê hâm mộ nói.
Nhắc tới Uẩn Khí đan, ánh mắt hai người đều sáng lên.
– Quả thật có chuyện này.
Trần Vũ gật đầu.
– Trần sư đệ.
Lý Đại Khuê lộ vẻ yêu thích và ngưỡng mộ, nói:
– Ngươi có thể lấy viên Uẩn Khí đan kia ra để ta xem một chút không?
Chuyện này?
Trần Vũ ngẩn người, không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Chẳng qua, thấy đối phương đôn hậu thành thật, bộ dạng như muốn mở mang tầm mắt, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Trần Vũ lấy bình ngọc chứa Uẩn Khí đan ra.
– Chậc chậc…
Lý Đại Khuê và Ngô Vũ đều xúm đầu lại gần, đoạt lấy bình thuốc, cẩn thận quan sát.
Trong bình ngọc chứa một viên đan dược óng ánh, phát ra ánh sáng xanh thần bí mê người.
Trong mắt Lý Đại Khuê và Ngô Vũ thoáng hiện một tia khát vọng tham lam.
– Ha ha… Trần sư đệ ngươi bây giờ hẳn là Thông Mạch trung kỳ phải không? Uẩn Khí đan cũng không có bao nhiêu ý nghĩa với ngươi. Muốn sư huynh dùng một nghìn nguyên thạch thứ phẩm, cộng thêm một viên Uẩn Thể đan giao dịch đan này với ngươi không?
Lý Đại Khuê nắm chặt bình ngọc, yêu thích không nỡ buông tay.
Nghe vậy, trong lòng Trần Vũ trầm xuống.
Xem bộ dạng của Lý Đại Khuê, dường như không muốn trả Uẩn Khí đan lại cho hắn.
Một nghìn nguyên thạch thứ phẩm cộng thêm một viên Uẩn Thể đan? Chỉ như vậy đã muốn giao dịch Uẩn Khí đan trân quý?
Trần Vũ dù ngốc cũng hiểu đối phương là muốn ép giao dịch trá hình.
– Chuyện này… một nghìn nguyên thạch thứ phẩm hình như hơi ít, nếu lại thêm vài trăm có thể suy nghĩ.
Trần Vũ tỏ vẻ khó xử.
Nghe vậy, trong lòng Lý Đại Khuê mừng rỡ, dù lại thêm mấy nghìn hắn cũng tình nguyện.
– Ồ? Trên viên đan dược kia, hình như có chút tạp sắc, không phải là bởi vấn đề chất lượng chứ?
Trần Vũ đột nhiên nhìn chằm chằm bình đan dược.
Hắn kinh ngạc thốt lên, lúc Lý Đại Khuê còn đang nghi hoặc thì hắn đã cầm bình ngọc trở về.
– Có vấn đề gì?
– A, chắc là bởi vì góc nhìn khác nên nhìn nhầm, đan dược cũng không có vấn đề gì.
Trần Vũ thoáng nhìn qua, sau đó cất kỹ bình ngọc, im lặng không đề cập đến việc giao dịch, khiến Lý Đại Khuê và Ngô Vũ đều tiếc nuối hối hận.
Sau thời gian uống cạn chung trà.
– Đến rồi.
Lý Đại Khuê và Ngô Vũ dẫn Trần Vũ vào một tòa phủ đệ.
Tòa phủ đệ này diện tích chừng mười, hai mươi mẫu, bên trong có lâm viên, vườn thuốc, thậm chí còn có một dòng suối chảy ngang qua.
– Sư tôn ở bên trong.
Hai người Lý Đại Khuê dẫn Trần Vũ tới trước một gian đại điện.
Sau khi tiến vào phủ đệ, hai người trở nên ngoan ngoãn nhu thuận, cực kỳ thành thật.
Đi vào đại điện.
– Hắc hắc, tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Một lão giả mặt đỏ mặc trường bào thanh tùng ngồi trên ghế đối diện, hai chân bắt chéo, uống nước trà.
Bên cạnh hắn có hai nữ hầu trẻ tuổi tú lệ đang cung kính hầu hạ đấm bóp.
– Là ngươi…
Trần Vũ vừa nhìn liền nhận ra đối phương là lão giả trong tông môn từng đề cử Đồng Tượng công cho hắn.
Chỉ có điều, một màn sinh hoạt hưởng thụ của lão giả lúc này lại khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
– Tiểu tử, ngươi không cần cảm thấy kỳ quái, cho dù là trưởng lão “Hóa Khí cảnh” như ta thì cũng chỉ có 150 năm thọ mệnh, không hưởng thụ bây giờ thì còn chờ tới khi nào?
Lão giả mặt đỏ thở dài.
Hắn vung tay, ra hiệu Trần Vũ không cần hành lễ, cứ tùy ý ngồi.
Trần Vũ ngồi trên ghế, lòng thấp thỏm bất an, không rõ lão giả mặt đỏ này có chủ ý gì.
Lời nói của lão giả mặt đỏ khiến Trần Vũ không biết phải nói gì. Một trăm năm năm thọ mệnh còn ngại ít? Phải biết rằng, Hoàng Đế trong thế tục cũng không sống quá một trăm tuổi.
Lúc này, hai thị nữ cũng khom người lui ra.
– Không nói nhảm nữa. Trần Vũ, lão phu định thu ngươi làm đệ tử ký danh, ngươi bằng lòng không?
Lão giả mặt đỏ nghiêm túc nói.
Đệ tử ký danh?
Trần Vũ sững sờ, không rõ dụng ý.
Thông thường, đệ tử ký danh cũng không phải thật sự nhận được truyền thừa y bát, có lẽ chỉ là danh nghĩa mà thôi.
– Lão phu nói thẳng, lấy thiên phú tại phương diện luyện thể của ngươi, đừng nói là Vân Nhạc môn này, cho dù toàn bộ Sở quốc cũng khó tìm được sư thừa thích hợp với ngươi.
Lão giả mặt đỏ tùy tiện nói.
– Thể tu?
Trần Vũ lập tức bắt được những từ mấu chốt.
– Lấy cấp bậc của ngươi, đại khái cho rằng Võ đạo là con đường tu hành duy nhất trên thế gian này. Nhưng thật ra, thế gian này đại đạo tu hành có đến nghìn vạn. Thời đại Thượng Cổ, có đủ loại lưu phái, ngoại trừ Võ đạo ra, còn có Quỷ đạo, Vu đạo, Tiên đạo,… Mà Đồng Tượng công ngươi tu hành, lại chính là một loại Thể tu thất lạc…
Lão giả mặt đỏ lâm vào hồi ức, mang theo một tia sùng kính hướng tới.
Đồng Tượng công lại có thể đặt song song với Võ đạo, còn là công pháp của một đại đạo tu hành khác?
Trong lòng Trần Vũ chấn động.
– Đương nhiên.
Lão giả mặt đỏ chợt đổi giọng:
– Từ khi thiên địa nguyên khí dần trở nên mỏng manh, tài nguyên thiếu thốn. Thời đại Thượng Cổ có lực lượng hủy thiên diệt địa, những lưu phái Tiên đạo, Vu đạo đều đã suy thoái, ngay cả Kiếm đạo cũng rất ít hiện thế. Hiện nay, tu hành chính thống là Võ đạo.
Võ đạo, tu hành chính thống.
Trần Vũ có thể cảm giác được tự hào trong lời nói của lão giả mặt đỏ.
– Tại sao Võ đạo lại có thể trở thành chính thống? Thể tu nhất đạo là gì?
Trần Vũ nhịn không được truy hỏi.
– Võ đạo có thể hưng thịnh là bởi vì trong các loại đại đạo, nó yêu cầu tư chất thấp nhất, cũng ít nhu cầu với nguyên linh chi khí trong thiên địa nhất. Nó bao dung mà cường đại, thậm chí dung nhập sở trường của các lưu phái, có thể thích ứng với hoàn cảnh thời đại, cho dù là Thượng Cổ, nó cũng chiếm vững một chỗ đứng.
Lão giả mặt đỏ thoáng dừng lại.
– Ngươi cực kỳ thích hợp với Thể tu chi đạo, mặc dù ở thời đại Thượng Cổ cũng không tính là chủ lưu, chỉ huy hoàng nhất thời. Bây giờ, đạo này cơ bản đã thất truyền, muốn tìm được sư thừa chân chính phù hợp với ngươi, quả thực quá khó khăn.
Lão giả mặt đỏ giải thích.
Sau một phen tường giải, Trần Vũ đã có nhận thức mới về hệ thống của thế giới này.
Võ đạo trong thời kỳ Thượng Cổ, chẳng qua chỉ là một loại trong nghìn vạn đại đạo.
Nhưng bây giờ, nó trở thành chủ lưu chính thống của thời đại, còn những đại đạo tu hành khác thì đều suy vong suy thoái.
– Vậy tại sao trưởng lão ngài còn muốn thu ta làm đệ tử?
Trần Vũ thành thật hỏi.
Hắn phát hiện, lão giả mặt đỏ này rất kiên nhẫn với mình, cũng không bày ra bộ dạng trưởng lão tự cao tự đại.
Trưởng lão một phái nào có nhàn rỗi tâm sự với một đệ tử nhiều như vậy.
– Có hai nguyên nhân: thứ nhất, luận lý giải về Thể tu nhất đạo, lão phu thích hợp với ngươi nhất.
Lão giả mặt đỏ cười hắc hắc.
– Về lý do thứ hai… Bởi vì thiên phú tạo nghệ Đồng Tượng công của ngươi. Ngày sau, lão phu cần ngươi xuất thủ một lần. Tình huống cụ thể thì bây giờ tạm thời không đề cập đến, ít nhất phải chờ đến khi ngươi đột phá Đồng Tượng công đến tầng thứ “xương đồng”.
Lão giả mặt đỏ nói xong, liền yên tĩnh chờ Trần Vũ trả lời.
Đệ tử ký danh ư?
Trần Vũ trầm tư chốc lát, rất nhanh liền có quyết định.
– Đệ tử nguyện ý!
Trần Vũ hành lễ bái sư với lão giả mặt đỏ.
– Đệ tử ký danh cũng không quan trọng việc chính thức bái sư, lão phu họ Mao, tên đầy đủ là Mao Thu Vũ.
Lão giả mặt đỏ khoát tay.
Ngay lập tức, một luồng lực lượng vô hình nâng Trần Vũ dậy.
– Bái kiến sư tôn.
Trần Vũ vẫn khom người hành lễ trưởng bối.
Hắn có quyết định như vậy cũng là trải qua suy nghĩ rất kỹ.
Bái làm môn hạ trưởng lão có chỗ tốt rất lớn.
Thứ nhất, sư tôn cấp bậc trưởng lão, có thể xem là một chỗ dựa vững chắc. Về sau, trong tông môn nếu có người gây bất lợi cho Trần Vũ, ít nhất cũng phải suy nghĩ một chút.
Thứ hai, Mao trưởng lão có tri thức uyên bác, tu vi cao thâm, có thể giúp đỡ chỉ điểm tu hành.
Đương nhiên, Mao trưởng lão dường như có nhu cầu nào đó đối với Trần Vũ, có lợi ích thì tất sẽ có nghĩa vụ.
Nói là thu đồ, nhưng thật ra là giao dịch, đạt thành nhu cầu lẫn nhau.
– Vi sư cho ngươi nửa canh giờ, tại phương diện tu hành có bất kỳ nghi hoặc nào, đều có thể đưa ra.
Lão giả mặt đỏ nói.
Ánh mắt Trần Vũ sáng lên, đây là kỳ ngộ hiếm có.
– Đệ tử muốn biết cảnh giới của tu hành chi đạo. Sau Thông Mạch kỳ, Luyện Tạng kỳ có Hóa Khí cảnh. Hóa Khí cảnh là tồn tại gì, phía trên phải chăng vẫn còn cảnh giới khác?
Trần Vũ dò hỏi.
Hắn muốn bước lên đỉnh phong thế giới tông môn, nhìn xuống quang cảnh tráng lệ, cho nên rất hiếu kỳ đối với cực hạn tu hành.
– Tu hành chi đạo có tổng cộng chín đại cảnh giới. Cảnh giới thứ nhất được gọi là “Nhập Môn cảnh”, có nơi gọi là “Luyện Thể cảnh” hoặc “Cố Thể cảnh”, chia làm ba giai đoạn: Luyện Thể kỳ, Thông Mạch kỳ, Luyện Tạng kỳ.
Mao trưởng lão trần thuật.
Chín đại cảnh giới?
Ánh mắt sáng lên, khiến hắn giật mình là Luyện Thể, Thông Mạch, Luyện Tạng cũng chỉ là cảnh giới thứ nhất “Nhập Môn cảnh” mà thôi.
– Nhập Môn Luyện Thể cảnh. Chủ yếu lấy “Thể” làm chủ. Cho dù các ngươi tại giai đoạn Thông Mạch kỳ tu hành ra “nội tức” thì cũng chỉ là một loại lực lượng cấp thấp do khí huyết sinh dưỡng ra.
Lực lượng cấp thấp? Trần Vũ ngạc nhiên.
“Vù…”
Mao trưởng lão mở lòng bàn tay ra, bề mặt bỗng nhiên xuất hiện một đoàn khí xanh nhàn nhạt xoay tròn mà mắt thường có thể thấy được, tràn ngập cảm giác linh động, tản mát một loại khí tức khiến Trần Vũ run sợ.
“Phốc…”
Khí xanh xoay tròn phân hóa ra một sợi tơ màu xanh, đánh vào một món dụng cụ bằng đồng phía đối diện.
“Rắc…”
Dụng cụ bằng đồng lập tức chia năm xẻ bảy.
Trần Vũ giật mình kinh hãi, sợi tơ xanh kia chỉ là một tia được phân hóa từ vòng khí xoáy kia, không ngờ có thể khiến kim thiết tan nát.
– Đây là Tiên Thiên Chân Khí, mắt trần có thể thấy, chỉ tùy tiện một tia cũng có thể bóp chết toàn bộ nội tức trong cơ thể ngươi.
Mao trưởng lão bình thản nói.
– Thiên Thiên Chân Khí là lực lượng chỉ có Hóa Khí cảnh mới có.
Trần Vũ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Loại lực lượng tầng thứ này đã vượt qua phạm trù bình thường của nhân loại.
Nếu có thực lực như vậy, có thể vô địch thế tục, ngay cả Hoàng Đế gặp cũng phải tôn kính, dùng lễ đối đãi.
– Trên Nhập Môn cảnh chính là Hóa Khí cảnh. Hóa Khí cảnh tên như ý nghĩa, chính là luyện tinh hóa khí, tinh luyện tinh hoa năng lượng trong thể nội. Luyện hóa chân khí, chia thành Hậu Thiên Chân Khí và Tiên Thiên Chân Khí. Bởi vậy, Hóa Khí cảnh cũng chia thành hai giai đoạn là Hậu Thiên và Tiên Thiên.
Mao trưởng lão giải thích đơn giản.
Không phải nghi ngờ, hắn là cao nhân Hóa Khí Tiên Thiên.
– Như vậy, trên Hóa Khí cảnh…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!