Genesis: New Dawn - Chương 3-Qua Lửa và Bóng tối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Genesis: New Dawn


Chương 3-Qua Lửa và Bóng tối


“Quetzy…”

“Elizabeth… Đừng chết… Đừng bỏ con…”

“Quetzy…mạnh mẽ lên con…”

– Garh!

Quetz giật mình phóng dậy khỏi chiếc võng của mình và đáp xuống sàn nhà gỗ bằng cả tứ chi, toàn thân anh run lên bầng bậc. Mắt anh mở căng hết cỡ, anh thở hồng hộc, để những giọt mồ hôi chảy xuống mặt và trên tấm lưng trần loang lỗ hoa văn mờ mờ như da trăn gấm của anh. Kể từ khi gặp Thái Dương, đêm nào anh cũng gặp ác mộng, và luôn là cùng một giấc mơ, thất bại lớn nhất của đời anh và cũng là lần đầu tiên anh nếm máu người. Chộp lấy cái túi nước bằng da, Quetz dốc ngược nó vào miệng và lên đầu mình, anh lắc đầu khiến nước bắn tứ tung khỏi mái tóc trắng và mềm của anh.

– Khốn nạn thật. – Anh rủa thầm và đi ra phía ban công.

Căn chòi của Quetz được dựng giữa các tán lá của một cây đa cổ thụ vươn cao khỏi khoảng rừng thưa bên dưới. Từ bên dưới mái hiên làm bằng da, Quetz gác hai tay lên lan can gỗ, nhìn ra ngoài khu rừng thưa và bãi cỏ ở phía xa nơi một bầy thú ăn cỏ đang ngủ. Anh nhắm mắt và hít vào bầu không khí se lạnh của trời đêm, mùa thu đang đến, Quetz có thể thấy những chiếc lá dần ố vàng trên các tán cây cao. Giao mùa ở vùng này rất nhanh, các cánh rừng sẽ mau chóng rụng hết lá và chẳng mấy chốc tuyết sẽ bao phủ mọi nơi. Quetz thở dài khi anh nghĩ tới mùa đông, anh sẽ phải săn những con thú lớn và khó nhằn hơn, hoặc anh sẽ săn bọn chuột lẩn dưới tuyết.

Quetz mém chút nữa rơi xuống dưới khi cái ban công của anh rung lắc một cách bạo lực, tóm vào lan can gỗ, anh nhìn xuống dưới xem chuyện gì đang xảy ra. Một con lười đất khổng lồ đang cạ cái lưng bồ tượng của nó vào gốc cây, cái đầu như con gấu với cặp môi dày và chảy xệ ngước lên, kêu những tiếng ò ò vang vọng khắp khu rừng.

– Ê! Cút ra! Nhà của tao chứ không phải chỗ gãi lưng của mày đâu con lười chết tiệt! – Trước tiếng hét oai oái của Quetz, con thú to sụ cao bằng hai tầng nhà vẫn thản nhiên dùng gốc cây như chỗ gãi ngứa khiến cây đa già rung lắc như gặp bão.

Quetz đảo mắt, anh tức tối đi vào trong và đem ra một cây trường cung cùng một giỏ tên. Lắp tên vào cung, Quetz kéo căng dây và nhắm xuống dưới trước khi thả ra, mũi tên xé gió găm phập vào vai con lười khiến nó rú lên đau đớn, hai cánh tay với năm móng vuốt dài của nó quơ qua quơ lại cố chiến đấu chống lại kẻ thù vô hình vừa đả thương nó. Sau một hồi vung tay, dó hạ hai chi trước xuống và lủi thủi đi vào rừng trên những chiếc chân ngắn mà chắc, cái đuôi rậm lông quét qua quét lại nền rừng một cách tức tối. Quetz thở dài rồi hạ cây cung xuống, anh chỉ định bắn qua tai của nó để cảnh báo nhưng những cú rung lắc khiến anh không tập trung được.

Nhấc giỏ tên lên, Quetz quay vào trong căn chòi gỗ đã cũ với những miếng da ghép lại với nhau, nền nhà bằng ván gỗ vương vãi những vết máu và những mẫu xương vụn. Đối diện với cửa phòng là một chiếc máy đo địa chấn gắn với một cái tháp bằng kim loại gắn một tấm pin năng lượng mặt trời vươn khỏi các tán cây. Hai bên tường là bốn năm cái kệ để đầy những thứ linh tinh, chiếc kèn harmonica bằng bạch kim và một thiết bị phát hình ảnh được nối với một chiếc dây đeo cổ, những thứ có giá trị lớn nhất đối với Quetz. Kế bên cỗ máy là một chiếc tủ đựng đầy những giỏ thảo dược và vài ba lọ huyết thanh màu tím cùng một cây kim tiêm. Anh đặt cung và giỏ tên xuống chỗ đống vũ khí dựa trên vách rồi ngồi chồm hỗm trước chiếc máy cũ kỹ đã bị gỉ sét vài chỗ, nhìn lên màn hình đen với vệt màu trắng quét qua quét lại, vẽ nên bản đồ của vùng và những rung động nhỏ nhất của mặt đất.

Tiếng thú rừng kêu loạn xạ ở bên ngoài và những chấn động nhẹ chạy từ đệm bàn chân dọc theo sống lưng Quetz khiến anh bậc dậy. Anh nhìn quanh và chộp lấy những thứ rơi khỏi kệ và đặt chúng xuống đất trong khi màn hình của chiếc máy đo sáng đỏ lên. Cơn chấn động đó biến mất bất ngờ như khi nó tới, cảnh vật xung quanh lại chìm vào tĩnh lặng khi bọn thú rừng bình tĩnh lại. Dán mắt vào màn hình, Quetz nuốt nước bọt khi cái mảng đỏ đó từ từ biến mất nhưng vẫn còn mờ mờ trên màn hình, anh nuốt nước bọt và thốt lên:

– Bỏ mẹ rồi…

***

Lá cây khô kêu lạo xạo dưới từng bước chân của Thái Dương và Lợi khiến lũ thằn lằn chân chim ăn cỏ nhỏ như lũ gà đang sục cái cổ dài trong cỏ ngóc dậy và chạy nháo nhào. Đôi mắt to của chúng nhìn còn mỏ kêu chin chít, cái đuôi dài phủ đầy lông tơ quơ qua quơ lại khi chúng chạy biến vào các bụi cây trên những chiếc chân dài có ba móng vuốt cùn. Hai cậu thiếu niên tóc trắng ngước nhìn lên trên, ánh sáng của buổi ban trưa xuyên qua các tầng lá cây, rọi xuống khu rừng hơi âm u những tia ánh sáng dài và hẹp. Vác chiếc tay nải đựng thức ăn, nước uống, quyển sổ, cây bút và chiếc áo choàng da, Thái Dương nhìn quanh khu rừng vang rộn tiếng thú rừng, Lợi đang đi phía trước với một chiếc tay nải đựng phần thức ăn nước uống còn lại. Cả hai đã lên đường từ sáng sớm sau khi cất chiếc xuồng vào một hốc đá bên bờ biển, càng đi sâu vào đất liền, rừng càng khô và thưa, những cây đa với các khúc rễ lớn trồi lên nền đất ẩm ướt cùng đám dây leo rũ xuống được thay thế bởi những cây sồi, gỗ thích, gỗ đỏ và vài cây thông mọc rãi rác.

– Chắc mọi người ở làng đang ăn trưa nhỉ? – Lợi chợt lên tiếng, cố phá vỡ bầu không khí không có tiếng người, thực sự cậu không thích những nơi không người tí nào, chí ít khi còn ở làng, xung quanh căn chòi còn có cảm giác của vài gia đình xung quanh, còn ở chỗ này…

– Hoặc đang nháo nhào cầu khấn. – Thái Dương mỉm cười và nói bông đùa. – Nói thật mình không hiểu nổi tại sao họ cứ thấy mình là cứ như gặp ma vậy, cứ “bạch tiểu quỷ” này, “con của thần tuyết” nọ.

– Chứ biết sao được? – Lợi quay lại đối mặt với Thái Dương, gác hai tay qua đầu, cậu vừa nói vừa đi giật lùi. – Tóc cậu trắng bạc không khác gì tuyết, mắt của cậu tím một cách kỳ lạ, với lại vài người nói cậu rơi từ trên trời xuống vào một ngày mùa đông. Có người còn nói thần núi tận tay trao cậu lại cho trưởng làng nữa!

– Thực ra là ông ta tìm được mình trong một cái hang vào mùa đông. – Thái Dương nhướng mày một cách khó chịu. – Ổng nói do không thấy ai xung quanh nên ổng cứ lượm mình về và giao cho gia đình của chị Mỹ Nguyệt.

– S-sao cậu biết? – Lợi loạng choạng suýt chút nữa té ra sau.

– Mình hỏi. – Thái Dương đáp và đi tới chỗ lối mòn tách ra làm hai chạy dọc theo một bờ sông lớn với vài đống phế tích và những tảng đá to như cả một gian nhà ở hai bên. Nhìn hai bên bờ sông trong vắt tới đáy, Thái Dương quay qua lợi và nói: – Chúng mình cũng nên dừng lại ăn trưa thôi nhỉ?

Lợi gật đầu và tháo chiếc tay nải đặt lên một tảng đá cao và phẳng gần bờ sông, cậu gỡ chiếc nút thắt ra, bên trong là phần thức ăn hôm qua ăn vẫn chưa hết. Ngồi lên trên tảng đá quay mặt ra bờ sông rộng bằng chiều dài của hai bai căn nhà nối liền nhau, Thái Dương thả cho chân mình đong đưa bên trên mặt nước lấp lánh phản chiếu sắc xanh của trời và lá. Dòng nước chảy chầm chậm, để cho những đàn cá và sinh vật sống dưới nước tự do bơi qua bơi lại, đôi khi có những cái vây dài bằng một ngón tay nhô lên khỏi mặt nước. Hai bên bờ sông rãi đầy lá và cỏ là nào những cây sồi và gỗ đỏ, vài chiếc lá đã bắt đầu vàng ở ngoài rìa trong khi vài chiếc rụng xuống, trôi hững hờ giữa dòng lười biếng. Rễ cây mọc vươn ra khỏi bờ sông, tạo thành những chỗ trốn lí tưởng cho bọn cá và sinh vật nhỏ nhưng cũng là bãi săn mồi hoàn hảo cho vài loài.

Thái Dương hít đầy phổi, không khí hai bên bờ sông thoang thoảng mùi lá cây mới rụng, mùi đặc trưng của buổi đầu thu. Cậu quay vào trong và cầm một nắm cơm được vo tròn lên rồi bắt đầu ăn chung với cá và thịt khô, vị lạt của cơm cùng với vị của thịt khiến cậu rùng mình vì ngon. Lợi mỉm cười, cuối cùng thì Thái Dương cũng có phản ứng bình thường mỗi khi ăn thịt, cắn một miếng cá khô ăn với cơm nắm, cậu nhìn ra chỗ dòng sông đang chảy chầm chậm và lắng nghe tiếng chim hót, ít ra ở đây cũng có chút âm thanh êm tai.

– Này. – Lợi quay sang Thái Dương. – Hay là chúng ta qua sông rồi hạ trại?

– Hử? – Thái Dương ngước lên, hai gò má cậu căng đầy cơm và thịt khiến Lợi phì cười. Cố nhai nuốt nhanh hết cỡ, cậu đáp: – Chắc cũng được, nhưng mình cảm thấy bên này có phần an toàn hơn, tụi mình đâu biết có gì ở bên kia đâu…

– Vậy cậu tính không trả áo lại cho người ta à? – Lợi nhướng mày và hỏi đầy ẩn ý.

– T-tất nhiên là phải trả áo cho anh ấy rồi! – Thái Dương có gắng nói tự tin nhất có thể, hai gò má cậu hơi đỏ lên. Cậu quay mặt đi. – Th-thú dữ thì sao chứ? Mình chẳng sợ.

– Chí lí! Chí lí! – Lợi nói lớn ủng hộ bạn mình, cậu móc trong túi áo ra một cái bọc. – Với lại mình chôm được thứ này của lão già Minh, chắc cũng có ích đấy.

– Đó là… – Mắt Thái Dương sáng lên khi thấy cái túi da và cái tên lão Minh, thợ săn giỏi nhất làng, vang lên.

– Ừa, bột chống thú rừng gia truyền của ổng. – Lợi cười khì khì và đút chiếc túi nhỏ vào lại trong áo.

***

Tiếng dế kêu râm ran trong cỏ và tiếng đập cánh của dơi và thằn lằn bay ăn đêm cùng cảm giác phấn khích pha chút hồi hợp khiến Thái Dương không tài nào ngủ được. Cậu trở mình trong chiếc áo choàng da của Quetz trong khi Lợi đang ngáy ro ro trong một chiếc túi ngủ bằng da cậu đã đem theo. Ngồi dậy, Thái Dương dùng cây gậy kế bên khều khều đống lửa đang nhỏ dần để nó cháy lên một chút, cứ tưởng tượng cái cảnh mình đang thức mà tất cả chìm trong bóng đêm mà Thái Dương lại rùng mình. Cậu đặt vài khúc gỗ mà lúc chiều cả hai đã nhặt được vào đống lửa để nó cháy lâu hơn, lửa hắt lên các tảng đá và thân cây gần đó khiến bóng của chúng nhảy múa theo từng cú giật.

Thái Dương rùng mình, cậu liếc qua nhìn Lợi đang ngủ và dụi mắt để đảm bảo mình không mơ rồi kéo chiếc áo choàng ra khỏi hai chân. Cậu ôm lấy hai đầu gối mình và dụi mặt lên chúng, cố tự trấn an mình rằng mọi chuyện sẽ ổn, tim cậu quặn thắt lại khi cậu nghĩ tới việc một ngày nào đó cậu sẽ bị bỏ lại một mình. Lợi là người bạn duy nhất của Thái Dương, do từ nhỏ đều mồ côi nên cả hai luôn gắn với nhau như hình với bóng, hai đứa chia sẻ từng bữa cơm và trải nghiệm với nhau. Hai hàm răng của Thái Dương cắn chặt vào nhau, cậu cố lắc đầu để loại bỏ những suy nghĩ đang bủa vây tâm trí cậu khiến mắt cậu ngấn nước.

Tiếng loạt soạt vang lên từ lùm cây thấp, theo sau là tiếng kêu như tiếng của một con chim cu đất.

– Ai đó?! – Thái Dương giật mình kêu lớn khiến Lợi bật dậy.

– Hả?! Gì vậy?! – Cậu thiếu niên hỏi và dụi đôi mắt ngái ngủ của mình tước khi nhìn qua Thái Dương. – Ủa? Cậu chưa ngủ hả Thái Dương?

– Ơ? À… Mình…không ngủ được… – Thái Dương đáp lí nhí rồi đưa tay lên dụi mắt.

– Ráng ngủ chút đi Thái Dương, chúng ta đâu biết phải đi thêm bao lâu nữa. – Lợi nói rồi ngáp dài.

Cái tiếng gù gù đó lại vang lên khiến cả hai giật mình, lần này nó đi kèm với tiếng dậm chân liên tục. Thái Dương và Lợi nhảy ra sau đống lửa, trong tay Lợi lăm lăm một cây dao rèn bằng kim loại từ đống tàn tích, Thái Dương cầm một cây đuốc từ đống lửa lên, hai cậu nhóc căng mắt nhìn vào bóng tối của khu rừng khi cái tiếng đó ngày một tới dần. Một con chim ăn thịt lông đen to như một con sói nhảy ra từ bụi cây, cổ nó phồng lên tạo ra tiếng gù trước khi nhảy lên rồi lần lượt dậm hai chân xuống đất. Gọi là chim nhưng thay vì có mỏ, miệng của nó là một cái hàm dài, hẹp và đầy răng sắc như bọn chó đầu lâu, cánh của nó ngắn ngủn, lòi ra bên dưới là bàn tay với ba ngón dài và móng như lưỡi câu. Mỗi chân sau của nó có ba ngón, hai ngón như chân chim bình thường, ngon thứ ba từ ngoài vào phải nhấc lên do chiếc vuốt dài và cong, đuôi của nó dài, mảnh và cứng, chạy dọc đuôi là hai hàng lông vũ đen tuyền ánh sắc xanh như hai cánh quạt.

– Cái quái… – Lợi nheo mắt nhìn nó một cách khó hiểu.

– Hala! Hala! – Con chim ăn thịt đột nhiên ngước cổ kêu lên.

– Cha mẹ ơi yêu quái! – Cả Thái Dương và Lợi đều hét toáng lên, trống ngực cả hai đập thình thịch như sắp bắn ra ngoài, tay Thái Dương run run khiến những mảnh gỗ vụn đang cháy rơi xuống.

– Hala! Hala! Keta! Keta! – Con chim vẫn kêu ai oái cái tiếng đó khiến khu rừng xung quanh nhộn nhịp bởi bọn thú rừng bị đánh thức khỏi giấc ngủ, một vật như con hươu nhỏ như con mèo nhưng không có sừng chạy tới chỗ họ chợt thắng gấp khi ngửi thấy mùi bột mà Lợi đã rãi xung quanh trước khi quanh đầu bỏ chạy thục mạng.

– Khoan đã Lôi. – Thái Dương đưa tay lên ra hiệu cho Lợi im lặng, cậu bước tới chỗ con chim ăn thịt đang nghiêng đầu nhìn cậu.

– Thái Dương! Cậu làm gì thế? – Lợi nói nhỏ, cố không làm con chim kia giật mình.

– Mình nghĩ nó đang nói gì đó. – Thái Dương nói, không rời mắt khỏi con chim đang dậm chân.

– Nó là một con chim! Nó không biết nói! – Lợi rít lên đầy lo lắng.

– Này, tin mình đi. – Thái Dương quay mặt lại và mỉm cười, cậu bước tới gần con chim một cách chậm rãi.

– Hala! Hala! Keta! Keta! – Con chim lại kêu lên những tiếng khó hiểu khiến Thái Dương ngớ người. Chợt nó nhảy qua cái hàng rào vô hình được dựng lên bởi thứ một mà Lợi đem theo, nó bước tới chỗ tấm áo choàng da của Quetz, nó dụi đầu vào lớp da và kêu lớn. – Keta! Keta!

– Keta… là anh Keto? – Thái Dương hỏi và bước tới gần con chim.

Như thể hiểu được tiếng người, con chim ăn thịt gật gật đầu rồi nhìn về phía cậu và kêu lên:

– Hala! Hala!

Thái Dương giờ mới hiểu ra, tuy ở trong làng cũng có vài con chim ăn thịt biết “nói” nhưng chúng không lớn tới cỡ này, vì không có môi nên chúng không thể phát âm chuẩn, đặc biệt là âm “o” và “u”. Keta là cách nó nói Keto, Hala là do nó phải uốn cái lưỡi dài lên để phát âm tên của Thái Dương. Con chim ăn thịt chạy tới chỗ Thái Dương khiến ậu hơi lùi lại, cậu nhìn Lợi rồi cười cười khi con vật ngửi ngửi ống quần cậu rồi dậm chân thình thịch.

– Hình như nó thích cậu đấy. – Lợi cười cười, hạ lưỡi dao xuống và cho vào cái vỏ giắt trên thắt lưng.

– Mình nghĩ nó biết chỗ của anh Keto. – Thái Dương nói khi con chim chạy lòng vòng quanh cậu, mắt cậu sáng lên khi cậu nhìn sang Lợi. – Có lẽ chúng ta nên đi theo nó, nó sẽ dẫn chúng ta tới chỗ anh ấy.

– Này khoan đã, có gì mai hãy tính, bây giờ mình ngủ lấy sức cái đi. – Lợi nói một cách lo lắng rồi nằm quấn mình trong chiếc chăn bằng da. – Mà cậu có chắc nó sẽ không ăn thịt mình không đấy?

– Mình chắc mà. – Thái Dương cười và gật đầu, cậu ngồi xuống trên chiếc áo choàng da của Quetz, con chim ăn thịt kia cũng nằm cuộn người bên cậu và ngáp dài, để lộ những cái răng như những lưỡi dao nhỏ.

Thái Dương đặt tay lên đầu nó khiến nó rùng mình, cậu vuốt những ngón tay mảnh khảnh của mình dọc đầu và cổ của nó. Lông của nó như lông tơ của chim, bao phủ gần như toàn bộ cơ thể, chỉ chừa phần mỏm và hai cẳng chân phủ vảy. Con chim trở đầu và dụi mũi vào lòng bàn tay Thái Dương, hai sống mũi của nó phập phồng khi nó hít vào cái hơi đó, hẳn là do mùi của Quetz còn vương lại.

***

Cánh rừng trải dài êm dịu được rọi sáng bởi ánh sáng mặt trời nhanh chóng kết thúc khi tới một trảng cỏ trải dài không thấy chỗ kết thúc ở hai bên. Ở bên kia “dòng sông” cỏ với những “hòn đảo” đá, kim loại cùng vài bông hoa đủ màu vươn khỏi cỏ khẽ đung đưa trong gió, Thái Dương và Lợi thấy một khu rừng nữa, tối hơn, âm u hơn và tĩnh mịch hơn. Từ sáng sớm cả hai đã lên đường, theo từng bước đi của con chim ăn thịt lông đen qua các cánh rừng thưa và những bầy thú kỳ lạ. Họ biết nó đang dẫn họ đi đâu, các bô lão luôn nói nếu cứ đi về hướng bắc khoảng vài ngày đường, họ sẽ tới chỗ Rừng Cấm, một nơi đặt biệt linh thiêng mà không ai được phép đem bất cứ ánh sáng gì vào.

– Thái Dương? – Lợi hỏi thầm và nhìn sang bạn mình. – Cậu có chắc…

Thái Dương nuốt nước bọt, cố giữ cho tay mình không rung, cậu thấy con chim ăn thịt nhìn cậu và bắt đầu băng qua trảng cỏ, bộ lông đen của nó biến mất trong đám cỏ xanh hơi vàng cao ngang ngực cậu, để lại một vệt nhỏ trên các nhánh cỏ bị dạt ra hai bên khi nó băng qua. Cậu nhìn qua khu rừng tối rồi nhìn sang hai bên, Rừng Cấm trải dài, có thể cũng dài như trảng cỏ này, nếu đi vòng qua thì không biết khi nào mới tới. Thái Dương chớp mắt và lắc đầu, cố tự trấn an mình và nói:

– Chắc.

Lợi thở dài rồi nắm lấy tay bạn mình trước khi băng qua trảng cỏ, không, nói là một trảng thì hơi nhỏ, đây là cả một biển cỏ! Cỏ cao đến tận ngực hai người, chúng khẽ rung trước cơn gió khiến “mặt biển” như dậy lên lên những cơn sóng ánh sắc vàng. Thái Dương lùa tay vào đám cỏ, lá cỏ vẫn còn thấm đẫm những giọt sương đọng, đám hơi nước từ phía khu rừng theo gió bay tới khiến lớp cỏ trên cùng trông như bị phủ bởi các đám mây mỏng. Ở phía trước, cậu thấy con chim ăn thịt nhảy lên rồi lại biến mất dưới “mặt biển” vàng khiến bọn châu chấu bậc nhảy khỏi cỏ như những đàn cá chuồn lao khỏi mặt nước, tránh bọn thú săn mồi bên dưới. Bên trên những cọng cỏ đang đong đưa là một đám chuồn chuồn lớn bằng ngón tay, đôi cánh ngũ sắc đập liên tục, chốc chốc lại sà xuống chộp lấy một con châu chấu nhỏ rồi bay vút lên không. Con chim ăn thịt lại phóng lên, hai hàm răng của nó đớp vào giữa đám chuồn chuồn rồi lại lặng xuống, giữa không gian tĩnh mịch vào trong vắt đó, Thái Dương có thể nghe thấy tiếng những chiếc răng sắc nhai ràu rạu.

Những cành cây khẳng khiu đầy lá vươn ra như nuốt chửng bờ bên này của “biển cỏ” trong cái bóng vĩ đại của Rừng Cấm, cây cối rậm rạp vươn lên cao, cao hơn cả những ngôi nhà cao nhất trong làng. Tán của chúng đan xen vào nhau tầng tầng lớp lớp khiến cảm giác nếu bước vào khu rừng là bước vào một thế giới với màn đêm vĩnh hằng, chỉ có vài tia nắng yếu ớt xuyên qua được, phần nào soi sáng nền rừng đầy lá khô và cây thấp ưa bóng tối. Thái Dương rồi cả Lợi nuốt nước bọt khi cả hai đi theo con chim ăn thịt băng qua lằn ranh giữa ánh sáng và bóng tối, bộ lông đen của nó hoàn toàn biến mất, chỉ có tiếng lá cây kêu lạo xạo ở trước khiến họ phần nào an tâm về sự có mặt của nó. Cả khu rừng âm u, tĩnh mịch, không khí nặng trình trịch cùng mùi nấm mốc tràn ngập khu rừng và phổi của Thái Dương, hẳn là Lợi cũng cảm thấy khó chịu như cậu. Cậu gom hết can đảm để tiếp tục đi tiếp, tóc gáy cậu dựng đứng như thể cậu đang bị quan sát bởi một kẻ thù vô hình ẩn trong cái bóng của Rừng Cấm. Thái Dương lắng tai nghe những dấu hiệu của sự sống trong rừng, như tuyệt nhiên không có gì, như thể lời đồn đại của các bô lão về Rừng Cấm là thật, rằng các loài vật không bao giờ dám bước chân vào chốn thiêng liêng này. Ở trong làng, sự yên tĩnh thế này thật hiếm thấy và dễ chịu, như trong chốn này, nó đè nặng lên vai Thái Dương như không khí của bãi tha ma, và cậu sắp trở thành một trong những xác chết, chỉ có bọn sâu bọ khóc than cái chết của cậu.

Thịch.

Thịch.

Tiếng bước chân chậm rãi lên nền rừng và tiếng lạo xạo của lá khô phía trước họ khiến Thái Dương và Lợi đi chậm lại một cách dè dặt, chợt tim họ chùng xuống khi họ nhận ra tiếng chân của con chim ăn thịt đã biến mất. Trong bóng tối cách cả hai một khoảng nắng khá rộng xuất hiện một đôi mắt đỏ thẫm như phát sáng mờ mờ cách mặt đất tầm hai mét. Chúng di chuyển qua lại với mỗi tiếng thình thịch trên nền rừng, những dải nắng nhạt chỉ đủ soi vài chỗ lên cái lưng phủ lông rậm của nó. Thái Dương cùng Lợi dừng lại, nhưng cặp mắt kia thì không, chúng khẽ đong đưa qua lại với mỗi bước đi trước khi bước ra chỗ ánh sáng nơi các tầng cây bị gãy, rọi sáng một khoảng đất rộng bằng một cái sân nhà cách cả hai chỉ vài mét. Một cái đầu hẹp với lớp da da xanh, trông hơi bầu bầu khi nhìn từ một bên thò ra, mặt của nó ngắn và dốc về phía trước, bên dưới là những chiếc răng dài và sắc lòi ra từ cái môi trên nhăn nheo. Bên trên hai con mắt đỏ kia là hai chiếc sừng hình tam giác màu đỏ cam mọc ngang, hơi hướng lên trên. Cái hàm dưới hơi há ra, từng cuộn hơi nước nóng hổi phả ra từ miệng nó rồi cuộn tròn trong không khí đặc quánh và nặng trịch, để lộ hàm răng bên dưới khớp với hàm trên như hai lưỡi kéo và chiếc lưỡi màu máu. Phía trên lưng con vật được phủ một lớp lông dài và rậm màu đen loang lổ những mảng xanh, năm hàng lông gai chạy dài từ sau gáy dọc sống lưng nó. Phần bụng và chiếc đuôi vần còn trong bóng tối được phủ một lớp vảy xanh pha vài vệt vàng, đôi chân dài đạp thình thịch lên nền đất rừng, để lại những bước chân ba ngón với mỗi bước đi, trái ngược với đôi tay ngắn cũn cỡn đang hướng vào trong. Hai cánh tay chỉ dài bằng ba phần tư cẳng tay của một người lớn, lông đen bao bọc phần lớn cánh tay trong khi bên trên và dưới trang trí bằng hai hàng lông vũ dài cùng màu với hai cái sừng trên đầu nó, xòe ra như cánh quạt.

Thái Dương nghe máu của mình lạnh đi khi con vật nhìn quanh, cậu không biết liệu nó có thấy họ không hay nó chỉ đang vờn họ. Tim cậu quặn lại khi con vật nửa giống thằn lằn nửa giống chim kia ngữa cổ, bên dưới cái cổ phủ lông đen của nó chợt phồng lên hai chiếc túi da với hai con mắt giả, vang lên những tiếng ồ ồ vang vọng trong không gian tĩnh mịch của khu rừng. Con thú hạ đầu xuống rồi hơi nhón lên nghe ngóng, chờ đợi tiếng phản hồi. Thay vì tiếng ồ ồ đáp lại là tiếng cánh da đập lạch phạch và tiếng kêu của một con thằn lằn bay từ tầng lá cao, chiếc đuôi dài và cứng với một chiếc “vây” hình thoi quét qua quét lại trong không khí khi nó lao xuống cố bắt một con chuồn chuồn. Con thằn lằn chân chim bên dưới lại ngữa đầu lên không kêu nữa, thay vào đó nó đợi khi con thằn lằn bay đi ngang qua rồi hất đầu xuống, bổ vào con thằn lằn bay với một tiếng “pặc” khiến Thái Dương giật mình và siết chặt tay Lợi.

Con thằn lằn bay nằm thẳng cẳng trên đất, một bên cánh gần như đã bị ngoạm mất hết, chỉ còn một phần vai và miếng màng da đang rỉ máu. Cái mỏ dài đầy răng hướng ra phía trước của nó phát ra những tiếng kêu chin chít yếu ớt khi nó cố bò đi, nhưng con thằn lằn chân chim kia đã cúi xuống để hoàn thành việc nó đã làm. Ngậm toàn bộ con thằn lằn bay trong miệng, nó lắc đầu qua lại khiến máu văng tứ tung lên mặt và quần áo của Thái Dương và Lợi trước khi xoay người vào rừng mà không để ý tới hai đứa nhóc đang đứng chết trân vì sợ, cái đuôi dài gần gấp đôi người nó hơi đong đưa, mất hút trong bóng tối khi tiếng bước chân xa dần.

Dù đã yên tâm nhưng cả Thái Dương và Lợi không đứa nào dám thở phào nhẹ nhõm khi tiếng bước chân vẫn còn vang lên. Thái Dương toang đi tiếp nhưng cánh tay của Lợi đã chặn cậu lại, trong bóng tối Thái Dương không thể thấy Lợi nhưng qua cái siết tay chặt và hơi run run của cậu ta, Thái Dương biết là có gì đó không ổn. Cậu cảm thấy Lợi đưa cánh tay đang nắm lấy tay mình lên, cậu nhìn theo hướng cánh tay đang chỉ, cách họ chỉ khoảng mười mét là con mắt đỏ của con vật lúc naãy, một phần thân của nó đang băng qua một khoảng nắng lớn bằng cái lu. Thái Dương khẽ kêu lên rồi che miệng lại, nhưng đã quá muộn, cái thân bồ tượng đó chợt dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu của con vật phản chiếu lại ánh nắng trong bóng tối và nhìn về hướng hai đứa. Từng giọt mồ hôi chảy xuống trán Thái Dương khi tiếng khìn khịt vang lên. Cái cảm giác muốn khóc thét lên càng ngày càng lớn bên trong Thái Dương, tim cậu nện thình thịch vào lồng ngực như thể sắp bắn ra ngoài, hai chân cậu lạnh đi với mỗi tiếng đánh hơi của nó. Thái Dương chợt cảm thấy cánh tay mình bị Lợi kéo băng qua trảng cỏ đầy nắng, ánh sáng chói lóa khiến cả hai che mắt lại nhưng văng vẳng bên tai là tiếng gầm gừ của con thằn lằn chân chim kia cùng tiếng bước chân gấp gáp của nó tiếng về phía hai đứa.

Lợi té nhào ra trước, kéo theo cả Thái Dương vào trong bóng tối khiến con thú kia đứng ngớ người một hơi, trong cái không khí đầy mùi cây đang bị phân hủy này, thị giác và thính giác của nó giúp nó săn mồi, nhưng giờ cả hai kẻ kia đã biến mất vào bóng tối. Con thằn lằn chân chim đi rón rén băng qua khoảng đất sáng, đầu nó chúc xuống đất, chiếc mũi đánh hơi khìn khịt, cố tìm ra những mùi của hai kẻ kia trong mùi lá cây phân hủy. Tiếng òn ọt ngắn và gấp vang lên từ đằng xa khiến con thú ngẩng đầu lên, nó đáp lại tiếng kêu bằng tiếng kêu giống y chang rồi đứng im nghe ngóng, tiếng lúc đầu nó kêu là để đe dọa kẻ thù nhưng cái tiếng gọi lúc nãy chắc hẳn là tiếng của một con cái. Không có tiếng đáp lại, con thằn lằn chân chim lại tiếp tục cúi xuống đất đánh hơi, cái mùi thoang thoảng lẫn trong mùi lá đó dẫn nó tới chỗ một khúc cây ngã, những cây nấm và dương xỉ đã bắt đầu xâm chiếm cái xác trong bóng tối. Con vật đưa mũi qua khúc cây, lần theo cái mùi đó, chợt mõm đó chạm phải một vật tròn tròn được bao phủ bởi một lớp lông. Thứ đó khẽ kêu lên khiến con chim thằn lằn hơi bối rối, nó hơi lui lại rồi lại tiến tới ngửi cái thứ đó nhưng nó đã biến mất.

Thái Dương co rúm bên dưới gốc cây đỗ, tim cậu vẫn còn giật thon thót sau khi cái mũi của con thú đó chạm vào đầu cậu, cậu cố không khóc run lên khi tay của Lợi quàng và vai mình, cố giữ im lặng hết sức có thể trong khi con thú đó vẫn đánh hơi khìn khịt. Chợt cái tiếng òn ọt lại vang lên khiến con vật chú ý nhưng lần này cái tiếng đó lại vang lên ngay trước mặt nó. Con thằn lằn chân chim cảm thấy thứ gì đó quất vào mình khiến mặt nó rát lên, nó rống lên và đi giật lùi trong khi kẻ tấn công bước ra ngoài sáng và hét lớn:

– Xùy! Xùy! Cút! Xéo! Đi chỗ khác! Chỗ này không phải chỗ của mày! Ra chỗ đồng cỏ ấy cái bị thịt ngu ngốc!

Thái Dương và Lợi ngóc đầu dậy khi con thằn lằn chân chim rên ư ử rồi quay người đi vào rừng, chợt Thái Dương lại rụt đầu vào cổ khi thứ gì đó nhòn nhọn chạm vào mũi mình. Trong bóng tối, cái thứ đó lại gù lên và dậm chân tại chỗ trên nền rừng, nó đập cánh nghe phành phạch vào phóng qua đầu cả hai ra tới chỗ khoảng trống đứng kế bên anh chàng có đôi chân dài như chân chim ăn thịt, cái đuôi mảnh khảnh dài gấp rưỡi cơ thể anh đong đưa qua lại, chốc chốc lại vung lên chan chát như một cây roi da. Mắt Thái Dương ngấn nước khi cậu thấy cái mái đầu trắng của anh, cậu mím chặt môi khi anh hơi quay đầu lại nói, giọng anh có chút bông đùa:

– Nhóc phiền phức hơn ta tưởng đấy Thái Dương.

***

Thái Dương, Lợi và Mỹ Nguyệt áp tai vào sàn nhà của trưởng làng, xung quanh là nhiều người khác, tất cả đều muốn nghe xem trưởng làng đang nói gì với kẻ lạ mặt đó mà hai cậu nhóc đem về. Hai đứa nhóc biến mất gần hai ngày và quay về vào chiều ngày thứ ba, theo sau là con quái vật hình người với cái đuôi dài cùng một con chim ăn thịt và một con thằn lằn ba sừng to như một con voi vác trên lưng vô số những thứ kỳ quái. Kỳ lạ hơn nữa là ngay sáng hôm sau, tên quái vật tên Quetz đó đã đi tới gặp riêng trưởng làng, hẳn là có chuyện gì gấp lắm.

Thái Dương áp sát tai vào lớp ván gỗ bên dưới nhà của trưởng làng, cố nghe ngóng xem hai người đang nói gì với nhau, vài từ lọt vào tai cậu là “lửa”, “phía đông” và tên của cậu. Suốt quảng đường về nhà và tối hôm qua khi Quetz ngủ lại ở nhà chị Mỹ Nguyệt, anh không nói gì liên quan tới những từ đó, nhưng cũng có vài chuyện kỳ lạ xảy ra. Theo lời kể của chị Mỹ Nguyệt thì lúc chị thức dậy thì dân làng đã nhốn nháo chuyện bọn thú trong làng kêu rú lên còn tất cả sinh vật trong hàng rào san hô đang bơi ra chỗ nước sâu hơn. Những thợ săn cũng nói bọn thú rừng đã bắt đầu di chuyển dù tuyết vẫn chưa rơi, có thứ gì đó đang làm chúng sợ, thậm chí có một vài con đã giật đứt dây buộc chạy ra khỏi làng trong hoảng loạn. Bầu trời dạo này cũng trở nên đen hơn do khói bốc ra từ đỉnh một ngọn núi cao tầm bốn ngàn mét cách làng năm cây số, từng cuộn khói bốc lên bầu trời khiến đỉnh núi và cả một khoảng trời như bị vây hãm.

Những người đứng trước sân nhà của trưởng làng nhốn nháo chạy xuống khi tiếng bước chân từ bên trong vang lên và tiến về phía cửa. Dân làng nhanh chóng tản ra, chỉ còn lại Thái Dương, Lợi và chị Mỹ Nguyệt đứng ở bên dưới, ngầng ngừ không biết có nên đi ra không. Nỗi sợ tóm lấy tim Thái Dương như một bàn tay gầy và nhăn nheo vô hình, nó khiến lồng ngực cậu như co thắt lại với mỗi hơi thở nặng trịch và run run của mình.

– Thái Dương đâu? – Giọng ồm ồm và vang như sấm của trưởng làng cất lên khiến Thái Dương muốn ngất xỉu.

– Thằng bé đang đứng bên dưới nhà ấy Quang. – Giọng của Quetz vang lên một cách bình tĩnh, mắt Thái Dương hoa lên vì giọng của anh nghe quá điềm tĩnh khi nói chuyện với trưởng làng, thậm chí gọi ông bằng tên.

– À, vậy à? Thái Dương, lên đây đi, đừng sợ. – Trưởng làng lại gọi khiến cặp chân của Thái Dương muốn rụng xuống.

– D-dạ… – Thái Dương nuốt nước bọt rồi nói lí nhí trước khi bước từng bước run run qua khỏi những cây cột chống nhà và ra trước sân trước những lời bàn tán của dân làng. – Tr-trưởng l-làng cho go-gọi cháu?

Giờ Thái Dương mới thấy Quetz cao cỡ nào, trưởng làng đã cao hơn cậu ba cái đầu nhưng chỉ đứng tới cằm của anh. Trưởng làng đứng khoanh tay, ở bên phải của ông là Quetz đang đứng, hai tay của anh chắp sau lưng trông thư thái lắm. Một áng mây trôi qua bao trùm khoảng sân trong bóng của nó, khiến mắt của Quetz trông như đang phát ra ánh sáng màu hổ phách làm vài người trong làng lùi lại. Tim Thái Dương giật thót khi anh nhìn cậu, một nụ cười nở lên trên môi anh, hẳn là đang bảo cậu nên yên tâm. Lợi cùng Mỹ Nguyệt cũng chạy ra đứng sau Thái Dương khiến cậu phần nào bớt căng thẳng trong khi trưởng làng cất tiếng:

– Dân làng Ayari! Vị chiến binh này là người bảo hộ của chúng ta trong suốt những năm chúng ta ở đây. Hôm nay, anh ta đến đây để cảnh báo chúng ta về một thảm họa có thể quét sạch chúng ta.

Tiếng xì xầm lo lắng vang lên từ đám đông khi trưởng làng kết thúc câu nói, Thái Dương nhìn Quetz, cố tìm một lời giải thích nhưng anh đang nhìn dưới chân, mắt anh nheo lại như đang tập trung vào cái gì đó. Ở dưới vài căn nhà, bọn gia súc cũng đang kêu lên, con nào được thả rông thì bắt đầu chạy ra cổng làng, con nào được buộc lại thì cứ dậm chân thình thịch và kêu rống thảm thiết.

– Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. – Quetz đặt tay lên vai trưởng làng Quang khi Thái Dương cảm thấy mặt đất bên dưới rung lắc.

– Tất cả mọi người! Đem hết thức ăn và nhu yếu phẩm và ra cổng làng! – Trưởng làng nói lớn, giọng của ông rền vang như sấm khiến mọi người lục đục đi về nhà và vác những bao tải gạo thịt bằng da chất lên lưng bọn gia súc.

– Anh Keto! Chuyện gì vậy? – Thái Dương hỏi khi Quetz nhảy xuống, cố giữ thăng bằng khi mặt đất rung chuyển càng mạnh.

Quetz không nói gì, anh quay mặt hướng về phía ngọn núi cách họ chừng năm cây số, từ cánh rừng, chim và thú tháo chạy khỏi khu vực trong khi bọn gia súc cũng kêu gào lên. Không gian xung quanh họ như đứng lặng trong một giây trước khi một tiếng nổ lớn đập vào tai họ khiến chúng như phát nổ. Theo bản năng, tất cả đều cúi xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu trong khi vài con thú biết bay rơi xuống bởi cơn sóng xung kích theo sau. Mắt Thái Dương mờ đi, bên tai cậu như có hàng ngàn chiếc chuông gió vang lên cùng một lúc, cậu nhìn sang hướng của Quetz, hình dáng mờ mờ của anh lảo đảo đứng dậy, cậu thấy anh chạy trước mặt mình, bàn tay xám cúa anh túm lấy tay cậu và kéo cậu lên rồi hét gì đó. Cảnh vật xung quanh bắt đầu rõ ràng hơn, những âm thanh của đá rơi xuống cùng tiếng hét của Quetz khiến Thái Dương giật mình.

– Thái Dương! Thái Dương! – Quetz vừa hét vừa lắc vai cậu.

– H-hả?! – Thái Dương chớp mắt rồi nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Quetz, bầu trời ở trên đầu tối mịt, khói bắt đầu lan rộng ra trong khi những quả cầu lửa rơi xuống xung quanh cậu khiến nhiều ngôi nhà bắt lửa. Quetz nhìn cậu với đôi mắt lo lắng, mái tóc trắng của anh rung lên trong gió. Thái Dương lại kêu lên khi một tảng đá lửa rơi xuống cách họ không xa. – Keto-san! Chuyện gì đang xảy ra vậy!?

– Núi lửa! – Quetz nói và kéo Thái Dương thụp xuống, anh nhìn quanh và nói lớn: – Nghe này! Ta cần nhóc theo Quang qua sông chỗ cây cầu thép cũ! Ta sẽ theo sau sớm nhất có thể! Rõ chưa?!

– D-dạ! – Thái Dương gật đầu lia lịa trong khi Quetz chạy đi giúp dân làng đang bỏ chạy.

Màn khói bụi dày đặc bắt đầu che lấp bầu trời xanh trong, giữa đám mây bụi tro chết chóc đó những vệt cam xoẹt qua bầu trời như một bầy cá mập phát sáng trong mây trước rơi xuống cùng một tiếng rít chói tai và một vệt lửa dài phía sau. Thái Dương cắm đầu cắm cổ chạy, cậu có thể lớp tuyết trắng xóa trên đỉnh núi biến mất khi lửa nóng chảy tuôn trào từ giữa đám mây bụi một cách dữ dội, chảy xuống khu rừng khiến nó bắt lửa. Những hòn lửa to như cái lu rơi xuống những căn nhà, chúng đổ sụp trước cú va chạm, những mẫu gỗ bắt lửa rơi vào giữa dòng người và gia súc khiến họ kêu hét trong hoảng loạn. Lần đầu tiên trong đời Thái Dương thấy hai cánh cửa tre mở ra hết cỡ, chúng cao và rộng bằng cả một căn nhà, trong ánh lửa cậu có thể thấy trưởng làng đang cố chỉ mọi người về hướng cây cầu chỉ ở bên ngoài thung lũng.

Thái Dương đưa tay lên che đầu khi một quả cầu lửa rơi thẳng xuống chỗ dòng người với một cú va chạm khiến cậu bay ra sau trong khi những người xấu số bị cháy xém lăn lông lốc trên nền đất. Các giác quan của Thái Dương một lần nữa mờ đi, mắt cậu hoa lên, xung quanh là những cái bóng vụt qua mặt cậu trong sắc cam của lửa. Cảnh vật lại trở nên rõ ràng, Thái Dương nhìn xung quanh, cậu hét toáng lên khi thấy cái xác cháy xém bị giẫm đạp kế bên mình, cánh tay của người đó nằm ngang còn con mắt trên khuôn mặt cháy xém mở to như thể đang trách móc cậu vì đã may mắn thoát chết. Thái Dương bò giật lùi vào bức tường, cậu ôm mặt khóc nức nở, nước mắt chảy xuống khuôn mặt trắng lấm lem bùn đất và tro của cậu khi mọi thứ cậu biến đang dần bị hủy diệt. Ở kế bên, con thằn lằn ba sừng của Quetz tên Pumba và con chim ăn thịt Timon vẫn giữ nguyên vị trí, Timon đậu trên đầu Pumba khi cả hai kêu những tiếng thống thiết đợi chủ nhân của chúng.

– Cháu chưa đi được! – Giọng của chị Mỹ Nguyệt vọng lại từ phía bên kia bức tường. – Cha mẹ cháu!

– Chúng là gỗ thôi! – Giọng trưởng làng hét nạt lại. – Khi qua khỏi cầu ta sẽ…

– Cha cháu đã tự tay khắc chúng! Chúng là vô giá!

– Phải! Vô giá trị! Nghĩ tới em cháu đi Mỹ Nguyệt, chúng sẽ làm gì nếu cháu chết vô ích đây?!

Không thấy tiếng đáp lại của chị Mỹ Nguyệt, nói đúng hơn Thái Dương không còn nghe thấy gì ngoài tiếng tim của mình đập thình thịch trong lồng ngực. Từ nhỏ tới lớn chị luôn là người bảo vệ cậu, nhưng cả cậu và Lợi chỉ gây nên phiền phức cho chị, không biết chị đã phải bao lần xin lỗi người dân trong làng thay cho cả hai. Một cảm giác đau nhói xâm chiếm trái tim và tâm trí Thái Dương, bơm vào chúng sự dũng cảm mà cậu chưa hề có. Đôi chân của cậu run run khi cậu đứng dậy và đi từng bước nhanh dần rồi phóng về phía căn nhà của chị Mỹ Nguyệt.

***

– Tất cả đã đi chưa? – Quetz chạy qua khỏi cổng làng, theo sau là Pumba, anh vừa thở vừa hỏi trưởng làng Quang.

– Chỉ còn lại tôi, Mỹ Nguyệt, Lợi và Thái Dương thôi. – Trưởng làng Quang đáp. – Chúng ta đi được rồi.

– Khoan! Thái Dương không có ở đây! – Lợi kêu lên.

– Cái gì?! – Quetz nghiến răng, tim anh như lỡ mất một nhịp. – Nó đâu?!

– Lần cuối tôi thấy nó… nó vẫn còn đang trong làng. – Trưởng làng Quang nói.

Quetz gầm gừ, đầu anh cúi xuống trong vài giây, hai mắt anh nhìn quanh như đang tính toán gì đó, anh chợt ngước lên nói lớn:

– Đi qua cây cầu, nhanh đi! Bọn tôi sẽ theo sau.

Trước câu nói và ánh mắt của Quetz, trưởng làng không nói gì, ông có thể thấy sự hoảng loạn hiện rõ trong đôi mắt màu hổ phách của anh. “Thái Dương làm tôi nhớ đến Người Đó.” Câu nói của Quetz trong nhà của ông xoáy sâu vào tâm trí của vị thủ lĩnh, thậm chí ngay lúc đó, ông thấy rõ sự khó xử trong giọng nói và những cử chỉ của anh. Trưởng làng gật đầu rồi dẫn Mỹ Nguyệt, Lợi và Timon theo hướng cây cầu trong khi những quả cầu lửa vẫn đang rơi như mưa xuống, để lại những hố sâu rực lửa như cả cái sân.

Quetz phóng vào làng, mọi giác quan của anh đều kêu gào bảo anh phải bỏ chạy khỏi cái chết đau đớn bởi lửa nhưng ý chí sắt đá của anh đẩy anh về trước. Xung quanh Quetz, xác những kẻ xấu số nằm rải rác khắp nơi giữa những căn nhà đang bốc cháy, chúng sụp xuống bởi lửa và cú va chạm của các hòn đá. Quetz thở hồng hộc, mồ hôi chảy ra trên trán anh, lửa và khói khiến mắt anh cay xè, anh có thể nghe thấy từ đằng xa là tiếng rầm rầm của ngọn núi lửa đang phun trào. Cả ngôi làng chìm trong một biển lửa và tiếng la hét của những con thú rừng xấu số bị kẹt. Quetz đảo mắt qua lại khi những lưỡi lửa liếm những mái nhà bằng lá và ngấu nghiến chúng thành tro. Xung quanh anh, những cột khói xoáy lên không trung co vút như đang cố tránh địa ngục phía dưới, kéo theo những cơn lốc lửa như những con ký sinh trùng ăn bám. Một tiếng nổ lớn nữa phát ra từ ngọn núi khiến Quetz loạng choạng bởi âm thanh và sóng xung kích, chí ít thì nó không lớn như lúc nảy, như điều đó chỉ có thể là thứ mà Quetz đang sợ sẽ xảy ra.

Nhảy né những hòn lửa vẫn đang rơi như mưa xuống, Quetz có thể thấy một dòng sông dung nham cuồn cuộn chảy xuống, cuốn trôi và thiêu cháy mọi thứ trên đường đi của nó. Hét gọi tên Thái Dương, Quetz cố tìm cái hình bóng bé nhỏ của cậu nhóc trong biển lửa trong khi dòng sông chết chóc kia đang tiến tới ngày một gần. Anh chạy ra phía bờ biển và nhìn quanh, mắt anh chợt để ý căn nhà của Mỹ Nguyệt, một phần mái nhà đang bốc cháy, gỗ rơi xuống nước khiến hơi nước bốc lên và Thái Dương đang chạy về hướng đó. Thở phào nhẹ nhõm, Quetz chưa kịp hét gọi tên Thái Dương thì không gian xung quanh anh như bị oanh tạc bởi những hòn lửa to như những cái lu giáng xuống. Trước ánh nhìn kinh hãi của anh, Thái Dương chạy vào căn nhà đang cháy, một vệt lửa dài, lớn hơn những cái còn lại xoẹt qua đầu Quetz và rơi thẳng vào giữa căn nhà khiến những chiếc cột gỗ chống bên dưới sụp xuống trong khi căn nhà gãy đôi và đổ sụp. Nước mắt trào ra từ hai khóe mắt Quetz khi anh kêu lên:

– Thái Dương!

***

Thái Dương trồi lên khỏi mặt nước và ho sặc sụa, hai tay cậu nắm chặt lấy hai bức tượng gỗ to bằng nắm tay, mắt cậu mờ đi khi tứ chi cậu quơ quào kéo cậu vào chỗ một phần căn nhà đổ. Toàn thân Thái Dương đau nhức khi cậu kéo được nửa thân trên lên sàn gỗ nằm hơi nghiêng trên mặt nước, cậu run lên cầm cập vì lạnh, từng hơi thở như tra tấn hai lá phổi trong lồng ngực cậu. Bên tai cậu, giữa tiếng lửa cháy lép bép và tiếng ầm ầm từ phí ngọn núi vẫn đang tiến tới, từng tiếng bước chân đang tới gần. Bước qua khỏi màn khói là một gã thanh niên người Viễn Nam, bộ đồ của hắn rách bươm, nước mắt chảy xuống khuôn mặt biến dạng vì bị bỏng của hắn, tay hắn run run cầm một lưỡi dao kim loại tiến từng bước tới chỗ Thái Dương đang nằm. Đôi mắt lờ mờ của Thái Dương cố mở ra nhưng cuộc vật lộn trong nước đã khiến mọi sức lực rời khỏi cơ thể cậu. Gã thanh niên tới gần hơn, gần hơn nữa cho tới khi chỉ còn cách Thái Dương một bước chân, cậu nhìn một cách yếu ớt khi lưỡi dao trong tay gã quắc lên trong ánh lửa khi hắn đưa nó lên cao.

Tiếng rít của một con chim ăn thịt bỗng vang lên trước khi một cái bóng khác lao khỏi màn khói và tông vào gã thanh niên khiến cả hai rơi xuống biển. Thái Dương cố quay đầu lại, từng cử động của cậu như khiến cơ thể cậu bị nghiền nát, hơi lạnh bắt đầu lan ra khắp cơ thể cậu khi tầm nhìn của cậu tối dần, chỉ còn tiếng gầm của Quetz vang vọng bên tai cậu.

Trong bóng tối, cậu cảm thấy cơ thể mình như bị nhấc lên, gió rít bên tai cậu, những tiếng ầm ầm vang vọng lại từ đằng xa cùng với tiếng bước chân thình thịch. Cậu không biết cậu đã ở trong bóng tối bao lâu, nhưng cậu mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu thấy là khu rừng đang cháy đang lùi ra sau cùng với cái đuôi dài của Quetz. Anh đang vác cậu trên vai, vừa chạy vừa thở như một con trâu rừng trong buổi mùa hè.

– Anh Keto! – Thái Dương kêu lên.

– Im lặng và để ta tập trung! – Quetz gầm lên nạt Thái Dương, anh cúi xuống né một khúc cây đang cháy ngã xuống. – Mà nhóc cũng gan thật! Chạy vào căn nhà cháy chỉ để cứu hai bức tượng gỗ, suýt chút nữa ta muốn đột quỵ với nhóc đấy!

– Hai bức tượng! – Thái Dương giật thót mình kêu lên.

– Đừng lo! Ta lấy được chúng rồi! – Quetz nói rồi chợt ném Thái Dương lên cao khiến cậu nhóc hét toáng lên.

Gió rít bên tai Thái Dương khi cậu bị quẳng lên cao bởi Quetz, cậu có thể thấy từ xa một dòng sông lửa đang chảy về phía họ khi cậu rơi xuống. Thái Dương nhắm chặt mắt lại, đợi cơ thể mình rơi xuống đất nhưng hai cánh tay của Quetz đã đỡ lấy lưng và chân cậu trước khi hai chân anh chạm đất và tiếp tục phóng đi. Được bế lên trong tư thế này, mặt Thái Dương hơi ấm lên khi cậu nhìn lên Quetz, làn da xám nhạt của anh giờ được nhuộm cam bởi ánh lửa, đôi mắt màu hổ phách quắc lên khiến cậu khẽ rùng mình. Dù trong cảnh nước sôi lửa bỏng, dù tim cậu đang đập thon thót trong lồng ngực, Thái Dương cảm thấy bình an một cách khó tả, cảm giác ấm áp đó lan khắp cơ thể cậu khi cậu dựa đầu vào vai Quetz trong khi anh chạy qua khu rừng đang chìm trong lửa.

***

– Họ đâu rồi? – Mỹ Nguyệt hỏi bằng giọng lo lắng.

– Em không thấy gì cả! – Đứng trên lưng Pumba, Lợi nhìn sang bên kia cây cầu sắt trong khi lũ thú rừng vẫn chạy tán loạn qua sông.

Cây cầu sắt bắt ngang con sông rộng và nông đã đổ sụp xuống theo thời gian, những mảng bê tông chạy ngang được nối lại bởi những tảng đá và cầu gỗ do dân làng Ayari dựng lên. Ở bên kia sông, Lợi có thể thấy lửa thiêu cháy khu rừng trong khi bọn thú rừng vẫn đang lao qua bờ sông, tránh ngọn lửa đang lan tới và những quả cầu lửa rơi từ trên trời xuống. Những con thằn lằn răng giông có mỏ như mỏ vịt chạy trên đôi chân sau to khỏe, hai chân trước có móng guốc co lên ngực, chạy giữa chân chúng là những con chim thằn lằn và hươu nhỏ. Tim lợi đập loạn xạ khi mắt cậu cố tìm hình bóng của Quetz và Thái Dương bằng chiếc ống nhòm mà cậu đã nghe Thái Dương kể qua.

Mỹ Nguyệt và Lợi đã đứng ở đây kể từ khi dân làng qua sông, trưởng làng đã dẫn họ đi tiếp về hướng đông theo lời của Quetz nhưng họ nhất quyết ở lại. Pumba kêu lên khi những thú săn mồi đủ mọi kích cỡ chạy sượt qua, cũng may là chúng chỉ đang cố chạy thoát thân mà không để ý họ. Giữa không gian hỗn loạn đó, Lợi chợt thấy một cái bóng đang chạy qua cầu trong khi dòng sông lửa đang tràn ra chỗ bờ sông, nhấn chìm tất cả trong lửa.

– Chạy!

Tiếng hét của Quetz khiến Mỹ Nguyệt và Lợi nhìn về hướng của anh. Chạy qua cây cầu giữa hai hàng dây cáp treo, Quetz đang bế Thái Dương phóng qua trong khi khói và lửa đang dồn bọn thú chạy nhanh hơn, con nào không chạy kịp liền kếu ré lên giãy chết trước khi biến mất hẳn dưới dung nham nóng chảy. Những sải chân dài của Quetz đẩy anh phóng qua những mảng bê tông, chẳng mấy chốc anh đã dần qua tới trong khi lửa bắt đầu bén vào những khúc gỗ ở bên kia cầu. Dung nham đổ xuống sông và khô lại nhưng dòng sông lửa đó vẫn tiếp tục, hơi nước bốc lên thổi bay một phần cây cầu cùng những thứ bên trên. Lợi căng mắt nhìn vào đám hơi nước đó, chỉ có tiếng kêu thảm thiết vọng lại của bọn thú bị hấp chín. Quetz bậc nhảy về trước, tránh luồng hơi nước nóng kia và chạy về phía họ, trong tay anh, Thái Dương đang nằm bất tỉnh, khói và hơi núi lửa đã khiến cậu kiệt sức nhưng ít ra cậu vẫn còn sống.

– Còn đợi gì nữa?! Chạy nhanh đi!

Tiếng kêu của Quetz khiến Pumba lồng lên, nó cúi xuống cho Mỹ Nguyệt trèo lên sau cái diềm xương bảo vệ cổ trước khi cùng Timon lao theo Quetz. Phía sau họ là ngọn lửa chết chóc cùng tầng mây bụi đen phản chiếu lại sắc cam bên dưới.

***

Con thằn lằn ba sừng lắc cái diềm hình tam giác ngược dựng cao bằng ngực người trên đầu nó khiến nước văng tung tóe lên nền rừng với những đám cây bụi bám tro. Hai cái sừng dài và nhọn chĩa về phía trước bên trên mắt nó lúc nảy còn phủ tro giờ được rửa sạch bởi trận mưa xối xả, bộ lông nâu sẫm và rậm rạp của nó rũ xuống, nước chảy thành dòng khỏi từng lọn lông dài bết lại cùng những chiếc túi da được chất ngay ngắn trên lưng nó. Những cái chân như chân tê giác của con thằn lằn hơi sụt xuống, các móng chân của nó bị nhuộm đen bởi hỗn hợp bùn và tro rơi xuống từ đám mây, cái đuôi mập mạp quơ qua quơ lại một cách thư thái mặc cho việc vừa xảy ra. Nó nhìn vào làn nước mưa trắng đục và kêu lên khi vài cái bóng nhỏ chạy xẹt qua trước mặt, những cuộn hơi nước trắng xóa phả ra từ chiếc mỏ ngắn và khoằm xuống như mỏ vẹt.

– Suỵt, bình tĩnh nào Pumba. – Một bàn tay xám ngắt đặt lên sống mũi của nó sau chiếc sừng như sừng tê giác từ dưới một tấm áo choàng da và vuốt vuốt khiến con thằn lằn ba sừng bình tĩnh lại.

– Anh Keto. Chúng ta đi đâu vậy? – Một giọng nữ vang lên từ trên lưng của con thằn lằn ba sừng, Mỹ Nguyệt và Lợi đang ngồi trên cổ nó, quấn mình trong hai chiếc áo choàng da trong khi Thái Dương đang nằm trên vai Quetz, cái đầu của cậu thò ra từ chiếc mũ trùm khiến người ta dễ lầm trưởng anh có tới hai cái đầu.

– Có một chỗ định cư ở bên kia núi, Quang sẽ dẫn dân làng tới chỗ đó. – Quetz đáp rồi đẩy Thái Dương lên một chút, tránh không cho cậu tụt xuống, kế bên anh là Timon đang nhìn quanh, chốc chốc lại giũ người khiến nước bắn khỏi bộ lông ướt sũng.

– Cậu ấy sẽ không sao chứ anh Quetz? – Lợi quay mặt lại hỏi, hai tay cậu vịn vào mép diềm của Pumba, trong làn mưa Quetz vẫn có thể thấy rõ sự lo lắng trên mặt cậu nhóc.

– Nó chỉ bị kiệt sức và sặc khói thôi, nó sẽ ổn. – Quetz mìm cười và đáp, không chắc trong ánh sáng mờ mờ của buổi chiều mưa Lợi có thấy được nụ cười trấn an của anh không.

Khu rừng lúc trước tràn ngập sự sống giờ ảm đạm và thê lương bởi tiếng kêu buồn thảm của bọn thú rừng lạc bầy, phần lớn là những con thú mẹ có con bị lạc trong sự hỗn loạn. Mưa rơi xối xả khiến những chiếc lá đã vàng rơi xuống, để lộ ra từ các tán lá con xanh những chiếc vuốt dài và ngoằn ngoèo, thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước đục. Các thân cây già trở nên thưa thớt dần, nhường chỗ con các cây non mới bắt đầu lan ra phần này của khu rừng và tầng cây bụi khi mưa nhỏ dần. Ở đằng xa, Quetz có thể thấy một dãy núi xám trải dài ở đường chân trời, ở bên dưới là một đồng cỏ rộng với các tảng đá và tàn tích to như những quả núi nhỏ mọc lên thưa thớt sau vài rặng cây như đang cố giấu mình. Anh ngẩng đầu lên nhìn, mưa đã dứt hạt, tầng mây trên cao được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn từ biển, bóng của những con thằn lằn bay khổng lồ lướt qua bầu trời, tha theo những cái xác mà chúng thu hoạch được từ vụ cháy.

Quetz nheo mắt nhìn ra đồng cỏ đằng xa, nó ướt sũng và xám xịt, đôi khi dậy lên những cơn sóng óng ánh do gió thổi qua, một dòng sông chảy hờ hững cắt ngang qua đồng cỏ đó, bờ bên kia là những cánh rừng thông dẫn lên núi. Anh hít vào không khí trong lành và ẩm ướt của cỏ sau cơn mưa, mùi tro vẫn còn ám trong không khí nhưng ít ra đã đỡ hơn. Mùi của những đàn thú ăn cỏ bay tới từ phía dòng sông, thoang thoảng trong đó là mùi của con người nhưng có vẻ xa hơn. Quetz hơi cúi đầu xuống, những trải nghiệm của anh về bờ sông tràn về, anh quay sang Pumba và hất đầu ra hiệu cho nó đi theo anh tới một bãi đá thấp. Những tảng đá bằng phẳng như xếp vào nhau trong khi vài tảng đá khác nhô lên, tạo thành một cái hốc mà họ có thể trú lại, xung quanh và các bụi cây thấp và vài cây gỗ thích lớn, che chắn cho họ khỏi cặp mắt của thú ăn thịt.

– Sao chúng ta lại dừng ở đây vậy? – Lợi hỏi, mắt cậu hướng về phía ngọn núi bên kia sông nơi cậu biết dân làng đang chờ.

– Nghỉ lấy sức, tầm sau trưa mai chúng ta sẽ lên đường. – Quetz nói và tháo chiếc áo choàng da ra trải lên đất trước khi dịu dàng đặt Thái Dương xuống.

– Nhưng dân làng ở ngay bên kia sông mà? – Lợi nói đầy khó hiểu rồi nhảy khỏi lưng Pumba.

– Phải, nhưng họ đã qua sông rồi, – Quetz đáp, anh bước tới chỗ con thằn lằn ba sừng và tháo vài cái túi da xuống. – với tốc độ này đến tối ta mới ra tới chỗ bờ sông. Khi đó thì nước sông đã quá cao.

– Không có cầu sao? – Mỹ Nguyệt hỏi, cô ngồi cạnh Thái Dương và vuốt vuốt tóc cậu.

– Ồ họ đã xây, – Quetz cười cười, anh dẫn Pumba tới chỗ một bụi cây và để con thằn lằn gặm cỏ trong khi Timon đậu trên lưng nó. – nhưng mùa di cư nào bọn thú lớn cũng làm sập cầu nên họ không xây nữa. Tức cười lắm, cứ mỗi mùa di cư ta lại ra gần chỗ cây cầu ngồi và cười sặc sụa.

– Vậy hả? – Lợi chợt thốt lên rồi che miệng lại khi cậu thấy Thái Dương khẽ cựa quậy và chị Mỹ Nguyệt lườm cậu, cậu nhìn Quetz và hỏi nhỏ: – Chuyện này sao em không biết?

– Vì đã mấy trăm năm rồi các nhóc đâu có xây nữa. – Quetz mỉm cười đầy tinh quái khi anh nhặt những cành cây và chất chúng vào một góc cho khô.

– Hả?! – Cả Lợi và Mỹ Nguyệt đều á khẩu trước câu trả lời của anh.

– A-anh xạo phải không? – Mỹ Nguyệt nói lắp bắp.

– Kh-Không thể nào! – Mặt Lợi gần như không còn một giọt máu. – V-vậy anh bao nhiêu tuổi rồi?

– Ai dà…đáng lẽ ta không nên nói nhỉ? – Quetz thở dài đầy ngao ngán rồi gãi đầu, anh ngồi xuống và bắt đầu chất đống củi ẩm thành một đống rồi xếp một vòng tròn đá xung quanh. – Nếu tính theo tuổi con người thì ta đã không già đi từ khi ta được hai mươi hai mùa đông, tức là khoảng ba ngàn hai trăm mùa đông trước.

– Ba ngàn hai trăm?! – Thái Dương chợt bật dậy, mắt cậu mở to đầy hoảng hốt.

– Chà, xem ai cuối cùng cũng chịu lòi đuôi chuột này. Ngủ trên lưng lão già này đã không? – Quetz mỉm cười. Anh hơi quay mặt đi, nụ cười trên môi anh biến mất, thay vào đó là giọng hơi buồn. – Ờ, ba ngàn hai trăm hai mươi bốn mùa đông qua ta đã lang thang một cách vô định, thực ra thì ta ở nhiều hơn là đi.

– An…à không, ông đã đi đâu? – Lợi hỏi.

– Đừng gọi ta là ông, trông ta có già tới vậy không? – Quetz nhướng mày, anh chợt ngước mặt lên khi tiếng kêu của một con thằn lằn chân chim ăn cỏ vọng lại, đôi tai dài và nhọn của anh rung rung với mỗi chuyển động trong không khí.

Quetz thở dài và cúi xuống, rút trong túi ra một cái bọc nhỏ chứa bột nâu, anh rắc lên đống củi một chút rồi bắt đầu nhóm lửa. Trước sự trầm trồ của đám nhóc, đống củi ẩm đó bùng cháy khiến hơi ấm lan tỏa trong hốc đá. Màn đêm buông xuống, cùng với nó là tiếng những con thú ăn đêm và tiếng bước chân của đàn di cư ra phương nam. Bò rừng bison, tê giác lông dày, voi răng mấu và đủ loại thằn lằn khổng lồ nằm xuống bãi cỏ xung quanh hốc đá nơi đống lửa đang cháy lép bép, bên trên là một nồi cháo nhỏ. Quetz dùng thìa khuấy bát cháo còn hơn quá nửa của mình trong khi ba đứa kia đã ngủ sau khi ăn xong, anh nhai chầm chậm nhìn chúng ngủ trước khi đổ lại cháo vào nồi và dập lửa, để ánh trăng và sao trên cao thắp sáng xung quanh. Mắt anh lim dim nhìn vào đống lửa tàn trước khi ra chỗ mép đá và nằm xuống, đầu dựng lên tay trong khi anh nhìn ra bãi cỏ nơi đàn thú đang ngủ.

– Anh Keto. – Mỹ Nguyệt chợt bước tới phía sau anh.

– Hả? – Anh hỏi, mắt vẫn hướng về bãi cỏ ánh lấp lánh trong đêm.

– Em thực sự rất xin lỗi khi đã phiền anh và Thái Dương khi níu kéo hai…bức tượng. – Cô nói, từng giọt nước mắt lăn trên má cô, cô đưa tay lên dụi mắt, cố không khóc thành tiếng nhưng sự hối hận khiến tiếng nói của cô giật lên với một cú nấc. – Đáng lẽ em phải để quá khứ và những kỷ niệm đó đằng sau để tiếp tục chăm sóc cho lũ trẻ mới phải.

Quetz vẫn nằm im như tượng trước câu nói của Mỹ Nguyệt, cô thở dài và gục đầu xuống, mắt cô hướng về đằng xa, nơi ánh trăng đang rọi sáng những cơn sóng cỏ. Chợt cái chóp đuôi của Quetz quất vào đầu cô một cú đau điếng khiến cô thụp xuống ôm đầu nhưng cố không kêu lên.

– Cái gì vậy?! – Mỹ Nguyệt khẽ rít lên.

– Quan trọng gì chứ? Nó là quá khứ rồi, để nó lại đằng sau đi. – Quetz đáp bằng một giọng điềm tĩnh đến lạ thường.

– Nhưng mà nó đau! – Mỹ Nguyệt than vãn, tuy Quetz không đánh mạnh lắm nhưng cô vẫn thấy rát rát.

– Phải quá khứ có thể rất đau đớn. – Quetz nhắm mắt lại và mỉm cười. – Nhưng theo ta thấy thì nhóc có hai lựa chọn: chạy trốn khỏi nó hoặc học hỏi từ nó. Quá khứ là một thứ khá hữu dụng, tuy nó không thể cho chúng ta thấy tương lai, nó có thể hướng dẫn chúng ta bằng trải nghiệm đã qua.

Mắt Mỹ Nguyệt sáng lên, câu nói của Quetz vừa đầy ẩn ý vừa rõ như ban ngày khiến cô thán phục lão già trong lốt thanh niên này. Cô lặng lẽ cúi đầu và quay trở lại chỗ nằm cạnh Lợi và Thái Dương, cuộn mình trong tấm áo choàng da, cô nói:

– Mà anh Keto này.

– Hả? – Quetz hỏi và đưa tay ra sau gãi lưng.

– Nhóc Thái Dương thích anh lắm đó.

– Ơ cái đ… – Đầu của Quetz rớt khỏi tay anh khiến anh thốt lên khiến Mỹ Nguyệt mỉm cười đầy thích thú.

– Hai người trông cũng khá dễ thương khi đi với nhau đấy. – Cô thì thầm và dần dần chìm vào giấc ngủ.

Quetz quay đầu lại nhìn và thở dài khi tiếng thở đều đều của ba đứa nhóc vang lên. “Con người quả là một lũ ngu ngốc.” Anh nghĩ thầm và leo lên lưng Pumba, lôi chiếc kèn harmonica ra, Quetz bắt đầu thổi. Bản nhạc của anh ngân lên trong gió đêm, hòa với những âm thanh của bãi cỏ trong khi ánh trăng bạc vẫn rọi xuống, thắp sáng khung cảnh với ánh sáng mờ nhạt của nó.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

“Quetzy…”

“Elizabeth… Đừng chết… Đừng bỏ con…”

“Quetzy…mạnh mẽ lên con…”

– Garh!

Quetz giật mình phóng dậy khỏi chiếc võng của mình và đáp xuống sàn nhà gỗ bằng cả tứ chi, toàn thân anh run lên bầng bậc. Mắt anh mở căng hết cỡ, anh thở hồng hộc, để những giọt mồ hôi chảy xuống mặt và trên tấm lưng trần loang lỗ hoa văn mờ mờ như da trăn gấm của anh. Kể từ khi gặp Thái Dương, đêm nào anh cũng gặp ác mộng, và luôn là cùng một giấc mơ, thất bại lớn nhất của đời anh và cũng là lần đầu tiên anh nếm máu người. Chộp lấy cái túi nước bằng da, Quetz dốc ngược nó vào miệng và lên đầu mình, anh lắc đầu khiến nước bắn tứ tung khỏi mái tóc trắng và mềm của anh.

– Khốn nạn thật. – Anh rủa thầm và đi ra phía ban công.

Căn chòi của Quetz được dựng giữa các tán lá của một cây đa cổ thụ vươn cao khỏi khoảng rừng thưa bên dưới. Từ bên dưới mái hiên làm bằng da, Quetz gác hai tay lên lan can gỗ, nhìn ra ngoài khu rừng thưa và bãi cỏ ở phía xa nơi một bầy thú ăn cỏ đang ngủ. Anh nhắm mắt và hít vào bầu không khí se lạnh của trời đêm, mùa thu đang đến, Quetz có thể thấy những chiếc lá dần ố vàng trên các tán cây cao. Giao mùa ở vùng này rất nhanh, các cánh rừng sẽ mau chóng rụng hết lá và chẳng mấy chốc tuyết sẽ bao phủ mọi nơi. Quetz thở dài khi anh nghĩ tới mùa đông, anh sẽ phải săn những con thú lớn và khó nhằn hơn, hoặc anh sẽ săn bọn chuột lẩn dưới tuyết.

Quetz mém chút nữa rơi xuống dưới khi cái ban công của anh rung lắc một cách bạo lực, tóm vào lan can gỗ, anh nhìn xuống dưới xem chuyện gì đang xảy ra. Một con lười đất khổng lồ đang cạ cái lưng bồ tượng của nó vào gốc cây, cái đầu như con gấu với cặp môi dày và chảy xệ ngước lên, kêu những tiếng ò ò vang vọng khắp khu rừng.

– Ê! Cút ra! Nhà của tao chứ không phải chỗ gãi lưng của mày đâu con lười chết tiệt! – Trước tiếng hét oai oái của Quetz, con thú to sụ cao bằng hai tầng nhà vẫn thản nhiên dùng gốc cây như chỗ gãi ngứa khiến cây đa già rung lắc như gặp bão.

Quetz đảo mắt, anh tức tối đi vào trong và đem ra một cây trường cung cùng một giỏ tên. Lắp tên vào cung, Quetz kéo căng dây và nhắm xuống dưới trước khi thả ra, mũi tên xé gió găm phập vào vai con lười khiến nó rú lên đau đớn, hai cánh tay với năm móng vuốt dài của nó quơ qua quơ lại cố chiến đấu chống lại kẻ thù vô hình vừa đả thương nó. Sau một hồi vung tay, dó hạ hai chi trước xuống và lủi thủi đi vào rừng trên những chiếc chân ngắn mà chắc, cái đuôi rậm lông quét qua quét lại nền rừng một cách tức tối. Quetz thở dài rồi hạ cây cung xuống, anh chỉ định bắn qua tai của nó để cảnh báo nhưng những cú rung lắc khiến anh không tập trung được.

Nhấc giỏ tên lên, Quetz quay vào trong căn chòi gỗ đã cũ với những miếng da ghép lại với nhau, nền nhà bằng ván gỗ vương vãi những vết máu và những mẫu xương vụn. Đối diện với cửa phòng là một chiếc máy đo địa chấn gắn với một cái tháp bằng kim loại gắn một tấm pin năng lượng mặt trời vươn khỏi các tán cây. Hai bên tường là bốn năm cái kệ để đầy những thứ linh tinh, chiếc kèn harmonica bằng bạch kim và một thiết bị phát hình ảnh được nối với một chiếc dây đeo cổ, những thứ có giá trị lớn nhất đối với Quetz. Kế bên cỗ máy là một chiếc tủ đựng đầy những giỏ thảo dược và vài ba lọ huyết thanh màu tím cùng một cây kim tiêm. Anh đặt cung và giỏ tên xuống chỗ đống vũ khí dựa trên vách rồi ngồi chồm hỗm trước chiếc máy cũ kỹ đã bị gỉ sét vài chỗ, nhìn lên màn hình đen với vệt màu trắng quét qua quét lại, vẽ nên bản đồ của vùng và những rung động nhỏ nhất của mặt đất.

Tiếng thú rừng kêu loạn xạ ở bên ngoài và những chấn động nhẹ chạy từ đệm bàn chân dọc theo sống lưng Quetz khiến anh bậc dậy. Anh nhìn quanh và chộp lấy những thứ rơi khỏi kệ và đặt chúng xuống đất trong khi màn hình của chiếc máy đo sáng đỏ lên. Cơn chấn động đó biến mất bất ngờ như khi nó tới, cảnh vật xung quanh lại chìm vào tĩnh lặng khi bọn thú rừng bình tĩnh lại. Dán mắt vào màn hình, Quetz nuốt nước bọt khi cái mảng đỏ đó từ từ biến mất nhưng vẫn còn mờ mờ trên màn hình, anh nuốt nước bọt và thốt lên:

– Bỏ mẹ rồi…

***

Lá cây khô kêu lạo xạo dưới từng bước chân của Thái Dương và Lợi khiến lũ thằn lằn chân chim ăn cỏ nhỏ như lũ gà đang sục cái cổ dài trong cỏ ngóc dậy và chạy nháo nhào. Đôi mắt to của chúng nhìn còn mỏ kêu chin chít, cái đuôi dài phủ đầy lông tơ quơ qua quơ lại khi chúng chạy biến vào các bụi cây trên những chiếc chân dài có ba móng vuốt cùn. Hai cậu thiếu niên tóc trắng ngước nhìn lên trên, ánh sáng của buổi ban trưa xuyên qua các tầng lá cây, rọi xuống khu rừng hơi âm u những tia ánh sáng dài và hẹp. Vác chiếc tay nải đựng thức ăn, nước uống, quyển sổ, cây bút và chiếc áo choàng da, Thái Dương nhìn quanh khu rừng vang rộn tiếng thú rừng, Lợi đang đi phía trước với một chiếc tay nải đựng phần thức ăn nước uống còn lại. Cả hai đã lên đường từ sáng sớm sau khi cất chiếc xuồng vào một hốc đá bên bờ biển, càng đi sâu vào đất liền, rừng càng khô và thưa, những cây đa với các khúc rễ lớn trồi lên nền đất ẩm ướt cùng đám dây leo rũ xuống được thay thế bởi những cây sồi, gỗ thích, gỗ đỏ và vài cây thông mọc rãi rác.

– Chắc mọi người ở làng đang ăn trưa nhỉ? – Lợi chợt lên tiếng, cố phá vỡ bầu không khí không có tiếng người, thực sự cậu không thích những nơi không người tí nào, chí ít khi còn ở làng, xung quanh căn chòi còn có cảm giác của vài gia đình xung quanh, còn ở chỗ này…

– Hoặc đang nháo nhào cầu khấn. – Thái Dương mỉm cười và nói bông đùa. – Nói thật mình không hiểu nổi tại sao họ cứ thấy mình là cứ như gặp ma vậy, cứ “bạch tiểu quỷ” này, “con của thần tuyết” nọ.

– Chứ biết sao được? – Lợi quay lại đối mặt với Thái Dương, gác hai tay qua đầu, cậu vừa nói vừa đi giật lùi. – Tóc cậu trắng bạc không khác gì tuyết, mắt của cậu tím một cách kỳ lạ, với lại vài người nói cậu rơi từ trên trời xuống vào một ngày mùa đông. Có người còn nói thần núi tận tay trao cậu lại cho trưởng làng nữa!

– Thực ra là ông ta tìm được mình trong một cái hang vào mùa đông. – Thái Dương nhướng mày một cách khó chịu. – Ổng nói do không thấy ai xung quanh nên ổng cứ lượm mình về và giao cho gia đình của chị Mỹ Nguyệt.

– S-sao cậu biết? – Lợi loạng choạng suýt chút nữa té ra sau.

– Mình hỏi. – Thái Dương đáp và đi tới chỗ lối mòn tách ra làm hai chạy dọc theo một bờ sông lớn với vài đống phế tích và những tảng đá to như cả một gian nhà ở hai bên. Nhìn hai bên bờ sông trong vắt tới đáy, Thái Dương quay qua lợi và nói: – Chúng mình cũng nên dừng lại ăn trưa thôi nhỉ?

Lợi gật đầu và tháo chiếc tay nải đặt lên một tảng đá cao và phẳng gần bờ sông, cậu gỡ chiếc nút thắt ra, bên trong là phần thức ăn hôm qua ăn vẫn chưa hết. Ngồi lên trên tảng đá quay mặt ra bờ sông rộng bằng chiều dài của hai bai căn nhà nối liền nhau, Thái Dương thả cho chân mình đong đưa bên trên mặt nước lấp lánh phản chiếu sắc xanh của trời và lá. Dòng nước chảy chầm chậm, để cho những đàn cá và sinh vật sống dưới nước tự do bơi qua bơi lại, đôi khi có những cái vây dài bằng một ngón tay nhô lên khỏi mặt nước. Hai bên bờ sông rãi đầy lá và cỏ là nào những cây sồi và gỗ đỏ, vài chiếc lá đã bắt đầu vàng ở ngoài rìa trong khi vài chiếc rụng xuống, trôi hững hờ giữa dòng lười biếng. Rễ cây mọc vươn ra khỏi bờ sông, tạo thành những chỗ trốn lí tưởng cho bọn cá và sinh vật nhỏ nhưng cũng là bãi săn mồi hoàn hảo cho vài loài.

Thái Dương hít đầy phổi, không khí hai bên bờ sông thoang thoảng mùi lá cây mới rụng, mùi đặc trưng của buổi đầu thu. Cậu quay vào trong và cầm một nắm cơm được vo tròn lên rồi bắt đầu ăn chung với cá và thịt khô, vị lạt của cơm cùng với vị của thịt khiến cậu rùng mình vì ngon. Lợi mỉm cười, cuối cùng thì Thái Dương cũng có phản ứng bình thường mỗi khi ăn thịt, cắn một miếng cá khô ăn với cơm nắm, cậu nhìn ra chỗ dòng sông đang chảy chầm chậm và lắng nghe tiếng chim hót, ít ra ở đây cũng có chút âm thanh êm tai.

– Này. – Lợi quay sang Thái Dương. – Hay là chúng ta qua sông rồi hạ trại?

– Hử? – Thái Dương ngước lên, hai gò má cậu căng đầy cơm và thịt khiến Lợi phì cười. Cố nhai nuốt nhanh hết cỡ, cậu đáp: – Chắc cũng được, nhưng mình cảm thấy bên này có phần an toàn hơn, tụi mình đâu biết có gì ở bên kia đâu…

– Vậy cậu tính không trả áo lại cho người ta à? – Lợi nhướng mày và hỏi đầy ẩn ý.

– T-tất nhiên là phải trả áo cho anh ấy rồi! – Thái Dương có gắng nói tự tin nhất có thể, hai gò má cậu hơi đỏ lên. Cậu quay mặt đi. – Th-thú dữ thì sao chứ? Mình chẳng sợ.

– Chí lí! Chí lí! – Lợi nói lớn ủng hộ bạn mình, cậu móc trong túi áo ra một cái bọc. – Với lại mình chôm được thứ này của lão già Minh, chắc cũng có ích đấy.

– Đó là… – Mắt Thái Dương sáng lên khi thấy cái túi da và cái tên lão Minh, thợ săn giỏi nhất làng, vang lên.

– Ừa, bột chống thú rừng gia truyền của ổng. – Lợi cười khì khì và đút chiếc túi nhỏ vào lại trong áo.

***

Tiếng dế kêu râm ran trong cỏ và tiếng đập cánh của dơi và thằn lằn bay ăn đêm cùng cảm giác phấn khích pha chút hồi hợp khiến Thái Dương không tài nào ngủ được. Cậu trở mình trong chiếc áo choàng da của Quetz trong khi Lợi đang ngáy ro ro trong một chiếc túi ngủ bằng da cậu đã đem theo. Ngồi dậy, Thái Dương dùng cây gậy kế bên khều khều đống lửa đang nhỏ dần để nó cháy lên một chút, cứ tưởng tượng cái cảnh mình đang thức mà tất cả chìm trong bóng đêm mà Thái Dương lại rùng mình. Cậu đặt vài khúc gỗ mà lúc chiều cả hai đã nhặt được vào đống lửa để nó cháy lâu hơn, lửa hắt lên các tảng đá và thân cây gần đó khiến bóng của chúng nhảy múa theo từng cú giật.

Thái Dương rùng mình, cậu liếc qua nhìn Lợi đang ngủ và dụi mắt để đảm bảo mình không mơ rồi kéo chiếc áo choàng ra khỏi hai chân. Cậu ôm lấy hai đầu gối mình và dụi mặt lên chúng, cố tự trấn an mình rằng mọi chuyện sẽ ổn, tim cậu quặn thắt lại khi cậu nghĩ tới việc một ngày nào đó cậu sẽ bị bỏ lại một mình. Lợi là người bạn duy nhất của Thái Dương, do từ nhỏ đều mồ côi nên cả hai luôn gắn với nhau như hình với bóng, hai đứa chia sẻ từng bữa cơm và trải nghiệm với nhau. Hai hàm răng của Thái Dương cắn chặt vào nhau, cậu cố lắc đầu để loại bỏ những suy nghĩ đang bủa vây tâm trí cậu khiến mắt cậu ngấn nước.

Tiếng loạt soạt vang lên từ lùm cây thấp, theo sau là tiếng kêu như tiếng của một con chim cu đất.

– Ai đó?! – Thái Dương giật mình kêu lớn khiến Lợi bật dậy.

– Hả?! Gì vậy?! – Cậu thiếu niên hỏi và dụi đôi mắt ngái ngủ của mình tước khi nhìn qua Thái Dương. – Ủa? Cậu chưa ngủ hả Thái Dương?

– Ơ? À… Mình…không ngủ được… – Thái Dương đáp lí nhí rồi đưa tay lên dụi mắt.

– Ráng ngủ chút đi Thái Dương, chúng ta đâu biết phải đi thêm bao lâu nữa. – Lợi nói rồi ngáp dài.

Cái tiếng gù gù đó lại vang lên khiến cả hai giật mình, lần này nó đi kèm với tiếng dậm chân liên tục. Thái Dương và Lợi nhảy ra sau đống lửa, trong tay Lợi lăm lăm một cây dao rèn bằng kim loại từ đống tàn tích, Thái Dương cầm một cây đuốc từ đống lửa lên, hai cậu nhóc căng mắt nhìn vào bóng tối của khu rừng khi cái tiếng đó ngày một tới dần. Một con chim ăn thịt lông đen to như một con sói nhảy ra từ bụi cây, cổ nó phồng lên tạo ra tiếng gù trước khi nhảy lên rồi lần lượt dậm hai chân xuống đất. Gọi là chim nhưng thay vì có mỏ, miệng của nó là một cái hàm dài, hẹp và đầy răng sắc như bọn chó đầu lâu, cánh của nó ngắn ngủn, lòi ra bên dưới là bàn tay với ba ngón dài và móng như lưỡi câu. Mỗi chân sau của nó có ba ngón, hai ngón như chân chim bình thường, ngon thứ ba từ ngoài vào phải nhấc lên do chiếc vuốt dài và cong, đuôi của nó dài, mảnh và cứng, chạy dọc đuôi là hai hàng lông vũ đen tuyền ánh sắc xanh như hai cánh quạt.

– Cái quái… – Lợi nheo mắt nhìn nó một cách khó hiểu.

– Hala! Hala! – Con chim ăn thịt đột nhiên ngước cổ kêu lên.

– Cha mẹ ơi yêu quái! – Cả Thái Dương và Lợi đều hét toáng lên, trống ngực cả hai đập thình thịch như sắp bắn ra ngoài, tay Thái Dương run run khiến những mảnh gỗ vụn đang cháy rơi xuống.

– Hala! Hala! Keta! Keta! – Con chim vẫn kêu ai oái cái tiếng đó khiến khu rừng xung quanh nhộn nhịp bởi bọn thú rừng bị đánh thức khỏi giấc ngủ, một vật như con hươu nhỏ như con mèo nhưng không có sừng chạy tới chỗ họ chợt thắng gấp khi ngửi thấy mùi bột mà Lợi đã rãi xung quanh trước khi quanh đầu bỏ chạy thục mạng.

– Khoan đã Lôi. – Thái Dương đưa tay lên ra hiệu cho Lợi im lặng, cậu bước tới chỗ con chim ăn thịt đang nghiêng đầu nhìn cậu.

– Thái Dương! Cậu làm gì thế? – Lợi nói nhỏ, cố không làm con chim kia giật mình.

– Mình nghĩ nó đang nói gì đó. – Thái Dương nói, không rời mắt khỏi con chim đang dậm chân.

– Nó là một con chim! Nó không biết nói! – Lợi rít lên đầy lo lắng.

– Này, tin mình đi. – Thái Dương quay mặt lại và mỉm cười, cậu bước tới gần con chim một cách chậm rãi.

– Hala! Hala! Keta! Keta! – Con chim lại kêu lên những tiếng khó hiểu khiến Thái Dương ngớ người. Chợt nó nhảy qua cái hàng rào vô hình được dựng lên bởi thứ một mà Lợi đem theo, nó bước tới chỗ tấm áo choàng da của Quetz, nó dụi đầu vào lớp da và kêu lớn. – Keta! Keta!

– Keta… là anh Keto? – Thái Dương hỏi và bước tới gần con chim.

Như thể hiểu được tiếng người, con chim ăn thịt gật gật đầu rồi nhìn về phía cậu và kêu lên:

– Hala! Hala!

Thái Dương giờ mới hiểu ra, tuy ở trong làng cũng có vài con chim ăn thịt biết “nói” nhưng chúng không lớn tới cỡ này, vì không có môi nên chúng không thể phát âm chuẩn, đặc biệt là âm “o” và “u”. Keta là cách nó nói Keto, Hala là do nó phải uốn cái lưỡi dài lên để phát âm tên của Thái Dương. Con chim ăn thịt chạy tới chỗ Thái Dương khiến ậu hơi lùi lại, cậu nhìn Lợi rồi cười cười khi con vật ngửi ngửi ống quần cậu rồi dậm chân thình thịch.

– Hình như nó thích cậu đấy. – Lợi cười cười, hạ lưỡi dao xuống và cho vào cái vỏ giắt trên thắt lưng.

– Mình nghĩ nó biết chỗ của anh Keto. – Thái Dương nói khi con chim chạy lòng vòng quanh cậu, mắt cậu sáng lên khi cậu nhìn sang Lợi. – Có lẽ chúng ta nên đi theo nó, nó sẽ dẫn chúng ta tới chỗ anh ấy.

– Này khoan đã, có gì mai hãy tính, bây giờ mình ngủ lấy sức cái đi. – Lợi nói một cách lo lắng rồi nằm quấn mình trong chiếc chăn bằng da. – Mà cậu có chắc nó sẽ không ăn thịt mình không đấy?

– Mình chắc mà. – Thái Dương cười và gật đầu, cậu ngồi xuống trên chiếc áo choàng da của Quetz, con chim ăn thịt kia cũng nằm cuộn người bên cậu và ngáp dài, để lộ những cái răng như những lưỡi dao nhỏ.

Thái Dương đặt tay lên đầu nó khiến nó rùng mình, cậu vuốt những ngón tay mảnh khảnh của mình dọc đầu và cổ của nó. Lông của nó như lông tơ của chim, bao phủ gần như toàn bộ cơ thể, chỉ chừa phần mỏm và hai cẳng chân phủ vảy. Con chim trở đầu và dụi mũi vào lòng bàn tay Thái Dương, hai sống mũi của nó phập phồng khi nó hít vào cái hơi đó, hẳn là do mùi của Quetz còn vương lại.

***

Cánh rừng trải dài êm dịu được rọi sáng bởi ánh sáng mặt trời nhanh chóng kết thúc khi tới một trảng cỏ trải dài không thấy chỗ kết thúc ở hai bên. Ở bên kia “dòng sông” cỏ với những “hòn đảo” đá, kim loại cùng vài bông hoa đủ màu vươn khỏi cỏ khẽ đung đưa trong gió, Thái Dương và Lợi thấy một khu rừng nữa, tối hơn, âm u hơn và tĩnh mịch hơn. Từ sáng sớm cả hai đã lên đường, theo từng bước đi của con chim ăn thịt lông đen qua các cánh rừng thưa và những bầy thú kỳ lạ. Họ biết nó đang dẫn họ đi đâu, các bô lão luôn nói nếu cứ đi về hướng bắc khoảng vài ngày đường, họ sẽ tới chỗ Rừng Cấm, một nơi đặt biệt linh thiêng mà không ai được phép đem bất cứ ánh sáng gì vào.

– Thái Dương? – Lợi hỏi thầm và nhìn sang bạn mình. – Cậu có chắc…

Thái Dương nuốt nước bọt, cố giữ cho tay mình không rung, cậu thấy con chim ăn thịt nhìn cậu và bắt đầu băng qua trảng cỏ, bộ lông đen của nó biến mất trong đám cỏ xanh hơi vàng cao ngang ngực cậu, để lại một vệt nhỏ trên các nhánh cỏ bị dạt ra hai bên khi nó băng qua. Cậu nhìn qua khu rừng tối rồi nhìn sang hai bên, Rừng Cấm trải dài, có thể cũng dài như trảng cỏ này, nếu đi vòng qua thì không biết khi nào mới tới. Thái Dương chớp mắt và lắc đầu, cố tự trấn an mình và nói:

– Chắc.

Lợi thở dài rồi nắm lấy tay bạn mình trước khi băng qua trảng cỏ, không, nói là một trảng thì hơi nhỏ, đây là cả một biển cỏ! Cỏ cao đến tận ngực hai người, chúng khẽ rung trước cơn gió khiến “mặt biển” như dậy lên lên những cơn sóng ánh sắc vàng. Thái Dương lùa tay vào đám cỏ, lá cỏ vẫn còn thấm đẫm những giọt sương đọng, đám hơi nước từ phía khu rừng theo gió bay tới khiến lớp cỏ trên cùng trông như bị phủ bởi các đám mây mỏng. Ở phía trước, cậu thấy con chim ăn thịt nhảy lên rồi lại biến mất dưới “mặt biển” vàng khiến bọn châu chấu bậc nhảy khỏi cỏ như những đàn cá chuồn lao khỏi mặt nước, tránh bọn thú săn mồi bên dưới. Bên trên những cọng cỏ đang đong đưa là một đám chuồn chuồn lớn bằng ngón tay, đôi cánh ngũ sắc đập liên tục, chốc chốc lại sà xuống chộp lấy một con châu chấu nhỏ rồi bay vút lên không. Con chim ăn thịt lại phóng lên, hai hàm răng của nó đớp vào giữa đám chuồn chuồn rồi lại lặng xuống, giữa không gian tĩnh mịch vào trong vắt đó, Thái Dương có thể nghe thấy tiếng những chiếc răng sắc nhai ràu rạu.

Những cành cây khẳng khiu đầy lá vươn ra như nuốt chửng bờ bên này của “biển cỏ” trong cái bóng vĩ đại của Rừng Cấm, cây cối rậm rạp vươn lên cao, cao hơn cả những ngôi nhà cao nhất trong làng. Tán của chúng đan xen vào nhau tầng tầng lớp lớp khiến cảm giác nếu bước vào khu rừng là bước vào một thế giới với màn đêm vĩnh hằng, chỉ có vài tia nắng yếu ớt xuyên qua được, phần nào soi sáng nền rừng đầy lá khô và cây thấp ưa bóng tối. Thái Dương rồi cả Lợi nuốt nước bọt khi cả hai đi theo con chim ăn thịt băng qua lằn ranh giữa ánh sáng và bóng tối, bộ lông đen của nó hoàn toàn biến mất, chỉ có tiếng lá cây kêu lạo xạo ở trước khiến họ phần nào an tâm về sự có mặt của nó. Cả khu rừng âm u, tĩnh mịch, không khí nặng trình trịch cùng mùi nấm mốc tràn ngập khu rừng và phổi của Thái Dương, hẳn là Lợi cũng cảm thấy khó chịu như cậu. Cậu gom hết can đảm để tiếp tục đi tiếp, tóc gáy cậu dựng đứng như thể cậu đang bị quan sát bởi một kẻ thù vô hình ẩn trong cái bóng của Rừng Cấm. Thái Dương lắng tai nghe những dấu hiệu của sự sống trong rừng, như tuyệt nhiên không có gì, như thể lời đồn đại của các bô lão về Rừng Cấm là thật, rằng các loài vật không bao giờ dám bước chân vào chốn thiêng liêng này. Ở trong làng, sự yên tĩnh thế này thật hiếm thấy và dễ chịu, như trong chốn này, nó đè nặng lên vai Thái Dương như không khí của bãi tha ma, và cậu sắp trở thành một trong những xác chết, chỉ có bọn sâu bọ khóc than cái chết của cậu.

Thịch.

Thịch.

Tiếng bước chân chậm rãi lên nền rừng và tiếng lạo xạo của lá khô phía trước họ khiến Thái Dương và Lợi đi chậm lại một cách dè dặt, chợt tim họ chùng xuống khi họ nhận ra tiếng chân của con chim ăn thịt đã biến mất. Trong bóng tối cách cả hai một khoảng nắng khá rộng xuất hiện một đôi mắt đỏ thẫm như phát sáng mờ mờ cách mặt đất tầm hai mét. Chúng di chuyển qua lại với mỗi tiếng thình thịch trên nền rừng, những dải nắng nhạt chỉ đủ soi vài chỗ lên cái lưng phủ lông rậm của nó. Thái Dương cùng Lợi dừng lại, nhưng cặp mắt kia thì không, chúng khẽ đong đưa qua lại với mỗi bước đi trước khi bước ra chỗ ánh sáng nơi các tầng cây bị gãy, rọi sáng một khoảng đất rộng bằng một cái sân nhà cách cả hai chỉ vài mét. Một cái đầu hẹp với lớp da da xanh, trông hơi bầu bầu khi nhìn từ một bên thò ra, mặt của nó ngắn và dốc về phía trước, bên dưới là những chiếc răng dài và sắc lòi ra từ cái môi trên nhăn nheo. Bên trên hai con mắt đỏ kia là hai chiếc sừng hình tam giác màu đỏ cam mọc ngang, hơi hướng lên trên. Cái hàm dưới hơi há ra, từng cuộn hơi nước nóng hổi phả ra từ miệng nó rồi cuộn tròn trong không khí đặc quánh và nặng trịch, để lộ hàm răng bên dưới khớp với hàm trên như hai lưỡi kéo và chiếc lưỡi màu máu. Phía trên lưng con vật được phủ một lớp lông dài và rậm màu đen loang lổ những mảng xanh, năm hàng lông gai chạy dài từ sau gáy dọc sống lưng nó. Phần bụng và chiếc đuôi vần còn trong bóng tối được phủ một lớp vảy xanh pha vài vệt vàng, đôi chân dài đạp thình thịch lên nền đất rừng, để lại những bước chân ba ngón với mỗi bước đi, trái ngược với đôi tay ngắn cũn cỡn đang hướng vào trong. Hai cánh tay chỉ dài bằng ba phần tư cẳng tay của một người lớn, lông đen bao bọc phần lớn cánh tay trong khi bên trên và dưới trang trí bằng hai hàng lông vũ dài cùng màu với hai cái sừng trên đầu nó, xòe ra như cánh quạt.

Thái Dương nghe máu của mình lạnh đi khi con vật nhìn quanh, cậu không biết liệu nó có thấy họ không hay nó chỉ đang vờn họ. Tim cậu quặn lại khi con vật nửa giống thằn lằn nửa giống chim kia ngữa cổ, bên dưới cái cổ phủ lông đen của nó chợt phồng lên hai chiếc túi da với hai con mắt giả, vang lên những tiếng ồ ồ vang vọng trong không gian tĩnh mịch của khu rừng. Con thú hạ đầu xuống rồi hơi nhón lên nghe ngóng, chờ đợi tiếng phản hồi. Thay vì tiếng ồ ồ đáp lại là tiếng cánh da đập lạch phạch và tiếng kêu của một con thằn lằn bay từ tầng lá cao, chiếc đuôi dài và cứng với một chiếc “vây” hình thoi quét qua quét lại trong không khí khi nó lao xuống cố bắt một con chuồn chuồn. Con thằn lằn chân chim bên dưới lại ngữa đầu lên không kêu nữa, thay vào đó nó đợi khi con thằn lằn bay đi ngang qua rồi hất đầu xuống, bổ vào con thằn lằn bay với một tiếng “pặc” khiến Thái Dương giật mình và siết chặt tay Lợi.

Con thằn lằn bay nằm thẳng cẳng trên đất, một bên cánh gần như đã bị ngoạm mất hết, chỉ còn một phần vai và miếng màng da đang rỉ máu. Cái mỏ dài đầy răng hướng ra phía trước của nó phát ra những tiếng kêu chin chít yếu ớt khi nó cố bò đi, nhưng con thằn lằn chân chim kia đã cúi xuống để hoàn thành việc nó đã làm. Ngậm toàn bộ con thằn lằn bay trong miệng, nó lắc đầu qua lại khiến máu văng tứ tung lên mặt và quần áo của Thái Dương và Lợi trước khi xoay người vào rừng mà không để ý tới hai đứa nhóc đang đứng chết trân vì sợ, cái đuôi dài gần gấp đôi người nó hơi đong đưa, mất hút trong bóng tối khi tiếng bước chân xa dần.

Dù đã yên tâm nhưng cả Thái Dương và Lợi không đứa nào dám thở phào nhẹ nhõm khi tiếng bước chân vẫn còn vang lên. Thái Dương toang đi tiếp nhưng cánh tay của Lợi đã chặn cậu lại, trong bóng tối Thái Dương không thể thấy Lợi nhưng qua cái siết tay chặt và hơi run run của cậu ta, Thái Dương biết là có gì đó không ổn. Cậu cảm thấy Lợi đưa cánh tay đang nắm lấy tay mình lên, cậu nhìn theo hướng cánh tay đang chỉ, cách họ chỉ khoảng mười mét là con mắt đỏ của con vật lúc naãy, một phần thân của nó đang băng qua một khoảng nắng lớn bằng cái lu. Thái Dương khẽ kêu lên rồi che miệng lại, nhưng đã quá muộn, cái thân bồ tượng đó chợt dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu của con vật phản chiếu lại ánh nắng trong bóng tối và nhìn về hướng hai đứa. Từng giọt mồ hôi chảy xuống trán Thái Dương khi tiếng khìn khịt vang lên. Cái cảm giác muốn khóc thét lên càng ngày càng lớn bên trong Thái Dương, tim cậu nện thình thịch vào lồng ngực như thể sắp bắn ra ngoài, hai chân cậu lạnh đi với mỗi tiếng đánh hơi của nó. Thái Dương chợt cảm thấy cánh tay mình bị Lợi kéo băng qua trảng cỏ đầy nắng, ánh sáng chói lóa khiến cả hai che mắt lại nhưng văng vẳng bên tai là tiếng gầm gừ của con thằn lằn chân chim kia cùng tiếng bước chân gấp gáp của nó tiếng về phía hai đứa.

Lợi té nhào ra trước, kéo theo cả Thái Dương vào trong bóng tối khiến con thú kia đứng ngớ người một hơi, trong cái không khí đầy mùi cây đang bị phân hủy này, thị giác và thính giác của nó giúp nó săn mồi, nhưng giờ cả hai kẻ kia đã biến mất vào bóng tối. Con thằn lằn chân chim đi rón rén băng qua khoảng đất sáng, đầu nó chúc xuống đất, chiếc mũi đánh hơi khìn khịt, cố tìm ra những mùi của hai kẻ kia trong mùi lá cây phân hủy. Tiếng òn ọt ngắn và gấp vang lên từ đằng xa khiến con thú ngẩng đầu lên, nó đáp lại tiếng kêu bằng tiếng kêu giống y chang rồi đứng im nghe ngóng, tiếng lúc đầu nó kêu là để đe dọa kẻ thù nhưng cái tiếng gọi lúc nãy chắc hẳn là tiếng của một con cái. Không có tiếng đáp lại, con thằn lằn chân chim lại tiếp tục cúi xuống đất đánh hơi, cái mùi thoang thoảng lẫn trong mùi lá đó dẫn nó tới chỗ một khúc cây ngã, những cây nấm và dương xỉ đã bắt đầu xâm chiếm cái xác trong bóng tối. Con vật đưa mũi qua khúc cây, lần theo cái mùi đó, chợt mõm đó chạm phải một vật tròn tròn được bao phủ bởi một lớp lông. Thứ đó khẽ kêu lên khiến con chim thằn lằn hơi bối rối, nó hơi lui lại rồi lại tiến tới ngửi cái thứ đó nhưng nó đã biến mất.

Thái Dương co rúm bên dưới gốc cây đỗ, tim cậu vẫn còn giật thon thót sau khi cái mũi của con thú đó chạm vào đầu cậu, cậu cố không khóc run lên khi tay của Lợi quàng và vai mình, cố giữ im lặng hết sức có thể trong khi con thú đó vẫn đánh hơi khìn khịt. Chợt cái tiếng òn ọt lại vang lên khiến con vật chú ý nhưng lần này cái tiếng đó lại vang lên ngay trước mặt nó. Con thằn lằn chân chim cảm thấy thứ gì đó quất vào mình khiến mặt nó rát lên, nó rống lên và đi giật lùi trong khi kẻ tấn công bước ra ngoài sáng và hét lớn:

– Xùy! Xùy! Cút! Xéo! Đi chỗ khác! Chỗ này không phải chỗ của mày! Ra chỗ đồng cỏ ấy cái bị thịt ngu ngốc!

Thái Dương và Lợi ngóc đầu dậy khi con thằn lằn chân chim rên ư ử rồi quay người đi vào rừng, chợt Thái Dương lại rụt đầu vào cổ khi thứ gì đó nhòn nhọn chạm vào mũi mình. Trong bóng tối, cái thứ đó lại gù lên và dậm chân tại chỗ trên nền rừng, nó đập cánh nghe phành phạch vào phóng qua đầu cả hai ra tới chỗ khoảng trống đứng kế bên anh chàng có đôi chân dài như chân chim ăn thịt, cái đuôi mảnh khảnh dài gấp rưỡi cơ thể anh đong đưa qua lại, chốc chốc lại vung lên chan chát như một cây roi da. Mắt Thái Dương ngấn nước khi cậu thấy cái mái đầu trắng của anh, cậu mím chặt môi khi anh hơi quay đầu lại nói, giọng anh có chút bông đùa:

– Nhóc phiền phức hơn ta tưởng đấy Thái Dương.

***

Thái Dương, Lợi và Mỹ Nguyệt áp tai vào sàn nhà của trưởng làng, xung quanh là nhiều người khác, tất cả đều muốn nghe xem trưởng làng đang nói gì với kẻ lạ mặt đó mà hai cậu nhóc đem về. Hai đứa nhóc biến mất gần hai ngày và quay về vào chiều ngày thứ ba, theo sau là con quái vật hình người với cái đuôi dài cùng một con chim ăn thịt và một con thằn lằn ba sừng to như một con voi vác trên lưng vô số những thứ kỳ quái. Kỳ lạ hơn nữa là ngay sáng hôm sau, tên quái vật tên Quetz đó đã đi tới gặp riêng trưởng làng, hẳn là có chuyện gì gấp lắm.

Thái Dương áp sát tai vào lớp ván gỗ bên dưới nhà của trưởng làng, cố nghe ngóng xem hai người đang nói gì với nhau, vài từ lọt vào tai cậu là “lửa”, “phía đông” và tên của cậu. Suốt quảng đường về nhà và tối hôm qua khi Quetz ngủ lại ở nhà chị Mỹ Nguyệt, anh không nói gì liên quan tới những từ đó, nhưng cũng có vài chuyện kỳ lạ xảy ra. Theo lời kể của chị Mỹ Nguyệt thì lúc chị thức dậy thì dân làng đã nhốn nháo chuyện bọn thú trong làng kêu rú lên còn tất cả sinh vật trong hàng rào san hô đang bơi ra chỗ nước sâu hơn. Những thợ săn cũng nói bọn thú rừng đã bắt đầu di chuyển dù tuyết vẫn chưa rơi, có thứ gì đó đang làm chúng sợ, thậm chí có một vài con đã giật đứt dây buộc chạy ra khỏi làng trong hoảng loạn. Bầu trời dạo này cũng trở nên đen hơn do khói bốc ra từ đỉnh một ngọn núi cao tầm bốn ngàn mét cách làng năm cây số, từng cuộn khói bốc lên bầu trời khiến đỉnh núi và cả một khoảng trời như bị vây hãm.

Những người đứng trước sân nhà của trưởng làng nhốn nháo chạy xuống khi tiếng bước chân từ bên trong vang lên và tiến về phía cửa. Dân làng nhanh chóng tản ra, chỉ còn lại Thái Dương, Lợi và chị Mỹ Nguyệt đứng ở bên dưới, ngầng ngừ không biết có nên đi ra không. Nỗi sợ tóm lấy tim Thái Dương như một bàn tay gầy và nhăn nheo vô hình, nó khiến lồng ngực cậu như co thắt lại với mỗi hơi thở nặng trịch và run run của mình.

– Thái Dương đâu? – Giọng ồm ồm và vang như sấm của trưởng làng cất lên khiến Thái Dương muốn ngất xỉu.

– Thằng bé đang đứng bên dưới nhà ấy Quang. – Giọng của Quetz vang lên một cách bình tĩnh, mắt Thái Dương hoa lên vì giọng của anh nghe quá điềm tĩnh khi nói chuyện với trưởng làng, thậm chí gọi ông bằng tên.

– À, vậy à? Thái Dương, lên đây đi, đừng sợ. – Trưởng làng lại gọi khiến cặp chân của Thái Dương muốn rụng xuống.

– D-dạ… – Thái Dương nuốt nước bọt rồi nói lí nhí trước khi bước từng bước run run qua khỏi những cây cột chống nhà và ra trước sân trước những lời bàn tán của dân làng. – Tr-trưởng l-làng cho go-gọi cháu?

Giờ Thái Dương mới thấy Quetz cao cỡ nào, trưởng làng đã cao hơn cậu ba cái đầu nhưng chỉ đứng tới cằm của anh. Trưởng làng đứng khoanh tay, ở bên phải của ông là Quetz đang đứng, hai tay của anh chắp sau lưng trông thư thái lắm. Một áng mây trôi qua bao trùm khoảng sân trong bóng của nó, khiến mắt của Quetz trông như đang phát ra ánh sáng màu hổ phách làm vài người trong làng lùi lại. Tim Thái Dương giật thót khi anh nhìn cậu, một nụ cười nở lên trên môi anh, hẳn là đang bảo cậu nên yên tâm. Lợi cùng Mỹ Nguyệt cũng chạy ra đứng sau Thái Dương khiến cậu phần nào bớt căng thẳng trong khi trưởng làng cất tiếng:

– Dân làng Ayari! Vị chiến binh này là người bảo hộ của chúng ta trong suốt những năm chúng ta ở đây. Hôm nay, anh ta đến đây để cảnh báo chúng ta về một thảm họa có thể quét sạch chúng ta.

Tiếng xì xầm lo lắng vang lên từ đám đông khi trưởng làng kết thúc câu nói, Thái Dương nhìn Quetz, cố tìm một lời giải thích nhưng anh đang nhìn dưới chân, mắt anh nheo lại như đang tập trung vào cái gì đó. Ở dưới vài căn nhà, bọn gia súc cũng đang kêu lên, con nào được thả rông thì bắt đầu chạy ra cổng làng, con nào được buộc lại thì cứ dậm chân thình thịch và kêu rống thảm thiết.

– Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. – Quetz đặt tay lên vai trưởng làng Quang khi Thái Dương cảm thấy mặt đất bên dưới rung lắc.

– Tất cả mọi người! Đem hết thức ăn và nhu yếu phẩm và ra cổng làng! – Trưởng làng nói lớn, giọng của ông rền vang như sấm khiến mọi người lục đục đi về nhà và vác những bao tải gạo thịt bằng da chất lên lưng bọn gia súc.

– Anh Keto! Chuyện gì vậy? – Thái Dương hỏi khi Quetz nhảy xuống, cố giữ thăng bằng khi mặt đất rung chuyển càng mạnh.

Quetz không nói gì, anh quay mặt hướng về phía ngọn núi cách họ chừng năm cây số, từ cánh rừng, chim và thú tháo chạy khỏi khu vực trong khi bọn gia súc cũng kêu gào lên. Không gian xung quanh họ như đứng lặng trong một giây trước khi một tiếng nổ lớn đập vào tai họ khiến chúng như phát nổ. Theo bản năng, tất cả đều cúi xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu trong khi vài con thú biết bay rơi xuống bởi cơn sóng xung kích theo sau. Mắt Thái Dương mờ đi, bên tai cậu như có hàng ngàn chiếc chuông gió vang lên cùng một lúc, cậu nhìn sang hướng của Quetz, hình dáng mờ mờ của anh lảo đảo đứng dậy, cậu thấy anh chạy trước mặt mình, bàn tay xám cúa anh túm lấy tay cậu và kéo cậu lên rồi hét gì đó. Cảnh vật xung quanh bắt đầu rõ ràng hơn, những âm thanh của đá rơi xuống cùng tiếng hét của Quetz khiến Thái Dương giật mình.

– Thái Dương! Thái Dương! – Quetz vừa hét vừa lắc vai cậu.

– H-hả?! – Thái Dương chớp mắt rồi nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Quetz, bầu trời ở trên đầu tối mịt, khói bắt đầu lan rộng ra trong khi những quả cầu lửa rơi xuống xung quanh cậu khiến nhiều ngôi nhà bắt lửa. Quetz nhìn cậu với đôi mắt lo lắng, mái tóc trắng của anh rung lên trong gió. Thái Dương lại kêu lên khi một tảng đá lửa rơi xuống cách họ không xa. – Keto-san! Chuyện gì đang xảy ra vậy!?

– Núi lửa! – Quetz nói và kéo Thái Dương thụp xuống, anh nhìn quanh và nói lớn: – Nghe này! Ta cần nhóc theo Quang qua sông chỗ cây cầu thép cũ! Ta sẽ theo sau sớm nhất có thể! Rõ chưa?!

– D-dạ! – Thái Dương gật đầu lia lịa trong khi Quetz chạy đi giúp dân làng đang bỏ chạy.

Màn khói bụi dày đặc bắt đầu che lấp bầu trời xanh trong, giữa đám mây bụi tro chết chóc đó những vệt cam xoẹt qua bầu trời như một bầy cá mập phát sáng trong mây trước rơi xuống cùng một tiếng rít chói tai và một vệt lửa dài phía sau. Thái Dương cắm đầu cắm cổ chạy, cậu có thể lớp tuyết trắng xóa trên đỉnh núi biến mất khi lửa nóng chảy tuôn trào từ giữa đám mây bụi một cách dữ dội, chảy xuống khu rừng khiến nó bắt lửa. Những hòn lửa to như cái lu rơi xuống những căn nhà, chúng đổ sụp trước cú va chạm, những mẫu gỗ bắt lửa rơi vào giữa dòng người và gia súc khiến họ kêu hét trong hoảng loạn. Lần đầu tiên trong đời Thái Dương thấy hai cánh cửa tre mở ra hết cỡ, chúng cao và rộng bằng cả một căn nhà, trong ánh lửa cậu có thể thấy trưởng làng đang cố chỉ mọi người về hướng cây cầu chỉ ở bên ngoài thung lũng.

Thái Dương đưa tay lên che đầu khi một quả cầu lửa rơi thẳng xuống chỗ dòng người với một cú va chạm khiến cậu bay ra sau trong khi những người xấu số bị cháy xém lăn lông lốc trên nền đất. Các giác quan của Thái Dương một lần nữa mờ đi, mắt cậu hoa lên, xung quanh là những cái bóng vụt qua mặt cậu trong sắc cam của lửa. Cảnh vật lại trở nên rõ ràng, Thái Dương nhìn xung quanh, cậu hét toáng lên khi thấy cái xác cháy xém bị giẫm đạp kế bên mình, cánh tay của người đó nằm ngang còn con mắt trên khuôn mặt cháy xém mở to như thể đang trách móc cậu vì đã may mắn thoát chết. Thái Dương bò giật lùi vào bức tường, cậu ôm mặt khóc nức nở, nước mắt chảy xuống khuôn mặt trắng lấm lem bùn đất và tro của cậu khi mọi thứ cậu biến đang dần bị hủy diệt. Ở kế bên, con thằn lằn ba sừng của Quetz tên Pumba và con chim ăn thịt Timon vẫn giữ nguyên vị trí, Timon đậu trên đầu Pumba khi cả hai kêu những tiếng thống thiết đợi chủ nhân của chúng.

– Cháu chưa đi được! – Giọng của chị Mỹ Nguyệt vọng lại từ phía bên kia bức tường. – Cha mẹ cháu!

– Chúng là gỗ thôi! – Giọng trưởng làng hét nạt lại. – Khi qua khỏi cầu ta sẽ…

– Cha cháu đã tự tay khắc chúng! Chúng là vô giá!

– Phải! Vô giá trị! Nghĩ tới em cháu đi Mỹ Nguyệt, chúng sẽ làm gì nếu cháu chết vô ích đây?!

Không thấy tiếng đáp lại của chị Mỹ Nguyệt, nói đúng hơn Thái Dương không còn nghe thấy gì ngoài tiếng tim của mình đập thình thịch trong lồng ngực. Từ nhỏ tới lớn chị luôn là người bảo vệ cậu, nhưng cả cậu và Lợi chỉ gây nên phiền phức cho chị, không biết chị đã phải bao lần xin lỗi người dân trong làng thay cho cả hai. Một cảm giác đau nhói xâm chiếm trái tim và tâm trí Thái Dương, bơm vào chúng sự dũng cảm mà cậu chưa hề có. Đôi chân của cậu run run khi cậu đứng dậy và đi từng bước nhanh dần rồi phóng về phía căn nhà của chị Mỹ Nguyệt.

***

– Tất cả đã đi chưa? – Quetz chạy qua khỏi cổng làng, theo sau là Pumba, anh vừa thở vừa hỏi trưởng làng Quang.

– Chỉ còn lại tôi, Mỹ Nguyệt, Lợi và Thái Dương thôi. – Trưởng làng Quang đáp. – Chúng ta đi được rồi.

– Khoan! Thái Dương không có ở đây! – Lợi kêu lên.

– Cái gì?! – Quetz nghiến răng, tim anh như lỡ mất một nhịp. – Nó đâu?!

– Lần cuối tôi thấy nó… nó vẫn còn đang trong làng. – Trưởng làng Quang nói.

Quetz gầm gừ, đầu anh cúi xuống trong vài giây, hai mắt anh nhìn quanh như đang tính toán gì đó, anh chợt ngước lên nói lớn:

– Đi qua cây cầu, nhanh đi! Bọn tôi sẽ theo sau.

Trước câu nói và ánh mắt của Quetz, trưởng làng không nói gì, ông có thể thấy sự hoảng loạn hiện rõ trong đôi mắt màu hổ phách của anh. “Thái Dương làm tôi nhớ đến Người Đó.” Câu nói của Quetz trong nhà của ông xoáy sâu vào tâm trí của vị thủ lĩnh, thậm chí ngay lúc đó, ông thấy rõ sự khó xử trong giọng nói và những cử chỉ của anh. Trưởng làng gật đầu rồi dẫn Mỹ Nguyệt, Lợi và Timon theo hướng cây cầu trong khi những quả cầu lửa vẫn đang rơi như mưa xuống, để lại những hố sâu rực lửa như cả cái sân.

Quetz phóng vào làng, mọi giác quan của anh đều kêu gào bảo anh phải bỏ chạy khỏi cái chết đau đớn bởi lửa nhưng ý chí sắt đá của anh đẩy anh về trước. Xung quanh Quetz, xác những kẻ xấu số nằm rải rác khắp nơi giữa những căn nhà đang bốc cháy, chúng sụp xuống bởi lửa và cú va chạm của các hòn đá. Quetz thở hồng hộc, mồ hôi chảy ra trên trán anh, lửa và khói khiến mắt anh cay xè, anh có thể nghe thấy từ đằng xa là tiếng rầm rầm của ngọn núi lửa đang phun trào. Cả ngôi làng chìm trong một biển lửa và tiếng la hét của những con thú rừng xấu số bị kẹt. Quetz đảo mắt qua lại khi những lưỡi lửa liếm những mái nhà bằng lá và ngấu nghiến chúng thành tro. Xung quanh anh, những cột khói xoáy lên không trung co vút như đang cố tránh địa ngục phía dưới, kéo theo những cơn lốc lửa như những con ký sinh trùng ăn bám. Một tiếng nổ lớn nữa phát ra từ ngọn núi khiến Quetz loạng choạng bởi âm thanh và sóng xung kích, chí ít thì nó không lớn như lúc nảy, như điều đó chỉ có thể là thứ mà Quetz đang sợ sẽ xảy ra.

Nhảy né những hòn lửa vẫn đang rơi như mưa xuống, Quetz có thể thấy một dòng sông dung nham cuồn cuộn chảy xuống, cuốn trôi và thiêu cháy mọi thứ trên đường đi của nó. Hét gọi tên Thái Dương, Quetz cố tìm cái hình bóng bé nhỏ của cậu nhóc trong biển lửa trong khi dòng sông chết chóc kia đang tiến tới ngày một gần. Anh chạy ra phía bờ biển và nhìn quanh, mắt anh chợt để ý căn nhà của Mỹ Nguyệt, một phần mái nhà đang bốc cháy, gỗ rơi xuống nước khiến hơi nước bốc lên và Thái Dương đang chạy về hướng đó. Thở phào nhẹ nhõm, Quetz chưa kịp hét gọi tên Thái Dương thì không gian xung quanh anh như bị oanh tạc bởi những hòn lửa to như những cái lu giáng xuống. Trước ánh nhìn kinh hãi của anh, Thái Dương chạy vào căn nhà đang cháy, một vệt lửa dài, lớn hơn những cái còn lại xoẹt qua đầu Quetz và rơi thẳng vào giữa căn nhà khiến những chiếc cột gỗ chống bên dưới sụp xuống trong khi căn nhà gãy đôi và đổ sụp. Nước mắt trào ra từ hai khóe mắt Quetz khi anh kêu lên:

– Thái Dương!

***

Thái Dương trồi lên khỏi mặt nước và ho sặc sụa, hai tay cậu nắm chặt lấy hai bức tượng gỗ to bằng nắm tay, mắt cậu mờ đi khi tứ chi cậu quơ quào kéo cậu vào chỗ một phần căn nhà đổ. Toàn thân Thái Dương đau nhức khi cậu kéo được nửa thân trên lên sàn gỗ nằm hơi nghiêng trên mặt nước, cậu run lên cầm cập vì lạnh, từng hơi thở như tra tấn hai lá phổi trong lồng ngực cậu. Bên tai cậu, giữa tiếng lửa cháy lép bép và tiếng ầm ầm từ phí ngọn núi vẫn đang tiến tới, từng tiếng bước chân đang tới gần. Bước qua khỏi màn khói là một gã thanh niên người Viễn Nam, bộ đồ của hắn rách bươm, nước mắt chảy xuống khuôn mặt biến dạng vì bị bỏng của hắn, tay hắn run run cầm một lưỡi dao kim loại tiến từng bước tới chỗ Thái Dương đang nằm. Đôi mắt lờ mờ của Thái Dương cố mở ra nhưng cuộc vật lộn trong nước đã khiến mọi sức lực rời khỏi cơ thể cậu. Gã thanh niên tới gần hơn, gần hơn nữa cho tới khi chỉ còn cách Thái Dương một bước chân, cậu nhìn một cách yếu ớt khi lưỡi dao trong tay gã quắc lên trong ánh lửa khi hắn đưa nó lên cao.

Tiếng rít của một con chim ăn thịt bỗng vang lên trước khi một cái bóng khác lao khỏi màn khói và tông vào gã thanh niên khiến cả hai rơi xuống biển. Thái Dương cố quay đầu lại, từng cử động của cậu như khiến cơ thể cậu bị nghiền nát, hơi lạnh bắt đầu lan ra khắp cơ thể cậu khi tầm nhìn của cậu tối dần, chỉ còn tiếng gầm của Quetz vang vọng bên tai cậu.

Trong bóng tối, cậu cảm thấy cơ thể mình như bị nhấc lên, gió rít bên tai cậu, những tiếng ầm ầm vang vọng lại từ đằng xa cùng với tiếng bước chân thình thịch. Cậu không biết cậu đã ở trong bóng tối bao lâu, nhưng cậu mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu thấy là khu rừng đang cháy đang lùi ra sau cùng với cái đuôi dài của Quetz. Anh đang vác cậu trên vai, vừa chạy vừa thở như một con trâu rừng trong buổi mùa hè.

– Anh Keto! – Thái Dương kêu lên.

– Im lặng và để ta tập trung! – Quetz gầm lên nạt Thái Dương, anh cúi xuống né một khúc cây đang cháy ngã xuống. – Mà nhóc cũng gan thật! Chạy vào căn nhà cháy chỉ để cứu hai bức tượng gỗ, suýt chút nữa ta muốn đột quỵ với nhóc đấy!

– Hai bức tượng! – Thái Dương giật thót mình kêu lên.

– Đừng lo! Ta lấy được chúng rồi! – Quetz nói rồi chợt ném Thái Dương lên cao khiến cậu nhóc hét toáng lên.

Gió rít bên tai Thái Dương khi cậu bị quẳng lên cao bởi Quetz, cậu có thể thấy từ xa một dòng sông lửa đang chảy về phía họ khi cậu rơi xuống. Thái Dương nhắm chặt mắt lại, đợi cơ thể mình rơi xuống đất nhưng hai cánh tay của Quetz đã đỡ lấy lưng và chân cậu trước khi hai chân anh chạm đất và tiếp tục phóng đi. Được bế lên trong tư thế này, mặt Thái Dương hơi ấm lên khi cậu nhìn lên Quetz, làn da xám nhạt của anh giờ được nhuộm cam bởi ánh lửa, đôi mắt màu hổ phách quắc lên khiến cậu khẽ rùng mình. Dù trong cảnh nước sôi lửa bỏng, dù tim cậu đang đập thon thót trong lồng ngực, Thái Dương cảm thấy bình an một cách khó tả, cảm giác ấm áp đó lan khắp cơ thể cậu khi cậu dựa đầu vào vai Quetz trong khi anh chạy qua khu rừng đang chìm trong lửa.

***

– Họ đâu rồi? – Mỹ Nguyệt hỏi bằng giọng lo lắng.

– Em không thấy gì cả! – Đứng trên lưng Pumba, Lợi nhìn sang bên kia cây cầu sắt trong khi lũ thú rừng vẫn chạy tán loạn qua sông.

Cây cầu sắt bắt ngang con sông rộng và nông đã đổ sụp xuống theo thời gian, những mảng bê tông chạy ngang được nối lại bởi những tảng đá và cầu gỗ do dân làng Ayari dựng lên. Ở bên kia sông, Lợi có thể thấy lửa thiêu cháy khu rừng trong khi bọn thú rừng vẫn đang lao qua bờ sông, tránh ngọn lửa đang lan tới và những quả cầu lửa rơi từ trên trời xuống. Những con thằn lằn răng giông có mỏ như mỏ vịt chạy trên đôi chân sau to khỏe, hai chân trước có móng guốc co lên ngực, chạy giữa chân chúng là những con chim thằn lằn và hươu nhỏ. Tim lợi đập loạn xạ khi mắt cậu cố tìm hình bóng của Quetz và Thái Dương bằng chiếc ống nhòm mà cậu đã nghe Thái Dương kể qua.

Mỹ Nguyệt và Lợi đã đứng ở đây kể từ khi dân làng qua sông, trưởng làng đã dẫn họ đi tiếp về hướng đông theo lời của Quetz nhưng họ nhất quyết ở lại. Pumba kêu lên khi những thú săn mồi đủ mọi kích cỡ chạy sượt qua, cũng may là chúng chỉ đang cố chạy thoát thân mà không để ý họ. Giữa không gian hỗn loạn đó, Lợi chợt thấy một cái bóng đang chạy qua cầu trong khi dòng sông lửa đang tràn ra chỗ bờ sông, nhấn chìm tất cả trong lửa.

– Chạy!

Tiếng hét của Quetz khiến Mỹ Nguyệt và Lợi nhìn về hướng của anh. Chạy qua cây cầu giữa hai hàng dây cáp treo, Quetz đang bế Thái Dương phóng qua trong khi khói và lửa đang dồn bọn thú chạy nhanh hơn, con nào không chạy kịp liền kếu ré lên giãy chết trước khi biến mất hẳn dưới dung nham nóng chảy. Những sải chân dài của Quetz đẩy anh phóng qua những mảng bê tông, chẳng mấy chốc anh đã dần qua tới trong khi lửa bắt đầu bén vào những khúc gỗ ở bên kia cầu. Dung nham đổ xuống sông và khô lại nhưng dòng sông lửa đó vẫn tiếp tục, hơi nước bốc lên thổi bay một phần cây cầu cùng những thứ bên trên. Lợi căng mắt nhìn vào đám hơi nước đó, chỉ có tiếng kêu thảm thiết vọng lại của bọn thú bị hấp chín. Quetz bậc nhảy về trước, tránh luồng hơi nước nóng kia và chạy về phía họ, trong tay anh, Thái Dương đang nằm bất tỉnh, khói và hơi núi lửa đã khiến cậu kiệt sức nhưng ít ra cậu vẫn còn sống.

– Còn đợi gì nữa?! Chạy nhanh đi!

Tiếng kêu của Quetz khiến Pumba lồng lên, nó cúi xuống cho Mỹ Nguyệt trèo lên sau cái diềm xương bảo vệ cổ trước khi cùng Timon lao theo Quetz. Phía sau họ là ngọn lửa chết chóc cùng tầng mây bụi đen phản chiếu lại sắc cam bên dưới.

***

Con thằn lằn ba sừng lắc cái diềm hình tam giác ngược dựng cao bằng ngực người trên đầu nó khiến nước văng tung tóe lên nền rừng với những đám cây bụi bám tro. Hai cái sừng dài và nhọn chĩa về phía trước bên trên mắt nó lúc nảy còn phủ tro giờ được rửa sạch bởi trận mưa xối xả, bộ lông nâu sẫm và rậm rạp của nó rũ xuống, nước chảy thành dòng khỏi từng lọn lông dài bết lại cùng những chiếc túi da được chất ngay ngắn trên lưng nó. Những cái chân như chân tê giác của con thằn lằn hơi sụt xuống, các móng chân của nó bị nhuộm đen bởi hỗn hợp bùn và tro rơi xuống từ đám mây, cái đuôi mập mạp quơ qua quơ lại một cách thư thái mặc cho việc vừa xảy ra. Nó nhìn vào làn nước mưa trắng đục và kêu lên khi vài cái bóng nhỏ chạy xẹt qua trước mặt, những cuộn hơi nước trắng xóa phả ra từ chiếc mỏ ngắn và khoằm xuống như mỏ vẹt.

– Suỵt, bình tĩnh nào Pumba. – Một bàn tay xám ngắt đặt lên sống mũi của nó sau chiếc sừng như sừng tê giác từ dưới một tấm áo choàng da và vuốt vuốt khiến con thằn lằn ba sừng bình tĩnh lại.

– Anh Keto. Chúng ta đi đâu vậy? – Một giọng nữ vang lên từ trên lưng của con thằn lằn ba sừng, Mỹ Nguyệt và Lợi đang ngồi trên cổ nó, quấn mình trong hai chiếc áo choàng da trong khi Thái Dương đang nằm trên vai Quetz, cái đầu của cậu thò ra từ chiếc mũ trùm khiến người ta dễ lầm trưởng anh có tới hai cái đầu.

– Có một chỗ định cư ở bên kia núi, Quang sẽ dẫn dân làng tới chỗ đó. – Quetz đáp rồi đẩy Thái Dương lên một chút, tránh không cho cậu tụt xuống, kế bên anh là Timon đang nhìn quanh, chốc chốc lại giũ người khiến nước bắn khỏi bộ lông ướt sũng.

– Cậu ấy sẽ không sao chứ anh Quetz? – Lợi quay mặt lại hỏi, hai tay cậu vịn vào mép diềm của Pumba, trong làn mưa Quetz vẫn có thể thấy rõ sự lo lắng trên mặt cậu nhóc.

– Nó chỉ bị kiệt sức và sặc khói thôi, nó sẽ ổn. – Quetz mìm cười và đáp, không chắc trong ánh sáng mờ mờ của buổi chiều mưa Lợi có thấy được nụ cười trấn an của anh không.

Khu rừng lúc trước tràn ngập sự sống giờ ảm đạm và thê lương bởi tiếng kêu buồn thảm của bọn thú rừng lạc bầy, phần lớn là những con thú mẹ có con bị lạc trong sự hỗn loạn. Mưa rơi xối xả khiến những chiếc lá đã vàng rơi xuống, để lộ ra từ các tán lá con xanh những chiếc vuốt dài và ngoằn ngoèo, thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước đục. Các thân cây già trở nên thưa thớt dần, nhường chỗ con các cây non mới bắt đầu lan ra phần này của khu rừng và tầng cây bụi khi mưa nhỏ dần. Ở đằng xa, Quetz có thể thấy một dãy núi xám trải dài ở đường chân trời, ở bên dưới là một đồng cỏ rộng với các tảng đá và tàn tích to như những quả núi nhỏ mọc lên thưa thớt sau vài rặng cây như đang cố giấu mình. Anh ngẩng đầu lên nhìn, mưa đã dứt hạt, tầng mây trên cao được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn từ biển, bóng của những con thằn lằn bay khổng lồ lướt qua bầu trời, tha theo những cái xác mà chúng thu hoạch được từ vụ cháy.

Quetz nheo mắt nhìn ra đồng cỏ đằng xa, nó ướt sũng và xám xịt, đôi khi dậy lên những cơn sóng óng ánh do gió thổi qua, một dòng sông chảy hờ hững cắt ngang qua đồng cỏ đó, bờ bên kia là những cánh rừng thông dẫn lên núi. Anh hít vào không khí trong lành và ẩm ướt của cỏ sau cơn mưa, mùi tro vẫn còn ám trong không khí nhưng ít ra đã đỡ hơn. Mùi của những đàn thú ăn cỏ bay tới từ phía dòng sông, thoang thoảng trong đó là mùi của con người nhưng có vẻ xa hơn. Quetz hơi cúi đầu xuống, những trải nghiệm của anh về bờ sông tràn về, anh quay sang Pumba và hất đầu ra hiệu cho nó đi theo anh tới một bãi đá thấp. Những tảng đá bằng phẳng như xếp vào nhau trong khi vài tảng đá khác nhô lên, tạo thành một cái hốc mà họ có thể trú lại, xung quanh và các bụi cây thấp và vài cây gỗ thích lớn, che chắn cho họ khỏi cặp mắt của thú ăn thịt.

– Sao chúng ta lại dừng ở đây vậy? – Lợi hỏi, mắt cậu hướng về phía ngọn núi bên kia sông nơi cậu biết dân làng đang chờ.

– Nghỉ lấy sức, tầm sau trưa mai chúng ta sẽ lên đường. – Quetz nói và tháo chiếc áo choàng da ra trải lên đất trước khi dịu dàng đặt Thái Dương xuống.

– Nhưng dân làng ở ngay bên kia sông mà? – Lợi nói đầy khó hiểu rồi nhảy khỏi lưng Pumba.

– Phải, nhưng họ đã qua sông rồi, – Quetz đáp, anh bước tới chỗ con thằn lằn ba sừng và tháo vài cái túi da xuống. – với tốc độ này đến tối ta mới ra tới chỗ bờ sông. Khi đó thì nước sông đã quá cao.

– Không có cầu sao? – Mỹ Nguyệt hỏi, cô ngồi cạnh Thái Dương và vuốt vuốt tóc cậu.

– Ồ họ đã xây, – Quetz cười cười, anh dẫn Pumba tới chỗ một bụi cây và để con thằn lằn gặm cỏ trong khi Timon đậu trên lưng nó. – nhưng mùa di cư nào bọn thú lớn cũng làm sập cầu nên họ không xây nữa. Tức cười lắm, cứ mỗi mùa di cư ta lại ra gần chỗ cây cầu ngồi và cười sặc sụa.

– Vậy hả? – Lợi chợt thốt lên rồi che miệng lại khi cậu thấy Thái Dương khẽ cựa quậy và chị Mỹ Nguyệt lườm cậu, cậu nhìn Quetz và hỏi nhỏ: – Chuyện này sao em không biết?

– Vì đã mấy trăm năm rồi các nhóc đâu có xây nữa. – Quetz mỉm cười đầy tinh quái khi anh nhặt những cành cây và chất chúng vào một góc cho khô.

– Hả?! – Cả Lợi và Mỹ Nguyệt đều á khẩu trước câu trả lời của anh.

– A-anh xạo phải không? – Mỹ Nguyệt nói lắp bắp.

– Kh-Không thể nào! – Mặt Lợi gần như không còn một giọt máu. – V-vậy anh bao nhiêu tuổi rồi?

– Ai dà…đáng lẽ ta không nên nói nhỉ? – Quetz thở dài đầy ngao ngán rồi gãi đầu, anh ngồi xuống và bắt đầu chất đống củi ẩm thành một đống rồi xếp một vòng tròn đá xung quanh. – Nếu tính theo tuổi con người thì ta đã không già đi từ khi ta được hai mươi hai mùa đông, tức là khoảng ba ngàn hai trăm mùa đông trước.

– Ba ngàn hai trăm?! – Thái Dương chợt bật dậy, mắt cậu mở to đầy hoảng hốt.

– Chà, xem ai cuối cùng cũng chịu lòi đuôi chuột này. Ngủ trên lưng lão già này đã không? – Quetz mỉm cười. Anh hơi quay mặt đi, nụ cười trên môi anh biến mất, thay vào đó là giọng hơi buồn. – Ờ, ba ngàn hai trăm hai mươi bốn mùa đông qua ta đã lang thang một cách vô định, thực ra thì ta ở nhiều hơn là đi.

– An…à không, ông đã đi đâu? – Lợi hỏi.

– Đừng gọi ta là ông, trông ta có già tới vậy không? – Quetz nhướng mày, anh chợt ngước mặt lên khi tiếng kêu của một con thằn lằn chân chim ăn cỏ vọng lại, đôi tai dài và nhọn của anh rung rung với mỗi chuyển động trong không khí.

Quetz thở dài và cúi xuống, rút trong túi ra một cái bọc nhỏ chứa bột nâu, anh rắc lên đống củi một chút rồi bắt đầu nhóm lửa. Trước sự trầm trồ của đám nhóc, đống củi ẩm đó bùng cháy khiến hơi ấm lan tỏa trong hốc đá. Màn đêm buông xuống, cùng với nó là tiếng những con thú ăn đêm và tiếng bước chân của đàn di cư ra phương nam. Bò rừng bison, tê giác lông dày, voi răng mấu và đủ loại thằn lằn khổng lồ nằm xuống bãi cỏ xung quanh hốc đá nơi đống lửa đang cháy lép bép, bên trên là một nồi cháo nhỏ. Quetz dùng thìa khuấy bát cháo còn hơn quá nửa của mình trong khi ba đứa kia đã ngủ sau khi ăn xong, anh nhai chầm chậm nhìn chúng ngủ trước khi đổ lại cháo vào nồi và dập lửa, để ánh trăng và sao trên cao thắp sáng xung quanh. Mắt anh lim dim nhìn vào đống lửa tàn trước khi ra chỗ mép đá và nằm xuống, đầu dựng lên tay trong khi anh nhìn ra bãi cỏ nơi đàn thú đang ngủ.

– Anh Keto. – Mỹ Nguyệt chợt bước tới phía sau anh.

– Hả? – Anh hỏi, mắt vẫn hướng về bãi cỏ ánh lấp lánh trong đêm.

– Em thực sự rất xin lỗi khi đã phiền anh và Thái Dương khi níu kéo hai…bức tượng. – Cô nói, từng giọt nước mắt lăn trên má cô, cô đưa tay lên dụi mắt, cố không khóc thành tiếng nhưng sự hối hận khiến tiếng nói của cô giật lên với một cú nấc. – Đáng lẽ em phải để quá khứ và những kỷ niệm đó đằng sau để tiếp tục chăm sóc cho lũ trẻ mới phải.

Quetz vẫn nằm im như tượng trước câu nói của Mỹ Nguyệt, cô thở dài và gục đầu xuống, mắt cô hướng về đằng xa, nơi ánh trăng đang rọi sáng những cơn sóng cỏ. Chợt cái chóp đuôi của Quetz quất vào đầu cô một cú đau điếng khiến cô thụp xuống ôm đầu nhưng cố không kêu lên.

– Cái gì vậy?! – Mỹ Nguyệt khẽ rít lên.

– Quan trọng gì chứ? Nó là quá khứ rồi, để nó lại đằng sau đi. – Quetz đáp bằng một giọng điềm tĩnh đến lạ thường.

– Nhưng mà nó đau! – Mỹ Nguyệt than vãn, tuy Quetz không đánh mạnh lắm nhưng cô vẫn thấy rát rát.

– Phải quá khứ có thể rất đau đớn. – Quetz nhắm mắt lại và mỉm cười. – Nhưng theo ta thấy thì nhóc có hai lựa chọn: chạy trốn khỏi nó hoặc học hỏi từ nó. Quá khứ là một thứ khá hữu dụng, tuy nó không thể cho chúng ta thấy tương lai, nó có thể hướng dẫn chúng ta bằng trải nghiệm đã qua.

Mắt Mỹ Nguyệt sáng lên, câu nói của Quetz vừa đầy ẩn ý vừa rõ như ban ngày khiến cô thán phục lão già trong lốt thanh niên này. Cô lặng lẽ cúi đầu và quay trở lại chỗ nằm cạnh Lợi và Thái Dương, cuộn mình trong tấm áo choàng da, cô nói:

– Mà anh Keto này.

– Hả? – Quetz hỏi và đưa tay ra sau gãi lưng.

– Nhóc Thái Dương thích anh lắm đó.

– Ơ cái đ… – Đầu của Quetz rớt khỏi tay anh khiến anh thốt lên khiến Mỹ Nguyệt mỉm cười đầy thích thú.

– Hai người trông cũng khá dễ thương khi đi với nhau đấy. – Cô thì thầm và dần dần chìm vào giấc ngủ.

Quetz quay đầu lại nhìn và thở dài khi tiếng thở đều đều của ba đứa nhóc vang lên. “Con người quả là một lũ ngu ngốc.” Anh nghĩ thầm và leo lên lưng Pumba, lôi chiếc kèn harmonica ra, Quetz bắt đầu thổi. Bản nhạc của anh ngân lên trong gió đêm, hòa với những âm thanh của bãi cỏ trong khi ánh trăng bạc vẫn rọi xuống, thắp sáng khung cảnh với ánh sáng mờ nhạt của nó.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN