Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 167: Danh kiếm tranh
– Sao, ngươi không muốn đi sao? Nếu là Bát hoang danh kiếm thì tuyệt đối có thể xứng với thân thể của ngươi, coi như là thần binh lợi khí thích hợp nhất với kiếm tu.
Lâm Dịch lắc đầu, nói:
– Không phải là ta không muốn đi, chỉ là nếu như Bát hoang danh kiếm có địa vị lớn như vậy, đến lúc đó, nhất định Kiếm Trủng chi địa sẽ có vô số tu sĩ tề tụ. Có lẽ sẽ có Nguyên Anh đại tu sĩ, đại năng Hợp Thể cũng sẽ động tâm. Ta chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, ta tự hỏi mình không có thực lực để cướp đi Cự Khuyết kiếm.
Lão giả nhỏ gầy nói:
– Điểm này ngươi không cần phải lo lắng, Kiếm Trủng chi địa không phải là nơi mà tất cả tu sĩ đều có thể vào được. Trong đó chỉ có tu sĩ Ngưng Khí kỳ và tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể bình yên vô sự tiến vào Kiếm Trủng chi địa. Mà tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên đụng phải khe nứt của Kiếm Trủng chi địa thì sẽ bị kiếm khí cắt thành từng mảnh nhỏ, thời đại viễn cổ từng có một đại năng Hợp Thể chết ở cửa vào của Kiếm Trủng chi địa, hôm nay các tu sĩ từ Kim Đan trở lên cũng không dám đi thử phong mang của nó.
– Kiếm khí của Kiếm Trủng chi địa mạnh như vậy hay sao?
Lâm Dịch âm thầm chậc lưỡi, sau đó trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, dò hỏi:
– Nhưng vì sao Kiếm Trủng chi địa không cho phép tu sĩ Kim Đan, hoặc là Nguyên Anh đại tu sĩ đi vào trong đó? Lẽ nào bên trong ẩn chứa một tồn tại đứng đầu Hồng Hoang đại lục hay sao?
Lão giả nhỏ gầy suy nghĩ một chút, nói:
– Cách nói không đồng nhất, nhưng mà có một loại cách nói đáng tin nhất chính là, Bát hoang danh kiếm chính là thần binh lợi khí, mà trong Kiếm Trủng chi địa tràn ngập một lượng lớn kiếm khí. Tu sĩ Kim Đan mang theo Đan khí, mà ở trong người Nguyên Anh đại tu sĩ và đại năng Hợp Thể đều sinh ra tiên khí. Kiếm khí của Kiếm Trủng chi địa và hai thứ này không dung hòa được với nhau, cho nên sinh ra sự bài xích. Còn nữa, tu sĩ Nguyên Anh đã bắt đầu sử dụng Tiên Khí, không có thứ nào yếu hơn so với Bát hoang danh kiếm.
Lâm Dịch trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói:
– Nói như thế, trong Kiếm Trủng chi địa, tu sĩ mạnh nhất cũng chỉ là Trúc Cơ viên mãn, như vậy ta cũng không sợ hãi, cũng tăng thêm phần chắc chắn nếu như muốn thu Cự Khuyết kiếm nha.
– Ngươi nghĩ rất đơn giản.
Lão nhân lôi thôi lắc đầu cười khẽ, nói:
– Tuy rằng người có tu vi mạnh nhất bên trong chỉ có Trúc Cơ viên mãn, nhưng ngươi phải biết rằng, Danh Kiếm thông linh, sẽ có thể tự mình chọn chủ. Thực lực chỉ là thứ yếu, cơ duyên mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, ngươi đừng tưởng rằng ở trong Kiếm Trủng chi địa thu được Cự Khuyết kiếm là có thể bình yên vô sự. Trừ phi cả đời ngươi không bước vào Hồng Hoang, theo Kiếm Trủng chi địa sống trôi nổi ở trên hư không. Bằng không, một khi tay ngươi cầm Cự Khuyết kiếm đi ra khỏi Kiếm Trủng chi địa thì nhất định sẽ phải đối mặt với rất nhiều chém giết. Chuyện giết người đoạt bảo ở trong Hồng Hoang quá là thông thường.
Lão giả nhỏ gầy cũng nói:
– Không sai, Bát hoang danh kiếm nổi danh như vậy là do nó cứng rắn sắc bén, có thể so được với Tiên Khí, cho nên tu sĩ Kim Đan đối mặt với Bát hoang danh kiếm cũng rất là đỏ mắt. Thế nhưng bọn họ không thể tiến vào Kiếm Trủng chi địa, cho nên, một khi ngươi từ trong Kiếm Trủng chi địa đi ra, nhất định sẽ đối mặt với các tu sĩ Kim Đan vây công. Không biết chừng cũng sẽ có chút tu sĩ Nguyên Anh xuất thủ, bọn họ đoạt được Danh Kiếm chưa chắc đã để cho mình dùng, nhưng có lẽ sẽ thay đồ tử đồ tôn tông môn tới đoạt kiếm, vì thế bọn họ sẽ cường thế xuất thủ.
Lâm Dịch khẽ nhíu mày, hai mắt híp lại, bắt đầu suy xét quan hệ lợi hại trong chuyện này.
Lão nhân lôi thôi cũng gật gật đầu nói:
– Lúc Thuần Quân Kiếm xuất thế năm mươi năm trước, ở bên ngoài Kiếm Trủng chi địa đã xảy ra một trận gió tanh mưa máu. Trong Kiếm Trủng chi địa, người thu được thanh kiếm này chính là một tu sĩ chỉ có tu vi Ngưng Khí. Số mệnh của người này rất mạnh, dưới cơ duyên xảo hợp, không ngờ lại tránh thoát khỏi đông đảo tu sĩ bên trong Kiếm Trủng chi địa truy sát. Nhưng mà sau khi đi ra Kiếm Trủng chi địa, hắn vẫn không thể may mắn tránh khỏi. Trong lúc đó lại có rất nhiều Nguyên Anh đại tu sĩ xuất thủ tranh phong, cuối cùng kiếm này bị một tu sĩ yêu nghiệt của Công Tôn Hoàng tộc đạt được.
– Lại là Công Tôn Hoàng tộc!
Trong mắt của Lâm Dịch lóe lên một tia phong mang, trầm giọng hỏi:
– Tên tu sĩ này tên là Công Tôn Cổ Nguyệt hay sao?
– Công Tôn Cổ Nguyệt?
Lão nhân lôi thôi lắc đầu, cười quái dị nói:
– Người này cũng là thiên tài đời này, bối phận tương đồng với Công Tôn Cổ Nguyệt, nhưng địa vị ở trong Công Tôn Hoàng tộc lại còn có thể cao hơn Công Tôn Cổ Nguyệt rất nhiều. Khà khà, người này hai mươi tuổi đã là Kim Đan, lúc hai mươi lăm tuổi đã trở thành tu sĩ Nguyên Anh, loại tốc độ tu luyện này có thể nói là đệ nhất cổ kim. Hôm nay không đến trăm tuổi, tuy rằng vẫn chưa Hợp Thể, thế nhưng có lẽ cũng không kém xa. Công Tôn Cổ Nguyệt so với hắn vẫn còn kém xa lắm. Nếu như ngươi có tư cách tham gia trăm tộc đại chiến thì có thể nhìn thấy được người này.
Lâm Dịch hơi nắm chặt tay lại, vốn hắn còn có chút do dự bất định, nhưng sau khi nghe thấy bốn chữ Công Tôn Hoàng tộc thì đã lập tức có một tia lửa giận không tên dâng lên, trong lòng cũng có một phen tính toán của riêng mình.
Theo lúc đầu Công Tôn Cổ Nguyệt đánh sư phụ Lâm Thanh Phong của hắn thành trọng thương, sau đó đến Thần ma chi địa, lại biết được tu sĩ Tiềm Long sơn và Công Tôn Hoàng tộc có giao dịch xấu xa. Từ khi đó mâu thuẫn của Lâm Dịch và Công Tôn Hoàng tộc đã hầu như đạt đến đỉnh điểm.
Trong khoảng thời gian này hắn đã chém giết vài tu sĩ của Công Tôn Hoàng tộc, thậm chí còn có một vị Bất tử kim thân Kim Đan kỳ dòng chính. Vì vậy Công Tôn Hoàng tộc cũng hận thấu xương đối với Lâm Dịch, hận không thể đốt hắn thành tro bụi, đánh cho thần hồn câu diệt.
– Công Tôn Hoàng tộc vẫn hoành hành ngang ngược như vậy, không kiêng nể gì cả, không biết Hiên Viên Đại Đế chúng thần chi vương ở trong thiên giới sau khi biết truyền nhân huyết mạch của hắn ỷ mạnh hiếp yếu như vậy sẽ có cảm tưởng thế nào.
Lâm Dịch hừ nhẹ một tiếng.
Lão nhân lôi thôi thở dài nói:
– Tâm tư của chúng thần Thiên giới không phải là thứ mà bọn ta có khả năng phỏng đoán ra được.
Lão giả nhỏ gầy hỏi:
– Mộc Thanh, ngươi có muốn đi tới Kiếm Trủng chi địa hay không? Ngươi nên cân nhắc kỹ, đi tới đó tỷ lệ thu được Cự Khuyết kiếm rất nhỏ, hơn nữa chưa hẳn đã có thể còn sống trở về. Lại còn có thể có thể gặp phải rất nhiều nguy hiểm khó có thể tưởng tượng ra được.
Lâm Dịch hơi xua tay, quả quyết nói:
– Đi! Nhất định ta phải đi! Nếu như ta vô duyên đạt được kiếm này thì cũng là số mệnh đã định. Thế nhưng nếu như có hạng người không tốt không đoạt được kiếm này mà lại muốn tạo giết chóc, tới lúc đó Mộc Thanh ta cũng sẽ cố hết khả năng, trợ giúp người đoạt được kiếm một chút.
Vốn Lâm Dịch còn không có ý định đi tới đó, thế nhưng hắn không quen nhìn người của Công Tôn Hoàng tộc làm càn, đến lúc đó cùng lắm thì xé rách da mặt, dùng thân phận của Lâm Dịch để đi theo liều mạng với đám người kia.
Trong ánh mắt của lão nhân lôi thôi hiện lên vẻ tán thưởng, lấy ra một thứ hình vòng tròn từ trong túi trữ vật rồ, đưa cho Lâm Dịch.
Lâm Dịch mới vừa nhận lấy thì đã cảm nhận được trận văn phía trên ba động, hắn kinh ngạc nói:
– Đây là… Trận bàn?
Lão nhân lôi thôi gật đầu, nói:
– Đây là trận bàn không gian, có thể trực tiếp truyền tống ra ngoài trăm dặm. Trận bàn không gian bình thường trong Tu chân giới, đại đa số thời gian khởi động đều cần ba tức đến mười tức, không đều nhau. Thế nhưng món trận bàn không gian này chỉ cần một tức là đã khởi động được.
– Lợi hại như vậy sao?
Lâm Dịch kinh hô một tiếng.
Lão giả nhỏ gầy nói:
– Nếu như ngươi gặp phải nguy cơ khó có thể chống cự thì có thể khởi động trận bàn không gian này, trong nháy mắt sẽ được truyền tống ra ngoài trăm dặm, nhất định phải giữ gìn thật kỹ.
Lâm Dịch nặng nề gật đầu, trong lòng rất là cảm động, chân thành nói:
– Đa tạ hai vị tiền bối, lần này vãn bối đi vào sẽ dùng toàn lực để ứng phó, không phụ lòng chỉ bảo của hai vị tiền bối.
Lời nói này của Lâm Dịch không có chút giả tạo nào cả, chế tác ra được trận bàn không gian này cũng không dễ, huống chi thời gian khởi động lại ngắn như thế lại càng gia tăng tỷ lệ an toàn cho hắn. Nếu như có trận bàn không gian này ở bên người, như vậy nhất định hành trình đi Kiếm Trủng chi địa lần này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Lâm Dịch hỏi:
– Khi nào Kiếm Trủng chi địa bắt đầu, mấy ngày nữa ta tới đó còn kịp nữa không?
Lâm Dịch được hai vị lão nhân chỉ điểm một phen cho nên đã cảm thấy hứng thú rất lớn với sự tồn tại của kiếm ý, hắn cảm giác nếu như lúc này bế quan ngộ đạo thì nhất định sẽ có thu hoạch.
Lão nhân lôi thôi cười nói:
– Đương nhiên là có thể rồi. Sau khi Kiếm Trủng chi địa xuất hiện sẽ có thời gian chừng một tháng. Khi đó mới có thể chân chính bắt đầu Kiếm Trủng chi địa. Khi đó các tu sĩ mới có thể đi vào trong được, đi sớm cũng chỉ kiếm phiền toái mà thôi. Khoảng cách của nơi này với Kiếm Trủng chi địa cũng không tính là gần, nhưng nếu như ngươi ngồi tiên hạc của tông môn đi tới đó cũng chỉ mất mấy ngày là đã có thể đến được đó.
Lâm Dịch gật đầu nói:
– Như thế là tốt nhất, ta cũng có thể lợi dụng khoảng thời gian này để tranh thủ đề thăng tu vi lên một chút.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!