“Từ từ đã nào, Diana.” Đinh Minh cười khổ đuổi theo Diana.
“Đó là lãnh đạo của anh đó à?” Diana quay người lại chỉ trích Steve: “Sao ông ta có thể nói như vậy?”
“Và anh, nhiệm vụ của anh chỉ là giao họ quyển ghi chú sao?” Diana phẫn nộ nói.
“Không!” Steve vội vàng nói.
“Anh không giữ lập trường, anh không đấu tranh.” Diana càng nói càng tức.
“Vì thế nào cũng không khiến ông ấy đổi ý được.” Steve cãi lại.
“Đây là do Ares và hắn sẽ không để việc đàm phán diễn ra.” Diana hét lên: “Hay đầu hàng!”
Steve choáng váng, Đinh Minh vội vàng ngăn cản nàng nói tiếp, rất nhiều người đang nhìn về phía nàng.
“Còn anh nữa, Đinh, vì cái gì anh không nói lời nào?” Diana phẫn nộ nói.
“Vì ta biết bọn họ sẽ không nghe chúng ta.” Đinh Minh tự nhiên nằm cũng trúng đạn, sau đó hắn nghiêm mặt nói: “Chúng ta sẽ ngăn cản Ares theo cách của chúng ta.”
“Cách của chúng ta?” Diana ánh mắt tỏa sáng lên.
“Chúng ta sẽ tới chiến trường, Steve sẽ dẫn chúng ta tới đó, phải không Steve?” Đinh Minh cười híp mắt hỏi Steve.
“Đúng, nên như vậy.” Steve gật gù, hắn nói tiếp: “Bất quá chúng ta sẽ cần thêm đồng bạn.” Hắn lại thở dài: “Đây thực sự là một ý tưởng tồi tệ.”
Ba người đi tới quán bar nơi thành phố London. Nơi đây tràn đầy tiếng ồn ào, nói cười của những người dân thành thị. Diana tò mò hỏi:
“Đây là viện binh sao?” Nàng không thể tin tưởng.
“Đúng thế.” Steve nói.
“Họ thậm chí có phải người tốt không?” Diana thất vọng hỏi.
“Phần nào đấy.” Steve trả lời.
“Thậm chí là Châu Phi, các vị, ta không thấy được sự xa hoa như vậy.” Bọn họ đi tới gần một nhóm người, Đinh Minh chú ý tới một người đang nói chuyện: “Sự xa hoa ta có bây giờ là … ta không thể ngừng kiếm tiền!”
“Nên chú tôi, một hoàng tử và tôi…” Người này tiếp tục nói.
“Hoàng tử nào vậy?” Bên ngoài Steve xen vào.
“Tôi đã quyết định mở rộng cơ hội…” Người này vừa thấy là Steve, quyết định không để ý tới hắn, tiếp tục nói.
“Nghiêm túc đấy, hoàng tử nào?” Steve kiên trì nói, hắn nói tiếp: “Sultan Angora, Mynx Cashmere. Ta nói chuyện chút được không?”
“Các vị, tôi xin phép nhé.” Người này đành phải nói với nhóm người.
“Đồ kỳ đà cản mũi.” Người này tới thì thầm bên tai Steve: “Tôi đã mồi chài đám khoe mẽ đó suốt cả đêm, và cậu….”
Chợt hắn chú ý tới Diana: “Ôi thánh thần ơi, đúng là một kiệt tác.”
“Sameer, đây là Diana, đây là Đinh.” Steve giới thiệu: “Diana, Đinh, đây là Sameer.”
“Chào Diana, cô có thể gọi tôi là Sammy.” Trong mắt Sameer chỉ có nữ thần xinh đẹp Diana.
Sameer định ôm Diana bất quá lại bị Đinh Minh đẩy ra: “Tôi sẽ không làm thế nếu tôi là anh.” Đinh Minh cười nói.
“A, chào Đinh.” Sameer lúng túng bắt tay với Đinh Minh.
“Sameer là người nằm vùng hàng đầu.” Steve giới thiệu: “Anh ấy có thể nói nhiều ngôn ngữ không kém gì Diana.”
“Với tôi, trông anh ta không ấn tượng đến vậy.” Diana lập tức nói một thứ tiếng không ai hiểu được, nàng có vẻ như không tin lắm Sameer.
“Với tôi thì cô rất ấn tượng.” Sameer cười đáp lại. Xem ra hắn thực sự là có tài: “Mặt cô, mềm mại như nụ cười của cô.”
“Còn mắt anh, trông như chúng muốn gì đó.” Diana nghiêm túc nói.
“Tôi còn nói được tiếng Hoa, cô gái xảo quyệt.” Sameer đổi sang tiếng Hoa.
“Nhưng anh có thể kể lại về Socrates bằng tiếng Hy lạp cổ không?” Diana kiêu ngạo nói.
Sameer đơ mặt ra, có điều Steve rất nhanh giúp hắn:
“Charlie đâu?”
Có điều bốn người rất nhanh bị một cuộc chiến đấu trong quán bar gây chú ý.
“Anh ta đó!” Sameer chỉ vào một trong hai người đánh nhau, nói.
Bên kia, người đầu trọc đang tàn nhẫn đánh đập đối thủ. Diana nhận xét:
“Ít nhất thì anh Charlie này giỏi dùng nắm đấm.”
“Đó không phải Charlie.” Steve đen mặt.
Người còn lại bị đánh úp sấp mặt xuống, Steve lúc này mới nói:
“Đó mới là Charlie.”
Bốn người lôi kéo Charlie đứng dậy, tìm một chỗ ngồi xuống. Charlie vừa uống một chén rượu vừa hô hào:
“Steven! Cầu chúa trồng hoa trên đầu cậu, con trai.”
“Rất vui được gặp cậu.” Steve cụng rượu với Charlie.
“Vậy anh đánh nhau vì chuyện gì?” Diana xen vào.
“Tôi tưởng cốc anh ta là của tôi. Chuyện bình thường mà.” Charlie vẻ mặt tất nhiên nói.
“Anh ta đâu phải chiến binh.” Diana nói thầm với Đinh Minh.
Steve nghe được, hắn nói: “Charlie là một tay súng kiệt xuất đấy.” Hắn dừng một chút rồi nói: “Nghĩa là anh ta bắn người khác.”
Sameer xen vào: “Từ rất xa.”
“Họ không biết ai bắn họ đâu.” Charlie cười hì hì.
“Làm sao anh biết anh giết ai nếu anh không thể thấy mặt họ?” Diana hỏi rất ngây thơ.
“Tôi không biết, tin tôi đi, như vậy tốt hơn.” Charlie nghiêm túc nói.
“Anh chiến đấu mà không có danh dự.” Diana nói thật.
“Ai được trả tiền cho danh dự chứ?” Charlie khinh bỉ.
“Vậy công việc là gì, sếp?” Sameer nói với Steve.
“Tối đa là hai ngày. Ta cần nhu yếu phẩm và đường vào nước Bỉ.” Steve nói
“Tỉ lệ chia chác thế nào?” Charlie hỏi.
“Tốt hơn là phải trả thật hậu.” Sameer thêm vào.
“Ừ, vấn đề là thế này.” Steve nói: “Tôi đã nói là sẽ rất nhanh. Và làm việc này đạt được rất nhiều điều. Là vì một lý tưởng cao cả… tự do…” Steve nói trong sự ngỡ ngàng của Charlie cùng Sameer: “Tình bạn, chấm dứt chiến tranh, tình bạn.”
“Được rồi, cậu không có tiền.” Sameer mất kiên nhẫn.
“Không.” Steve nói thật. Hắn đã hỏi qua Đinh Minh, có điều Đinh Minh nói không có nhiều tiền như vậy, dù sao hắn cũng không thể mang nhiều vàng sang đây. Hắn chỉ đi nhẹ nhàng. Hơn nữa cho dù hắn có cũng không thể cho Steve, như vậy sẽ ảnh hưởng nội dung cốt truyện.
“Giờ tôi chỉ muốn có một bức ảnh khuôn mặt xinh đẹp của cô.” Sameer quay sang nói với Diana bằng ngôn ngữ khác.
“Anh sẽ không cần một bức ảnh.” Diana quay sang nói: “Tôi sẽ đi với anh.”
“Sao? Chuyện gì đây?” Sameer nghi hoặc, dù vậy hắn vẫn cười tươi rói.
“Ta sẽ thả cô ấy ở mặt trận, và cả Đinh nữa.” Steve nói.
“Thả cô ấy?” Sameer cười không kiềm được.
“Phải.” Steve nói.
“Nghe này, cưng à, tôi sẽ không để mất mạng…” Charlie nói rất nhanh: “Vì cứu một cô gái ra khỏi một con hào đâu.”
“Hiểu ý hay không?” Charlie tiếp tục nói.
“Tên trộm đây rồi.” Đột nhiên một tên đầu trọc xông vào, giơ súng chỉ vào Charlie.
Diana phản ứng rất nhanh, nàng tóm được tay cầm súng của tên đầu trọc, sau đó vứt hắn bay ngang. Tên đầu trọc rất lâu vẫn chưa bò dậy nổi.
“Tôi vừa sợ, vừa rạo rực.” Sameer nhận xét.
“Ồ, họ đây rồi! Xin lỗi, tôi tới muộn.” Etta đi vào, chào hỏi bọn họ.
“Ngài Patrick?” Sameer đột nhiên chú ý tới một người đến.
Mọi người đứng dậy, định chào hỏi ngài Patrick. Patrick cười nói: “Không, không, không. Các anh ngồi đi, cô Prince ngồi đi.”
“Tôi chắc các anh ở đây lên kế hoạch gì đó.” Ngài Patrick đứng bên bàn, cười nói: “hoặc sẽ khiến các anh ra tòa án binh hoặc mất mạng.”
“Và chắc ông ở đây để ngăn chúng tôi?” Steve nói.
“Không.” Ngài Patrick lắc đầu.
“Không hề, thật ra…” Patrick thở dài: “Tôi cũng từng là trai trẻ. Nếu tôi có sức khỏe tốt hơn, tôi nghĩ tôi cũng sẽ làm vậy.”
“Việc các anh đang làm rất đáng tôn vinh.” Patrick tiếp tục nói: “Vì thế, tôi tới để giúp. Tất nhiên là không chính thức. Kê hoạch của các anh là gì?”
“Nếu có một cơ sở vũ khí khác, chúng tôi tìm và phá hủy nó.” Steve nói: “Cùng với Ludendorff và Maru.”
“Trong trường hợp đó, để tránh nghi ngờ…” Patrick nói: “Etta dễ thương của ta có thể điều hành nhiệm vụ từ văn phòng tôi.”
“Điều hành?” Etta hơi sững sờ.
“Đồng thời” Patrick lấy một chiếc phong bì ra, để lên bàn: “Ở đây có đủ cho vài ngày.”
Steve vội vàng cầm lấy phong bì, mở ra, đếm số tiền trong đó, sau đó hắn nói: “Cảm ơn ngài.”
“Không có gì.” Ngài Patrick cười nói: “Tất cả nhớ bảo trọng.” Ngài Patrick tiếp tục dặn dò: “Và chúc may mắn.”
Một tuần sau, bên ngoài bến thuyền thành phố London. Nơi này cực kỳ náo nhiệt, nhất là trong thời đại chiến tranh này. Có thể thấy rất nhiều binh lính đang di chuyển ở đây, Bọn họ đang chờ đợi chuyến tàu ra trận. Những binh lính uống nước ngọt, rôm rả trò chuyện, tăng thêm bầu không khí náo nhiệt ở nơi đây.
“Kem mát lạnh đây, mới làm hôm nay.” Thỉnh thoảng vang lên tiếng rao hàng của người bán kem. Điều này nếu đến thời hiện đại căn bản là không thấy được.
“Cô à, cô mua kem không?” Một người bán kem hỏi một cô gài cực kỳ xinh đẹp đang đi ngang qua. Có lẽ hắn đơn giản chỉ muốn gây sự chú ý.
“Tôi sao?” Diana quay đầu lại.
“Đây, không cần thối lại” Đinh Minh một tay lấy kem, một tay đưa chút tiền lẻ cho người bán. Hắn đã đổi được tiền từ Steve.
“Cho em” Đinh Minh cười nói, đưa kem cho Diana.
“Ngon quá, cảm ơn anh.” Diana ngọt ngào nói, sau đó nàng đối với người bán kem nói: “Anh nên thấy rất tự hào.”
“Cảm ơn cô nhiều.” Người bán kem vui vẻ nói.
Năm người vừa nghe tiếng hát của binh lính, Steve vừa nói:
“Hy vọng mọi người gặp ta ở đây. Tù trưởng muốn gặp ta trước trời tối.”
“Tù trưởng?” Diana tò mò hỏi.
“Ồ phải, một người buôn lậu.” Steve giải thích: “Có danh tiếng lắm.”
“Một kẻ nói dối, một kẻ sát nhân, và giờ là một tên buôn lậu.” Diana thở dài: “Tuyệt vời.”
“Nhưng bọn họ sẽ cùng sát cánh với chúng ta, không phải sao? Đây mới là trọng yếu nhất.” Đinh Minh cười tủm tỉm nói.
“Đúng vậy a, nhìn. Tôi bắn người trên bờ biển và trộm một quyển ghi chú.” Steve tiếp tục nói: “Tôi là một kẻ nói dối, sát nhân và buôn lậu đây.”
Năm người đi tới trên cầu, nhìn thấy rất nhiều thương binh đang từ tiền tuyến trở về. Có người cụt tay, có người không thể đứng lên được. Đủ mọi loại người.
“Thật kinh khủng.” Diana nói thật.
“Cho nên chúng ta mới phải kết thúc việc này.” Đinh Minh gật gù.
Năm người đáp chuyến tàu sang bờ bên kia, Diana nói: “Khí độc sẽ giết mọi thứ. Thứ vũ khí gì lại giết người vô tội chứ?”
“Vũ khí nào cũng có tiềm năng giết người, Diana.” Đinh Minh nghiêm túc nói với Diana.
Trong lúc đó, Ludendorff mở ra cửa phòng, tiến vào hội nghị giữa các tướng.
“Ông vắng mặt tại cuộc họp, Đại tướng.” Một vị tướng quân người Đức nói với Ludendorff.
“Tôi thấy các ông đang đàm phán các điều khoản đình chiến mà không có tôi.” Ludendorff lạnh lẽo nói.
“Thay mặt cho nhà vua.” Vị tướng quân nói.
“Tôi khẩn khoản xin các ông.” Ludendorff giọng to lên: “Ta có thể dễ dàng thắng cuộc chiến này nếu các ông có chút niềm tin.”
“Ta không thắng được.” Vị tướng quân kia nói: “Ta thiếu lương thực, thuốc men và đạn dược. Mỗi một giờ ta trì hoãn khiến hàng nghìn người Đức bỏ mạng.”
“Một cuộc tấn công và thế giới là của ta.” Ludendorff kiên trì nói: “Ngay lúc này, nhà hóa học của tôi…”
“Chúng tôi phản đối ông…” Vị tướng quân kia nói: “Và mụ phù thủy của ông.”
Hắn giọng to lên: “Ludendorff, đủ rồi! 24 tiếng kể từ bây giờ, cuộc chiến tranh này sẽ kết thúc.” Hắn nói thật: “Kết thúc rồi.”
“Kết thúc với ông.” Ludendorff thản nhiên nói: “Kết thúc với tất cả các ông.”. Sau đó hắn đi ra khỏi phòng, ra hiệu cho Maru. Tiến sĩ Độc lao vào phòng, ném vào trong một viên bom chứa thứ thuốc hóa học của mụ. Sau đó, Ludendorff cũng ném một chiếc mặt nạ phòng độc vào.
Hai người rất nhanh đóng cửa phòng lại, nghe tiếng hô hào, gào thét bên trong, Maru nói: “Mặt nạ vô dụng thôi.”
“Họ đâu biết điều đó.” Ludendorff đáp lại, sau đó hai người cười lên điên cuồng.
Ludendorff hít vào thứ thuốc tăng thêm sức manh, cảm nhận sức mạnh tràn ngập toàn thân, hắn sung sướng.
Maru đi qua chỗ cửa kính, nhìn vào trong nhưng rất nhanh thấy cửa kính cũng đã sắp vỡ.
“Đi nào!” Ludendorff lôi kéo Maru: “Tới lúc sắp xếp một màn trình diễn cho Nhà Vua rồi!”
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
“Từ từ đã nào, Diana.” Đinh Minh cười khổ đuổi theo Diana.
“Đó là lãnh đạo của anh đó à?” Diana quay người lại chỉ trích Steve: “Sao ông ta có thể nói như vậy?”
“Và anh, nhiệm vụ của anh chỉ là giao họ quyển ghi chú sao?” Diana phẫn nộ nói.
“Không!” Steve vội vàng nói.
“Anh không giữ lập trường, anh không đấu tranh.” Diana càng nói càng tức.
“Vì thế nào cũng không khiến ông ấy đổi ý được.” Steve cãi lại.
“Đây là do Ares và hắn sẽ không để việc đàm phán diễn ra.” Diana hét lên: “Hay đầu hàng!”
Steve choáng váng, Đinh Minh vội vàng ngăn cản nàng nói tiếp, rất nhiều người đang nhìn về phía nàng.
“Còn anh nữa, Đinh, vì cái gì anh không nói lời nào?” Diana phẫn nộ nói.
“Vì ta biết bọn họ sẽ không nghe chúng ta.” Đinh Minh tự nhiên nằm cũng trúng đạn, sau đó hắn nghiêm mặt nói: “Chúng ta sẽ ngăn cản Ares theo cách của chúng ta.”
“Cách của chúng ta?” Diana ánh mắt tỏa sáng lên.
“Chúng ta sẽ tới chiến trường, Steve sẽ dẫn chúng ta tới đó, phải không Steve?” Đinh Minh cười híp mắt hỏi Steve.
“Đúng, nên như vậy.” Steve gật gù, hắn nói tiếp: “Bất quá chúng ta sẽ cần thêm đồng bạn.” Hắn lại thở dài: “Đây thực sự là một ý tưởng tồi tệ.”
Ba người đi tới quán bar nơi thành phố London. Nơi đây tràn đầy tiếng ồn ào, nói cười của những người dân thành thị. Diana tò mò hỏi:
“Đây là viện binh sao?” Nàng không thể tin tưởng.
“Đúng thế.” Steve nói.
“Họ thậm chí có phải người tốt không?” Diana thất vọng hỏi.
“Phần nào đấy.” Steve trả lời.
“Thậm chí là Châu Phi, các vị, ta không thấy được sự xa hoa như vậy.” Bọn họ đi tới gần một nhóm người, Đinh Minh chú ý tới một người đang nói chuyện: “Sự xa hoa ta có bây giờ là … ta không thể ngừng kiếm tiền!”
“Nên chú tôi, một hoàng tử và tôi…” Người này tiếp tục nói.
“Hoàng tử nào vậy?” Bên ngoài Steve xen vào.
“Tôi đã quyết định mở rộng cơ hội…” Người này vừa thấy là Steve, quyết định không để ý tới hắn, tiếp tục nói.
“Nghiêm túc đấy, hoàng tử nào?” Steve kiên trì nói, hắn nói tiếp: “Sultan Angora, Mynx Cashmere. Ta nói chuyện chút được không?”
“Các vị, tôi xin phép nhé.” Người này đành phải nói với nhóm người.
“Đồ kỳ đà cản mũi.” Người này tới thì thầm bên tai Steve: “Tôi đã mồi chài đám khoe mẽ đó suốt cả đêm, và cậu….”
Chợt hắn chú ý tới Diana: “Ôi thánh thần ơi, đúng là một kiệt tác.”
“Sameer, đây là Diana, đây là Đinh.” Steve giới thiệu: “Diana, Đinh, đây là Sameer.”
“Chào Diana, cô có thể gọi tôi là Sammy.” Trong mắt Sameer chỉ có nữ thần xinh đẹp Diana.
Sameer định ôm Diana bất quá lại bị Đinh Minh đẩy ra: “Tôi sẽ không làm thế nếu tôi là anh.” Đinh Minh cười nói.
“A, chào Đinh.” Sameer lúng túng bắt tay với Đinh Minh.
“Sameer là người nằm vùng hàng đầu.” Steve giới thiệu: “Anh ấy có thể nói nhiều ngôn ngữ không kém gì Diana.”
“Với tôi, trông anh ta không ấn tượng đến vậy.” Diana lập tức nói một thứ tiếng không ai hiểu được, nàng có vẻ như không tin lắm Sameer.
“Với tôi thì cô rất ấn tượng.” Sameer cười đáp lại. Xem ra hắn thực sự là có tài: “Mặt cô, mềm mại như nụ cười của cô.”
“Còn mắt anh, trông như chúng muốn gì đó.” Diana nghiêm túc nói.
“Tôi còn nói được tiếng Hoa, cô gái xảo quyệt.” Sameer đổi sang tiếng Hoa.
“Nhưng anh có thể kể lại về Socrates bằng tiếng Hy lạp cổ không?” Diana kiêu ngạo nói.
Sameer đơ mặt ra, có điều Steve rất nhanh giúp hắn:
“Charlie đâu?”
Có điều bốn người rất nhanh bị một cuộc chiến đấu trong quán bar gây chú ý.
“Anh ta đó!” Sameer chỉ vào một trong hai người đánh nhau, nói.
Bên kia, người đầu trọc đang tàn nhẫn đánh đập đối thủ. Diana nhận xét:
“Ít nhất thì anh Charlie này giỏi dùng nắm đấm.”
“Đó không phải Charlie.” Steve đen mặt.
Người còn lại bị đánh úp sấp mặt xuống, Steve lúc này mới nói:
“Đó mới là Charlie.”
Bốn người lôi kéo Charlie đứng dậy, tìm một chỗ ngồi xuống. Charlie vừa uống một chén rượu vừa hô hào:
“Steven! Cầu chúa trồng hoa trên đầu cậu, con trai.”
“Rất vui được gặp cậu.” Steve cụng rượu với Charlie.
“Vậy anh đánh nhau vì chuyện gì?” Diana xen vào.
“Tôi tưởng cốc anh ta là của tôi. Chuyện bình thường mà.” Charlie vẻ mặt tất nhiên nói.
“Anh ta đâu phải chiến binh.” Diana nói thầm với Đinh Minh.
Steve nghe được, hắn nói: “Charlie là một tay súng kiệt xuất đấy.” Hắn dừng một chút rồi nói: “Nghĩa là anh ta bắn người khác.”
Sameer xen vào: “Từ rất xa.”
“Họ không biết ai bắn họ đâu.” Charlie cười hì hì.
“Làm sao anh biết anh giết ai nếu anh không thể thấy mặt họ?” Diana hỏi rất ngây thơ.
“Tôi không biết, tin tôi đi, như vậy tốt hơn.” Charlie nghiêm túc nói.
“Anh chiến đấu mà không có danh dự.” Diana nói thật.
“Ai được trả tiền cho danh dự chứ?” Charlie khinh bỉ.
“Vậy công việc là gì, sếp?” Sameer nói với Steve.
“Tối đa là hai ngày. Ta cần nhu yếu phẩm và đường vào nước Bỉ.” Steve nói
“Tỉ lệ chia chác thế nào?” Charlie hỏi.
“Tốt hơn là phải trả thật hậu.” Sameer thêm vào.
“Ừ, vấn đề là thế này.” Steve nói: “Tôi đã nói là sẽ rất nhanh. Và làm việc này đạt được rất nhiều điều. Là vì một lý tưởng cao cả… tự do…” Steve nói trong sự ngỡ ngàng của Charlie cùng Sameer: “Tình bạn, chấm dứt chiến tranh, tình bạn.”
“Được rồi, cậu không có tiền.” Sameer mất kiên nhẫn.
“Không.” Steve nói thật. Hắn đã hỏi qua Đinh Minh, có điều Đinh Minh nói không có nhiều tiền như vậy, dù sao hắn cũng không thể mang nhiều vàng sang đây. Hắn chỉ đi nhẹ nhàng. Hơn nữa cho dù hắn có cũng không thể cho Steve, như vậy sẽ ảnh hưởng nội dung cốt truyện.
“Giờ tôi chỉ muốn có một bức ảnh khuôn mặt xinh đẹp của cô.” Sameer quay sang nói với Diana bằng ngôn ngữ khác.
“Anh sẽ không cần một bức ảnh.” Diana quay sang nói: “Tôi sẽ đi với anh.”
“Sao? Chuyện gì đây?” Sameer nghi hoặc, dù vậy hắn vẫn cười tươi rói.
“Ta sẽ thả cô ấy ở mặt trận, và cả Đinh nữa.” Steve nói.
“Thả cô ấy?” Sameer cười không kiềm được.
“Phải.” Steve nói.
“Nghe này, cưng à, tôi sẽ không để mất mạng…” Charlie nói rất nhanh: “Vì cứu một cô gái ra khỏi một con hào đâu.”
“Hiểu ý hay không?” Charlie tiếp tục nói.
“Tên trộm đây rồi.” Đột nhiên một tên đầu trọc xông vào, giơ súng chỉ vào Charlie.
Diana phản ứng rất nhanh, nàng tóm được tay cầm súng của tên đầu trọc, sau đó vứt hắn bay ngang. Tên đầu trọc rất lâu vẫn chưa bò dậy nổi.
“Tôi vừa sợ, vừa rạo rực.” Sameer nhận xét.
“Ồ, họ đây rồi! Xin lỗi, tôi tới muộn.” Etta đi vào, chào hỏi bọn họ.
“Ngài Patrick?” Sameer đột nhiên chú ý tới một người đến.
Mọi người đứng dậy, định chào hỏi ngài Patrick. Patrick cười nói: “Không, không, không. Các anh ngồi đi, cô Prince ngồi đi.”
“Tôi chắc các anh ở đây lên kế hoạch gì đó.” Ngài Patrick đứng bên bàn, cười nói: “hoặc sẽ khiến các anh ra tòa án binh hoặc mất mạng.”
“Và chắc ông ở đây để ngăn chúng tôi?” Steve nói.
“Không.” Ngài Patrick lắc đầu.
“Không hề, thật ra…” Patrick thở dài: “Tôi cũng từng là trai trẻ. Nếu tôi có sức khỏe tốt hơn, tôi nghĩ tôi cũng sẽ làm vậy.”
“Việc các anh đang làm rất đáng tôn vinh.” Patrick tiếp tục nói: “Vì thế, tôi tới để giúp. Tất nhiên là không chính thức. Kê hoạch của các anh là gì?”
“Nếu có một cơ sở vũ khí khác, chúng tôi tìm và phá hủy nó.” Steve nói: “Cùng với Ludendorff và Maru.”
“Trong trường hợp đó, để tránh nghi ngờ…” Patrick nói: “Etta dễ thương của ta có thể điều hành nhiệm vụ từ văn phòng tôi.”
“Điều hành?” Etta hơi sững sờ.
“Đồng thời” Patrick lấy một chiếc phong bì ra, để lên bàn: “Ở đây có đủ cho vài ngày.”
Steve vội vàng cầm lấy phong bì, mở ra, đếm số tiền trong đó, sau đó hắn nói: “Cảm ơn ngài.”
“Không có gì.” Ngài Patrick cười nói: “Tất cả nhớ bảo trọng.” Ngài Patrick tiếp tục dặn dò: “Và chúc may mắn.”
Một tuần sau, bên ngoài bến thuyền thành phố London. Nơi này cực kỳ náo nhiệt, nhất là trong thời đại chiến tranh này. Có thể thấy rất nhiều binh lính đang di chuyển ở đây, Bọn họ đang chờ đợi chuyến tàu ra trận. Những binh lính uống nước ngọt, rôm rả trò chuyện, tăng thêm bầu không khí náo nhiệt ở nơi đây.
“Kem mát lạnh đây, mới làm hôm nay.” Thỉnh thoảng vang lên tiếng rao hàng của người bán kem. Điều này nếu đến thời hiện đại căn bản là không thấy được.
“Cô à, cô mua kem không?” Một người bán kem hỏi một cô gài cực kỳ xinh đẹp đang đi ngang qua. Có lẽ hắn đơn giản chỉ muốn gây sự chú ý.
“Tôi sao?” Diana quay đầu lại.
“Đây, không cần thối lại” Đinh Minh một tay lấy kem, một tay đưa chút tiền lẻ cho người bán. Hắn đã đổi được tiền từ Steve.
“Cho em” Đinh Minh cười nói, đưa kem cho Diana.
“Ngon quá, cảm ơn anh.” Diana ngọt ngào nói, sau đó nàng đối với người bán kem nói: “Anh nên thấy rất tự hào.”
“Cảm ơn cô nhiều.” Người bán kem vui vẻ nói.
Năm người vừa nghe tiếng hát của binh lính, Steve vừa nói:
“Hy vọng mọi người gặp ta ở đây. Tù trưởng muốn gặp ta trước trời tối.”
“Tù trưởng?” Diana tò mò hỏi.
“Ồ phải, một người buôn lậu.” Steve giải thích: “Có danh tiếng lắm.”
“Một kẻ nói dối, một kẻ sát nhân, và giờ là một tên buôn lậu.” Diana thở dài: “Tuyệt vời.”
“Nhưng bọn họ sẽ cùng sát cánh với chúng ta, không phải sao? Đây mới là trọng yếu nhất.” Đinh Minh cười tủm tỉm nói.
“Đúng vậy a, nhìn. Tôi bắn người trên bờ biển và trộm một quyển ghi chú.” Steve tiếp tục nói: “Tôi là một kẻ nói dối, sát nhân và buôn lậu đây.”
Năm người đi tới trên cầu, nhìn thấy rất nhiều thương binh đang từ tiền tuyến trở về. Có người cụt tay, có người không thể đứng lên được. Đủ mọi loại người.
“Thật kinh khủng.” Diana nói thật.
“Cho nên chúng ta mới phải kết thúc việc này.” Đinh Minh gật gù.
Năm người đáp chuyến tàu sang bờ bên kia, Diana nói: “Khí độc sẽ giết mọi thứ. Thứ vũ khí gì lại giết người vô tội chứ?”
“Vũ khí nào cũng có tiềm năng giết người, Diana.” Đinh Minh nghiêm túc nói với Diana.
Trong lúc đó, Ludendorff mở ra cửa phòng, tiến vào hội nghị giữa các tướng.
“Ông vắng mặt tại cuộc họp, Đại tướng.” Một vị tướng quân người Đức nói với Ludendorff.
“Tôi thấy các ông đang đàm phán các điều khoản đình chiến mà không có tôi.” Ludendorff lạnh lẽo nói.
“Thay mặt cho nhà vua.” Vị tướng quân nói.
“Tôi khẩn khoản xin các ông.” Ludendorff giọng to lên: “Ta có thể dễ dàng thắng cuộc chiến này nếu các ông có chút niềm tin.”
“Ta không thắng được.” Vị tướng quân kia nói: “Ta thiếu lương thực, thuốc men và đạn dược. Mỗi một giờ ta trì hoãn khiến hàng nghìn người Đức bỏ mạng.”
“Một cuộc tấn công và thế giới là của ta.” Ludendorff kiên trì nói: “Ngay lúc này, nhà hóa học của tôi…”
“Chúng tôi phản đối ông…” Vị tướng quân kia nói: “Và mụ phù thủy của ông.”
Hắn giọng to lên: “Ludendorff, đủ rồi! 24 tiếng kể từ bây giờ, cuộc chiến tranh này sẽ kết thúc.” Hắn nói thật: “Kết thúc rồi.”
“Kết thúc với ông.” Ludendorff thản nhiên nói: “Kết thúc với tất cả các ông.”. Sau đó hắn đi ra khỏi phòng, ra hiệu cho Maru. Tiến sĩ Độc lao vào phòng, ném vào trong một viên bom chứa thứ thuốc hóa học của mụ. Sau đó, Ludendorff cũng ném một chiếc mặt nạ phòng độc vào.
Hai người rất nhanh đóng cửa phòng lại, nghe tiếng hô hào, gào thét bên trong, Maru nói: “Mặt nạ vô dụng thôi.”
“Họ đâu biết điều đó.” Ludendorff đáp lại, sau đó hai người cười lên điên cuồng.
Ludendorff hít vào thứ thuốc tăng thêm sức manh, cảm nhận sức mạnh tràn ngập toàn thân, hắn sung sướng.
Maru đi qua chỗ cửa kính, nhìn vào trong nhưng rất nhanh thấy cửa kính cũng đã sắp vỡ.
“Đi nào!” Ludendorff lôi kéo Maru: “Tới lúc sắp xếp một màn trình diễn cho Nhà Vua rồi!”
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!