Màn đêm bao phủ Themyscira trong sự yên tĩnh, lạnh lẽo. Các binh lính nhẹ nhàng di chuyển, không gây nên một tiếng động. Họ như những con mèo, trong đêm tối rình coi những chú chuột.
Diana dễ dàng đi tới một gò đất phía trước tòa lầu cao nhất Themyscira. Đó là bởi vì nàng chính là một trong số các chiến binh. Mọi người sẽ không cản lại nàng. Hơn nữa, nàng cũng quen thuộc lối đi tắt, cho nên tới đây rất nhanh. Còn Đinh Minh? Hắn chính là chuyên gia trong việc đột nhập. Hắn chỉ cần tàng hình và mọi chuyện sẽ xong hết. Nếu muốn trốn qua con mắt của người bình thường, dù bọn họ là bất tử thì đối với Đinh Minh mà nói, vẫn là cực kỳ dễ dàng.
“Diana, là đây sao?” Đinh Minh cười hỏi.
“Ta bắt đầu tin tưởng anh có thể giúp ta tiêu diệt Ares.” Diana khen ngợi nói.
“Được rồi, bắt đầu đi.” Đinh Minh đưa tay ra. Diana nắm lấy tay hắn. Hai người phiêu lên theo gió như thần tiên quyến lữ, bay tới cửa sổ nơi ánh đèn tỏa sáng.
Thực ra Đinh Minh biết không có sự giúp đỡ của hắn, Diana vẫn có thể leo lên cửa sổ được. Chẳng qua hắn chính là không nói. Hắc hắc….
Tới đây, Diana lấy đi chiếc Lasso of Hestia, một tấm khiên, sau đó nàng chạy thẳng vào trong, nhảy xuống dưới và lấy đi “God Killer” – Thanh kiếm diệt thần.
Trở lại phòng, Diana trông thấy một bộ áo giáp. Đinh Minh khen: “Rất đẹp, rất hợp với em.”
Trang bị xong xuôi, Đinh Minh mang theo nàng trở về. Diana thay áo giáp, khoác lên một bộ áo choàng màu đen. Hai người trở lại, vừa vặn bắt gặp Steve đang xem một tấm bản đồ. Hắn đập đập một chiếc đồng hồ, có vẻ như nó đã hỏng.
“Cái gì vậy?” Diana chỉ vào đồng hồ, hỏi.
“Là đồng hồ” Đinh Minh mỉm cười nói: “Nó cho em biết thời gian.”
“Thời gian, là vật gì vậy?” Diana nhặt lên đồng hồ, không để ý tới sự giật mình kinh ngạc khi hai người tiến vào của Steve: “Một vật kỳ lạ.”
“Mặt trời mọc, mặt trời lặn, một ngày lại một ngày đi qua. Sự trôi qua đó chúng ta gọi nó là thời gian.” Đinh Minh cười nói: “Vật này có thể cho chúng ta biết khi nào một ngày kết thúc, khi nào một ngày lại bắt đầu.”
“Thật kỳ diệu.” Diana yêu thích không buông tay.
“Nếu em thích, khi nào tới London ta sẽ mua một chiếc cho em.” Đinh Minh cười nói. Hắn có mang một số vàng. Vì thời đại khác biệt cho nên không dùng được tiền mặt.
“Thật chứ?” Diana vui sướng kêu lên, tuy rằng nàng không biết London là nơi nào nhưng nàng vẫn thích có một chiếc đồng hồ như vậy. Nàng trả lại chiếc đồng hồ cho Steve. Steve hơi cảm thấy mất mát, bất quá rất nhanh hắn lại quên đi. Bây giờ chuyện quan trọng nhất với hắn là mang quyển sổ về cho Tình báo Anh.
“Đương nhiên là thật.” Đinh Minh cười nói. “Chúng ta có thể ngoắc tay.” Nói xong, hắn làm bộ dạng ngoắc tay lên.
“Ngoắc tay? Là gì vậy?” Diana càng tò mò.
“Là hành động chứng minh lời ta nói sẽ thành sự thật.” Đinh Minh cười nói.
“Được, ngoắc tay” Diana cười nói. Tay nàng cùng Đinh Minh ngoắc lại với nhau.
“Hai người, không muốn thể hiện tình cảm trước mặt người khác. Hiện tại chúng ta phải làm là làm sao rời khỏi nơi này.” Steve vội vàng xen vào.
“Được rồi.” Đinh Minh cười.
Ba người nhanh chóng thu dọn hành lý. Dưới sự dẫn đường của Diana, ba người nhanh chóng tới một chiếc thuyền cô độc, treo móc ở bên bờ.
Ba người đang thu dọn thuyền, chuẩn bị khởi hành thì một đoàn kỵ sĩ phóng lại đây, dẫn đầu là Hippolyta.
Diana tách ra Đinh Minh và Steve, nàng một mình đi tới đối mặt với Nữ hoàng:
“Con sẽ đi, mẹ à.” Diana kiên định nói: “Con không thể làm ngơ khi người vô tội đang phải bỏ mạng.” Nàng tiếp tục nói: “Nếu không ai bảo vệ thế giới khỏi Ares, thì con phải làm.” Nàng dừng một chút rồi nói càng kiên định hơn: “Con phải đi.”
“Mẹ biết.” Nữ hoàng trầm tĩnh nói: “Hoặc chí ít là mẹ biết mẹ không thể cản con.”
Hippolyta xuống ngựa, đi tới trước mặt Diana: “Có rất nhiều… Rất nhiều điều con không hiểu.”
“Con đủ hiểu biết.” Diana đáp lại: “Rằng con sẵn lòng chiến đấu cho những người không thể tự chiến đấu.” Nàng nói tiếp: “Giống như mẹ đã từng.”
“Con biết nếu như con chọn ra đi…” Nữ hoàng nghẹn ngào: “Con có thể sẽ không bao giờ trở lại.”
“Con sẽ là ai nếu con ở lại chứ?” Diana kiên định đáp lại.
“Vật này là cho con khi con đạt tới tuổi trưởng thành.” Hippolyta trao một chiếc vòng đầu cho Diana: “Còn một năm nữa con mới trưởng thành. Ta trao nó cho con trước.”
Bên cạnh Antiope cũng tới gần, nắm lấy vai Diana: “Cố lên Diana, con đường ở phía trước là của con.”
Hippolyta ôm lấy Diana, thì thào bên tai Diana: “Hãy cẩn thận ở thế giới con người, Diana. Họ không xứng đáng có con.”
“E hèm, các vị, ta có mấy lời muốn nói.” Đinh Minh cười xen vào: “Đây cũng không phải là vĩnh biệt, ta có thể mang Diana trở về. Nói xong hắn đưa hai chiếc phi tiêu cho Hippolyta: “Một khi có nguy hiểm, bóp nát một chiếc, ta sẽ đến ngay nếu như ta còn ở thế giới này. Nhưng hãy giữ lại ít nhất một chiếc, nếu không ta không thể thực hiện không gian truyền tống tới Themyscira.”
“Mẹ, như vậy quá tốt rồi.” Diana vội vàng nói, rất vui sướng.
“Thật sự có thể như vậy sao?” Hippolyta nghi hoặc.
“Hãy tin tưởng ở ta, Nữ hoàng.” Đinh Minh cười nói.
“Được rồi, chúng ta nên đi.” Đinh Minh cúi đầu chào Nữ hoàng và Antiope, sau đó hắn dắt tay Diana xoay người rời đi. Diana hơi quay lại, vẫy tay với đoàn kỵ sĩ.
Hai người leo lên chiếc thuyền. Thuyền căng buồm mà đi, chỉ nghe trên bờ còn truyền tới tiếng nói của Nữ hoàng: “Con vĩnh viễn là tình yêu vĩ đại của ta, Diana.”
Trên đảo, Anitope nói với Hippolyta: “Người nên nói với nó.”
“Nó biết càng nhiều, hắn càng dễ dàng tìm tới nó.” Trong mắt Hippolyta có nước mắt.
Trên thuyền, Diana hỏi Steve: “Bao lâu nữa thì chúng ta tới cuộc chiến?”
“Cuộc chiến, phần nào?” Steve đang bận rộn trên thuyền, hỏi lại: “Mặt trận phía Tây ở Pháp kéo dài 640 km, từ dãy Alps cho tới biển Bắc.”
“Vậy thì nơi cuộc chiến diễn ra khốc liệt nhất vậy. Nếu như anh đưa tôi tới đó, tôi chắc sẽ tìm ra Ares.” Diana nói.
“Ares? Thần Chiến Tranh ấy hả?” Steve dừng tay công việc lại, cười đùa nói.
“Thần Chiến Tranh là trách nhiệm của chúng tôi.” Diana gật gù, nàng cầm lên lưỡi gươm God Killer của mình: “Chỉ có người Amazon mới đánh bại được hắn.” Nàng vuốt vẽ lưỡi gươm: “Bằng nó.”
“Và khi tôi đánh bại hắn, chiến tranh sẽ kết thúc.” Diana não đại động mở.
Đinh Minh cười, hắn cũng không giải thích, đến thời điểm, tự nhiên Diana sẽ hiểu. Có điều, hắn vẫn là nói: “Diana, giết Ares không thể kết thúc được chiến tranh. Chiến tranh là do con người tạo ra, chỉ có con người mới kết thúc được nó.”
“Hoặc là một sinh vật mạnh đến nỗi có thể dùng sức mạnh của mình kết thúc chiến tranh.” Đinh Minh thầm nghĩ, hắn nghĩ tới Kaguya từng làm qua điều đó.
“Không, chỉ cần giết chết Ares là có thể kết thúc mọi cuộc chiến tranh.” Diana kiên định nói, hiển nhiên, những câu chuyện của Hippolyta thực sự là đầu độc nàng nhiều lắm.
“Tôi rất cảm kích tinh thần của cô, Diana…” Steve dường như bó tay rồi: “Nhưng cuộc chiến tranh này, nó cực kỳ hỗn loạn, và không có nhiều điều chúng ta có thể làm.” Tuy rằng Steve rất phục sức mạnh của Đinh Minh nhưng hắn cũng không cho rằng người bạn mới quen này có thể ảnh hưởng chiến tranh. Dù sao, mức độ bao hàm của nó quá rộng lớn. Cho dù sau này Diana thành công giết chết Ludendorff, nhưng Ludendorff cũng chỉ là một viên tướng lãnh mà thôi. Hắn cũng không phải Hitler. Cho dù là giết Hitler cũng sẽ có người bổ sung vào vị trí của hắn, huống chi là Ludendorff.
“Chúng ta có thể trở lại London và cố tìm người có thể làm.” Steve kiên trì nói.
“Tôi chính là người có thể làm được.” Diana kiên định nói: “Và khi tôi tìm ra và tiêu diệt Ares, quân Đức sẽ không chịu sự ảnh hưởng của hắn nữa. Họ sẽ lại là người tốt và thế giới sẽ tốt đẹp hơn.”
Steve nhìn chằm chằm Diana một lúc, bên cạnh Đinh Minh đã không nhịn được mỉm cười.
“Tuyệt.” Steve nói.
“Rồi anh sẽ thấy.” Diana thản nhiên nói.
“Được rồi.” Đinh Minh nhìn ánh trăng đã lên cao: “Là lúc ngủ một giấc. Hôm nay đã trải qua quá nhiều.”
Ba người tìm chỗ để ngủ. Thấy Đinh Minh ngay lập tức nằm xuống bên cạnh Diana, Steve trợn tròn mắt: “Đinh, hai người tiến triển nhanh vậy sao?”
“Cái gì tiến triển?” Diana trợn mắt hỏi lại.
“Không có gì, có điều, là những người bạn, chúng ta nên ngủ bên cạnh nhau, phải không Diana?” Đinh Minh chột dạ nói.
“Phải đấy, nên như vậy.” Diana liên tục gật đầu.
Steve xoay chuyển ánh mắt, hắn rất muốn tố giác Đinh Minh, có điều hắn đang nợ Đinh Minh đây. Thế là Steve giữ yên lặng, chỉ nói: “Được rồi, ta cầu chúc các ngươi mau sớm thành hôn.”
“Thành hôn? Đó là gì vậy?” Diana lại nghi hoặc.
“Thành hôn là một việc thiêng liêng, Diana.” Đinh Minh cười nói: “Em và chồng của mình tới trước thẩm phán, và thề yêu, tôn trọng và yêu thương lẫn nhau, cho tới khi cái chết chia lìa.”
“Họ có như vậy không? Yêu nhau tới chết?” Diana nghi hoặc nhiều kinh khủng.
“Có người không, có người có, trong trường hợp của ta là có.” Đinh Minh cười nói, nhìn thẳng vào mắt Diana.
Diana sắc mặt hơi ửng đỏ. Nàng không hiểu tại sao tự nhiên mặt mình nóng lên.
“Vậy tại sao họ lại làm vậy?” Diana vì tránh cho mình xấu hổ, vội vàng hỏi.
“Vì kết hôn là một việc thiêng liêng, Diana.” Đinh Minh mỉm cười, vẫn nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Cô chưa từng gặp người đàn ông nào sao? Diana” Steve xen vào hỏi, hắn thực sự là chịu đủ hai người tình tứ với nhau: “Giống như cha cô chẳng hạn?”
“Tôi không có cha.” Diana thản nhiên nói: “Mẹ tôi nặn tôi từ đất sét, và Thần Zeus cho tôi sự sống.”
“Tiện ghê nhỉ.” Steve tỏ vẻ không tin.
“Được rồi Diana, ở chỗ chúng ta, ý ta là chỗ ta và Steve, trẻ em được tạo ra bằng cách khác.” Đinh Minh cười nói.
“Anh đang nói tới sinh học sinh sản?” Diana hỏi lại.
“Đúng vậy.” Đinh Minh cười gật gù.
“Thế thì em biết.” Diana cười nói: “Em biết tất cả về điều đó.”
“Đúng vậy, trừ điều đó ra, còn có những điều khác nữa.” Đinh Minh nói vui. Hắn nhớ mang máng một số lời thoại trong phim Wonder Woman.
“Khoái cảm xác thịt?” Diana nói đương nhiên, như thể nàng trải qua rồi vậy.
Đinh Minh ho khan một tiếng, hắn có thể chưa biết đoạn này.
“Cô biết cả đoạn đó nữa cơ à?” Bên ngoài Steve xen vào, vẻ mặt như gặp quỷ. Dù sao bọn họ đều biết Diana từ nhỏ sống trên đảo, chưa từng gặp người đàn ông nào.
“Tôi đã đọc cả 12 quyển luận văn của Clio về khoái cảm xác thịt.” Diana thản nhiên nói, vẻ mặt rất tự hào.
Đinh Minh nhăn trán: “12 quyển? Em….” Hắn cạn lời.
“Cô có mang theo quyển nào bên người không?” Steve xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên hỏi.
“Anh sẽ không thích chúng đâu.” Diana nói thật.
“Có lẽ, nhưng có lẽ tôi sẽ thích.” Steve cười cợt.
“Không đâu, anh sẽ không thích đâu.” Diana cười nói.
“Tại sao lại không đây?” Steve tò mò hỏi.
“Chúng đưa ra kết luận rằng đàn ông cần thiết cho việc sinh sản.” Diana khoa tay múa chân: “Nhưng khi nói tới khoái cảm, thì không cần thiết.”
“Không.” Đinh Minh cùng Steve cùng kêu lên, Đinh Minh tiếp lời: “Rõ ràng là không, Diana.” Vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, cứ như thể đang đàm luận chuyện lớn.
Diana bối rối, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Đinh Minh, nó quá mãnh liệt. Chợt nàng quay đầu đi: “Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.” Đinh Minh cùng Steve cùng đáp lại.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Màn đêm bao phủ Themyscira trong sự yên tĩnh, lạnh lẽo. Các binh lính nhẹ nhàng di chuyển, không gây nên một tiếng động. Họ như những con mèo, trong đêm tối rình coi những chú chuột.
Diana dễ dàng đi tới một gò đất phía trước tòa lầu cao nhất Themyscira. Đó là bởi vì nàng chính là một trong số các chiến binh. Mọi người sẽ không cản lại nàng. Hơn nữa, nàng cũng quen thuộc lối đi tắt, cho nên tới đây rất nhanh. Còn Đinh Minh? Hắn chính là chuyên gia trong việc đột nhập. Hắn chỉ cần tàng hình và mọi chuyện sẽ xong hết. Nếu muốn trốn qua con mắt của người bình thường, dù bọn họ là bất tử thì đối với Đinh Minh mà nói, vẫn là cực kỳ dễ dàng.
“Diana, là đây sao?” Đinh Minh cười hỏi.
“Ta bắt đầu tin tưởng anh có thể giúp ta tiêu diệt Ares.” Diana khen ngợi nói.
“Được rồi, bắt đầu đi.” Đinh Minh đưa tay ra. Diana nắm lấy tay hắn. Hai người phiêu lên theo gió như thần tiên quyến lữ, bay tới cửa sổ nơi ánh đèn tỏa sáng.
Thực ra Đinh Minh biết không có sự giúp đỡ của hắn, Diana vẫn có thể leo lên cửa sổ được. Chẳng qua hắn chính là không nói. Hắc hắc….
Tới đây, Diana lấy đi chiếc Lasso of Hestia, một tấm khiên, sau đó nàng chạy thẳng vào trong, nhảy xuống dưới và lấy đi “God Killer” – Thanh kiếm diệt thần.
Trở lại phòng, Diana trông thấy một bộ áo giáp. Đinh Minh khen: “Rất đẹp, rất hợp với em.”
Trang bị xong xuôi, Đinh Minh mang theo nàng trở về. Diana thay áo giáp, khoác lên một bộ áo choàng màu đen. Hai người trở lại, vừa vặn bắt gặp Steve đang xem một tấm bản đồ. Hắn đập đập một chiếc đồng hồ, có vẻ như nó đã hỏng.
“Cái gì vậy?” Diana chỉ vào đồng hồ, hỏi.
“Là đồng hồ” Đinh Minh mỉm cười nói: “Nó cho em biết thời gian.”
“Thời gian, là vật gì vậy?” Diana nhặt lên đồng hồ, không để ý tới sự giật mình kinh ngạc khi hai người tiến vào của Steve: “Một vật kỳ lạ.”
“Mặt trời mọc, mặt trời lặn, một ngày lại một ngày đi qua. Sự trôi qua đó chúng ta gọi nó là thời gian.” Đinh Minh cười nói: “Vật này có thể cho chúng ta biết khi nào một ngày kết thúc, khi nào một ngày lại bắt đầu.”
“Thật kỳ diệu.” Diana yêu thích không buông tay.
“Nếu em thích, khi nào tới London ta sẽ mua một chiếc cho em.” Đinh Minh cười nói. Hắn có mang một số vàng. Vì thời đại khác biệt cho nên không dùng được tiền mặt.
“Thật chứ?” Diana vui sướng kêu lên, tuy rằng nàng không biết London là nơi nào nhưng nàng vẫn thích có một chiếc đồng hồ như vậy. Nàng trả lại chiếc đồng hồ cho Steve. Steve hơi cảm thấy mất mát, bất quá rất nhanh hắn lại quên đi. Bây giờ chuyện quan trọng nhất với hắn là mang quyển sổ về cho Tình báo Anh.
“Đương nhiên là thật.” Đinh Minh cười nói. “Chúng ta có thể ngoắc tay.” Nói xong, hắn làm bộ dạng ngoắc tay lên.
“Ngoắc tay? Là gì vậy?” Diana càng tò mò.
“Là hành động chứng minh lời ta nói sẽ thành sự thật.” Đinh Minh cười nói.
“Được, ngoắc tay” Diana cười nói. Tay nàng cùng Đinh Minh ngoắc lại với nhau.
“Hai người, không muốn thể hiện tình cảm trước mặt người khác. Hiện tại chúng ta phải làm là làm sao rời khỏi nơi này.” Steve vội vàng xen vào.
“Được rồi.” Đinh Minh cười.
Ba người nhanh chóng thu dọn hành lý. Dưới sự dẫn đường của Diana, ba người nhanh chóng tới một chiếc thuyền cô độc, treo móc ở bên bờ.
Ba người đang thu dọn thuyền, chuẩn bị khởi hành thì một đoàn kỵ sĩ phóng lại đây, dẫn đầu là Hippolyta.
Diana tách ra Đinh Minh và Steve, nàng một mình đi tới đối mặt với Nữ hoàng:
“Con sẽ đi, mẹ à.” Diana kiên định nói: “Con không thể làm ngơ khi người vô tội đang phải bỏ mạng.” Nàng tiếp tục nói: “Nếu không ai bảo vệ thế giới khỏi Ares, thì con phải làm.” Nàng dừng một chút rồi nói càng kiên định hơn: “Con phải đi.”
“Mẹ biết.” Nữ hoàng trầm tĩnh nói: “Hoặc chí ít là mẹ biết mẹ không thể cản con.”
Hippolyta xuống ngựa, đi tới trước mặt Diana: “Có rất nhiều… Rất nhiều điều con không hiểu.”
“Con đủ hiểu biết.” Diana đáp lại: “Rằng con sẵn lòng chiến đấu cho những người không thể tự chiến đấu.” Nàng nói tiếp: “Giống như mẹ đã từng.”
“Con biết nếu như con chọn ra đi…” Nữ hoàng nghẹn ngào: “Con có thể sẽ không bao giờ trở lại.”
“Con sẽ là ai nếu con ở lại chứ?” Diana kiên định đáp lại.
“Vật này là cho con khi con đạt tới tuổi trưởng thành.” Hippolyta trao một chiếc vòng đầu cho Diana: “Còn một năm nữa con mới trưởng thành. Ta trao nó cho con trước.”
Bên cạnh Antiope cũng tới gần, nắm lấy vai Diana: “Cố lên Diana, con đường ở phía trước là của con.”
Hippolyta ôm lấy Diana, thì thào bên tai Diana: “Hãy cẩn thận ở thế giới con người, Diana. Họ không xứng đáng có con.”
“E hèm, các vị, ta có mấy lời muốn nói.” Đinh Minh cười xen vào: “Đây cũng không phải là vĩnh biệt, ta có thể mang Diana trở về. Nói xong hắn đưa hai chiếc phi tiêu cho Hippolyta: “Một khi có nguy hiểm, bóp nát một chiếc, ta sẽ đến ngay nếu như ta còn ở thế giới này. Nhưng hãy giữ lại ít nhất một chiếc, nếu không ta không thể thực hiện không gian truyền tống tới Themyscira.”
“Mẹ, như vậy quá tốt rồi.” Diana vội vàng nói, rất vui sướng.
“Thật sự có thể như vậy sao?” Hippolyta nghi hoặc.
“Hãy tin tưởng ở ta, Nữ hoàng.” Đinh Minh cười nói.
“Được rồi, chúng ta nên đi.” Đinh Minh cúi đầu chào Nữ hoàng và Antiope, sau đó hắn dắt tay Diana xoay người rời đi. Diana hơi quay lại, vẫy tay với đoàn kỵ sĩ.
Hai người leo lên chiếc thuyền. Thuyền căng buồm mà đi, chỉ nghe trên bờ còn truyền tới tiếng nói của Nữ hoàng: “Con vĩnh viễn là tình yêu vĩ đại của ta, Diana.”
Trên đảo, Anitope nói với Hippolyta: “Người nên nói với nó.”
“Nó biết càng nhiều, hắn càng dễ dàng tìm tới nó.” Trong mắt Hippolyta có nước mắt.
Trên thuyền, Diana hỏi Steve: “Bao lâu nữa thì chúng ta tới cuộc chiến?”
“Cuộc chiến, phần nào?” Steve đang bận rộn trên thuyền, hỏi lại: “Mặt trận phía Tây ở Pháp kéo dài 640 km, từ dãy Alps cho tới biển Bắc.”
“Vậy thì nơi cuộc chiến diễn ra khốc liệt nhất vậy. Nếu như anh đưa tôi tới đó, tôi chắc sẽ tìm ra Ares.” Diana nói.
“Ares? Thần Chiến Tranh ấy hả?” Steve dừng tay công việc lại, cười đùa nói.
“Thần Chiến Tranh là trách nhiệm của chúng tôi.” Diana gật gù, nàng cầm lên lưỡi gươm God Killer của mình: “Chỉ có người Amazon mới đánh bại được hắn.” Nàng vuốt vẽ lưỡi gươm: “Bằng nó.”
“Và khi tôi đánh bại hắn, chiến tranh sẽ kết thúc.” Diana não đại động mở.
Đinh Minh cười, hắn cũng không giải thích, đến thời điểm, tự nhiên Diana sẽ hiểu. Có điều, hắn vẫn là nói: “Diana, giết Ares không thể kết thúc được chiến tranh. Chiến tranh là do con người tạo ra, chỉ có con người mới kết thúc được nó.”
“Hoặc là một sinh vật mạnh đến nỗi có thể dùng sức mạnh của mình kết thúc chiến tranh.” Đinh Minh thầm nghĩ, hắn nghĩ tới Kaguya từng làm qua điều đó.
“Không, chỉ cần giết chết Ares là có thể kết thúc mọi cuộc chiến tranh.” Diana kiên định nói, hiển nhiên, những câu chuyện của Hippolyta thực sự là đầu độc nàng nhiều lắm.
“Tôi rất cảm kích tinh thần của cô, Diana…” Steve dường như bó tay rồi: “Nhưng cuộc chiến tranh này, nó cực kỳ hỗn loạn, và không có nhiều điều chúng ta có thể làm.” Tuy rằng Steve rất phục sức mạnh của Đinh Minh nhưng hắn cũng không cho rằng người bạn mới quen này có thể ảnh hưởng chiến tranh. Dù sao, mức độ bao hàm của nó quá rộng lớn. Cho dù sau này Diana thành công giết chết Ludendorff, nhưng Ludendorff cũng chỉ là một viên tướng lãnh mà thôi. Hắn cũng không phải Hitler. Cho dù là giết Hitler cũng sẽ có người bổ sung vào vị trí của hắn, huống chi là Ludendorff.
“Chúng ta có thể trở lại London và cố tìm người có thể làm.” Steve kiên trì nói.
“Tôi chính là người có thể làm được.” Diana kiên định nói: “Và khi tôi tìm ra và tiêu diệt Ares, quân Đức sẽ không chịu sự ảnh hưởng của hắn nữa. Họ sẽ lại là người tốt và thế giới sẽ tốt đẹp hơn.”
Steve nhìn chằm chằm Diana một lúc, bên cạnh Đinh Minh đã không nhịn được mỉm cười.
“Tuyệt.” Steve nói.
“Rồi anh sẽ thấy.” Diana thản nhiên nói.
“Được rồi.” Đinh Minh nhìn ánh trăng đã lên cao: “Là lúc ngủ một giấc. Hôm nay đã trải qua quá nhiều.”
Ba người tìm chỗ để ngủ. Thấy Đinh Minh ngay lập tức nằm xuống bên cạnh Diana, Steve trợn tròn mắt: “Đinh, hai người tiến triển nhanh vậy sao?”
“Cái gì tiến triển?” Diana trợn mắt hỏi lại.
“Không có gì, có điều, là những người bạn, chúng ta nên ngủ bên cạnh nhau, phải không Diana?” Đinh Minh chột dạ nói.
“Phải đấy, nên như vậy.” Diana liên tục gật đầu.
Steve xoay chuyển ánh mắt, hắn rất muốn tố giác Đinh Minh, có điều hắn đang nợ Đinh Minh đây. Thế là Steve giữ yên lặng, chỉ nói: “Được rồi, ta cầu chúc các ngươi mau sớm thành hôn.”
“Thành hôn? Đó là gì vậy?” Diana lại nghi hoặc.
“Thành hôn là một việc thiêng liêng, Diana.” Đinh Minh cười nói: “Em và chồng của mình tới trước thẩm phán, và thề yêu, tôn trọng và yêu thương lẫn nhau, cho tới khi cái chết chia lìa.”
“Họ có như vậy không? Yêu nhau tới chết?” Diana nghi hoặc nhiều kinh khủng.
“Có người không, có người có, trong trường hợp của ta là có.” Đinh Minh cười nói, nhìn thẳng vào mắt Diana.
Diana sắc mặt hơi ửng đỏ. Nàng không hiểu tại sao tự nhiên mặt mình nóng lên.
“Vậy tại sao họ lại làm vậy?” Diana vì tránh cho mình xấu hổ, vội vàng hỏi.
“Vì kết hôn là một việc thiêng liêng, Diana.” Đinh Minh mỉm cười, vẫn nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Cô chưa từng gặp người đàn ông nào sao? Diana” Steve xen vào hỏi, hắn thực sự là chịu đủ hai người tình tứ với nhau: “Giống như cha cô chẳng hạn?”
“Tôi không có cha.” Diana thản nhiên nói: “Mẹ tôi nặn tôi từ đất sét, và Thần Zeus cho tôi sự sống.”
“Tiện ghê nhỉ.” Steve tỏ vẻ không tin.
“Được rồi Diana, ở chỗ chúng ta, ý ta là chỗ ta và Steve, trẻ em được tạo ra bằng cách khác.” Đinh Minh cười nói.
“Anh đang nói tới sinh học sinh sản?” Diana hỏi lại.
“Đúng vậy.” Đinh Minh cười gật gù.
“Thế thì em biết.” Diana cười nói: “Em biết tất cả về điều đó.”
“Đúng vậy, trừ điều đó ra, còn có những điều khác nữa.” Đinh Minh nói vui. Hắn nhớ mang máng một số lời thoại trong phim Wonder Woman.
“Khoái cảm xác thịt?” Diana nói đương nhiên, như thể nàng trải qua rồi vậy.
Đinh Minh ho khan một tiếng, hắn có thể chưa biết đoạn này.
“Cô biết cả đoạn đó nữa cơ à?” Bên ngoài Steve xen vào, vẻ mặt như gặp quỷ. Dù sao bọn họ đều biết Diana từ nhỏ sống trên đảo, chưa từng gặp người đàn ông nào.
“Tôi đã đọc cả 12 quyển luận văn của Clio về khoái cảm xác thịt.” Diana thản nhiên nói, vẻ mặt rất tự hào.
Đinh Minh nhăn trán: “12 quyển? Em….” Hắn cạn lời.
“Cô có mang theo quyển nào bên người không?” Steve xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên hỏi.
“Anh sẽ không thích chúng đâu.” Diana nói thật.
“Có lẽ, nhưng có lẽ tôi sẽ thích.” Steve cười cợt.
“Không đâu, anh sẽ không thích đâu.” Diana cười nói.
“Tại sao lại không đây?” Steve tò mò hỏi.
“Chúng đưa ra kết luận rằng đàn ông cần thiết cho việc sinh sản.” Diana khoa tay múa chân: “Nhưng khi nói tới khoái cảm, thì không cần thiết.”
“Không.” Đinh Minh cùng Steve cùng kêu lên, Đinh Minh tiếp lời: “Rõ ràng là không, Diana.” Vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, cứ như thể đang đàm luận chuyện lớn.
Diana bối rối, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Đinh Minh, nó quá mãnh liệt. Chợt nàng quay đầu đi: “Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.” Đinh Minh cùng Steve cùng đáp lại.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!