Nhân sinh viên mãn - Tiệc chia tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Nhân sinh viên mãn


Tiệc chia tay



Hà Tĩnh, một thị trấn nhỏ.

Dù trời đã xâm xẩm tối, song bầu không khí vẫn oi bức như vậy..

Trước cửa một quán karaoke có vẻ cũ nát, một đôi nam nữ đứng đấy..

Một thiếu niên , dáng cao gầy dong dỏng, đôi mắt bối rối nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, ấp úng mở miệng:

– Hà My, bạn…. bạn có đồng ý làm….. làm….

Cố gắng rủ thiếu nữ ra ngoài để tỏ tình, song Trần Quân vẫn rốt cuộc nói không trọn vẹn câu.

Cũng phải thôi, Trần Quân chỉ là một thiếu niên 18 tuổi, hai bàn tay trắng, gia cảnh khốn khó. Hắn làm sao có thể xứng đôi được mỹ nữ xinh đẹp giỏi giang, gia thế khủng nhất nhì thị trấn này được..

Dù cho hắn chuẩn bị ra nước ngoài làm học sinh trao đổi, dù hôm nay là bữa tiệc chia tay cuối cùng, dù hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, song sự tự ti cực độ vẫn khiến hắn chùn bước.

Thiếu nữ cúi đầu, hai tay đan vào nhau, ngượng ngùng chờ đợi. Thấy hắn không nói hết câu, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy tràn đầy nghi hoặc, có chút hụt hẫng.

Trần Quân thở dài, khẽ nói:

– Thôi, không có gì đâu.. bọn mình vào đi, tụi nó đang chờ.

Nói đến, không đợi thiếu nữ có phản ứng, quay đầu đi vào phòng karaoke. Một tên mập cầm cốc bia tràn đầy tiến lên, cười hớn hở:

– sao sao, tỏ tình chưa… Mai đi rồi còn gì mà phải xoắn.. hế hế , nốc đê!!

Trần Quân tươi cười, cầm lấy cốc bia, uống một hơi cạn.

– Anh em xõa đê, hôm nay tao bao… ê con chó đưa mic đây tao hát bài.

Nói rồi, đoạt ngay cái micro, đoạn Trần Quân hét lớn :

– Ê Cá khô, bật tao bài nào của sếp đi.. .

Nhạc lên, chính là ” Em của ngày hôm qua” , Trần Quân ca hát sung mãn, bất quá giọng hát của hắn thật không thể khen tặng được..

– Như cứt, xuống đi.

– Sỉ nhục sếp của tao, cút để tao lên..

– Xuống đây, uống.. hát như cc..

Các loại thanh âm vang lên, Trần Quân đành cười bồi trả mic, rồi xuống ngồi uống bia với lũ bạn. Đôi mắt hắn vẫn ngóng trông ra ngoài cửa sổ, thiếu nữ xinh đẹp kia vẫn chưa đi vào.

” Chắc em nó đang chửi mình điên.. gọi ra chả để làm gì.. khéo giận quá về rồi cũng nên …haizz ”

Trần Quân và Hà My là đôi bạn học chung từ mẫu giáo đến giờ , một người là lớp trưởng một người là lớp phó học tập. quan hệ rất tốt, hắn thật sự thích cô nàng , đơn thuần tình cảm .

Buồn rầu chốc lát, hắn lại say sưa chè chén.. Hôm nay là bữa cuối rồi, ra nước ngoài làm ăn, không biết bao giờ mới có một bữa tụ họp đầy đủ thế này nữa.. Phải dốc sức tận hưởng.. 2 3 dzô….. 2 3 dzoooo…. ae uống…………

Lúc này, thiếu nữ xinh đẹp đi vào. Ngó nhìn bầu không khí tươi vui, nhìn Trần Quân đang chén anh chén em, cô cắn môi, đoạn đoạt lấy mic của một cô nàng đang say sưa hát:

– Trần Quân, cậu bị ngu à?????? Tôi … đồng … ý……

Hét lớn, dứt lời, cô đỏ mặt xấu hổ, rồi quay đầu chạy ra khỏi phòng…

Cả phòng im lặng chốc lát, sau đó nổ tung là một bầy tràng cười khả ố, tiếng hoan hô vang dội…

Trần Quân sững sờ, đoạn ngộ ra, hắn vội vã vứt cốc bia xuống, chạy theo.

Thấy cô nàng đang đi lững thững , Trần Quân vội vã lao đến, dứt khoát một cái ôm mãnh liệt.. Thân thể nhỏ bé trong ngực hắn run rẩy chốc lát, rồi bỗng an tĩnh lại..

– Hà My, tớ thích cậu, làm bạn gái tớ nhé!

Thiếu nữ xoay đầu, ánh mắt hạnh phúc, đôi môi xinh đẹp khẽ hé mở..

Trần Quân uống đã khá nhiều, trở nên gan lớn. Không kiềm lòng được, hắn hung hăng hôn lên môi cô.. Đôi bờ môi mềm mại, dư vị thơm ngọt, say đắm..

Trần Quân hôn ngấu nghiến, đôi hắn như muốn nuốt trọn bờ môi xinh đẹp này vào.. Đôi bàn tay theo bản năng lần mò đến cặp mông của thiếu nữ, nhẹ bóp bóp hai cái.

Thiếu nữ giật nảy mình, vội vã đẩy hắn ra, gắt gỏng.

– Lưu manh..

Trần Quân nhìn xem bóng hình xinh đẹp, gương mặt đỏ ửng, giọng nói đáng yêu, hắn cảm thấy tựa như người đứng trước mắt là một thiên sứ, đặc chế dành riêng cho hắn vậy..

– Anh yêu em, đợi anh nhé.. Anh sẽ kiếm tiền, trở về cưới em!

Thiếu nữ bẽn lẽn, cúi cúi đầu… Đầu cô khẽ lúc lắc một biên độ rất nhỏ, thấy mà Trần Quân vui mừng .. Hắn cúi người, ôm cô vào lòng.

Lúc này, tiếng xe máy gầm rú vang lên… 3 chiếc xe motor gào thét mà đến, dừng lại vây quanh..

Một tên thanh niên mặt mũi có chút trắng bệch, hung hăng vứt điếu thuốc hút dở, chỉ thẳng Trần Quân.

– Nhóc con, dám tán bồ tao à.. Tụi bây, dắt nó ra đây nói chuyện.

Dứt lời, mấy tên thanh niên cao lớn vạm vỡ xuống xe, hầm hầm bu lại..

Trần Quân run rẩy, trực giác cho hắn biết, nếu không chạy nhanh, sẽ là một trận đòn no. Tuy nhiên, trước mặt mỹ nữ, vừa tỏ tình, hắn sao có thể hèn nhát.. Mà muốn chạy, cũng không biết chạy được không…

Hắn vội quay lại, an ủi Hà My

– em về trước đi,,, yên tâm… anh không sao..

Thiếu nữ cau mày, nhìn về tên thanh niên trắng bệch ..

– Lê Thắng, ai là bồ anh. Đừng có cư xử mất dạy thế. Cút đi!

Thanh niên cười ha hả, nghĩ thầm “trước sau gì cũng là bồ tao, ai cho bọn ăn mày này xơi trước được”, tuy vậy, miệng vẫn chính nhân quân tử .

– My à, em biết anh thích em thế nào mà. Hai nhà chúng ta cũng xứng đôi.. Yên tâm đi, a chỉ nói chuyện với nhóc này một tý tý thôi…

Nói rồi vội vã thúc dục đồng bọn bắt Trần Quân lại.. Hà My giận sôi, tuy nhiên cô cũng chẳng làm được gì, nghĩ nghĩ, liền quay lại quán karaoke.

Thấy cô bỏ đi, thanh niên đột nhiên hung hăng lên :

– Đập con mẹ nó cho tao, nghèo mà đòi trèo cao.

Mấy thanh niên xắn tay áo lao đến, Trần Quân nghiến răng. Sợ đéo gì, cùng lắm thì chết cũng phải kéo theo thằng.. Huyết tính bị kích phát, hắn cúi đầu, nhặt lên viên đá, đập ngay vào thằng lao đến trước nhất.. Tên kia hét thảm một tiếng, ôm đầu lùi lại.

Mấy tên đồng bọn thấy vậy, vội vàng bao quanh, quyền đấm cước đá. Trần Quân dính nhiều đòn, người đã thâm tím nhiều chỗ, nhưng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi, nhịn đau đập lại, hung ác như con sói hoang. Song sức cùng lực kiệt, hắn dính một đòn giữa bụng, co rúm lại, bia bọt đồ nhậu nôn khan ra hết…

Mắt thấy mấy thanh niên chuẩn bị một trận nhừ tử nữa, đột nhiên tiếng la hét từ phía sau truyền đến.

– Con mẹ mày, đập bạn tao..

– Thịt nó.

– Đừng đánh nhau.. tớ ..tớ báo công an……

Một bầy thiếu nam nhiệt huyết từ quán kara lao đến, trong tay cầm sẵn chai bia, chen ngang trước người Trần Quân, ánh mắt căm tức.. Mấy thiếu nữ thì la hét om sòm, thấy thảm trạng Trần Quân, vội vàng gào khóc liên hồi, có người cầm lấy điện thoại, gọi đi đâu đó..

Thấy tình hình, thanh niên trắng bệch nhếch môi, nhổ bãi nước miếng.

– Thôi, tha cho mày. Đm đừng để tao gặp lần nữa.. Ae về nhậu thôi…

Nói đi là đi, đoàn xe gào thét đi xa.. Trần Quân mỏi mệt, đồ vật nôn khan ra hết, thấy gương mặt lo lắng, gần gũi của mấy đứa bạn, gượng nở nụ cười rồi ngất xỉu…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN