Thôn Phệ Tinh Không - Chương 37: Đàm phán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Thôn Phệ Tinh Không


Chương 37: Đàm phán


La Phong chấn động trong lòng.

Tại cơ sở dữ liệu trong diễn đàn Võ giả ‘Mái nhà Cực Hạn’ có rất nhiều ghi chú về ân oán trong quan hệ giữa các Võ giả. Chẳng hạn như ở Hoa Hạ quốc, đám Võ giả lúc ở trong sáu Đại căn cứ đã bị chính phủ quản chế, đã bị pháp luật ước thúc! Nhưng một khi rời khỏi căn cứ đi vào những khu vực có quái thú thì sẽ không còn chịu pháp luật kìm nén.

Đó là Võ giả, những nơi để chém giết với quái thú cũng là mảnh đất không hề có pháp luật! Võ giả lại luôn đi trên ranh giới sinh tử, chuyện phát sinh mâu thuẫn với nhau rồi giết chết đối phương thực ra không hiếm thấy chút nào.

Nhưng các đại Võ quán, chính phủ vân vân thì đều không muốn chứng kiến loại chuyện này.

Võ giả là tài sản quí của nhân loại!

Là một vũ khí lợi hại để con người đối phó với quái thú. Bọn họ không muốn Võ giả vì tư tưởng bè phái trong đó mà phát sinh tổn thất quá lớn. Cho nên mới sinh ra cách ‘đàm phán nội bộ’, ‘Giải quyết riêng’. Mọi người có cừu oán, được, chúng ta ngồi lại đàm phán trên bàn với nhau, đến đây ân oán kết thúc. Còn nếu đàm phán không được, thì đó lại là một chuyện khác rồi.

“La Phong, bây giờ cậu là một người mới, vừa mới bước vào phạm vi các Võ giả” Tổng giáo quan Ổ Thông cười nói, “Lúc cậu vừa mới bắt đầu, cũng là thời điểm cần tiền nhất”

“Vâng.”

La Phong gật gật đầu, nếu có thể giải quyết riêng thì cứ giải quyết riêng “Chú Ổ, chẳng qua cũng không thể dễ dàng tha cho Trương Hạo Bạch! Nếu thực lực của cháu yếu thì lần đó đã thật sự bị chặt đứt chân tay rồi”

“Đó là đương nhiên.” Ổ Thông gật đầu trịnh trọng nói: “Không để cho bọn họ đổ máu một lần thì còn tưởng rằng võ quán Cực Hạn chúng ta sợ bọn họ.”

“Chú Ổ, theo chú thì bao nhiêu là vừa?” La Phong hỏi, mình không hiểu quy củ lắm, cứ hỏi trước thì tốt hơn.

Ổ Thông trầm ngâm nói: “Chọc giận cậu chỉ là một người bình thường, như vậy tốt nhất đừng vượt qua năm nghìn vạn Hoa Hạ tệ! Mà La Phong, cậu dù gì cũng là tinh anh trong Võ quán chúng ta nên không thể thấp được. Thấp nhất là một ngàn vạn Hoa Hạ tệ! Một ngàn vạn đến năm ngàn vạn, chính cậu cứ thuận tiện báo con số thôi”

“Vâng.” La Phong suy nghĩ rồi gật đầu.

“Nếu cậu đồng ý, thì đêm nay ta sẽ thông báo cho bọn họ tới gặp mặt.” Ổ Thông cười nói.

“Vâng, làm phiền chú Ổ quá” La Phong cười gật đầu.

La Phong trở về đầu tiên là đặt quyển bí kípã¬` Cửu Trọng Lôi Đao ã¬9 sang một bên. Sau đó lướt mạng vào trong trang web nội bộ ‘Mái nhà Cực Hạn’ cẩn thận tra tìm một số đàm phán có liên quan đến Võ giả trong thời gian vừa rồi.

“A. . . Thì ra là như vậy.”

“Số tiền bồi thường, không ngờ cũng liên quan đến vấn đề mặt mũi.”

La Phong không ngừng xem rất nhiều ghi chú, cuối cùng đã xác định được mức cho buổi đàm phán tối nay.

“Tiểu Phong, ăn cơm nào” Từ dưới nhà vang lên tiếng gọi của mẫu thân Cung Tâm Lan.

“Con xuống ngay mà mẹ.”

Sau khi La Phong tắt nguồn điện lập tức xuống dưới nhà.

Trong phòng ăn dưới nhà, bố và mẹ đang ngồi ăn cơm, còn người giúp việc đang xào rau.

“La Hoa đâu ạ?” La Phong nghi hoặc hỏi: “Em vẫn chưa về?” Bây giờ trong nhà có hai người giúp việc đều là những bà sồn sồn. Một người chỉ chuyên môn chăm sóc cậu em La Hoa. La Hoa dù sao có rất nhiều việc không tiện làm lắm, có người chuyên môn giúp đỡ thì có thể thường xuyên đi ra ngoài dạo chơi .

“Nó đang chơi ở bên cạnh hồ sen trong công viên, vừa mới gọi điện xong, chắc sắp về rồi” La Hồng Quốc cười nói.

“Làm sao dạo này em nó thường xuyên đến chơi trong công viên?” La Phong nghi hoặc hỏi.

Cung Tâm Lan ngồi cạnh hạ giọng cười nói: “Tiểu Phong, em của con nói chuyện với bạn gái .”

“Nói chuyện với bạn gái?” La Phong lắp bắp kinh hãi, tuy rằng nói hiện nay tỉ lệ người tàn tật trong xã hội là không ít. Chẳng hạn như quân nhân nhập ngũ, trong chiến đấu với quái thú thường xuyên xuất hiện không ít tàn tật. . . Người tàn tật cũng yêu đương, kết hôn, sống chết. Nhưng mà chú em dù sao cũng mới đến đây chưa đầy một tháng.

Ngắn ngủi như vậy đã yêu đương rồi?

“Tiểu Phong, đừng nghe mẹ con nói. Em con hiện tại thì có bạn gái, nhưng còn chưa đến đoạn kia” La Hồng Quốc cười nói.

“Cứ kệ em, em con mà có bạn gái thì cũng là chuyện tốt” Trong lòng La Phong vẫn vui vẻ, chuyện yêu đương này cho dù thành công hay thất bại thì cũng là việc con người phải trải qua. Do vậy cũng có điểm tốt cho cậu em.

Khu Nghi An thành phố Dương Châu, trong vườn hoa tiểu khu Thiên Đô .

“Chú” Trương Hạo Bạch chào ông chú Trương Trạch Hổ. Mấy ngày qua, Trương Hạo Bạch đều luôn ở trong tâm trạng lo lắng hãi hùng. Buổi tối đi ngủ cũng sợ có người của Cục An toàn đến bắt hắn đi.

“Chú Hổ, chỉ cần có thể cứu được Hạo Bạch thì gì chúng ta cũng chịu” Trương Trạch Long không nén nối nói luôn.

” Đại ca, ca yên tâm!” Trương Trạch Hổ khi trưởng thành trông rất cao to tráng kiện, cả người làm cho người ta có cảm giác phảng phất như một con mãnh thú vô song. Trương Trạch Hổ nhếch miệng để lộ ra răng nanh trắng lóa: “Nhóc con La Phong kia cũng chỉ là một Võ giả mới! Cũng mới chỉ chém giết với đám quái thú yếu nhất được nuôi dưỡng chỗ quân khu mà thôi. Sau khi trở thành Võ giả thì hẳn là hắn phải biết quy củ! Không dám dây vào, thật sự dây vào . . . Hừ, nếu dám dây vào Khai Sơn Hổ này thì hẳn là muốn chết!”

Thấy chú em mình tự tin như vậy, hai cha con nhà Trương Trạch Long, Trương Hạo Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Tốt lắm, giao cho em, để em giải quyết”

Trương Trạch Hổ phẩy tay rồi đi luôn ra ngoài.

Bên ngoài có một chiếc xe Hummer cỡ lớn sáu bánh đã được trang bị lại, bên trong xe có người ngoái cổ ra ngoài nhìn xung quanh, cười nói: “Anh Hổ, được chưa?”

“Ừ, đi thôi. Đi đón lão Lý, sau đó đến hội quán Cực Hạn.” Trương Trạch Hổ bước lên xe, vung tay nói.

“Được rồi!”

Rầm ~~

Chiếc xe Hummer sáu bánh phát ra âm thanh trầm thấp nặng nề rồi nhanh chóng rời khỏi vườn hoa trong tiểu khu Thiên Đô .

Vào lúc chạng vạng tại tiểu khu Minh Nguyệt trong thành phố Dương Châu. Trong phòng khách trên tầng hai của hội quán Cực Hạn La Phong đang đợi mấy người đến.

“Cậu Phong này, hôm nay thật sự là trùng hợp. Hôm nay chú Khổng và anh Trần cũng có mặt tại đây.” Ổ Thông cười ha hả mà nói, La Phong lập tức chào hỏi hai người bên cạnh đó. Trong hai người đứng cạnh Ổ Thông thì một người trong đó có dáng hơi gầy gò, trên mặt có một vết sẹo dường như chia đôi gương mặt khiến cho kẻ khác bị người đó nhìn chằm chằm cảm thấy kinh hãi.

Còn người thứ hai thân thể cường tráng, mày rậm mắt hổ, vừa nhìn thấy đã biết là một người rất nhiệt tình.

“Chào anh Trần, chú Khổng” La Phong lập tức cất tiếng.

Cả hai người này đều không phải tầm thường. Hiện nay trong hội quán Cực Hạn ở thành phố Dương Châu tổng cộng có ba Võ giả cấp Chiến Tướng là Tổng giáo quan Ổ Thông, ‘Hoả pháo’ Trần Cốc, ‘Ưng đao’ Khổng Tuyền. Ô Thông đã lui về ở ẩn không hề đi chém giết với quái thú, còn ‘Hoả pháo’ Trần Cốc và ‘Ưng đao’ Khổng Tuyền lại đều thường xuyên rời căn cứ đi ra ngoài bắt giết quái thú.

Cả hai người này đúng là Võ giả hàng đầu trong tiểu khu Minh Nguyệt.

“Cậu Phong, chuyện của cậu chúng ta cũng biết. Cứ yên tâm, việc này chúng ta sẽ ra mặt cho cậu!” Hoả pháo Trần Cốc cười nói ha hả: “Mẹ nó, người võ quán Lôi Điện cho dù ngạo mạn cũng không nên đến khi dễ trước mặt chúng ta”

“Ừ.” Ưng đao Khổng Tuyền cũng khẽ gật đầu.

Một lát sau —

Trong phòng tiếp khách, người của hội quán Cực Hạn và hội quán Lôi Điện chia làm hai bên ngồi xuống. Phía hội quán Cực Hạn ước chừng có hơn hai mươi người, còn bên hội quán Lôi Điện chỉ vẻn vẹn tám người.

“Ổ Thông, việc này đúng là cháu của lão Hổ không đúng.” Một người râu rậm cười ha hả nói: “Chẳng qua cháu nó cũng chỉ là một đứa trẻ con mới vừa nứt mắt? Không biết cái gì, hơn nữa cũng là người bình thường không phải là Võ giả. Không cần thiết phải so đo với nó”

“Lão Lý, lão đừng nói những lời vô dụng” Ổ Thông lắc đầu cười: “Việc này cũng rất rõ ràng, chẳng qua là mọi ngươi đến đây hiển nhiên là muốn giải quyết riêng, đúng không? Khai Sơn Hổ, lão nói đi”

Trương Trạch Hổ, trong đám Võ giả được gọi là Khai Sơn Hổ, chuyên sử dụng vũ khí là một thanh Khai Sơn Đao to lớn, có tiếng là dũng mãnh tàn nhẫn.

“Ổ Quán trưởrng.” Trương Trạch Hổ mỉm cười, ánh mắt dừng lại nhìn vào La Phong: “Chuyện này cứ để Tiểu La tự mình nói đi. Tiểu La, cậu cho rằng giải quyết như thế nào thì cậu mới vừa lòng?”

“Câm miệng.”

‘Ưng đao’ Khổng Tuyền ngồi bên cạnh trừng mắt, quát mắng: “La Phong là huynh đệ tốt trong hội quán Cực Hạn chúng ta. Tiểu La? Lão đâu có tư cách gọi như vậy”

Trương Trạch Hổ rùng mình, Ưng đao Khổng Tuyền trong giới Võ giả là một người tàn nhẫn. Trương Trạch Hổ cũng không dám trêu chọc.

“Trương Trạch Hổ Trương tiên sinh.” La Phong đứng dậy, mỉm cười: “Chuyện này khiến cho nhiều bậc trưởng thượng của ta ra mặt như vậy, thực tình làm ta cũng có điểm ngượng ngùng. Kỳ thật dựa theo ý nghĩ của ta . . . Hừ, cái tên Trương Hạo Bạch kia muốn cắt chân của ta chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà hắn dám đánh ba ta thì đáng ra phải chết!”

La Phong trừng mắt quát.

Trương Trạch Hổ bị dọa đến nhảy dựng, các Võ giả bên phía hội quán Cực Hạn có mặt cũng nở nụ cười. Khai Sơn Hổ Trương Trạch Hổ cũng là Võ giả rất từng trải. Bây giờ đã là Võ giả cấp chiến sĩ Cao cấp, chỉ còn cách cấp Chiến Tướng có một bước. La Phong cũng dám ở trước mặt hắn trợn mắt trợn mũi, điều này khiến cho đám Võ giả bên phía hội quán Cực Hạn có cảm giác nhóc La Phong này có đủ gan!

“Hừ, La Phong, ngươi định làm sao bây giờ. Nói đi!” Trương Trạch Hổ có chút khó chịu, sắc mặt thật khó coi.

La Phong cười.

Trương Trạch Hổ phẫn nộ? Hắn thật sự đúng là không để ý. Khỏi cần nói chuyện tương lai, hiện tại tố chất thân thể của La Phong coi như hàng đầu của cấp chiến sĩ trung cấp, sắp đạt đến cấp chiến sĩ cao cấp. Còn Tinh Thần Niệm lực của hắn, dựa theo sự chênh lệch giữa tố chất thân thể và Tinh Thần Niệm lực là hai cấp thì tối thiểu cũng là ‘cấp Chiến Tướng Sơ cấp’ .

“Một câu, năm nghìn vạn Hoa Hạ tệ. La Phong ta nể mặt mũi ngài nên coi như việc này sẽ bỏ qua” La Phong mỉm cười nói.

“Ngươi thật đúng là miệng to hơn đáy chậu, ngoạm miếng rõ to. Năm nghìn vạn! ! !” Trương Trạch Hổ trừng mắt.

“Giá này quá cao” Lý Quán trưởng của Hội quán Lôi Điện cau mày nói.

La Phong mỉm cười không mở miệng.

“Giá cả không cao.” Quán trưởng Ổ Thông của Hội quán Cực Hạn mỉm cười nói.

“La Phong, ta cũng cho ngươi một giá, năm trăm vạn! Ta cho ngươi năm trăm vạn thì việc này coi như quên đi, cũng coi như nể mặt mũi ta. Nếu không, chính là không để ý đến thể diện của Trương Trạch Hổ này!” Trương Trạch Hổ chăm chú nhìn chằm chằm La Phong.

Năm trăm vạn?

Người bên Hội quán Cực Hạn cũng nhíu mày. Hôm nay chỉ cần ‘Hoả pháo’ Trần Cốc cùng ‘Ưng đao’ Khổng Tuyền có mặt ở đây, cho dù chỉ vì nể mặt hai vị này thì cũng không được ra giá quá thấp. Tiền ít, đó là không nể tình!

“Nếu như không phải là vì nể mặt mũi ngài?” La Phong cũng trừng mắt: “Trương Trạch Hổ, ta cũng nói một câu, năm nghìn vạn, một phân cũng không thể thiếu. Thiếu một phần thì ngài cứ chuẩn bị đến Cục An toàn thăm cháu đi!”

——

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

La Phong chấn động trong lòng.

Tại cơ sở dữ liệu trong diễn đàn Võ giả ‘Mái nhà Cực Hạn’ có rất nhiều ghi chú về ân oán trong quan hệ giữa các Võ giả. Chẳng hạn như ở Hoa Hạ quốc, đám Võ giả lúc ở trong sáu Đại căn cứ đã bị chính phủ quản chế, đã bị pháp luật ước thúc! Nhưng một khi rời khỏi căn cứ đi vào những khu vực có quái thú thì sẽ không còn chịu pháp luật kìm nén.

Đó là Võ giả, những nơi để chém giết với quái thú cũng là mảnh đất không hề có pháp luật! Võ giả lại luôn đi trên ranh giới sinh tử, chuyện phát sinh mâu thuẫn với nhau rồi giết chết đối phương thực ra không hiếm thấy chút nào.

Nhưng các đại Võ quán, chính phủ vân vân thì đều không muốn chứng kiến loại chuyện này.

Võ giả là tài sản quí của nhân loại!

Là một vũ khí lợi hại để con người đối phó với quái thú. Bọn họ không muốn Võ giả vì tư tưởng bè phái trong đó mà phát sinh tổn thất quá lớn. Cho nên mới sinh ra cách ‘đàm phán nội bộ’, ‘Giải quyết riêng’. Mọi người có cừu oán, được, chúng ta ngồi lại đàm phán trên bàn với nhau, đến đây ân oán kết thúc. Còn nếu đàm phán không được, thì đó lại là một chuyện khác rồi.

“La Phong, bây giờ cậu là một người mới, vừa mới bước vào phạm vi các Võ giả” Tổng giáo quan Ổ Thông cười nói, “Lúc cậu vừa mới bắt đầu, cũng là thời điểm cần tiền nhất”

“Vâng.”

La Phong gật gật đầu, nếu có thể giải quyết riêng thì cứ giải quyết riêng “Chú Ổ, chẳng qua cũng không thể dễ dàng tha cho Trương Hạo Bạch! Nếu thực lực của cháu yếu thì lần đó đã thật sự bị chặt đứt chân tay rồi”

“Đó là đương nhiên.” Ổ Thông gật đầu trịnh trọng nói: “Không để cho bọn họ đổ máu một lần thì còn tưởng rằng võ quán Cực Hạn chúng ta sợ bọn họ.”

“Chú Ổ, theo chú thì bao nhiêu là vừa?” La Phong hỏi, mình không hiểu quy củ lắm, cứ hỏi trước thì tốt hơn.

Ổ Thông trầm ngâm nói: “Chọc giận cậu chỉ là một người bình thường, như vậy tốt nhất đừng vượt qua năm nghìn vạn Hoa Hạ tệ! Mà La Phong, cậu dù gì cũng là tinh anh trong Võ quán chúng ta nên không thể thấp được. Thấp nhất là một ngàn vạn Hoa Hạ tệ! Một ngàn vạn đến năm ngàn vạn, chính cậu cứ thuận tiện báo con số thôi”

“Vâng.” La Phong suy nghĩ rồi gật đầu.

“Nếu cậu đồng ý, thì đêm nay ta sẽ thông báo cho bọn họ tới gặp mặt.” Ổ Thông cười nói.

“Vâng, làm phiền chú Ổ quá” La Phong cười gật đầu.

La Phong trở về đầu tiên là đặt quyển bí kípã¬` Cửu Trọng Lôi Đao ã¬9 sang một bên. Sau đó lướt mạng vào trong trang web nội bộ ‘Mái nhà Cực Hạn’ cẩn thận tra tìm một số đàm phán có liên quan đến Võ giả trong thời gian vừa rồi.

“A. . . Thì ra là như vậy.”

“Số tiền bồi thường, không ngờ cũng liên quan đến vấn đề mặt mũi.”

La Phong không ngừng xem rất nhiều ghi chú, cuối cùng đã xác định được mức cho buổi đàm phán tối nay.

“Tiểu Phong, ăn cơm nào” Từ dưới nhà vang lên tiếng gọi của mẫu thân Cung Tâm Lan.

“Con xuống ngay mà mẹ.”

Sau khi La Phong tắt nguồn điện lập tức xuống dưới nhà.

Trong phòng ăn dưới nhà, bố và mẹ đang ngồi ăn cơm, còn người giúp việc đang xào rau.

“La Hoa đâu ạ?” La Phong nghi hoặc hỏi: “Em vẫn chưa về?” Bây giờ trong nhà có hai người giúp việc đều là những bà sồn sồn. Một người chỉ chuyên môn chăm sóc cậu em La Hoa. La Hoa dù sao có rất nhiều việc không tiện làm lắm, có người chuyên môn giúp đỡ thì có thể thường xuyên đi ra ngoài dạo chơi .

“Nó đang chơi ở bên cạnh hồ sen trong công viên, vừa mới gọi điện xong, chắc sắp về rồi” La Hồng Quốc cười nói.

“Làm sao dạo này em nó thường xuyên đến chơi trong công viên?” La Phong nghi hoặc hỏi.

Cung Tâm Lan ngồi cạnh hạ giọng cười nói: “Tiểu Phong, em của con nói chuyện với bạn gái .”

“Nói chuyện với bạn gái?” La Phong lắp bắp kinh hãi, tuy rằng nói hiện nay tỉ lệ người tàn tật trong xã hội là không ít. Chẳng hạn như quân nhân nhập ngũ, trong chiến đấu với quái thú thường xuyên xuất hiện không ít tàn tật. . . Người tàn tật cũng yêu đương, kết hôn, sống chết. Nhưng mà chú em dù sao cũng mới đến đây chưa đầy một tháng.

Ngắn ngủi như vậy đã yêu đương rồi?

“Tiểu Phong, đừng nghe mẹ con nói. Em con hiện tại thì có bạn gái, nhưng còn chưa đến đoạn kia” La Hồng Quốc cười nói.

“Cứ kệ em, em con mà có bạn gái thì cũng là chuyện tốt” Trong lòng La Phong vẫn vui vẻ, chuyện yêu đương này cho dù thành công hay thất bại thì cũng là việc con người phải trải qua. Do vậy cũng có điểm tốt cho cậu em.

Khu Nghi An thành phố Dương Châu, trong vườn hoa tiểu khu Thiên Đô .

“Chú” Trương Hạo Bạch chào ông chú Trương Trạch Hổ. Mấy ngày qua, Trương Hạo Bạch đều luôn ở trong tâm trạng lo lắng hãi hùng. Buổi tối đi ngủ cũng sợ có người của Cục An toàn đến bắt hắn đi.

“Chú Hổ, chỉ cần có thể cứu được Hạo Bạch thì gì chúng ta cũng chịu” Trương Trạch Long không nén nối nói luôn.

” Đại ca, ca yên tâm!” Trương Trạch Hổ khi trưởng thành trông rất cao to tráng kiện, cả người làm cho người ta có cảm giác phảng phất như một con mãnh thú vô song. Trương Trạch Hổ nhếch miệng để lộ ra răng nanh trắng lóa: “Nhóc con La Phong kia cũng chỉ là một Võ giả mới! Cũng mới chỉ chém giết với đám quái thú yếu nhất được nuôi dưỡng chỗ quân khu mà thôi. Sau khi trở thành Võ giả thì hẳn là hắn phải biết quy củ! Không dám dây vào, thật sự dây vào . . . Hừ, nếu dám dây vào Khai Sơn Hổ này thì hẳn là muốn chết!”

Thấy chú em mình tự tin như vậy, hai cha con nhà Trương Trạch Long, Trương Hạo Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Tốt lắm, giao cho em, để em giải quyết”

Trương Trạch Hổ phẩy tay rồi đi luôn ra ngoài.

Bên ngoài có một chiếc xe Hummer cỡ lớn sáu bánh đã được trang bị lại, bên trong xe có người ngoái cổ ra ngoài nhìn xung quanh, cười nói: “Anh Hổ, được chưa?”

“Ừ, đi thôi. Đi đón lão Lý, sau đó đến hội quán Cực Hạn.” Trương Trạch Hổ bước lên xe, vung tay nói.

“Được rồi!”

Rầm ~~

Chiếc xe Hummer sáu bánh phát ra âm thanh trầm thấp nặng nề rồi nhanh chóng rời khỏi vườn hoa trong tiểu khu Thiên Đô .

Vào lúc chạng vạng tại tiểu khu Minh Nguyệt trong thành phố Dương Châu. Trong phòng khách trên tầng hai của hội quán Cực Hạn La Phong đang đợi mấy người đến.

“Cậu Phong này, hôm nay thật sự là trùng hợp. Hôm nay chú Khổng và anh Trần cũng có mặt tại đây.” Ổ Thông cười ha hả mà nói, La Phong lập tức chào hỏi hai người bên cạnh đó. Trong hai người đứng cạnh Ổ Thông thì một người trong đó có dáng hơi gầy gò, trên mặt có một vết sẹo dường như chia đôi gương mặt khiến cho kẻ khác bị người đó nhìn chằm chằm cảm thấy kinh hãi.

Còn người thứ hai thân thể cường tráng, mày rậm mắt hổ, vừa nhìn thấy đã biết là một người rất nhiệt tình.

“Chào anh Trần, chú Khổng” La Phong lập tức cất tiếng.

Cả hai người này đều không phải tầm thường. Hiện nay trong hội quán Cực Hạn ở thành phố Dương Châu tổng cộng có ba Võ giả cấp Chiến Tướng là Tổng giáo quan Ổ Thông, ‘Hoả pháo’ Trần Cốc, ‘Ưng đao’ Khổng Tuyền. Ô Thông đã lui về ở ẩn không hề đi chém giết với quái thú, còn ‘Hoả pháo’ Trần Cốc và ‘Ưng đao’ Khổng Tuyền lại đều thường xuyên rời căn cứ đi ra ngoài bắt giết quái thú.

Cả hai người này đúng là Võ giả hàng đầu trong tiểu khu Minh Nguyệt.

“Cậu Phong, chuyện của cậu chúng ta cũng biết. Cứ yên tâm, việc này chúng ta sẽ ra mặt cho cậu!” Hoả pháo Trần Cốc cười nói ha hả: “Mẹ nó, người võ quán Lôi Điện cho dù ngạo mạn cũng không nên đến khi dễ trước mặt chúng ta”

“Ừ.” Ưng đao Khổng Tuyền cũng khẽ gật đầu.

Một lát sau —

Trong phòng tiếp khách, người của hội quán Cực Hạn và hội quán Lôi Điện chia làm hai bên ngồi xuống. Phía hội quán Cực Hạn ước chừng có hơn hai mươi người, còn bên hội quán Lôi Điện chỉ vẻn vẹn tám người.

“Ổ Thông, việc này đúng là cháu của lão Hổ không đúng.” Một người râu rậm cười ha hả nói: “Chẳng qua cháu nó cũng chỉ là một đứa trẻ con mới vừa nứt mắt? Không biết cái gì, hơn nữa cũng là người bình thường không phải là Võ giả. Không cần thiết phải so đo với nó”

“Lão Lý, lão đừng nói những lời vô dụng” Ổ Thông lắc đầu cười: “Việc này cũng rất rõ ràng, chẳng qua là mọi ngươi đến đây hiển nhiên là muốn giải quyết riêng, đúng không? Khai Sơn Hổ, lão nói đi”

Trương Trạch Hổ, trong đám Võ giả được gọi là Khai Sơn Hổ, chuyên sử dụng vũ khí là một thanh Khai Sơn Đao to lớn, có tiếng là dũng mãnh tàn nhẫn.

“Ổ Quán trưởrng.” Trương Trạch Hổ mỉm cười, ánh mắt dừng lại nhìn vào La Phong: “Chuyện này cứ để Tiểu La tự mình nói đi. Tiểu La, cậu cho rằng giải quyết như thế nào thì cậu mới vừa lòng?”

“Câm miệng.”

‘Ưng đao’ Khổng Tuyền ngồi bên cạnh trừng mắt, quát mắng: “La Phong là huynh đệ tốt trong hội quán Cực Hạn chúng ta. Tiểu La? Lão đâu có tư cách gọi như vậy”

Trương Trạch Hổ rùng mình, Ưng đao Khổng Tuyền trong giới Võ giả là một người tàn nhẫn. Trương Trạch Hổ cũng không dám trêu chọc.

“Trương Trạch Hổ Trương tiên sinh.” La Phong đứng dậy, mỉm cười: “Chuyện này khiến cho nhiều bậc trưởng thượng của ta ra mặt như vậy, thực tình làm ta cũng có điểm ngượng ngùng. Kỳ thật dựa theo ý nghĩ của ta . . . Hừ, cái tên Trương Hạo Bạch kia muốn cắt chân của ta chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà hắn dám đánh ba ta thì đáng ra phải chết!”

La Phong trừng mắt quát.

Trương Trạch Hổ bị dọa đến nhảy dựng, các Võ giả bên phía hội quán Cực Hạn có mặt cũng nở nụ cười. Khai Sơn Hổ Trương Trạch Hổ cũng là Võ giả rất từng trải. Bây giờ đã là Võ giả cấp chiến sĩ Cao cấp, chỉ còn cách cấp Chiến Tướng có một bước. La Phong cũng dám ở trước mặt hắn trợn mắt trợn mũi, điều này khiến cho đám Võ giả bên phía hội quán Cực Hạn có cảm giác nhóc La Phong này có đủ gan!

“Hừ, La Phong, ngươi định làm sao bây giờ. Nói đi!” Trương Trạch Hổ có chút khó chịu, sắc mặt thật khó coi.

La Phong cười.

Trương Trạch Hổ phẫn nộ? Hắn thật sự đúng là không để ý. Khỏi cần nói chuyện tương lai, hiện tại tố chất thân thể của La Phong coi như hàng đầu của cấp chiến sĩ trung cấp, sắp đạt đến cấp chiến sĩ cao cấp. Còn Tinh Thần Niệm lực của hắn, dựa theo sự chênh lệch giữa tố chất thân thể và Tinh Thần Niệm lực là hai cấp thì tối thiểu cũng là ‘cấp Chiến Tướng Sơ cấp’ .

“Một câu, năm nghìn vạn Hoa Hạ tệ. La Phong ta nể mặt mũi ngài nên coi như việc này sẽ bỏ qua” La Phong mỉm cười nói.

“Ngươi thật đúng là miệng to hơn đáy chậu, ngoạm miếng rõ to. Năm nghìn vạn! ! !” Trương Trạch Hổ trừng mắt.

“Giá này quá cao” Lý Quán trưởng của Hội quán Lôi Điện cau mày nói.

La Phong mỉm cười không mở miệng.

“Giá cả không cao.” Quán trưởng Ổ Thông của Hội quán Cực Hạn mỉm cười nói.

“La Phong, ta cũng cho ngươi một giá, năm trăm vạn! Ta cho ngươi năm trăm vạn thì việc này coi như quên đi, cũng coi như nể mặt mũi ta. Nếu không, chính là không để ý đến thể diện của Trương Trạch Hổ này!” Trương Trạch Hổ chăm chú nhìn chằm chằm La Phong.

Năm trăm vạn?

Người bên Hội quán Cực Hạn cũng nhíu mày. Hôm nay chỉ cần ‘Hoả pháo’ Trần Cốc cùng ‘Ưng đao’ Khổng Tuyền có mặt ở đây, cho dù chỉ vì nể mặt hai vị này thì cũng không được ra giá quá thấp. Tiền ít, đó là không nể tình!

“Nếu như không phải là vì nể mặt mũi ngài?” La Phong cũng trừng mắt: “Trương Trạch Hổ, ta cũng nói một câu, năm nghìn vạn, một phân cũng không thể thiếu. Thiếu một phần thì ngài cứ chuẩn bị đến Cục An toàn thăm cháu đi!”

——

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN