Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch) - Lá Bài Tẩy Của Cảnh Mạch Đà Chủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)


Lá Bài Tẩy Của Cảnh Mạch Đà Chủ



Lúc Hoàng Sơn Chân Quân vừa mới gửi tin này lên thì Tống Thư Hàng đang ngồi trên phi kiếm của Bạch tiền bối chuẩn bị bay về nhà.

Xe đã rơi tan tành rồi, Bạch tiền bối đào một cái hố sâu chôn chiếc xe ngay tại chỗ. Sau đó lại dùng bình thổ chủ để lấp đấp lại y như cũ, hoàn toàn không nhìn ra chút dấu vết đào bới nào. Bình thổ chú này hắn đã dùng nhiều quá rồi nên rất quen tay!

Sau đó, Bạch tiền bối thôi động phi kiếm màu lam, chở Tống Thư Hàng bay về nhà.

Trên đường đi, Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra xem tin nhắn trong Nhóm Cửu Châu Số 1, lập tức thấy được tin nhắn của Hoàng Sơn Chân Quân bảo hắn đi học lái máy bay.

Lông tơ toàn thân Tống Thư Hàng lập tức dựng đứng lên, hắn lặng lẽ quay người lại, dùng tấm lưng che điện thoại, sợ bị Bạch tiền bối nhìn thấy.

Nói giỡn cái gì thế? Bạch tiền bối học lái xe thôi mà có thể dùng pháp thuật để ‘độ xe’ tăng tốc độ lên, cuối cùng rước lấy cảnh lao đầu rơi xuống vực, xe thì tan nát. Nếu như để cho Bạch tiền bối lái máy bay thì.. chắc là phải bay vào trong vũ trụ luôn ấy chứ?

Tới lúc đó chắc ‘máy bay’ sẽ thành ‘máy hư’ mất thôi!

Không được, tuyệt đối không thể để cho Bạch tiền bối có cơ hội tiếp xúc với máy bay được. Trước tiên cứ từ chối Hoàng Sơn tiền bối trước đi đã, dù sao thì bây giờ học máy bay vẫn nguy hiểm quá!

Tống Thư Hàng nghĩ thầm, đang chuẩn bị pm riêng để từ chối lời đề nghị của Hoàng Sơn Chân Quân.

Nhưng đúng lúc này, có một id tên Bạch Tôn Giả gửi tin lên Nhóm Cửu Châu Số 1: – Ể? Hoàng Sơn ngươi có thể trực tiếp sắp xếp cho người ta đi học lái máy bay à? Khi nào thì được? Đến lúc đó để ta và Thư Hàng tiểu hữu đi học cùng nhau đi. Hôm nay ta mới học lái xe xong, quả thật rất thú vị! Ta nghĩ, học lái máy bay nhất định sẽ còn thú vị hơn nhiều!

Nhìn thấy tin nhắn này, Tống Thư Hàng cảm thấy mình sắp thòng tim tới nơi, hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện Bạch tiền bối vừa ngự kiếm phi hành vừa cầm điện thoại nhắn tin.

Lái xe không được xài điện thoại đâu nhé, tiền bối ngài vừa ngự kiếm vừa cầm điện thoại như thế thật sự không có vấn đề gì đấy chứ?

Hình như Bạch tiền bối cũng cảm nhận được ánh mắt của Tống Thư Hàng, nên ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó dường như cũng hiểu ra trong lòng hắn đang nghĩ gì, nên nói: – Ha ha, không sao đâu. Ta đã xác định tọa độ ở trong nhà của Dược Sư rồi, phi kiếm sẽ tự động đưa chúng ta về bên đó, không khác gì lái xe tự động cả. Chỉ cần chú ý một chút, đừng để đụng phải vật thể bay nào đó trên đường là được rồi.

Lời Bạch tiền bối nói ra khiến cho Tống Thư Hàng an tâm hơn một chút.

Hóa ra ngự kiếm phi hành cũng có chức năng lái tự động cơ đấy, quả nhiên mấy phát minh mà người hiện đại tự cho là phát kiến mới này đã sớm bị các tiền bối trong giới tu sĩ chơi banh chành cả rồi.

Nhưng đột nhiên, Tống Thư Hàng lại thấy lo lắng … ‘Chỉ cần chú ý một chút, đừng để đụng phải vật thể bay nào đó trên đường là được rồi. ’??

Với tính cách của Bạch tiền bối thì lỡ như hắn đột nhiên ngẩn người ra, đụng phải máy bay hay cột điện thì cũng chỉ là chuyện thường thôi.

Chỉ có thể cầu nguyện, mong rằng đừng xảy ra tai nạn như thế.

– Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu, ban nãy ở trong nhóm, Hoàng Sơn có nói tới chuyện muốn sắp xếp cho người đi học lái máy bay đấy, khi nào thì ngươi rảnh? Chúng ta cùng nhau đi học lái máy bay đi! – Bạch tiền bối nói với vẻ chờ mong.

– Ha ha, thật ra ta cũng vừa mới đọc được tin nhắn của Hoàng Sơn tiền bối xong. Nhưng mấy ngày sắp tới ta phải tham gia thi cuối kỳ, sau khi kỳ thi kết thúc ta còn phải chuẩn bị đến khu La Tín ở thành phố kế bên một chuyến nữa.- Tống Thư Hàng nói với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Nếu như đã không thể tránh khỏi thì phải cố gắng kéo dài thời gian mới được, chờ đến khi nào hắn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng xong thì lại đi học lái máy bay với Bạch tiền bối sau vậy.

– Thành phố kế bên có chuyện gì à? – Bạch tiền bối tò mò hỏi.

Tống Thư Hàng nói: – Ta muốn đi tìm một đám người, là thuộc hạ của tên đàn chủ trước kia từng muốn cướp đồ của ta. Lần này Qủy Hoa tu sĩ của Vô Cực ma tông âm mưu muốn cướp huyết thần toản nên đã liên hệ với bọn họ. Bởi vì bọn họ từng hợp tác với Qùy Hoa tu sĩ, nên có thể bọn họ sẽ biết được đôi điều liên quan đến Qùy Hoa tu sĩ, nếu như có thể biết được hắn là người của phân bộ nào của Vô Cực ma tông thì càng tốt.

Nếu như có thể biết được vị trí phân đà của Qùy Hoa tu sĩ thì mình có thể đưa tin này cho Tô Thị A Thất tiền bối, để tiền bối đến làm cỏ phân đà này!

– Ừ, được thôi, vậy chúng ta học lái máy bay sau cũng được. Không sao hết, cũng không gấp.- Bạch tiền bối cười nói: – Dù sao thì trong bãi đỗ xe vẫn còn nhiều xe ô tô lắm, ta có thể chơi được một thời gian nữa.

– Ha ha, tiền bối vui vẻ là được rồi.- Trán Tống Thư Hàng đổ mồ hôi lạnh ào ạt, Bạch tiền bối muốn chà đạp hết đám xe trong bãi đỗ xe à?

….

Chừng ba phút sau, Hoàng Sơn Chân Quân lặng lẽ gửi riêng một tin nhắn cho Tống Thư Hàng: – Thư Hàng tiểu hữu à, hôm nay ngươi đưa Bạch Tôn Giả đi học lái xe à?

– Đúng thế.- Tống Thư Hàng trả lời.

– Có bình an không? – Hoàng Sơn Chân Quân hỏi, vấn đề ngắn gọn thẳng thắn, chỉ thẳng vào điểm chính!

– Hoàng Sơn tiền bối, ta chỉ có thể nói, ta vẫn còn sống! – Tống Thư Hàng nói với vẻ cảm khái: – Ngài biết không, Bạch tiền bối vẽ thêm ba cái trận pháp lên thân xe. Một trận pháp ẩn hình, một trận pháp cách âm, còn dùng cả trận pháp che giấu năng lượng phản trinh sát! Sau cùng hắn lại cho thêm một cái thanh phong gia tốc lên xe nữa!

Khóe miệng của Hoàng Sơn Chân Quân co giật.

– Cuối cùng ấy à, vô lăng bị vặn gãy, phanh xe cũng hỏng mất. Chúng ta rơi xuống vách núi, bất quá may là ta tìm được một mụt măng thúy trúc, có thể thanh tị, tăng cường khứu giác, giúp ích rất nhiều cho việc mở tị khiếu của ta. Ha ha ha ha.

Dãy cười ha ha ha ở phía sau kia…Tống Thư Hàng cũng không biết mình ghi ra thế để làm gì nữa. Nhưng nếu như không thêm vài chữ ha ha thì hắn lại thấy kỳ kỳ.

– … – Hoàng Sơn Chân Quân.

– Cố gắng lên! – Hồi lâu sau Chân Quân mới trả lời lại: – Sau khi nhiệm vụ tiếp đón lần này kết thúc thì Bạch Tôn Giả sẽ cho ngươi một phần thù lao. Mấy người trong nhóm bọn ta cũng sẽ thương lượng với nhau, đợi sau khi nhiệm vụ kết thúc thì chúng ta cũng sẽ hùn nhau cho ngươi một phần quà, bảo đảm sẽ khiến ngươi thỏa mãn!

Dù sao thì thực lực của Bạch Tôn Giả mà tăng lên thì bản lĩnh phá hoại của hắn cũng tăng theo, khiến cho độ khó của nhiệm vụ cũng tăng lên, nên phải đền bù thêm chút đỉnh.

Tống Thư Hàng vội trả lời: – Ta chỉ chờ có những lời này của Hoàng Sơn tiền bối ngài mà thôi!

– Còn nữa, có rảnh thì nhớ đưa Bạch Tôn Giả đi học lái máy bay nhé.- Hoàng Sơn Chân Quân khuyên nhủ: – Mấy thứ khác không nói làm gì, nếu như là học lái máy bay, có Bạch Tôn Giả học cùng ngươi thì chắc là sẽ an toàn hơn một chút. Ngươi cứ nghĩ thử xem, lỡ như máy bay mà rơi thật, ngươi đi học một mình bảo đảm chết là cái chắc. Nhưng nếu như ngươi học chung với Bạch Tôn Giả thì ít nhất hắn cũng có thể ngự kiếm phi hành đưa ngươi rời khỏi bình an! Đúng không?

Hoàng Sơn Chân Quân nói cũng đúng lắm, Tống Thư Hàng cảm giác mình hoàn toàn không thể nào phản bác được!

Đúng vậy, ít nhất thì lỡ như máy bay có sự cố thì Bạch tiền bối có thể ngự kiếm đưa mình chạy trốn.

Nghĩ thế thì hình như không cần phải từ chối việc học lái máy bay chung với Bạch tiền bối rồi.

– Chờ sau khi ta thi cuối kỳ với giải quyết xong một việc riêng nho nhỏ thì sẽ đi học lái máy bay chung với Bạch tiền bối.- Tống Thư Hàng trả lời.

Nói xong, hắn lại nhìn phi kiếm dưới chân với vẻ ngưỡng mộ.

Ngự kiếm phi hành tốt thật đấy, đáng tiếc là muốn ngự kiếm phi hành được thì phải có cảnh giới tứ phẩm đổ lên.

Tạm thời đây chính là giấc mộng lớn nhất của Tống Thư Hàng bây giờ… chân đạp phi kiếm, bay một cái vèo lên không, ngầu phải biết!

A đúng rồi, đợi sau này mình có phi kiếm riêng rồi, thì nhất định phải chế tạo phi kiếm to to một chút, sau đó lại tạo thêm một hàng rào bảo vệ xung quanh phi kiếm của mình, như thế mới có cảm giác an toàn!

Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

….

Cùng lúc đó, bên trong tổng tông môn của Vô Cực ma tông.

Cảnh Mạch đà chủ dã xử lý xong một số việc lặt vặt ở Ma Hầu phong, đang ngự đao phi hành, bay vội tới Giang Nam.

Trên đường đi, hắn liên hệ với Trần chấp sự ở phân bộ của mình.

– Trần chấp sự, chuyện điều tra Thư Sơn Áp Lực Đại làm thế nào rồi? – Cảnh Mạch đà chủ trầm giọng hỏi, mái tóc màu bạc dựng thẳng lên như con nhím của hắn bay phất phới trong gió.

– Đà chủ, mấy ngày trước ta đã phái Qùy Hoa tu sĩ đến đó điều tra Thư Sơn Áp Lực Đại. Nhưng hôm nay Qùy Hoa tu sĩ đột nhiên mất liên lạc với chúng ta, e là đã lành ít dữ nhiều, nhóm nhân viên thứ hai của chúng ta hiện tại đang đến gần khu đại học Giang Nam. Ít nhất thì cũng phải tìm ra nơi Qùy Hoa tu sĩ đã bỏ mạng thì mới có thể quyết định tiếp.- Trần chấp sự cẩn thận đáp lời, miễn cho lời ăn tiếng nói của mình có sai lầm gì, chọc giận Cảnh Mạch đà chủ.

Nghe Trần chấp sự nói thế, trong mắt Cảnh Mạch đà chủ có lôi quang lóe lên. Hắn im lặng một lát rồi nói: – Ta cũng có chút ấn tượng với Qùy Hoa tu sĩ, nếu như là hắn thì đáng lẽ ra sẽ làm việc rất cẩn thận. Thư Sơn Áp Lực Đại cùng lắm chỉ là một thằng nhãi con vừa mới mở tâm khiếu, chắc chắn không phải là đối thủ của hắn được. Nếu như Qùy Hoa tu sĩ mà bị giết chết thì chứng tỏ bên cạnh Thư Sơn Áp Lực Đại có một vị cao thủ nào đó.

Đang lúc nói chuyện thì có một tên thuộc hạ đến bên cạnh Trần chấp sự đưa một bức thư. Đây là phần tin tức sau cùng của Qùy Hoa tu sĩ đưa về phân bộ trước khi chết.

Trần chấp sự mở ra xem, bên trên có ghi lại một số tin tức gần đây nhất của Thư Sơn Áp Lực Đại, cùng với có một vị cao thủ cực kỳ đáng sợ đang ở bên cạnh hắn.

– Đà chủ, vừa nhận được tin tình báo sau cùng của Qùy Hoa tu sĩ gửi về. Đúng là có một vị cao thủ đang ở bên cạnh Thư Sơn Áp Lực Đại, đó là một vị tu sĩ cực kỳ cường đại, chỉ lỡ sẩy chân ngã một cái thôi cũng có thể đập cho mặt đất sập thành một cái hố lớn hơn 30m.- Trần chấp sự vội vàng kể lại.

– Một cái hố có đường kính hơn 30m, chẳng lẽ là một linh hoàng ngũ phẩm giống như Tô Thị A Thất? – Sau khi Cảnh Mạch đà chủ suy nghĩ một lát thì nói: – Trước tiên các ngươi cứ nghĩ cách tập trung vị trí của vị tu sĩ cao nhân ở bên cạnh Thư Sơn Áp Lực Đại trước đi đã, chờ sau khi ta trở về sẽ đến thăm hỏi hắn và vị tiền bối kia.

Trong giọng nói của Cảnh Mạch đà chủ tràn ngập vẻ tự tin, hắn thầm sờ vào một tờ bảo phù trong lồng ngực của mình.

Bởi vì gần đây Tô Thị A Thất đang điên cuồng tấn công phân đà của Vô Cực ma tông, cho nên, lần này trước khi trở lại phân đà, hắn đã xin sư phụ cho hắn một tờ bảo phù.

Đây là một tờ bảo phù có phong ấn huyết độn đại trận pháp, đừng nói là linh hoàng kim đan ngũ phẩm, cho dù là chân quân lục phẩm cũng không thể làm gì được hắn! Dù có gặp phải Tô Thị A Thất thì hắn cũng có thể giữ được mạng sống.

Có lá bảo phù này ở đây, hắn có thể lặng lẽ đến gần quan sát Thư Sơn Áp Lực Đại và vị cao thủ ở bên cạnh hắn.

Nếu như vị cao thủ ở bên cạnh Thư Sơn Áp Lực Đại chỉ là tu sĩ tứ phẩm, thì hắn tự tin là mình sẽ không thua đối phương. Có cướp huyết thần toản đi cũng không thành vấn đề gì.

Nếu như vị cao nhân kia là cường giả kim đan ngũ phẩm đỏ lên, thì hắn sẽ chuồn gấp. Nếu như đối phương phát hiện ra hắn, lạ còni ra tay với hắn. Có bảo phù ở đây, ít nhất cũng không phải lo sợ mất mạng.

Dù sao thì vị tiền bối bên Thư Sơn Áp Lực Đại cũng không thể nào là tôn giả thất phẩm được đúng không nhỉ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN