Trong một túp lều gần biên giới chiến trường nước Bỉ,
“Cậu tới muộn.” Một âm thanh nhàn nhạt nói.
“Bị cao bồi tấn công lén, tù trưởng.” Một âm thanh trả lời, năm bóng người tiến vào từ trong đêm tối.
“Ông thế nào?” Steve tiếp tục nói, hắn bắt tay với tù trưởng: “Rất vui được gặp ông.”
“Chào ông bạn.” Charlie kêu lên, hắn xông tới cho tù trưởng một cái ôm.
“Rất vui được gặp anh.” Sameer cũng tiến lên ôm tù trưởng.
“Tôi cũng rất vui được gặp anh, hãy gọi tôi là Đinh.” Đinh Minh tiến lên bắt tay với tù trưởng.
“Ai đây?” Tù trưởng nhìn thấy Diana, tò mò hỏi, hắn không nghĩ tới sắp lên chiến trường còn có một người phụ nữ.
“Tôi là Diana.” Diana bắt tay với tù trưởng.
“Cậu tìm được cô ấy ở đâu vậy?” Tù trưởng hỏi Steve.
“Cô ấy tìm được chúng tôi, tôi và Đinh.” Steve nói.
“Tôi gặp bọn họ bên bờ biển Themyscira.” Diana bắt đầu dài dòng.
“Chuyện dài lắm.” Steve nói: “Giờ không cần phải nói về chuyện đó đâu.”
“Cái gì đấy?” Diana hỏi Steve.
“Trà Anh cho người Đức.” Steve lấy ra một cái hộp: “Bia Đức cho người Anh. Và tiểu thuyết Edgar Rice Burroughs cho cả hai.”
“Và súng!” Charlie kêu lên.
“Chúc ta có được thứ ta muốn.” Hắn cao giọng hô. Cụng bia với Steve.
“Chúc chúng ta có được thứ chúng ta muốn.” Đinh Minh cũng cười nói.
“Nhưng có lẽ ta không có được điều ta đáng có.” Sameer cũng cụng bia.
“Cụng!” Mọi người cụng bia với nhau.
Bữa tiệc bia kết thúc, mọi người dọn chỗ để đi ngủ. Diana cùng tù trưởng còn thức:
“Tiếng sấm lạ quá.” Nàng nói.
“Pháo Đức loại 77.” Tù trưởng cười nói: “Súng, loại cực lớn. Ngoài đó là mặt trận.” Hắn giải thích cho vẻ mặt không hiểu rõ của Diana: “Cuộc tấn công tối.”
“Vậy ông chiến đấu cho ai trong cuộc chiến này?” Diana nghi hoặc hỏi, nàng đã nghi hoặc về điều này từ lúc nghe nói tù trưởng là tên buôn lậu.
“Tôi không chiến đấu.” Tù trưởng nói.
“Vậy chắc ông tới để kiếm lợi?” Diana hỏi.
“Không có nơi nào tốt hơn để tới.” Tù trưởng tất nhiên nói.
“Không nơi nào tốt hơn để tới trong một cuộc chiến ông không chọn phe.” Diana nhíu mày nói.
“Tôi không còn nơi nào khác. Cuộc chiến cuối cùng…” Tù trưởng nói: “Đã lấy mọi thứ của chúng tôi. Chúng tôi không còn gì cả.” Hắn dừng một chút: “Ít nhất ở đây, tôi tự do.”
“Ai lấy mọi thứ của các ông?” Diana đồng tình hỏi.
“Người của cậu ấy.” Tù trưởng trả lời, hất đầu về phía Steve.
Charlie nằm mơ, làm giấc mộng đáng sợ, hắn hét lên:
“Đừng đi, đừng vào trong đó. Đừng! Các anh, không! Đừng vào trong đó.”
Diana đi tới, êm giọng nói: “Anh an toàn. Anh an toàn, anh ổn chứ?” Charlie thức dậy trong sự ngỡ ngàng, hắn hét lên:
“Đừng động vào tôi, đàn bà!” Hắn như điên lên: “Đừng gây rối nữa!”
“Chúa ơi!” Hắn nhặt lên súng. Bất quá hắn vừa định xoay người rời đi, một chiếc phi tiêu kề ngay cổ của hắn.
“Nói xin lỗi.” Đinh Minh giọng nghiêm khắc.
“Người tưởng ngươi là ai?” Charlie còn chưa tỉnh lại. Ngay sau đó, một nắm đấm đánh vào mặt hắn. Charlie bay đập vào một thân cây,
“Nói xin lỗi.” Đinh Minh tiếp tục nói. Phi tiêu lại kề ngay cổ Charlie.
Có vẻ như Charlie đã tỉnh hồn lại sau cú đánh này. Hắn thấy mình còn đang bị uy hiếp tính mạng đâu, cho nên hắn vội vàng nói: “Xin lỗi.”
“Đừng bao giờ nói với cô ấy như vậy nữa.” Đinh Minh thì thầm vào tai Charlie.
Nói xong, hắn đứng dậy, nói với mọi người: “Đi ngủ đi, ngày mai còn có một quãng đường dài phải đi.”
Ngày hôm sau, mọi người đi trên con đường tràn đầy bùn đất. Trên đường đi có thể thấy rất nhiều gia đình đang vội vã chạy trong cơn mưa bom bão đạn. Phần lớn bọn họ là phụ nữ và trẻ em.
“Động vật, sao bọn họ lại đánh chúng?” Diana tò mò nhìn về phía một con ngựa đang bị đánh. Con ngựa đang bị lún vào bùn đất, không thể đi nổi.
Ở Amazon, ngựa không chỉ là vật cưỡi, còn là những người bạn của người Amazon, cho nên nàng rất tức giận khi con ngựa bị đánh.
“Vì chúng cần phải đi thật nhanh!” Charlie có vẻ như đang muốn kéo lại gần quan hệ với Diana: “Như ta vậy!”
“Nhưng đây không phải là cách!” Diana kiên trì nói: “Tôi có thể giúp họ!”
“Không có thời gian đâu.” Steve nói: “Đi thôi cô gái!”
Nhìn thấy có người bị thương, Diana vội nói: “Người đàn ông kia, anh ta bị thương.”
“Ta không thể làm gì được đâu, Diana.” Steve nói. Bất quá Đinh Minh nói: “Để ta thử xem.”
Nói xong hắn đi tới bên cạnh người lính kia, chữa bệnh nhẫn thuật thi triển ra, một vòng sáng xuất hiện trên tay của hắn, Vết thương trên chân của người lính kia chợt khép lại.
“Thật tuyệt, Đinh, đây là Chakra sao?” Steve chờ mong hỏi.
“Đúng vậy,” Đinh Minh cười nói.
Diana cũng rất tò mò với khả năng của Đinh Minh, hiện tại xem ra hắn có khả năng làm được rất nhiều điều.
“Chúng ta đi thôi.” Đinh Minh nói.
Trên đường đi, bọn họ lại gặp rất nhiều người bị thương. Những người bị thương quá nặng sẽ được Đinh Minh cứu trợ, vậy nên mọi người đều nói hắn là thần y.
Bọn họ tiếp tục băng qua mưa bom bão đạn. Vội vàng chạy tới căn cứ của quân Anh. Đó là một con hào cực kỳ rộng. Quân Anh đào ra để tiến công quân Đức.
“Nơi này là gì?” Diana hỏi.
“Cô muốn tôi đưa tới chỗ cuộc chiến. Chính là đây.” Steve trả lời.
“Vậy thì người Đức đâu?” Diana vừa đi vừa hỏi.
“Cách bãi chiến trường vài trăm mét.” Steve đáp lại: “Con hào là…”
“Coi chừng!” Charlie nói, Đinh Minh vội ôm lấy Diana, che chở nàng khỏi đá vụn.
“Tù trưởng, rất vui được gặp lại ông.” Một người lính ôm lấy tù trưởng, nói. Các binh lính khác cũng hoan hô: “Tù trưởng quay lại rồi. Ông ấy quay lại rồi!”
“Được rồi, đi thôi!” Steve giục.
“Giúp với, xin hãy giúp!” Một người phụ nữ ôm một đứa trẻ, nắm lấy tay Diana, nói: “Họ đã lấy tất cả…” Nàng nói trong khi Diana ngồi xuống cạnh nàng: “Nhà cửa, lương thực, và những người không trốn thoát được, họ bị bắt làm nô lệ.”
“Việc này xảy ra ở đâu?” Diana hỏi.
“Kia, bên kia vùng Vô Nhân Địa.” Người phụ nữ chỉ về phía bên kia chiến trường, nơi quân Đức chiếm đóng, hy vọng Diana có thể cứu trợ. Có điều nàng không ngờ tới Diana sẽ cứu bằng cách nào, chỉ coi Diana là người giàu có, có thể ảnh hưởng chiến trường.
“Diana, ta phải đi.” Steve vội vàng ngăn lại Diana, hắn đang muốn đi nhanh sang nước Bỉ.
“Ta cần giúp những người này.” Diana kiên trì nói.
“Ta phải tiếp tục theo nhiệm vụ!” Steve kiên định nói, không có gì với hắn quan trọng hơn nhiệm vụ.
“Đường an toàn cách đây ít nhất một ngày đường.” Tù trưởng nói to.
“Ta còn đợi gì nữa?” Charlie hét lên.
“Ta không thể đi mà không giúp họ.” Diana kiên trì giải thích: “Những người này sẽ chết.”
“Không có gì để ăn và ở trong làng…” Nàng tiếp tục nói, vẻ mặt cầu khẩn: “bị bắt làm nô lệ. Bà ấy nói!”
“Tôi hiểu..” Steve nói.
“Phụ nữ và trẻ em.” Có vẻ như Diana còn rất kiên trì.
“Ta cần tới điểm tiếp theo vào lúc mặt trời lặn.” Steve cắt đứt.
“Sao anh có thể nói vậy? Anh bị làm sao vậy?” Diana nói to.
“Đây là vùng Vô Nhân Địa! Diana!” Steve kiên nhẫn nói, vì hắn nghĩ Diana chưa hiểu sự mạnh mẽ của súng đạn. Mặc dù Diana không sợ đạn nhưng hắn nghĩ chỉ là đạn súng lục mà thôi: “Nghĩa là không ai có thể băng qua nó, hiểu không? Tiểu đoàn này đã ở đây gần một năm rồi và họ hầu như không tiến được bước nào.”
Hắn tiếp tục nói: “Hiểu không? Vì ở bên kia có rất nhiều lính Đức chĩa súng máy vào từng mét vuông một ở nơi này. Đây không phải là nơi cô có thể băng qua. Không thể làm vậy được.”
“Vậy thế nào? Ta không làm gì sao?” Diana vội nói.
“Không, ta sẽ làm gì đó.” Steve nói: “Ta chỉ…”
“Steve” Sameer kêu gọi.
“Ta không thể cứu tất cả mọi người trong cuộc chiến tranh này.” Steve kiên trì nói: “Ta không tới đây để làm việc này.”
“Steve” Sameer lôi kéo Steve qua một bên.
“Em đã quyết định rồi sao, Diana?” Đinh Minh từ nãy giờ không xen vào một lời. Bây giờ mới nói.
“Em quyết định rồi.” Diana liên định nói.
“Đi thôi, ta đi cùng với em.” Đinh Minh mỉm cười, chợt nói với nàng.
Diana cảm thấy một hơi ấm tràn đầy trong lòng. Dù sao nàng không biết phải đối mặt gì nữa. Súng ống của loài người quá mới mẻ với nàng.
“Chúng ta cùng đi.” Diana gật đầu, mỉm cười như ánh mặt trời.
“Ừm đi thôi, là lúc để thế giới này biết cái tên của Shadow Paladin.” Đinh Minh cười nói. Hắn cởi áo ngoài ra, để lộ bên trong một bộ áo choàng màu đen. Hắn trùm mũ lên đầu, đeo mặt nạ lên.
Về phần Diana? Nàng lấy xuống dây buộc tóc để mái tóc xoã ngang vai, cởi áo khoác ra, để lộ hai vai với nước da rám nắng cùng bộ giáp đặc trưng của người Amazon. Nàng đeo lên vòng đầu, lấy ra lá chắn cùng kiếm.
Nàng quay lại nói với Steve: “Không, nhưng đó là điều tôi sẽ làm.”
Steve quay đầu nhìn thấy Diana cùng Đinh Minh không còn đứng trong chiến hào nữa. Bọn họ đã leo ra chiến hào và đang hướng về phía quân địch. Hắn vội vàng hô: “Đinh, Diana!!”
Đinh cùng Diana từ từ tiến lên trong mưa bọn bão đạn. Tiếng pháo vang trời, tiếng súng liên miên. Âm thanh hoà lại thành một bản nhạc tấu.
Có điều không có một viên đạn nào chạm được vào người bọn họ, hoặc là đạn đánh trúng nhưng bị giáp cổ tay của Diana và phi tiêu của Đinh Minh gạt ra.
Người Đức đã phát hiện ra hai người, bọn họ bắt đầu điều chỉnh súng máy nhắm thẳng vào bọn họ.
“Đinh và cô ấy đang làm trò gì thế?” Charlie gào lên.
“Họ đang thu hút toàn bộ hỏa lực. Tiến lên!” Steve tỏ ra rất dũng cảm. Có điều những binh lính của tiểu đoàn quân Anh này lại không nghĩ vậy. Có người muốn tiến lên nhưng ngay lập tức bị lôi trở lại.
“Ở yên đó! Đó là lệnh!” Tiểu đoàn trưởng gào lên.
Những khẩu pháo bắt đầu nhắm trúng Đinh Minh cùng Diana. Diana lấy lá chắn ra gạt đạn pháo. Còn Đinh Minh? Hắn lợi dụng Thuấn Thân Thuật để né tránh.
Súng máy nhắm ngay Diana cùng Đinh Minh. Đạn bắn quá rát, Diana phải dừng lại. Đinh Minh thì trốn qua một gò đất gần đó. Hắn cũng không làm được đạn bắn vào thân mà không sao. Mặc dù khả năng hồi phục của hắn rất nhanh, không thua kém Wolverine nhưng đạn bắn vào cũng xuyên qua thịt, rất đau. Thể chất tiên nhân cũng không phải có một cái liền mạnh mẽ nhất. Nó cũng cần thời gian rèn luyện để tiến bộ.
“Ta tiến lên trước.” Đinh Minh hét lên với Diana, sau đó lấy ra phi tiêu, dùng hết sức ném về chiến hào phía bên kia. Mười tấn sức mạnh không phải chuyện đùa. Đinh Minh phải lấy ra phi tiêu loại cứng rắn để chịu được lực tay của hắn.
Phi tiêu rơi vào chiến hào người Đức, sau đó là một bóng hình bỗng nhiên xuất hiện. Đinh Minh lấy ra từng chiếc, từng chiếc phi tiêu ném về phía từng tên lính Đức như mạn thiên phi vũ.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Trong một túp lều gần biên giới chiến trường nước Bỉ,
“Cậu tới muộn.” Một âm thanh nhàn nhạt nói.
“Bị cao bồi tấn công lén, tù trưởng.” Một âm thanh trả lời, năm bóng người tiến vào từ trong đêm tối.
“Ông thế nào?” Steve tiếp tục nói, hắn bắt tay với tù trưởng: “Rất vui được gặp ông.”
“Chào ông bạn.” Charlie kêu lên, hắn xông tới cho tù trưởng một cái ôm.
“Rất vui được gặp anh.” Sameer cũng tiến lên ôm tù trưởng.
“Tôi cũng rất vui được gặp anh, hãy gọi tôi là Đinh.” Đinh Minh tiến lên bắt tay với tù trưởng.
“Ai đây?” Tù trưởng nhìn thấy Diana, tò mò hỏi, hắn không nghĩ tới sắp lên chiến trường còn có một người phụ nữ.
“Tôi là Diana.” Diana bắt tay với tù trưởng.
“Cậu tìm được cô ấy ở đâu vậy?” Tù trưởng hỏi Steve.
“Cô ấy tìm được chúng tôi, tôi và Đinh.” Steve nói.
“Tôi gặp bọn họ bên bờ biển Themyscira.” Diana bắt đầu dài dòng.
“Chuyện dài lắm.” Steve nói: “Giờ không cần phải nói về chuyện đó đâu.”
“Cái gì đấy?” Diana hỏi Steve.
“Trà Anh cho người Đức.” Steve lấy ra một cái hộp: “Bia Đức cho người Anh. Và tiểu thuyết Edgar Rice Burroughs cho cả hai.”
“Và súng!” Charlie kêu lên.
“Chúc ta có được thứ ta muốn.” Hắn cao giọng hô. Cụng bia với Steve.
“Chúc chúng ta có được thứ chúng ta muốn.” Đinh Minh cũng cười nói.
“Nhưng có lẽ ta không có được điều ta đáng có.” Sameer cũng cụng bia.
“Cụng!” Mọi người cụng bia với nhau.
Bữa tiệc bia kết thúc, mọi người dọn chỗ để đi ngủ. Diana cùng tù trưởng còn thức:
“Tiếng sấm lạ quá.” Nàng nói.
“Pháo Đức loại 77.” Tù trưởng cười nói: “Súng, loại cực lớn. Ngoài đó là mặt trận.” Hắn giải thích cho vẻ mặt không hiểu rõ của Diana: “Cuộc tấn công tối.”
“Vậy ông chiến đấu cho ai trong cuộc chiến này?” Diana nghi hoặc hỏi, nàng đã nghi hoặc về điều này từ lúc nghe nói tù trưởng là tên buôn lậu.
“Tôi không chiến đấu.” Tù trưởng nói.
“Vậy chắc ông tới để kiếm lợi?” Diana hỏi.
“Không có nơi nào tốt hơn để tới.” Tù trưởng tất nhiên nói.
“Không nơi nào tốt hơn để tới trong một cuộc chiến ông không chọn phe.” Diana nhíu mày nói.
“Tôi không còn nơi nào khác. Cuộc chiến cuối cùng…” Tù trưởng nói: “Đã lấy mọi thứ của chúng tôi. Chúng tôi không còn gì cả.” Hắn dừng một chút: “Ít nhất ở đây, tôi tự do.”
“Ai lấy mọi thứ của các ông?” Diana đồng tình hỏi.
“Người của cậu ấy.” Tù trưởng trả lời, hất đầu về phía Steve.
Charlie nằm mơ, làm giấc mộng đáng sợ, hắn hét lên:
“Đừng đi, đừng vào trong đó. Đừng! Các anh, không! Đừng vào trong đó.”
Diana đi tới, êm giọng nói: “Anh an toàn. Anh an toàn, anh ổn chứ?” Charlie thức dậy trong sự ngỡ ngàng, hắn hét lên:
“Đừng động vào tôi, đàn bà!” Hắn như điên lên: “Đừng gây rối nữa!”
“Chúa ơi!” Hắn nhặt lên súng. Bất quá hắn vừa định xoay người rời đi, một chiếc phi tiêu kề ngay cổ của hắn.
“Nói xin lỗi.” Đinh Minh giọng nghiêm khắc.
“Người tưởng ngươi là ai?” Charlie còn chưa tỉnh lại. Ngay sau đó, một nắm đấm đánh vào mặt hắn. Charlie bay đập vào một thân cây,
“Nói xin lỗi.” Đinh Minh tiếp tục nói. Phi tiêu lại kề ngay cổ Charlie.
Có vẻ như Charlie đã tỉnh hồn lại sau cú đánh này. Hắn thấy mình còn đang bị uy hiếp tính mạng đâu, cho nên hắn vội vàng nói: “Xin lỗi.”
“Đừng bao giờ nói với cô ấy như vậy nữa.” Đinh Minh thì thầm vào tai Charlie.
Nói xong, hắn đứng dậy, nói với mọi người: “Đi ngủ đi, ngày mai còn có một quãng đường dài phải đi.”
Ngày hôm sau, mọi người đi trên con đường tràn đầy bùn đất. Trên đường đi có thể thấy rất nhiều gia đình đang vội vã chạy trong cơn mưa bom bão đạn. Phần lớn bọn họ là phụ nữ và trẻ em.
“Động vật, sao bọn họ lại đánh chúng?” Diana tò mò nhìn về phía một con ngựa đang bị đánh. Con ngựa đang bị lún vào bùn đất, không thể đi nổi.
Ở Amazon, ngựa không chỉ là vật cưỡi, còn là những người bạn của người Amazon, cho nên nàng rất tức giận khi con ngựa bị đánh.
“Vì chúng cần phải đi thật nhanh!” Charlie có vẻ như đang muốn kéo lại gần quan hệ với Diana: “Như ta vậy!”
“Nhưng đây không phải là cách!” Diana kiên trì nói: “Tôi có thể giúp họ!”
“Không có thời gian đâu.” Steve nói: “Đi thôi cô gái!”
Nhìn thấy có người bị thương, Diana vội nói: “Người đàn ông kia, anh ta bị thương.”
“Ta không thể làm gì được đâu, Diana.” Steve nói. Bất quá Đinh Minh nói: “Để ta thử xem.”
Nói xong hắn đi tới bên cạnh người lính kia, chữa bệnh nhẫn thuật thi triển ra, một vòng sáng xuất hiện trên tay của hắn, Vết thương trên chân của người lính kia chợt khép lại.
“Thật tuyệt, Đinh, đây là Chakra sao?” Steve chờ mong hỏi.
“Đúng vậy,” Đinh Minh cười nói.
Diana cũng rất tò mò với khả năng của Đinh Minh, hiện tại xem ra hắn có khả năng làm được rất nhiều điều.
“Chúng ta đi thôi.” Đinh Minh nói.
Trên đường đi, bọn họ lại gặp rất nhiều người bị thương. Những người bị thương quá nặng sẽ được Đinh Minh cứu trợ, vậy nên mọi người đều nói hắn là thần y.
Bọn họ tiếp tục băng qua mưa bom bão đạn. Vội vàng chạy tới căn cứ của quân Anh. Đó là một con hào cực kỳ rộng. Quân Anh đào ra để tiến công quân Đức.
“Nơi này là gì?” Diana hỏi.
“Cô muốn tôi đưa tới chỗ cuộc chiến. Chính là đây.” Steve trả lời.
“Vậy thì người Đức đâu?” Diana vừa đi vừa hỏi.
“Cách bãi chiến trường vài trăm mét.” Steve đáp lại: “Con hào là…”
“Coi chừng!” Charlie nói, Đinh Minh vội ôm lấy Diana, che chở nàng khỏi đá vụn.
“Tù trưởng, rất vui được gặp lại ông.” Một người lính ôm lấy tù trưởng, nói. Các binh lính khác cũng hoan hô: “Tù trưởng quay lại rồi. Ông ấy quay lại rồi!”
“Được rồi, đi thôi!” Steve giục.
“Giúp với, xin hãy giúp!” Một người phụ nữ ôm một đứa trẻ, nắm lấy tay Diana, nói: “Họ đã lấy tất cả…” Nàng nói trong khi Diana ngồi xuống cạnh nàng: “Nhà cửa, lương thực, và những người không trốn thoát được, họ bị bắt làm nô lệ.”
“Việc này xảy ra ở đâu?” Diana hỏi.
“Kia, bên kia vùng Vô Nhân Địa.” Người phụ nữ chỉ về phía bên kia chiến trường, nơi quân Đức chiếm đóng, hy vọng Diana có thể cứu trợ. Có điều nàng không ngờ tới Diana sẽ cứu bằng cách nào, chỉ coi Diana là người giàu có, có thể ảnh hưởng chiến trường.
“Diana, ta phải đi.” Steve vội vàng ngăn lại Diana, hắn đang muốn đi nhanh sang nước Bỉ.
“Ta cần giúp những người này.” Diana kiên trì nói.
“Ta phải tiếp tục theo nhiệm vụ!” Steve kiên định nói, không có gì với hắn quan trọng hơn nhiệm vụ.
“Đường an toàn cách đây ít nhất một ngày đường.” Tù trưởng nói to.
“Ta còn đợi gì nữa?” Charlie hét lên.
“Ta không thể đi mà không giúp họ.” Diana kiên trì giải thích: “Những người này sẽ chết.”
“Không có gì để ăn và ở trong làng…” Nàng tiếp tục nói, vẻ mặt cầu khẩn: “bị bắt làm nô lệ. Bà ấy nói!”
“Tôi hiểu..” Steve nói.
“Phụ nữ và trẻ em.” Có vẻ như Diana còn rất kiên trì.
“Ta cần tới điểm tiếp theo vào lúc mặt trời lặn.” Steve cắt đứt.
“Sao anh có thể nói vậy? Anh bị làm sao vậy?” Diana nói to.
“Đây là vùng Vô Nhân Địa! Diana!” Steve kiên nhẫn nói, vì hắn nghĩ Diana chưa hiểu sự mạnh mẽ của súng đạn. Mặc dù Diana không sợ đạn nhưng hắn nghĩ chỉ là đạn súng lục mà thôi: “Nghĩa là không ai có thể băng qua nó, hiểu không? Tiểu đoàn này đã ở đây gần một năm rồi và họ hầu như không tiến được bước nào.”
Hắn tiếp tục nói: “Hiểu không? Vì ở bên kia có rất nhiều lính Đức chĩa súng máy vào từng mét vuông một ở nơi này. Đây không phải là nơi cô có thể băng qua. Không thể làm vậy được.”
“Vậy thế nào? Ta không làm gì sao?” Diana vội nói.
“Không, ta sẽ làm gì đó.” Steve nói: “Ta chỉ…”
“Steve” Sameer kêu gọi.
“Ta không thể cứu tất cả mọi người trong cuộc chiến tranh này.” Steve kiên trì nói: “Ta không tới đây để làm việc này.”
“Steve” Sameer lôi kéo Steve qua một bên.
“Em đã quyết định rồi sao, Diana?” Đinh Minh từ nãy giờ không xen vào một lời. Bây giờ mới nói.
“Em quyết định rồi.” Diana liên định nói.
“Đi thôi, ta đi cùng với em.” Đinh Minh mỉm cười, chợt nói với nàng.
Diana cảm thấy một hơi ấm tràn đầy trong lòng. Dù sao nàng không biết phải đối mặt gì nữa. Súng ống của loài người quá mới mẻ với nàng.
“Chúng ta cùng đi.” Diana gật đầu, mỉm cười như ánh mặt trời.
“Ừm đi thôi, là lúc để thế giới này biết cái tên của Shadow Paladin.” Đinh Minh cười nói. Hắn cởi áo ngoài ra, để lộ bên trong một bộ áo choàng màu đen. Hắn trùm mũ lên đầu, đeo mặt nạ lên.
Về phần Diana? Nàng lấy xuống dây buộc tóc để mái tóc xoã ngang vai, cởi áo khoác ra, để lộ hai vai với nước da rám nắng cùng bộ giáp đặc trưng của người Amazon. Nàng đeo lên vòng đầu, lấy ra lá chắn cùng kiếm.
Nàng quay lại nói với Steve: “Không, nhưng đó là điều tôi sẽ làm.”
Steve quay đầu nhìn thấy Diana cùng Đinh Minh không còn đứng trong chiến hào nữa. Bọn họ đã leo ra chiến hào và đang hướng về phía quân địch. Hắn vội vàng hô: “Đinh, Diana!!”
Đinh cùng Diana từ từ tiến lên trong mưa bọn bão đạn. Tiếng pháo vang trời, tiếng súng liên miên. Âm thanh hoà lại thành một bản nhạc tấu.
Có điều không có một viên đạn nào chạm được vào người bọn họ, hoặc là đạn đánh trúng nhưng bị giáp cổ tay của Diana và phi tiêu của Đinh Minh gạt ra.
Người Đức đã phát hiện ra hai người, bọn họ bắt đầu điều chỉnh súng máy nhắm thẳng vào bọn họ.
“Đinh và cô ấy đang làm trò gì thế?” Charlie gào lên.
“Họ đang thu hút toàn bộ hỏa lực. Tiến lên!” Steve tỏ ra rất dũng cảm. Có điều những binh lính của tiểu đoàn quân Anh này lại không nghĩ vậy. Có người muốn tiến lên nhưng ngay lập tức bị lôi trở lại.
“Ở yên đó! Đó là lệnh!” Tiểu đoàn trưởng gào lên.
Những khẩu pháo bắt đầu nhắm trúng Đinh Minh cùng Diana. Diana lấy lá chắn ra gạt đạn pháo. Còn Đinh Minh? Hắn lợi dụng Thuấn Thân Thuật để né tránh.
Súng máy nhắm ngay Diana cùng Đinh Minh. Đạn bắn quá rát, Diana phải dừng lại. Đinh Minh thì trốn qua một gò đất gần đó. Hắn cũng không làm được đạn bắn vào thân mà không sao. Mặc dù khả năng hồi phục của hắn rất nhanh, không thua kém Wolverine nhưng đạn bắn vào cũng xuyên qua thịt, rất đau. Thể chất tiên nhân cũng không phải có một cái liền mạnh mẽ nhất. Nó cũng cần thời gian rèn luyện để tiến bộ.
“Ta tiến lên trước.” Đinh Minh hét lên với Diana, sau đó lấy ra phi tiêu, dùng hết sức ném về chiến hào phía bên kia. Mười tấn sức mạnh không phải chuyện đùa. Đinh Minh phải lấy ra phi tiêu loại cứng rắn để chịu được lực tay của hắn.
Phi tiêu rơi vào chiến hào người Đức, sau đó là một bóng hình bỗng nhiên xuất hiện. Đinh Minh lấy ra từng chiếc, từng chiếc phi tiêu ném về phía từng tên lính Đức như mạn thiên phi vũ.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!