Ta Là Chủ Của Một Cửa Tiệm
Mặc Thiên
Một ngày sau
Tại Thiên Lăng Các
Một luồng sáng xuất hiện tại phòng khách, rồi từ từ biến mất. Sau đó xuất hiện một nam nhân. Đó chính là Hoắc Tiêu sau khi khổ luyện kĩ năng thành công.
“Mẹ ơi! Cuối cùng con đã học xong kĩ năng ‘Rèn’ rồi” Vui vẻ nhảy tưng tưng đi vào phòng bếp lấy đồ ăn vừa ngâm nga hát.
Ở ngoài này chắc chỉ mới có một ngày thôi nhưng trong không gian hệ thống đó lại tới mấy chục năm. Khổ chết hắn!
[Gì mà khổ, một năm trong không gian bằng một giờ ngoài này thôi]
“Nhưng mày có biết tao ở trong đó bao nhiêu năm không? Ta đi từ hôm qua tới hôm nay cũng hơn 24 giờ có nghĩa là hơn 24 năm đó!”
Hai mươi bốn năm đó cũng không có gì để nói nhưng mà suốt những năm đó Hoắc Tiêu hắn không ăn cái gì cả. Hơn từng đó năm nhưng hắn không một lần nào đói bụng lại chẳng có giống gì để ăn.
Từng phút từng giây đều phải rèn hết cái này đến cái kia, cho đến khi hắn làm tất cả đều hoàn hảo và đạt chất lượng phải cực thượng phẩm. Làm xuyên suốt đến tay hắn muốn rã rời luôn ấy chứ! À không phải là toàn thân rã rời mới đúng.
Cứ tưởng sẽ ở trong đó suốt không ra được nhưng cuối cùng đã thành công đi ra rồi. Thật muốn khóc ghê.
[Vậy khóc đi]
“Nam tử hán sao ta có thể khóc được” Nếu mày không có thực thể có lẽ tao đã lườm cháy mặt mày rồi hệ thống.
Hệ thống: […]
[Có thời gian rảnh rủa thầm hệ thống thì hãy đi đào năm củ cà rốt trong khu vườn rau quả mới trồng hôm bữa đi, đã lớn hết rồi. Mai là giao hàng rồi đấy]
“…” Hình như hắn mới gieo hạt ngày hôm trước phải không? Sao giờ lớn nhanh như vậy!
Mẹ! Thật phản khoa học! À mà hệ thống cũng là phản khoa học mất rồi còn đâu!
[Tất nhiên phải lớn nhanh rồi vì đây là đất của núi Huyền Lạc mà]
“…” Càng ngày càng thấy cái núi này huyền bí hơn…
Hệ thống: [..Cái đó cần nói sao]
“…” Mày đang nói tao ngu sao?
Hệ thống: […]
Ngước mắt nhìn bầu trời ban đêm. Trăng rất sáng và có sao lấp lánh. Nhưng không hiểu sao Hoắc Tiêu hắn không muốn đi hái cà rốt chút nào.
Thật âm u đâu! Xung quanh toàn cây lại đen huyền thật đáng sợ.
“Hệ thống mai ta đi được không?” Hắn run nhẹ hỏi hệ thống.
[Không. Vì chúng ta không biết khách hàng đến lấy hàng vào khoảng thời gian nào nên phải hái trước để đề phòng khách tới]
“…nhưng…” Mắt liếc nhìn cây cối âm u.
[Nhưng nhị gì, chẳng phải nói mình là nam tử hán sao. Há gì phải sợ cái này phải không]
“…”Tao muốn lại lời nói đó có được không?
Thở dài đi từng bước từng bước đến khu trồng rau quả. Gió nổi lên xào xạc xào xạc, lại thêm tiếng chim cú đâu đó vọng lại. Run nhẹ chạy thật nhanh đến khu vườn.
Nhổ thật lẹ năm củ cà rốt rồi chạy thật nhanh quay về tiệm. Bỏ năm củ vào tủ lạnh, hắn khụy gối xuống ngồi xuống đất lưng tựa vào tường thở.
“Mẹ! Sợ chết tao”
[Kí chủ thật nhát gan]
“Vậy mày thử là tao đi rồi biết cảm giác của tao”
hệ thống: […]
Nghỉ được một lúc Hoắt Tiêu đứng dậy tắm rửa rồi nhảy lên giường ngủ một giấc tới sáng.
….
Tại Tiên giới
Một nam nhân đứng trước chú thỏ trắng mũm mĩm nhìn. Được một lúc lại nhẹ giọng hỏi: “Lục Bảo chuẩn bị xong chưa”
Chú thỏ tên Lục Bảo cười cười đáp lại: “Xong rồi a~”
Nam nhân gật đầu ý đã biết rồi sau đó nói: “Vậy chúng ta đi thôi”
“Vâng” Lục Bảo gật đầu vui vẻ.
Nam nhân cúi người xuống ôm chú thỏ lên. Sau đó cả hai được một luồng sáng bao quanh biến mất tại chỗ.
….
Tại Thiên Lăng Các
[Tinh! Tinh! Tinh]
Tiếng ‘tinh tinh’ vang lên đầu Hoắc Tiêu làm hắn tỉnh giấc. Ngồi dậy nhìn ra ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào phòng.
Thời gian trôi nhanh ghê, mới nhắm mắt trời còn tối, mở mắt ra trời đã sáng mất rồi. Đứng dậy đi thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi ăn qua loa một bữa sáng.
Sau đó hắn ra phòng khách ngồi chờ vị khách Thất Tinh Lục Bảo kia.
“Đợi ~ Lại đợi mất rồi ~ Làm sao đây a~ a~ a~” Ngồi ngân nga lời hát tự chế cuối cùng cũng thấy vị khách kia.
Một luồng sáng xuất hiện giữa sân, sau biến mất tại chỗ. Chỉ để lại một nam nhân mặc trường bào màu trắng, tóc đen dài phiêu phiêu trong làn gió nhẹ nhàng không nhiễm bụi trần. Trong tay đang ôm một chú thỏ mũm mĩm đang cười vui vẻ.
Này… Cái này…
Lại nhìn nam nhân đang đi từng bước tiến về phía Hoắc Tiêu đang ngồi. Cũng nhờ vậy mà hắn cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của nam nhân.
Một khuôn mặt mỹ lệ sắc sảo không thể nói gì hơn! Từng chi tiết trên khuôn mặt lại đến thân hình của nam nhân như được tạo hóa vô cùng tinh tế. Đôi mắt đen láy sâu lắng lại lặng yên như mặt hồ kia làm người ta muốn nhìn mãi thôi.
Thật… Thật đẹp…!
Đây là điều Hoắc Tiêu nghĩ sau khi nhìn thấy nhan sắc của nam nhân.
Nhìn nam nhân mà tim không tự chủ nhanh hơn một nhịp. Thật muốn sinh con cho y đâu…
Á không được! Ta không thể thích nam nhân! Ta là trai thẳng! là trai thẳng!
Trong lòng lặp lại vô số lần câu ‘Ta là trai thẳng’, hắn cũng đã bình tâm lại được.
Thật không ngờ người này lại có sức hút đến vậy! Đến cả một đứa thẳng nam như hắn cũng muốn sinh con cho y nữa!
Lại nghĩ đến nhan sắc bản thân, bỗng cảm thấy thất vọng vô cùng, Sao hắn từ khi làm chủ cửa tiệm này toàn gặp mĩ nam không vậy. Hai hôm trước gặp hai mĩ nam, hai hôm sau gặp một nam nhân cực phẩm đến trai gái cũng không tha.
Trong khi đó hắn nhan sắc tầm thường, không được coi là đẹp nữa. Đau tim quá đi! Ôi sao số con lại thế này!
Đang phun trào trong lòng thì nghe giọng nói từ nam nhân kia: ” Cho hỏi đây có phải Thiên Lăng Các?”
Ôi đã đẹp đến không ai cưỡng lại rồi mà giọng nói có cần dễ nghe hay đến vậy không?
Mẹ nó! Hắn muốn chết đi để không phải gặp mấy nam nhân có sắc đẹp đâu!
Cố gắng nở nụ cười tiêu chuẩn hướng nam nhân nói: ” Vâng đúng vậy”
Khốn kiếp! Đã vậy lại cao nữa!
Nam nhân nghe vậy gật đầu một cái sau đó nói:
“Ta tên là Mặc Thiên, rất hân hạnh gặp ngươi”
P/s: ngày tốt lành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!