Càng lên cao, không khí càng trở nên lạnh và khô khan, từng bông tuyết nhỏ rơi xuống nền đất khô khốc toàn sỏi với đá được phủ bởi một lớp rêu cùng địa y. Bàn chân có vảy của Quetz giờ được quấn trong một lớp da thuộc dày, chỉ để lộ ba cái vuốt sắc bén, cái đuôi dài của anh hơi vểnh lên, đong đưa qua lại với mỗi bước đi. Thái Dương hí hoáy vẽ lại cảnh đó từ trên lưng con thằn lằn ba sừng Pumba, đằng sau là Mỹ Nguyệt và Lợi đang tủm tỉm cười. Cả ba người quấn mình trong những chiếc áo khoác lông thú mà họ đã gói sẵn trong tay nải, cả tay và chân cũng được bảo vệ bởi những chiếc vớ và găng tay bằng da. Riêng Thái Dương thì được ưu tiên hơn chút, vòng quanh cổ cậu là một chiếc khăn quàng bằng lông sói loang lỗ xám và đen mà Quetz đưa cho, hẳn là anh cũng sợ lạnh lắm nhưng vì Thái Dương mà chịu trận. Nhìn Quetz từ đằng sau, Thái Dương có thể thấy từng hơi thở lạnh buốt trắng xóa phì phèo từ sau chiếc mũ trùm đầu nối liền với chiếc áo choàng da của Quetz. Đầu anh hơi đưa qua đưa lại, chốc chốc lại ngửa lên phát ra tiếng khìn khịt như đang tìm kiếm gì đó.
– Hừm… – Quetz đưa tay gãi cằm đầy suy tính rồi nhìn lên trời, từng cuộn mây do tro núi lửa vẫn dày đặc trên bầu trời, không có dấu hiệu gì là sẽ tan trong nhiều ngày tới.
– Anh Keto. – Thái Dương khẽ gọi, tiếng của cậu như bị ém bên dưới cái khăn quàng lông.
– Hả? – Quetz quay mặt lại đáp.
– Anh lạnh không? Nếu lạnh thì lên đây ngồi luôn cho ấm. – Thái Dương nói, hai đầu gối tỳ lên cổ Pumba còn hai bàn tay thì vịn lấy mép diềm của nó.
– Không sao đâu. – Quetz phì cười, anh xua xa bàn tay xám ngắt của mình rồi nhìn về phía trước. – Đi bộ thế này dễ chịu hơn nhiều. Với lại nếu anh đi phía trước thì đố con thú nào dám tấn công.
– Tuyệt vậy sao? – Lợi thò đầu qua vai Thái Dương, cằm cậu nhóc đặt lên vai bạn mình khiến cậu nhóc kia giật nảy, tuy là cả hai gần gũi với nhau nhưng mỗi khi Lợi làm vậy là Thái Dương lại thấy nhồn nhột.
– Ừ. – Quetz gật đầu, anh nhìn xung quanh và bước tới chỗ một đống lá dưới một gốc thông, anh quỳ một gối xuống và nhìn kỹ. Lá thông có dạng kim, nhưng đống lá này rõ ràng là lá rộng, phần lớn chúng vẫn còn khá xanh, mà lại còn được chất thành từng đống.
– Anh Keto? – Thái Dương hỏi, giọng cậu hơi long lắng khi cảnh vật xung quanh chìm trong im lặng. – Có chuyện gì vậy?
– Không có gì đâu. -Quetz đứng dậy và phủi phủi áo của mình, một tay anh đặt lên cây dao dài giắt trên thắt lưng, tay còn lại từ từ đặt lên cán dao.
Những cành thông cạ vào nhau kêu xào xạc khi gió thổi qua, tuyết và bụi bị cuốn lên không trung, cảnh vật xung quanh như bị bao trùm bởi một màn khói ma mị. Theo bản năng, Thái Dương, Mỹ Nguyệt và Lợi nhắm mắt lại, họ đã nghe những câu chuyện về dân leo núi giữa trời đông bị mù do tuyết. Trong bóng tối, chỉ có tiếng ù ù của gió vọng lại bên tai Thái Dương như thể đang nhấn chìm cậu vào chốn âm u nào đó, nó vụt qua tai cậu và rít lên như thể thì thầm bằng ngôn ngữ của tuyết. Giữa các tạp âm của gió núi, Thái Dương vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng thở đều đều, hơi run lên vì lạnh của Quetz. Trong một khoảnh khắc, mọi âm thanh như đang phai vào hư vô, chỉ có từng nhịp thở của Quetz vọng lại trong bóng tối, cùng với một tiếng khác.
Tiếng thình thịch mờ nhạt như những bước chân của bóng ma trên tuyết xen kẽ với tiếng gầm gừ vọng tới trong bóng tối, hòa với tiếng thở của Quetz tạo thành một bản giao hưởng kinh dị. Nhưng không chỉ có một, càng ngày càng có nhiều tiếng bước chân và tiếng gầm gừ xuất hiện, bao vây họ như một bầy sói bao vây một con hươu lạc bầy. Chúng tới gần hơn, trong bóng tối, Thái Dương đảo mắt qua lại một cách vô thức nhưng vẫn nhắm chặt mắt, cậu không dám nhìn vào cơn gió tuyết lạnh cắt da cắt thịt vẫn đang hoành hành xung quanh mình. Trong đầu cậu, Thái Dương gần như có thể thấy được hình dạng của sinh vật đó qua âm thanh mà nó tạo ra. Cái bóng màu trắng to như một người lớn trong đầu cậu gầy nhom, nó đứng trên bốn cái chân dài, mỗi bước đi vô cùng uyển chuyển và nhẹ nhàng, cái đuôi rậm lông quét qua quét lại trên nền đất phủ tuyết và bụi.
Qua tiếng động mà chúng tạo ra, Thái Dương đoán là có khoảng bảy tám con, chúng kêu gầm gừ, bộ răng sắc nhọn táp vào không khí thị uy những con khác. Một con trong số chúng tách khỏi bầy và tiến tới gần, mặc cho những con còn lại gầm gừ tức tối. Tim Thái Dương đập liên tục trong lồng ngực, mắt cậu đảo lia lịa khi âm thanh của con thú hết phóng qua trái lại nhảy sang phải. Con quái vật như thể biết cậu đang lắng nghe nó, đi lòng vòng sau lưng Pumba, tuy cách xa những con khác như vẫn giữ khoảng cách cố định. Tiếng bước chân gấp gáp của nó di chuyển về phía bên trái khiến Thái Dương đột nhiên quay mặt về phía đó, cậu mở mắt ra vì giật mình và ngay lập tức hối hận việc đó.
Gió tuyết vẫn còn thổi lồng lộng xung quanh Thái Dương, âm thanh của nó đập vào tai cậu khiến cậu thụp người xuống. Cái bóng của Quetz hiện rõ đằng trước Thái Dương, chỉ cách họ chừng mười thước nhưng ở bên trái của cậu là con thú kia đang tiến tới gần. Hai con mắt xanh lam quắc lên giữa màn tuyết, bộ lông đen xì của nó in rõ trong nền trắng của cơn gió tới nỗi Thái Dương có thể thấy hai vai của nó gồ lên với mỗi bước đi. Thái Dương điếng người khi đôi mắt xanh của con thú nhìn thẳng vào cậu, máu trong người cậu như đóng băng bởi cái nhìn lạnh lẽo và đói khát của nó.
Nó bất ngờ phóng tới, những cái chân dài kéo cả cơ thể của nó qua tuyết, Thái Dương có thể thoáng thấy “bàn tay” của con thú khi chúng vươn ra. Bàn tay của nó gần giống như tay người, năm ngón tay dài bấu vào tuyết, kéo cơ thể của nó đi trong khi hai chân sau như chân sói đẩy nó về phía trước. Cái mõm dài giống mõm sói há rộng ra, để lộ bốn cái răng nanh nhọn hoắc khi nó phóng lên không trung, hai cánh tay giang ra hai bên như tử thần chuẩn bị đưa tiễn cậu về cõi chết.
– Pumba! Né!
Mệnh lệnh của Quetz ngay lặp tức được Pumba tuân theo, con thằn lằn ba sừng bước qua một bên khi lưỡi dao của Quetz xé gió đâm phập vào cổ con thú. Cơ thể nó rơi phịch xuống đất, để lại một vệt máu dài trước khi bị chôn vùi trong gió tuyết. Tiếng bước chân của bọn còn lại trở nên gấp rút và tới gần hơn, chúng chạy xung quanh Quetz và Pumba, những bóng đen vụt qua các thân cây trong tuyết, đôi mắt chúng quắc lên như những bóng ma. Quetz nheo mắt lại, anh kéo cổ áo choàng che kín nửa khuôn mặt rồi phóng tới rút dao khỏi cổ con thú trước khi nhảy lên lưng Pumba, vuốt của anh quắp vào các túi da như gọng kìm. Anh rút một chiếc mặt nạ được làm bằng một miếng gỗ hình chữ nhật vừa khít với mặt anh, hai rãnh hẹp được cắt vào, cho phép anh nhìn rõ mà không bị ánh sáng làm chói mắt. Cố định nó trên mặt Quetz là một chiếc dây đeo bằng da hươu mặt trong được lót bằng lông thú.
Cầm cây cung dài gần bằng cả thân anh và giắt giỏ tên lên vai, Quetz quất đuôi vào không khí phát ra tiếng chan chát như ngọn roi ra hiệu cho Pumba chạy trước khi quay người bắn một mũi tên về phía trước. Con vật trúng tên kêu ré lên rồi gục xuống khi Pumba chạy qua, đuổi theo sau là hơn một chục con thú khác đang kêu lên những tiếng khèng khẹc rùng rợn. Thái Dương thấy hai bên hông Pumba, chỉ cách chừng năm mười thước là bóng của lũ thú đó chạy qua những thân cây, gió đã lặn, tuyết cũng ngừng rơi, giờ cậu mới nhìn rõ chân diện của chúng. Bộ lông nâu đen lốm đốm bao phủ gần như toàn bộ cơ thể gầy mà chắc nịch cơ bắp, chỉ có phần dưới cổ là trơ một lớp da nâu nhạt đầy nếp nhăn. Đầu của chúng trông như đầu người nhưng mõm lại dài như mõm sói, môi chúng cong lên, để lộ bốn cái răng nanh dài, gần như ánh lên trong ánh sáng yếu ớt. Đầu chúng gục xuống thấp hơn so với cơ thể trên chiếc cổ dài, chạy dọc từ gáy tới vai là một cái bờm lông đen dựng đứng.
– Ma sói… – Thái Dương thốt lên khi một con áp sát tới trên bốn cái chân dài, chân sau như chân sói ngắn hơn so với hai chân trước giống tay người. Tim cậu như lỡ mất một nhịp khi đôi mắt xanh của nó quắc lên với vẻ đói khát, cái lưỡi dài liếm qua cái mõm đầy sẹo trước khi một mũi tên găm vào chân nó khiến con vật lộn nhào trong tuyết với một tiếng “ẳng”.
– Giữ cho chắc vào! – Quetz hét lên rồi bắn hạ một con khác với một mũi tên vào đầu nó.
Những mũi tên rời khỏi cung, xé gió găm vào từng con ma sói khiến chúng đổ gục nhưng vẫn còn tận năm con ngoan cố đuổi theo. Cầm mũi tên cuối cùng trên tay, Quetz nghiến răng rồi kéo căng dây cung, nhắm về phía con chạy ở giữa và buông tay. Nhưng thay vì trúng đích, con ma sói đứng cạnh mục tiêu của Quetz đẩy nó qua một bên, lãnh thay mũi tên của anh và lăn lông lốc trong tuyết, kêu lên những tiếng bi thảm. “Trùm sỏ đây à?” Quetz nghĩ thầm, một nụ cười xuất hiện trên môi anh dưới cổ áo choàng. Anh đeo cung qua vai rồi rút bên dưới đống túi ra một thứ trông giống như cây gậy thẳng dài tầm một thước mốt, một phần tư của nó được quấn trong các lớp vải và da nhuộm xanh từ chỗ chiếc vòng kim loại nhỏ tới gần một đầu được bịt bằng một lớp chất liệu cùng loại với chiếc vòng.
Tiếng kim loại kêu loẹt xoẹt khiến Thái Dương quay lại, thứ trông như cây gậy trong tay Quetz là một thanh “kiếm”, loại dao xài hai tay cực dài được các Cổ Nhân sử dụng. Lưỡi kiếm ánh lên sắc bạc trong ánh mặt trời buổi trưa chiều, giống như dao của Quetz, nó được rèn thẳng chứ không cong như vài lưỡi dao trong làng. Sống kiếm màu xanh lam chiếm hơn một phần ba chiều rộng thân kiếm, được trang trí bằng những hoa văn hình thoi san sát nhau như vảy cá sấu. Lưỡi kiếm được rèn từ kim loại quý và được mài sắt không tì một vết chứ không nham nhở như dao và rựa trong làng làm từ các mảnh kim loại tạp nham, phần mũi của lưỡi hơi chếch lên, tạo thành mũi kiếm. Quetz hạ thấp người xuống, hai tay anh nắm chặt lấy cán kiếm, tuy Thái Dương không thấy nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn chết chóc của anh và tử khí bao trùm không gian.
Nhác thấy lưỡi kiếm quắc lên, bốn con ma sói còn lại cúi đầu xuống thấp hơn rồi giảm tốc độ trước khi dừng hẳn. Quetz vung thanh kiếm và cho vào vỏ, lưỡi hướng lên trên, cạ vào bao kiếm như tiếng đàn bi ai rồi kêu một tiếng cạch. Tháo chiếc mặt nạ ra, Quetz quất đuôi lần nữa ra hiệu cho Pumba dừng lại, con thằn lằn ba sừng chạy chậm dần, bốn bàn chân ngập hẳn trong tuyết trong khi nó thở hồng hộc. Thái Dương nhìn xung quanh, bốn bề đều bị bao vây bởi thông và các cây đã rụng hết lá, trơ ra những cành cây dài và khẳng khiu như đang giương vuốt cào xé bầu trời mùa đông đã tước lớp áo hào nhoáng của chúng. Cậu đưa tay dụi sạch tuyết và bụi tro bám lên mặt cậu trong khi Quetz nhảy xuống, anh đi ra trước Pumba và nhìn quanh.
– Lúc nãy là gì vậy? – Mỹ Nguyệt hỏi, cô ôm chặt lấy Lợi, run cầm cập như cầy sấy.
– Ma sói. – Quetz đáp. – Ta tưởng các bô lão có cảnh báo các nhóc về chúng rồi chứ?
– Ơ…thì có nhưng mà… – Lợi nói và đưa tay lên gãi đầu.
– Nhưng mà hai người có bao giờ chịu nghe đâu. – Thái Dương quay mặt lại với ánh mắt đầy vẻ ta đây, môi cậu hơi nhếch lên với một nụ cười đắc ý.
– Ơ cái thằng này! – Mỹ Nguyệt kêu lên khi thấy khuôn mặt của Thái Dương, cô đưa tay ra cốc đầu cậu khiến cậu nhóc ôm đầu gục xuống.
– Hừm… – Quetz nhảy khỏi lưng Pumba, ba ngón chân của anh xòe ra giúp anh không bị lún trong tuyết. Tai của anh giật giật trong không gian tĩnh lặng của khu rừng, anh có thể nghe thấy tiếng những bước chân và tiếng gọi âm tầng thấp của bầy voi răng mấu, họ sắp tới nơi rồi.
– Á!
Tiếng hét của Thái Dương khiến anh quay lại, hai cẳng chân cậu nhóc lún sâu trong tuyết khi cậu cố kéo mình lên lưng Pumba, bàn tay của cậu nắm lấy lông nó khiến nó kêu lên tức tối. Quetz mỉm cười rồi lắc đầu, anh giắt thanh kiếm vào thắt lưng cạnh con dao và bước tới chỗ Thái Dương, bàn chân của anh chỉ lún vài phân trong tuyết, để lại những vết chân nông. Cậu nhóc ngước nhìn anh và mỉm cười đầy bối rối, cậu đưa tay lên gãi đầu và cố gỡ chân mình ra khỏi lớp tuyết trong vô vọng. Quetz khịt mũi, một nụ cười xuất hiện trên môi anh, hai cánh tay của anh đưa ra khỏi áo choàng và luồng xuống nách Thái Dương khiến mặt cậu đỏ lên và kẹp chặt hai tay xuống. Quetz nhẹ nhàng kéo hai chân Thái Dương khỏi tuyết, chân của anh lại lún thêm vài phân nữa khi anh đặt Thái Dương ngay ngắn lên lưng Pumba.
Mắt Thái Dương mở to, chúng nhìn mông lung vào rừng cây, đầu óc cậu rối nùi vì việc mới xảy ra, thậm chí cậu không để ý cái huých vai và ánh nhìn như trêu chọc của Lợi. Cậu lắc đầu nguầy nguậy rồi úp mặt vào hai bàn tay khiến Lợi và Mỹ Nguyệt cười khẩy. Timon nhảy khỏi sừng Pumba, con chim ăn thịt lông đen bước từng bước nhẹ trên tuyết, mũi nó chúc xuống như đang nghe ngóng gì đó. Đột nhiên nó nhảy lên và cắm đầu xuống lớp tuyết dày và mềm, cái đuôi hơi vểnh lên, phe phẩy trong không trung rồi bước lùi kéo đầu nó ra khỏi tuyết, trong miệng nó là một con chuột nhắt.
– Chúng ta sắp tới nơi rồi, nhưng trước hết tìm chỗ nghỉ chân cái đã. – Quetz nói và tước kiếm ra, anh cắm lưỡi kiếm sâu xuống tuyết tới khi nó găm vào lớp đất bên dưới. Anh nhắm mắt lại, xung điện chạy dọc thanh kiếm vào tay anh, vẽ nên tấm bản đồ của vùng núi trong đầu. – Có một chỗ khá quang đãng gần đường chính, chúng ta sẽ cắm trại ở đó đợi đêm qua.
– Ơ, trời vẫn còn sáng mà, sao mình không đi luôn đi? – Mỹ Nguyệt hỏi, bầu trời trên đầu tuy vẫn còn nhiều mây nhưng cô vẫn có thể thấy mặt trời còn hơi lưng chừng, chưa xuống tới đường chân trời.
Quetz nheo mắt, tiếng hừ hừ đầy khó chịu vang lên từ dưới cổ áo choàng của anh, hai hòn hổ phách như phóng ra hai tia lửa về phía cô nhóc kia. Tra kiếm vào vỏ với một tiếng “cạch” rõ to, anh bước tới chỗ một đụn tuyết nhô lên vài vài gang tay so với xung quanh ở ngay phía trước Pumba. Không nói không rằng, anh quái nhân dùng đầu vỏ kiếm quất mạnh vào chỗ đó khiến tuyết văng tứ tung, để lộ ra bên dưới phần thân trên của một xác người tái nhợt, cứng đờ, mắt mở to và miệng khép hờ như vẫn đang cố thở. Bên dưới lớp tuyết, hai cánh tay của người đó đã và đang đặt vào tư thế như muốn bò đi nhưng mãi mãi bị chôn vùi giữa chốn không người này.
– Gã này cũng mới chết đây thôi. – Quetz cúi xuống và đặt bàn tay lên lưng của cái xác trước sự kinh hãi của ba đứa nhóc. – Tầm một ngày, theo ta thấy thì hắn đã cố đi bộ lên vào chiều hôm qua. Hành trình của hắn không mấy thuận lợi. Và nhìn này. – Quetz xua tay ra hiệu cho Pumba lùi lại.
– Anh làm gì vậy? – Thái Dương hỏi, cậu nuốt nước bọt khi Quetz thọc tay vào phần sống lưng dưới của cái xác.
– Chết vì lạnh không phải là nguyên nhân duy nhất. – Quetz phủi tuyết khỏi cái xác, để lộ ra một cảnh tượng kinh hoàng khiến Thái Dương và Lợi suýt chút nữa hét lên. – Có thứ gì đó đã tìm thấy hắn trước, thứ gì đó lớn và đói.
Từ phần lưng dưới xương sườn trở xuống đã biến mất, chỉ còn lại vải và thịt nhuộm đỏ mảng tuyết bên dưới, vài khúc ruột lòi ra và kéo dài trong tuyết. Khi đang bị ăn sống, hẳn gã đã lạnh tới nỗi không còn cảm thấy gì nữa, thậm chí hắn đã cố bò đi dù đã mất nửa thân dưới, cái lạnh chắc đã ngăn không cho hắn chết vì mất máu. Thái Dương đưa tay lên che miệng và nhìn đi chỗ khác, ngăn không cho mọi thứ trong bụng xổ ra ngoài trong khi Mỹ Nguyệt đã nghiêng người và nôn thốc nôn tháo xuống tuyết. Mất thăng bằng, cậu nhóc tóc trắng rơi khỏi lưng Pumba khiến tay và chân cậu lún sâu trong tuyết, giờ cậu mới nhận ra xung quanh cậu là nhiều đống tuyết nhô lên nữa. Nước mắt tuôn ra khi Thái Dương chật vật kéo mình ra khỏi biển mồ trắng này, nhưng nó như có sự sống, níu lấy tay cậu như u linh từ cõi chết, kéo cậu xuống chung với những cái thây lạnh ngắt.
Thái Dương giật mình khi cánh tay của ai đó tóm lấy vai cậu, đôi mắt tím sẫm đầy sợ hãi nhìn lên và gặp với đôi mắt hổ phách của Quetz. Tay và chân Thái Dương run bầng bậc trong tuyết, không những vì lạnh, mà còn vì sợ hãi, đôi mắt cậu nhìn vào mắt Quetz như đang cố nói trong tuyệt vọng rằng cậu không muốn chết như thế này. Đáp lại lời cầu khẩn đó, Quetz chỉ ngồi xuống, đôi mắt hổ phách của anh chứa đầy vẻ u buồn như thể anh muốn nói rằng có nhiều khả năng đó sẽ là số phận của cậu. Cánh tay của anh luồn xuống tuyết và kéo từ cánh tay của Thái Dương ra trước khi nhấc bổng cậu lên như lần trước, nhưng thay vì đặt cậu lên lưng Pumba, hai cánh tay anh quàng qua lưng Thái Dương và giữ chặt cậu. Cậu nhóc ôm chặt lấy cổ Quetz, cậu dụi mặt vào vai và cổ anh, nước mắt chảy ra ròng ròng, chỉ nhờ thân nhiệt của cả hai mà không đóng băng.
Quetz thở dài rồi đặt Thái Dương lên lưng Pumba rồi chầm chậm gỡ hai cánh tay cúa cậu nhóc khỏi vai mình. Nhìn bộ mặt ướt sũng của cậu, tim anh không khỏi nhói lên, Quetz kéo chiếc khăn quàng cổ lau mặt Thái Dương và quay đi, tiếp tục hành trình qua khu rừng tuyết. Cả ba đứa nhóc không nói không rằng, chúng cũng chả dám nhìn mặt nhau, chúng đều biết rõ sẽ chỉ thấy sự ảm đạm và nổi sợ hãi lớn dần.
***
– Thấy con đó không? – Bàn tay của Quetz đưa ra, chỉ về hướng một con voi ma mút đứng cách chỗ họ chừng một cây số, cạnh nó là khoảng chục con khác đang nằm, hình bóng của chúng hiện rõ trên nền trời cam của buổi hoàng hôn. – Chúa bầy đó.
– Nó bự quá. – Thái Dương thốt lên, hai mắt áp sát vào chiếc ống nhòm. Cậu nhóc nằm dài trên chiếc chăn da, hai chân duỗi rồi lại cong ra thích thú lắm. Bằng chiếc ống nhòm, cậu có thể thấy rõ từng chi tiết của con voi ma mút to lớn với cặp ngà dài mọc đan chéo nhau.
– Đâu? Cho mình coi với! – Lợi kêu rồi giật chiếc ống nhòm khỏi tay Haru, nhóc ta nhìn về hướng Quetz chỉ và ồ lên trước thứ ma thuật của vật kỳ lạ trong tay mình.
– Thấy không? Anh đã bảo chỗ này là tuyệt nhất mà. – Quetz nói rồi đứng dậy, vuốt của anh bấu vào thân cây ngã kế mép đá nơi họ dựng trại.
Thái Dương nhìn đầy tò mò khi anh cào vào lớp vỏ cây, để lại ba vết sâu hoắm trước khi nhấc nó lên và đặt nó gần một cây thông. Cậu vẫn thấy ấn tượng bởi những thứ Quetz nhồi lên lưng Pumba, áo và vũ khí là một chuyện, nhưng cả một túp lều và một cái hộp kim hình chữ nhật to bằng cái nồi đất là chuyện khác. Chỗ họ cắm trại là một ngọn đồi, cạnh vách đá dốc đứng cao tầm năm thước, rộng chừng mười lăm thước, hai bên là hai con đường mòn chạy thoai thoải xuống khu rừng thưa phủ tuyết. Đối diện với vách đá là ngọn núi đá dựng đứng, bảo vệ đằng sau khỏi những con thú ăn thịt của chốn rừng núi này.
Mỹ Nguyệt ngồi khều khều đống lửa, nó được đào sâu vào tuyết thành một cái hố ngăn lửa bén ra ngoài, bên cạnh là Pumba đang giữ một khúc cây trong mỏ và chơi kéo co với Timon. Cô cảm thấy bồn chồn về tốc độ mà họ đang đi, theo lời của Quetz hai ngày trước thì đáng lẽ họ phải bắt kịp cả làng từ hôm qua nhưng bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì. Tất cả những gì họ thấy trên đường là những dấu hiệu nhỏ nhặt như giáo gãy, đống lửa tàn hay một hai cái xác của những người xấu số. Tuy trông Quetz rất đáng tin và hai cậu nhóc rất gần gũi với anh, Mỹ Nguyệt không tin tưởng người này lắm. Từ hành vi tới tính cách, Quetz không hề giống bất kỳ ai cô biết, sâu thẳm trong tâm trí Mỹ Nguyệt, có thứ gì đang nói với cô rằng Quetz là một con quái thú cực kỳ nguy hiểm.
– Này.
– A! G-gì ạ? – Mỹ Nguyệt giật mình khi Quetz bước tới, theo sau là hai đứa nhóc đang trải hai tấm chăn da xuống đất quanh đống lửa. Cô thở dài khi chúng trông vẫn khá vui vẻ mặc cho chuyện xảy ra. Thứ làm cô thấy bồn chồn là Quetz đang đứng đó, ánh lửa phản chiếu trong mắt anh khiến anh trông như một con quỷ khát máu.
– Trông chừng bọn chúng, ta đi săn một chút. – Quetz nói, cái đuôi của anh đập từng nhịp chầm chậm lên tuyết. – Nếu có gì thì chạy tới gần Pumba hoặc vào lều. Và đừng xuống khu rừng.
– D-dạ. – Mỹ Nguyệt gật gật đầu và thu chân lại khi Quetz bước qua, cái đuôi dài của anh đưa lên và bẻ một cành thông, quét qua quét lại trên tuyết, xóa dấu chân của anh khi anh biến mất vào bóng tối của buổi chạng vạng.
Mỹ Nguyệt nhìn theo hình bóng của Quetz, không để ý rằng Thái Dương cũng đang chống cằm thở dài trong khi Lợi hong tay gần đống lửa. Cô chợt nhìn qua Thái Dương, cậu nhóc tóc trắng nhác thấy ánh mắt tò mò và dò hỏi của cô, nhóc ta quay mặt đi, nhìn quầng sáng vẫn còn hiện hữu trên bầu trời dù mặt trời đã lặn. Mỹ Nguyệt nheo mắt lại nhìn Thái Dương, tuy cô cũng thấy vui cho cậu vì Quetz trông có vẻ khá tốt đối với cậu, nhưng cô cũng hơi lo rằng anh ta sẽ tạo ảnh hưởng xấu tới cậu, thậm chí có thể khiến cậu bị tổn thương.
Từ đằng xa vọng lại tiếng kêu của những con thằn lằn ăn cỏ khổng lồ gọi là “khủng long”, nghe tiếng kêu thì chắc là của khủng long mỏ vịt chứ không phải như Pumba. Tiếng kêu đồng thời cũng báo hiệu màn đêm đã chính thức buông xuống, những tia nắng cuối cùng rọi sáng những chiếc bóng của bầy khủng long cổ dài. Nhưng khi một ánh sáng tắt đi, một ánh sáng mới xuất hiện. Thái Dương nhấc cằm khỏi tay khi bầu trời như bị oanh tạc bởi những đốm sáng rải khắp bầu trời giờ đã bớt mây, nối lại với nhau như một dòng sông chạy dọc nền trời xanh và tím. Cậu nhóc đứng dậy, đôi mắt tím của cậu lấp lánh ánh sao như hai tấm gương phản chiếu lại bầu trời, tóc cậu khẽ rung rinh trong cơn gió lạnh. Một cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong ngực Thái Dương, như thể trôi về từ một cuộc đời khác, nó ấm áp và mãnh liệt, gần như kéo cậu về bầu trời đó. Nước mắt lăn xuống hai gò má của Thái Dương, cánh tay phải của cậu từ từ đưa lên, tựa hồ như đang cố nắm lấy bầu trời ảo diệu kia.
– Thái Dương! – Tiếng kêu của Lợi khiến Thái Dương giật mình.
– H-hả? – Cậu chớp mắt hỏi, đầu óc quay mòng mòng như vừa tỉnh dậy khỏi cơn mê.
– Sao tự nhiên lại khóc thế? – Lợi nghiêng đầu hỏi và đưa tay lau mặt bạn mình.
– M-mình cũng không biết nữa. – Thái Dương nói rồi đưa tay lên xoa đầu, cậu lảo đảo rồi ngồi phịch xuống chiếc chăn da. – Tự nhiên mình thấy chóng mặt quá.
– Ầy, chắc tại cậu lạnh chứ gì? – Lợi nói và ngồi xuống cạnh Thái Dương trong khi Mỹ Nguyệt chỉ nhìn chằm chằm vào cả hai. – Hay chút nữa mình nói với anh Quetz cho mượn thêm vài miếng da nữa đắp cho ấm nhé?
– Kh-không cần đâu. Mình cũng thấy đỡ rồi. – Thái Dương xua tay, cơn chóng mặt đã đỡ hơn một chút. – Mình chỉ cần ngồi nghỉ một chút thôi.
Lợi gật đầu và vuốt vuốt lưng bạn mình trong khi Thái Dương hơi rùng mình. Cậu nhóc tóc trắng không biết chuyện gì đã xảy ra, trong một thoáng cậu như mất đi nhận thức và cả cảm giác đó nữa. Thái Dương hít vào một hơi thật sâu rồi đưa tay lên dụi mắt trong khi những áng mây che đi dòng Ngân Hà trên cao.
***
Tiếng bước chân nhẹ nhàng trên tuyết đánh thức Thái Dương khỏi giấc ngủ, cậu ngồi dậy, đưa tay lên dụi đôi mắt ngái ngủ rồi ngáp dài. Nằm kế bên cậu trong túp lều rộng bằng cả cái sân nhà, Lợi và Mỹ Nguyệt vẫn đang ngủ ngon lành, quấn mình trong chăn của họ. Thái Dương gãi đầu, mái tóc trắng xõa ra dài gần tới vai, cảnh vật xung quanh chìm trong im lặng, chỉ có tiếng gió núi thổi nhè nhẹ. Thậm chí cái tiếng bước chân Thái Dương nghĩ là của Quetz cũng dừng lại.
Cạch. Cạch. Cạch.
Tiếng đá lửa va vào nhau và tiếng thổi lửa phù phù khiến Thái Dương chắc chắn rằng đó là Quetz. Hơi vén cửa lều lên, Thái Dương lén nhìn ra ngoài, tuy lửa đã cháy nhưng đó là một ngọn lửa yếu ớt, chỉ soi sáng một khoảng đất nhỏ. Quetz ngồi quay lưng lại đống lửa trên một thân cây ngã, như thế đuôi của anh sẽ không bị vướng. Cái đuôi của anh cuộn quanh miệng hố, đập đập nhè nhẹ lên tuyết, anh lầm bầm gì đó mà từ trong lều Thái Dương không tài nào nghe được. Cậu nhóc hít một hơi và bước ra khỏi lều khiến tai của Quetz giật giật, anh hơi quay mặt lại.
– Giờ này vẫn chưa ngủ hả? – Quetz hỏi, giọng của anh hơi trầm hơn mọi khi.
– Ơ…dạ… – Thái Dương gãi đầu, không biết nên nói gì, cậu lặng lẽ ngồi xuống trước đống lửa yếu ớt đang lụi dần.
– Hmpf. – Quetz thở hắt ra và cắm thanh kiếm trong vỏ xuống tuyết.
Thái Dương nhìn khi Quetz ngước lên trời, đống lửa bắt đầu tàn, hơi ấm của nó cũng yếu dần khiến cậu run lên và ôm lấy hai vai mình. Cậu nhìn Quetz, anh không có vẻ gì là lạnh, anh ngồi im như tượng, dán mắt vào bầu trời đầy ánh sao lấp lánh.
– Mình có nên vào trong không? – Thái Dương hỏi khẽ, cậu nhìn về hướng túp lều.
– Nếu Thái Dương thấy lạnh thì cứ vào trước đi, anh sẽ ở ngoài này một chút nữa. – Quetz đáp với giọng thông cảm.
Trước câu trả lời của anh, Thái Dương cảm thấy hơi nhờn nhợn, cậu cúi đầu xuống nhìn đống lửa chỉ còn là một đốm sáng nhỏ bằng bàn tay. Cậu đứng dậy bước tới chỗ Quetz và ngồi xuống bên cạnh anh, mắt cậu nhìn lên trời theo hướng Quetz đang nhìn khi ánh sáng từ đống lửa tắt hoàn toàn. Đêm mùa đông trên núi thật là im lặng, không hề giống dưới bình nguyên vẫn ồn ào tiếng bọn thú nhỏ chạy qua chạy lại, ở đây chỉ có gió và một hai tiếng kêu của bầy thú di cư. Màn đêm tĩnh lặng tới nổi Thái Dương có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Lợi và Mỹ Nguyệt trong lều và tiếng trái tim của cậu đang đập trong lồng ngực mình.
Thái Dương khẽ rùng mình, từng hơi thở của cậu đi kèm với một làn hơi trắng tan trong không khí lạnh lẽo, cậu đưa hai bàn tay lên trước mặt và co duỗi chúng để giúp chúng không bị tê. Trong bóng tối, cậu nhóc vẫn có thể thấy bóng của Quetz in rõ trên nền trời xanh sẫm, anh ngồi im bất động, cái đuôi của anh chợt cuộn quanh hông Thái Dương và kéo cậu tới sát bên anh khiến mặt cậu hơi nóng lên. Thầm cảm tạ các đấng tổ tiên vì trời đã tối, Thái Dương dựa đầu lên vai Quetz rồi nhắm mắt lại, lắng nghe và cảm nhận từng dấu hiệu của sự sống xung quanh. Quetz hơi rướn người lên khiến cậu nhóc tóc trắng giật mình, mở mắt ra, Thái Dương thấy cảnh vật xung quanh đang từ từ chìm trong ánh sáng xanh mờ ảo xuất hiện từ phía bắc. Cậu ngước lên trời, nó như bị bao phủ bởi những dải lụa ánh sáng xanh lá mờ ảo nhảy múa trong không trung. Thái Dương tròn mắt nép vào người Quetz, cậu từng thấy bắc cực quang, nhưng chưa bao giờ gần như thế này. Những dải lụa di chuyển ngoằn nghoèo, đôi khi giống những dòng nước, đôi khi giống những con rắn bò trườn, chúng tách ra rồi lại gợp lại trong giai điệu ánh sáng kỳ ảo của chúng.
– Đẹp quá… – Thái Dương khẽ thốt lên, đôi mắt cậu ngời sáng dưới điệu nhảy của bắc cực quang.
– Anh…nghĩ vậy… – Quetz đáp, anh đã quá quen với hiện tượng này, nhưng vì lí do nào đó, anh luôn dành thời gian để ngắm nó mỗi khi rảnh rỗi.
– Anh Keto? – Thái Dương dựa đầu lên vai Quetz, giọng của cậu lí nhí nhưng vẫn đủ lớn để anh nghe thấy.
– Hả? – Quetz quay lại nhìn cậu nhóc tóc trắng, anh quàng tay qua vai cậu và kéo cậu vào sát mình hơn.
– Người Đó…là ai vậy ạ? – Thái Dương hỏi, đôi mắt cậu lấp lánh dưới quầng sáng nhảy múa trên bầu trời như thể đang cố thôi miên Quetz.
– Người Đó…là một người bạn. – Quetz đáp, giọng anh thấm đầy nỗi buồn. Anh thở dài, một làn hơi trắng phả ra từ miệng anh như thể anh vừa hút thuốc. – Elizabeth Benzel. Bà ấy là người bạn đầu tiên của anh. Hơn ba ngàn năm trước bà ấy đã nuôi nấng anh như con ruột, mặc dù anh không phải con người.
– Vậy bà Elizabeth là… – Thái Dương tròn mắt nói, hơi ngạc nhiên khi trông thấy vẻ mặt u sầu của Quetz. Hai tai của anh sụ xuống, đôi mắt của anh trở nên u ám, hai hòn lửa kia như đã trở thành hai đống than tàn.
– Con người. – Quetz đáp, đôi mắt anh vẫn nhìn lên quầng cực quang đang yếu dần. – Nhưng không phải con người như các nhóc đâu. Elizabeth là một trong những Cựu Nhân cuối cùng, nếu không phải là người cuối cùng, còn sống.
– Hả? – Thái Dương kêu lên rõ to, việc Quetz đã hơn ba ngàn tuổi là một chuyện, nhưng việc anh biết một Cổ Nhân là một chuyện gần như không tưởng. – V-vậy…bà Elizabeth…
– Đã hơn hai ngàn năm tuổi. – Quetz nói, đầu của anh gục xuống khiến đôi mắt của anh biến mất dưới mái tóc dài. – Nhưng…bà ấy mất rồi…đó là lý do anh đã rời khỏi đó.
– Ồ… – Thái Dương quay đi, cậu cảm thấy hơi có lỗi khi đã khiến Quetz buồn, như thể có hàng ngàn con kiến đang bò trong bụng cậu. – Em…rất tiếc…
– Hừ…không sao đâu. – Quetz đáp, vai anh hơi giật lên với một nụ cười buồn trên môi. Anh ngước lên, ánh mắt của anh hướng về phía đường chân trời, nụ cười trên môi cũng biến mất.
Trước thái độ buồn bã của Quetz, Thái Dương không nói gì, cậu dựa đầu vào vai anh khi ánh sáng rực rỡ của cực quang biến mất, thay vào đó là ánh sáng bạc yếu ớt của mặt trăng và những vì sao. Quetz ngáp dài, hàm dưới của anh tách khỏi hàm trên, để lộ những cái răng nhọn hoắc, hơi lấp lánh dưới ánh trăng khiến Thái Dương nuốt nước bọt. Cậu ngồi nhịp chân để giữ cho chân mình ấm trong khi Quetz đã bắt đầu gục gật, đôi mắt của anh dần cụp xuống rồi lại mở lên một cách mệt mỏi. Đưa tay lên chặn tiếng ngáp của mình, Thái Dương cũng cảm thấy cơn buồn ngủ bắt đầu bám lấy cậu, cảm giác có lỗi với Quetz là thứ duy nhất khiến cậu không quay vào lều ngủ tiếp.
– Chúng ta nên ngủ thôi, mai phải dậy sớm đấy. – Quetz nói rồi đứng dậy, anh vặn người qua trái và phải khiến xương cốt kêu lụp rụp trước khi co chân đá một đống tuyết vào hố lửa tàn.
– Dạ. – Thái Dương nói và đứng dậy, cậu nhìn Quetz trèo lên lưng Pumba và cuộn tròn trong tư thế mà cậu cho là hết sức khó chịu. Nửa thân trên của Quetz thì như nằm sấp, hai tay của anh gập lại tạo thành chỗ gối đầu trong khi thân dưới thì nghiêng sang một bên, hai chân anh gập lại trong vòng tròn được tạo ra bởi thân và đuôi của anh.
Cậu nhóc thở dài và mỉm cười, trông Quetz hiện giờ không khác gì một con cún, chẳng có khí phách của một con ma hay một vị thần cai quản khu rừng. Nhưng gì thế kia? Đứng cách anh chỉ khoảng năm thước, Thái Dương có thể thấy hai dòng nước mắt đang chảy xuống hai gò má nhợt nhạt của Quetz. Chúng lấp lánh dưới ánh trăng trước khi thấm và lông của Pumba trong khi Quetz thì cục cựa và khẽ kêu một cách khó chịu. “Anh ấy đang gặp ác mộng chăng?” Thái Dương nghĩ, cậu bước rón rén tới bên Quetz, đúng là anh đã khóc, mi mắt của anh vẫn còn thấm đẫm nước mắt long lanh, tựa như những giọt sương đọng trên lá. Cậu nhóc rụt rè tựa người lên lớp lông mềm của Pumba, hai chân cậu nhón lên để nhìn kỹ mặt Quetz hơn.
Trong ánh trăng mờ, Thái Dương vẫn có thể thấy rõ mặt Quetz, cậu gỡ chiếc găng tay bằng da ra và rướn người lên đặt lên gò má vẫn còn ướt của anh. Da của anh ấm áp nhưng cũng mát lạnh, cơ mặt của anh hơi giật giật trước từ cử động của Thái Dương, cậu nhóc cố nhẹ nhàng hết mức để không đánh thức anh. Trong vô thức, Quetz lầm bầm trong giấc mơ của anh rồi nghiêng đầu vào bàn tay của Thái Dương, đôi lông mày của anh hơi nhướng lên, cổ họng anh phát ra tiếng rừ rừ như thích lắm. Thái Dương rụt tay lại và thôi nhón chân, mắt cậu mở to, giờ cậu mới nhận ra Quetz đã buồn đến mức nào. Cơn buồn ngủ bỗng biến mất, thay vào đó là cảm giác tội lỗi gặm nhấm tâm hồn Thái Dương, ý nghĩ phải giúp Quetz vui lên nảy ra trong đầu cậu. Nhưng làm sao để anh vui bây giờ?
Tiếng đập cánh phành phạch khiến Thái Dương ngẩng mặt lên, cái bóng của một con thằn lằn bay hiện rõ trong ánh trăng. Đôi cánh da nối từ ngón út dài tới cổ chân của con thằn lằn đập từ nhịp trong không khí, toàn thân nó phủ một lớp lông mỏng, từ sợi lông hiện rõ trong ánh sáng bạc nhưng thứ khiến Thái Dương chú ý là con vật trong miệng nó. Giữa hai hàm răng trên cái đầu tròn vo của con thằn lằn là một con chuột nhắt, nó nằm bất động, vài giọt máu rỉ xuống khỏi những vết thương do răng của con thằn lằn. Rồi cậu sực nhớ ra: Quetz thích ăn thịt chuột. Thái Dương suýt chút nữa hét lên, cậu khụy xuống, cố giữ bình tĩnh khi cái sáng kiến kia nảy lên trong đầu.
Nhìn Quetz một lần nữa với nụ cười trên môi, Thái Dương đeo găng tay vào và bắt đầu đi xuống đồi vào khu rừng thưa bên dưới, nơi cậu đã thấy bọn chuột chạy trên tuyết. Siết chặt nắm đấm để lấy dũng khí, Thái Dương từ từ bước đi dưới những cành thông.
Càng đi, Thái Dương càng thấy khu rừng khác hẳn so với những cánh rừng rậm dạp dưới bình nguyên. Chúng mọc thẳng đứng và rời rạc chứ không uốn éo, đan xen chằng chịt vào nhau. Thậm chí lá cũng khác, dưới bình nguyên, nhất là gần làng toàn những cây lá rộng, trên núi thì chủ yếu là cây lá kim, chỉ có vài cây sồi mọc đơn độc như bị ruồng rẫy. Đi suốt gần mười phút, Thái Dương nhận ra khu rừng tĩnh mịch tới mức nào, nó im lặng tới nổi cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình vang vọng giữa những thân cây trong bóng tối. Cậu căng mắt ra trong ánh sáng mờ mờ của mặt trăng, cố tìm mọi cử động nhỏ nhất của những con chuột nhưng tuyệt nhiên không thấy gì. Thái Dương cảm thấy hơi bực bội, lúc sáng rõ ràng cậu thấy vô số động vật nhỏ chạy quanh khu rừng, nhưng về đêm thì cứ y như rằng nơi này trở thành một bãi tha ma. Không âm thanh, không chuyển động, không gì cả. Cứ như thể chính khu rừng đã bóp nghẹt mọi sự sống, chờ đợi ánh ban mai mang đến hơi ấm và cùng nó, sự sống.
Chít chít.
“Kia rồi!” Mắt Thái Dương chợt quắc lên dưới ánh trăng mờ khi tiếng con chuột phát ra dưới một gốc cây. Cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng nhấc bàn chân lên, bắt chước dáng đi khi săn của Quetz, hai tay cậu hơi giang ra để giữ thăng bằng. Tuy trời lạnh vô cùng nhưng cả người Thái Dương nóng như lửa đốt, từng giọt mồ hôi nhễ nhại chảy từ trán xuống cằm rồi rơi xuống tuyết. Nhưng Thái Dương không dám lau chúng, cậu sợ mọi chuyển động không cần thiết nào, dù là nhỏ nhất, cũng sẽ khiến con chuột kinh động. Dần dần, bước chân của cậu nhóc trở nên nhẹ bỗng, tim cậu đập thình thịch, trong đầu cậu không nghĩ gì khác ngoài việc vồ lấy nó, như thể bản năng nguyên thủy đã và đang trỗi dậy trong cậu. Nó là một chuỗi sóng mãnh liệt đập vào ngực, vào đầu cậu, thứ duy nhất ngăn Thái Dương lao tới vồ nó là sự kiên nhẫn và những tính toán. Mắt Thái Dương giật lên, nó ở ngay kia rồi, vài bước nữa thôi, cậu tự nhủ như vậy khi mỗi bước chân rút ngắn khoảng cách chỉ khiến những cơn sóng đánh mạnh hơn.
Năm thước. Ba thước. Một thước. Tới rồi.
Bằng một sức mạnh mà cậu không hề biết cậu có, Thái Dương đạp mạnh vào tuyết, đẩy cả cơ thể cậu phóng lên không trung về phía con chuột. Trong cơn say máu, mọi thứ xung quanh như chậm lại, từng ngón tay của Thái Dương vươn ra, hai chân cậu theo bản năng hướng về phía trước giúp cậu hạ cánh bằng cả tứ chi như một con mèo. Cảm giác này…Thái Dương chưa bao giờ được nếm qua, nắm con chuột trong lòng bàn tay, cậu mân mê bộ lông của nó, cảm nhận từng cơn giãy đạp và nhịp thở gấp gáp của nó. Đây là cảm giác khi nắm quyền sinh sát sao? Cậu tự hỏi khi cậu nhìn con chuột trong tay mình. Cảm giác khi thứ gì đó nằm trong tay mình, chờ đợi những ngón tay bóp chặt lại, ép sự sống ra khỏi nó. Cảm giác…như thần thánh. Thái Dương muốn cảm nhận nó, các giác quan của cậu gào lên, chúng đang đòi máu, chúng không muốn cảm thấy bất lực, chúng muốn giết chóc.
– Không…
Tay Thái Dương run lên, con chuột nằm thoi thóp trong tay cậu cựa quậy khi những ngón tay đang siết quanh nó nới lỏng ra. Cậu nhóc tóc trắng khóc thút thít, gió thổi qua khung rừng khiến các cành thông cạ vào nhau kêu xào xạc, như thể đang thông cảm với cậu. Đưa tay lên dụi mắt, Thái Dương đặt con chuột xuống tuyết, nhưng trước sự kinh hãi của cậu, nó nằm bất động. Cậu rụt tay lại che miệng, nước mắt cậu ứa ra, hòa với mồ hôi, hai hàm răng cậu cắn chặt vào ngón trỏ, cố chặn âm thanh đang dâng lên từ cổ họng cậu. Thái Dương bò thụt lùi, cậu quay đầu ra một bên và nôn lên tuyết trước khi cào thứ bụi trắng lạnh ngắt và hất vào mặt, vào miệng mình. Tuyết lạnh chảy ra bởi thân nhiệt của Thái Dương, chảy xuống đất cùng với mồ hôi và nước mắt khi cậu nhóc cố rửa sạch cái cảm giác đó. Nhưng nó vẫn còn ở bên trong cậu, cậu giơ tay lên cao và nện xuống tuyết, cố kìm nén tiếng hét đang thoát khỏi môi cậu. Vị mặn chát và tanh hôi của máu dậy lên trên đầu lưỡi của Thái Dương khi răng cậu cắn lấy môi dưới, cậu không muốn hét lên, cậu không thể. Co mình trên tuyết, Thái Dương thấy ánh sáng mặt trăng dần biến mất dưới áng mây, và tiếng bước chân trên tuyết tiến tới gần.
– Thằng ngu!
Tiếng hét đầy tức giận của Quetz vang lên, trong bóng tối, Thái Dương không thể thấy được anh đang tới từ hướng nào, nhưng cái tiếng bước chân đó… Có thứ gì khác ngoài họ. Chợt cậu cảm thấy cánh tay của anh quái nhan7 đẩy mình qua một bên, cơ thể anh vụt qua người cậu và ngừng lại với một tiếng “Phập!”. Cơ thể Thái Dương rơi phịch xuống tuyết, mắt cậu mở căng, cố nhìn xem Quetz đang ở đâu. Áng mây bị thổi bay, giải phóng ánh trăng bạc, nó như một dòng thác cuốn bóng tối đi, để lộ một cảnh tưởng khủng khiếp khiến cậu bé há hốc vì kinh hãi.
Quetz nghiến chặt răng, đôi mắt hổ phách của anh hung tợn hơn bao giờ hết, dưới ánh trăng bạc trung hòa hết mọi màu sắc, chúng vẫn cháy đỏ rực như hai hòn lửa. Cánh tay trái của anh vươn ra, cả bàn tay và cẳng tay của anh bị kẹp giữa hai hàm răng của một con quái vật lông trắng như tuyết. Cơ thể to vật của nó trông như con gấu, tám cái chân như chân khỉ đột đầy gai nhọn mọc ra từ lông quơ quào trong không khí. Cái mõm dài như mõm cá sấu đầy răng như những cái chông sắt kẹp chặt vào tay Quetz, nước dãi hòa vào máu chảy xuống nhuộm đỏ một khoảng tuyết.
– Mày nghĩ gì mà lại đi lông bông ban đêm thế hả?! – Quetz gầm gừ, dường như cánh tay bị thương kia không là gì với anh.
– Anh Keto…em…em… – Thái Dương ấp a ấp úng, cậu không biết nên nói gì.
– Nếu không phải vì tao giật mình thức thì mày đã là thức ăn cho bọn khốn này rồi! – Quetz nghiến răng ken két, cánh tay phải của anh giơ lên năm ngón tay quặp lại chuẩn bị tấn công. Tay trái của anh chợt nắm lấy thứ treo lủng lẳng trên vòm họng của con quái khiến nó kêu rú, ba cái chân tóm lấy tay trái của anh và bắt đầu vặn.
– Anh Keto! – Thái Dương kêu lên, tay cậu giơ về phía Quetz.
– Cả con quái thú này nữa. – Quetz gầm gừ, dưới tay áo, những hình săm trên tay anh sáng lên, từ các kẽ ngón tay, những phiến kim loại hình chữ nhật xé toạc da tay của anh chui ra. – Chết đi!
Vung mạnh cánh tay phải, Quetz đẩy ba lưỡi dao ra khỏi cơ thể mình, chúng quay mòng mòng trong không trung, cắt vào da của con thú khiến nó cắn mạnh xuống. Nước mắt Thái Dương nhỏ xuống tuyết khi cậu thấy chân của Quetz khụy xuống, anh thở hồng hộc trong khi những lưỡi dao vẫn bay vòng vòng qua những thân cây. Nhưng thay vì gầm gừ, một nụ cười hiện rõ trên môi anh. “Chưa hết đâu con khốn.” Đôi mắt của Quetz dường như đang nói vậy khi anh giật mạnh tay phải ra sau, ba lưỡi dao một lần nữa găm vào lưng con thú, nhưng lần này Thái Dương thấy rõ chúng.
Nối với mỗi cán dao là một sợi dây cước óng ánh, thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh trăng và chúng đang quấn quanh con thú cùng những thân cây gần đó. Quetz từ từ kéo tay phải lại, tiếng dây cước bị kéo căng vang vọng trong không gian im lặng, cùng với tiếng gào thống thiết của con thú khi bị cứa vào người. Tiếng cười khành khạch của anh vang lên, hàm dưới long ra để lộ hàm răng nhọn hoắc, thậm chí chiếc lưỡi của anh của thè ra đầy đe dọa. Thái Dương chưa bao giờ để ý, nhưng bên dưới chiếc lưỡi như lưỡi người là một chiếc lưỡi mảnh và chẻ đôi như lưỡi rắn. Nó quất qua quất lại trong không khí, nếm từng phân tử máu khi những sợi dây cước cắt sâu hơn.
Trong cơn tuyệt vọng, con quái vật kéo mạnh, giật đứt cánh tay trái của Quetz khiến anh hơi ngã người về sau, nhưng đã quá muộn. Quetz giật tay phải, ba thân cây như bị cắt phăng bởi những sợi dây cước, từng đoạn gỗ ngã xuống trong khi các vòng dây cước óng ánh bay tới chỗ con vật. Trong một thoáng chốc, một khoảng tuyết rộng bằng cả gian nhà đã bị bao phủ bởi máu và các khúc cơ thể bị chém đứt ngọt. Nằm giữa đống thịt và máu đó là các lưỡi dao và dây cước, chúng bắt đầu di chuyển một cách yếu ớt về phía nơi chúng đã xuất hiện. Quetz đứng như trời trồng, từng giọt mồ hôi chảy xuống mặt anh khi anh thở hồng hộc lấy hơi, cánh tay trái của anh đã bị cắn đứt hoàn toàn, chỉ còn một khúc từ cùi chỏ trở lên. Anh ho sặc sụa khiến máu văng lên lớp tuyết đẫm máu trước khi ngã gục ra đằng sau, toàn thân anh, đặc biệt là hai tay đau nhức vô cùng. Nằm trên nằm tuyết lạnh, Quetz cảm thấy những lưỡi dao đang bị dây cước kéo vào cơ thể mình, trở lại làm một với anh. “Tệ quá.” Anh nghĩ, một nụ cười đắng nghét nở lên trên môi anh. Đã lâu rồi anh không dùng thứ đó nên hẳn đã hơi lục nghề rồi. Nhưng lâu là bao nhiêu? Một trăm năm? Năm trăm? Một ngàn?
– Xì…quan trọng gì chứ? – Anh khẽ nói rồi ho sặc sụa, cố vật lộn hớp lấy không khí vào cổ họng dính đầy máu. Mắt anh hướng lên trời, mà không muốn cũng chả nhìn đi đâu được. Anh khì cười trước ý nghĩ đó và cảm nhận cơn lạnh dần chiếm lấy cơ thể mình.
– Anh Keto! – Tiếng bước chân gấp gáp và tiếng kêu của Thái Dương khiến anh lấy lại nhận thức. Cậu quỳ xuống bên cánh tay phải của anh, nước mắt cậu chảy ròng ròng xuống má.
– Này…khó coi quá đấy… – Quetz cố mỉm cười, nếu có thể anh đã quay đầu nhìn cậu.
– E-em…xi-xin lỗi… – Thái Dương vừa khóc vừa nói, nếu không phải vì cậu thì Quetz đã không bị thương nặng thế này. – Em xin lỗi…nên xin anh…đừng chết…
– Thái Dương này… – Quetz lầm bầm, giọng của anh hơi run, anh có thể cảm nhận từng tế bào máu của anh đang đông cứng lại từ vết thương, tới mức này thì sẽ không sửa chữa kịp. Anh nghiến răng và quay đầu về hướng cậu nhóc tóc trắng. Cánh tay phải của anh cố đưa lên chạm vào mặt cậu, nó ấm quá, mềm nữa. – Nếu anh không qua khỏi…
– Đừng nói vậy! – Thái Dương hét lên, cậu hôm chặt cánh tay của Quetz và đặt nó lên má mình. – Xin anh…đừng nói vậy…đừng bỏ em…
– Xin lỗi nhóc… – Quetz mỉm cười, anh cô vận chút sức tàn còn lại vuốt tóc Thái Dương. – Nhưng ta lạnh lắm…buồn ngủ nữa… Ta nghĩ…đây là giấc ngủ cuối cùng của ta… Thái Dương à…
– Dạ? – Giọng nói run run của Thái Dương cứ trôi xa dần, cảnh vật xung quanh Quetz cũng dần hóa đen.
– Mạnh mẽ lên… – Quetz có thể cảm thấy cơ thể mình mất cảm giác, xung quanh anh chỉ toàn là bóng tối, chỉ còn lại một đốm sáng. Bà ấy đang đợi ở đó. – Bảo trọng… Vĩnh biệt…
– Anh Keto? – Thái Dương quỳ trên tuyết, cánh tay của Quetz lạnh ngắt trên ngực cậu. Nước mắt chảy giàn giụa, cậu cố lay cơ thể của, nhưng chút hơi thở cuối cùng đã biến mất, cùng với ngọn lửa trong mắt anh. Thái Dương quỳ bất động, tay cậu đặt lên ngực anh. – Xin anh…đừng chết…đừng bỏ em…
Đáp lại lời khẩn cầu của cậu, chỉ có gió hú qua những thân cây, như thể đang khóc than cùng cậu. Từng giọt nước mắt của Thái Dương nhỏ lên ngực áo thấm đẫm máu và mồ của của Quetz, bàn tay cậu định rút lại nhưng rồi cậu cảm nhận được nó. Từ nhịp đập yếu ớt cách quãng trong lồng ngực Quetz, anh vẫn còn sống! Với niềm tin và hi vọng mãnh liệt, gần như là phi thực tế, Thái Dương chống tay qua hai bên đầu Quetz và nhìn vào đôi mắt giờ đã ngã màu cam sẫm của anh. Đâu đó, trong đống tro kia, một đốm lửa vẫn còn cháy yếu ớt, nhưng nó vẫn cháy, ngọn lửa sự sống đó. Nó cần hơi ấm.
Đưa tay lên dụi mắt, Thái Dương nhìn quanh, không có củi, không có đá, cậu cũng không biết làm sao để tạo ra lửa, nguồn nhiệt duy nhất hiện có là chính cậu. Đầu óc cậu trợ nên rối bời, với mỗi giây chậm chạp, nguồn sống của Quetz sẽ dần mất đi cho tới khi anh chết thật. Một lần nữa ánh trăng lại bị che lấp bởi mây, nhưng lần này đám mây đó dày hơn, và nó mang tuyết tới. Kéo áo trùm lên, Thái Dương trèo lên người Quetz và nằm xuống, cố ôm chặt anh để giúp anh ấm lên, nhưng trước cơn bão tuyết này, thậm chí cậu cũng có thể chết cóng. Răng cậu đánh cầm cập vào nhau, cậu cố ép sát người vào Quetz, ít nhất thì nếu anh hồi phục anh có thể đưa cả hai về.
Chợt cơn gió như bị cản lại bởi thứ gì đó, Thái Dương nhìn lên, cái bóng cao hai thước của một con thằn lằn chân chim ăn thịt đang nhìn xuống cả hai, xung quanh là những cái bóng khác. Cậu muốn hét lên, cậu muốn bỏ chạy, nhưng Thái Dương vẫn ôm chặt lấy Quetz, một phần vì lạnh, một phần vì không muốn mất anh. Âm thanh của gió dần phai vào bóng tối khi Thái Dương dần gục xuống vì lạnh, thứ cuối cùng cậu thấy là đôi mắt đỏ ngầu của con thằn lằn chân chim cúi xuống và tới gần, tới gần.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Càng lên cao, không khí càng trở nên lạnh và khô khan, từng bông tuyết nhỏ rơi xuống nền đất khô khốc toàn sỏi với đá được phủ bởi một lớp rêu cùng địa y. Bàn chân có vảy của Quetz giờ được quấn trong một lớp da thuộc dày, chỉ để lộ ba cái vuốt sắc bén, cái đuôi dài của anh hơi vểnh lên, đong đưa qua lại với mỗi bước đi. Thái Dương hí hoáy vẽ lại cảnh đó từ trên lưng con thằn lằn ba sừng Pumba, đằng sau là Mỹ Nguyệt và Lợi đang tủm tỉm cười. Cả ba người quấn mình trong những chiếc áo khoác lông thú mà họ đã gói sẵn trong tay nải, cả tay và chân cũng được bảo vệ bởi những chiếc vớ và găng tay bằng da. Riêng Thái Dương thì được ưu tiên hơn chút, vòng quanh cổ cậu là một chiếc khăn quàng bằng lông sói loang lỗ xám và đen mà Quetz đưa cho, hẳn là anh cũng sợ lạnh lắm nhưng vì Thái Dương mà chịu trận. Nhìn Quetz từ đằng sau, Thái Dương có thể thấy từng hơi thở lạnh buốt trắng xóa phì phèo từ sau chiếc mũ trùm đầu nối liền với chiếc áo choàng da của Quetz. Đầu anh hơi đưa qua đưa lại, chốc chốc lại ngửa lên phát ra tiếng khìn khịt như đang tìm kiếm gì đó.
– Hừm… – Quetz đưa tay gãi cằm đầy suy tính rồi nhìn lên trời, từng cuộn mây do tro núi lửa vẫn dày đặc trên bầu trời, không có dấu hiệu gì là sẽ tan trong nhiều ngày tới.
– Anh Keto. – Thái Dương khẽ gọi, tiếng của cậu như bị ém bên dưới cái khăn quàng lông.
– Hả? – Quetz quay mặt lại đáp.
– Anh lạnh không? Nếu lạnh thì lên đây ngồi luôn cho ấm. – Thái Dương nói, hai đầu gối tỳ lên cổ Pumba còn hai bàn tay thì vịn lấy mép diềm của nó.
– Không sao đâu. – Quetz phì cười, anh xua xa bàn tay xám ngắt của mình rồi nhìn về phía trước. – Đi bộ thế này dễ chịu hơn nhiều. Với lại nếu anh đi phía trước thì đố con thú nào dám tấn công.
– Tuyệt vậy sao? – Lợi thò đầu qua vai Thái Dương, cằm cậu nhóc đặt lên vai bạn mình khiến cậu nhóc kia giật nảy, tuy là cả hai gần gũi với nhau nhưng mỗi khi Lợi làm vậy là Thái Dương lại thấy nhồn nhột.
– Ừ. – Quetz gật đầu, anh nhìn xung quanh và bước tới chỗ một đống lá dưới một gốc thông, anh quỳ một gối xuống và nhìn kỹ. Lá thông có dạng kim, nhưng đống lá này rõ ràng là lá rộng, phần lớn chúng vẫn còn khá xanh, mà lại còn được chất thành từng đống.
– Anh Keto? – Thái Dương hỏi, giọng cậu hơi long lắng khi cảnh vật xung quanh chìm trong im lặng. – Có chuyện gì vậy?
– Không có gì đâu. -Quetz đứng dậy và phủi phủi áo của mình, một tay anh đặt lên cây dao dài giắt trên thắt lưng, tay còn lại từ từ đặt lên cán dao.
Những cành thông cạ vào nhau kêu xào xạc khi gió thổi qua, tuyết và bụi bị cuốn lên không trung, cảnh vật xung quanh như bị bao trùm bởi một màn khói ma mị. Theo bản năng, Thái Dương, Mỹ Nguyệt và Lợi nhắm mắt lại, họ đã nghe những câu chuyện về dân leo núi giữa trời đông bị mù do tuyết. Trong bóng tối, chỉ có tiếng ù ù của gió vọng lại bên tai Thái Dương như thể đang nhấn chìm cậu vào chốn âm u nào đó, nó vụt qua tai cậu và rít lên như thể thì thầm bằng ngôn ngữ của tuyết. Giữa các tạp âm của gió núi, Thái Dương vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng thở đều đều, hơi run lên vì lạnh của Quetz. Trong một khoảnh khắc, mọi âm thanh như đang phai vào hư vô, chỉ có từng nhịp thở của Quetz vọng lại trong bóng tối, cùng với một tiếng khác.
Tiếng thình thịch mờ nhạt như những bước chân của bóng ma trên tuyết xen kẽ với tiếng gầm gừ vọng tới trong bóng tối, hòa với tiếng thở của Quetz tạo thành một bản giao hưởng kinh dị. Nhưng không chỉ có một, càng ngày càng có nhiều tiếng bước chân và tiếng gầm gừ xuất hiện, bao vây họ như một bầy sói bao vây một con hươu lạc bầy. Chúng tới gần hơn, trong bóng tối, Thái Dương đảo mắt qua lại một cách vô thức nhưng vẫn nhắm chặt mắt, cậu không dám nhìn vào cơn gió tuyết lạnh cắt da cắt thịt vẫn đang hoành hành xung quanh mình. Trong đầu cậu, Thái Dương gần như có thể thấy được hình dạng của sinh vật đó qua âm thanh mà nó tạo ra. Cái bóng màu trắng to như một người lớn trong đầu cậu gầy nhom, nó đứng trên bốn cái chân dài, mỗi bước đi vô cùng uyển chuyển và nhẹ nhàng, cái đuôi rậm lông quét qua quét lại trên nền đất phủ tuyết và bụi.
Qua tiếng động mà chúng tạo ra, Thái Dương đoán là có khoảng bảy tám con, chúng kêu gầm gừ, bộ răng sắc nhọn táp vào không khí thị uy những con khác. Một con trong số chúng tách khỏi bầy và tiến tới gần, mặc cho những con còn lại gầm gừ tức tối. Tim Thái Dương đập liên tục trong lồng ngực, mắt cậu đảo lia lịa khi âm thanh của con thú hết phóng qua trái lại nhảy sang phải. Con quái vật như thể biết cậu đang lắng nghe nó, đi lòng vòng sau lưng Pumba, tuy cách xa những con khác như vẫn giữ khoảng cách cố định. Tiếng bước chân gấp gáp của nó di chuyển về phía bên trái khiến Thái Dương đột nhiên quay mặt về phía đó, cậu mở mắt ra vì giật mình và ngay lập tức hối hận việc đó.
Gió tuyết vẫn còn thổi lồng lộng xung quanh Thái Dương, âm thanh của nó đập vào tai cậu khiến cậu thụp người xuống. Cái bóng của Quetz hiện rõ đằng trước Thái Dương, chỉ cách họ chừng mười thước nhưng ở bên trái của cậu là con thú kia đang tiến tới gần. Hai con mắt xanh lam quắc lên giữa màn tuyết, bộ lông đen xì của nó in rõ trong nền trắng của cơn gió tới nỗi Thái Dương có thể thấy hai vai của nó gồ lên với mỗi bước đi. Thái Dương điếng người khi đôi mắt xanh của con thú nhìn thẳng vào cậu, máu trong người cậu như đóng băng bởi cái nhìn lạnh lẽo và đói khát của nó.
Nó bất ngờ phóng tới, những cái chân dài kéo cả cơ thể của nó qua tuyết, Thái Dương có thể thoáng thấy “bàn tay” của con thú khi chúng vươn ra. Bàn tay của nó gần giống như tay người, năm ngón tay dài bấu vào tuyết, kéo cơ thể của nó đi trong khi hai chân sau như chân sói đẩy nó về phía trước. Cái mõm dài giống mõm sói há rộng ra, để lộ bốn cái răng nanh nhọn hoắc khi nó phóng lên không trung, hai cánh tay giang ra hai bên như tử thần chuẩn bị đưa tiễn cậu về cõi chết.
– Pumba! Né!
Mệnh lệnh của Quetz ngay lặp tức được Pumba tuân theo, con thằn lằn ba sừng bước qua một bên khi lưỡi dao của Quetz xé gió đâm phập vào cổ con thú. Cơ thể nó rơi phịch xuống đất, để lại một vệt máu dài trước khi bị chôn vùi trong gió tuyết. Tiếng bước chân của bọn còn lại trở nên gấp rút và tới gần hơn, chúng chạy xung quanh Quetz và Pumba, những bóng đen vụt qua các thân cây trong tuyết, đôi mắt chúng quắc lên như những bóng ma. Quetz nheo mắt lại, anh kéo cổ áo choàng che kín nửa khuôn mặt rồi phóng tới rút dao khỏi cổ con thú trước khi nhảy lên lưng Pumba, vuốt của anh quắp vào các túi da như gọng kìm. Anh rút một chiếc mặt nạ được làm bằng một miếng gỗ hình chữ nhật vừa khít với mặt anh, hai rãnh hẹp được cắt vào, cho phép anh nhìn rõ mà không bị ánh sáng làm chói mắt. Cố định nó trên mặt Quetz là một chiếc dây đeo bằng da hươu mặt trong được lót bằng lông thú.
Cầm cây cung dài gần bằng cả thân anh và giắt giỏ tên lên vai, Quetz quất đuôi vào không khí phát ra tiếng chan chát như ngọn roi ra hiệu cho Pumba chạy trước khi quay người bắn một mũi tên về phía trước. Con vật trúng tên kêu ré lên rồi gục xuống khi Pumba chạy qua, đuổi theo sau là hơn một chục con thú khác đang kêu lên những tiếng khèng khẹc rùng rợn. Thái Dương thấy hai bên hông Pumba, chỉ cách chừng năm mười thước là bóng của lũ thú đó chạy qua những thân cây, gió đã lặn, tuyết cũng ngừng rơi, giờ cậu mới nhìn rõ chân diện của chúng. Bộ lông nâu đen lốm đốm bao phủ gần như toàn bộ cơ thể gầy mà chắc nịch cơ bắp, chỉ có phần dưới cổ là trơ một lớp da nâu nhạt đầy nếp nhăn. Đầu của chúng trông như đầu người nhưng mõm lại dài như mõm sói, môi chúng cong lên, để lộ bốn cái răng nanh dài, gần như ánh lên trong ánh sáng yếu ớt. Đầu chúng gục xuống thấp hơn so với cơ thể trên chiếc cổ dài, chạy dọc từ gáy tới vai là một cái bờm lông đen dựng đứng.
– Ma sói… – Thái Dương thốt lên khi một con áp sát tới trên bốn cái chân dài, chân sau như chân sói ngắn hơn so với hai chân trước giống tay người. Tim cậu như lỡ mất một nhịp khi đôi mắt xanh của nó quắc lên với vẻ đói khát, cái lưỡi dài liếm qua cái mõm đầy sẹo trước khi một mũi tên găm vào chân nó khiến con vật lộn nhào trong tuyết với một tiếng “ẳng”.
– Giữ cho chắc vào! – Quetz hét lên rồi bắn hạ một con khác với một mũi tên vào đầu nó.
Những mũi tên rời khỏi cung, xé gió găm vào từng con ma sói khiến chúng đổ gục nhưng vẫn còn tận năm con ngoan cố đuổi theo. Cầm mũi tên cuối cùng trên tay, Quetz nghiến răng rồi kéo căng dây cung, nhắm về phía con chạy ở giữa và buông tay. Nhưng thay vì trúng đích, con ma sói đứng cạnh mục tiêu của Quetz đẩy nó qua một bên, lãnh thay mũi tên của anh và lăn lông lốc trong tuyết, kêu lên những tiếng bi thảm. “Trùm sỏ đây à?” Quetz nghĩ thầm, một nụ cười xuất hiện trên môi anh dưới cổ áo choàng. Anh đeo cung qua vai rồi rút bên dưới đống túi ra một thứ trông giống như cây gậy thẳng dài tầm một thước mốt, một phần tư của nó được quấn trong các lớp vải và da nhuộm xanh từ chỗ chiếc vòng kim loại nhỏ tới gần một đầu được bịt bằng một lớp chất liệu cùng loại với chiếc vòng.
Tiếng kim loại kêu loẹt xoẹt khiến Thái Dương quay lại, thứ trông như cây gậy trong tay Quetz là một thanh “kiếm”, loại dao xài hai tay cực dài được các Cổ Nhân sử dụng. Lưỡi kiếm ánh lên sắc bạc trong ánh mặt trời buổi trưa chiều, giống như dao của Quetz, nó được rèn thẳng chứ không cong như vài lưỡi dao trong làng. Sống kiếm màu xanh lam chiếm hơn một phần ba chiều rộng thân kiếm, được trang trí bằng những hoa văn hình thoi san sát nhau như vảy cá sấu. Lưỡi kiếm được rèn từ kim loại quý và được mài sắt không tì một vết chứ không nham nhở như dao và rựa trong làng làm từ các mảnh kim loại tạp nham, phần mũi của lưỡi hơi chếch lên, tạo thành mũi kiếm. Quetz hạ thấp người xuống, hai tay anh nắm chặt lấy cán kiếm, tuy Thái Dương không thấy nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn chết chóc của anh và tử khí bao trùm không gian.
Nhác thấy lưỡi kiếm quắc lên, bốn con ma sói còn lại cúi đầu xuống thấp hơn rồi giảm tốc độ trước khi dừng hẳn. Quetz vung thanh kiếm và cho vào vỏ, lưỡi hướng lên trên, cạ vào bao kiếm như tiếng đàn bi ai rồi kêu một tiếng cạch. Tháo chiếc mặt nạ ra, Quetz quất đuôi lần nữa ra hiệu cho Pumba dừng lại, con thằn lằn ba sừng chạy chậm dần, bốn bàn chân ngập hẳn trong tuyết trong khi nó thở hồng hộc. Thái Dương nhìn xung quanh, bốn bề đều bị bao vây bởi thông và các cây đã rụng hết lá, trơ ra những cành cây dài và khẳng khiu như đang giương vuốt cào xé bầu trời mùa đông đã tước lớp áo hào nhoáng của chúng. Cậu đưa tay dụi sạch tuyết và bụi tro bám lên mặt cậu trong khi Quetz nhảy xuống, anh đi ra trước Pumba và nhìn quanh.
– Lúc nãy là gì vậy? – Mỹ Nguyệt hỏi, cô ôm chặt lấy Lợi, run cầm cập như cầy sấy.
– Ma sói. – Quetz đáp. – Ta tưởng các bô lão có cảnh báo các nhóc về chúng rồi chứ?
– Ơ…thì có nhưng mà… – Lợi nói và đưa tay lên gãi đầu.
– Nhưng mà hai người có bao giờ chịu nghe đâu. – Thái Dương quay mặt lại với ánh mắt đầy vẻ ta đây, môi cậu hơi nhếch lên với một nụ cười đắc ý.
– Ơ cái thằng này! – Mỹ Nguyệt kêu lên khi thấy khuôn mặt của Thái Dương, cô đưa tay ra cốc đầu cậu khiến cậu nhóc ôm đầu gục xuống.
– Hừm… – Quetz nhảy khỏi lưng Pumba, ba ngón chân của anh xòe ra giúp anh không bị lún trong tuyết. Tai của anh giật giật trong không gian tĩnh lặng của khu rừng, anh có thể nghe thấy tiếng những bước chân và tiếng gọi âm tầng thấp của bầy voi răng mấu, họ sắp tới nơi rồi.
– Á!
Tiếng hét của Thái Dương khiến anh quay lại, hai cẳng chân cậu nhóc lún sâu trong tuyết khi cậu cố kéo mình lên lưng Pumba, bàn tay của cậu nắm lấy lông nó khiến nó kêu lên tức tối. Quetz mỉm cười rồi lắc đầu, anh giắt thanh kiếm vào thắt lưng cạnh con dao và bước tới chỗ Thái Dương, bàn chân của anh chỉ lún vài phân trong tuyết, để lại những vết chân nông. Cậu nhóc ngước nhìn anh và mỉm cười đầy bối rối, cậu đưa tay lên gãi đầu và cố gỡ chân mình ra khỏi lớp tuyết trong vô vọng. Quetz khịt mũi, một nụ cười xuất hiện trên môi anh, hai cánh tay của anh đưa ra khỏi áo choàng và luồng xuống nách Thái Dương khiến mặt cậu đỏ lên và kẹp chặt hai tay xuống. Quetz nhẹ nhàng kéo hai chân Thái Dương khỏi tuyết, chân của anh lại lún thêm vài phân nữa khi anh đặt Thái Dương ngay ngắn lên lưng Pumba.
Mắt Thái Dương mở to, chúng nhìn mông lung vào rừng cây, đầu óc cậu rối nùi vì việc mới xảy ra, thậm chí cậu không để ý cái huých vai và ánh nhìn như trêu chọc của Lợi. Cậu lắc đầu nguầy nguậy rồi úp mặt vào hai bàn tay khiến Lợi và Mỹ Nguyệt cười khẩy. Timon nhảy khỏi sừng Pumba, con chim ăn thịt lông đen bước từng bước nhẹ trên tuyết, mũi nó chúc xuống như đang nghe ngóng gì đó. Đột nhiên nó nhảy lên và cắm đầu xuống lớp tuyết dày và mềm, cái đuôi hơi vểnh lên, phe phẩy trong không trung rồi bước lùi kéo đầu nó ra khỏi tuyết, trong miệng nó là một con chuột nhắt.
– Chúng ta sắp tới nơi rồi, nhưng trước hết tìm chỗ nghỉ chân cái đã. – Quetz nói và tước kiếm ra, anh cắm lưỡi kiếm sâu xuống tuyết tới khi nó găm vào lớp đất bên dưới. Anh nhắm mắt lại, xung điện chạy dọc thanh kiếm vào tay anh, vẽ nên tấm bản đồ của vùng núi trong đầu. – Có một chỗ khá quang đãng gần đường chính, chúng ta sẽ cắm trại ở đó đợi đêm qua.
– Ơ, trời vẫn còn sáng mà, sao mình không đi luôn đi? – Mỹ Nguyệt hỏi, bầu trời trên đầu tuy vẫn còn nhiều mây nhưng cô vẫn có thể thấy mặt trời còn hơi lưng chừng, chưa xuống tới đường chân trời.
Quetz nheo mắt, tiếng hừ hừ đầy khó chịu vang lên từ dưới cổ áo choàng của anh, hai hòn hổ phách như phóng ra hai tia lửa về phía cô nhóc kia. Tra kiếm vào vỏ với một tiếng “cạch” rõ to, anh bước tới chỗ một đụn tuyết nhô lên vài vài gang tay so với xung quanh ở ngay phía trước Pumba. Không nói không rằng, anh quái nhân dùng đầu vỏ kiếm quất mạnh vào chỗ đó khiến tuyết văng tứ tung, để lộ ra bên dưới phần thân trên của một xác người tái nhợt, cứng đờ, mắt mở to và miệng khép hờ như vẫn đang cố thở. Bên dưới lớp tuyết, hai cánh tay của người đó đã và đang đặt vào tư thế như muốn bò đi nhưng mãi mãi bị chôn vùi giữa chốn không người này.
– Gã này cũng mới chết đây thôi. – Quetz cúi xuống và đặt bàn tay lên lưng của cái xác trước sự kinh hãi của ba đứa nhóc. – Tầm một ngày, theo ta thấy thì hắn đã cố đi bộ lên vào chiều hôm qua. Hành trình của hắn không mấy thuận lợi. Và nhìn này. – Quetz xua tay ra hiệu cho Pumba lùi lại.
– Anh làm gì vậy? – Thái Dương hỏi, cậu nuốt nước bọt khi Quetz thọc tay vào phần sống lưng dưới của cái xác.
– Chết vì lạnh không phải là nguyên nhân duy nhất. – Quetz phủi tuyết khỏi cái xác, để lộ ra một cảnh tượng kinh hoàng khiến Thái Dương và Lợi suýt chút nữa hét lên. – Có thứ gì đó đã tìm thấy hắn trước, thứ gì đó lớn và đói.
Từ phần lưng dưới xương sườn trở xuống đã biến mất, chỉ còn lại vải và thịt nhuộm đỏ mảng tuyết bên dưới, vài khúc ruột lòi ra và kéo dài trong tuyết. Khi đang bị ăn sống, hẳn gã đã lạnh tới nỗi không còn cảm thấy gì nữa, thậm chí hắn đã cố bò đi dù đã mất nửa thân dưới, cái lạnh chắc đã ngăn không cho hắn chết vì mất máu. Thái Dương đưa tay lên che miệng và nhìn đi chỗ khác, ngăn không cho mọi thứ trong bụng xổ ra ngoài trong khi Mỹ Nguyệt đã nghiêng người và nôn thốc nôn tháo xuống tuyết. Mất thăng bằng, cậu nhóc tóc trắng rơi khỏi lưng Pumba khiến tay và chân cậu lún sâu trong tuyết, giờ cậu mới nhận ra xung quanh cậu là nhiều đống tuyết nhô lên nữa. Nước mắt tuôn ra khi Thái Dương chật vật kéo mình ra khỏi biển mồ trắng này, nhưng nó như có sự sống, níu lấy tay cậu như u linh từ cõi chết, kéo cậu xuống chung với những cái thây lạnh ngắt.
Thái Dương giật mình khi cánh tay của ai đó tóm lấy vai cậu, đôi mắt tím sẫm đầy sợ hãi nhìn lên và gặp với đôi mắt hổ phách của Quetz. Tay và chân Thái Dương run bầng bậc trong tuyết, không những vì lạnh, mà còn vì sợ hãi, đôi mắt cậu nhìn vào mắt Quetz như đang cố nói trong tuyệt vọng rằng cậu không muốn chết như thế này. Đáp lại lời cầu khẩn đó, Quetz chỉ ngồi xuống, đôi mắt hổ phách của anh chứa đầy vẻ u buồn như thể anh muốn nói rằng có nhiều khả năng đó sẽ là số phận của cậu. Cánh tay của anh luồn xuống tuyết và kéo từ cánh tay của Thái Dương ra trước khi nhấc bổng cậu lên như lần trước, nhưng thay vì đặt cậu lên lưng Pumba, hai cánh tay anh quàng qua lưng Thái Dương và giữ chặt cậu. Cậu nhóc ôm chặt lấy cổ Quetz, cậu dụi mặt vào vai và cổ anh, nước mắt chảy ra ròng ròng, chỉ nhờ thân nhiệt của cả hai mà không đóng băng.
Quetz thở dài rồi đặt Thái Dương lên lưng Pumba rồi chầm chậm gỡ hai cánh tay cúa cậu nhóc khỏi vai mình. Nhìn bộ mặt ướt sũng của cậu, tim anh không khỏi nhói lên, Quetz kéo chiếc khăn quàng cổ lau mặt Thái Dương và quay đi, tiếp tục hành trình qua khu rừng tuyết. Cả ba đứa nhóc không nói không rằng, chúng cũng chả dám nhìn mặt nhau, chúng đều biết rõ sẽ chỉ thấy sự ảm đạm và nổi sợ hãi lớn dần.
***
– Thấy con đó không? – Bàn tay của Quetz đưa ra, chỉ về hướng một con voi ma mút đứng cách chỗ họ chừng một cây số, cạnh nó là khoảng chục con khác đang nằm, hình bóng của chúng hiện rõ trên nền trời cam của buổi hoàng hôn. – Chúa bầy đó.
– Nó bự quá. – Thái Dương thốt lên, hai mắt áp sát vào chiếc ống nhòm. Cậu nhóc nằm dài trên chiếc chăn da, hai chân duỗi rồi lại cong ra thích thú lắm. Bằng chiếc ống nhòm, cậu có thể thấy rõ từng chi tiết của con voi ma mút to lớn với cặp ngà dài mọc đan chéo nhau.
– Đâu? Cho mình coi với! – Lợi kêu rồi giật chiếc ống nhòm khỏi tay Haru, nhóc ta nhìn về hướng Quetz chỉ và ồ lên trước thứ ma thuật của vật kỳ lạ trong tay mình.
– Thấy không? Anh đã bảo chỗ này là tuyệt nhất mà. – Quetz nói rồi đứng dậy, vuốt của anh bấu vào thân cây ngã kế mép đá nơi họ dựng trại.
Thái Dương nhìn đầy tò mò khi anh cào vào lớp vỏ cây, để lại ba vết sâu hoắm trước khi nhấc nó lên và đặt nó gần một cây thông. Cậu vẫn thấy ấn tượng bởi những thứ Quetz nhồi lên lưng Pumba, áo và vũ khí là một chuyện, nhưng cả một túp lều và một cái hộp kim hình chữ nhật to bằng cái nồi đất là chuyện khác. Chỗ họ cắm trại là một ngọn đồi, cạnh vách đá dốc đứng cao tầm năm thước, rộng chừng mười lăm thước, hai bên là hai con đường mòn chạy thoai thoải xuống khu rừng thưa phủ tuyết. Đối diện với vách đá là ngọn núi đá dựng đứng, bảo vệ đằng sau khỏi những con thú ăn thịt của chốn rừng núi này.
Mỹ Nguyệt ngồi khều khều đống lửa, nó được đào sâu vào tuyết thành một cái hố ngăn lửa bén ra ngoài, bên cạnh là Pumba đang giữ một khúc cây trong mỏ và chơi kéo co với Timon. Cô cảm thấy bồn chồn về tốc độ mà họ đang đi, theo lời của Quetz hai ngày trước thì đáng lẽ họ phải bắt kịp cả làng từ hôm qua nhưng bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì. Tất cả những gì họ thấy trên đường là những dấu hiệu nhỏ nhặt như giáo gãy, đống lửa tàn hay một hai cái xác của những người xấu số. Tuy trông Quetz rất đáng tin và hai cậu nhóc rất gần gũi với anh, Mỹ Nguyệt không tin tưởng người này lắm. Từ hành vi tới tính cách, Quetz không hề giống bất kỳ ai cô biết, sâu thẳm trong tâm trí Mỹ Nguyệt, có thứ gì đang nói với cô rằng Quetz là một con quái thú cực kỳ nguy hiểm.
– Này.
– A! G-gì ạ? – Mỹ Nguyệt giật mình khi Quetz bước tới, theo sau là hai đứa nhóc đang trải hai tấm chăn da xuống đất quanh đống lửa. Cô thở dài khi chúng trông vẫn khá vui vẻ mặc cho chuyện xảy ra. Thứ làm cô thấy bồn chồn là Quetz đang đứng đó, ánh lửa phản chiếu trong mắt anh khiến anh trông như một con quỷ khát máu.
– Trông chừng bọn chúng, ta đi săn một chút. – Quetz nói, cái đuôi của anh đập từng nhịp chầm chậm lên tuyết. – Nếu có gì thì chạy tới gần Pumba hoặc vào lều. Và đừng xuống khu rừng.
– D-dạ. – Mỹ Nguyệt gật gật đầu và thu chân lại khi Quetz bước qua, cái đuôi dài của anh đưa lên và bẻ một cành thông, quét qua quét lại trên tuyết, xóa dấu chân của anh khi anh biến mất vào bóng tối của buổi chạng vạng.
Mỹ Nguyệt nhìn theo hình bóng của Quetz, không để ý rằng Thái Dương cũng đang chống cằm thở dài trong khi Lợi hong tay gần đống lửa. Cô chợt nhìn qua Thái Dương, cậu nhóc tóc trắng nhác thấy ánh mắt tò mò và dò hỏi của cô, nhóc ta quay mặt đi, nhìn quầng sáng vẫn còn hiện hữu trên bầu trời dù mặt trời đã lặn. Mỹ Nguyệt nheo mắt lại nhìn Thái Dương, tuy cô cũng thấy vui cho cậu vì Quetz trông có vẻ khá tốt đối với cậu, nhưng cô cũng hơi lo rằng anh ta sẽ tạo ảnh hưởng xấu tới cậu, thậm chí có thể khiến cậu bị tổn thương.
Từ đằng xa vọng lại tiếng kêu của những con thằn lằn ăn cỏ khổng lồ gọi là “khủng long”, nghe tiếng kêu thì chắc là của khủng long mỏ vịt chứ không phải như Pumba. Tiếng kêu đồng thời cũng báo hiệu màn đêm đã chính thức buông xuống, những tia nắng cuối cùng rọi sáng những chiếc bóng của bầy khủng long cổ dài. Nhưng khi một ánh sáng tắt đi, một ánh sáng mới xuất hiện. Thái Dương nhấc cằm khỏi tay khi bầu trời như bị oanh tạc bởi những đốm sáng rải khắp bầu trời giờ đã bớt mây, nối lại với nhau như một dòng sông chạy dọc nền trời xanh và tím. Cậu nhóc đứng dậy, đôi mắt tím của cậu lấp lánh ánh sao như hai tấm gương phản chiếu lại bầu trời, tóc cậu khẽ rung rinh trong cơn gió lạnh. Một cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong ngực Thái Dương, như thể trôi về từ một cuộc đời khác, nó ấm áp và mãnh liệt, gần như kéo cậu về bầu trời đó. Nước mắt lăn xuống hai gò má của Thái Dương, cánh tay phải của cậu từ từ đưa lên, tựa hồ như đang cố nắm lấy bầu trời ảo diệu kia.
– Thái Dương! – Tiếng kêu của Lợi khiến Thái Dương giật mình.
– H-hả? – Cậu chớp mắt hỏi, đầu óc quay mòng mòng như vừa tỉnh dậy khỏi cơn mê.
– Sao tự nhiên lại khóc thế? – Lợi nghiêng đầu hỏi và đưa tay lau mặt bạn mình.
– M-mình cũng không biết nữa. – Thái Dương nói rồi đưa tay lên xoa đầu, cậu lảo đảo rồi ngồi phịch xuống chiếc chăn da. – Tự nhiên mình thấy chóng mặt quá.
– Ầy, chắc tại cậu lạnh chứ gì? – Lợi nói và ngồi xuống cạnh Thái Dương trong khi Mỹ Nguyệt chỉ nhìn chằm chằm vào cả hai. – Hay chút nữa mình nói với anh Quetz cho mượn thêm vài miếng da nữa đắp cho ấm nhé?
– Kh-không cần đâu. Mình cũng thấy đỡ rồi. – Thái Dương xua tay, cơn chóng mặt đã đỡ hơn một chút. – Mình chỉ cần ngồi nghỉ một chút thôi.
Lợi gật đầu và vuốt vuốt lưng bạn mình trong khi Thái Dương hơi rùng mình. Cậu nhóc tóc trắng không biết chuyện gì đã xảy ra, trong một thoáng cậu như mất đi nhận thức và cả cảm giác đó nữa. Thái Dương hít vào một hơi thật sâu rồi đưa tay lên dụi mắt trong khi những áng mây che đi dòng Ngân Hà trên cao.
***
Tiếng bước chân nhẹ nhàng trên tuyết đánh thức Thái Dương khỏi giấc ngủ, cậu ngồi dậy, đưa tay lên dụi đôi mắt ngái ngủ rồi ngáp dài. Nằm kế bên cậu trong túp lều rộng bằng cả cái sân nhà, Lợi và Mỹ Nguyệt vẫn đang ngủ ngon lành, quấn mình trong chăn của họ. Thái Dương gãi đầu, mái tóc trắng xõa ra dài gần tới vai, cảnh vật xung quanh chìm trong im lặng, chỉ có tiếng gió núi thổi nhè nhẹ. Thậm chí cái tiếng bước chân Thái Dương nghĩ là của Quetz cũng dừng lại.
Cạch. Cạch. Cạch.
Tiếng đá lửa va vào nhau và tiếng thổi lửa phù phù khiến Thái Dương chắc chắn rằng đó là Quetz. Hơi vén cửa lều lên, Thái Dương lén nhìn ra ngoài, tuy lửa đã cháy nhưng đó là một ngọn lửa yếu ớt, chỉ soi sáng một khoảng đất nhỏ. Quetz ngồi quay lưng lại đống lửa trên một thân cây ngã, như thế đuôi của anh sẽ không bị vướng. Cái đuôi của anh cuộn quanh miệng hố, đập đập nhè nhẹ lên tuyết, anh lầm bầm gì đó mà từ trong lều Thái Dương không tài nào nghe được. Cậu nhóc hít một hơi và bước ra khỏi lều khiến tai của Quetz giật giật, anh hơi quay mặt lại.
– Giờ này vẫn chưa ngủ hả? – Quetz hỏi, giọng của anh hơi trầm hơn mọi khi.
– Ơ…dạ… – Thái Dương gãi đầu, không biết nên nói gì, cậu lặng lẽ ngồi xuống trước đống lửa yếu ớt đang lụi dần.
– Hmpf. – Quetz thở hắt ra và cắm thanh kiếm trong vỏ xuống tuyết.
Thái Dương nhìn khi Quetz ngước lên trời, đống lửa bắt đầu tàn, hơi ấm của nó cũng yếu dần khiến cậu run lên và ôm lấy hai vai mình. Cậu nhìn Quetz, anh không có vẻ gì là lạnh, anh ngồi im như tượng, dán mắt vào bầu trời đầy ánh sao lấp lánh.
– Mình có nên vào trong không? – Thái Dương hỏi khẽ, cậu nhìn về hướng túp lều.
– Nếu Thái Dương thấy lạnh thì cứ vào trước đi, anh sẽ ở ngoài này một chút nữa. – Quetz đáp với giọng thông cảm.
Trước câu trả lời của anh, Thái Dương cảm thấy hơi nhờn nhợn, cậu cúi đầu xuống nhìn đống lửa chỉ còn là một đốm sáng nhỏ bằng bàn tay. Cậu đứng dậy bước tới chỗ Quetz và ngồi xuống bên cạnh anh, mắt cậu nhìn lên trời theo hướng Quetz đang nhìn khi ánh sáng từ đống lửa tắt hoàn toàn. Đêm mùa đông trên núi thật là im lặng, không hề giống dưới bình nguyên vẫn ồn ào tiếng bọn thú nhỏ chạy qua chạy lại, ở đây chỉ có gió và một hai tiếng kêu của bầy thú di cư. Màn đêm tĩnh lặng tới nổi Thái Dương có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Lợi và Mỹ Nguyệt trong lều và tiếng trái tim của cậu đang đập trong lồng ngực mình.
Thái Dương khẽ rùng mình, từng hơi thở của cậu đi kèm với một làn hơi trắng tan trong không khí lạnh lẽo, cậu đưa hai bàn tay lên trước mặt và co duỗi chúng để giúp chúng không bị tê. Trong bóng tối, cậu nhóc vẫn có thể thấy bóng của Quetz in rõ trên nền trời xanh sẫm, anh ngồi im bất động, cái đuôi của anh chợt cuộn quanh hông Thái Dương và kéo cậu tới sát bên anh khiến mặt cậu hơi nóng lên. Thầm cảm tạ các đấng tổ tiên vì trời đã tối, Thái Dương dựa đầu lên vai Quetz rồi nhắm mắt lại, lắng nghe và cảm nhận từng dấu hiệu của sự sống xung quanh. Quetz hơi rướn người lên khiến cậu nhóc tóc trắng giật mình, mở mắt ra, Thái Dương thấy cảnh vật xung quanh đang từ từ chìm trong ánh sáng xanh mờ ảo xuất hiện từ phía bắc. Cậu ngước lên trời, nó như bị bao phủ bởi những dải lụa ánh sáng xanh lá mờ ảo nhảy múa trong không trung. Thái Dương tròn mắt nép vào người Quetz, cậu từng thấy bắc cực quang, nhưng chưa bao giờ gần như thế này. Những dải lụa di chuyển ngoằn nghoèo, đôi khi giống những dòng nước, đôi khi giống những con rắn bò trườn, chúng tách ra rồi lại gợp lại trong giai điệu ánh sáng kỳ ảo của chúng.
– Đẹp quá… – Thái Dương khẽ thốt lên, đôi mắt cậu ngời sáng dưới điệu nhảy của bắc cực quang.
– Anh…nghĩ vậy… – Quetz đáp, anh đã quá quen với hiện tượng này, nhưng vì lí do nào đó, anh luôn dành thời gian để ngắm nó mỗi khi rảnh rỗi.
– Anh Keto? – Thái Dương dựa đầu lên vai Quetz, giọng của cậu lí nhí nhưng vẫn đủ lớn để anh nghe thấy.
– Hả? – Quetz quay lại nhìn cậu nhóc tóc trắng, anh quàng tay qua vai cậu và kéo cậu vào sát mình hơn.
– Người Đó…là ai vậy ạ? – Thái Dương hỏi, đôi mắt cậu lấp lánh dưới quầng sáng nhảy múa trên bầu trời như thể đang cố thôi miên Quetz.
– Người Đó…là một người bạn. – Quetz đáp, giọng anh thấm đầy nỗi buồn. Anh thở dài, một làn hơi trắng phả ra từ miệng anh như thể anh vừa hút thuốc. – Elizabeth Benzel. Bà ấy là người bạn đầu tiên của anh. Hơn ba ngàn năm trước bà ấy đã nuôi nấng anh như con ruột, mặc dù anh không phải con người.
– Vậy bà Elizabeth là… – Thái Dương tròn mắt nói, hơi ngạc nhiên khi trông thấy vẻ mặt u sầu của Quetz. Hai tai của anh sụ xuống, đôi mắt của anh trở nên u ám, hai hòn lửa kia như đã trở thành hai đống than tàn.
– Con người. – Quetz đáp, đôi mắt anh vẫn nhìn lên quầng cực quang đang yếu dần. – Nhưng không phải con người như các nhóc đâu. Elizabeth là một trong những Cựu Nhân cuối cùng, nếu không phải là người cuối cùng, còn sống.
– Hả? – Thái Dương kêu lên rõ to, việc Quetz đã hơn ba ngàn tuổi là một chuyện, nhưng việc anh biết một Cổ Nhân là một chuyện gần như không tưởng. – V-vậy…bà Elizabeth…
– Đã hơn hai ngàn năm tuổi. – Quetz nói, đầu của anh gục xuống khiến đôi mắt của anh biến mất dưới mái tóc dài. – Nhưng…bà ấy mất rồi…đó là lý do anh đã rời khỏi đó.
– Ồ… – Thái Dương quay đi, cậu cảm thấy hơi có lỗi khi đã khiến Quetz buồn, như thể có hàng ngàn con kiến đang bò trong bụng cậu. – Em…rất tiếc…
– Hừ…không sao đâu. – Quetz đáp, vai anh hơi giật lên với một nụ cười buồn trên môi. Anh ngước lên, ánh mắt của anh hướng về phía đường chân trời, nụ cười trên môi cũng biến mất.
Trước thái độ buồn bã của Quetz, Thái Dương không nói gì, cậu dựa đầu vào vai anh khi ánh sáng rực rỡ của cực quang biến mất, thay vào đó là ánh sáng bạc yếu ớt của mặt trăng và những vì sao. Quetz ngáp dài, hàm dưới của anh tách khỏi hàm trên, để lộ những cái răng nhọn hoắc, hơi lấp lánh dưới ánh trăng khiến Thái Dương nuốt nước bọt. Cậu ngồi nhịp chân để giữ cho chân mình ấm trong khi Quetz đã bắt đầu gục gật, đôi mắt của anh dần cụp xuống rồi lại mở lên một cách mệt mỏi. Đưa tay lên chặn tiếng ngáp của mình, Thái Dương cũng cảm thấy cơn buồn ngủ bắt đầu bám lấy cậu, cảm giác có lỗi với Quetz là thứ duy nhất khiến cậu không quay vào lều ngủ tiếp.
– Chúng ta nên ngủ thôi, mai phải dậy sớm đấy. – Quetz nói rồi đứng dậy, anh vặn người qua trái và phải khiến xương cốt kêu lụp rụp trước khi co chân đá một đống tuyết vào hố lửa tàn.
– Dạ. – Thái Dương nói và đứng dậy, cậu nhìn Quetz trèo lên lưng Pumba và cuộn tròn trong tư thế mà cậu cho là hết sức khó chịu. Nửa thân trên của Quetz thì như nằm sấp, hai tay của anh gập lại tạo thành chỗ gối đầu trong khi thân dưới thì nghiêng sang một bên, hai chân anh gập lại trong vòng tròn được tạo ra bởi thân và đuôi của anh.
Cậu nhóc thở dài và mỉm cười, trông Quetz hiện giờ không khác gì một con cún, chẳng có khí phách của một con ma hay một vị thần cai quản khu rừng. Nhưng gì thế kia? Đứng cách anh chỉ khoảng năm thước, Thái Dương có thể thấy hai dòng nước mắt đang chảy xuống hai gò má nhợt nhạt của Quetz. Chúng lấp lánh dưới ánh trăng trước khi thấm và lông của Pumba trong khi Quetz thì cục cựa và khẽ kêu một cách khó chịu. “Anh ấy đang gặp ác mộng chăng?” Thái Dương nghĩ, cậu bước rón rén tới bên Quetz, đúng là anh đã khóc, mi mắt của anh vẫn còn thấm đẫm nước mắt long lanh, tựa như những giọt sương đọng trên lá. Cậu nhóc rụt rè tựa người lên lớp lông mềm của Pumba, hai chân cậu nhón lên để nhìn kỹ mặt Quetz hơn.
Trong ánh trăng mờ, Thái Dương vẫn có thể thấy rõ mặt Quetz, cậu gỡ chiếc găng tay bằng da ra và rướn người lên đặt lên gò má vẫn còn ướt của anh. Da của anh ấm áp nhưng cũng mát lạnh, cơ mặt của anh hơi giật giật trước từ cử động của Thái Dương, cậu nhóc cố nhẹ nhàng hết mức để không đánh thức anh. Trong vô thức, Quetz lầm bầm trong giấc mơ của anh rồi nghiêng đầu vào bàn tay của Thái Dương, đôi lông mày của anh hơi nhướng lên, cổ họng anh phát ra tiếng rừ rừ như thích lắm. Thái Dương rụt tay lại và thôi nhón chân, mắt cậu mở to, giờ cậu mới nhận ra Quetz đã buồn đến mức nào. Cơn buồn ngủ bỗng biến mất, thay vào đó là cảm giác tội lỗi gặm nhấm tâm hồn Thái Dương, ý nghĩ phải giúp Quetz vui lên nảy ra trong đầu cậu. Nhưng làm sao để anh vui bây giờ?
Tiếng đập cánh phành phạch khiến Thái Dương ngẩng mặt lên, cái bóng của một con thằn lằn bay hiện rõ trong ánh trăng. Đôi cánh da nối từ ngón út dài tới cổ chân của con thằn lằn đập từ nhịp trong không khí, toàn thân nó phủ một lớp lông mỏng, từ sợi lông hiện rõ trong ánh sáng bạc nhưng thứ khiến Thái Dương chú ý là con vật trong miệng nó. Giữa hai hàm răng trên cái đầu tròn vo của con thằn lằn là một con chuột nhắt, nó nằm bất động, vài giọt máu rỉ xuống khỏi những vết thương do răng của con thằn lằn. Rồi cậu sực nhớ ra: Quetz thích ăn thịt chuột. Thái Dương suýt chút nữa hét lên, cậu khụy xuống, cố giữ bình tĩnh khi cái sáng kiến kia nảy lên trong đầu.
Nhìn Quetz một lần nữa với nụ cười trên môi, Thái Dương đeo găng tay vào và bắt đầu đi xuống đồi vào khu rừng thưa bên dưới, nơi cậu đã thấy bọn chuột chạy trên tuyết. Siết chặt nắm đấm để lấy dũng khí, Thái Dương từ từ bước đi dưới những cành thông.
Càng đi, Thái Dương càng thấy khu rừng khác hẳn so với những cánh rừng rậm dạp dưới bình nguyên. Chúng mọc thẳng đứng và rời rạc chứ không uốn éo, đan xen chằng chịt vào nhau. Thậm chí lá cũng khác, dưới bình nguyên, nhất là gần làng toàn những cây lá rộng, trên núi thì chủ yếu là cây lá kim, chỉ có vài cây sồi mọc đơn độc như bị ruồng rẫy. Đi suốt gần mười phút, Thái Dương nhận ra khu rừng tĩnh mịch tới mức nào, nó im lặng tới nổi cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình vang vọng giữa những thân cây trong bóng tối. Cậu căng mắt ra trong ánh sáng mờ mờ của mặt trăng, cố tìm mọi cử động nhỏ nhất của những con chuột nhưng tuyệt nhiên không thấy gì. Thái Dương cảm thấy hơi bực bội, lúc sáng rõ ràng cậu thấy vô số động vật nhỏ chạy quanh khu rừng, nhưng về đêm thì cứ y như rằng nơi này trở thành một bãi tha ma. Không âm thanh, không chuyển động, không gì cả. Cứ như thể chính khu rừng đã bóp nghẹt mọi sự sống, chờ đợi ánh ban mai mang đến hơi ấm và cùng nó, sự sống.
Chít chít.
“Kia rồi!” Mắt Thái Dương chợt quắc lên dưới ánh trăng mờ khi tiếng con chuột phát ra dưới một gốc cây. Cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng nhấc bàn chân lên, bắt chước dáng đi khi săn của Quetz, hai tay cậu hơi giang ra để giữ thăng bằng. Tuy trời lạnh vô cùng nhưng cả người Thái Dương nóng như lửa đốt, từng giọt mồ hôi nhễ nhại chảy từ trán xuống cằm rồi rơi xuống tuyết. Nhưng Thái Dương không dám lau chúng, cậu sợ mọi chuyển động không cần thiết nào, dù là nhỏ nhất, cũng sẽ khiến con chuột kinh động. Dần dần, bước chân của cậu nhóc trở nên nhẹ bỗng, tim cậu đập thình thịch, trong đầu cậu không nghĩ gì khác ngoài việc vồ lấy nó, như thể bản năng nguyên thủy đã và đang trỗi dậy trong cậu. Nó là một chuỗi sóng mãnh liệt đập vào ngực, vào đầu cậu, thứ duy nhất ngăn Thái Dương lao tới vồ nó là sự kiên nhẫn và những tính toán. Mắt Thái Dương giật lên, nó ở ngay kia rồi, vài bước nữa thôi, cậu tự nhủ như vậy khi mỗi bước chân rút ngắn khoảng cách chỉ khiến những cơn sóng đánh mạnh hơn.
Năm thước. Ba thước. Một thước. Tới rồi.
Bằng một sức mạnh mà cậu không hề biết cậu có, Thái Dương đạp mạnh vào tuyết, đẩy cả cơ thể cậu phóng lên không trung về phía con chuột. Trong cơn say máu, mọi thứ xung quanh như chậm lại, từng ngón tay của Thái Dương vươn ra, hai chân cậu theo bản năng hướng về phía trước giúp cậu hạ cánh bằng cả tứ chi như một con mèo. Cảm giác này…Thái Dương chưa bao giờ được nếm qua, nắm con chuột trong lòng bàn tay, cậu mân mê bộ lông của nó, cảm nhận từng cơn giãy đạp và nhịp thở gấp gáp của nó. Đây là cảm giác khi nắm quyền sinh sát sao? Cậu tự hỏi khi cậu nhìn con chuột trong tay mình. Cảm giác khi thứ gì đó nằm trong tay mình, chờ đợi những ngón tay bóp chặt lại, ép sự sống ra khỏi nó. Cảm giác…như thần thánh. Thái Dương muốn cảm nhận nó, các giác quan của cậu gào lên, chúng đang đòi máu, chúng không muốn cảm thấy bất lực, chúng muốn giết chóc.
– Không…
Tay Thái Dương run lên, con chuột nằm thoi thóp trong tay cậu cựa quậy khi những ngón tay đang siết quanh nó nới lỏng ra. Cậu nhóc tóc trắng khóc thút thít, gió thổi qua khung rừng khiến các cành thông cạ vào nhau kêu xào xạc, như thể đang thông cảm với cậu. Đưa tay lên dụi mắt, Thái Dương đặt con chuột xuống tuyết, nhưng trước sự kinh hãi của cậu, nó nằm bất động. Cậu rụt tay lại che miệng, nước mắt cậu ứa ra, hòa với mồ hôi, hai hàm răng cậu cắn chặt vào ngón trỏ, cố chặn âm thanh đang dâng lên từ cổ họng cậu. Thái Dương bò thụt lùi, cậu quay đầu ra một bên và nôn lên tuyết trước khi cào thứ bụi trắng lạnh ngắt và hất vào mặt, vào miệng mình. Tuyết lạnh chảy ra bởi thân nhiệt của Thái Dương, chảy xuống đất cùng với mồ hôi và nước mắt khi cậu nhóc cố rửa sạch cái cảm giác đó. Nhưng nó vẫn còn ở bên trong cậu, cậu giơ tay lên cao và nện xuống tuyết, cố kìm nén tiếng hét đang thoát khỏi môi cậu. Vị mặn chát và tanh hôi của máu dậy lên trên đầu lưỡi của Thái Dương khi răng cậu cắn lấy môi dưới, cậu không muốn hét lên, cậu không thể. Co mình trên tuyết, Thái Dương thấy ánh sáng mặt trăng dần biến mất dưới áng mây, và tiếng bước chân trên tuyết tiến tới gần.
– Thằng ngu!
Tiếng hét đầy tức giận của Quetz vang lên, trong bóng tối, Thái Dương không thể thấy được anh đang tới từ hướng nào, nhưng cái tiếng bước chân đó… Có thứ gì khác ngoài họ. Chợt cậu cảm thấy cánh tay của anh quái nhan7 đẩy mình qua một bên, cơ thể anh vụt qua người cậu và ngừng lại với một tiếng “Phập!”. Cơ thể Thái Dương rơi phịch xuống tuyết, mắt cậu mở căng, cố nhìn xem Quetz đang ở đâu. Áng mây bị thổi bay, giải phóng ánh trăng bạc, nó như một dòng thác cuốn bóng tối đi, để lộ một cảnh tưởng khủng khiếp khiến cậu bé há hốc vì kinh hãi.
Quetz nghiến chặt răng, đôi mắt hổ phách của anh hung tợn hơn bao giờ hết, dưới ánh trăng bạc trung hòa hết mọi màu sắc, chúng vẫn cháy đỏ rực như hai hòn lửa. Cánh tay trái của anh vươn ra, cả bàn tay và cẳng tay của anh bị kẹp giữa hai hàm răng của một con quái vật lông trắng như tuyết. Cơ thể to vật của nó trông như con gấu, tám cái chân như chân khỉ đột đầy gai nhọn mọc ra từ lông quơ quào trong không khí. Cái mõm dài như mõm cá sấu đầy răng như những cái chông sắt kẹp chặt vào tay Quetz, nước dãi hòa vào máu chảy xuống nhuộm đỏ một khoảng tuyết.
– Mày nghĩ gì mà lại đi lông bông ban đêm thế hả?! – Quetz gầm gừ, dường như cánh tay bị thương kia không là gì với anh.
– Anh Keto…em…em… – Thái Dương ấp a ấp úng, cậu không biết nên nói gì.
– Nếu không phải vì tao giật mình thức thì mày đã là thức ăn cho bọn khốn này rồi! – Quetz nghiến răng ken két, cánh tay phải của anh giơ lên năm ngón tay quặp lại chuẩn bị tấn công. Tay trái của anh chợt nắm lấy thứ treo lủng lẳng trên vòm họng của con quái khiến nó kêu rú, ba cái chân tóm lấy tay trái của anh và bắt đầu vặn.
– Anh Keto! – Thái Dương kêu lên, tay cậu giơ về phía Quetz.
– Cả con quái thú này nữa. – Quetz gầm gừ, dưới tay áo, những hình săm trên tay anh sáng lên, từ các kẽ ngón tay, những phiến kim loại hình chữ nhật xé toạc da tay của anh chui ra. – Chết đi!
Vung mạnh cánh tay phải, Quetz đẩy ba lưỡi dao ra khỏi cơ thể mình, chúng quay mòng mòng trong không trung, cắt vào da của con thú khiến nó cắn mạnh xuống. Nước mắt Thái Dương nhỏ xuống tuyết khi cậu thấy chân của Quetz khụy xuống, anh thở hồng hộc trong khi những lưỡi dao vẫn bay vòng vòng qua những thân cây. Nhưng thay vì gầm gừ, một nụ cười hiện rõ trên môi anh. “Chưa hết đâu con khốn.” Đôi mắt của Quetz dường như đang nói vậy khi anh giật mạnh tay phải ra sau, ba lưỡi dao một lần nữa găm vào lưng con thú, nhưng lần này Thái Dương thấy rõ chúng.
Nối với mỗi cán dao là một sợi dây cước óng ánh, thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh trăng và chúng đang quấn quanh con thú cùng những thân cây gần đó. Quetz từ từ kéo tay phải lại, tiếng dây cước bị kéo căng vang vọng trong không gian im lặng, cùng với tiếng gào thống thiết của con thú khi bị cứa vào người. Tiếng cười khành khạch của anh vang lên, hàm dưới long ra để lộ hàm răng nhọn hoắc, thậm chí chiếc lưỡi của anh của thè ra đầy đe dọa. Thái Dương chưa bao giờ để ý, nhưng bên dưới chiếc lưỡi như lưỡi người là một chiếc lưỡi mảnh và chẻ đôi như lưỡi rắn. Nó quất qua quất lại trong không khí, nếm từng phân tử máu khi những sợi dây cước cắt sâu hơn.
Trong cơn tuyệt vọng, con quái vật kéo mạnh, giật đứt cánh tay trái của Quetz khiến anh hơi ngã người về sau, nhưng đã quá muộn. Quetz giật tay phải, ba thân cây như bị cắt phăng bởi những sợi dây cước, từng đoạn gỗ ngã xuống trong khi các vòng dây cước óng ánh bay tới chỗ con vật. Trong một thoáng chốc, một khoảng tuyết rộng bằng cả gian nhà đã bị bao phủ bởi máu và các khúc cơ thể bị chém đứt ngọt. Nằm giữa đống thịt và máu đó là các lưỡi dao và dây cước, chúng bắt đầu di chuyển một cách yếu ớt về phía nơi chúng đã xuất hiện. Quetz đứng như trời trồng, từng giọt mồ hôi chảy xuống mặt anh khi anh thở hồng hộc lấy hơi, cánh tay trái của anh đã bị cắn đứt hoàn toàn, chỉ còn một khúc từ cùi chỏ trở lên. Anh ho sặc sụa khiến máu văng lên lớp tuyết đẫm máu trước khi ngã gục ra đằng sau, toàn thân anh, đặc biệt là hai tay đau nhức vô cùng. Nằm trên nằm tuyết lạnh, Quetz cảm thấy những lưỡi dao đang bị dây cước kéo vào cơ thể mình, trở lại làm một với anh. “Tệ quá.” Anh nghĩ, một nụ cười đắng nghét nở lên trên môi anh. Đã lâu rồi anh không dùng thứ đó nên hẳn đã hơi lục nghề rồi. Nhưng lâu là bao nhiêu? Một trăm năm? Năm trăm? Một ngàn?
– Xì…quan trọng gì chứ? – Anh khẽ nói rồi ho sặc sụa, cố vật lộn hớp lấy không khí vào cổ họng dính đầy máu. Mắt anh hướng lên trời, mà không muốn cũng chả nhìn đi đâu được. Anh khì cười trước ý nghĩ đó và cảm nhận cơn lạnh dần chiếm lấy cơ thể mình.
– Anh Keto! – Tiếng bước chân gấp gáp và tiếng kêu của Thái Dương khiến anh lấy lại nhận thức. Cậu quỳ xuống bên cánh tay phải của anh, nước mắt cậu chảy ròng ròng xuống má.
– Này…khó coi quá đấy… – Quetz cố mỉm cười, nếu có thể anh đã quay đầu nhìn cậu.
– E-em…xi-xin lỗi… – Thái Dương vừa khóc vừa nói, nếu không phải vì cậu thì Quetz đã không bị thương nặng thế này. – Em xin lỗi…nên xin anh…đừng chết…
– Thái Dương này… – Quetz lầm bầm, giọng của anh hơi run, anh có thể cảm nhận từng tế bào máu của anh đang đông cứng lại từ vết thương, tới mức này thì sẽ không sửa chữa kịp. Anh nghiến răng và quay đầu về hướng cậu nhóc tóc trắng. Cánh tay phải của anh cố đưa lên chạm vào mặt cậu, nó ấm quá, mềm nữa. – Nếu anh không qua khỏi…
– Đừng nói vậy! – Thái Dương hét lên, cậu hôm chặt cánh tay của Quetz và đặt nó lên má mình. – Xin anh…đừng nói vậy…đừng bỏ em…
– Xin lỗi nhóc… – Quetz mỉm cười, anh cô vận chút sức tàn còn lại vuốt tóc Thái Dương. – Nhưng ta lạnh lắm…buồn ngủ nữa… Ta nghĩ…đây là giấc ngủ cuối cùng của ta… Thái Dương à…
– Dạ? – Giọng nói run run của Thái Dương cứ trôi xa dần, cảnh vật xung quanh Quetz cũng dần hóa đen.
– Mạnh mẽ lên… – Quetz có thể cảm thấy cơ thể mình mất cảm giác, xung quanh anh chỉ toàn là bóng tối, chỉ còn lại một đốm sáng. Bà ấy đang đợi ở đó. – Bảo trọng… Vĩnh biệt…
– Anh Keto? – Thái Dương quỳ trên tuyết, cánh tay của Quetz lạnh ngắt trên ngực cậu. Nước mắt chảy giàn giụa, cậu cố lay cơ thể của, nhưng chút hơi thở cuối cùng đã biến mất, cùng với ngọn lửa trong mắt anh. Thái Dương quỳ bất động, tay cậu đặt lên ngực anh. – Xin anh…đừng chết…đừng bỏ em…
Đáp lại lời khẩn cầu của cậu, chỉ có gió hú qua những thân cây, như thể đang khóc than cùng cậu. Từng giọt nước mắt của Thái Dương nhỏ lên ngực áo thấm đẫm máu và mồ của của Quetz, bàn tay cậu định rút lại nhưng rồi cậu cảm nhận được nó. Từ nhịp đập yếu ớt cách quãng trong lồng ngực Quetz, anh vẫn còn sống! Với niềm tin và hi vọng mãnh liệt, gần như là phi thực tế, Thái Dương chống tay qua hai bên đầu Quetz và nhìn vào đôi mắt giờ đã ngã màu cam sẫm của anh. Đâu đó, trong đống tro kia, một đốm lửa vẫn còn cháy yếu ớt, nhưng nó vẫn cháy, ngọn lửa sự sống đó. Nó cần hơi ấm.
Đưa tay lên dụi mắt, Thái Dương nhìn quanh, không có củi, không có đá, cậu cũng không biết làm sao để tạo ra lửa, nguồn nhiệt duy nhất hiện có là chính cậu. Đầu óc cậu trợ nên rối bời, với mỗi giây chậm chạp, nguồn sống của Quetz sẽ dần mất đi cho tới khi anh chết thật. Một lần nữa ánh trăng lại bị che lấp bởi mây, nhưng lần này đám mây đó dày hơn, và nó mang tuyết tới. Kéo áo trùm lên, Thái Dương trèo lên người Quetz và nằm xuống, cố ôm chặt anh để giúp anh ấm lên, nhưng trước cơn bão tuyết này, thậm chí cậu cũng có thể chết cóng. Răng cậu đánh cầm cập vào nhau, cậu cố ép sát người vào Quetz, ít nhất thì nếu anh hồi phục anh có thể đưa cả hai về.
Chợt cơn gió như bị cản lại bởi thứ gì đó, Thái Dương nhìn lên, cái bóng cao hai thước của một con thằn lằn chân chim ăn thịt đang nhìn xuống cả hai, xung quanh là những cái bóng khác. Cậu muốn hét lên, cậu muốn bỏ chạy, nhưng Thái Dương vẫn ôm chặt lấy Quetz, một phần vì lạnh, một phần vì không muốn mất anh. Âm thanh của gió dần phai vào bóng tối khi Thái Dương dần gục xuống vì lạnh, thứ cuối cùng cậu thấy là đôi mắt đỏ ngầu của con thằn lằn chân chim cúi xuống và tới gần, tới gần.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!