Thôn Phệ Tinh Không - Chương 33: Ngôi nhà Cực Hạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Thôn Phệ Tinh Không


Chương 33: Ngôi nhà Cực Hạn


Điều kiện Vương Hành đưa ra đã là tối đa, hắn nhìn La Phong đầy hi vọng.

“Thành thật xin lỗi ngài!” La Phong khẽ nghiêng mình. “Cảm ơn võ quán Lôi Điện, nhưng ta đã gia nhập võ quán Cực Hạn, cũng không tính là sẽ rời đi, thật là có lỗi.”

Vương Hành rùng mình.

Cự tuyệt?

“Còn điều gì khiến cậu phải băn khoăn lo lắng?” Vương Hành nhíu mày, mở lớn cặp mắt nói.

“Không có gì.” La Phong đứng dậy, khẽ nghiêng mình. “Vương tiên sinh, nếu không còn việc gì nữa ta xin phép cáo từ.” La Phong cũng biết rằng, một khi mình đã cự tuyệt người ta, hai bên có ngồi cùng một chỗ càng làm đối phương thêm xấu hổ.

Vương Hành chăm chú nhìn La Phong.

Gặp được một nhân tài trẻ tuổi hấp dẫn dường này mà không ngờ cũng không thể khiến hắn dao động một chút nào. Vương Hành có đôi chút cảm thán tự đáy lòng, hắn vung tay lên, mỉm cười nói: “Được rồi, ta cũng không nói nhiều nữa. Một lúc nào đó cậu đổi ý, cánh cửa của võ quán Lôi Điện chúng ta luôn rộng mở chào đón cậu.”

“Cám ơn Vương tiên sinh!” La Phong mỉm cười, cất bước đi ra.

La Phong vừa đi khỏi, Vương Hành sắc mặt trầm xuống, hướng ra ngoài quát: “Gọi Vạn Đông vào đây.”

“Vâng, thưa chủ quản!”

La Phong vừa đi khỏi, Vương Hành sắc mặt trầm xuống, hướng ra ngoài quát: “Gọi Vạn Đông vào đây.”

“Vâng, thưa chủ quản!”

Thủ hạ (người dưới quyền, cấp dưới) bên ngoài lập tức đi báo cho Vạn Đông.

“Không ngờ lần này lại bị võ quán Cực Hạn giành mất một nhân tài.” Vương Hành vuốt cằm, nheo cặp mắt hổ. “Từ khi ‘Ảo Ảnh chiến thần’ trọng thương lui về ở ẩn. Ở căn cứ Giang Nam này võ quán Lôi Điện của ta so với võ quán Cực Hạn luôn phải ở thế hạ phong. Ôi….!”

Vương Hành cũng sốt ruột!

Trên toàn thế giới, võ quán Cực Hạn cùng võ quán Lôi Điện là hai võ quán lớn nhất. Hai người sáng lập lại là cường giả đệ nhất thế giới và cường giả đệ nhị thế giới. Do vậy mà những nhân vật trọng yếu của cả hai võ quán, tuy bề ngoài tươi cười chào đón nhau, nhưng trên thực tế là ngầm cạnh tranh gay gắt, luôn muốn áp chế được đối phương.

Ở những căn cứ khác trên toàn thế giới, có một số căn cứ, ở đó thế lực của võ quán Lôi Điện áp đảo thế lực của võ quán Cực Hạn.

Nhưng ở căn cứ Giang Nam, thế lực của võ quán Cực Hạn lại mạnh hơn một bậc.

“Chủ quản!” Anh chàng âm trầm, lãnh ngạo Vạn Đông đi vào.

Vạn Đông nhìn xung quanh đầy vẻ tự tin. Hiển nhiên lần khảo hạch Võ giả thực chiến này số lượng quái thú hắn giết được nhiều hơn hẳn so với La Phong, xếp thứ nhất, làm cho Vạn Đông càng thêm tự tin.

“À, Vạn Đông đấy à.” Vương Hành để lộ ra vẻ tươi cười. “Cậu là tân Võ giả ưu tú nhất của võ quán Lôi Điện chúng ta. Nhưng có điều… hiện tại thực lực của cậu so với La Phong còn có chút chênh lệch.”

“Chủ quản!” Vạn Đông nóng nảy.

Mình yếu hơn so với La Phong?

“Cậu không tin lời ta?” Vương Hành chau mày.

Vạn Đông lắc đầu, hắn biết vị chủ quản trước mắt này đã từng là một Võ giả cấp bậc cao cấp chiến tướng, đồng thời còn mang chức ‘chủ quản’ có những loại quyền lực đặc biệt. Nói về địa vị, hoàn toàn không kém hơn so với một cường giả cấp chiến thần. Một người như thế sao lại có thể phải nói dối.

“Ta nói chính xác cho cậu biết, tố chất thân thể của cậu không hề kém hơn so với hắn, nhưng là khi chiến đấu thật, thì cho dù là ba người như cậu cũng không thể so sánh được với La Phong.” Vương Hành trịnh trọng nói. “Hiện tại tuy chênh lệch giữa cậu và hắn là lớn, điều đó không có nghĩa là tương lai cậu sẽ yếu hơn hắn, điều cậu cần làm hiện tại là phải cố gắng nỗ lực, vượt qua hắn.”

“Ta đã từng thấy rất nhiều thiên tái, nhưng cũng từng thấy rất nhiều thiên tài gục ngã!”

“Võ giả, là đồng hành cùng với sinh tử! Cậu thiên phú tốt, chỉ tượng trưng cho cậu có bước khởi đầu sớm hơn. Cậu hiện tại vừa mới trở thành Võ giả… Con đường này cậu cũng mới bắt đầu đi. Ngàn vạn lần phải cố gắng, La Phong chính là một đối thủ để cậu phấn đấu vượt qua. Tương lai cậu còn phải mạnh mẽ hơn rất nhiều đối thủ khác nữa.” Vương Hành cổ vũ. “Ta hy vọng có một ngày có thể được thấy cậu trở thành một vị tân chiến thần!”

Vạn Đông được cổ vũ nhiệt huyết sôi trào.

Đúng thế, La Phong cũng chỉ là một đối thủ mà thôi, tương lai của hắn còn phải vượt lên rất nhiều người khác nữa, cho đến khi hắn trở thành một chiến thần cường giả!

“Thôi, cậu đi đi. Chém giết cả đêm rồi, cậu cũng nên về nghỉ ngơi cho tốt.” Vương Hành mỉm cười nói.

“Vâng, thưa chủ quản!” Vạn Đông khom người, cung kính đi ra.

Vương Hành lắc đầu, nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Từ nhiều năm qua đảm nhiệm chức ‘chủ quản’ cho tới nay, hắn thường xuyên tìm cách cố gắng bồi dưỡng một số nhân vật thiên tài. Hoặc dành cho nhóm thiên tài áp lực, hay là dùng tiền tài, bí tịch dẫn dụ, hay là một số thủ đoạn khác.

Bồi dưỡng được càng nhiều cường giả, địa vị của Vương Hành càng thêm củng cố vững chắc.

“Vạn Đông này, biết đâu tương lai lại có thể mang lại cho ta niềm vui bất ngờ.” Vương Hành cười tự giễu. “Ta cũng chẳng hy vọng hắn xuất chúng gì, có thể vượt qua La Phong cũng là tốt rồi. Chậc chậc… 18 tuổi và cấp Nhập Vi thân pháp, tố chất thân thể lại tốt. Thật là một hạt giống hoàn hảo!” Vương Hành lắc đầu nhấm nháp tách trà, có đôi chút phiền muộn len lỏi trong lòng.

La Phong, Vạn Đông dù sao cũng chỉ là những ‘hạt giống’ tốt mà thôi.

* *

Quân khu bắc đô thị Giang Nam, La Phong đã cởi bỏ bộ đồ chiến đấu đang cùng Dương Võ vừa đi vừa trò chuyện.

“La Phong, vừa rồi tên Vạn Đông kia nhìn cậu với ánh mắt thiếu thiện cảm, lại còn nói gì…. Để xem hắn và cậu ai trở thành Võ giả cấp chiến tướng trước.” Dương Võ nói với giọng buồn bực.

“Em biết đâu được ấy, hình như tên Vạn Đông kia đem em xem thành đối thủ của hắn.” La Phong cũng thấy nghi hoặc với lời nói của Vạn Đông.

La Phong không hề biết rằng, sau khi Vạn Đông nói chuyện cùng Vương Hành, đã xem La Phong như là đối thủ số một.

“Ta vượt qua được khảo hạch thực chiến, cũng nên báo với người trong nhà một tiếng.” La Phong cười cười, lấy điện thoại di động ra. “Dương ca, anh cũng nên thông báo cho gia đình yên tâm.”

“Ừ.” Dương Võ cười sảng khoái gật đầu.

La Phong và Dương Võ cùng gọi điện thông báo cho gia đình.

Trong tiểu khu Minh Nguyệt, thành Dương Châu, một trong tám đại thành thị vệ tinh của khu đô thị Giang Nam.

“Này Hồng Quốc, khảo hạch Võ giả thực chiến này, La Phong của nhà ông nhất định là thông qua.” Hai vợ chồng La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan đẩy xe lăn cho con nhỏ La Hoa, vừa đi vừa nói chuyện với một lão giả tóc bạc.

“Không biết khảo hạch Võ giả thực chiến có nguy hiểm không vậy?” Cung Tâm Lan không nhịn được, cất tiếng hỏi. “Tiểu Phong nói không nguy hiểm, nhưng vợ chồng chúng tôi xem trên mạng lại thấy nói có nguy hiểm.”

“Ừ, cũng có nguy hiểm một chút.” Lão giả tóc bạc gật đầu. “Theo như con ta nói, khảo hạch Võ giả thực chiến bình thường có khoảng 3 đến 5 phần trăm tỷ lệ tử vong, tàn tật chiếm khoảng 5 đến 8 phần trăm. Một lần khảo hạch Võ giả thực chiến cũng phế bỏ hơn trăm chuẩn chuẩn Võ giả.”

La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan nhìn nhau, trong lòng cùng chất chứa bồn chồn lo lắng.

“Tiểu Phong chắc chắn không sao đâu, ông bà cứ yên tâm đi.” Lão giả tóc bạc cười.

“Phải, phải.” La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan cùng gật đầu, tuy vẻ mặt vẫn thản nhiên như vậy, nhưng trong thâm tâm hai vợ chồng nỗi lo lắng lại đang cuộn sóng dâng trào.

La Hoa ngồi trên xe lăn cũng chẳng nói nửa lời, hai nắm tay xiết thật chặt.

Bỗng nhiên…

Một điệu nhạc vui tai vang lên, Cung Tâm Lan lấy điện thoại di động từ túi áo ra. Vừa nhìn vào điện thoại lập tức sắc mặt lộ vẻ vui mừng, quay sang bên cạnh nói: “Là tiểu Phong gọi tới.”

“Mau nghe đi!” La Hồng Quốc vội giục.

La Hoa cũng nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, lão giả tóc bạc bên cạnh cũng mỉm cười nhìn.

“Ừ, mẹ đây!” Cung Tâm Lan nhấn trả lời điện thoại, đồng thời mở luôn cả loa ngoài lên.

“Mẹ, con đã thông qua khảo hạch Võ giả thực chiến, đêm nay có thể về đến nhà, mẹ nhớ chuẩn bị đồ ăn ngon một chút mẹ nhé!” Thanh âm từ điện thoại vang lên, cả mấy người chung quanh cùng nghe thấy.

Cha của La Phong – La Hồng Quốc nở nụ cười; La Hoa ngồi trên xe lăn nắm tay nãy giờ vẫn xiết chặt cũng buông lỏng ra, miệng nở nụ cười.

“Được, được, mẹ nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon.” Cung Tâm Lan phấn khích trả lời.

* *

Hoàng hôn ngày mùng 2 tháng 8, tại tiểu khu Minh Nguyệt.

“La Phong đã về rồi, chúc mừng, chúc mừng!”

“Chúc mừng cái gì chứ? Đối với La Phong thì khảo hạch Võ giả thực chiến chẳng có chút khó khăn nào cả.”

La Phong vừa đi trên đường tiểu khu vừa mỉm cười chào hỏi một vài Võ giả nhìn thấy. Trong xã hội số lượng Võ giả cũng chẳng có bao nhiêu so với người thường; mà trong tiểu khu Minh Nguyệt này, những người ở đây đều là gia đình của Võ giả; hơn nữa những Võ giả này đều gia nhập vào võ quán Cực Hạn, nên quan hệ của mọi người đương nhiên rất tốt.

“Cha, mẹ!” La Phong nhìn về cửa nhà mình; cha, mẹ và cả cô giúp việc đều đang đứng ở cửa.

“Ăn cơm, ăn cơm thôi!” Cha của La Phong là La Hồng Quốc cười sảng khoái.

Tối nay, La Phong cùng mọi người trong nhà đều rất vui vẻ, dù sao thì kể từ giờ phút ngày, dưới góc độ pháp luật La Phong đã chính thức trở thành Võ giả!

Sau mười một giờ đêm.

Trong phòng chiếu phim tầng 2 nhà La Phong.

“Sau khi chính thức trở thành Võ giả là có thể truy cập vào hệ thống Internet của võ quán Cực Hạn.” La Phong có đôi chút phấn khích. Hệ thống Internet của võ quán Cực Hạn có chút đặc thù, thân phận là yêu cầu bắt buộc để có thể truy cập hệ thống; phải là Võ giả của võ quán Cực Hạn mới có tư cách để đăng nhập vào hệ thống internet bên trong của võ quán Cực Hạn— Ngôi Nhà Cực Hạn!

Mà liên minh HR trên đài cao kia thì chỉ là Võ giả là có thể đăng ký truy cập.

“Ngôi Nhà Cực Hạn.” La Phong nhập địa chỉ website từ bàn phím.

Lập tức màn hình 200 inch trên vách tường hiện lên website nội bộ của võ quán Cực Hạn – “Ngôi Nhà Cực Hạn”.

“Tích.” La Phong kiểm chứng bằng vân tay.

Thanh âm hoàn hảo vang lên như tiếng suối chảy róc rách trong phòng chiếu phim, đồng thời trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh khuôn mặt của một người, đó là hình ảnh của La Phong, bên dưới còn kèm theo một bảng tin tức:

Họ và tên: La Phong

Giới tính: Nam

Địa chỉ: Căn cứ Giang Nam, quốc gia Hoa Hạ.

Số căn cước Võ giả: 426123205608010002

Cấp bậc: sơ cấp chiến sĩ.

Điểm cống hiến: 0

Tài khoản: 20 triệu Hoa Hạ tệ.

——

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Điều kiện Vương Hành đưa ra đã là tối đa, hắn nhìn La Phong đầy hi vọng.

“Thành thật xin lỗi ngài!” La Phong khẽ nghiêng mình. “Cảm ơn võ quán Lôi Điện, nhưng ta đã gia nhập võ quán Cực Hạn, cũng không tính là sẽ rời đi, thật là có lỗi.”

Vương Hành rùng mình.

Cự tuyệt?

“Còn điều gì khiến cậu phải băn khoăn lo lắng?” Vương Hành nhíu mày, mở lớn cặp mắt nói.

“Không có gì.” La Phong đứng dậy, khẽ nghiêng mình. “Vương tiên sinh, nếu không còn việc gì nữa ta xin phép cáo từ.” La Phong cũng biết rằng, một khi mình đã cự tuyệt người ta, hai bên có ngồi cùng một chỗ càng làm đối phương thêm xấu hổ.

Vương Hành chăm chú nhìn La Phong.

Gặp được một nhân tài trẻ tuổi hấp dẫn dường này mà không ngờ cũng không thể khiến hắn dao động một chút nào. Vương Hành có đôi chút cảm thán tự đáy lòng, hắn vung tay lên, mỉm cười nói: “Được rồi, ta cũng không nói nhiều nữa. Một lúc nào đó cậu đổi ý, cánh cửa của võ quán Lôi Điện chúng ta luôn rộng mở chào đón cậu.”

“Cám ơn Vương tiên sinh!” La Phong mỉm cười, cất bước đi ra.

La Phong vừa đi khỏi, Vương Hành sắc mặt trầm xuống, hướng ra ngoài quát: “Gọi Vạn Đông vào đây.”

“Vâng, thưa chủ quản!”

La Phong vừa đi khỏi, Vương Hành sắc mặt trầm xuống, hướng ra ngoài quát: “Gọi Vạn Đông vào đây.”

“Vâng, thưa chủ quản!”

Thủ hạ (người dưới quyền, cấp dưới) bên ngoài lập tức đi báo cho Vạn Đông.

“Không ngờ lần này lại bị võ quán Cực Hạn giành mất một nhân tài.” Vương Hành vuốt cằm, nheo cặp mắt hổ. “Từ khi ‘Ảo Ảnh chiến thần’ trọng thương lui về ở ẩn. Ở căn cứ Giang Nam này võ quán Lôi Điện của ta so với võ quán Cực Hạn luôn phải ở thế hạ phong. Ôi….!”

Vương Hành cũng sốt ruột!

Trên toàn thế giới, võ quán Cực Hạn cùng võ quán Lôi Điện là hai võ quán lớn nhất. Hai người sáng lập lại là cường giả đệ nhất thế giới và cường giả đệ nhị thế giới. Do vậy mà những nhân vật trọng yếu của cả hai võ quán, tuy bề ngoài tươi cười chào đón nhau, nhưng trên thực tế là ngầm cạnh tranh gay gắt, luôn muốn áp chế được đối phương.

Ở những căn cứ khác trên toàn thế giới, có một số căn cứ, ở đó thế lực của võ quán Lôi Điện áp đảo thế lực của võ quán Cực Hạn.

Nhưng ở căn cứ Giang Nam, thế lực của võ quán Cực Hạn lại mạnh hơn một bậc.

“Chủ quản!” Anh chàng âm trầm, lãnh ngạo Vạn Đông đi vào.

Vạn Đông nhìn xung quanh đầy vẻ tự tin. Hiển nhiên lần khảo hạch Võ giả thực chiến này số lượng quái thú hắn giết được nhiều hơn hẳn so với La Phong, xếp thứ nhất, làm cho Vạn Đông càng thêm tự tin.

“À, Vạn Đông đấy à.” Vương Hành để lộ ra vẻ tươi cười. “Cậu là tân Võ giả ưu tú nhất của võ quán Lôi Điện chúng ta. Nhưng có điều… hiện tại thực lực của cậu so với La Phong còn có chút chênh lệch.”

“Chủ quản!” Vạn Đông nóng nảy.

Mình yếu hơn so với La Phong?

“Cậu không tin lời ta?” Vương Hành chau mày.

Vạn Đông lắc đầu, hắn biết vị chủ quản trước mắt này đã từng là một Võ giả cấp bậc cao cấp chiến tướng, đồng thời còn mang chức ‘chủ quản’ có những loại quyền lực đặc biệt. Nói về địa vị, hoàn toàn không kém hơn so với một cường giả cấp chiến thần. Một người như thế sao lại có thể phải nói dối.

“Ta nói chính xác cho cậu biết, tố chất thân thể của cậu không hề kém hơn so với hắn, nhưng là khi chiến đấu thật, thì cho dù là ba người như cậu cũng không thể so sánh được với La Phong.” Vương Hành trịnh trọng nói. “Hiện tại tuy chênh lệch giữa cậu và hắn là lớn, điều đó không có nghĩa là tương lai cậu sẽ yếu hơn hắn, điều cậu cần làm hiện tại là phải cố gắng nỗ lực, vượt qua hắn.”

“Ta đã từng thấy rất nhiều thiên tái, nhưng cũng từng thấy rất nhiều thiên tài gục ngã!”

“Võ giả, là đồng hành cùng với sinh tử! Cậu thiên phú tốt, chỉ tượng trưng cho cậu có bước khởi đầu sớm hơn. Cậu hiện tại vừa mới trở thành Võ giả… Con đường này cậu cũng mới bắt đầu đi. Ngàn vạn lần phải cố gắng, La Phong chính là một đối thủ để cậu phấn đấu vượt qua. Tương lai cậu còn phải mạnh mẽ hơn rất nhiều đối thủ khác nữa.” Vương Hành cổ vũ. “Ta hy vọng có một ngày có thể được thấy cậu trở thành một vị tân chiến thần!”

Vạn Đông được cổ vũ nhiệt huyết sôi trào.

Đúng thế, La Phong cũng chỉ là một đối thủ mà thôi, tương lai của hắn còn phải vượt lên rất nhiều người khác nữa, cho đến khi hắn trở thành một chiến thần cường giả!

“Thôi, cậu đi đi. Chém giết cả đêm rồi, cậu cũng nên về nghỉ ngơi cho tốt.” Vương Hành mỉm cười nói.

“Vâng, thưa chủ quản!” Vạn Đông khom người, cung kính đi ra.

Vương Hành lắc đầu, nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Từ nhiều năm qua đảm nhiệm chức ‘chủ quản’ cho tới nay, hắn thường xuyên tìm cách cố gắng bồi dưỡng một số nhân vật thiên tài. Hoặc dành cho nhóm thiên tài áp lực, hay là dùng tiền tài, bí tịch dẫn dụ, hay là một số thủ đoạn khác.

Bồi dưỡng được càng nhiều cường giả, địa vị của Vương Hành càng thêm củng cố vững chắc.

“Vạn Đông này, biết đâu tương lai lại có thể mang lại cho ta niềm vui bất ngờ.” Vương Hành cười tự giễu. “Ta cũng chẳng hy vọng hắn xuất chúng gì, có thể vượt qua La Phong cũng là tốt rồi. Chậc chậc… 18 tuổi và cấp Nhập Vi thân pháp, tố chất thân thể lại tốt. Thật là một hạt giống hoàn hảo!” Vương Hành lắc đầu nhấm nháp tách trà, có đôi chút phiền muộn len lỏi trong lòng.

La Phong, Vạn Đông dù sao cũng chỉ là những ‘hạt giống’ tốt mà thôi.

* *

Quân khu bắc đô thị Giang Nam, La Phong đã cởi bỏ bộ đồ chiến đấu đang cùng Dương Võ vừa đi vừa trò chuyện.

“La Phong, vừa rồi tên Vạn Đông kia nhìn cậu với ánh mắt thiếu thiện cảm, lại còn nói gì…. Để xem hắn và cậu ai trở thành Võ giả cấp chiến tướng trước.” Dương Võ nói với giọng buồn bực.

“Em biết đâu được ấy, hình như tên Vạn Đông kia đem em xem thành đối thủ của hắn.” La Phong cũng thấy nghi hoặc với lời nói của Vạn Đông.

La Phong không hề biết rằng, sau khi Vạn Đông nói chuyện cùng Vương Hành, đã xem La Phong như là đối thủ số một.

“Ta vượt qua được khảo hạch thực chiến, cũng nên báo với người trong nhà một tiếng.” La Phong cười cười, lấy điện thoại di động ra. “Dương ca, anh cũng nên thông báo cho gia đình yên tâm.”

“Ừ.” Dương Võ cười sảng khoái gật đầu.

La Phong và Dương Võ cùng gọi điện thông báo cho gia đình.

Trong tiểu khu Minh Nguyệt, thành Dương Châu, một trong tám đại thành thị vệ tinh của khu đô thị Giang Nam.

“Này Hồng Quốc, khảo hạch Võ giả thực chiến này, La Phong của nhà ông nhất định là thông qua.” Hai vợ chồng La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan đẩy xe lăn cho con nhỏ La Hoa, vừa đi vừa nói chuyện với một lão giả tóc bạc.

“Không biết khảo hạch Võ giả thực chiến có nguy hiểm không vậy?” Cung Tâm Lan không nhịn được, cất tiếng hỏi. “Tiểu Phong nói không nguy hiểm, nhưng vợ chồng chúng tôi xem trên mạng lại thấy nói có nguy hiểm.”

“Ừ, cũng có nguy hiểm một chút.” Lão giả tóc bạc gật đầu. “Theo như con ta nói, khảo hạch Võ giả thực chiến bình thường có khoảng 3 đến 5 phần trăm tỷ lệ tử vong, tàn tật chiếm khoảng 5 đến 8 phần trăm. Một lần khảo hạch Võ giả thực chiến cũng phế bỏ hơn trăm chuẩn chuẩn Võ giả.”

La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan nhìn nhau, trong lòng cùng chất chứa bồn chồn lo lắng.

“Tiểu Phong chắc chắn không sao đâu, ông bà cứ yên tâm đi.” Lão giả tóc bạc cười.

“Phải, phải.” La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan cùng gật đầu, tuy vẻ mặt vẫn thản nhiên như vậy, nhưng trong thâm tâm hai vợ chồng nỗi lo lắng lại đang cuộn sóng dâng trào.

La Hoa ngồi trên xe lăn cũng chẳng nói nửa lời, hai nắm tay xiết thật chặt.

Bỗng nhiên…

Một điệu nhạc vui tai vang lên, Cung Tâm Lan lấy điện thoại di động từ túi áo ra. Vừa nhìn vào điện thoại lập tức sắc mặt lộ vẻ vui mừng, quay sang bên cạnh nói: “Là tiểu Phong gọi tới.”

“Mau nghe đi!” La Hồng Quốc vội giục.

La Hoa cũng nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, lão giả tóc bạc bên cạnh cũng mỉm cười nhìn.

“Ừ, mẹ đây!” Cung Tâm Lan nhấn trả lời điện thoại, đồng thời mở luôn cả loa ngoài lên.

“Mẹ, con đã thông qua khảo hạch Võ giả thực chiến, đêm nay có thể về đến nhà, mẹ nhớ chuẩn bị đồ ăn ngon một chút mẹ nhé!” Thanh âm từ điện thoại vang lên, cả mấy người chung quanh cùng nghe thấy.

Cha của La Phong – La Hồng Quốc nở nụ cười; La Hoa ngồi trên xe lăn nắm tay nãy giờ vẫn xiết chặt cũng buông lỏng ra, miệng nở nụ cười.

“Được, được, mẹ nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon.” Cung Tâm Lan phấn khích trả lời.

* *

Hoàng hôn ngày mùng 2 tháng 8, tại tiểu khu Minh Nguyệt.

“La Phong đã về rồi, chúc mừng, chúc mừng!”

“Chúc mừng cái gì chứ? Đối với La Phong thì khảo hạch Võ giả thực chiến chẳng có chút khó khăn nào cả.”

La Phong vừa đi trên đường tiểu khu vừa mỉm cười chào hỏi một vài Võ giả nhìn thấy. Trong xã hội số lượng Võ giả cũng chẳng có bao nhiêu so với người thường; mà trong tiểu khu Minh Nguyệt này, những người ở đây đều là gia đình của Võ giả; hơn nữa những Võ giả này đều gia nhập vào võ quán Cực Hạn, nên quan hệ của mọi người đương nhiên rất tốt.

“Cha, mẹ!” La Phong nhìn về cửa nhà mình; cha, mẹ và cả cô giúp việc đều đang đứng ở cửa.

“Ăn cơm, ăn cơm thôi!” Cha của La Phong là La Hồng Quốc cười sảng khoái.

Tối nay, La Phong cùng mọi người trong nhà đều rất vui vẻ, dù sao thì kể từ giờ phút ngày, dưới góc độ pháp luật La Phong đã chính thức trở thành Võ giả!

Sau mười một giờ đêm.

Trong phòng chiếu phim tầng 2 nhà La Phong.

“Sau khi chính thức trở thành Võ giả là có thể truy cập vào hệ thống Internet của võ quán Cực Hạn.” La Phong có đôi chút phấn khích. Hệ thống Internet của võ quán Cực Hạn có chút đặc thù, thân phận là yêu cầu bắt buộc để có thể truy cập hệ thống; phải là Võ giả của võ quán Cực Hạn mới có tư cách để đăng nhập vào hệ thống internet bên trong của võ quán Cực Hạn— Ngôi Nhà Cực Hạn!

Mà liên minh HR trên đài cao kia thì chỉ là Võ giả là có thể đăng ký truy cập.

“Ngôi Nhà Cực Hạn.” La Phong nhập địa chỉ website từ bàn phím.

Lập tức màn hình 200 inch trên vách tường hiện lên website nội bộ của võ quán Cực Hạn – “Ngôi Nhà Cực Hạn”.

“Tích.” La Phong kiểm chứng bằng vân tay.

Thanh âm hoàn hảo vang lên như tiếng suối chảy róc rách trong phòng chiếu phim, đồng thời trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh khuôn mặt của một người, đó là hình ảnh của La Phong, bên dưới còn kèm theo một bảng tin tức:

Họ và tên: La Phong

Giới tính: Nam

Địa chỉ: Căn cứ Giang Nam, quốc gia Hoa Hạ.

Số căn cước Võ giả: 426123205608010002

Cấp bậc: sơ cấp chiến sĩ.

Điểm cống hiến: 0

Tài khoản: 20 triệu Hoa Hạ tệ.

——

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN