Nhân sinh viên mãn - Song tu pháp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Nhân sinh viên mãn


Song tu pháp



Chúng bạn nhiệt tình tiễn đưa, có người khóc có người cười, Trần Quân quyến luyến, rốt cuộc vẫn phải rời đi. Hắn nhìn trái nhìn phải, vẫn trông ngóng một hình bóng nào đó, tuy nhiên phụ xe đã nhanh chóng thúc dục, Trần Quân vội vã sắp hành lý vào khoang, đoạn cất bước lên xe. Bỗng thấy phía xa một thiếu nữ chạy vội, hắn vội vã bảo anh phụ xe:

– Anh ơi, đợi em tý nhé.

Nói đoạn, hắn vội vã chạy đến, dang tay ôm lấy thiếu nữ.

Chỉ là một cái ôm nhẹ, hắn cúi đầu, hai người không nói một lời.

Thấy trong mắt thiếu nữ đã bắt đầu rưng rưng nước mắt, Trần Quân đành buông ra, thỏ thẻ:

-Đợi anh.

Hắn xoay người, bước lên xe. Thiếu nữ phía xa nhìn hắn, bờ vai rung rung.

.

Sân bay, đoàn người soát vé, từng người một tiến lên máy bay đi sang Hàn Quốc. Vốn Trần Quân cũng muốn ở nhà, tuy nhiên nhà hắn đã tiêu tốn rất nhiều tiền mới có suất học sinh trao đổi này cho hắn, mà hắn cũng muốn ra nước ngoài, kiếm tiền nhanh hơn nhiều. Có tiền mới có thể lo liệu tương lai, sống tốt được.

Nói là học sinh trao đổi cho nó lịch sự, chứ thật ra, hắn chỉ việc sang nhận trường, đi học điểm danh cho có lệ, chủ yếu vẫn là lợi dụng thời gian còn lại ra ngoài làm thêm, kiếm tiền thuận tiện có tấm bằng đại học. Chỗ hắn rất nhiều người, lựa chọn con đường mưu sinh như vậy, không muốn lãng phí năm tháng học đại học làm gì.

Trần Quân lần này đi, đồng hành chuyến bay còn có khá nhiều đồng hương. Khoang ghế của hắn, là một khoang phổ phổ thông thông, hành khách lấp đầy. Nằm nghỉ ngơi, hắn bèn nhắm mắt lại, thấy Lạc lão đang chăm chú xem sách, vẫn biểu lộ dâm tiện như vậy.

– Ê lão già, xem sách gì thế?

Lão già giật mình, đằng hắng:

– Khục khục, tiểu tử, trước khi vào biết gõ cửa không??

Trần Quân khó hiểu, có loại vào nhà mình còn phải gõ cửa sao? Với lại, ‘cửa’ gì đó vốn không tồn tại a.

– Lão dâm tặc, xem gì xem hoài vậy. Đống sách vở này là gì?

Lạc lão nghiêm chỉnh nhìn hắn, ngôn từ chính khí:

– Sách vở này là các loại tri thức, luyện đan luyện khí luyện phù, võ công bí pháp các loại, tiểu tử ngươi có thể học tập. Còn quyển này, bất quá là một quyển sách giải trí, không cần xem xét.

Nói đến, là một tay lén lút giấu ra sau lưng.

Trần Quân dù hào hứng tò mò với đống sách kia, bất quá thấy Lạc lão như thế, hắn càng tò mò hơn. Tâm niệm vừa động, quyển sách bay đến trước mặt hắn, hiển lộ rõ ràng. Lạc lão khươ tay giận dữ.

Là một quyển song tu bí pháp tên “Thái dương thần” , uy lực cường đại, nhiều bức vẽ xuân cung đồ minh họa chân thực khiến người đỏ mặt. Khó trách lão già đam mê như thế, Trần Quân xem như hiểu rõ.

Công pháp mô tả đơn giản, ‘ xem bản thân như Thái Dương, sở dụng chúng tinh , hấp thu tinh hoa, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng sáng. Đại Nhật uy lực, bắn ngược tinh hoa tương hỗ, chúng tinh cùng sáng, chỗ tốt vô tận’

Có thể hấp thu ánh sao tu luyện, tuy nhiên tốc độ chậm chạp. Nam nữ giao hoan, thể chất phù hợp, tốc độ càng nhanh. Công pháp chỉ thiếu niên đồng tử thân, huyết khí phương cương mới có thể tu luyện.

Càng đọc, Trần Quân càng phát ra say sưa, nhất là nhìn xem mấy hình ảnh mô tả sống động, tiểu đệ của hắn cũng đã hào hứng đứng dậy quan sát.

Nói đến, từ khi phục dụng tẩy tủy đan, thân thể của hắn dần dần thay đổi, tiểu đệ trở nên cường tráng hùng dũng hơn nhiều. Đứng lên hệ quả chính là một túp lều nhỏ bắt mắt, còn may xung quanh không ai để ý.

Không có gì làm, Trần Quân dứt khoát dựa theo lộ tuyến công pháp, thử luyện một chút. Tu thành bước đầu tiên kết quả là có thể cảm ứng ‘chúng tinh’ , hắn nhìn vào người khác giới sẽ có thể phát hiện được thân thể có một ngôi sao nhỏ phát sáng hay không.

Kỳ lạ thay, hắn vậy mà nhanh chóng luyện thành. Trong cơ thể hắn nhanh chóng có một đoàn khí nhỏ, rất khó nhận biết. Không biết là công hiệu tẩy tủy đan hay lý do gì khác. Hắn mừng rỡ, chăm chú tu luyện.

.

Triệu Nhã là một tiếp viên hàng không xinh đẹp, năng lực ưu tú. Hôm nay vẫn như mọi ngày, cô phục vụ một chuyến bay bình thường.

Hành khách phần lớn đã ngủ hết, các tiếp viên nhận lệnh đi kiểm tra đồng thời dọn dẹp đồ ăn thức uống trên máy bay.

Triệu Nhã đi đến khoang phổ thông, bỗng nhiên không hiểu thấu, lòng sinh cảm ứng. Cô phát giác một thiếu niên đang ngồi, hai bàn tay chắp vào nhau, trông rất kỳ lạ. Tò mò đến gần, cô đỏ mặt nhận ra, giữa hai chân hắn là một túp lều nhỏ dựng đứng…

Khẽ gắt, tuy nhiên chia tay bạn trai đã lâu, dạo này bận rộn không có dịp giải quyết sinh lý, Triệu Nhã cảm thấy rạo rực trong lòng, tựa như có một đoàn lửa vô danh thiêu đốt.

Rón rén bước đến, cô một tay mò đến, bao phủ nhẹ nhàng trên đỉnh lều nhỏ, bóp bóp hai cái. Thấy thiếu niên không có cảm giác, tựa như đã ngủ say, Triệu Nhã lớn gan, liền quỳ xuống, nhẹ nhàng tuột quần thiếu niên ra.

Tiểu đệ được giải phóng khỏi bức bách, cường tráng đột ngột hiện ra. Triệu Nhã căng mắt nhìn, giống như một vùng sáng thần thánh bao phủ quanh nó vậy, không thể rời mắt được..

Bờ môi đỏ mọng khẽ liếm liếm, cô vươn cái lưỡi hồng hào ra thăm dò, quệt nhẹ một đường thật dài từ dưới lên..

Tiểu đệ trông ngon thế mà không dùng được, lần đầu giao phong, run rẩy lẩy bẩy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN