Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi - Chương 137: Nhất Đao Phong Vân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi


Chương 137: Nhất Đao Phong Vân


“Có lẽ bây giờ… cũng không phải là đường cùng!”

Một suy nghĩ chợt léo lên trong ý thức của Tô Bằng.

“Sao nào? Chẳng lẽ ngươi còn cất giấu thủ đoạn nào sao? Hay là, ngươi có thể cho ta mở mang tầm mắt, kiếm thủ tay không có kiếm, làm sao có thể thắng được ta.”

Ngô trưởng lão cầm trường kiếm trong tay, nói, theo lời hắn nói, hắn bắt đầu chậm rãi chuyển động.

Còn Tô Bằng, dưới chân cũng bắt đầu di chuyển.

“Dựa vào trạng thái bây giờ của ta, lại không có bảo kiếm, căn bản đánh không lại hắn… Có lẽ chạy trốn cũng là một cách, nhưng như vậy, lại không đạt được mục đích của ta, cũng có thể bị hắn đuổi kịp, từ phía sau dễ dàng giết chết.”

Trong lòng Tô Bằng, nhanh chóng tính toán.

“Vị trí của Vô Phong kiếm, đúng lúc bị hắn chắn ở phía sau, ta không cách nào trở lại phía sau đoạt lấy Vô Phong kiếm, Ngưu Mao Kim Châm, còn có hai thanh bảo kiếm, ta cũng không thể nào đoạt được, hiện tại xem ra, ở trước mắt ta, có lẽ tuyệt đối là một ván cờ chết…”

“Trò chơi này, nếu như chết trong trò chơi, vậy trong hiện thực cũng sẽ chết, hôm nay nếu ta bị Ngô lão tặc phái Hằng Sơn giết chết, trong hiện thực, không bao lâu nữa, ta cũng sẽ chết…”

“Cho nên tuyệt đối không thể chết được!”

Trong lòng Tô Bằng, ý niệm muốn sống càng gia tăng mãnh liệt.

Dưới chân hắn bắt đầu di chuyển, dường như đang muốn… chạy trốn sao?

“Ta nói rồi, không nên vọng tưởng sử dụng khinh công bỏ chạy, tốc độ của ngươi, tuyệt đối sẽ không nhanh hơn ta.”

Thấy Tô Bằng di chuyển, Ngô trưởng lão đột nhiên mở miệng nói, nhưng dưới chân hắn vẫn không ngừng lại, chậm rãi di chuyển đến.

Tô Bằng nhìn Ngô trưởng lão, ý niệm trong lòng, lại càng lúc càng rõ ràng!

“Không! Ta sẽ không chết ở chỗ này! Bởi vì… ta còn át chủ bài!”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.

Tô Bằng đột nhiên dừng bước, tay sờ vào trong ống tay áo, một phi đao, đột nhiên nhoáng hiện lên trước mắt Tô Bằng.

Nhìn thấy động tác của Tô Bằng, Ngô trưởng lão cũng đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Tô Bằng.

“Võ công người này khác thường, nói không chừng có thủ đoạn đặc biệt nào đó, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nếu phải ra tay, cần phải một đòn giết chết hắn!”

Ngô trưởng lão trong lòng suy nghĩ như thế, hắn dừng bước, nhìn phi đao trong tay Tô Bằng, nói:

“Thế nào, ngươi chẳng những kiếm thuật cao siêu, phương diện ám khí, còn có công phu lợi hại sao?”

“Công phu ám khí của ta như thế nào, ngươi có thể nếm thử xem sao.”

Tô Bằng mặt không biểu tình, nói với Ngô trưởng lão.

“Phô trương thanh thế!”

Ngô trưởng lão hừ lạnh một tiếng, trong miệng nói, bước chân vẫn đông cứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tô Bằng tay cầm phi đao, nhìn Ngô trưởng lão.

Át chủ bài của hắn, là phi đao này sao?

Không!

Người khác không biết, bản thân Tô Bằng hiểu rất rõ, phi đao của mình chỉ tu luyện đến LV.10 nền tảng thuật phi đao, nhiều nhất lai thêm tầng thứ năm thủ pháp Mạn Thiên Hoa Vũ, có thể liên tiếp phóng ra ba phi đao.

Cái này đối phó với tiểu lâu la tầm thường có thể còn được, nhưng đối phó với Ngô trưởng lão, liệu có được sao?

Đương nhiên không được.

Võ công của Ngô trưởng lão, đại khái nằm vào giữa màu bạc năm sao và màu bạc bảy sao, cũng chính là đẳng cấp mạnh yếu chênh lệch không lớn lắm với cương thi lông xanh gặp phải ở đầm lầy Thiên Nhãn, Cổ Kiếm lại thêm tà linh gặp phải ở Cổ Kiếm sơn trang kai, nếu không, hắn cũng không làm được trưởng lão một đại phái, Tô Bằng suy đoán như vậy.

Cho dù là cương thi lông xanh, hay là Cổ Kiếm, thực lực chân thật đều vượt qua Tô Bằng không ít, chỉ là kiếm pháp của Tô Bằng, còn có vật phẩm có chỗ đặc biệt, mới liên tục giết được hai BOSS này.

Nhưng mà, Tô Bằng lúc này căn bản không có bảo kiếm, đạo cụ vật phẩm lại nằm trong túi Càn Khôn, bị Ngô trưởng lão đoạt đi, căn bản không thể dựa vào bất cứ thứ gì.

Chỉ là Ngô trưởng lão, trời sinh tính tình hết sức cẩn thận, không chịu mạo hiểm, chỉ một khi nắm chắc phần thắng, mới sẽ ra tay, cho nên để Tô Bằng tranh thủ thêm được một chút thời gian mà thôi.

Nếu đã như thế, nền tảng thuật phi đao LV.10, căn bản không làm hắn bị thương được, tranh thủ thêm thời gian một chiêu mà thôi.

Như vậy, Tô Bằng làm thế, là phô trương thanh thế sao?

Dường như không phải!

Chỗ dựa của Tô Bằng, là thứ nằm bên trong lòng ngực hắn.

Ngô trưởng lão thấy Tô Bằng lấy ra phi đao không nhúc nhích, dựa vào trực giác cảm nhận, Ngô trưởng lão cảm giác áp lực Tô Bằng mang đến cho mình không lớn, phi đao kia, có lẽ là phô trương thanh thế.

Nghĩ tới đây, bước chân của Ngô trưởng lão, lại bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía Tô Bằng.

Nhưng vào lúc này, hắn lại phát hiện, Tô Bằng lại làm một động tác.

Chỉ thấy, Tô Bằng đưa tay luồn vào trong ngực, sau đó, lấy ra…

Hắn lấy ra một tờ giấy vàng!

Đó là một lá bùa.

“Ồ? Ngươi định mời âm binh quỷ quái sao?”

Nhìn thấy lá bùa kia, Ngô trưởng lão không khỏi cười nhạo một tiếng, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng không nói gì, tay trái chậm rãi chà lên trên mũi đao của phi đao, cắt đứt ngón tay, dùng máu cảu hắn, một phần nhỏ lên trên lá bùa…

“Hô!”

Đột nhiên không hề có điềm báo, lá bùa trong tay Tô Bằng kia đột nhiên bốc cháy.

Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, bước chân Ngô trưởng lão lại hơi khựng lại, lá bùa kia bốc cháy ở ngay trong tay Tô Bằng, nhưng không hề khiến Tô Bằng bị phỏng.

Trong lúc đột ngột, Ngô trưởng lão lại phát hiện, ánh mắt của Tô Bằng đột nhiên sáng ngời, ở trong bóng đêm phản xạ hào quang lấp rực rỡ, một loại áp lực khiến người khác cảm thấy khó chịu, chậm rãi tích lũy không ngừng ở trên cánh tay Tô Bằng cầm phi đao kia!

Trên bầu trời, vẫn là ánh trăng khuyết, ánh trăng vẫn một màu trắng bệch, trong rừng vẫn luôn yên tĩnh như trước…

Nhưng mà, dường như có gì đó không giống lúc trước!

Ngô trưởng lão đột nhiên cảm giác, bầu không khí trong rừng, bỗng chốc chợt thấy xuất hiện một loại cảm giác mơ hồ khó hiểu, dường như trong không trung có một con mắt đang chằm chằm nhìn mình, bầu không khí bỗng chợt trở nên khẩn trương, giống như nước trong bình đang dần dà bốc hơi, không khí khẩn trương như vậy, càng lúc càng nồng đậm.

Ngô trưởng lão hít sâu một hơi, cảm giác quái lạ này, toàn bộ, toàn bộ, tất cả nguồn gốc áp lực, đều đến từ bàn tay Tô Bằng cầm phi đao giơ lên kia, tập trung ở bên trên lưỡi đao!

“Vừa rồi vẫn còn rất tốt, đã xảy ra chuyện gì?”

Ngô trưởng lão trong lòng đột nhiên hết sức lo lắng, thậm chí có một tia sợ hãi, nhìn phi đao trong tay Tô Bằng, nhưng cũng không cách nào di chuyển tầm mắt được nữa.

Tô Bằng một tay giơ phi đao, thân thể giống như là điêu khắc bất động tại chỗ. Nhìn như thoải mái dõi mắt nhìn Ngô trưởng lão.

Nhưng mà, ngoại trừ Tô Bằng, không ai biết rằng, lúc này, nội lực, tinh thần, còn có thể lực trên bảy mươi phần trăm toàn thân Tô Bằng, đều giống như gió cuốn mây bay ào ào tuôn trào vào trong phi đao mình đang cầm trong tay!

Phi đao kia, giống như một cái hố đen, điên cuồng cắn nuốt nội lực, tinh thần, thể lực của Tô Bằng… từng giờ từng khắc.

Tô Bằng lúc này, tinh hoa cả người, giống như đều bị yêu ma quỷ quái cắn nuốt hết tinh túy linh hồn, tinh hóa của cả người hắn, đều đang điên cuồng rót vào trong phi đao đang cầm trên tay.

Đây… chính là kỹ năng Nhất Đao Phong Vân Tô Bằng sớm học được ở trong Thanh Sơn trại, nhưng vẫn không có cách nào mở ra!

Nhất Đao Phong Vân, khi xưa ở Thanh Sơn trại, sau khi Tô Bằng phá giải được bí mật thiết bài có được trong cây táo trước nhà Tạ An, bèn học theo đó, chỉ là, bởi vì chiêu này yêu cầu ngộ tính phải đạt trên mười bốn điểm, cho nên Tô Bằng trước nay vẫn chưa thể thi triển.

Thuộc tính ngộ tính bản thân Tô Bằng, sau khi trải qua chuyện ở Tử Hà môn, đã đạt tới mười ba điểm, khoảng cách học Nhất Đao Phong Vân, chỉ chênh lệch một điểm.

Tô Bằng vẫn luôn không nghĩ ra được một điểm ngộ tính này làm sao tăng lên, mãi cho đến lúc vừa rồi.

Vừa rồi, Tô Bằng bị Ngô trưởng lão đẩy vào tình cảnh đánh cũng không được mà chạy cũng không xong. Đầu óc điên cuồng xoay chuyển, đang suy nghĩ bản thân không có vũ khí, không có đạo cụ, làm sao có thể trở bại thành hắn.

Vốn dĩ ván cờ này gần như là đường chết, cho đến sau khi Tô Bằng đột nhiên nhớ tới một vật, trở thành ván cờ sống!

Vật kia, chính là lá bùa có thể tăng lên hai điểm ngộ tính Tô Bằng mua được ở trong một cửa hàng thần bí ở quận Giang Ninh vào một tháng trước!

Tô Bằng chợt nhớ tới, lúc đó ở cửa hàng thần bí tốn hết một lượng vàng mua ba lá bùa, dường như cũng có công dụng đặc thù, một tấm có thể bắn cầu lửa đã được dùng để đối phó với Tạ An trước khi mình đến Tử Hà môn học võ công, một tấm khác chính là Thần Hành Phù, cũng đã được dùng lúc truy đuổi Tạ An.

Nhưng mà, còn có một tấm bùa trong hai ngày tăng hai điểm ngộ tính nhìn vẻ như vô dụng, bản thân vẫn chưa sử dụng.

Bởi vì tính đặc thù của lá bùa kia, mình vẫn luôn mang nó theo bên mình, lúc này nằm trong ngực mình!

Tô Bằng đột nhiên nghĩ đến, lá bùa này, mặc dù không thể tăng thuộc tính ngộ tính của mình vĩnh cửu, nhưng mà, có thể giúp mình thi triển được Nhất Đao Phong Vân!

Chỉ cần thuộc tính ngộ tính trong thời gian ngắn tăng lên mười bốn điểm, có thể sử dụng được võ công này.

Mà Nhất Đao Phong Vân, nhìn từ độ khó bản thân đạt được, cùng với hạn chế của võ công, tuyệt đối không phải là một võ công phẩm cấp rất thấp, có lẽ, cũng đủ giết chết Ngô trưởng lão.

Vì vậy, mới có một màn vừa rồi…

Sau khi Tô Bằng sử dụng lá bùa gia tăng ngộ tính, quả nhiên, biểu tượng kỹ năng của Nhất Đao Phong Vân lập tức phát sáng lên, thời gian đầu tiên Tô Bằng phải lựa chọn sử dụng.

Chỉ là, Tô Bằng thật sự không ngờ, võ công này bá đạo đến thế kia… Bá đạo đến mức bản thân vừa mới thi triển, sáu mươi phần trăm nội lực, thể lực, còn có tinh thần của mình, không ngờ đều tràn vào trong phi đao kia.

Tô Bằng cảm giác, phi đao mình cầm trên tay, dường như cũng mang theo hơi thở và sinh mạng của mình, bản thân vào giờ phút này, thậm chí ngay cả vứt phi đao đi cũng không thể, chỉ có thể mặc cho nó điên cuồng hấp thụ sức mạnh tinh túy bên trong cơ thể mình…

“Như vậy không được… Cứ tiếp tục như vậy, còn chưa giết được kẻ địch, bản thân đã bị hút cạn rồi!”

Trong lòng Tô Bằng, cũng sinh ra cảm giác khủng hoảng, nhưng mà, đừng thấy hắn bây giờ giống như đã khống chế được phi đao, nhưng mà trên thực tế, hắn đang bị phi đao điều khiển, bản thân chỉ là theo bản năng uy hiếp Ngô trưởng lão.

Tô Bằng phát hiện, bản thân ngay cả ném phi đao hiện tại, cũng không thể được, phi đao này, dường như vẫn đang hấp thu năng lượng, giờ phút này năng lượng không đủ, căn bản không cách nào ra tay.

“Rốt cuộc muốn bao nhiêu nội lực mới đủ đây!”

Tô Bằng trong lòng điên cuồng hò hét, nhưng mà kỹ năng bá đạo này, đã chiếm giữ phần lớn tinh thần hắn, khiến hắn thậm chí ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không thể.

Ngay khi Tô Bằng nghi ngờ, bản thân có thể cầm cự được tiếp hay không, đột nhiên, phi đao này bỗng phát sinh biến hóa.

Ngay khi nội lực sức mạnh tinh túy của Tô Bằng bị phi đao hấp thu đại khái trên chín mươi phần trăm, Tô Bằng đột nhiên cảm thấy, phi đao trong tay mình, bất chợt truyền đến một luồng năng lực kỳ lạ, nối liền với tinh thần của mình.

Lập tức, Tô Bằng cảm giác trong đầu một mảng mát lạnh, năng lượng phi đao trong tay truyền đến, không ngờ dường như cũng có ý thức của chính mình, trợ giúp Tô Bằng cưỡng ép nâng cao tinh thần lên không biết bao nhiêu cảnh giới!

Tô Bằng cảm giác, tinh thần của mình, chưa bao giờ tập trung tỉnh táo giống như giờ phút này, dường như trong khu rừng, cho dù một chiếc lá rơi, một tiếng gió thổi, hay là một con giun đào đất trong bùn, đều không thoát khỏi nắm bắt của mình.

Trong nháy mắt, tinh thần Tô Bằng giống như gia tăng gấp mấy lần, Tô Bằng có một cảm giác, trong phạm vi trăm trượng, bản thân chính là thần thánh không gì không biết!

Cho dù là sức gió, hay là tất cả, mình cũng có thể cảm nhận được, giống nhịp đập tinh thần của mình đã hòa thành một thể với khu rừng này!

Tất cả phản ứng của Ngô trưởng lão trước mặt, cũng đều nằm trong lòng bàn tay của Tô Bằng.

Ngô trưởng lão lúc này, trên trán, sau lưng, đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Từ sau khi Tô Bằng đốt cháy lá bùa kỳ lạ kia, Ngô trưởng lão cũng cảm giác được, dường như Tô Bằng đã thay đổi thành một người khác.

Không! Không phải là Tô Bằng thay đổi, mà là thanh phi đao hắn đang cầm trên tay kia thay đổi!

Nó không phải là phi đao!

Trong ý thức của Ngô trưởng lão, thanh phi đao kia, dường như là một sinh vật kỳ dị, giống như trong lúc bất ngờ, nó đã có được ý thức và hơi thở của chính mình vậy.

Trong nháy mắt sản sinh loại cảm giác này, thanh phi đao kia, đã trở thành hắn và Tô Bằng… Không, là trung tâm của cả không gian.

Dường như, phạm vi trăm trượng đều lấy thanh phi đao này làm trung tâm, cả không gian, đều lay động tùy theo hơi thở của thanh phi đao này.

Ngô trưởng lão chỉ nhìn thoáng qua phi đao kia, thì đã không thể nào dời tầm mắt đi được, hắn cảm giác, thanh phi đao kia giống như một con quái vật, điên cuồng phát triển. Dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể bắn ra khỏi tay Tô Bằng, lao vào cắn xé mình.

Mặc dù cách Tô Bằng còn có bảy tám thước, nhưng uy hiếp của thanh phi đao kia, lại giống như hiển hiện rõ ràng trước mắt mình, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng trán mình.

Đã bao lâu không cảm nhận được loại cảm giác sợ hãi này?

Ngô trưởng lão không ngừng tự hỏi, lần trước mình cảm giác được loại sợ hãi giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng này, dường như là ba mươi năm trước…

Đúng rồi, lúc đó sư phụ mình, mang theo mình, tham gia hành động võ lâm cực kỳ to lớn, vây bắt người trong ma giáo.

Lúc ấy, giáo chủ ma giáo hai mắt đỏ ngầu, giống như thấp hơn Ma Thần, trường đao màu máu trong tay hắn, mỗi một đao, đều chém chết mọi người một môn phái, cũng không thất bại, cho dù rất xa, đều đều khiến người ta có cảm giác run sợ đao tiếp theo, sẽ chém đứt mình!

Đúng, chính là loại run sợ này… Không ngờ nay lại tái hiện trên phi đao trong tay thiếu niên trước mắt này?

Ngô trưởng lão cảm giác được áp lực tinh thần rất lớn, mồ hồi không theo khống chế, trong nháy mắt, đã ướt đẫm quần áo của hắn.

Tô Bằng nhìn Ngô trưởng lão, Tô Bằng nhìn thấy, Ngô trưởng lão dường như bắt đầu chuyển động.

Hắn chuyển động, chỉ có điều, ở khoảng cách cách Tô Bằng bảy thước, giống như có một cái hào rộng, khoảng cách bảy thước giữa Tô Bằng và Ngô trưởng lão, giống như núi đao biển lửa, cho dù như thế nào, hắn cũng không dám tiến tới.

Bước chân Ngô trưởng lão bắt đầu nhanh lên, giống như hắn đang luẩn quẩn trong vòng tròn của mình, mong muốn xâm nhập lại gần Tô Bằng.

Nhưng mà, mỗi khi ánh mắt của mình nhìn về phía, hắn lại giống như giẫm phải lôi mìn, lập tức lui ra ngoài bảy thước… Khoảng cách bảy thước này, mặc dù không có bất luận trở ngại gì, nhưng đối với Ngô trưởng lão mà nói, chẳng khác gì rạch trời, không tài nào vượt qua được!

Ngô trưởng lão cũng có nỗi khổ của bản thân mình, hắn chỉ cảm thấy chỉ cần mình tiến vào trong bảy thước quanh thân Tô Bằng, giây tiếp theo, tất nhiên sẽ bị phi đao giết chết.

Trong bảy thước, dường như là vùng cấm kỵ của thượng đế!

Gió… nổi lên rồi.

Không biết có phải cảm ứng phi đao trong tay Tô Bằng hay không, gió bắt đầu nổi lên trong khu rừng.

Gió, càng lúc càng gấp gáp.

Tô Bằng nhìn thấy, thân pháp của Ngô trưởng lão, cũng càng lúc càng nhanh, gần như mang theo tàn ảnh, nhưng mà vẫn không dám tiến vào bảy thước xung quanh mình… Thậm chí, khoảng cách này, càng lúc càng lớn!

“Hắn không có nói dối!”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, thân pháp của Ngô trưởng lão, quả thật rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả mình, nhưng mà, lúc này, hắn lại không có cách nào tiến vào bất kỳ một địa phương nào trong phạm vi bảy thước xung quanh mình.

Tùy theo sự gia tăng năng lượng kỳ dị truyền đến từ phi đao, Tô Bằng cảm giác ý thức của mình đang gia tăng thêm một bước, cảm giác không chế mọi thứ xung quanh, càng lúc càng mạnh.

“Chỉ có một đao! Đao này nếu ta không giết được hắn, bản thân ta cũng sẽ hết sức…”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.

Cho dù là gió, hay là lá rụng, hay là Ngô trưởng lão cả người tuôn đầy mồ hôi lạnh, bản thân cũng rõ ràng cảm nhận được từng cái một… Hơn nữa, loại cảm giác biết hết mọi chuyện này, còn không ngừng khuếch tán.

Tô Bằng cảm giác được, phạm vi bản thân có thể nắm bắt, càng lúc càng rộng… Ngô trưởng lão kia, cũng càng ngày càng cách xa mình.

Ngô trưởng lão, giờ phút này dường như đã điên cuồng, hắn vốn định tìm kiếm sơ hở của Tô Bằng, nhưng mà lúc này, áp lực phi đao lạ lùng kia, lại càng ngày càng mãnh liệt!

“Lùi! Lùi! Lùi!”

Trong đầu Ngô trưởng lão, tràn đầy ý niệm này, chỉ cảm giác mình bản thân còn không lui nữa, lập tức bỏ mạng ở nơi đây.

Rốt cuộc, hắn chịu không được áp lực tinh thần khổng lồ này, đột nhiên quát to một tiếng, không ngờ xoay người, giống như đang chạy trốn trối chết.

Nhưng mà, ngay khi hắn xoay người ý định bỏ đi, ý thức của Tô Bằng cũng gia tăng đến cực hạn, đột nhiên, Tô Bằng cảm giác nội lực tinh thần toàn thân mình, đều tuôn trào mãnh liệt về phía phi đao trong tay.

Trong nháy mắt, Tô Bằng căn bản không có ấn tượng, mình phóng phi đao như thế nào, chỉ thấy điểm sáng huyễn lệ, đã biến mất không thấy gì nữa.

Điểm sáng này, dường như là trung tâm không gian xung quanh, mang theo một điểm ngưng tụ, trong nháy mắt vạch ra một đạo quang mang, chớp mắt hào quang bộc phát, sau đó, biến mất ở trong rừng…

Tô Bằng trong nháy mắt kiệt sức, hai đầu gối mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, ngây dại trong khoảnh khắc, sau đó mới lần nữa có lại chút sức lực, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Ngô trưởng lão.

Chỉ thấy, Ngô trưởng lão vẫn đang duy trì tư thế xoay nửa mình, chỉ là trên mặt hắn, toàn bộ đều là vẻ mặt mờ mịt không thể tin vào mắt mình.

“Phập!”

Bỗng chốc, trước cổ họng hắn, phọt ra chùm máu tươi.

Sau đó, Ngô trưởng lão thẳng đờ ngã xuống trên mặt đất.

Trị số tấn công chí mạng “-2247” màu đỏ lượn lờ trên đầu hắn, mới vừa xuất hiện!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN