Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
377


Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc


Chương 9


Lúc Hà Nhất Triển trở về thời tiết đã trở lạnh, màn đêm buông xuống thành phố, gió lạnh lạnh xua tan hơi nóng, cũng thổi ánh mắt của mọi người về phía người đàn ông phong tư tuấn dật.

Ngôn Hâm liếc mắt một cái đã thấy Hà Nhất Triển đứng trước con xe BMW đen quen thuộc. Tư thế chờ đợi của anh vẫn soái quá mức, khuôn mặt cương nghị dưới ánh hoàng hôn trông vô cùng nhu hòa ấm áp.

Ngôn Hâm cho rằng mình nhìn thấy ảo giác. Mới xa nhau ba tháng mà cô đã nhớ anh đến mức nhìn thấy ảo ảnh của anh thế này?

Hà Nhất Triển thấy cô bạn gái ngốc đứng đó nhìn mình, trong lòng căng thẳng, vội vàng tiến lên mấy bước xoa vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế em?”

Ngôn Hâm chậm rãi dựa vào ngực Hà Nhất Triển, ôm eo anh hỏi: “Em còn tưởng mình đang nằm mơ……”

Lời nói ngây ngô của Ngôn Hâm như cây búa gõ mạnh vào trái tim Hà Nhất Triển. Trong thời khắc gian nan nhất của sự nghiệp anh cũng không cảm thấy khó chịu như hiện tại.

“Tiểu Hâm……”

Hai người không màng tới ánh mắt đánh giá của những người đang tới tới lui lui. Ngôn Hâm ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hai mắt hơi nóng lên, cô gặp kiếp nạn thật rồi.

Hai người không nói gì suốt chặng đường về, hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau tận khi về đến nhà cũng không buông ra. Căn nhà này do cha mẹ Ngôn Hâm mua cho cô, để cô có được không gian riêng tư của mình. Đây cũng là lần đầu tiên Hà Nhất Triển bước vào nhà cô, ánh mắt anh cuối cùng cũng thoáng rời khỏi cô gái bên cạnh, đánh giá xung quanh.

Căn nhà rộng ba mấy mét vuông chia làm hai phòng, phòng khách thông với bếp nên trông khá rộng rãi. Hà Nhất Triển đặt giày của hai người lên tủ giày, rồi vội vàng bế Ngôn Hâm đặt lên bàn cơm.

Lúc nãy Ngôn Hâm không kịp nghĩ nhiều, đến khi dẫn anh vào nhà, cô mới tỉnh táo lại. Còn chưa kịp nghĩ nên giải quyết thế nào, con sói đói nào đó đã không chờ nổi, vội đặt cô lên bàn chuẩn bị đánh chén.

Môi Ngôn Hâm bị hôn đến phát đau. Vốn dĩ cô không thích kêu đâu, nghe quá kích thích, nhưng hiện tại cô cần biểu đạt gấp yêu cầu của mình. Lưỡi anh đảo quanh trong miệng cô, khiến cô yêu kiều rên rỉ, hai chân cũng kẹp lấy thắt lưng rắn chắc của anh, cảm nhận nơi nào đó đã cương cứng.

“Tiểu Hâm… Bé ngoan…” Hà Nhất Triển ngậm lấy vành tai mềm mại của cô, vừa hôn vừa thủ thỉ nỗi nhớ nhung. Bao nhiêu lần trò chuyện qua điện thoại, anh đều dùng phương thức này để vơi bớt nỗi nhớ trong lòng. 

Vì khoảng cách mà khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn của cô mà trở nên mơ hồ, nhưng tư thái mềm mại và thanh âm yêu kiều đã khắc sâu trong ký ức của anh. Nhờ trí tưởng tượng vô hạn, mà đêm nào nhớ đến cô, anh cũng phải xối nước lạnh, trong lòng nói với cô gái yêu kiều kia, khi nào trở về sẽ ăn em sạch sành sanh.

Anh sẽ nuốt cô vào trong bụng để đỡ phải cả ngày tâm thần không yên, dục hỏa đốt người!

Quần áo của hai người đều xộc xệch. Ngôn Hâm chỉ lo ứng phó với đôi tay nóng bỏng và nụ hôn của Hà Nhất Triển, hoàn toàn không biết hai chân mình đã bị mở rộng. Một cây gậy nóng rực thô lỗ chạm vào hạ thân cô, dụ hoặc cái miệng nhỏ mở ra.

Khuôn mặt Ngôn Hâm ửng hồng kiều diễm. Đầu vú xinh xinh bị anh tận tình chà đạp, đứng thẳng dưới lớp áo lót ren. Váy bị xốc lên tận eo, lộ ra cái quần lót mỏng màu hồng nhạt, những sợi lông đen như ẩn như hiện, và vệt nước lóng lánh……

Hà Nhất Triển gác hai cẳng chân cô lên bàn, rồi mới cực kỳ thong thả lại gần, vươn đầu lưỡi liếm quanh nơi tư mật ướt át cách lớp vải màu hồng nhạt.

Hình ảnh này đánh sâu vào thị giác. Ngôn Hâm há mồm thở dốc nhìn Hà Nhất Triển vùi mặt vào giữa hai chân mình. Hơi thở anh càng ngày càng nóng, môi lưỡi càng ngày càng ướt. Anh anh anh…… anh cắn cô……

“A……” Lần đầu tiên nhìn thấy chuyện này, Ngôn Hâm run lên. Còn Hà Nhất Triển vừa xoa vừa nắn hai đùi cô, cuối cùng kéo quần lót của cô ra, hôn lên nơi đó.

Có tiếng liếm mút vang lên, đánh mạnh vào xúc giác và thính giác. Ngôn Hâm cong eo chống cự lại cảm giác xa lạ theo bản năng. Cô không dám nhìn tiếp, cảm giác toàn thân đều tập trung vào một chỗ, cảm nhận môi anh hôn lên hoa hạch, lưỡi anh chạm vào khe huyệt nhỏ xíu ……

Ngôn Hâm giật mình, run run lên cao trào, có một dòng nước nóng bỏng trào ra khỏi cơ thể. Cô vội vàng muốn kéo đầu Hà Nhất Triển ra, nhưng anh đã nhanh chóng nuốt dòng nước đó vào miệng, trong cổ họng còn phát ra âm thanh tà ác. Ngôn Hâm khẽ rên lên một tiếng, mềm nhũn nằm trên bàn.

Hà Nhất Triển hôn lên mỗi một tấc da thịt, từ vùng bụng nhỏ phẳng lì, cái rốn đáng yêu, những đoạn xương sườn mơ hồ đến hai bầu vú đầy đặn. Anh lưu luyến hồi lâu mới hôn lên cánh môi sưng đỏ của cô. Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Ngôn Hâm bây giờ khiến anh cực kỳ thỏa mãn. Anh cứ gọi “Tiểu Hâm… Bé ngoan” không ngừng, nhu tình tỏa ra bốn phía.

Hà Nhất Triển: “Ngon không?”

Ngôn Hâm: “Hử?”

Hà Nhất Triển cười xấu xa, dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn ngày thường biến mất tăm, “Nước của em… rất ngọt.”

Khuôn mặt nhỏ của Ngôn Hâm đỏ rực, hương vị khác thường trong miệng làm cô phải mím môi lại. Hà Nhất Triển lại tiếp tục hôn lên môi cô, cho đến khi trong miệng cô tràn ngập hơi thở tươi mát của anh. 

Nhìn dáng vẻ quần áo xộc xệch của Ngôn Hâm Tràn, hai mắt Hà Nhất Triển sáng quắc.

“Bé ngoan, chúng ta tiếp tục nhé?” Anh dùng cây gậy cứng rắn của mình chạm vào nơi ướt át của cô. Ngôn Hâm thấy vậy vội vàng đẩy anh ra, đứng dậy.

“Không được không được, mẹ em… chắc sắp tới rồi…” Ngôn Hâm đỏ mặt. Trước đây mẹ cô thường đưa bữa tối đến cho cô, sau này việc đó do Hà Nhất Triển tiếp nhận, nhưng mấy tháng qua lại khôi phục nguyên trạng vì anh đi công tác. Cô vội vàng chỉnh lại quần áo của mình, lúc nhảy xuống hai chân mềm nhũn, may có Hà Nhất Triển vội vàng đỡ được.

“Chúng ta vào phòng nhé?”

“Đây không phải trọng điểm!” Ngôn Hâm liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ về phía sô pha, “Anh ngồi đây đi, em đi thay quần áo.”

Quần áo trên người cô bị anh làm nhăn nhúm hết cả rồi. Nhưng Ngôn Hâm chưa đi được mấy bước đã bị anh ôm lấy từ phía sau. Hơi thở của anh nóng hừng hực, dục vọng trong mắt như muốn đốt cháy quần áo trên người cô.

“Anh đừng theo!”

“Anh cũng nhìn thấy hết rồi còn gì.”

“Đây không phải trọng điểm!”

“Cũng giống nhau mà.”

“……”

“Không được không được, anh ngoan ngoãn đi.” Cô đưa tay đẩy anh ra, nhưng bàn tay to ngăm đen của anh đã kịp luồn vào trong quần áo, đè lên bầu vú bên phải, nhéo nhẹ một cái.

“Không phải em nói cho anh ăn ngon sao.” Giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh vang lên bên tai cô, khiến cô chẳng thể đẩy anh ra được nữa. Từ khi ở bên Hà Nhất Triển, Ngôn Hâm mới phát hiện ra cô chẳng hiểu tí gì về mình, vì dụ như, hóa ra cô lại là người mê âm thanh……

“…… Không phải anh vừa ăn rồi sao?” Cô bĩu môi.

“Đấy mới là món khai vị… Tiểu Hâm… Anh rất đói…” Anh đã đói bụng mấy tháng rồi.

Anh hôn lên cổ cô, trong tư thế sẵn sàng tiếp tục chuyện còn dang dở. Ngôn Hâm dựa vào cửa phòng, làm thế nào cũng không thể đẩy người đàn ông đang tác loạn trên người mình ra.

Lúc hai người đang kéo kéo đẩy đẩy, dùng tốc độ rùa bò đi về phía giường lớn. Cửa lớn bỗng cạch một tiếng, động tác của hai người thoáng khựng lại. Hà Nhất Triển còn ngậm vú của Ngôn Hâm trong miệng, bỗng bị cô đẩy mạnh xuống giường. Cô vừa chạy ra đóng được cửa phòng ngủ vào, thì ngoài cửa lớn truyền đến tiếng của một người phụ nữ.

“Tiểu Hâm?”

“…… Mẹ!”

“Mẹ mang bữa tối đến cho con, có chè đậu đỏ nữa, mẹ nấu một nồi rất lớn, mau ra đây ăn.”

“Vâng! Con thay quần áo rồi ra ngay!”

Không thèm để ý đến người đàn ông đang nằm trên giường, cô nhanh chóng lấy cái váy liền thân ở nhà ra, mặc vào, chỉnh lại áo ngực, mặt mũi ửng hồng, hung tợn nói: “Anh không được lên tiếng, cũng không được đi ra, nghe chưa?”

Hà Nhất Triển gối hai tay ra sau đầu, mặc nguyên áo vest nằm trên giường nhìn cô gái nhỏ khôi phục dáng vẻ giả vờ đứng đắn như bình thường. Ánh mắt trần trụi của anh vẫn không chịu rời khỏi thân thể cô.

Ngôn Hâm biết từ trước đến nay Hà Nhất Triển đã nói là làm, nhưng mãi không thấy anh trả lời, cô lại tiếp tục cảnh cáo: “Anh đồng ý, nhanh lên!”

Bởi vì ánh mắt của anh quá nóng, Ngôn Hâm còn cho rằng mình không mặc quần áo. Mãi sau vị đại gia trên giường mới chậm rãi đáp: “Được.”

“Ngôn Hâm, con đang nói chuyện với ai thế?” Giọng mẹ ngay ngoài cửa phòng, cô vội vàng hô lớn: “Con nói chuyện một mình thôi!”

Nhìn cô gái nhỏ mở hé cửa, lưng dán chặt vào tường đi ra ngoài như con cua, Hà Nhất Triển mới chống đầu dậy, nhìn phòng ngủ tràn ngập mùi hương của cô.

Trong miệng anh vẫn còn vương dư vị của cô, khiến nơi nào đó dưới hạ thân lại kêu gào. Anh cố gắng thả lỏng tay chân nằm trên giường, nhưng phát hiện ra mình càng đói bụng.

Thật muốn ăn cô……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN