Vị vua bị lãng quên - bóng tối trở về
Phục tùng Thiên Lang Hội
Nhìn Yami cách mình càng lúc càng gần, mặt sẹo sợ hãi cuống quýt.
“Mày, mày muốn làm gì?”
“Giết ngươi!”
“Không mày không thể giết tao, tao… là người của Thiên Lang Hội, nếu mày giết tao, mày sẽ nhận lấy sự trả thù tàn khốc nhất…”
“Lảm nhảm xong rồi hả? Vậy thì chết đi!”
Dứt lời, Yami đá nhẹ vào 1 mảnh gạch vụn dưới chân. Mảnh gạch bay đi như đạn pháo nhằm vào bụng gã mặt sẹo.
Ngay lúc hắn tuyệt vọng gần chết, 1 bóng người đột nhiên xuất hiện, chặn trước người hắn.
“Chàng trai trẻ, cậu không thấy rằng nên thu tay lại sao?”
Người đến chính là lão già bên cạnh người đàn ông kia.
“Được cứu rồi, được cúu rồi…”
Thoát khỏi cái chết trong gang tất, hắn thều thào nói, chỉ chút nữa là són ra quần, may mà nhặt về được cái mạng.
“Ông chủ rất thất vọng!”
Bỗng nhiên lão già hướng hắn nhàn nhạt nói. Nghe vậy tên mặt sẹo bỗng chốc như hóa đá. Đại ca thất vọng nghĩa là từ nay hắn đừng mong có cơ hội thăng tiến nữa…
Không để ý đến tên mặt sẹo, lão già quay lại Yami nở nụ cười.
“Chàng trai trẻ, người cậu không thể giết, dù sao như vậy cũng dễ nói chuyện hơn, ông chủ lão có lời mời.”
“Ồ! Ông chủ ngươi có vẻ không phải kẻ ngu. Dẫn đường đi!”
“Cao ốc này tầng cao nhất, đi thôi!”
Lão già nói rồi đi trước dẫn đường, 2 người khuất sau cánh cửa, mọi người vẫn còn lặng yên dõi theo, chuyện hôm nay đối với bọn họ thật sự là ấn tượng quá lớn.
“Đùng! Xoảngggg!”
Tiếng rơi vỡ lớn trực tiếp kéo mọi người trở về thực tại, tất cả hướng nơi phát ra âm thanh nhìn tới, thì ra là 1 chiếc đèn chùm vừa rơi xuống. Vị trí chính là chỗ tên mặt sẹo vẫn ngồi lúc nãy…
…..
Cao ốc tầng cao nhất, nơi căn phòng cao cấp nhất, đây là 1 căn phòng xa hoa, ngập tràn không khí hoàng gia.
Trong phòng, ngồi đấy một người đàn ông, sắc mặt uy nghiêm, ánh mắt thâm thúy.
Hắn chỉ đơn giản ngồi đó nhưng lại ngập tràn phong vận của kẻ cầm quyền, đây là phong cách kẻ nắm giữ quyền sinh sát trong tay, khí chất của 1 thượng vị giả.
Hắn, chính là đứng đầu của toàn bộ Thiên Lang Hội, kẻ mà lão già kia gọi là ông chủ. vốn dĩ đi nơi này chỉ vì hứng thú nhất thời, nhưng không ngờ vô tình lại gặp được chuyện thú vị.
Trước mặt hắn là 1 cái máy tính, hình ảnh bên trong chính là hình ảnh thu được từ sảnh lớn bên dưới. Mọi chuyện phát sinh, hắn đều thấy rõ mồn một.
“Cốp cốp.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”
Người đàn ông ra lệnh.
Cửa mở ra, Yami cùng ông lão bước vào.
“Mời ngồi!”
Yami ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện, còn ông lão thì quay lại đứng chắp tay sau lưng người đàn ông.
“Là ngươi gây chuyện với Thiên Lang Hội, còn muốn giết người của ta?”
“Sai rồi, không phải muốn giết mà là đã giết.”
Nhàn hạ tự nhiên như nhà của mình, Yami bắt chéo chân và bốc 1 hạt hướng dương trên bàn lên cắn.
“Người thiếu niên, ngươi rất ngông cuồng, chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy với ta!”
Người đàn ông nói, nhưng lại không nghe ra hỉ nộ.
“Thật vậy sao?”
Gặm hạt hướng dương, Yami nhàn nhạt hỏi lại.
“Phải! Những kẻ dám nói thế với ta, đều đã chết rồi!”
“Nhưng ta vẫn còn sống đây.”
“Sống chết của ngươi, với ta chỉ là 1 câu nói.”
Người đàn ông điềm tĩnh, tự tin như thể đang trần thuật 1 sự thật.
“Ồ! Vậy tại sao ngươi chưa làm ta biến mất khỏi thế giới này?”
“Bởi vì ngươi rất giỏi, ta coi trọng ngươi, phục tùng ta đi, ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý cả 1 đời cũng ăn không hết. Thậm chí ta có thể khiến ngươi ngày càng mạnh hơn.”
Hắn đứng lên hướng Yami đưa ra điều kiện.
“Để cho ta trở nên mạnh hơn? Ha ha ha. Chết cười.”
Như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, Yami ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Nhìn phản ứng của Yami, người đàn ông lắc lắc đầu.
“Thiếu niên chung qui vẫn là thiếu niên, tầm nhìn hạn hẹp. Thế giới này rộng lớn hơn ngươi tưởng, trên thế giới tồn tại những loại người: siêu năng lực gia, võ sư, ma pháp sư,… đối với họ lấy 1 địch trăm là chuyện thường. Đừng nghĩ ta đang nói đùa, thiếu niên.”
“Vậy sau lưng ngươi là?”
“Võ sư, 1 võ sư chân chính!”
“Võ sư? Vậy ta không phải ư?”
Lần đầu nghe tới loại tồn tại này, Yami hiếu kì hỏi. Xem ra trái đất này, thật sự không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Ngươi cùng lắm chỉ là thuần lực lượng cơ thể mà thôi, sao có thể là võ sư? Võ sư chính là những người đã tu ra nội khí trong cơ thể mình, lấy đó làm công kích, lấy 1 địch trăm đã là gì? Thậm chí súng đạn cũng không thể tổn thương chúng ta.”
Lão già phía sau ngạo nghễ thay người đàn ông trả lời thắc mắc của Yami, hắn tiếp.
“Thiếu niên, ngươi cố tố chất không tệ, chỉ cần theo ta, ta sẽ truyền dạy ngươi phương pháp luyện khí, tới lúc đó khiến ngươi trở thành võ sư thật sự để ngươi cảm nhận cái gì gọi là sức mạnh.”
“Ngươi nghĩ như thế nào đây?”
Người đàn ông hỏi Yami, hắn tự tin nghĩ rằng trước dụ hoặc như thế Yami sẽ chấn kinh và rối rít đồng ý.
Nhưng hắn sai rồi, Yami vẫn nhàn nhã cắn hạt hướng dương.
“Ta không cần.”
“Thiếu niên, đừng vì ngươi nông cạn mà phá hủy tương lai của mình.”
Lão già lạnh lùng nói.
“Ta ăn xong rồi nếu ngươi chỉ định nói thế thì quên đi? Đi nhé!”
Lão già giận đỏ mặt, tôn nghiêm kẻ mạnh, lẽ nào để phàm nhân xâm phạm?
“Ông chủ, ta muốn giết hắn!”
“Đã không để cho ta sử dụng, giữ hắn lại cũng có nghĩa lý gì? Phế hắn được rồi. Nhờ lão.”
Người đàn ông ngồi xuống, gật gật đầu.
“Có thể bại trên tay ta, thiếu niên ngươi cũng nên kiêu ngạo.”
Nói rồi hắn lao lên, 1 đấm thẳng về Yami. Người đàn ông cười nhạt, hắn đã từng thấy ông lão này tay không đấm nát xe tăng, tên nhóc ngông cuồng kia sẽ gục xuống dưới chiêu này, không thể nghi ngờ.
“Bùm.”
1 cái đầu lâu nổ tung như trái dưa hấu bị đập nát, hỗn hợp xương sọ, máu và não vung vẩy khắp nơi, trong đó 1 mảnh văng thẳng lên mặt người đàn ông, hắn sững sờ, sợ hãi quên cả lao đi hỗn hợp ghê tởm trên mặt.
“Lảm nhàm lảm nhảm, rác hết cả tai.”
Hắn nhìn thấy cái gì? Thiếu niên kia chỉ nhẹ nhàng búng một hạt hướng dương, và sau đó đầu lão già nát như tương. Hàn ý, lập tức tràn ngập mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn. Hắn biết lão già kia mạnh tới mức nào, hắn biết võ sư kinh khủng ra sao. Nhưng tồn tại như thế trước mặt thiếu niên kia chẳng gì hơn loài sâu mọt, 1 cái búng tay là có thể tiêu diệt. Thiếu niên kia rốt cục là kinh khủng cỡ nào? Hắn đến tột cùng đã trêu phải ai thế này?
Yami lạnh lẽo quay đầu liếc 1 người đàn ông phía sau, trong không khí bốc lên 1 mùi hôi thối, hắn đã sợ tới mức bài tiết không thể tự khống chế nữa rồi.
Chẳng thèm để ý thêm, Yami đẩy cửa phòng bước ra, giẫm chân 1 phát, Yami đục thẳng 1 cái lỗ từ tầng cao nhất xuống tận sảnh rồi nhảy xuống.
…..
Sảnh lớn giờ chẳng còn móng khách nào, giờ chỉ còn vài tên vét đen đang thu thập tàn cuộc.
Bùm 1 tiếng, trần nhà sụp ra 1 lỗ hỏng lớn, trong lúc bọn vét đen còn sợ hãi không hiểu chuyện gì xảy ra, 1 bóng người xuất hiện từ đống đổ nát. Hắn đi về phía đặt hòn đá màu lam ngọc, 1 tay ôm lấy nó rồi xoay người bỏ đi.
“Coi như đây là tiền chuộc cho cái mạng nhỏ của ngươi.”
……
Trong phòng cao nhất, người đàn ông vừa mới hoàn hồn. Mặc kệ mùi hôi thối từ đống bài tiếc của bản thân hắn lập tức mở máy tính và gửi mail cho tất cả cao tầng của Thiên Lang Hội.
1 tấm ảnh Yami cắt ra từ camera giám sát với nội dung “Tuyệt đối không nên trêu vào.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!