Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta - Con dâu cùng thân ái!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta


Con dâu cùng thân ái!



Diệp Băng Vũ núp ở dưới bàn đã xấu hổ vô cùng.

Gò má nàng bạo đỏ, hai tay nắm chặt lấy chân Đào Bảo, dùng sức bóp, dùng sức bấu.

Đào Bảo thật sự hỏng mất a.

Vì quái gì, vì quái gì bị thương lại là ta?

Đào Bảo nghĩ lại, trong nội tâm lại vui mừng.

Cũng may bóp không phải là Đào Tiểu Bảo, bằng không thì, lấy lực bóp của nữ nhân này bây giờ, trên cơ bản hẳn là Đào Tiểu Bảo có thể tạm biệt hạnh phúc ngày sau.

-Hả? Đào Bảo, mặt ngươi khó coi a.

Trần An Nhàn lại nói.

-Khá tốt, khá tốt, ngày hôm nay có chút cảm mạo.

Đào Bảo trấn định tinh thần.

-A…. . . . .

Trần An Nhàn đột nhiên đã đi tới:

-Ta xem một chút.

Đào Bảo lại càng hoảng sợ, nhanh chóng đứng lên, ngăn trở Trần An Nhàn.

-Trần tổng, ta không sao, sẽ không ảnh hưởng công tác.

Đào Bảo đưa mắt nhìn qua, sau đó nói:

-Trần tổng, ngài ba vòng hẳn là 85. 60. 91?

Trần An Nhàn ngẩn người, thoáng giật mình:

-Làm sao ngươi biết?

Đào Bảo chỉ chỉ cặp mắt của mình, sau đó cười cười nói:

-Trước kia, ta từng công tác ở nhà xưởng búp bê tình dục, luyện liền thành một đôi Hỏa Nhãn Kim Tình. Ta chỉ cần liếc một cái, liền có thể đại khái nhìn ra nữ nhân ba vòng, y phục càng ít, xem càng tinh chuẩn.

Trần An Nhàn vẻ mặt xám xịt.

Nàng xoay người đi ra cửa.

Đến cửa. Trần An Nhàn lại dừng lại bước chân, sau đó quay đầu nhìn nhìn Đào Bảo lạnh lùng nói:

-Đào Bảo, dưới bàn công tác của ngươi có người? Hơn nữa, còn là nữ nhân.

Đào Bảo lại càng hoảng sợ:

-Sao, làm sao có thể như vậy?

Trần An Nhàn phất phất tay cắt đứt Đào Bảo giải thích, lại thản nhiên nói:

-Kỳ thật phán đoán rất dễ. Ngươi đã gặp nam nhân nào dùng điện thoại của Mietu XiuXiu chưa?

Đào Bảo cúi đầu xem xét điện thoại trên tay, toát mồ hôi.

-Ngẫm nghĩ mãi tạo hình smartphone này làm sao có điểm quái dị đâu, nguyên lai là xuất phẩm từ Mietu XiuXiu thần thánh kia, điện thoại Mietu a!

Đào Bảo nghĩ lại, lại vô cùng buồn bực.

-Sử dụng điện thoại Mietu, trên cơ bản đều là hướng về ứng dụng Mietu XiuXiu đi. Nhưng mà, bản thân Diệp Băng Vũ liền thiên sinh lệ chất, khuynh quốc khuynh thành, căn bản không cần dùng Mietu XiuXiu đi chỉnh dung nhan.

Thầm nghĩ, Trần An Nhàn lại thản nhiên nói:

-Đào Bảo, lần này là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng. Nếu như lại để ta phát hiện ở trong phòng làm việc của ngươi làm loạn quan hệ nam nữ, ta sẽ không chút do dự sa thải ngươi.

Nói xong, Trần An Nhàn đóng cửa lại, liền rời đi.

Diệp Băng Vũ từ dưới bàn công tác chui ra.

Lúc này Diệp Băng Vũ đã khôi phục lại trạng thái mỹ nữ tổng giám đốc lạnh lung kiêu ngạo.

Vẻ mặt lãnh đạm thong dong, phảng phất như cái rắm vừa rồi không có một chút quan hệ gì với nàng.

Đào Bảo âm thầm bội phục, không hổ là mỹ nữ tổng giám đốc quản lý sản nghiệp giá trị mấy chục ức, tố chất tâm lý cũng là vững vàng vô cùng.

-Thân ái, ngài chịu ủy khuất.

Đào Bảo khẽ cười nói.

Hắn vốn là nghĩ xưng hô Diệp Băng Vũ là con dâu, nhưng cảm giác rất không thích ứng.

Cái từ con dâu này ở trong nội tâm Đào Bảo, phảng phất như chỉ dùng riêng cho Hạ Tình.

Mỗi lần nhắc đến con dâu, Đào Bảo tự nhiên theo bản năng nghĩ đến Hạ Tình.

Vừa rồi, Đào Bảo thử hô Diệp Băng Vũ một câu con dâu, nhưng cảm giác ngượng nghịu rất mạnh, rốt cuộc hô không ra câu thứ hai con dâu.

-A a, Hạ Tình kia thật là âm hồn bất tán a, đều ly hôn ba năm, còn một mực dây dưa ta!

Đào Bảo rất là uất ức.

Diệp Băng Vũ cũng không biết trong nội tâm Đào Bảo đang suy nghĩ gì, nàng thản nhiên nói:

-Buổi tối, ta có cái tụ hội, ngươi cùng ta đi?

Đào Bảo nghe xong, ánh mắt sáng rõ:

-Tụ hội a, Bảo ca thích nhất loại tụ hội cao cấp này, bởi vì có rất nhiều đồ ăn ngon! Hơn nữa, nói không chừng còn có thể nhận thức giai cấp thượng lưu ở Đông Hải. Hiện tại, tổng hợp đến xem, Mị nương vô cùng có khả năng cũng là Đông Hải thượng lưu nhân sĩ, đây chính là cơ hội tốt xâm nhập nội bộ địch nhân a.

Hắn nhếch miệng cười cười, nói:

-Nguyện ý cống hiến sức lực.

Diệp Băng Vũ gật gật đầu:

-Sáu giờ tối chờ ta khúc giao đầu đường Thông Dương với đường Thái Lĩnh.

-OK.

Diệp Băng Vũ không có nói cái gì nữa, trực tiếp liền rời đi.

Toàn bộ buổi chiều, Đào Bảo đều không có việc gì, cũng không có khách hàng đến tìm.

Điều này làm cho Bảo ca có chút ít phiền muộn.

Bản thân định giá rẻ nhất, lại vẫn không tìm được khách hàng.

Liền ngay cả tiểu tử Triệu Phi bên cạnh kia, một buổi chiều đều tiếp đãi ba đợt khách hàng.

Bất quá, tới gần lúc tan việc, những thứ không vui trong lòng Đào Bảo bỗng quét sạch.

Bởi vì, lập tức hắn sẽ cùng bạn gái mỹ nữ tổng giám đốc đi tham gia cao cấp tụ hội, đây chính là kẻ phổ thông tầm thường tha thiết ước mơ đó a.

Công ty năm giờ rưỡi tan tầm.

Thời gian vừa đến, Đào Bảo lập tức cất bước bỏ chạy.

Hắn không có lại quay về nhà trọ Hắc Mân, cơ bản là thời gian không kịp.

Hơn nữa, quần áo tốt nhất của bản thân, một thân Tây phục, đều đã mặc lên người nha.

Sáu giờ tối, Diệp Băng Vũ điều khiển một chiếc Lamborghini chạy tới giao lộ.

-Lên xe.

Diệp Băng Vũ quay kiếng xe xuống, thản nhiên nói.

Đào Bảo liếc nhìn, Diệp Băng Vũ mang theo một cặp kính râm, mặc một bộ lễ phục dạ hội màu tím, lụa tím, cổ áo hình chữ V, phần sau lưng của lễ phục dạ hội kết giao nhau kiểu đuôi cá, tôn quý cùng gợi cảm miêu tả cực kỳ sinh động.

Đào Bảo âm thầm tắc luỡi.

Giảng đạo lý, bản thân tiện nghi được bạn gái, giá trị nhan sắc cùng khí chất đều là cực phẩm.

Hắn thoáng thu xếp lại tâm tình, sau đó ngồi xuống ghế lái phụ.

Diệp Băng Vũ không nói gì, trực tiếp nổ máy.

20 phút, Lamborghini ngừng lại ở khách sạn Kim Ưng.

Kim Ưng là khách sạn năm sao ở thành phố Đông Hải.

Lamborghini ngừng lại ở phía ngoài bãi đỗ xe của khách sạn.

Diệp Băng Vũ gỡ dây an toàn ra, thản nhiên nói:

-Đào Bảo, ngươi ở trong xe chờ ta.

-Ôi chao!-

Đào Bảo trừng mắt nhìn, sau đó yếu ớt nói:

-Cái kia, thân ái, ta không cùng tiến vào sao?

-Hôm nay là sinh nhật của một người bạn, vòng bằng hữu đều là người nổi tiếng. Ta mang ngươi tiến vào, còn không phải là công khai quan hệ của chúng ta sao?-

Diệp Băng Vũ thản nhiên nói.

-Không phải, vậy ngươi mang ta tới làm gì?

Đào Bảo phiền muộn nói.

-Say rượu không thể lái xe, đến lúc đó ta liền cầu ngươi mang ta về nhà.

Diệp Băng Vũ nói.

Đào Bảo mặt hơi đen:

-Uy, Diệp Băng Vũ, ngươi hoàn toàn có thể gọi taxi a.

-Ta không tin người xa lạ.

Diệp Băng Vũ nói xong, lãnh đạm nhìn Đào Bảo liếc một cái, lại nói:

-Ngươi là bạn trai ta, chẳng lẽ đưa ta về nhà không phải sao?

-Ách, cũng không phải nói không phải, nhưng mà. . .

Đào Bảo thở dài, thu xếp lại tâm tình, thản nhiên nói:

-Được, ta biết.

Diệp Băng Vũ từ trong túi tiền lấy ra một cọc tiền, sau đó nói:

-Nếu như yến hội kéo dài quá lâu, ngươi đói bụng, liền đi phụ cận mua ít đồ ăn.

-Không cần, ta có tiền.

Đào Bảo thản nhiên nói.

-Được.

Diệp Băng Vũ gật gật đầu:

-Vậy ta đi.

Chờ sau khi Diệp Băng Vũ rời đi, Đào Bảo sờ lên túi xẹp lép, thở dài.

Sau khi Diệp Băng Vũ rời đi, một mình Đào Bảo ngồi trong xe rất nhàm chán, càng ngày càng khó chịu.

Nhưng ngay tại thời điểm sắp ngủ, Đào Bảo đột nhiên thanh tỉnh.

Ánh mắt của hắn thông qua kính chắn gió phía trước nhìn ra bên ngoài.

Một đám người đang cười cười nói nói đi đến khách sạn, mà đi ở phía sau cùng, chính là Diệp Hướng Dương cùng Hạ Tình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN