Ta Là Chủ Của Một Cửa Tiệm - Ở nhờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
379


Ta Là Chủ Của Một Cửa Tiệm


Ở nhờ



“Ân..vậy ngài là Thất Tinh Lục Bảo” Hoắc Tiêu dò hỏi người trước mặt.

Mặc Thiên nhè nhẹ lắc đầu tỏ ra không phải. Hoắc Tiêu nhìn nam nhân cũng thầm gật đầu. Cũng đúng thôi người ta là nam nhân cực phẩm sao có thể là người đã đặt hàng năm củ cà rốt chứ. Lại nhìn nhìn chú thỏ trắng cảm thấy nó thật đáng yêu.

Chưa cảm thán được bao lâu lại nghe Mặc Thiên nói nhẹ :

“Tuy ta không phải Thất Tinh Lục Bảo nhưng lại mang nó đến đây lấy đồ”

Hoắc Tiêu nhìn xung quanh nhưng không có ai cả. Vậy câu nói của vị Mặc Thiên này là gì? Hay là…

Lại nhìn chú thỏ đang cọ cọ lồng ngực Mặc Thiên. Không lẽ..vị Thất Tinh Lục Bảo kia là một chú thỏ..đã vậy còn là một thỏ tiên!

“Ta là Thất Tinh Lục Bảo ~ Hôm nay đến lấy cà rốt a~” Chưa kịp nghĩ đã bị tiếng nói phát ra từ chú thỏ trắng mũm mĩm đánh ta suy nghĩ.

Ha ha ha ! Là thật kìa!

Mẹ! Thỏ mà cũng xài điện thoại sao!? Thế giới này đã làm đổ nát tam quan con mất rồi!

Lục Bảo nhảy khỏi lồng ngực Mặc Thiên, nhảy đến chiếc bàn đứng dậy vui vẻ nói:

” Mau mau đưa cho cà rốt, cà rốt a~” Sau đó lại móc ra trong bộ lông một bình trắng sứ nhỏ đưa cho hắn” Đây là hai viên tẩy tủy đan như đã hứa”

Hoắc Tiêu thất thần nhận lấy bình sứ nhỏ rồi cất vào. Được một lúc thì bừng tỉnh lại. Cảm giác xẩu hổ ập tới.

A~ sao mình lại có thể thất thần suy nghĩ trước mặt khách chứ! Thật xấu hổ quá đi mà!

Cúi đầu xuống che đi đôi má hồng đến tận mang tai vì xấu hổ. Sau đó chạy thật nhanh vào phòng bếp mở tủ lạnh ra lấy năm củ cà rốt. Lại cẩn thận đặt vào hộp thủy tinh trong suốt mà hệ thống chuẩn bị đem đưa cho..Lục Bảo.

“Đây chính là năm củ cà rốt”

“Ân” Lục Bảo vui vẻ nhận lấy ôm hộp thủy tinh vuốt ve không thôi.

Ôi dễ thương quá! Muốn chụp lại quá đi!

Kiềm nén cảm xúc muốn ôm hôn Lục Bảo, hắn nhìn vị Mặc Thiên kia vẫn đang uống trà mà không có chịu đi.

Lại đợi… lại đợi… đợi…

Mẹ nó! Ông đây đợi nửa tiếng đồng hồ rồi mà một người một thú vẫn chưa đi! Tính ngồi đây bao lâu đây.

Cười gượng nhìn Mặc Thiên nói: ” Cho hỏi ngài sao còn chưa đi?”

Nhìn Mặc Thiên vậy mà lại im lặng không trả lời, hắn thật muốn đi lại đánh một trận. Nếu không phải thấy tội nghiệp nhan sắc đẹp đẽ kia bị hư hao thì ông không nhịn rồi.

Hệ thống: […Kí chủ nghĩ mình sẽ đánh được với tiên sao] Hơn nữa lại còn là nam nhân đó.

“…Mày im đi! Tao biết!”

Vẫn cười ngồi đợi vị kia trả lời. Rốt cuộc trời cũng thương xót mà Mặc Thiên cũng chịu trả lời.

“Thật ra lâu rồi ta không xuống nhân giới nên có hay không cho ta ở nhờ?”

“…” Hệ thống tao có nghe lầm không?

[Không có]

Vậy tại sao hắn lại nghe thấy vị Mặc Thiên kia nói muốn ở nhờ chỗ này? Này là giả phải không? Phải không?

[Không]

“…” Mày tuyệt tình quá đấy… Ít nhất cũng phải nể tình tao nói ‘có’ chứ!

[Xin lỗi hệ thống không biết nói dối]

“…”

Thở dài trong lòng rồi lại nhìn Mặc Thiên. Này nam nhân đẹp tuyệt diễm lại không mặt đỏ tim đập nói với hắn là cho ở nhờ…

Này bộ không biết rằng sẽ không ai cho người lạ ở nhờ sao? Lỡ ăn trộm ăn cướp hay cướp sắc gì đó thì sao?

Hệ thống: [ Kí chủ người tự tin thái quá đấy. Với lại người ta là tiên nhân]

Hoắc Tiêu: “Mày câm đi!”

[Câm là gì? Có ăn được không?]

“…” Đậu xanh! Mày lại giả ngu với tao à!

…Hình như nãy giờ lo nói chuyện với hệ thống mà quên mất có người đang chờ câu trả lời của hắn thì phải…!?

Mặt ngượng ngùng xấu hổ nhìn Mặc Thiên. Nãy giờ bỏ quên người này mất tiêu giờ mới nhớ. Chắc người ta đợi khá lâu rồi.

Nhưng…

“Hệ thống, ta có nên cho vị Mặc Thiên này ở nhờ không?”

[…Có thể đi. Dù sao có thêm một vệ sĩ cũng được]

“…” Thì ra mày muốn người ta làm vệ sĩ nên cho ở nhờ sao? Ôi mày tốt quá! Sao tao bỗng thương mày thế này.

Lấy khăn chấm chấm nước mắt bày tỏ sự nghẹn ngào trong tưởng tượng. Hoắc Tiêu cười ôn hòa với Mặc Thiên.

“Ta có thể cho ngài ở lại đây nhưng…”

Mặc Thiên mặt không đổi sắc nhìn Hoắc Tiêu: “Nhưng gì?”

“Ngài sẽ phải trả phí ở nhờ”

“Nhưng ta không có tiền”

Cái này y hoàn toàn nói thật. Sống trên tiên giới bao nhiêu năm lại là được sinh hoạt hằng ngày không cần dùng tiền hay gì cả nên Mặc Thiên y đích xác không có tiền.

Hoắc Tiêu cũng không làm vẻ thất vọng gì vì…

“Không sao, ngài nếu không trả phí thì có thể làm bảo tiêu cho ta và cả ngọn núi lẫn cửa tiệm này làm phí ở nhờ. Có được hay không?”

Mặc Thiên xoay nhẹ chén trà lại cẩn thận đặt xuống bàn. Ngón tay gõ gõ cạnh bàn, được một lúc thì lên tiếng.

“Được thôi. Trong khoảng thời gian ta ở nhờ sẽ làm bảo tiêu. Nhưng ngươi lại phải trả cho chi tiêu tiền phí sinh hoạt hằng ngày cho ta”

Không nghĩ ngợi gì Hoắc Tiêu gật đầu một cái “Được”

Chìm trong nỗi vui sướng chưa được bao lâu thì Hoắc Tiêu cũng nhận ra vấn đề.

Mẹ nó! Hắn đây là bị hố một cái rõ to. Cái gì mà bảo tiêu chứ! Chẳng phải đây là bắt hắn trả chi phí ăn mặc hằng ngày hay sao?

Hắn đây vậy mà bị lừa! Thật tức chết mà!

[Kí chủ ngu ngốc]

“Im cho tao!”

Lại nhìn đến người nào đó đang cười nhè nhẹ thưởng thức trà làm cho hắn hận không thể bóp chết người trước mặt.

Nghiến răng trừng mắt nhìn. Nhưng hắn đây đã gật dầu đồng ý thì có làm gì được đâu. Với lại người ta là tiên nhân còn hắn là phàm nhân.

P/s: Ngày tốt lành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN