Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Chương 205: Tiêu diệt tinh không huyễn thú
Tiêu Diệt Tinh Không Huyễn Thú:
Trần Ngọc Lâm híp mắt, nếu không thể thoát ra được, vậy thì chỉ việc đem Tinh Không Huyễn Thú dần cho nát nhừ là xong. Kế đó, hắn lao vút về một hướng, Yểm Đao giơ lên hung hăng chém một nhát. Lập tức tại phương hướng hắn vung đao lên chém, hắn nghe rõ ràng một tiếng rít gào lanh lảnh.
Mặc dù có vẻ Đạo của Tinh Không Huyễn Thú này là bóng đêm, nhưng có lẽ đó chỉ là đạo của nó ở chiều không gian riêng biệt của Tinh Không Huyễn Thú, ở tại trong thế giới này hai cái tuy đồng căn nhưng diễn biến tương đối khác biệt.
Tức là nó chưa thể vận dụng hoàn chỉnh.
Một chiêu [Võ Đài] của Tinh Không Huyễn Thú gần như là hack, nhưng Bản Đồ Đạo Tặc của hắn cũng hack không kém. Xác thực là Bản Đồ Đạo Tặc không thể phân loại được các bản thể cùng phân thân của Tinh Không Huyễn Thú, nhưng nó lại có thể giám định đi ra các kĩ năng mà từng phiên bản có thể sử dụng.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa phân thân và bản thể chính là bản thể sử dụng được kĩ năng, phân thân thì không. Cho nên Trần Ngọc Lâm có thể thông qua Bản Đồ Đạo Tặc nhận biết được đâu là Tinh Không Huyễn Thú thực sự, đâu là phân thân.
Trần Ngọc Lâm có thể nghe rõ ràng tiếng con Tinh Không Huyễn Thú lui lại về sau, miệng rít lên từng tiếng gào lanh lảnh. Do đặc thù thể chất bất khả xâm phạm của hắn hiện tại, hắn khổng thể bị cái miệng của Tinh Không Huyễn Thú cắn nuốt vậy.
Hắn nhanh chóng bước tiến tới vị trí mà hắn áng chừng là nơi mà con Tinh Không Huyễn Thú đang ở, kết hợp với cả Bản Đồ Đạo Tặc và kinh nghiệm tác chiến trong môi trường bóng tối tại Thâm Ảnh Uyên, hắn hoàn toàn có thể xác định vị trí của Tinh Không Huyễn Thú.
Ngay khi nhắm mắt lại, thính giác và khứu giác của hắn cùng lúc tăng cường, ngoài ra còn có cả cảm giác về thân thể nữa. Lúc này hắn có thể mơ hồ cảm nhận được Tinh Không Huyễn Thú, bởi vì lúc này hắn mơ mơ hồ hồ cảm nhận được con Tinh Không Huyễn Thú này phát ra một loại cảm giác rất nhẹ rằng.. nó không thuộc về nơi này.
Giống như trong vô số quả bóng màu trắng, đột nhiên lẫn vào một quả bóng màu vàng vậy, đơn giản là rất bắt mắt.
Trần Ngọc Lâm lao tới, tay mang theo Yểm Đao. Quỷ Linh Thể cùng hiện, tuy nhiên hắn chỉ có thể cảm giác nó hiện hữu mà không thể nhìn thấy nó được.
Trần Ngọc Lâm liên tục vung đao lên chém loạn, Quỷ Linh Thể đồng dạng, một tay huy động thanh giản trong Song Quân Trấn, tay còn lại vung lên một vũ điệu với Ma Kiếm Yamato.
Hắn không có ý định dùng chiêu này đem Tinh Không Huyễn Thú chém giết, hắn chỉ dự định đem con Tinh Không Huyễn Thú cho tìm được mà thôi.
“Bịch”
Trần Ngọc Lâm bất chợt cảm giác được một tiếng va chạm, kèm theo một tiếng rít gào. Quỷ Linh Thể tuy rằng không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng âm thanh lúc nó tấn công vẫn có, bởi vì dù sao nó cũng là thực thể. Hắn cười gằn, vung tay lên, Quỷ Linh Thể cùng đồng dạng giơ tay bắn về phía trước, hơn nữa bàn tay cũng phồng ra cực đại.
Kế đó lúc mà hắn nghe thấy một tiếng bịch khác, hắn nắm chặt tay vào, giậm mạnh xuống sàn.
Lập tức Trần Ngọc Lâm nghe thấy một tiếng “Rítttttttt” chói tai vô cùng, biết rằng con Tinh Không Huyễn Thú kia đã bị bắt, hắn bèn liên tục dậm mạnh bàn tay đang nắm chặt con Tinh Không Huyễn Thú xuống dưới mặt đất.
Sau khi dậm mạnh vài lần, Trần Ngọc Lâm đem con Tinh Không Huyễn Thú kéo mạnh về, một tay hắn đem con Tinh Không Huyễn Thú cố định trên mặt đất, tay khác cầm theo Yểm Đao vung lên, một chiêu Đại Tu La Đao Pháp kết hợp Lôi Quang Chỉ vung lên, đem Tinh Không Huyễn Thú mạnh sinh sinh chém thành hai nửa.
Sau đó Trần Ngọc Lâm lui về, bởi vì hắn nhìn thấy Tinh Không Huyễn Thú đang đem một kĩ năng gọi [Chấn Động] kích hoạt.
Này là lần thứ 2 hắn đem Tinh Không Huyễn Thú chém làm đôi, vậy mà con Tinh Không Huyễn Thú sau khi khôi phục cũng vẫn còn lại tới 10% cái gọi là Năng Lượng Đại Đạo. Hơn nữa mỗi một lần hắn đều là đem cơ thể của Tinh Không Huyễn Thú kém chút đập nát ra mới được. Mỗi lần như vậy dường như lượng [Năng lượng Đại Đạo] mà nó sử dụng để khôi phục lại nhiều hơn trước.
Lần đầu tiên là 10%, giảm sút từ gần 32% xuống còn 22%, lần này là 12% mặc dù thương tích nhẹ hơn. Có vẻ [Năng Lượng Đại Đạo] khôi phục càng mất nhiều công sức.
Trần Ngọc Lâm nhanh chóng rút lui, tuy nhiên hắn cũng bị ảnh hưởng bởi kĩ năng [Chấn Động], mặc dù không đến mức bị thương, tuy nhiên đầu của hắn thì lại hơi.. ừm, chấn động.
[Chấn Động] dường như là một kĩ năng khiến cho toàn bộ không gian xung quanh cùng các vật thể quanh nó dao động một cách mãnh liệt. Nghe thì có vẻ như không có gì, nhưng tưởng tượng não bộ, xương cốt và các cơ quan nội tạng cùng lúc dao động theo các hướng khác nhau, cảm giác đó đơn giản là siêu khó chịu.
Thậm chí cũng không loại trừ khả năng một số cơ quan trọng yếu như tim, não trực tiếp bị xé rách ra từ bên trong.
Con Tinh Không Huyễn Thú hiện tại còn lại 11% lượng [Năng Lượng Đại Đạo].
Kế đó Trần Ngọc Lâm nghe thấy một tiếng rít gào mạnh mẽ, mạnh hơn bất kỳ tiếng gào nào trước đó của con Tinh Không Huyễn Thú, không giống như là một con thú đang kêu lên nhưng tiếng kêu cảnh báo, mà giống như một con vật đang trong bước đường cùng kêu khóc lên những tiếng gào thảm thiết hơn.
Kế đó, Trần Ngọc Lâm chợt có lại được tầm nhìn. Xung quanh lúc này đang đứng nhốn nháo một đám chừng 15-20 người. Hắn liếc nhìn qua đồng hồ, nãy giờ cũng đã 10 phút kể từ khi hắn bị kéo vào bên trong Võ Đài, tuy nhiên dường như mặc dù [Hắc Ám Vô Tận] đã bị loại trừ, tuy nhiên [Võ Đài] vẫn còn y nguyên tồn tại.
Thế thì tại sao Lang Lộc lại ở bên trong Võ Đài mà không ở ngoài?
Trần Ngọc Lâm nhớ rằng tại lúc trước ở trên Bản Đồ Đạo Tặc hắn cùng với con Tinh Không Huyễn Thú ở bên trong một vòng tròn, có lẽ đó là khu Võ Đài, còn Lang Lộc ở ngoài. Nhưng ngay lúc trước khi mà [Hắc Ám Vô Tận] biến mất, đột nhiên hắn không còn thấy Lang Lộc đâu nữa.
Ban đầu hắn nghĩ là ảo giác, nhưng có vẻ Lang Lộc thực sự có một cách nào đó vượt qua hàng rào [Võ Đài] này.
Lang Lộc không rõ có phải ảo giác không, dường như đột nhiên hắn trở nên.. thần thánh hơn, lung linh hơn, không gian xung quanh giống như tại chúng tinh ủng nguyệt vậy.
Chợt con Tinh Không Huyễn Thú mở to miệng hướng về phía Lang Lộc, nó bắt đầu phun ra từng giai điệu. Ban đầu chỉ là những giai điệu mơ hồ, đồ rê mi pha son, nhưng càng về sau bắt đầu càng trở nên liền mạch, trở thành một giai điệu tang tóc chết chóc, khóc lóc ỉ ôi.
Chẳng bao lâu sau đó, giai điệu bổ sung thêm một tiếng gào dữ tợn, một tiếng cười hiểm ác, một tiếng nghiến răng dữ tợn,…. hết thảy chúng kết hợp lại không hiểu sao lại khiến cho người nghe cảm nhận được một đoạn quá khứ tang tóc triền miên, giống như một bài ca về thời loạn.
Trần Ngọc Lâm tai lắng nghe, mỗi một nhịp âm Tinh Không Huyễn Thú hát lên, hắn đều cảm giác bản thân bị ảnh hưởng. Khi thì buồn bã, khi thì giận dữ, ác độc, yếu ớt… Giống như thể bài ca của nó có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn vậy.
Lúc này, Trần Ngọc Lâm ánh mắt liếc qua chỗ Lang Lộc, trong tầm nhìn hắn ẩn hiện một bảng chỉ số của Lang Lộc, trong đó hắn đồng dạng sở hữu một chỉ số gọi [Năng Lượng Đại Đạo], nhưng khác với Tinh Không Huyễn Thú năng lượng là 28%, của Lang Lộc lúc này thì là 97.2%.
Trần Ngọc Lâm đứng ở gần hai người nhất, hoàn toàn có thể nhận ra được giữa hai kẻ này một luồng khí tức đột nhiên thay đổi, giống như thể là cảm giác khi ở trong một buổi hòa nhạc… và rồi… pốc, giống như một cái búng tay, âm thanh của một cái gì đó vỡ vụn.
Khoảng không gian trên đầu Lang Lộc lẫn Tinh Không Huyễn Thú bất chợt uốn lượn, nhanh chóng thay thế bởi một khoảng không gian khác, giống như trong vũ trụ. Nhưng khác với vũ trụ mà hắn từng xem trong sách vở, vũ trụ này đặc sắc hơn. Thay vì màu đen, thì nó lại được bao phủ bởi những dải màu xanh, đỏ, tím vàng, và cả những gam màu mà hắn chưa bao giờ thấy.
Khoảng không gian này bắt nguồn từ hai kẻ đang “chiến đấu”, tuy nhiên có khác nhau chút ít, Lang Lộc toàn thân tỏa ra 3 đường ngân tơ lan vào trong không gian, còn Tinh Không Huyễn Thú chỉ có 2 đầu, mặc dù 2 đầu ngân tơ có màu vàng.
Hắn nhìn thấy trong làn lốc xoáy không gian này trôi nổi vô số đốm sáng, không hiểu bằng cách nào mà hắn biết những đốm sáng này là một loại sinh vật cấu thành từ đại đạo, không thực sự sống, kết thành từng bầy ngao du vũ trụ. Lại có những quả cầu được tạo thành từ ánh sáng biết ca hát, những vì sao trôi nổi, lại có một sinh vật trông như con sứa to như một hành tinh đang hấp thụ ánh sáng từ một thứ trông như dải ngân hà.
Trần Ngọc Lâm liếc nhìn Giám Định toát mồ hôi hột, nếu trong mười phút vừa qua hắn chỉ mới giảm được 20% Năng Lượng Đại Đạo của Tinh Không Huyễn Thú, thì lúc này tốc độ giảm của Năng Lượng Đại Đạo là chừng khoảng 1% mỗi giây, càng lúc càng nhanh.
Trần Ngọc Lâm chợt nhớ ra Lang Lộc cũng là một Cổ Thần, mà Cổ Thần cùng Tinh Không Huyễn Thú cũng chính là một loại, chỉ khác là Cổ Thần có trí tuệ, còn TInh Không Huyễn Thú là chủng loài tràn ngập man rợ.
Có lẽ là một hình thức chiến đấu nào của riêng bọn hắn chăng? Giống như… cả hai thôn phệ lẫn nhau?
Kế đó, Tinh Không Huyễn Thú run lẩy bẩy, cùng lúc cái gọi là [Năng Lượng Đại Đạo] sụp xuống còn 0, toàn thân Tinh Không Huyễn Thú đơ cứng lại, kế đó đổ sụp xuống đất thành vô số mảnh vụn. Cùng lúc này, Hệ Thống thông báo:
[Chúc mừng Kí Chủ thành công đem 2 ngân Tinh Không Huyễn Thú tiễn táng, đóng góp 69%, nhận được 1452 điểm Vận Mệnh. Đẳng cấp Kí Chủ đem tăng lên thành 35 Cấp.]
Trần Ngọc Lâm gật gù, bị Lang Lộc chém giết cho nên hắn không có thu được đầy đủ điểm Vận Mệnh cho 1 mạng, 69% (sao nó lẻ thế nhỉ?) đóng góp cũng tương đương 69% điểm Vận Mệnh có được từ một mạng giết chết đầy đủ.
Đương nhiên do Lang Lộc là đồng minh của hắn cho nên hắn mới hưởng % bonus cho mạng hỗ trợ, nếu không phải thì hắn cũng chẳng kiếm được xơ múi gì cả, dù có đôi chút khó chịu do bị cướp mất 1 mạng giết chết.
Bất chợt lúc này, một giọng nói vang lên:
“Mọi người, đánh chém bọn hắn.”
Trần Ngọc Lâm quay ra, mấy người xung quanh lúc trước còn bị [Võ Đài] ngăn chặn không thể tiến vào bên trong, tuy nhiên lúc này [Võ Đài] đã biến mất cùng với cái chết của Tinh Không Huyễn Thú
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!