Trên đường đi, Steve có những hành động mờ ám, có điều Đinh Minh không để ý, hắn chỉ là vui vẻ đi cùng với Diana.
“Chuyện gì vậy?” Diana tò mò hỏi.
“Hy vọng là không có gì, đi nào.” Steve nói, dẫn đầu đi trước.
Ba người đi vào một cái ngách, Diana tò mò hỏi: “Steve, tại sao chúng ta lại trốn?”
“Đi mau nào” Steve giục.
Tới chỗ tận cùng của ngõ, một người béo ị đi ra, chỉ súng vào mặt Steve: “Đại úy Trevor. Tôi tin là anh có một thứ là tài sản của Ludendorff.”
“Ra là hội nghị người xấu.” Steve nói vậy khi thấy lại mấy người nữa đi ra từ trong hẻm tối, chặn lại con hẻm nhỏ.
Người béo ị lên đạn, chỉ vào Steve: “Đưa cho bọn tôi quyển ghi chú của tiến sĩ Maru.”
“Tôi cất nó ở đâu nhỉ?” Steve giả vờ lục soát người mình, sau đó hắn bất ngờ dùng đầu đập vào tên béo.
“Lùi lại.” Steve vội vàng nói.
Một người áo đen nổ súng, chẳng qua viên đạn rất dễ dàng bị chặn lại bởi phi tiêu của Đinh Minh.
“Em đằng sau, ta đằng trước, Diana.” Nói xong, hắn nhanh chóng lấy phi tiêu ra phi vào người trước mặt trong sự ngỡ ngàng của mấy tên áo đen.
Mấy tên đằng trước và đằng sau liên tục nổ súng, nhưng đều bị phi tiêu của Đinh Minh cùng giáp cổ tay của Diana chặn lại.
Chiến đấu rất nhanh kết thúc, tụi áo đen rất nhanh bị Đinh Minh cùng Diana đánh cho hôn mê.
“Đinh, còn gì khác mà ngươi cùng Diana muốn cho ta xem không?” Steve vẫn chưa hết sợ, dù sao hắn suýt chết.
Tên béo vội vàng từ dưới mặt đất ngồi dậy, định chạy ra hẻm nhỏ, nhưng lại bị một bóng người chặn lại, hóa ra là Etta.
Cô ấy cầm kiếm của Diana, hung dữ nói: “Ông nghĩ mình đang đi đâu vậy?”
Diana lấy ra Lasso of Hestia, vung lên, trói lại chân tên béo.
“Xin lỗi, nhưng rõ ràng ông đang bị Ares kiểm soát.” Diana chân thành nói.
“Diana…” Đinh Minh nhíu mày.
“Để tôi giúp ông được tự do.” Diana tiếp tục nói, không để ý tới Đinh Minh: “Tôi sẽ tìm được Ares ở đâu?”
Etta ngơ ngác mắt nhìn Steve. Steve lắc đầu, tỏ vẻ đã chịu.
Chợt, Diana phát hiện tên béo đã không còn sức sống. Nàng đứng lên, hoang mang nói: “Hắn… hắn chết rồi.”
“Đúng, hắn uống thuốc độc tự tử.” Đinh Minh nắm lấy tay Diana.
“Xyanua.” Steve gật gù.
“Ta nghĩ chúng ta nên tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình” Trầm mặc một lúc, Đinh Minh đánh vỡ bầu không khí.
“Đi thôi.” Steve gật đầu.
Trong phòng hội nghị đang vang lên tiếng hô hào của các nghị viên, các tướng quân.
“Ở yên đây, tôi quay lại ngay.” Steve nói. Có điều Đinh Minh cùng Diana vẫn đi vào. Diana thì tò mò không hiểu chuyện ra sao, còn Đinh Minh thì tò mò không biết hội nghị những năm 1918 là ra sao.
“Thôi nào! Xin các vị.” Một nghị viên đang hô hào.
“Sự thật đáng buồn là, phần lớn bọn họ” Vị nghị viên này tiếp tục nói: “thậm chí không biết họ chiến đấu vì điều gì.”
Mọi người lại bắt đầu ồn ào lên.
“Để ông ấy phát biểu.” Có người hét lên.
“Vâng, cảm ơn, các vị…” Một người để râu mép, tóc vàng nói: “Đức là một đất nước vô cùng tự cao. Họ sẽ không bao giờ đầu hàng.”
Một số người chú ý bên ngoài lại xuất hiện một nam một nữ, có điều sự chú ý rất nhanh bị dẫn dắt về bài phát biểu của người để râu mép này:
“Giờ nghe này. Cách duy nhất để chấm dứt cuộc chiến tranh này…”
“Đại tá, tôi cần nói chuyện với ông ở bên ngoài.” Steve vỗ vai một vị tướng quân, vội vàng nói.
“…. và khôi phục hòa bình của thế giới….” Bên trên, người để râu mép tiếp tục nói: “… đó là đàm phán… một hiệp định đình chiến.”
Người này bắt đầu tập trung nhìn về phía Diana, gây ra sự chú ý của đám đông. Có thể nói hắn rất ngạc nhiên,
“Đó là một người phụ nữ.” Không biết ai nói lên điều này, rất nhanh gây sự chú ý của mọi người.
“Cô ta đang làm gì ở đây vậy? Đưa cô ta ra ngoài.” Vị đại tá kia vội vàng nói. Rất hiển nhiên, ở thời đại này, luôn không có khả năng cho phép phụ nữ tham gia vào các hội nghị như thế này.
“Đưa cô ta ra ngoài.” Đại ta chỉ tay về phía cửa.
“Đi thôi” Đinh Minh kéo tay Diana, kéo nàng ra ngoài. Hắn mới không thèm ở lại đây tí nào. Quá phân biệt nam nữ.
“Xin lỗi… Em gái tôi bị mù, cô ấy không tìm được phòng vệ sinh.” Steve vội vàng giải thích với người bên cạnh.
Đinh Minh hơi đen mặt, hắn cảm thấy có cần thiết dạy cho Steve một bài học mới được. Có điều bây giờ không phải lúc.
Bên trong phòng vẫn vang lên tiếng của ngài để râu mép kia: “Mục tiêu duy nhất của chúng ta vào lần này là phải đạt được hòa bình… bằng bất cứ giá nào!”
Trong phòng lại vang lên tiếng phản đối của các nghị viên.
Diana không vội đi ra ngoài, nàng hỏi: “Sao họ không để ông ấy nói? Ông ấy đang nói tới hòa bình mà.”
Đinh Minh tiếp tục kéo Diana ra ngoài, thì thào vào tai nàng: “Nhưng người khác có vẻ như không thích thế.”
Ba người chờ đợi bên ngoài phòng hội nghị, một lát sau, hội nghị kết thúc, mọi người bắt đầu ra khỏi phòng, đứng bên ngoài bàn luận.
Đại tá đi ra ngoài, hùng hổ đi tới bên Trevor, nói: “Trevor, cậu nghĩ cái quái gì mà đưa phụ nữ vào trong phòng hội nghị?”
“Thông tin tôi đem về lần này là rất nhạy cảm.” Steve cố gắng dẫn dắt đại tá vào chủ đề của mình.
“Đây là một trong những quyển ghi chú của tiến sĩ Maru.” Hắn đưa quyển bút kí cho đại tá.
“Ghi chú?” Đại ta cầm lấy, âm thanh vang dội.
“Ta cần đưa nó cho bên giải mã.” Steve kiên trì nói: “Và tôi cần một cuộc hội kiến ngay lập tức với các vị tướng.”
“Cậu không được cứ thế xông vào và yêu cầu hội kiến với Nội Các….” Đại tá cản lại, hắn dường như không có kiên nhẫn với Steve.
“Thưa ngài, không có ý xúc phạm nhưng những điều tôi đã thấy…” Steve xen vào lời phát biểu dài dòng của đại tá: “Sẽ thay đổi chiều hướng của cuộc chiến tranh.”
“Đại úy Trevor!” Một âm thanh vang lên, cắt đứt sự tranh cãi của hai người. Người để râu mép, tóc vàng kia đi ra: “Tôi nghe nói chúng ta đã mất cậu trong một nhiệm vụ. Ấy thế mà cậu đang ở đây, trở về từ cõi chết. Và tôi thấy cậu đem theo hai người bạn.”
Hắn gật đầu về phía Đinh Minh cùng Diana.
“Tôi chân thành xin lỗi vì đã gây gián đoạn.” Đại tá vội vàng hướng về người để râu mép nói xin lỗi.
“Không, không, không có gì.” Người để râu mép cười nói: “Nhờ vào cô gái trẻ này, căn phòng đủ yên lặng để tôi nói vài lời.”
Hắn tiếp tục nói: “Ta là Patrick Morgan, sẵn sàng phục vụ.” Hắn thậm chí còn cúi đầu trước Diana.
“Diana, công chúa của Themys…” Diana đang định kiêu ngạo nói.
Bên cạnh Steve vội vàng nói: “Prince, Diana Prince.”
“Và đây là Đinh Minh Potter.” Steve chỉ vào Đinh Minh, Đinh Minh gật gù nói với Patrick: “Ngài cứ gọi ta là Đinh, ngài Patrick.”
“Bọn họ và tôi đang hợp tác với nhau.” Steve gật đầu nói: “Bọn họ thật ra đã giúp tôi mang quyển ghi chú về đây. Nó được lấy từ phòng thí nghiệm của tiến sĩ Maru.”
“Tôi nghĩ thông tin bên trong sẽ thay đổi chiều hướng của cuộc chiến tranh.” Steve kiên trì nói.
“Chúa ơi.” Patrick cầm lấy quyển ghi chú: “Chính là tiến sĩ Độc?”
“Vâng.” Steve đáp lại, hắn hơi mừng rỡ, có lẽ ngài Patrick sẽ ủng hộ hắn.
Quả thật đúng như vậy, ngài Patrick rất nhanh sẽ triệu tập các tướng và đội giải mã. Bọn họ quây quần quanh tấm bản đồ, lấy ra quyển sổ để phân tích.
“Thú vị đấy, còn tin tình báo gì nữa không?” Một vị tướng quân theo dõi những gì phân tích được, rất nhanh nói.
“Thật đáng buồn là không, thưa ngài, bên giải mã không biết gì hơn.” Một âm thanh đáp lại.
Diana đi tới bên bàn, trông thấy tấm hình của một tướng quân người Đức.
“Đó là Ludendorff.” Đinh Minh chú ý tới Diana, hắn nói: “Tướng quân của người Đức.”
“Có vẻ như nó là sự pha trộn giữa hai ngôn ngữ.” Một vị tướng quân đánh thức sự trầm tư của hai người.
“Nhưng như thế là họ không thể xác minh là hai ngôn ngữ gì.” Vị tướng quân này tiếp tục nói.
“Tiếng Ottoman và Sumer.” Diana đột nhiên xen vào.
Mọi người quay đầu lại, ngơ ngác nhìn nàng.
“Chắc là phải có ai đó trong phòng này biết chứ?” Diana cười nói.
“Người phụ nữ này là ai vậy?” Một vị tướng quân hỏi.
“Cô ấy là….” Steve vội vàng nói: “Thư ký của tôi.”
“Và cô ấy có thể hiểu Ottoman và Sumer sao?” Vị tướng quân kia hỏi.
“Cô ấy là một thư ký rất giỏi.” Steve lời ít mà ý nhiều.
“Thưa ngài, nếu người phụ nữ này có thể đọc được nó.” Đại tá nói: “Ta nên xem cô ta nói gì.”
Đại tá gật gù: “Được thôi” Có vẻ ông ta không có kiên nhẫn lắm, ông ta không tin tưởng vào một người phụ nữ.
Diana nhận lấy quyển bút ký, bắt đầu dịch: “Nó là một công thức, cho một loại khí mới. Khí độc, dựa trên Hydro thay vì lưu huỳnh.”
“Dựa trên hydro?” Đại tá ngạc nhiên: “Mặt nạ phòng độc sẽ vô dụng với hydro.”
“Quyển ghi chú nói, họ sẽ cho thả khí độc…” Diana dừng một chút, nàng nghi hoặc nói: “Ở phía trước?”
“Khi nào?” Steve hỏi.
“Nó không nói.” Diana nói.
“Khoan, ở trước cái gì?” Nàng vội vàng hỏi.
Steve lấy lại quyển sổ từ tay Diana, hắn đặt quyển sổ lên bàn, nói: “Thưa ngài, đó là bằng chứng chúng ta cần. Ngài phải tìm ra họ điều chế khí độc đó ở đâu. Ngài phải thiêu rụi nó. Phá hủy nó.”
Vị tướng quân kia nói: “Ludendorff lần cuối cùng bị phát hiện là ở Bỉ. Ta không thể bị phát hiện cử quân vào nước Bỉ đang bị nước Đức chiếm đóng khi ta thương thảo việc đầu hàng của họ.”
“Thưa ngài, tôi đã tận mắt thấy thứ khí độc đó.” Steve kiên trì nói: “Nếu nó được sử dụng, nó sẽ giết chết tất cả mọi người ở cả hai bên. Tất cả đều sẽ chết.”
“Phải, đó là việc của người lính, Đại úy.” Tướng quân lạnh lẽo nói.
Diana ngơ ngác nhìn tướng quân. Đinh Minh nắm tay của nàng.
“Hãy để tôi đi với vài hỗ trợ hậu cần.” Steve vội vàng nói: “Ít nhất cho tôi cơ hội để tự tay tôi phá tan chiến dịch của Ludendorff.”
“Cậu điên à?” Tướng quân hỏi: “Tôi không thể đưa vào các phần tử nổi loạn trong tình thế muộn thế này.”
“Thưa ngài, tôi có thể…” Steve vội nói.
“Giờ hơn bao giờ hết, hiệp định đình chiến là vô cùng quan trọng.” Ngài Patrick xen vào nói: “Nó cần phải được thương thảo, cần phải được kí. Nó là cách tốt nhất để chấm dứt chiến tranh.”
“Đại úy, cậu sẽ không làm gì hết.” Tướng quân gật gù nói: “Và đó là lệnh.”
“Rõ.” Steve thất vọng nói: “Tôi hiểu ạ.”
“Tôi thì không!” Diana chợt kêu lên,
“Diana, tôi biết việc này rất khó hiểu.” Steve vội vàng cản lại Diana.
“Không phải khó hiểu! Là không thể hiểu nổi.” Đinh Minh vội vàng lôi kéo Diana ra ngoài, cười nói thầm với nàng: “Em vĩnh viễn sẽ không giải thích được đầu óc của những chính trị gia, Diana.”
“Người phụ nữ này là ai?” Trong phòng lại bắt đầu ồn ào, có một vài người còn chưa hiểu rõ Diana là ai mà dám cãi lệnh.
“Cô ấy là người của tôi.” Steve vội vàng nói.
“Tôi không phải.” Diana kêu lên, nàng giằng tay ra khỏi Đinh Minh: “Tôi không đồng ý với ông.” Nàng xông về phía tướng quân: “Ông sẽ chủ tâm hy sinh những sinh mạng đó. Cứ như thể mạng họ không bằng mạng ông vậy.”
“Diana, cùng ta đi ra ngoài đã, chúng ta nói chuyện sau.” Đinh Minh ngăn lại vai Diana, bất quá, nàng vỗ tay hắn, giằng ra khỏi tay hắn: “Như thể họ chẳng nghĩa lý gì vậy sao?”
“Ở chỗ tôi, các vị tướng không trốn trong phòng như lũ hèn.” Nàng chân thành nói, để tướng quân rất sững sờ: “Họ chiến đấu bên cạnh binh sĩ của họ.”
“Họ cùng hy sinh trên chiến trường.”
“Đủ rồi!” Steve kêu lên, hắn nói: “Đủ rồi, tôi xin lỗi, tướng quân.”
“Ông nên thấy hổ thẹn.” Diana kêu lên, sau đó nàng bị Đinh Minh gấu ôm ra khỏi phòng. Trong phòng còn truyền tới tiếng hét của nàng: “Tất cả các người nên thấy hổ thẹn.”
Tiếng phòng đóng rầm lại, ngăn cản sự trầm tư của ngài Patrick.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Trên đường đi, Steve có những hành động mờ ám, có điều Đinh Minh không để ý, hắn chỉ là vui vẻ đi cùng với Diana.
“Chuyện gì vậy?” Diana tò mò hỏi.
“Hy vọng là không có gì, đi nào.” Steve nói, dẫn đầu đi trước.
Ba người đi vào một cái ngách, Diana tò mò hỏi: “Steve, tại sao chúng ta lại trốn?”
“Đi mau nào” Steve giục.
Tới chỗ tận cùng của ngõ, một người béo ị đi ra, chỉ súng vào mặt Steve: “Đại úy Trevor. Tôi tin là anh có một thứ là tài sản của Ludendorff.”
“Ra là hội nghị người xấu.” Steve nói vậy khi thấy lại mấy người nữa đi ra từ trong hẻm tối, chặn lại con hẻm nhỏ.
Người béo ị lên đạn, chỉ vào Steve: “Đưa cho bọn tôi quyển ghi chú của tiến sĩ Maru.”
“Tôi cất nó ở đâu nhỉ?” Steve giả vờ lục soát người mình, sau đó hắn bất ngờ dùng đầu đập vào tên béo.
“Lùi lại.” Steve vội vàng nói.
Một người áo đen nổ súng, chẳng qua viên đạn rất dễ dàng bị chặn lại bởi phi tiêu của Đinh Minh.
“Em đằng sau, ta đằng trước, Diana.” Nói xong, hắn nhanh chóng lấy phi tiêu ra phi vào người trước mặt trong sự ngỡ ngàng của mấy tên áo đen.
Mấy tên đằng trước và đằng sau liên tục nổ súng, nhưng đều bị phi tiêu của Đinh Minh cùng giáp cổ tay của Diana chặn lại.
Chiến đấu rất nhanh kết thúc, tụi áo đen rất nhanh bị Đinh Minh cùng Diana đánh cho hôn mê.
“Đinh, còn gì khác mà ngươi cùng Diana muốn cho ta xem không?” Steve vẫn chưa hết sợ, dù sao hắn suýt chết.
Tên béo vội vàng từ dưới mặt đất ngồi dậy, định chạy ra hẻm nhỏ, nhưng lại bị một bóng người chặn lại, hóa ra là Etta.
Cô ấy cầm kiếm của Diana, hung dữ nói: “Ông nghĩ mình đang đi đâu vậy?”
Diana lấy ra Lasso of Hestia, vung lên, trói lại chân tên béo.
“Xin lỗi, nhưng rõ ràng ông đang bị Ares kiểm soát.” Diana chân thành nói.
“Diana…” Đinh Minh nhíu mày.
“Để tôi giúp ông được tự do.” Diana tiếp tục nói, không để ý tới Đinh Minh: “Tôi sẽ tìm được Ares ở đâu?”
Etta ngơ ngác mắt nhìn Steve. Steve lắc đầu, tỏ vẻ đã chịu.
Chợt, Diana phát hiện tên béo đã không còn sức sống. Nàng đứng lên, hoang mang nói: “Hắn… hắn chết rồi.”
“Đúng, hắn uống thuốc độc tự tử.” Đinh Minh nắm lấy tay Diana.
“Xyanua.” Steve gật gù.
“Ta nghĩ chúng ta nên tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình” Trầm mặc một lúc, Đinh Minh đánh vỡ bầu không khí.
“Đi thôi.” Steve gật đầu.
Trong phòng hội nghị đang vang lên tiếng hô hào của các nghị viên, các tướng quân.
“Ở yên đây, tôi quay lại ngay.” Steve nói. Có điều Đinh Minh cùng Diana vẫn đi vào. Diana thì tò mò không hiểu chuyện ra sao, còn Đinh Minh thì tò mò không biết hội nghị những năm 1918 là ra sao.
“Thôi nào! Xin các vị.” Một nghị viên đang hô hào.
“Sự thật đáng buồn là, phần lớn bọn họ” Vị nghị viên này tiếp tục nói: “thậm chí không biết họ chiến đấu vì điều gì.”
Mọi người lại bắt đầu ồn ào lên.
“Để ông ấy phát biểu.” Có người hét lên.
“Vâng, cảm ơn, các vị…” Một người để râu mép, tóc vàng nói: “Đức là một đất nước vô cùng tự cao. Họ sẽ không bao giờ đầu hàng.”
Một số người chú ý bên ngoài lại xuất hiện một nam một nữ, có điều sự chú ý rất nhanh bị dẫn dắt về bài phát biểu của người để râu mép này:
“Giờ nghe này. Cách duy nhất để chấm dứt cuộc chiến tranh này…”
“Đại tá, tôi cần nói chuyện với ông ở bên ngoài.” Steve vỗ vai một vị tướng quân, vội vàng nói.
“…. và khôi phục hòa bình của thế giới….” Bên trên, người để râu mép tiếp tục nói: “… đó là đàm phán… một hiệp định đình chiến.”
Người này bắt đầu tập trung nhìn về phía Diana, gây ra sự chú ý của đám đông. Có thể nói hắn rất ngạc nhiên,
“Đó là một người phụ nữ.” Không biết ai nói lên điều này, rất nhanh gây sự chú ý của mọi người.
“Cô ta đang làm gì ở đây vậy? Đưa cô ta ra ngoài.” Vị đại tá kia vội vàng nói. Rất hiển nhiên, ở thời đại này, luôn không có khả năng cho phép phụ nữ tham gia vào các hội nghị như thế này.
“Đưa cô ta ra ngoài.” Đại ta chỉ tay về phía cửa.
“Đi thôi” Đinh Minh kéo tay Diana, kéo nàng ra ngoài. Hắn mới không thèm ở lại đây tí nào. Quá phân biệt nam nữ.
“Xin lỗi… Em gái tôi bị mù, cô ấy không tìm được phòng vệ sinh.” Steve vội vàng giải thích với người bên cạnh.
Đinh Minh hơi đen mặt, hắn cảm thấy có cần thiết dạy cho Steve một bài học mới được. Có điều bây giờ không phải lúc.
Bên trong phòng vẫn vang lên tiếng của ngài để râu mép kia: “Mục tiêu duy nhất của chúng ta vào lần này là phải đạt được hòa bình… bằng bất cứ giá nào!”
Trong phòng lại vang lên tiếng phản đối của các nghị viên.
Diana không vội đi ra ngoài, nàng hỏi: “Sao họ không để ông ấy nói? Ông ấy đang nói tới hòa bình mà.”
Đinh Minh tiếp tục kéo Diana ra ngoài, thì thào vào tai nàng: “Nhưng người khác có vẻ như không thích thế.”
Ba người chờ đợi bên ngoài phòng hội nghị, một lát sau, hội nghị kết thúc, mọi người bắt đầu ra khỏi phòng, đứng bên ngoài bàn luận.
Đại tá đi ra ngoài, hùng hổ đi tới bên Trevor, nói: “Trevor, cậu nghĩ cái quái gì mà đưa phụ nữ vào trong phòng hội nghị?”
“Thông tin tôi đem về lần này là rất nhạy cảm.” Steve cố gắng dẫn dắt đại tá vào chủ đề của mình.
“Đây là một trong những quyển ghi chú của tiến sĩ Maru.” Hắn đưa quyển bút kí cho đại tá.
“Ghi chú?” Đại ta cầm lấy, âm thanh vang dội.
“Ta cần đưa nó cho bên giải mã.” Steve kiên trì nói: “Và tôi cần một cuộc hội kiến ngay lập tức với các vị tướng.”
“Cậu không được cứ thế xông vào và yêu cầu hội kiến với Nội Các….” Đại tá cản lại, hắn dường như không có kiên nhẫn với Steve.
“Thưa ngài, không có ý xúc phạm nhưng những điều tôi đã thấy…” Steve xen vào lời phát biểu dài dòng của đại tá: “Sẽ thay đổi chiều hướng của cuộc chiến tranh.”
“Đại úy Trevor!” Một âm thanh vang lên, cắt đứt sự tranh cãi của hai người. Người để râu mép, tóc vàng kia đi ra: “Tôi nghe nói chúng ta đã mất cậu trong một nhiệm vụ. Ấy thế mà cậu đang ở đây, trở về từ cõi chết. Và tôi thấy cậu đem theo hai người bạn.”
Hắn gật đầu về phía Đinh Minh cùng Diana.
“Tôi chân thành xin lỗi vì đã gây gián đoạn.” Đại tá vội vàng hướng về người để râu mép nói xin lỗi.
“Không, không, không có gì.” Người để râu mép cười nói: “Nhờ vào cô gái trẻ này, căn phòng đủ yên lặng để tôi nói vài lời.”
Hắn tiếp tục nói: “Ta là Patrick Morgan, sẵn sàng phục vụ.” Hắn thậm chí còn cúi đầu trước Diana.
“Diana, công chúa của Themys…” Diana đang định kiêu ngạo nói.
Bên cạnh Steve vội vàng nói: “Prince, Diana Prince.”
“Và đây là Đinh Minh Potter.” Steve chỉ vào Đinh Minh, Đinh Minh gật gù nói với Patrick: “Ngài cứ gọi ta là Đinh, ngài Patrick.”
“Bọn họ và tôi đang hợp tác với nhau.” Steve gật đầu nói: “Bọn họ thật ra đã giúp tôi mang quyển ghi chú về đây. Nó được lấy từ phòng thí nghiệm của tiến sĩ Maru.”
“Tôi nghĩ thông tin bên trong sẽ thay đổi chiều hướng của cuộc chiến tranh.” Steve kiên trì nói.
“Chúa ơi.” Patrick cầm lấy quyển ghi chú: “Chính là tiến sĩ Độc?”
“Vâng.” Steve đáp lại, hắn hơi mừng rỡ, có lẽ ngài Patrick sẽ ủng hộ hắn.
Quả thật đúng như vậy, ngài Patrick rất nhanh sẽ triệu tập các tướng và đội giải mã. Bọn họ quây quần quanh tấm bản đồ, lấy ra quyển sổ để phân tích.
“Thú vị đấy, còn tin tình báo gì nữa không?” Một vị tướng quân theo dõi những gì phân tích được, rất nhanh nói.
“Thật đáng buồn là không, thưa ngài, bên giải mã không biết gì hơn.” Một âm thanh đáp lại.
Diana đi tới bên bàn, trông thấy tấm hình của một tướng quân người Đức.
“Đó là Ludendorff.” Đinh Minh chú ý tới Diana, hắn nói: “Tướng quân của người Đức.”
“Có vẻ như nó là sự pha trộn giữa hai ngôn ngữ.” Một vị tướng quân đánh thức sự trầm tư của hai người.
“Nhưng như thế là họ không thể xác minh là hai ngôn ngữ gì.” Vị tướng quân này tiếp tục nói.
“Tiếng Ottoman và Sumer.” Diana đột nhiên xen vào.
Mọi người quay đầu lại, ngơ ngác nhìn nàng.
“Chắc là phải có ai đó trong phòng này biết chứ?” Diana cười nói.
“Người phụ nữ này là ai vậy?” Một vị tướng quân hỏi.
“Cô ấy là….” Steve vội vàng nói: “Thư ký của tôi.”
“Và cô ấy có thể hiểu Ottoman và Sumer sao?” Vị tướng quân kia hỏi.
“Cô ấy là một thư ký rất giỏi.” Steve lời ít mà ý nhiều.
“Thưa ngài, nếu người phụ nữ này có thể đọc được nó.” Đại tá nói: “Ta nên xem cô ta nói gì.”
Đại tá gật gù: “Được thôi” Có vẻ ông ta không có kiên nhẫn lắm, ông ta không tin tưởng vào một người phụ nữ.
Diana nhận lấy quyển bút ký, bắt đầu dịch: “Nó là một công thức, cho một loại khí mới. Khí độc, dựa trên Hydro thay vì lưu huỳnh.”
“Dựa trên hydro?” Đại tá ngạc nhiên: “Mặt nạ phòng độc sẽ vô dụng với hydro.”
“Quyển ghi chú nói, họ sẽ cho thả khí độc…” Diana dừng một chút, nàng nghi hoặc nói: “Ở phía trước?”
“Khi nào?” Steve hỏi.
“Nó không nói.” Diana nói.
“Khoan, ở trước cái gì?” Nàng vội vàng hỏi.
Steve lấy lại quyển sổ từ tay Diana, hắn đặt quyển sổ lên bàn, nói: “Thưa ngài, đó là bằng chứng chúng ta cần. Ngài phải tìm ra họ điều chế khí độc đó ở đâu. Ngài phải thiêu rụi nó. Phá hủy nó.”
Vị tướng quân kia nói: “Ludendorff lần cuối cùng bị phát hiện là ở Bỉ. Ta không thể bị phát hiện cử quân vào nước Bỉ đang bị nước Đức chiếm đóng khi ta thương thảo việc đầu hàng của họ.”
“Thưa ngài, tôi đã tận mắt thấy thứ khí độc đó.” Steve kiên trì nói: “Nếu nó được sử dụng, nó sẽ giết chết tất cả mọi người ở cả hai bên. Tất cả đều sẽ chết.”
“Phải, đó là việc của người lính, Đại úy.” Tướng quân lạnh lẽo nói.
Diana ngơ ngác nhìn tướng quân. Đinh Minh nắm tay của nàng.
“Hãy để tôi đi với vài hỗ trợ hậu cần.” Steve vội vàng nói: “Ít nhất cho tôi cơ hội để tự tay tôi phá tan chiến dịch của Ludendorff.”
“Cậu điên à?” Tướng quân hỏi: “Tôi không thể đưa vào các phần tử nổi loạn trong tình thế muộn thế này.”
“Thưa ngài, tôi có thể…” Steve vội nói.
“Giờ hơn bao giờ hết, hiệp định đình chiến là vô cùng quan trọng.” Ngài Patrick xen vào nói: “Nó cần phải được thương thảo, cần phải được kí. Nó là cách tốt nhất để chấm dứt chiến tranh.”
“Đại úy, cậu sẽ không làm gì hết.” Tướng quân gật gù nói: “Và đó là lệnh.”
“Rõ.” Steve thất vọng nói: “Tôi hiểu ạ.”
“Tôi thì không!” Diana chợt kêu lên,
“Diana, tôi biết việc này rất khó hiểu.” Steve vội vàng cản lại Diana.
“Không phải khó hiểu! Là không thể hiểu nổi.” Đinh Minh vội vàng lôi kéo Diana ra ngoài, cười nói thầm với nàng: “Em vĩnh viễn sẽ không giải thích được đầu óc của những chính trị gia, Diana.”
“Người phụ nữ này là ai?” Trong phòng lại bắt đầu ồn ào, có một vài người còn chưa hiểu rõ Diana là ai mà dám cãi lệnh.
“Cô ấy là người của tôi.” Steve vội vàng nói.
“Tôi không phải.” Diana kêu lên, nàng giằng tay ra khỏi Đinh Minh: “Tôi không đồng ý với ông.” Nàng xông về phía tướng quân: “Ông sẽ chủ tâm hy sinh những sinh mạng đó. Cứ như thể mạng họ không bằng mạng ông vậy.”
“Diana, cùng ta đi ra ngoài đã, chúng ta nói chuyện sau.” Đinh Minh ngăn lại vai Diana, bất quá, nàng vỗ tay hắn, giằng ra khỏi tay hắn: “Như thể họ chẳng nghĩa lý gì vậy sao?”
“Ở chỗ tôi, các vị tướng không trốn trong phòng như lũ hèn.” Nàng chân thành nói, để tướng quân rất sững sờ: “Họ chiến đấu bên cạnh binh sĩ của họ.”
“Họ cùng hy sinh trên chiến trường.”
“Đủ rồi!” Steve kêu lên, hắn nói: “Đủ rồi, tôi xin lỗi, tướng quân.”
“Ông nên thấy hổ thẹn.” Diana kêu lên, sau đó nàng bị Đinh Minh gấu ôm ra khỏi phòng. Trong phòng còn truyền tới tiếng hét của nàng: “Tất cả các người nên thấy hổ thẹn.”
Tiếng phòng đóng rầm lại, ngăn cản sự trầm tư của ngài Patrick.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!