Năm 1976, đảo Saint hoan nghênh những vị khách mới. Đó là một phái đoàn đến từ Việt Nam. Đinh Minh đã phải sắp xếp để phái đoàn này tiến tới trong bí mật.
“Đinh, đảo Saint thật là kỳ diệu, nơi đây quả thực đã vượt qua thế giới mấy thập kỷ.” Người trưởng đoàn, Nguyễn Trọng Vinh, nói rằng.
“Ngài quá khen, chỉ là một chút đồ chơi nho nhỏ.” Đinh Minh cười nói.
“Nếu đó là đồ chơi nho nhỏ, thế giới này chắc đang ở thời kỳ đồ đá.” Vinh cười đùa nói.
“Đến, ta dẫn ngài đi tham quan Học viện của chúng tôi, tuy nhiên, có lẽ chỉ mình ngài đi được thôi.” Đinh Minh cười nói.
“Được rồi, ta cũng biết viện trưởng ngài sẽ không muốn quá nhiều người quan sát.” Vinh cười nói.
Dẫn Nguyễn Trọng Vinh đến tòa Học viện, Đinh Minh dẫn hắn đi tham quan nơi luyện tập của các học viên. Biểu diễn cho Vinh xem sự kỳ diệu của Chakra.
Mặc dù đã có sự dặn dò trước của Thủ tướng, Vinh vẫn bị kinh dị không nhẹ.
“Ta nghĩ ngài Thủ tướng và cao tầng nhất định sẽ đồng ý cho bọn trẻ tới đây học.” Vinh cười nói: “Nơi này thật sự là thiên đường của những điều kỳ diệu.”
“Tới, ta mời ngài nếm món đặc sản ở đây.” Đinh Minh cười nói, dẫn Vinh tới quán ăn.
“Nơi này vây cá mập rất nổi tiếng, vì hòn đảo nằm ngay trên biển, chúng tôi rất dễ dàng bắt được cá mập.” Đinh Minh giới thiệu cho Vinh.
“Vây cá mập? Ở Việt Nam e rằng không thể được hưởng dụng món này. Ta thực sự là không có chút nào hối hận khi đến đây.” Vinh cười nói.
Đinh Minh sử dụng hai ngày để dẫn Vinh đi quan sát các nơi ở đảo. Tất nhiên chỉ là mặt ngoài, không thể là sâu tầng bên trong. Dù vậy Vinh vẫn kinh ngạc về sự hiện đại của dảo.
Hắn bắt đầu thấy được hy vọng to lớn. Việt Nam bị tàn phá lâu như vậy, nếu như được khoa học kỹ thuật ở nơi đây, nhất định có thể một lần nữa trùng kiến Việt Nam.
Đương nhiên, Đinh Minh cũng không phải cho không. Những người đến đây học chính là sự ủng hộ không nhỏ cho hắn ở Việt Nam. Sự ủng hộ của một đất nước đối với hắn mà nói, cũng là không nhỏ. Thậm chí nếu như đất nước này có quyền lên tiếng to lớn trong Liên Hiệp Quốc, đó cũng không phải nói không.
Đầu năm 1976, đảo Saint nghênh đón hơn 30 đứa trẻ tầm 8 đến 9 tuổi tới từ Việt Nam. Đây đã là số lượng không nhỏ thông qua đàm phán của Đinh Minh với Vinh. Dù sao, ngôi trường này được thành lập với mục đích đào tạo những người bảo vệ Trái Đất mà không phải quân đội cho bất kỳ quốc gia nào.
30 đứa trẻ này sẽ vừa được tinh luyện Chakra, vừa được tham dự vào trường học được tổ chức trên đảo Saint. Họ sẽ dựa vào thiên phú và sự lựa chọn của mình để biết chọn lựa con đường của mình. Tuy nhiên, một điều chắc chắn là những ai không thể vượt qua các bài thi mỗi năm thì sẽ không thể lên lớp. Ai đúp 3 năm sẽ phải về nước. Đó là quy tắc, và sẽ không thay đổi mặc cho ngươi đến từ nơi đâu.
Mặt khác, 20 đứa trẻ chỉ là năm thứ nhất. Từ năm thứ hai, Đinh Minh vẫn trao quyền tuyển chọn cho công ty Stark. Chỉ có những đứa trẻ biểu hiện tốt, đạo đức tốt mới được tuyển chọn vào Học viện.
Trở lại New York, Đinh Minh liên lạc với tổ chức của mình. Phải nói qua hơn 20 năm mất tích của hắn, tổ chức vẫn cố gắng hoạt động như thường. Điều này là nhờ công của Harker, người năm nay đã hơn 70 tuổi.
“Harker, ngươi đừng cực khổ như vậy, tuổi già nên giữ sức khỏe.” Đinh Minh cười nắm tay ông lão Harker, nói.
“Ai, Shadow Paladin, ta nhìn thấy ngươi trưởng thành từ khi còn nhỏ.” Ông lão Harker bùi ngùi nói: “Năm đó ngươi cứu tính mạng của gia đình ta, mới đây mà đã hơn 30 năm rồi. Người đời đều nói ngươi đã chết, có người thay thế ngươi. Chỉ có ta biết rằng ngươi vẫn như vậy, vẫn là người đó. Sau tấm mặt nạ kia vẫn là Shadow Paladin mà ta đã biết.”
Đinh Minh ngậm ngùi không nói, hắn cũng cảm thấy mình nợ ông lão khá nhiều.
“Siêu anh hùng của ta, lần này ngươi tới là muốn làm gì?” Ông lão đánh vỡ trầm mặc, nghi ngờ hỏi.
“Ta muốn hỏi về Kamar Taj, qua nhiều năm như vậy, liệu có tìm kiếm được sự tồn tại của nó không?” Đinh Minh tò mò hỏi.
“E rằng còn không được. Kamar Taj như là không tồn tại vậy. Mặc dù trong suốt 20 năm chúng ta đều đang cố gắng tìm kiếm, nhưng vẫn không thể thấy sự tồn tại của nó. Ngay cả ta đều nghi ngờ phải chăng ngươi sai lầm?” Harker lắc đầu nói. Hắn đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không tìm thấy được nơi kia.
Đinh Minh nghĩ lại, e rằng chỉ có Phi lôi thần thuật vượt qua cấp Kage, hắn mới có cách tìm thấy được không gian kia. Nếu không, e rằng chỉ có người dẫn vào mới được.
Mặt khác, nếu sức mạnh của hắn đạt tới một mức nào đó, hẳn có thể dùng nắm đấm đánh xuyên qua không gian, từ đó đạt tới Kamar Taj. Dù sao phẫn nộ Hulk chính là từng làm như vậy. Dùng nắm đấm đánh xuyên qua không gian, di chuyển trong không gian khác.
Tuy nhiên, hắn nghĩ sức mạnh đến trình độ đó e rằng rất không dễ. Hắn vẫn là suy nghĩ làm sao tăng cường Phi lôi thần thuật thì thực tế hơn.
Tuy rằng không tìm kiếm được Kamar Taj nhưng Đinh Minh vẫn quyết định dẫn Jean đi tham quan một chút ngôi làng bên cạnh Kamar Taj. Hắn hy vọng Ancient One có thể cảm ứng được hắn và Jean, từ đó cho phép bọn họ đi vào.
Một ngày này, Đinh Minh xuất hiện trong biệt thự X. Không, từ giờ có lẽ phải nói là học viện X rồi.
Bước vào học viện, nhìn thấy những đứa trẻ đang luyện tập khống chế năng lực của mình, Đinh Minh cảm thấy rất vui vẻ.
“Charles, em vì sao khổ não như vậy?” Đinh Minh cười hỏi một người đang ngồi cạnh bàn làm việc.
“Ta đang than thở vì Erik, Raven. Hai người đó hiện tại thực sự là…” Charles buồn bực, thấy là Đinh Minh, hơi giật mình, cười nói: “Một người còn ở trong tù, một người thì không biết đi đâu.”
Có lẽ do sự tồn tại của Đinh Minh, Days of Future Past chưa từng xảy ra. Cho nên có thể nói hai người này hiện tại vẫn đi với nhau, quyết chí vì sự tồn tại của dị nhân.
Đối với Đinh Minh mà nói, chuyện nhỏ có thể thay đổi, chuyện lớn không thể.
“Xem ra Raven vẫn chưa trở về? Nhưng ta nghĩ cô ấy rồi sẽ trở về thôi. Nơi này dù sao cũng là nhà của nàng.” Đinh Minh cười nói.
“Hy vọng như vậy đi. Ta vẫn mong muốn sự trở về của nàng mà không được như nguyện.” Charles thờ dài nói.
“Raven bị ảnh hưởng khá sâu bởi Erik, nàng cho rằng dị nhân và nhân loại là hai khái niệm khác biệt và rằng dị nhân nên tranh đấu để tìm kiếm sự tự do cho mình.” Đinh Minh trầm ngâm nói.
“Hành động của nàng chỉ càng ngày càng gây nên sự thù ghét của nhân loại và chính phủ.” Charles nặng nề nói: “Sẽ đến một ngày, khi mâu thuẫn bùng nổ, chiến tranh nhất định sẽ xảy ra.”
“Em yên tâm, Charles, ta nhất định sẽ ngăn cản chiến tranh trước khi nó kịp xảy ra.” Đinh Minh tự tin nói. Hắn có lòng tin vào chính mình. Hắn còn có gần 30 năm nữa để tăng cường chính mình.
30 năm sau, liên tiếp các sự kiện xảy ra, e rằng lúc đó hắn sẽ bận tối mặt tối mũi.
“Thân thể e rằng đã đạt tới một mức giới hạn, muốn tăng lên nữa e rằng rất khó. Chakra luôn là từ từ dần tiến, e rằng phải đổi lấy vô số năm mới đạt được. Tinh thần cũng là như vậy. Tuy nhiên ứng dụng về tinh thần có thể học được từ Kamar Taj. Vấn đề là ta còn chưa tìm được nơi đó.” Đinh Minh nhíu chặt mày: “Kiếm kỹ? Kiếm đạo hư vô mờ mịt, biết tìm ở phương nào? Nhẫn thuật? Huyễn thuật? Hiền nhân thuật? Đều là phụ trợ cho con đường của ta mà thôi.”
“Haizz, chả lẽ phải học mấy nhẫn thuật? Nếu không Chakra nhiều thật là phí phạm. Học gì đây?” Đinh Minh tiếp tục suy nghĩ: “Rasengan? Oh …. Rasengan?”
“Nếu Rasengan được tạo ra như một nhẫn thuật không cần kết ấn, liệu kiếm pháp của ta cũng là một nhẫn thuật không cần kết ấn?” Đinh Minh trầm ngâm.
“Đinh, mặc dù ta rất có lòng tin ở anh, nhưng có đôi khi, đại thế của thế giới không phải một hay hai người có thể làm được.” Charles cắt đứt dòng suy nghĩ của Đinh Minh, nói.
“Cho nên chúng ta mới cần triệu tập đủ sức mạnh. Charles, chúng ta cần nhiều người hơn trở thành anh hùng. Cần nhiều người hơn gánh vác sứ mạng bảo vệ Trái Đất và nhân loại.” Đinh Minh cười nói.
“Đúng vậy chúng ta cần nhiều sức mạnh hơn.” Charles gật đầu đồng ý.
“Và đó là lý do tại sao hôm nay ta đến nơi đây. Ta cần dẫn Jean đi tìm kiếm Kamar Taj.” Đinh Minh nêu ra ý kiến của mình.
“Oh, Đinh, anh đã tìm được Kamar Taj rồi sao?” Charles tò mò hỏi.
“Hoàn toàn ngược lại. Kamar Taj dường như một mê vụ, hoàn toàn không cho phép người đời nhìn thấy nó.” Đinh Minh dừng một chút rồi nói: “Ta dẫn Jean đi chẳng qua là tìm vận may mà thôi. Chỉ mong Ancient One cảm ứng được chúng ta, cho phép chúng ta xuất nhập.”
“Vậy cũng tốt, không tìm được thì cứ coi như một cuộc du lịch.” Charles cười nói: “Dù sao Jean luôn ở trong trường. Nàng cần đi ra để thể nghiệm vẻ đẹp của bên ngoài.”
“Được, em gọi Jean đi, ta sẽ nói chuyện với em ấy.” Đinh Minh gật đầu nói.
“Anh chờ một chút.” Nói xong, Charles nhắm mắt lại, tinh thần lan tràn ra.
Mấy mươi giây sau, hắn mở mắt ra, nói với Đinh Minh: “Jean đang trên đường đến, em ấy tỏ ra rất vui vẻ.”
Một lúc sau, cửa vòng hiệu trưởng mở ra, một cô bé tóc đỏ rụt rè đi vào. Vừa vào cửa, nàng nói: “Chào giáo sư, chào Super hero Shadow Paladin.”
“Jean, rất vui được gặp lại em. Có vẻ đã mấy năm kể từ khi lần đầu chúng ta gặp mặt.” Đinh Minh cười nói: “Đến, ta cho em cái này.”
Đinh Minh lấy ra một con búp bê vải, đưa cho Jean rồi nói: “Ta đã nhắc nhở em cứ gọi ta là Đinh là được rồi. Ta nghĩ em sẽ rất thích nó.”
“Vâng em rất thích, cám ơn anh.” Jean cười tươi rói.
“Không cần khách sáo, đây là em nên được.” Tuy nói vậy nhưng Đinh Minh dường như rất hưởng thụ cảm giác được Jean cám ơn.
“Jean, bắt đầu từ tuần sau, Đinh sẽ dẫn em rời khỏi trường. Anh ấy sẽ tìm kiếm người trị liệu cho em.” Charles cười nói.
Jean có vẻ rất không muốn. Nàng đã quen với ngôi trường này. Tuy rằng vẫn bị các bạn xa lánh vì khả năng của mình, nhưng nàng vẫn không hề từ bỏ, vẫn muốn có bạn.
“Jean, không cần lo lắng, em không phải rời khỏi ngôi trường này mãi mãi. Em có thể quay trở lại đây bất cứ lúc nào.” Đinh Minh mỉm cười: “Ngôi trường này vĩnh viễn là nhà của em.”
“Với lại, chuyến đi này có thể chỉ là một cuộc du lịch mà thôi.” Đinh Minh thầm nghĩ.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Năm 1976, đảo Saint hoan nghênh những vị khách mới. Đó là một phái đoàn đến từ Việt Nam. Đinh Minh đã phải sắp xếp để phái đoàn này tiến tới trong bí mật.
“Đinh, đảo Saint thật là kỳ diệu, nơi đây quả thực đã vượt qua thế giới mấy thập kỷ.” Người trưởng đoàn, Nguyễn Trọng Vinh, nói rằng.
“Ngài quá khen, chỉ là một chút đồ chơi nho nhỏ.” Đinh Minh cười nói.
“Nếu đó là đồ chơi nho nhỏ, thế giới này chắc đang ở thời kỳ đồ đá.” Vinh cười đùa nói.
“Đến, ta dẫn ngài đi tham quan Học viện của chúng tôi, tuy nhiên, có lẽ chỉ mình ngài đi được thôi.” Đinh Minh cười nói.
“Được rồi, ta cũng biết viện trưởng ngài sẽ không muốn quá nhiều người quan sát.” Vinh cười nói.
Dẫn Nguyễn Trọng Vinh đến tòa Học viện, Đinh Minh dẫn hắn đi tham quan nơi luyện tập của các học viên. Biểu diễn cho Vinh xem sự kỳ diệu của Chakra.
Mặc dù đã có sự dặn dò trước của Thủ tướng, Vinh vẫn bị kinh dị không nhẹ.
“Ta nghĩ ngài Thủ tướng và cao tầng nhất định sẽ đồng ý cho bọn trẻ tới đây học.” Vinh cười nói: “Nơi này thật sự là thiên đường của những điều kỳ diệu.”
“Tới, ta mời ngài nếm món đặc sản ở đây.” Đinh Minh cười nói, dẫn Vinh tới quán ăn.
“Nơi này vây cá mập rất nổi tiếng, vì hòn đảo nằm ngay trên biển, chúng tôi rất dễ dàng bắt được cá mập.” Đinh Minh giới thiệu cho Vinh.
“Vây cá mập? Ở Việt Nam e rằng không thể được hưởng dụng món này. Ta thực sự là không có chút nào hối hận khi đến đây.” Vinh cười nói.
Đinh Minh sử dụng hai ngày để dẫn Vinh đi quan sát các nơi ở đảo. Tất nhiên chỉ là mặt ngoài, không thể là sâu tầng bên trong. Dù vậy Vinh vẫn kinh ngạc về sự hiện đại của dảo.
Hắn bắt đầu thấy được hy vọng to lớn. Việt Nam bị tàn phá lâu như vậy, nếu như được khoa học kỹ thuật ở nơi đây, nhất định có thể một lần nữa trùng kiến Việt Nam.
Đương nhiên, Đinh Minh cũng không phải cho không. Những người đến đây học chính là sự ủng hộ không nhỏ cho hắn ở Việt Nam. Sự ủng hộ của một đất nước đối với hắn mà nói, cũng là không nhỏ. Thậm chí nếu như đất nước này có quyền lên tiếng to lớn trong Liên Hiệp Quốc, đó cũng không phải nói không.
Đầu năm 1976, đảo Saint nghênh đón hơn 30 đứa trẻ tầm 8 đến 9 tuổi tới từ Việt Nam. Đây đã là số lượng không nhỏ thông qua đàm phán của Đinh Minh với Vinh. Dù sao, ngôi trường này được thành lập với mục đích đào tạo những người bảo vệ Trái Đất mà không phải quân đội cho bất kỳ quốc gia nào.
30 đứa trẻ này sẽ vừa được tinh luyện Chakra, vừa được tham dự vào trường học được tổ chức trên đảo Saint. Họ sẽ dựa vào thiên phú và sự lựa chọn của mình để biết chọn lựa con đường của mình. Tuy nhiên, một điều chắc chắn là những ai không thể vượt qua các bài thi mỗi năm thì sẽ không thể lên lớp. Ai đúp 3 năm sẽ phải về nước. Đó là quy tắc, và sẽ không thay đổi mặc cho ngươi đến từ nơi đâu.
Mặt khác, 20 đứa trẻ chỉ là năm thứ nhất. Từ năm thứ hai, Đinh Minh vẫn trao quyền tuyển chọn cho công ty Stark. Chỉ có những đứa trẻ biểu hiện tốt, đạo đức tốt mới được tuyển chọn vào Học viện.
Trở lại New York, Đinh Minh liên lạc với tổ chức của mình. Phải nói qua hơn 20 năm mất tích của hắn, tổ chức vẫn cố gắng hoạt động như thường. Điều này là nhờ công của Harker, người năm nay đã hơn 70 tuổi.
“Harker, ngươi đừng cực khổ như vậy, tuổi già nên giữ sức khỏe.” Đinh Minh cười nắm tay ông lão Harker, nói.
“Ai, Shadow Paladin, ta nhìn thấy ngươi trưởng thành từ khi còn nhỏ.” Ông lão Harker bùi ngùi nói: “Năm đó ngươi cứu tính mạng của gia đình ta, mới đây mà đã hơn 30 năm rồi. Người đời đều nói ngươi đã chết, có người thay thế ngươi. Chỉ có ta biết rằng ngươi vẫn như vậy, vẫn là người đó. Sau tấm mặt nạ kia vẫn là Shadow Paladin mà ta đã biết.”
Đinh Minh ngậm ngùi không nói, hắn cũng cảm thấy mình nợ ông lão khá nhiều.
“Siêu anh hùng của ta, lần này ngươi tới là muốn làm gì?” Ông lão đánh vỡ trầm mặc, nghi ngờ hỏi.
“Ta muốn hỏi về Kamar Taj, qua nhiều năm như vậy, liệu có tìm kiếm được sự tồn tại của nó không?” Đinh Minh tò mò hỏi.
“E rằng còn không được. Kamar Taj như là không tồn tại vậy. Mặc dù trong suốt 20 năm chúng ta đều đang cố gắng tìm kiếm, nhưng vẫn không thể thấy sự tồn tại của nó. Ngay cả ta đều nghi ngờ phải chăng ngươi sai lầm?” Harker lắc đầu nói. Hắn đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không tìm thấy được nơi kia.
Đinh Minh nghĩ lại, e rằng chỉ có Phi lôi thần thuật vượt qua cấp Kage, hắn mới có cách tìm thấy được không gian kia. Nếu không, e rằng chỉ có người dẫn vào mới được.
Mặt khác, nếu sức mạnh của hắn đạt tới một mức nào đó, hẳn có thể dùng nắm đấm đánh xuyên qua không gian, từ đó đạt tới Kamar Taj. Dù sao phẫn nộ Hulk chính là từng làm như vậy. Dùng nắm đấm đánh xuyên qua không gian, di chuyển trong không gian khác.
Tuy nhiên, hắn nghĩ sức mạnh đến trình độ đó e rằng rất không dễ. Hắn vẫn là suy nghĩ làm sao tăng cường Phi lôi thần thuật thì thực tế hơn.
Tuy rằng không tìm kiếm được Kamar Taj nhưng Đinh Minh vẫn quyết định dẫn Jean đi tham quan một chút ngôi làng bên cạnh Kamar Taj. Hắn hy vọng Ancient One có thể cảm ứng được hắn và Jean, từ đó cho phép bọn họ đi vào.
Một ngày này, Đinh Minh xuất hiện trong biệt thự X. Không, từ giờ có lẽ phải nói là học viện X rồi.
Bước vào học viện, nhìn thấy những đứa trẻ đang luyện tập khống chế năng lực của mình, Đinh Minh cảm thấy rất vui vẻ.
“Charles, em vì sao khổ não như vậy?” Đinh Minh cười hỏi một người đang ngồi cạnh bàn làm việc.
“Ta đang than thở vì Erik, Raven. Hai người đó hiện tại thực sự là…” Charles buồn bực, thấy là Đinh Minh, hơi giật mình, cười nói: “Một người còn ở trong tù, một người thì không biết đi đâu.”
Có lẽ do sự tồn tại của Đinh Minh, Days of Future Past chưa từng xảy ra. Cho nên có thể nói hai người này hiện tại vẫn đi với nhau, quyết chí vì sự tồn tại của dị nhân.
Đối với Đinh Minh mà nói, chuyện nhỏ có thể thay đổi, chuyện lớn không thể.
“Xem ra Raven vẫn chưa trở về? Nhưng ta nghĩ cô ấy rồi sẽ trở về thôi. Nơi này dù sao cũng là nhà của nàng.” Đinh Minh cười nói.
“Hy vọng như vậy đi. Ta vẫn mong muốn sự trở về của nàng mà không được như nguyện.” Charles thờ dài nói.
“Raven bị ảnh hưởng khá sâu bởi Erik, nàng cho rằng dị nhân và nhân loại là hai khái niệm khác biệt và rằng dị nhân nên tranh đấu để tìm kiếm sự tự do cho mình.” Đinh Minh trầm ngâm nói.
“Hành động của nàng chỉ càng ngày càng gây nên sự thù ghét của nhân loại và chính phủ.” Charles nặng nề nói: “Sẽ đến một ngày, khi mâu thuẫn bùng nổ, chiến tranh nhất định sẽ xảy ra.”
“Em yên tâm, Charles, ta nhất định sẽ ngăn cản chiến tranh trước khi nó kịp xảy ra.” Đinh Minh tự tin nói. Hắn có lòng tin vào chính mình. Hắn còn có gần 30 năm nữa để tăng cường chính mình.
30 năm sau, liên tiếp các sự kiện xảy ra, e rằng lúc đó hắn sẽ bận tối mặt tối mũi.
“Thân thể e rằng đã đạt tới một mức giới hạn, muốn tăng lên nữa e rằng rất khó. Chakra luôn là từ từ dần tiến, e rằng phải đổi lấy vô số năm mới đạt được. Tinh thần cũng là như vậy. Tuy nhiên ứng dụng về tinh thần có thể học được từ Kamar Taj. Vấn đề là ta còn chưa tìm được nơi đó.” Đinh Minh nhíu chặt mày: “Kiếm kỹ? Kiếm đạo hư vô mờ mịt, biết tìm ở phương nào? Nhẫn thuật? Huyễn thuật? Hiền nhân thuật? Đều là phụ trợ cho con đường của ta mà thôi.”
“Haizz, chả lẽ phải học mấy nhẫn thuật? Nếu không Chakra nhiều thật là phí phạm. Học gì đây?” Đinh Minh tiếp tục suy nghĩ: “Rasengan? Oh …. Rasengan?”
“Nếu Rasengan được tạo ra như một nhẫn thuật không cần kết ấn, liệu kiếm pháp của ta cũng là một nhẫn thuật không cần kết ấn?” Đinh Minh trầm ngâm.
“Đinh, mặc dù ta rất có lòng tin ở anh, nhưng có đôi khi, đại thế của thế giới không phải một hay hai người có thể làm được.” Charles cắt đứt dòng suy nghĩ của Đinh Minh, nói.
“Cho nên chúng ta mới cần triệu tập đủ sức mạnh. Charles, chúng ta cần nhiều người hơn trở thành anh hùng. Cần nhiều người hơn gánh vác sứ mạng bảo vệ Trái Đất và nhân loại.” Đinh Minh cười nói.
“Đúng vậy chúng ta cần nhiều sức mạnh hơn.” Charles gật đầu đồng ý.
“Và đó là lý do tại sao hôm nay ta đến nơi đây. Ta cần dẫn Jean đi tìm kiếm Kamar Taj.” Đinh Minh nêu ra ý kiến của mình.
“Oh, Đinh, anh đã tìm được Kamar Taj rồi sao?” Charles tò mò hỏi.
“Hoàn toàn ngược lại. Kamar Taj dường như một mê vụ, hoàn toàn không cho phép người đời nhìn thấy nó.” Đinh Minh dừng một chút rồi nói: “Ta dẫn Jean đi chẳng qua là tìm vận may mà thôi. Chỉ mong Ancient One cảm ứng được chúng ta, cho phép chúng ta xuất nhập.”
“Vậy cũng tốt, không tìm được thì cứ coi như một cuộc du lịch.” Charles cười nói: “Dù sao Jean luôn ở trong trường. Nàng cần đi ra để thể nghiệm vẻ đẹp của bên ngoài.”
“Được, em gọi Jean đi, ta sẽ nói chuyện với em ấy.” Đinh Minh gật đầu nói.
“Anh chờ một chút.” Nói xong, Charles nhắm mắt lại, tinh thần lan tràn ra.
Mấy mươi giây sau, hắn mở mắt ra, nói với Đinh Minh: “Jean đang trên đường đến, em ấy tỏ ra rất vui vẻ.”
Một lúc sau, cửa vòng hiệu trưởng mở ra, một cô bé tóc đỏ rụt rè đi vào. Vừa vào cửa, nàng nói: “Chào giáo sư, chào Super hero Shadow Paladin.”
“Jean, rất vui được gặp lại em. Có vẻ đã mấy năm kể từ khi lần đầu chúng ta gặp mặt.” Đinh Minh cười nói: “Đến, ta cho em cái này.”
Đinh Minh lấy ra một con búp bê vải, đưa cho Jean rồi nói: “Ta đã nhắc nhở em cứ gọi ta là Đinh là được rồi. Ta nghĩ em sẽ rất thích nó.”
“Vâng em rất thích, cám ơn anh.” Jean cười tươi rói.
“Không cần khách sáo, đây là em nên được.” Tuy nói vậy nhưng Đinh Minh dường như rất hưởng thụ cảm giác được Jean cám ơn.
“Jean, bắt đầu từ tuần sau, Đinh sẽ dẫn em rời khỏi trường. Anh ấy sẽ tìm kiếm người trị liệu cho em.” Charles cười nói.
Jean có vẻ rất không muốn. Nàng đã quen với ngôi trường này. Tuy rằng vẫn bị các bạn xa lánh vì khả năng của mình, nhưng nàng vẫn không hề từ bỏ, vẫn muốn có bạn.
“Jean, không cần lo lắng, em không phải rời khỏi ngôi trường này mãi mãi. Em có thể quay trở lại đây bất cứ lúc nào.” Đinh Minh mỉm cười: “Ngôi trường này vĩnh viễn là nhà của em.”
“Với lại, chuyến đi này có thể chỉ là một cuộc du lịch mà thôi.” Đinh Minh thầm nghĩ.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!