Bất Hủ Thần Vương
Chương 107: Tam Giao Đảo thí luyện
– Hắc hắc, sự việc chính là như vậy. Bắc Cung tiểu thư, có phải cảm thấy ta đang nói đùa hay không?
Biểu lộ của Bắc Cung Dao cũng rất đặc sắc, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu:
– Một cây Thất Tinh Tử Quang Mai, cũng không coi là cái gì. Bất quá ta vẫn hiếu kỳ, ngươi làm sao biết Tử Quang Mai cùng đại đạo hạt giống của ta tương khắc?
– Ha ha, ta đối với Linh dược trời sinh có tính mẫn cảm rất cao.
Vấn đề này, Nhậm Thương Khung phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
Cũng may Bắc Cung Dao không miệt mài theo đuổi, than nhẹ một tiếng:
– Vô luận như thế nào, ta cũng phải cảm tạ ngươi. Với tư cách đối thủ cạnh tranh, ngươi có thể giúp ta thức tỉnh đại đạo hạt giống, đủ thấy khí độ của ngươi không thấp.
Nhậm Thương Khung lần này thật không có pha trò, mà là chân thành nói:
– Bắc Cung tiểu thư, nếu như cùng đối thủ cạnh tranh, chỉ dựa vào thủ đoạn để kiềm chế tiến bộ của đối thủ, vậy thì quá tầm thường rồi. Con đường nghịch thiên võ giả, chỉ có thể quang minh chính đại đánh bại từng đối thủ một, mới có thể đi tới tận cùng.
Nói đến đây, Nhậm Thương Khung phất tay:
– Bắc Cung tiểu thư, mọi chuyện cũng đã xong, như vậy xin cáo từ, Tam Giao Đảo thí luyện, hi vọng Bắc Cung tiểu thư có thể đạt được thành tích tốt.
Bắc Cung Dao kinh ngạc mà đứng, như đang suy nghĩ điều gì, nhìn bóng lưng Nhậm Thương Khung biến mất ở đầu đường.
Không thể không nói, vừa rồi Nhậm Thương Khung đã để cho nội tâm của nàng cảm nhận được khiếp sợ rất lớn.
Con đường nghịch thiên võ giả, chỉ có thể quang minh chính đại đánh bại từng đối thủ một, mới có thể đi tới tận cùng.
Những lời này, tuy không coi là lời nói hùng hồn gì, nhưng từ trong miệng một thiếu niên cùng tuổi nói ra, lại để cho Bắc Cung Dao cảm thấy hết sức rung động.
Vân La Thành một đời trẻ tuổi, Bắc Cung Dao không thấy ai đặc biệt xuất chúng, không có tồn tại nào cường đại đến mức làm cho nàng lau mắt mà nhìn.
Thế nhưng mà, cho đến ngày nay, hết thảy đã cải biến.
Nhậm Thương Khung!
Thật giống như Vạn Ưng Vương lần thứ nhất nói ra cái tên này làm mọi người khiếp sợ, cái tên này, ở trong lòng Bắc Cung Dao đã in dấu rất sâu.
– Dao nhi, sao lại một mình ngẩn người ở đây?
Bắc Cung Dao xoay người lại, thấy vẻ mặt mỉm cười của phụ thân đang đi tới, nhẹ gật đầu:
– Phụ thân, con gái sai rồi. Lúc trước người nói Nhậm Thương Khung này là một nhân vật, con gái không tin. Hôm nay, con gái không thể không bội phục nhãn lực của phụ thân.
Bắc Cung Vũ nghiêm nghị gật đầu:
– Dao nhi, lần này Tam Giao Đảo thí luyện, con, Tống Lam còn có Nhậm Thương Khung, cuối cùng ai là quán quân, sẽ từ trong ba người các ngươi.
Bắc Cung Dao im lặng gật đầu, trên thực tế, Nhậm Thương Khung thần bí đã vượt lên trên Tống Lam rồi.
Bến tàu Vân La Thành, hai mươi ba chiếc thuyền lớn, giơ cao cánh buồm, hướng đại hải mênh mông xuất phát. Trời trong nắng ấm, làm tâm tình người ta thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng những võ giả dự thi trên thuyền này, tâm tình phần lớn đều rất ngưng trọng. Lần thí luyện này, sinh tử do trời.
Trên bến tàu, một bóng hình xinh đẹp đang ngắm nhìn những thuyền lớn này rời đi, trong miệng lẩm bẩm nói:
– Tiểu gia hỏa, tạm thời sẽ không quấy rầy ngươi. Hừ hừ, chờ ngươi thí luyện trở về, bổn tiểu thư nhất định phải điều tra ngươi.
Cô gái này, tự nhiên là Dung Tố Tố. Nàng mấy ngày nay đều âm thầm quan sát Nhậm Thương Khung. Hôm nay, nàng đã có thể xác định, Nhậm Thương Khung chính là Trần Đình.
Cùng lúc đó, trong một khách điếm ở Vân La Thành, một lão giả áo vàng đứng ở ngoài cửa một gian phòng khách, gõ ba cái, mới đẩy cửa đi vào.
– Bái kiến thành chủ.
– Hoàng lão, như thế nào?
Người lên tiếng này, đương nhiên là Hắc Thạch Thành chủ Thạch Thiên Hào. Lúc này đang là thời điểm Thiên Các tổ chức thịnh hội, người này rõ ràng không ở Hắc Thạch Thành chủ trì đại cục, ngược lại tiềm phục ở Vân La Thành. Mục đích của hắn tự nhiên là điều tra nguyên nhân cái chết của nhi tử.
– Hồi bẩm thành chủ, hai đứa con trai của Nhậm Đông Lưu, theo thứ tự là Nhậm Tinh Hà cùng Nhậm Thương Khung. Nhậm Tinh Hà võ đạo Trúc Cơ đệ lục trọng, Nhậm Thương Khung Trúc Cơ đệ bát trọng.
– Còn gì nữa không?
– Theo điều tra, Nhậm thị gia tộc mấy tháng trước từng đánh bại Tống gia bằng Nghịch Yêu Đan. Nói cách khác, Nhậm thị gia tộc, quả thật có năng lực sản xuất Nghịch Yêu Đan.
– Nói tiếp đi.
Thạch Thiên Hào vẻ mặt âm u, làm cho người ta không rét mà run.
– Còn có, vài ngày sau khi thiếu gia bị giết, xác thực có người nhìn thấy hai người bọn họ từ hải ngoại trở về. Nhưng không có người thấy bọn họ ra biển khi nào.
Biểu lộ của Thạch Thiên Hào càng thêm khó coi, tay phải có chút dùng lực, một thiết cầu trong tay biến thành sắt vụn.
– Hảo một cái Nhậm thị gia tộc, to gan lớn mật! Vậy mà bồi dưỡng ra được một đệ tử hung hãn như vậy, ngay cả Thạch mỗ ta cũng dám lừa gạt!
Bên trong khẩu khí của Thạch Thiên Hào, lộ ra một cổ sát khí nồng đậm.
– Lôi Đình huynh đệ này ở Hắc Thạch Thành, xuất ra một viên Nghịch Yêu Đan cứu người, cho thấy Nghịch Yêu Đan của hắn rất nhiều, điểm này rất phù hợp với Nhậm thị gia tộc; tại Địa Chu phân đà, Lôi Đình huynh đệ lấy ra Nguyệt Hoa Huân Chương, điểm này, nhi tử của Nhậm Đông Lưu rất phù hợp; mà căn cứ tình báo, mấy tháng trước, Nhậm thị huynh đệ cũng không có ở Vân La Thành; hơn nữa bọn hắn không có rời bến, lại vô duyên vô cớ từ hải ngoại trở về, tổng hợp lại…?
Lão giả áo vàng lãnh đạm nói:
– Có thể xác định, hung thủ xác thực là Nhậm thị huynh đệ! Nhưng thuộc hạ rất khó hiểu, Hạ Thanh Dương thực lực cao siêu, mấy huynh đệ kết bái cùng hắn cũng không phải loại lương thiện gì. Sao lại chết toàn bộ trong tay hai huynh đệ này?
– Vấn đề này, cũng chỉ khi bắt được Nhậm thị huynh đệ mới biết được.
Trong mắt Thạch Thiên Hào tràn đầy sát khí:
– Hoàng lão, tình báo của ngươi xác định Nhậm Đông Lưu đã không còn trong danh sách của Nguyệt Hoa Điện rồi hả?
– Thuộc hạ vận dụng rất nhiều nhân thủ, kết quả điều tra ra, tất nhiên chắc chắn mười phần. Nhậm Đông Lưu nhất định đã chết, nếu không, như thế nào không ở trong danh sách của Nguyệt Hoa Điện?
– Tốt, ta còn tưởng rằng, Nhậm thị huynh đệ này cả gan làm loạn như thế, hẳn là có chổ dựa vững chắc sau lưng. Nếu đã không có bối cảnh, lại dám động đến Thạch mỗ, trước giết cháu ngoại trai của ta, sau giết con ta, Thạch mỗ ta nếu không khiến hắn nhà tan cửa nát, sao có thể rửa được mối hận này chứ?
Hoàng lão trầm ngâm nói:
– Thiếu gia bị giết, hai huynh đệ kia đang ở hải ngoại. Hẳn không phải là hung thủ. Trong chuyện này tất nhiên còn có hung thủ khác.
Thạch Thiên Hào bực tức nói:
– Hung thủ khác, tự nhiên chính là đồng bọn với chúng. Đừng quên, ta phái ra mấy đám nhân thủ, đều bị người vô hình diệt sát.
– Đúng vậy, sau lưng huynh đệ Nhậm thị là người phương nào, mới là điểm mấu chốt.
Hoàng lão khẽ than.
– Muốn nói bên trong Nhậm thị, người có thực lực diệt sát mấy đám thủ hạ của ta, chỉ có Nhậm thị lão thái thái.
Thạch Thiên Hào nghiến răng nghiến lợi.
– Thế nhưng mà tình báo cho thấy, Nhậm gia lão thái thái vẫn luôn ở Vân La Thành, không hề đi ra khỏi thành. Cũng bởi vậy, mới càng khó hiểu.
– Không cần nghĩ nhiều. Chỉ cần bắt giữ Nhậm thị huynh đệ, hết thảy sẽ tự phơi bày.
Hoàng lão lành lạnh gật đầu, hỏi:
– Lúc nào động thủ?
Hắc Thạch Thành chủ cười lạnh nói:
– Tạm thời không vội, để tránh đánh rắn động cỏ. Chúng ta trước về Hắc Thạch Thành, nhân mã động thủ lần này, ta tự mình chọn lựa. Chỉ cần Nhậm thị huynh đệ trở về, một phát nắm bắt, diệt cả nhà hắn. Hết thảy thần không biết quỷ không hay, Thiên Các có muốn điều tra cũng không được.
Trải qua một ngày một đêm bôn ba, rốt cục đã tới một mảnh cô đảo. Đội tàu tạm thời nghỉ ngơi hồi phục, đợi đến giờ Thìn, mới tiếp tục xuất phát.
Hết thảy đều đúng như trong dự tính của Nhậm Thương Khung.
Nhậm Tinh Hà mấy lần muốn hướng Nhậm Thương Khung chứng thực, nhưng vẫn cố dằn lại. Nhậm Thương Khung tự nhiên là nhìn ra được, nên mở miệng hỏi:
– Ca, muốn hỏi gì hay sao?
– Hắc hắc Thương Khung, ta cũng không biết nên hỏi thế nào.
– Thuận theo tự nhiên là được rồi. Một trận chiến này, Nhậm thị gia tộc nhất định phải thắng.
Trong khảo thí đẳng cấp, Nhậm thị gia tộc cũng không tệ lắm. Một cái võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng, hai cái đệ lục trọng, còn có hai cái đệ ngũ trọng.
Muốn nói chỉnh thể thực lực, Nhậm thị gia tộc là số một số hai.
Dù sao, ngoại trừ một cái đệ cửu trọng, hai cái đệ bát trọng, còn có bốn cái thất trọng ra, đệ lục trọng đã là đỉnh cấp tồn tại.
Mà tổng số lục trọng, cũng không quá mười người.
Nhậm thị gia tộc độc chiếm hai cái, tự nhiên là rất khó được.
Giờ Thìn vừa đến, đội tàu xuất phát.
Huynh đệ Nhậm Thương Khung trở lại chốn cũ, nhưng một điểm cảm xúc khác thường cũng không có thể hiện. Đương nhiên, dù có đi nữa cũng không ai biết chuyện gì.
Dù sao, ngoại trừ Nhậm Thương Khung ra, không ai có năng lực biết trước cả.
Tam Giao Đảo thần bí mà phức tạp, rốt cục xuất hiện trước mắt mọi người. Vạn Ưng Vương mỉm cười nói:
– Phía trước chính là Tam Giao Đảo. Tam Giao Đảo này, là do ba đảo hợp thành, theo thứ tự là Thiết Giao Đảo, Đồng Giao Đảo cùng Kim Giao Đảo. Mà các ngươi thí luyện ba tháng, chính là ở trên Tam Giao Đảo này.
Cảm xúc của đám võ giả cũng bị kích thích. Nhiệt huyết trong cơ thể bắt đầu cuồn cuộn.
Vạn Ưng Vương tiếp tục cổ động:
– Một võ giả, nếu không có tâm truy cầu đại đạo, liền vĩnh viễn không có khả năng thành tựu cảnh giới vô thượng. Tam Giao Đảo thí luyện này, chúng ta vì sao phải sợ sinh tử mà lùi bước. Cường giả chân chính, phải đối mặt sinh tử, đứng trước khó khăn cũng không lùi bước! Nếu như các ngươi cho tới giờ khắc này còn chưa giác ngộ, như vậy Tam Giao Đảo thí luyện này, các ngươi không chiến mà thua. Nói cho ta biết, các ngươi có sợ chết hay không?
– Không sợ!
Nhiệt huyết của đám võ giả triệt để sôi trào, nhao nhao gầm rống lên.
– Rất tốt, ba tháng, thỏa thích phát huy a, càng nhiều yêu đan, liền ý nghĩa thành tích càng tốt. Ba tháng sau, có người thắng lợi, có người thất bại, có người còn sống, có người chết đi. Nhưng lão phu có thể nói cho các ngươi biết, cái này là một bộ phận của thế giới võ giả. Trên con đường truy cầu võ đạo, so với việc này còn tàn khốc hơn, tràng diện huyết tinh còn hơn đây rất nhiều. Đây chỉ là một bắt đầu…
Vạn Ưng Vương vừa ra mệnh lệnh, tất cả võ giả giống như thỏ chạy, tràn lên Thiết Giao Đảo.
Đối với một hòn đảo kéo dài mấy trăm dặm mà nói, mấy trăm tên võ giả tựa như chín trâu mất một sợi lông, căn bản sẽ không có vẻ chen chúc.
Giờ phút này, mấy trăm tên võ giả đã lên đảo, một gã phụ trách phát cho bọn hắn một người một lệnh bài, đây cũng là để dễ dàng cho công tác thống kê thành tích.
– Nhớ kỹ, lệnh bài của các ngươi đã hoàn toàn được xáo trộn. Phương vị tiến vào Thiết Giao Đảo cũng hoàn toàn bất đồng. Nhưng mà, sau khi tiến vào đảo, các ngươi hình thành tổ đội cũng tốt, đơn độc cũng tốt, đó là tự do của các ngươi. Nhưng có một điều cấm, đó là không được ám toán công kích đối thủ, nếu như vi phạm, bị loại ngay lập tức!
Lệnh bài không ngừng phát đến tay đám võ giả, dãy số của Nhậm Thương Khung cùng Nhậm Tinh Hà chênh lệch rất nhiều, tự nhiên không thể tiến vào một cửa.
Bất quá, hai huynh đệ cũng không phải là lần đầu lên Thiết Giao Đảo, sau khi đưa mắt nhìn nhau, liền điểm chân đi vào Thiết Giao Đảo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!