Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta
Sự tình chồng trước.
Lần này công nhân viên Cực Quang thương mậu liên hoan, chủ yếu là một ít công nhân viên quan trọng của Cực Quang thương mậu, công nhân viên chức phổ thông là không có đãi ngộ này.
Lúc này, bao gồm cả Diệp Hướng Dương, đại bộ phận công nhân viên liên hoan Cực Quang thương mậu đều ở đại sảnh lầu ba.
Mà một mình Hạ Tình bưng một ly rượu đỏ đứng ở trên ban công.
Đầu hạ gió đêm đem mái tóc Hạ Tình thổi lất phất, đẹp không sao tả xiết.
Bất quá đối với người trong cuộc mà nói, nàng lại có chút chán ghét gió đêm, bởi vì quá mức ôn nhu, ôn nhu đến mức bức bách nàng không ngừng suy nghĩ về năm tháng đó.
Không sai, cũng ở đầu hạ ba năm trước đây, cũng ở một cái chạng vạng tối như vậy, người nào đó hướng về phía nàng cầu hôn.
Có lẽ bị kinh hỉ làm cho đầu óc mê muội, nàng đã qua loa đáp ứng.
Sau đó, lần đầu tiên hôn nhân bản thân, ở ba tháng sau liền qua loa kết thúc.
Từ trước đến nay Hạ Tình chưa từng nghĩ đến hôn nhân của mình sẽ ngắn ngủi như thế.
Nàng cũng không phải một cái nữ nhân mơ mộng tình yêu, cũng không có ước mơ sẽ có cái Bạch Mã Vương Tử gì đó tới rước nàng.
Bởi vì nàng biết, bạn trai nàng cũng không phải loại nam nhân ưu tú kia.
Thời điểm Đào Bảo cầu hôn, đơn giản không thể đơn giản hơn.
Nhưng dù là như thế, Hạ Tình vẫn cảm thấy rất kinh hỉ, rất lãng mạn.
Không chút do dự đã đáp ứng Đào Bảo cầu hôn.
Chỉ là không nghĩ tới, hôn nhân của nàng dĩ nhiên thua thảm như vậy.
Thầm nghĩ, một hồi giày cao gót vang lên, sau đó một cỗ nước hoa thoáng nồng phả tới trước mặt.
-Nguyên lai ngươi ở đây a.
Người tới thản nhiên nói.
Chính là lãnh đạo trực tiếp của Hạ Tình, Phan Lệ.
Hạ Tình cười cười:
-Nơi này phong cảnh được, có thể thấy được cầu vồng, ánh sao, còn có ánh trăng.
-Ngươi ngược lại là nhàn tình nhã trí, so với ngươi, ta cũng không được nhàn nhã như vậy. Thân là bộ trưởng tài vụ, mỗi thời mỗi khắc ta đều nghĩ công tác, nghĩ làm sao đề cao hiệu suất công tác, làm sao quản tốt công nhân viên bộ tài vụ, quá mệt mỏi.
Phan Lệ thản nhiên nói.
Tựa hồ mỗi câu Phan Lệ nói ra đều có hàm ý khác, nhưng Hạ Tình giả vờ một bộ nghe không hiểu, cười cười nói:
-Bộ trưởng, ngươi độc thân quá lâu, không có ai ký thác. Ngươi hẳn là tìm bạn trai, nói chuyện yêu đương, là có thể đem tinh lực từ trong công việc rút ra.
Chuyện Phan Lệ thầm mến Diệp Hướng Dương cơ hồ toàn bộ mọi người công ty đều biết, nhưng không ai nói toạc ra, Hạ Tình cũng giả vờ không biết.
Nghe Hạ Tình vừa nói như vậy, Phan Lệ hỏa khí lại nhịn không được dấy lên.
Nàng quả thật chán ghét chết Hạ Tình.
Nếu như không phải là Hạ Tình có Diệp Hướng Dương ở sau lưng nâng đỡ, lại không muốn trước mặt Diệp Hướng Dương tranh giành tình nhân, Phan Lệ đã sớm kiếm cớ đem Hạ Tình khai trừ.
Chỉ là, loại sinh hoạt nghẹn khuất này đã qua ba năm, dần dần Phan Lệ cũng nhẫn đến cực hạn.
Nàng hít sâu, sau đó tỉnh táo lại.
Ngón tay của nàng đung đưa chén rượu, xuyên thấu qua thân chén dường như có thể thấy được gương mặt Hạ Tình bị thủy tinh vặn vẹo, nàng trầm mặc một lát, lãnh đạm nói:
-Hạ Tình, đoạt nam nhân hứng thú sao?
Vẻ mặt Hạ Tình yên tĩnh như nước giếng, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, duỗi ra một ngón tay, giả vờ vuốt ve nửa ly rượu đỏ, ánh mắt quan sát bầu trời, thản nhiên nói:
-Ta không hiểu ý tứ của ngươi.
Phan Lệ cười lạnh, nàng nhẹ nhàng bắn ra ly rượu, thân ly cao mảnh lắc lư vài cái, lại không có giọt rượu nhỏ ra.
-Ngươi biết ý của ta.
Hạ Tình quay đầu cười cười:
-Phan tổng, chẳng lẽ có nam nhân hướng phía ta thổ lộ, ta phải cùng hắn giao du hay sao?
Phan Lệ cười lạnh:
-Chớ ở trước mặt ta giả trang tiểu bạch thỏ thuần khiết, ta đã thấy quá nhiều nữ nhân như vậy. Đem mình giả trang đáng thương, lừa gạt nam nhân trìu mến. Đều là động tác võ thuật quen thuộc, không có một chiêu tân tiến. Ta cảm thấy, Diệp tổng đã sớm xem thấu ngươi rồi, chỉ là không muốn vạch trần ngươi mà thôi.
-Ách, nhìn ta rất đáng thương sao?
Hạ Tình thản nhiên nói.
-A, còn biện minh!
Phan Lệ nuốt nước miếng, lại nói:
-Vậy ta hỏi ngươi, gia đình đổ vỡ, lời đồn bị ép ly hôn, không phải là ngươi truyền tới sao?
-Sát!-
Hạ Tình có chút không muốn nói:
-Phan tổng, ta tuyệt đối chưa từng nói ra lời này. Chồng trước đối với ta rất tốt, đừng nói bạo lực gia đình, liền ngay cả mát xa cho ta đều cẩn thận từng li từng tí, sợ làm đau ta.
-A…, chồng trước đã đối tốt với ngươi như vậy, vì sao các ngươi còn muốn ly hôn?
Phan Lệ nhìn chằm chằm con mắt của Hạ Tình nói.
Hạ Tình vẻ mặt bình thản:
-Đây là chuyện chồng trước ta, cũng không có quan hệ gì với Phan tổng?
-Ngươi!
Phan Lệ bị nghẹn.
Hô
Nàng lại lần nữa hít sâu, sau đó thản nhiên nói:
-Nói tóm lại, Hạ Tình, ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ cái gọi là môn đăng hộ đối? Hơn nữa, ta có trách nhiệm báo cho ngươi, Diệp phụ Diệp mẫu đều là người rất truyền thống, bọn họ tuyệt đối sẽ không tiếp nhận một nữ nhân ly hôn làm con dâu Diệp gia đấy!
Vừa dứt lời, Diệp Hướng Dương vẻ mặt xám xịt đã đi tới.
Phan Lệ mặt khẽ biến:
-Cái kia, ta có chút sự tình, đi trước.
Nói xong, liền vội vàng rời đi.
Sau khi Phan Lệ rời đi, Diệp Hướng Dương vẻ mặt xin lỗi nhìn nhìn Hạ Tình:
-Hạ Tình, ngươi không nên nghe Phan Lệ nói lung tung, hôn nhân của ta, ta làm chủ. Hơn nữa, ba mẹ ta cũng không phải người cứng nhắc như vậy, ngươi không cần lo lắng.
Hạ Tình cười cười:
-Có lẽ Phan tổng nói không sai, kết hôn đích thực là bởi vì môn đăng hộ đối. . .
-Hạ Tình, ngươi. . .
Diệp Hướng Dương có chút sốt ruột:
-Có phải nội tâm ngươi có khuynh hướng về người lính hay không? Nếu như ngươi cảm thấy, nhà của ta đối với ngươi mà nói là một gánh nặng, hiện tại ta liền buông tha tất cả tài sản của ta.
-Ách. . . . .
Hạ Tình trầm mặc qua thoáng chốc, thản nhiên nói:
-Diệp tổng, trước kia ta cũng đã nói, đừng đem vị trí của ta đặt quá nặng, ta chỉ là một nữ nhân bình thường, gánh không nổi loại trách nhiệm này.
Lúc này Diệp Hướng Dương mới tỉnh táo lại.
Lấy tính cách của Hạ Tình, nàng vô cùng có khả năng bởi vì chịu không được áp lực mà buông tha.
-Thật xin lỗi, là ta kích động.
Diệp Hướng Dương nói xin lỗi.
Hạ Tình cười cười:
-Nên nói xin lỗi, là ta. Do dự bất định là lỗi của ta, nhưng ta cũng không có cố ý làm hư khẩu vị của ngươi.
Diệp Hướng Dương lập tức nói:
-Ta không nóng nảy. Ta biết, nhất định là tên hỗn đản chồng trước của ngươi mang đến tâm lý oán hận, để ngươi do dự thời điểm lựa chọn tình cảm mới lưu luyến, sợ gặp lại cặn bã nam. Những cái này, ta đều hiểu.
Diệp Hướng Dương nói xong, tức giận nói:
-Đừng để cho ta gặp được tên hỗn đản chồng trước, bằng không thì, ta thấy một lần làm một lần. Người thương tổn ngươi, không có khả năng tha thứ!
-Ách. . .
Hạ Tình trầm mặc qua thoáng chốc, thản nhiên nói:
-Chồng trước của ta, kỳ thật cũng không có cặn bã như vậy. Hắn không phải cố ý lừa gạt ta, ngay cả bản thân hắn cũng lừa. Thay vì nói cặn bã, không bằng nói là cái đồ đần mà thôi.
Diệp Hướng Dương thoáng kinh ngạc:
-Ta nhìn ngươi bài xích chồng trước như vậy, còn tưởng rằng hắn là một cái nam nhân khốn nạn tội ác tày trời nha.
Hạ Tình khóe miệng dẫn ra một tia nhàn nhạt cười khổ:
-Đó là thật sự, là hắn mang đến cho ta nỗi đau trí mạng không cách nào vãn hồi. Tuy hắn vô ý, thế nhưng mỗi lần nghĩ tới đây một chút, ta đều hận không thể giết hắn đi.
Diệp Hướng Dương ngẩn người:
-Nỗi đau trí mạng là. . .
Hạ Tình trầm mặc, một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Hướng Dương, thản nhiên nói:
-Diệp tổng, ta có lời với ngươi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!