Nhân sinh viên mãn - Lạc lão ở nhờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Nhân sinh viên mãn


Lạc lão ở nhờ



Trong cơn mê man, Trần Quân cảm thấy có thứ gì đó cố gắng chen chúc vào trong đầu mình.. Đại não hắn bỗng tựa như biến lớn, một đoàn vật thể gì đó không rõ xuất hiện, kỳ lạ là hắn vậy mà có thể ”thấy” được…

Hắn thấy rõ ràng, một căn phòng nhỏ bé hư không xuất hiện trong não hải, chỉ có lác đác vài quyển sách, ngoài ra không có thứ gì hết.. Ân, còn có một lão giả lông mi tóc trắng xóa, thân khoác bạch bào, bộ dáng thần tiên đang chăm chú đọc..

Như nhận ra gì đó, lão giả quay đầu nhìn Trần Quân, âm thanh từ tốn vang lên:

– Tiểu tử, khỏe rồi chứ! Lão phu tiên gia xuất hiện ở đây, là ban tặng một hồi cơ duyên cho người!

Ánh mắt thâm trầm, giọng nói đạm mạc chất phác, tựa phiêu miểu truyền đến rất có sức hút. Nếu không phải vừa mới thấy lão già nhìn quyển sách, ánh mắt dâm tặc, khóe miệng chảy vài sợi tơ nước, Trần Quân kém chút tin.

– Yêu quái, thứ đồ gì thế này, cút cút…..

Hắn vội vã cố gắng suy nghĩ, khu trừ thứ ảo tượng này ra khỏi đầu mình. Thế kỷ 21, xã hội phát triển tiên tiến, tin tưởng mấy cái thứ đồ quỷ này mới là lạ, hẳn là hắn bị đánh ngu người nên sinh ra ảo giác… Trần Quân tự nhủ..

Hét lớn, đột nhiên hắn bàng hoàng tỉnh lại. Mở mắt ra, là ánh mắt chăm chú, đầy yêu thương lo lắng của mẹ hắn,.. Bà nhẹ giọng hỏi:

– Con không sao chứ.. Đỡ hơn chưa.. hic, hôm nay đi rồi còn gặp chuyện.. lũ khốn nạn…

Bà vừa nắm chặt tay Trần Quân, vừa khóc lóc rấm rứt… Thấy mà đau lòng, hắn vội an ủi:

– Mẹ, con không sao, xô xát nhẹ tý ấy mà, do con say nên bị ngã.. Giờ con khỏe rồi, mẹ xem nè…

Nói đến, hắn định đứng dậy nhịn đau thể hiện cho mẹ hắn xem hắn đã khỏe. Tuy nhiên, ngồi dậy, hắn chợt phát hiện ra cảm giác đau nhức không còn nữa, cơ thể hắn tựa như thật sự khỏe mạnh, chỉ có một lớp bùn mỏng nhớt nhát bám bên ngoài..

Hắn đứng dậy, nhảy nhót vài vòng, khoa chân múa tay thể hiện cho mẹ hắn xem để bà bớt lo lắng, trong lòng vẫn có nghi hoặc, không lẽ hôm qua phê quá , bị đánh mấy đòn nhẹ đã ngất rồi..

Thấy hắn thật sự khỏe mạnh, bà mỉm cười, bớt lo lắng hơn, vội nắm lấy tay hắn:

– Thôi thôi, không sao là tốt, con nằm nghỉ đi, mẹ đi lấy chút đồ ăn.

Trần Quân tươi cười nằm lại giường, lòng hắn còn tràn đầy nghi hoặc, hắn không cảm thấy mỏi mệt gì hết, cơ thể hắn tựa như thoát thai hoán cốt, vô cùng khỏe mạnh, tràn đầy sinh lực…

– Khụ,. Lão phu thưởng ngươi một viên tẩy tủy đan, cảm giác ra sao? – âm thanh đột ngột xuất hiện.

Trần Quân cảnh giác, hóa ra không phải mơ hay ảo giác, là thật sao..

– Ngươi, ngươi là ai, ra đây.. – hắn kinh hoảng

– Ra không được a.. Khụ khụ.. Tiểu tử nhắm mắt lại, là có thể thấy lão phu..

Nghe lời, Trần Quân nhắm mắt, chuyên chú nhìn. Hắn lại có thể ‘thấy’ được căn phòng. Lão già bộ dáng vẫn tiên phong đạo cốt như vậy, quyển kỳ thư nơi tay không rời, mỉm cười nhìn hắn.

– Thế nào, đã tin tưởng lão phu chưa.. Lão phu là thần tiên trên….

Trần Quân vội khoát khoát tay:

– Thôi im, lão già đi ra ngoài nói chuyện, ở trong đầu ta như quỷ quái thế này, thần tiên cái con khỉ.

Hắn có chút lo lắng, vạn nhất bị ma quỷ lừa dối, đoạt hồn các loại thì sao.. Thần tiên, có thần tiên chưa được đồng ý đã chui vào nhà người khác ở sao?

Lão già mất hứng nhìn hắn, bộ dáng chỉ tiếc rèn rắt không thành thép, lắc lắc đầu..

– Thôi được, tiểu tử không biết lớn bé này. đã ngươi không cần cơ duyên, lão phu cáo từ!

Nói đến , là làm bộ dáng dọn dẹp sách vở, động tác chậm rãi.. Trần Quân bình tĩnh nhìn.. Lão già sau ót đã loáng thoáng có mấy giọt mồ hôi chảy ra, bỗng lão dừng tay lại, xoay đầu cười nhìn hắn:

– Hì hì, nếu không, lão ở nhờ vài hôm nhé.. Đột nhiên lão không muốn đi .

Trần Quân hừ lạnh, đã biết không phải thứ tốt, nụ cười hèn mọn kia,,, Hắn cau mày:

– Lão già, còn không mau cút đi, quản ngươi thần tiên yêu ma, đầu ta không chứa được. Không cút, ta nhanh gọi mẹ tìm người trừ tà..

Lão già bỗng nở nụ cười khó xử, bẽn lẽn đan đan tay:

– Lão phu đi không được.. Ta chỉ là một đoàn tàn hồn, bị người đánh tan tác, không hiểu vì sao mà xuất hiện ở đây, càng không biết cách rời đi.. Còn nữa, căn phòng này đã nhận ngươi rồi, đuổi cũng không được a..

Trần Quân cau mày, hắn cố gắng thử, tinh thần của hắn tập trung chuyên chú, chỉ như một cơn gió mạnh, thổi bay được lão già ốm yếu, chứ căn phòng kia đã tựa như cắm sâu vào đầu hắn, bất vi sở động. Lão già hoảng hốt, vội vã cười hề hề làm lành:

– Tiểu tử, dựa trên tẩy tủy đan ân tình, có thể cho lão phu ở nhờ không.. Lão phu không nơi nương tựa, không cần đồ ăn, chỉ cần chỗ tá túc..

Trần Quân cũng mủi lòng, nghĩ lại, lão già nếu là yêu ma quỷ quái, muốn chiếm đoạt hắn còn cần gì làm hắn khỏe mạnh lên, để hắn ốm yếu tốt hơn chứ? Mà lại, đồ vật này nhìn hoàng kim xán lạn, thần thần bí bí, chắc chắn có chỗ tốt.

– Thôi được rồi. Lão có thể ở đấy, tuy nhiên cấm nhìn trộm.. Lúc nào khỏe mạnh hãy rời đi! Mà căn phòng này là thứ đồ gì, lão là ai, mau nói?

Lão già xoa xoa đầu, vắt óc suy nghĩ..

– Nghĩ không ra a. Căn phòng này tựa như một món pháp bảo, còn lão phu,, hình như mạnh mẽ vô địch, tuy nhiên bị người đánh cho tán loạn, mất đi đại bộ phận ký ức, không nhớ nổi . Lão chỉ nhớ lão họ Lạc.

Vô địch, haha vô địch, bị đánh nát còn mạnh miệng. Trần Quân cũng không chỉ ra, bất quá trong lòng hắn càng thêm khinh bỉ lão già..

Lúc này mẹ hắn dọn lên đồ ăn, Trần Quân ăn như rồng như hổ mà cảm giác vẫn còn hơi đói..

Xong xuôi, hắn vội vã đi tắm , tẩy rửa chất nhờn trên người. Chợt nhớ ra gì đó, hắn vội hỏi.

– Ê lão Lạc, tẩy tủy đan gì đó còn viên nào không??

Lão già nhìn hắn đề phòng:

– Hết rồi. Mà ngươi sử dụng viên thứ hai không có ích gì đâu.

Trần Quân thở dài, cũng đúng, đồ tốt như vậy đâu ra nhiều thế, hắn chỉ muốn có một viên cho mẹ hắn để bà thêm khỏe mạnh. Lắc lắc đầu, hắn soi gương, lúc này đây gương mặt hắn trở nên trắng nõn, mịn màng, thể cốt trở nên biến hóa to lớn, một thứ khí chất vô hình đản sinh ra..

Tự sướng một chút, hắn liền rời khỏi nhà tắm, chuẩn bị đồ đạc để tối nay bay ra nước ngoài.

.

Phạm gia, một tòa nhà to lớn rộng rãi.

Bên trong căn phòng khách khang trang, một nam tử trung niên đang ngồi đọc báo. Bỗng thấy một thiếu nữ lén lén lút lút đi ra cửa, nam tử gọi giật lại.

– Hà My, con định đi đâu. Qua đây nói chuyện với cha.

Thiếu nữ giật mình, quay đầu..

– Cha, con ra ngoài một chút… lát nói chuyện sau.

Nam tử cau mày, quát:

– Hừ, qua đây. Nghe nói hôm qua vì con mà cậu Thắng đánh nhau với ai??

Thiếu nữ nghe đến, giận dữ:

– Cha, hắn rất là vô lý, gọi hội đánh người.. Còn nói con là bồ hắn, con không thích hắn đâu.

Nhà họ Lê và họ Phạm là hai đại tộc trong trấn, quan hệ làm ăn các loại cũng khá thân thiết. Nam tử vốn muốn tác hợp con gái hắn với con trai họ Lê, bất quá gần đây nghe nhiều tin đồn không tốt về hắn, với lại thấy con gái không thích, nam tử cũng bắt đầu băn khoăn. Tuy nhiên, hắn vẫn hỏi dò:

– Cậu ta tốt mà.. Con không thích thì thích ai?

Nghe vậy, thiếu nữ bẽn lẽn, gò má ửng đỏ.. Lí nhí.

– Con, con… thôi con đi tiễn bạn đây..

Nói đoạn, chạy đi. Nam tử ngẩn người, hóa ra con gái đã có người trong lòng, khó trách…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN