Hiệp Sĩ Trong Marvel - Chương 50: Thời trang của Diana
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Hiệp Sĩ Trong Marvel


Chương 50: Thời trang của Diana


London là một thành phố lớn. Là thủ đô của nước Anh, nó tập trung hết thảy chính trị, văn hóa, nghệ thuật, kinh tế, giải trí, thời trang, chăm sóc sức khỏe, truyền thông, du lịch, giao thông và quân sự của nước này.

London tập trung dân chúng đông nhất nước Anh. Nó có lịch sử rất lâu đời. London được thành lập bởi người Rome, những người đã đặt tên nó là Londinium. Đầu tiên, nó chỉ là một thành phố nhỏ, nhưng tới thế kỷ thứ 19, London bao gồm những vùng đất xung quanh nó nữa. Chúng là Middlesex, Essex. Surrey, Kent và Hertfordshire.

Không giống như rất nhiều nước, từ khi sự lên ngôi của vua William, London trải qua số lượng chiến tranh có thể nói là khá ít ỏi. Đây là lý do tại sao nơi này được phát triển phồn vinh như thế. Rất nhiều các kiến trúc lịch sử đều chưa từng bị phá hủy. Điều này khiến cho nền du lịch ở London phát triển nhanh chóng.

Từ năm 1831 đến năm 1925, London còn được xưng là thành phố lớn nhất thế giới. Tuy nhiên, cũng vì sự đông đúc của nó, nơi đây từng xảy ra rất nhiều dịch bệnh. Căn bệnh dịch tả vào năm 1848 đã mang đi 14000 nhân mạng và 6000 vào năm 1866.

Hiện tại, năm 1918, London nghênh đón ba vị khách nhân.

“Chào buổi sáng, Diana.” Đinh Minh cười nói khi thấy sự thức tỉnh của Diana: “Hoan nghênh em tới London.” 

“Nó xấu quá.” Diana vươn mình đứng dậy, nhìn chăm chú London rồi đưa ra một lời như vậy.

“Cũng không phải ai cũng thích nó.” Steve xen vào.

Ba người đi tới trên đường phố London. Một chiếc xe ô tô đi ngang qua. Diana trợn tròn mắt: “Đó là quái vật gì vậy?”

“Đó là ô tô, Diana.” Đinh Minh lôi kéo nàng sang một bên tránh đường: “Giống như ngựa, người ta dùng nó để đi đường.”

“Làm sao người ta có thể khiến một cái hộp sắt di chuyển?” Diana tò mò hỏi.

“A, nó liên quan tới rất nhiều kiến thức, từ từ rồi em sẽ biết thôi.” Đinh Minh xoa một cái mồ hôi trán.

“Chào buổi sáng người đẹp.” Một anh lính đi ở bên đường lên tiếng kêu gào: “Dễ thương quá cơ.”

Đinh Minh hơi đen mặt, vội vàng lôi kéo Diana đi tiếp.

“Tại sao bọn họ lại nắm tay nhau?” Diana chỉ vào một đôi tình nhân, hỏi.

“Khi quan hệ bạn bè thân thiết tới một mức nào đó, bọn họ sẽ nắm tay nhau.” Đinh Minh cười nói, sau đó hắn vô sỉ nắm tay Diana: “Giống như ta và em vậy.”

“Đinh, ngươi quá vô sỉ, ta khinh bỉ ngươi.” Steve đi đằng sau khịt mũi khinh thường nói.

“Tới, tới bên này, không phải bên đó.” Steve vội vàng chỉ đường cho hai người. 

“Tới chỗ cuộc chiến tranh!” Diana hưng phấn nói.

Đinh Minh che lại trán của mình, hắn vội vàng chỉnh lại Diana, nếu không mọi người lại tưởng nàng đi gây sự với ai: “Cuộc chiến không phải ở bên này, là ở hướng khác.” Khi thấy vẻ mặt không lành của Diana, hắn vội vàng nói: “Có điều chúng ta đang đi chuẩn bị cho cuộc chiến. Ta và Steve còn cần chuẩn bị nhiều hơn, sau đó chúng ta mới có thể chỉ chỗ Ares cho em và giúp em.”

“Đúng vậy, chúng ta phải đưa cuốn sổ này cho cấp trên trước.” Steve vội vàng xen vào.

Diana miễn cưỡng nghe theo, bất chợt nàng phát hiện một cô gái đang ôm một đứa bé ngồi ở bên đường:

“Ồ, một đứa bé.” Nàng vội vàng xông lại. Cũng may Đinh Minh nhanh tay nhanh mắt cản lại nàng. Hắn vội vàng nói: “Đứa bé đó không phải nặn từ đất sét đâu. Hơn nữa chúng ta còn có việc gấp.”

Hắn kiên định lôi kéo Diana theo sau lưng Steve. Diana hiện tại mặc dù rất khỏe, nhưng còn chưa phải đối thủ của hắn. Sức mạnh của nàng chỉ tương đương 5 tấn mà thôi. Nàng cần kích hoạt sức mạnh của mình và Đinh Minh đang lên kế hoạch cho điều đó. Dù sao, bản thân hắn đã thay thế Steve, hắn cũng không thể để Diana đánh mất sức mạnh của mình. 

Sau đó ba người tới cửa hàng bán quần áo.

“Tới đây làm gì?” Diana tò mò hỏi.

“Chúng ta cần thay đổi quần áo.” Đinh Minh cười nói: “Không thể mặc như em để đến gặp cấp trên của Steve được, nếu không người ta sẽ sợ hãi.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Diana, Đinh Minh vội nói: “Sợ một chiến binh như em sẽ gây tổn thương cho họ.”

“Anh có cần không?” Diana tò mò hỏi.

“Ta? Có lẽ có đi, dù sao bộ đồ này chỉ khi nào ta đi hành hiệp trượng nghĩa.” Đinh Minh cười nói.

“Cám ơn chúa, anh không chết.” Vừa vào cửa là tiếng kêu mừng của một người phụ nữ. Cô ta vội vàng ôm lấy Steve: “Hoan hô! Tôi đã nghĩ anh chết rồi cho tới khi nhận được cuộc gọi của anh, biết không?”

Cô quay qua nói với Đinh Minh cùng Diana: “Anh ấy đã biến mất suốt mấy tuần. Chẳng báo tin gì cả. Chẳng hề giống anh ấy.” Cô dừng một chút rồi chìa tay ra với Đinh Minh: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Etta Candy. Tôi là thư ký của Steve Trevor.”

Đinh Minh cười bắt tay với cô. Bên cạnh Diana tò mò hỏi: “Thư ký là gì vậy?”

“Tôi làm mọi việc, anh ấy bảo tôi đi đâu thì tôi đi đấy. Anh ấy bảo làm gì thì tôi làm đấy.” Etta vui vẻ nói.

“Ở chỗ của tôi, như vậy gọi là nô lệ.” Diana ngữ khí kinh người.

Đinh Minh che trán. Steve thở dài.

“Tôi thật sự thích cô ấy.” Etta nói với Steve.

“Tuyệt quá, mời mọi người đi trước.” Steve vội vàng nói.

“Thật đấy, tôi thích cô ấy.” Etta chân thành nói: “Và cảm giác đúng là rất giống như vậy ngoài trừ tiền lương được trả rất hậu. Việc ta phải làm là rất khó, phải không?”

Mọi người vừa nói vừa đi vào sâu bên trong cửa hàng.

“Đây là thứ cô gọi là áo giáp của nước cô sao?” Diana đi tới bên cạnh một chiếc váy, vuốt ve nó, tò mò hỏi.

“Áo giáp? Nó là thời trang. Nó che bụng của ta.” Etta vội vàng sửa lại.

“Sao phải che bụng?” Diana hỏi.

“Phụ nữ nào bụng mỡ sẽ không hỏi câu đó đâu.” Etta đương nhiên nói.

Đến gần một chiếc áo lông, Etta giới thiệu: “Kín đáo nhưng không hoàn toàn là không thú vị.”

“Thử nó đi, Diana.” Đinh Minh cười nói.

“Được thôi,…” Diana cởi áo khoác ra, cũng may Đinh Minh chú ý tới, vội vàng lấy áo khoác lên che lại thân thể của nàng.

Etta vội vàng dẫn Diana tới nơi thay quần áo.

Thay một bộ áo liền váy màu tím, Diana thể hiện một màn đá chân kinh diễm.

“Làm sao một người phụ nữ có thể chiến đấu khi mặc nó chứ?” Nàng nói, rất không hài lòng.

“Chiến đấu? Chúng tôi dùng nguyên tắc của mình.” Etta rất rõ ràng hiểu lầm ý của Diana: “Đó là cách chúng tôi được ủng hộ. Mặc dù tôi không phản đối việc dùng chân tay nếu có cơ hội.”

Diana lại đổi một bộ trông giống như công sở thời hiện đại.

“Rất dễ thương đấy.” Etta nói, có điều nàng câm nặng khi Diana giơ chân lên, đá rách váy.

“Ngứa quá, nó làm tôi nghẹt thở.” Diana thay một chiếc áo cao cổ…
.
.
.
Trong khi đó, Đinh Minh cùng Steve cùng nhau đi dạo quanh nơi này.
Steve dẫn Đinh Minh thay một bộ quần áo. Hắn lấy một chiếc áo trắng, quần kaki cùng một chiếc giày tây. Ngoài ra hắn còn khoác lên một chiếc áo khoác màu đen, dài đến đùi, đội thêm một chiếc mũ cao bồi màu đen.

“Được đấy, Đinh, ngươi đúng là tuýp của ta.” Steve cười nói.

“Đúng đấy, chúng ta chỉ khác màu mà thôi.” Đinh Minh cười nói: “Nơi này có bán đồng hồ không?”

“Có đấy, đi theo ta.” Steve dẫn đường Đinh Minh tới một quầy hàng. Nơi này trưng bày đủ các loại đồng hồ kiểu dáng những năm 1918.

“Chiếc này.” Đinh Minh chỉ vào một chiếc đồng hồ mạ vàng, nói. Hắn đưa một cục vàng cho Steve, nói: “Không cần trả lại.”

“Xem ra ngươi cũng là một người giàu có, tất nhiên là trong thế giới của ngươi.” Steve cười nói.

“A, làm siêu anh hùng rất nhiều lúc cần sự giàu có duy trì. Nếu không, nhiều khi ngươi không thể giữ lương tâm của mình.” Đinh Minh cười nói.

“Thật vậy chăng?” Steve nghi hoặc, dù sao hắn cũng chưa từng làm siêu anh hùng, thậm chí không biết khái niệm siêu anh hùng là gì.

“Một ngày nào đó, thế giới của ngươi sẽ cần người có năng lực đứng ra. Lúc đó ngươi sẽ hiểu.” Đinh Minh không nói chơi, đích xác thế giới DC nguy hiểm không kém gì Marvel, chẳng qua nó sở hữu một số anh hùng cực kỳ mạnh mẽ từ rất sớm. Ví dụ như Superman, Wonder woman, The Flash,…

Trong khi đó, thế giới Marvel có gì? Hulk? Xin nhờ, một tên không thể kiểm soát suy nghĩ của mình?
Thor? Xin nhờ, người ta hiện tại còn là một đứa trẻ kiêu ngạo không biết đúng sai.

Trông cậy vào Ancient One hay Professor X? Bọn họ cũng không phải vạn năng, không làm được mỗi ngày ra đả đảo tội phạm như The Flash. Bọn họ chính xác mà nói, là trùm cuối của bên siêu anh hùng. Hơn nữa, bọn họ cũng chưa từng được hưởng danh xưng siêu cấp anh hùng. Còn vì sao thì Đinh Minh cũng không biết nữa, có lẽ vì ít người biết đến đi.

“Etta, Diana đâu rồi?” Quay trở lại gặp Etta, Đinh Minh quan tâm hỏi.

“Cô ấy đang thử số 226.” Etta cười nói.

Diana bước ra, trông khá đẹp trong bộ áo xám cổ. 

“Etta, nhiệm vụ của cô là làm Diana trông bớt gây rối trí.” Steve bất mãn nói.

Đinh Minh cười cầm lên một chiếc kính, đeo vào cho Diana: “Thử cái này xem nào.”

“Thật à? Kính sao? Đột nhiên cô ấy không phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất anh từng thấy sao?” Etta bất mãn nói.

“Tốt hơn rồi đấy.” Steve thật lòng nói.

Bốn người đi ra ngoài cửa hàng, Diana hùng hổ mang theo gươm và lá chắn xông ra.

“Được rồi, ta nghĩ em nên đưa vật này cho Etta. Cô ấy sẽ giữ chúng giúp em.” Đinh Minh nói với Diana.

“Ồ không, em không nghĩ như vậy đâu.” Diana vội vàng phản đối.

“Cô phải bỏ kiếm xuống, xin cô đấy, Diana.” Steve nói, hắn đang xoát mồ hôi lạnh trên trán.

“Nó không hợp với bộ đồ.” Etta xua tay nói.

“Uhm, không hề tí nào, Diana.” Đinh Minh gật gù.

“Hứa với tôi, cô sẽ bảo vệ nó bằng cả tính mạng của mình.” Diana nhìn thẳng vào mắt Etta, nói.

“Vâng…” Etta sững sờ.

“Được rồi, hãy đưa cả chiếc lá chắn cho cô ấy.” Đinh Minh lấy xuống kiếm và lá chắn trong tay Diana, giao vào tay Etta.

“Cảm ơn Etta.” Đinh Minh chân thành nói, sau đó hắn cùng với Diana và Steve rời đi.

Etta vừa định rời đi, nhưng bất chợt thấy những bóng người đang lần theo ba người. Nàng vội vàng đi theo.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

London là một thành phố lớn. Là thủ đô của nước Anh, nó tập trung hết thảy chính trị, văn hóa, nghệ thuật, kinh tế, giải trí, thời trang, chăm sóc sức khỏe, truyền thông, du lịch, giao thông và quân sự của nước này.

London tập trung dân chúng đông nhất nước Anh. Nó có lịch sử rất lâu đời. London được thành lập bởi người Rome, những người đã đặt tên nó là Londinium. Đầu tiên, nó chỉ là một thành phố nhỏ, nhưng tới thế kỷ thứ 19, London bao gồm những vùng đất xung quanh nó nữa. Chúng là Middlesex, Essex. Surrey, Kent và Hertfordshire.

Không giống như rất nhiều nước, từ khi sự lên ngôi của vua William, London trải qua số lượng chiến tranh có thể nói là khá ít ỏi. Đây là lý do tại sao nơi này được phát triển phồn vinh như thế. Rất nhiều các kiến trúc lịch sử đều chưa từng bị phá hủy. Điều này khiến cho nền du lịch ở London phát triển nhanh chóng.

Từ năm 1831 đến năm 1925, London còn được xưng là thành phố lớn nhất thế giới. Tuy nhiên, cũng vì sự đông đúc của nó, nơi đây từng xảy ra rất nhiều dịch bệnh. Căn bệnh dịch tả vào năm 1848 đã mang đi 14000 nhân mạng và 6000 vào năm 1866.

Hiện tại, năm 1918, London nghênh đón ba vị khách nhân.

“Chào buổi sáng, Diana.” Đinh Minh cười nói khi thấy sự thức tỉnh của Diana: “Hoan nghênh em tới London.” 

“Nó xấu quá.” Diana vươn mình đứng dậy, nhìn chăm chú London rồi đưa ra một lời như vậy.

“Cũng không phải ai cũng thích nó.” Steve xen vào.

Ba người đi tới trên đường phố London. Một chiếc xe ô tô đi ngang qua. Diana trợn tròn mắt: “Đó là quái vật gì vậy?”

“Đó là ô tô, Diana.” Đinh Minh lôi kéo nàng sang một bên tránh đường: “Giống như ngựa, người ta dùng nó để đi đường.”

“Làm sao người ta có thể khiến một cái hộp sắt di chuyển?” Diana tò mò hỏi.

“A, nó liên quan tới rất nhiều kiến thức, từ từ rồi em sẽ biết thôi.” Đinh Minh xoa một cái mồ hôi trán.

“Chào buổi sáng người đẹp.” Một anh lính đi ở bên đường lên tiếng kêu gào: “Dễ thương quá cơ.”

Đinh Minh hơi đen mặt, vội vàng lôi kéo Diana đi tiếp.

“Tại sao bọn họ lại nắm tay nhau?” Diana chỉ vào một đôi tình nhân, hỏi.

“Khi quan hệ bạn bè thân thiết tới một mức nào đó, bọn họ sẽ nắm tay nhau.” Đinh Minh cười nói, sau đó hắn vô sỉ nắm tay Diana: “Giống như ta và em vậy.”

“Đinh, ngươi quá vô sỉ, ta khinh bỉ ngươi.” Steve đi đằng sau khịt mũi khinh thường nói.

“Tới, tới bên này, không phải bên đó.” Steve vội vàng chỉ đường cho hai người. 

“Tới chỗ cuộc chiến tranh!” Diana hưng phấn nói.

Đinh Minh che lại trán của mình, hắn vội vàng chỉnh lại Diana, nếu không mọi người lại tưởng nàng đi gây sự với ai: “Cuộc chiến không phải ở bên này, là ở hướng khác.” Khi thấy vẻ mặt không lành của Diana, hắn vội vàng nói: “Có điều chúng ta đang đi chuẩn bị cho cuộc chiến. Ta và Steve còn cần chuẩn bị nhiều hơn, sau đó chúng ta mới có thể chỉ chỗ Ares cho em và giúp em.”

“Đúng vậy, chúng ta phải đưa cuốn sổ này cho cấp trên trước.” Steve vội vàng xen vào.

Diana miễn cưỡng nghe theo, bất chợt nàng phát hiện một cô gái đang ôm một đứa bé ngồi ở bên đường:

“Ồ, một đứa bé.” Nàng vội vàng xông lại. Cũng may Đinh Minh nhanh tay nhanh mắt cản lại nàng. Hắn vội vàng nói: “Đứa bé đó không phải nặn từ đất sét đâu. Hơn nữa chúng ta còn có việc gấp.”

Hắn kiên định lôi kéo Diana theo sau lưng Steve. Diana hiện tại mặc dù rất khỏe, nhưng còn chưa phải đối thủ của hắn. Sức mạnh của nàng chỉ tương đương 5 tấn mà thôi. Nàng cần kích hoạt sức mạnh của mình và Đinh Minh đang lên kế hoạch cho điều đó. Dù sao, bản thân hắn đã thay thế Steve, hắn cũng không thể để Diana đánh mất sức mạnh của mình. 

Sau đó ba người tới cửa hàng bán quần áo.

“Tới đây làm gì?” Diana tò mò hỏi.

“Chúng ta cần thay đổi quần áo.” Đinh Minh cười nói: “Không thể mặc như em để đến gặp cấp trên của Steve được, nếu không người ta sẽ sợ hãi.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Diana, Đinh Minh vội nói: “Sợ một chiến binh như em sẽ gây tổn thương cho họ.”

“Anh có cần không?” Diana tò mò hỏi.

“Ta? Có lẽ có đi, dù sao bộ đồ này chỉ khi nào ta đi hành hiệp trượng nghĩa.” Đinh Minh cười nói.

“Cám ơn chúa, anh không chết.” Vừa vào cửa là tiếng kêu mừng của một người phụ nữ. Cô ta vội vàng ôm lấy Steve: “Hoan hô! Tôi đã nghĩ anh chết rồi cho tới khi nhận được cuộc gọi của anh, biết không?”

Cô quay qua nói với Đinh Minh cùng Diana: “Anh ấy đã biến mất suốt mấy tuần. Chẳng báo tin gì cả. Chẳng hề giống anh ấy.” Cô dừng một chút rồi chìa tay ra với Đinh Minh: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Etta Candy. Tôi là thư ký của Steve Trevor.”

Đinh Minh cười bắt tay với cô. Bên cạnh Diana tò mò hỏi: “Thư ký là gì vậy?”

“Tôi làm mọi việc, anh ấy bảo tôi đi đâu thì tôi đi đấy. Anh ấy bảo làm gì thì tôi làm đấy.” Etta vui vẻ nói.

“Ở chỗ của tôi, như vậy gọi là nô lệ.” Diana ngữ khí kinh người.

Đinh Minh che trán. Steve thở dài.

“Tôi thật sự thích cô ấy.” Etta nói với Steve.

“Tuyệt quá, mời mọi người đi trước.” Steve vội vàng nói.

“Thật đấy, tôi thích cô ấy.” Etta chân thành nói: “Và cảm giác đúng là rất giống như vậy ngoài trừ tiền lương được trả rất hậu. Việc ta phải làm là rất khó, phải không?”

Mọi người vừa nói vừa đi vào sâu bên trong cửa hàng.

“Đây là thứ cô gọi là áo giáp của nước cô sao?” Diana đi tới bên cạnh một chiếc váy, vuốt ve nó, tò mò hỏi.

“Áo giáp? Nó là thời trang. Nó che bụng của ta.” Etta vội vàng sửa lại.

“Sao phải che bụng?” Diana hỏi.

“Phụ nữ nào bụng mỡ sẽ không hỏi câu đó đâu.” Etta đương nhiên nói.

Đến gần một chiếc áo lông, Etta giới thiệu: “Kín đáo nhưng không hoàn toàn là không thú vị.”

“Thử nó đi, Diana.” Đinh Minh cười nói.

“Được thôi,…” Diana cởi áo khoác ra, cũng may Đinh Minh chú ý tới, vội vàng lấy áo khoác lên che lại thân thể của nàng.

Etta vội vàng dẫn Diana tới nơi thay quần áo.

Thay một bộ áo liền váy màu tím, Diana thể hiện một màn đá chân kinh diễm.

“Làm sao một người phụ nữ có thể chiến đấu khi mặc nó chứ?” Nàng nói, rất không hài lòng.

“Chiến đấu? Chúng tôi dùng nguyên tắc của mình.” Etta rất rõ ràng hiểu lầm ý của Diana: “Đó là cách chúng tôi được ủng hộ. Mặc dù tôi không phản đối việc dùng chân tay nếu có cơ hội.”

Diana lại đổi một bộ trông giống như công sở thời hiện đại.

“Rất dễ thương đấy.” Etta nói, có điều nàng câm nặng khi Diana giơ chân lên, đá rách váy.

“Ngứa quá, nó làm tôi nghẹt thở.” Diana thay một chiếc áo cao cổ…
.
.
.
Trong khi đó, Đinh Minh cùng Steve cùng nhau đi dạo quanh nơi này.
Steve dẫn Đinh Minh thay một bộ quần áo. Hắn lấy một chiếc áo trắng, quần kaki cùng một chiếc giày tây. Ngoài ra hắn còn khoác lên một chiếc áo khoác màu đen, dài đến đùi, đội thêm một chiếc mũ cao bồi màu đen.

“Được đấy, Đinh, ngươi đúng là tuýp của ta.” Steve cười nói.

“Đúng đấy, chúng ta chỉ khác màu mà thôi.” Đinh Minh cười nói: “Nơi này có bán đồng hồ không?”

“Có đấy, đi theo ta.” Steve dẫn đường Đinh Minh tới một quầy hàng. Nơi này trưng bày đủ các loại đồng hồ kiểu dáng những năm 1918.

“Chiếc này.” Đinh Minh chỉ vào một chiếc đồng hồ mạ vàng, nói. Hắn đưa một cục vàng cho Steve, nói: “Không cần trả lại.”

“Xem ra ngươi cũng là một người giàu có, tất nhiên là trong thế giới của ngươi.” Steve cười nói.

“A, làm siêu anh hùng rất nhiều lúc cần sự giàu có duy trì. Nếu không, nhiều khi ngươi không thể giữ lương tâm của mình.” Đinh Minh cười nói.

“Thật vậy chăng?” Steve nghi hoặc, dù sao hắn cũng chưa từng làm siêu anh hùng, thậm chí không biết khái niệm siêu anh hùng là gì.

“Một ngày nào đó, thế giới của ngươi sẽ cần người có năng lực đứng ra. Lúc đó ngươi sẽ hiểu.” Đinh Minh không nói chơi, đích xác thế giới DC nguy hiểm không kém gì Marvel, chẳng qua nó sở hữu một số anh hùng cực kỳ mạnh mẽ từ rất sớm. Ví dụ như Superman, Wonder woman, The Flash,…

Trong khi đó, thế giới Marvel có gì? Hulk? Xin nhờ, một tên không thể kiểm soát suy nghĩ của mình?
Thor? Xin nhờ, người ta hiện tại còn là một đứa trẻ kiêu ngạo không biết đúng sai.

Trông cậy vào Ancient One hay Professor X? Bọn họ cũng không phải vạn năng, không làm được mỗi ngày ra đả đảo tội phạm như The Flash. Bọn họ chính xác mà nói, là trùm cuối của bên siêu anh hùng. Hơn nữa, bọn họ cũng chưa từng được hưởng danh xưng siêu cấp anh hùng. Còn vì sao thì Đinh Minh cũng không biết nữa, có lẽ vì ít người biết đến đi.

“Etta, Diana đâu rồi?” Quay trở lại gặp Etta, Đinh Minh quan tâm hỏi.

“Cô ấy đang thử số 226.” Etta cười nói.

Diana bước ra, trông khá đẹp trong bộ áo xám cổ. 

“Etta, nhiệm vụ của cô là làm Diana trông bớt gây rối trí.” Steve bất mãn nói.

Đinh Minh cười cầm lên một chiếc kính, đeo vào cho Diana: “Thử cái này xem nào.”

“Thật à? Kính sao? Đột nhiên cô ấy không phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất anh từng thấy sao?” Etta bất mãn nói.

“Tốt hơn rồi đấy.” Steve thật lòng nói.

Bốn người đi ra ngoài cửa hàng, Diana hùng hổ mang theo gươm và lá chắn xông ra.

“Được rồi, ta nghĩ em nên đưa vật này cho Etta. Cô ấy sẽ giữ chúng giúp em.” Đinh Minh nói với Diana.

“Ồ không, em không nghĩ như vậy đâu.” Diana vội vàng phản đối.

“Cô phải bỏ kiếm xuống, xin cô đấy, Diana.” Steve nói, hắn đang xoát mồ hôi lạnh trên trán.

“Nó không hợp với bộ đồ.” Etta xua tay nói.

“Uhm, không hề tí nào, Diana.” Đinh Minh gật gù.

“Hứa với tôi, cô sẽ bảo vệ nó bằng cả tính mạng của mình.” Diana nhìn thẳng vào mắt Etta, nói.

“Vâng…” Etta sững sờ.

“Được rồi, hãy đưa cả chiếc lá chắn cho cô ấy.” Đinh Minh lấy xuống kiếm và lá chắn trong tay Diana, giao vào tay Etta.

“Cảm ơn Etta.” Đinh Minh chân thành nói, sau đó hắn cùng với Diana và Steve rời đi.

Etta vừa định rời đi, nhưng bất chợt thấy những bóng người đang lần theo ba người. Nàng vội vàng đi theo.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN