Genesis: New Dawn - Chương 9: Quái vật và tên sát thủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Genesis: New Dawn


Chương 9: Quái vật và tên sát thủ


Lửa cháy tí tách trong lò sưởi, thắp sáng căn phòng tối tăm chỉ có một cánh cửa và một cửa sổ. Ánh sáng cam đó in lên bức tường cạnh chiếc chiếu da một chiếc bóng nhỏ thó đầu hơi gục xuống đầy sầu muộn và lo lắng. Cậu nhóc tóc trắng nhìn anh thanh niên đang nằm bất tỉnh trong chiếc chăn ga, mắt, tai và cổ anh quấn đầy vải băng dính máu như một xác ướp. Cậu đưa tay lên dụi mắt rồi tiếp tục nhìn chăm chú vào khuôn mặt xám nhạt của người đang nằm, quan sát từng nhịp thở của anh. Từng nhịp thở đều đặn yếu ớt của người trong chăn khiến cậu nhóc tóc trắng cảm thấy vô cùng căng thẳng. Cậu biết anh đang trong trạng thái cực kỳ yếu, bất cứ thay đổi nào cũng có thể khiến tình trạng của anh tệ hơn.

– Cháu nên nghỉ ngơi chút đi. – Ông Jyorim đẩy nhẹ cánh cửa vào.

– A. Ch-cháu chào ông. – Thái Dương giật mình và dụi đôi mắt mệt mỏi của cậu. Cậu nhìn xuống Quetz đang nằm bất tỉnh trong chăn, nước mắt cậu hơi ứa ra khi cậu nói: – Cháu không ngủ được, lỡ anh Keto có chuyện gì…

– Quetz mạnh mẽ lắm, anh ta sẽ qua khỏi thôi. – Ông Jyorim đặt chén cơm với dĩa thịt xuống cạnh Thái Dương rồi ngồi xuống. – Thành thực mà nói đây không phải là lần đầu tiên Quetz bị như vậy.

– Sao ạ? – Thái Dương quay phắt sang ông lão, đôi mắt thâm quầng của cậu mở to trong sự ngạc nhiên.

– Nhiều năm trước Quetz cùng ta và Quang đã tìm thấy tòa nhà đó. – Ông Jyorim bắt đầu kể rồi đưa một cái tẩu thuốc bằng gỗ lên hút. – Cả ta và Quang đều tưởng nó là nơi ở của bậc thần thánh nào, nhưng Quetz lại nghĩ là các Cựu Nhân đã xây nó, hoặc đã giúp xây nó.

– Chuyện gì đã xảy ra ạ? Có thứ gì trong đó? – Thái Dương rướn người qua ông lão hỏi dồn dập.

– Hừm…khó nói lắm cháu. – Ông Jyorim thở dài khiến khói bay ra. – Khi cánh cửa đó mở ra, bọn ta cảm thấy một thứ khủng khiếp đang trú ngụ trong đó, thậm chí Quetz cũng đã định đóng cánh cửa lại ngay khi nó vừa mới hé ra. Nhưng anh ta đã không làm, thay vào đó Quetz bước thẳng vào bóng tối chỉ để chạy ra vừa la hét vừa tự cào cấu mình trong điên loạn.

– Thật vậy ạ? – Thái Dương nhìn sang Quetz đầy lo lắng.

– Ừ. – Ông Jyorim đáp. – Cả ta và Quang cực khổ lắm mới giữ được cậu ta lại, một mình cháu làm vậy cũng hay thật đó. Suốt hai ngày liền Quetz tự nhốt mình trong phòng, chỉ đi ra ngoài khi cần thiết, miệng lúc nào cũng lầm bầm những cái tên mà ta chưa từng nghe qua.

– Rốt cuộc anh ấy đã thấy gì ạ? – Thái Dương hỏi khi ánh lửa bắt đầu lụi dần, bóng của hai người in lên tường và nhảy múa như những hồn ma.

– Thứ đó…không thể…tả…được… – Quetz chợt thều thào với giọng khàn khàn, ngực của anh nhô lên xẹp xuống với từng hơi thở nặng nề đầy đau đớn.

– Anh Keto! – Thái Dương kêu lên.

– Quetz! – Ông Jyorim cũng rướn người tới. – Cậu đừng cố cử động, cậu bị thương nặng lắm, thậm chí với khả năng tự hồi phục cũng không đủ đâu.

– Vết thương của tôi… – Quetz vừa thở vừa nói đầy mệt mỏi nhưng nghe thì cũng khá hơn một chút. – …mười phần…thì cũng lành hết tám…chín phần…

– Nhưng anh không được rời khỏi đây! – Thái Dương kêu lên, hai tay cậu nắm chặt lấy ống quần. Tiếng nói của cậu nhóc trở nên đứt quãng với những tiếng nấc nghẹn. – Em…không muốn anh…

– Thái Dương…nín đi. – Quetz nhẹ nhàng đặt cánh tay quấn băng lên gò má đẫm nước mắt của Thái Dương, dù mắt anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, anh vẫn có thể thấy lờ mờ qua lớp vải Thái Dương đang cầm lấy tay anh.

– Ông Jyorim! Ông Jyorim! – Lợi chạy vào, suýt chút nữa trượt chân trên sàn gỗ, cậu nhóc vừa thở vừa nói: – Anh…Quetz… Anh ấy…sao rồi ạ?

– Anh mày…vẫn ổn… – Quetz nói và ho sù sụ, cơ thể anh giật lên dưới chăn khiến Thái Dương điếng người vì lo lắng.

– Anh cố nằm im đi! – Cậu nhóc tóc trắng kêu lên, một tay giữ lấy bàn tay Quetz, tay kia đặt lên ngực anh.

– Không sao…ngứa họng thôi… – Anh quái nhân lầm bầm, cố điều chỉnh lại nhịp thở. Anh đưa tay kia lên gỡ vải băng khỏi mắt, để lộ những vết cào đã gần lành da. Anh quay qua nhìn Thái Dương với đôi mắt hổ phách của mình và mỉm cười, ngón tay cái vuốt ve gò má cậu.

– Anh uống nước không? Em lấy cho! – Thái Dương định đứng dậy nhưng bàn tay của Quetz đã giữ lấy vai cậu.

– Không khát. – Quetz thều thào rồi nhìn lên trần nhà, đầu óc anh trở nên mông lung trong hơi ấm của ngọn lửa đang tàn và tiếng gió tuyết ngoài cửa sổ. Thế cũng tốt, Quetz thực sự muốn quên đi những thứ anh đã thấy, cái…“thứ” đó và những thứ nó đã cho anh thấy.

– Anh Quetz này. – Lợi bước tới chỗ Thái Dương và ngồi thụp xuống cạnh cậu. – Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?

Đáp lại câu hỏi của Lợi là sự im lặng đến rợn người của Quetz, mắt anh vẫn dán vào trần nhà, tai của anh cũng không giật giật như mọi khi, như thể anh không còn nghe hay nhìn thấy gì nữa. Bàn tay của Quetz đưa lên, năm ngón tay dài vươn ra như những cánh hoa xám. Từ các đầu ngón tay của anh quái nhân, các sợi dây cước xuất hiện, óng ánh trong ánh lửa và vươn tới trần nhà gỗ. Anh chầm chậm ve vẫy các ngón tay khiến dây cước quét qua lớp gỗ, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Các mảnh gỗ vụn rơi xuống khi những sợi cước hoàn thành bức khắc và từ từ quay lại ngón tay của Quetz. Các ngón tay của anh thu lại, chỉ để ngón trỏ đang chỉ về hướng bức khắc trên trần nhà. Thái Dương và Lợi nhìn lên, ngắm nghía và thắc mắc về hình dạng của nó. Ở chính giữa là một đốm tròn với ba cánh hoa đặt không đối xứng sang một bên, tỏa ra xung quanh là ba cái xúc tu cong vòng. Quetz đặt tay xuống và trở người ngồi dậy một cách khó khăn, mặc cho Thái Dương, Lợi và Jyorim ngăn cản.

– Anh Keto! Không được! – Thái Dương kêu lên, tay cậu ôm lấy Quetz cố ngăn không cho anh đứng dậy.

– Không sao…anh không sao. – Quetz đứng dậy một cách khó khăn, để lộ cơ thể quấn băng của anh. Anh đưa tay rờ lên gáy nơi mái tóc dài đang rũ xuống và lầm bầm: – Vướng víu quá.

Quetz cầm lấy một miếng vải vụn và xé nó thành một sợi vải dài rồi đưa tay ra sau vén tóc lên. Thái Dương tròn mắt khi thấy Quetz buộc mái tóc dài của anh thành một cái đuôi ngựa giống của cậu, nó dài hơn và ở gần gáy chứ không ở ngay sau đầu. Cầm lấy thanh kiếm của anh, Quetz dùng nó như một cây gậy để đứng dậy, mắt anh chợt nhận ra thứ gì đó không bình thường.

– Thứ đó…làm gì ở đây? – Anh hỏi, tay chỉ vào thanh kiếm thứ hai giống y như của Quetz nhưng cả vỏ và lớp vải quấn cán kiếm đều mang màu nâu đỏ.

– Anh…đem theo nó, cùng với thanh kiếm này. – Thái Dương nói rồi cầm thanh kiếm màu tím lên, nó ngắn hơn so với thanh kiếm của Quetz nhưng đối với cậu nó khá là vừa vặn, như thể nó ai đó đã tính toán trước việc Thái Dương sẽ sử dụng nó. Cậu nhóc nhìn Quetz, anh đang dán mắt vào thanh kiếm với vẻ mặt lưỡng lự và lo lắng. Thái Dương chầm chậm đi tới chỗ Quetz và hỏi nhỏ: – Anh Keto?

– Không có gì đâu. – Quetz lầm bầm và mặc chiếc áo da mới vào, vải cạ vào các vết thương khiến anh hơi nhăn mặt. Anh quay sang Jyorim và hỏi: – Chắc là đoàn xe của Triệu Vũ đi rồi nhỉ?

– Thực ra là không. – Ông Jyorim đứng dậy, ông vừa vuốt bộ râu của mình vừa nói: – Hắn nói vì có trục trặc nên phải ở đây thêm vài ngày, vài người trong đoàn bị bệnh.

– Bệnh? Bệnh thế nào? – Quetz hỏi, mắt anh nheo lại còn tay thì nắm chặt lấy thanh kiếm.

– Bình tĩnh nào Quetz. – Ông Jyorim xua tay. – Chỉ là bệnh cảm thông thường thôi, không phải do thứ đó đâu.

– Tôi không biết, Jyorim. – Quetz đáp, anh đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài khu trại, gió đã ngừng nhưng mọi thứ đã chìm trong tuyết, đặc biệt là những ngồi nhà dưới chỗ thấp. Quetz liếc nhìn quanh một vòng và nói bằng giọng lo lắng: – Lần này tôi đã mở cửa hơi lâu, thứ gì đó đã có thể lọt ra ngoài.

– Em…đâu thấy thứ gì đâu. – Thái Dương nói lí nhí, tránh làm Quet giật mình.

Trái với suy nghĩ của cậu rằng Quetz sẽ nổi đóa lên và nói cậu ngu ngốc tới lúc nào, anh chỉ đứng im, đôi tai dài nhọn giật giật với từng âm thanh nhỏ. Quetz quay mặt qua nhìn mọi người và tiến tới chỗ Thái Dương, anh hơi cúi xuống và cầm bàn tay đang giữ thanh kiếm của cậu lên. Anh cầm cán kiếm và từ từ rút ra, lưỡi kiếm màu tím nhạt quắc lên trong sắc lửa khi Thái Dương đưa nó lên, trầm trồ vì vẻ đẹp của nó. Cậu lại nhìn Quetz, không hiểu hành động này có liên quan gì tới câu nói của cậu.

– Nghỉ ngơi chút đi, mai chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập. – Quetz nói rồi bước ra ngoài, đôi chân của anh hơi loạng choạng làm anh phải vịn lấy tường.

– Anh Keto! Anh đi đâu vậy? – Thái Dương hỏi lớn rồi tra kiếm vào vỏ.

– Đi…săn. – Quetz lưỡng lự đáp, anh cố giữ thăng bằng ở cửa, tay anh run lên vì cố quá sức. Chợt anh đưa lên che miệng và ho một tiếng, máu chảy qua các kẽ ngón tay và nhỏ lên sàn gỗ.

– Anh Keto! – Thái Dương chạy tới nhưng bàn tay của Quetz đã đặt lên ngực cậu và nhẹ nhàng đẩy cậu ra. Trong chớp mắt, nỗi sợ rằng Quetz coi mình là một gánh nặng đập vào tâm trí cậu nhóc tóc trắng. Cậu hỏi nhỏ bằng giọng run run: – Anh Keto?

– Ở lại đây. – Quetz từ từ quay người lại một cách khó khăn, anh khụy một gối xuống trước mặt Thái Dương, một tay nâng cằm cậu lên làm mắt cả hai khóa vào nhau. Quetz nói bằng giọng khàn khàn: – Nếu có chuyện gì xảy ra với em…anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

– Nhưng…nhưng… – Thái Dương lắp bắp, hai bàn tay cậu siết chặt vào vỏ và cán kiếm.

Quetz nhắm mắt lại, bàn tay anh đặt lên tay phải đang run lẩy bẩy của Thái Dương và nâng nó lên nhẹ nhàng. Ngón tay cái của anh xoa nhẹ những ngón tay của cậu nhóc và lên hòn ngọc tím trên chiếc nhẫn, đôi mắt anh cũng dán vào nó như thể bị thôi miên. Thái Dương khẽ kêu lên khi Quetz hơi kéo tay cậu, mặt cậu ửng đỏ khi cậu cảm thấy môi của anh cạ lên mu bàn tay mình. Trong một nhịp tim kéo dài tưởng chừng như vô tận, Thái Dương cảm thấy chỉ có cậu và Quetz, đắm mình trong cảm giác ấm áp khó tả. Cảm giác đó biến mất khi anh đứng dậy, phóng xuống nhà dưới, tấm áo choàng được kéo lên cơ thể trong khi anh đang chạy ra ngoài, để lại Thái Dương cứng người vì sốc. Cậu nhóc tóc trắng chỉ giật nảy mình khi bàn tay của ông Jyorim đặt lên vai mình, cậu giấu bộ mặt đỏ ửng của mình lên khi ông nói trấn an, tuy vậy giọng ông vẫn còn vương lại một chút lo lắng:

– Đừng lo Thái Dương, Quetz sẽ không sao đâu.

– Th-thật không ạ? – Thái Dương hỏi, cố quay đi chỗ khác.

– Ừ, ta…chắc. – Ông lão ngần ngừ đáp và vỗ vai Thái Dương. – Anh ta sẽ ổn thôi…ta hi vọng vậy.

***

Quetz đứng im như tượng giữa rặng thông phủ tuyết, ánh trăng bạc lấp lánh trên những tinh thể tuyết vừa rơi xuống, giấu đi những thứ kinh tởm bên dưới. Tai anh căng lên, dò tìm mọi tiếng động bất thường ngoài tiếng bọn thú sống trong tuyết và tiếng gió lùa qua các cành cây. Anh biết “chúng” ở đây, những vết chân dị dạng lún sâu vào tuyết và dấu mùi hăng và đắng nghét đó nồng nặc trong không khí lạnh của mùa đông. Đó là cái mùi hôi thối của một đống xác chất chồng lên nhau và phân hủy tới mức giòi bọ cũng ngán ngẫm, thật khó mà tin được thú rừng vẫn chịu được nó.

Một tiếng kêu vang lên rồi tắt ngúm khiến những con thú trong tuyết chạy loạn xạ trong các đường hầm mà chúng đã đào. Quetz nhìn xuống chân, mắt đảo qua đảo lại còn tai thì giật giật, cố định vị tiếng đó đã tới từ đâu. Tay anh từ từ đặt lên cán kiếm và rút nó ra khi mặt đất quanh anh rung lên như dư âm của một trận động đất nhỏ, nó biết anh ở đây và nó đang tới dần.

Quetz nhăn mặt khi anh vào thế chuẩn bị, các vết thương trên cơ thể anh vẫn chưa lành hẳn, chúng nhói lên với từng cử động, cơ hồ muốn rách ra nếu anh đi chuyển quá mức. Lắc đầu cố phớt lờ cơn đau, Quetz dán chặt mắt vào cánh rừng ngập ánh trăng nơi từng cây thông đổ xuống với âm thanh của hàng chục cái chân giẫm lên tuyết liên tục. Con quái vật hiện ra dưới ánh trăng, một thứ kinh tởm đáng lẽ ra không nên tồn tại. Sự tồn tại của nó như nhạo báng tự nhiên, nhìn vào nó là nhìn xuống vực thẳm của sự điên loạn, và xa hơn nữa. Dù đã nhiều lần đối đầu với những thứ này, Quetz vẫn không khỏi buồn nôn khi thấy một trong số chúng.

Hàng chục cái chân dê cong vẹo to như rễ cây đa cày vào tuyết, đan xen vào nhau một cách hỗn loạn khiến Quetz tự hỏi làm thế nào mà con vật đó không vấp ngã với mỗi bước đi. Trên những cái chân đó là một khối thịt ngắn ngủn, xám xịt với những cái miệng đầy răng như được chắp vá một cách ngẫu nhiên vào đó, ứa ra thứ chất nhầy màu xanh lá bốc mùi tởm lợm. Mọc ra từ tảng thịt dị hợm đó là vô số các xúc tu, chúng dài ngoằn, cong vòng và tẻ nhánh như các cành cây, vung qua vung lại như đang cố bắt một con mồi vô hình.

– Ọe! – Quetz nghiêng người nôn một bãi lên tuyết, anh chống kiếm đứng dậy, răng nghiến ken két trong sự kinh tởm và đau đớn. Đôi mắt hổ phách của anh nheo lại, cố không tập trung vào con thú khi nó kêu lên làm mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. – Kh-khốn nạn… – Anh lầm bầm.

-Tke’li rt’a shub hguha… – Con quái vật lầm bầm với những cái miệng của nó bằng một ngôn ngữ thượng cổ, âm vần chồng chéo lên nhau khiến Quetz không thể nghe được nó đang cố nói gì, dù anh cũng chả hiểu ngôn ngữ đó.

– Mày câm miệng sớm chừng nào…thì tốt chừng đó… – Quetz gầm gừ, tay anh nắm chặt cán kiếm rồi phóng thẳng tới chỗ con quái vật khi các xúc tu của nó vươn ra tấn công.

***

Tiếng sột soạt từ bên ngoài đánh thức Thái Dương khỏi giấc ngủ không mấy thoải mái, những hình bóng quái dị vẫn còn ám ảnh tâm trí cậu từ cõi mơ. Cậu nhóc dụi đôi mắt tím và ngồi dậy khỏi chăn, cố rướn người ra khỏi giường một cách nhẹ nhàng để tránh làm Lợi và Mỹ Nguyệt tỉnh giấc. Giường của Quetz vẫn trống không, Thái Dương không thấy dấu hiệu nào cho thấy rằng anh đã về và đi tiếp. Cảm giác lo lắng dần dần tụ lại bên trong Thái Dương khi tiếng sột soạt đó lại vang lên, cùng với nó là tiếng bước chân và tiếng của một cây gậy chống xuống tuyết.

Thái Dương nằm xuống, lắng nghe tiếng động đó tới gần cửa xe hơn cùng với tiếng thở hỗn hễn và tiếng lầm bầm đầy khó chịu. Đó là Quetz, anh đã về và anh đang bị thương nặng. Thái Dương đá tung chăn chạy ra khiến Mỹ Nguyệt giật mình tỉnh dậy còn Lợi thì nói mớ, đôi mắt tím của cậu chứa đầy lo lắng và vui mừng khi cậu mở cửa ra.

Một tay Quetz chóng thanh kiếm trong vỏ xuống tuyết, tay kia thõng xuống, máu rỉ rả từ một vết cắt dài nhưng nông trên vai anh nhưng may thay nó đang nhanh chóng lành lại. Thái Dương đỡ Quetz về giường, anh nhấc từng bước chân nặng nề trên sàn gỗ trước khi ngã xuống, kéo theo cả Thái Dương làm Mỹ Nguyệt điếng người.

– Anh Keto! Thái Dương! Hai người không sao chứ?! – Cô lay lay Quetz qua tấm áo choàng.

– Em…không sao. – Thái Dương ngóc dậy xoa đầu. Cậu cố kéo Quetz lên giường, mặc cho bả vai vẫn nhức nhối vì cú ngã. Cậu quay qua Mỹ Nguyệt và nói lớn: – Giúp em đẩy anh ấy lên với!

Mỹ Nguyệt gật đầu và cố đẩy cơ thể của Quetz lên giường, cố tránh hai bàn chân đang đạp lên sàn như thể đang dốc sức giúp cả hai. Mắt Quetz mở ra một chút, anh nghiến răng và chống tay đẩy cả người vào chiếc giường gỗ một cách khó khăn. Cả cơ thể của anh ngã xuống đánh thịch một tiếng, từng hơi thở của anh gấp gáp và ngắn vì kiệt sức nhưng ít ra ở đây anh có thể nghỉ ngơi tới khi sức lực quay trở lại. Quetz nghiến răng và nhăn mặt khi máu chảy ngược vào vết thương đang lành lại, quá trình này thực sự quá phiền phức. Đôi mắt anh chợt để ý thấy ánh mắt lo lắng của Thái Dương và Mỹ Nguyệt, anh mỉm cười trấn an cả hai rồi đập đập chóp đuôi như thể chứng minh sức mạnh của mình.

– Anh làm ơn nằm im đi! – Thái Dương nói bằng giọng gắt gỏng pha chút lo lắng, hai bàn tay cậu ấn lên vai và sườn Quetz cố giữ anh nằm im.

– Anh sẽ ổn thôi…hai đứa ngủ đi… – Quetz thều thào và nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng thở của ba đứa nhóc và của chính mình.

Thái Dương và Mỹ Nguyệt nhìn nhau một cách lo lắng trước khi Mỹ Nguyệt đứng dậy và leo lên giường, để lại cậu nhóc ngồi trước mặt Quetz. Cậu nhóc thở dài và nhích tới trước, tay cậu với ra sau đầu Quetz, nhẹ nhàng gỡ sợi dây buộc tóc ra, để mái tóc màu trắng bạc rũ xuống gối. Thái Dương nhẹ nhàng nằm xuống cánh tay đang vươn ra của Quetz, ngay lập tức cánh tay còn lại của anh ôm chặt lấy cậu khiến mặt cậu ửng đỏ. Cánh tay của anh chạy dọc lưng xuống chân Thái Dương, kéo chúng lên và đặt gác qua chân anh rồi lại đặt lên lưng cậu nhóc, giữ lấy cậu trong cái ôm ấm áp.

Mắt Thái Dương vẫn mở to, cậu không ngủ được, không phải là vì cái mùi máu thoang thoảng trong không khí, cũng không phải là vì cậu lo lắng cho Quetz. Cậu dụi mặt vào ngực và cổ anh, cố xua đi ký ức về ánh mắt lạnh ngắt, đầy đe dọa của anh. Thái Dương nhắm mắt lại, tay cậu nắm chặt lấy cổ áo của cả Quetz và chính cậu, môi mím chặt chặn tiếng nấc nghẹn ứ nơi cổ họng đang dồn lên.

– Thái Dương…

Giọng nói mơ màng của Quetz kéo Thái Dương khỏi những dòng suy nghĩ và nỗi sợ hãi, đôi mắt tím của cậu nhìn lên khuôn mặt đang say ngủ một cách yên bình của anh quái nhân. Hơi thở ấm áp thoang thoảng mùi bạc hà của Quetz lùa qua trán và tóc cậu, trong vô thức, tay của anh kéo cậu nhóc vào sát người anh hơn làm cằm của anh chạm vào trán cậu. Thái Dương điều chỉnh lại nhịp thở và để cơ thể thư giãn, cậu đặt tay vào giữa ngực cậu và Quetz, cảm nhận nhịp tim của cả hai đang đập. Trong bóng tối, vòng tay của anh quái nhân là thứ duy nhất khiến Thái Dương quên đi những phiền muộn, nó ấm áp, dịu dàng và thoải mái. Vòng tay đó đem đến cho cậu nhóc cảm giác bình yên mà cậu không hề biết tồn tại trước đây, làm dịu đi cơn bão trong tâm trí rối bời của cậu.

Nhưng Thái Dương biết khi Quetz thức dậy, anh sẽ rời khỏi cậu, để lại cậu một mình trong bóng tối lạnh lẽo. Ý nghĩ níu kéo anh khiến cậu nhóc quàng tay qua cổ người thanh niên đã hơn ba ngàn tuổi đó, làm anh khẽ cục cựa trong giấc ngủ và ôm cậu chặt hơn một chút. Thái Dương mỉm cười trong vòng tay đó và để hơi ấm cùng nhịp tim của Quetz ru vào giấc ngủ, không để ý nụ cười trên môi anh khi cái đuôi dài kéo chăn đắp lên cả hai rồi cuộn quanh họ. Anh dụi môi lên trán cậu nhóc và khẽ nói trước khi nhắm mắt lại:

– Chúc ngủ ngon Thái Dương.

***

Quetz khỏi giật mình tỉnh dậy khỏi giấc ngủ ngon lành, mắt anh nhắm nghiền, tiếp tục ôm cái thứ mềm mềm âm ấm trong lòng mình. Anh chợt nhận ra tay trái của mình đã mất cảm giác, như thể nó không còn ở đó nhưng rõ ràng anh nghe thấy tiếng đập mỗi khi anh nhấc lên hạ xuống. Cái thứ mềm mềm âm ấm đó cục cựa trong lòng Quetz, những sợi tóc cạ vào mũi anh khiến anh khụt khịt mũi. Cánh tay trái của anh nhói lên khi thứ đó di chuyển một chút, giải phóng các mạch máu bị nghẽn làm các ngón tay của Quetz thốn tê tái.

Anh quái nhân chớp chớp mắt và gãi đầu, ký ức từ lúc nhanh chóng quay lại khiến anh nhìn xuống và mỉm cười. Thái Dương vẫn còn đang ngủ li bì, một tay cậu đặt lên ngực cả hai, một tay quàng qua cổ Quetz như thể đang ngăn không cho anh rời khỏi giường, rời khỏi cậu. Anh mỉm cười và đặt tay lên cổ tay cậu nhóc, chầm chậm gỡ cánh tay cậu khỏi và mình rồi hơi ngồi dậy, ngắm nhìn Thái Dương vẫn đang ngủ.

Như thể biết được ý đồ của anh, Thái Dương nhăn mặt và vươn tay ra, cánh tay cậu nhóc ghì chặt lấy cổ anh mà kéo xuống. Quetz khẽ cười khúc khích khi cậu nhóc dụi mặt vào ngực và cổ anh, mái tóc của cậu cạ vào da khiến anh cảm thấy nhồn nhột.

– Cái thằng này. – Quetz khẽ nói và dụi môi lên giữa hai mắt Thái Dương khiến cậu mỉm cười.

Cạ mặt lên mái tóc trắng của cậu nhóc, Quetz hít vào mùi thơm của nước suối núi và của lá cây mới rụng. Nó là một mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng và man mát hòa cùng với mùi đặc trưng của Thái Dương, tạo thành một thứ mê dược khiến anh không thể dứt ra được. Một tay Quetz đan vào mái tóc màu trắng bạch, tay còn lại nắm lấy lưng áo của cậu bé, mắt anh nhắm nghiền, mặt dụi vào mái tóc đó. Đôi môi lạnh ngắt của anh mút từng sợi tóc óng ánh, nếm vào hương vị ngọt ngào của chúng, biết rằng đây chỉ là một dư vị của làn da bên dưới. Anh đặt Thái Dương nằm ngửa ra trên tấm chăn da, cái đuôi dài của anh quất qua quất lại trong không khí một cách hào hứng khi môi anh chạm xuống trán của cậu nhóc. Đôi môi xám ngắt mở ra, giải phóng hơi thở nóng hôi hổi và để lộ hàm răng trắng của Quetz. Anh chàng quái nhân nhấc đầu lên khỏi khuôn mặt nhỏ bé bên dưới, cái lưỡi rắn của anh thè ra bên dưới cái lưỡi người, quét lên làn da trắng, nếm từng phân tử mùi trên hai đầu lưỡi chẻ đôi.

Quetz hạ đầu xuống, để cái lưỡi người của mình nếm gò má của Thái Dương, toàn thân anh nóng rực khi cái vị đó lan từ lưỡi tới não anh. Nó mang vị lạt của da nhưng lẫn trong đó là vị của lá cây rừng mới rụng, pha lẫn với một vị ngọt dịu nhẹ. Lưỡi và môi của anh quái nhân di chuyển từ mặt tới tai của cậu bé, không ngừng nếm cái mùi đó, từng hơi thở của anh phả vào vành tai cậu nóng hổi.

– Anh…Keto…

Tiếng gọi nhỏ bé, thẹn thùng và đầy sợ hãi đó làm Quetz dừng lại, đầu lưỡi anh vẫn còn đặt trên vành tai cậu nhóc, nhưng giờ anh có thể cảm thấy nó. Trong bàn tay và trên đầu lưỡi của anh, anh có thể cảm thấy cơ thể Thái Dương run lẩy bẩy bên dưới đầy sợ hãi. Tai anh giờ nghe thấy tiếng khóc thút thít bật ra giữa đôi môi của cậu, đôi môi mà anh luôn muốn thấy một nụ cười xuất hiện. Ngực Quetz giờ có thể cảm thấy đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy áo anh, bấu vào da, cố một cách tuyệt vọng và yếu ớt để đẩy anh ra.

Quetz chợt giật mình khi một giọt nước mắt lăn xuống, chạm vào má mình, cảm giác như bị điện giật tràn qua cơ thể anh khiến anh ngồi dậy, lưng ép sát vào khung giường. Từng hơi thở của anh vẫn nóng hổi, nhưng thay vì trống rỗng và thèm khát, miệng và cổ họng anh nghẹn ứ vị đắng nghét của sự hối hận và tội lỗi. Mắt anh mở to, chết lặng nhìn Thái Dương đang ngồi đối diện mình, hai chân cậu thu lại dưới chiếc chăn da, đôi mắt tím đẫm đầy nước của cậu chứa đầy sợ hãi và một thứ gì đó Quetz không nhận ra. “Mình đã làm gì thế này?” Chàng quái nhân nghĩ, nước mắt của sự hối hận đọng lại trên khóe mắt anh khi anh thấy Thái Dương như thế này: sợ hãi, nghi ngờ và có lẽ đang khinh bỉ anh.

– Thái Dương…anh… – Quetz nói và vươn tay về phía cậu nhóc.

Đáp lại lời anh là biểu cảm của sự sợ hãi tột độ, cậu bé ngay lập tức thu người lại trong bóng tối, một tiếng thở gấp gáp khiến Quetz dừng lại. Quetz rụt tay và cổ lại, đuôi cuộn quanh mình trong sự hối hận và lo lắng. Anh đã nghĩ gì vậy chứ?! Đáng lẽ anh phải bảo vệ Thái Dương chứ không phải lợi dụng cậu! Một chút nữa thôi dục vọng đen tối của anh đã có thể làm hại cậu bé này!

Ý nghĩ rằng chính anh sẽ làm hại Thái Dương khiến Quetz run bần bậc, hơi thở của anh trở nên gấp gáp khi ánh mắt của cậu bé nhìn anh đầy sợ hãi và nghi ngờ. Với đôi mắt vẫn không rời khỏi cậu bé tóc trắng, anh quái nhân đặt tay xuống sàn và từ từ di chuyển trên cả tứ chi ra khỏi giường, cái đuôi dài cụp giữa hai chân. Nước mắt ứa ra từ hai khóe mắt anh khi anh để ý Thái Dương vẫn đang nhìn theo mình, biểu cảm của cậu vẫn không hề thay đổi. Quetz nghiến chặt răng và chạy ra khỏi cửa, vào trong màn đêm trên tứ chi khi Thái Dương đưa tay ra định nói gì đó, chỉ kịp nghe tiếng gọi tên mình bằng giọng nói hơi cao của cậu bé tóc trắng:

– Anh Keto!

Tuyết là thứ đầu tiên hai bàn tay của Quetz chạm phải khi anh phóng ra ngoài khiến anh lún xuống tới tận khủy tay. Anh chật vật kéo tay mình khỏi đống tuyết trắng xóa và bắt đầu chạy, mặc cho những bông tuyết vẫn đang rơi xuống cắn những nhát lạnh ngắt vào phần da không được bảo vệ của anh. Móng vuốt bấu vào tuyết, đẩy Quetz đi với từng sải chân dài, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Khu rừng. Khu rừng. Anh phải vào rừng. Anh cần phải vào rừng. Ý nghĩ đó thôi thúc Quetz chạy qua những thân cây phủ tuyết, để lại các dấu chân ba ngón và những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt hổ phách của anh.

Các cành cây thấp quất vào người, tay và chân Quetz khi anh chạy băng băng giữa chúng, để lại những vết xước dưới lớp da rách. Anh tiếp tục chạy, đôi mắt đầy sợ hãi của Thái Dương ám ảnh tâm trí anh, ép anh không được dừng lại dù hai chân anh đã bắt đầu đau nhức do chạy trong tuyết. Tầm nhìn của Quetz trở nên mờ đi vì lạnh, anh cảm thấy chân mình đang đông cứng lại, vấp vào nhau khiến anh ngã nhào mấy lần trước khi dừng lại giữa một khoảng đất trống. Anh khụy xuống tuyết, để những tinh thể trắng lạnh ngắt đang rơi xuống chất cao dần quanh mình.

Quetz nghiến chặt răng, một tay bấu lên ngực anh nơi Thái Dương đã đặt lên, móng vuốt của anh quắp vào khiến máu nhỏ từng giọt xuống. Anh ngửa cổ gào lên với đôi mắt đẫm nước, nước mắt chảy thành dòng xuống hai má anh khi anh khóc nức nở như một đứa trẻ mất mẹ. Trong đầu anh lại hiện lên câu hỏi đó: Anh đã làm gì thế này? Quetz đã để dục vọng của mình lấn át lý trí, trong vô thức anh đã suýt chút nữa xâm hại người duy nhất không coi anh như một con quái vật. Tâm trí Quetz trở nên rối nùi với một rừng câu hỏi. Thái Dương liệu có còn nhìn anh như trước không? Liệu mọi chuyện có thể trở lại bình thường không? Liệu cậu còn muốn đi với anh không?

Quetz ngửa cổ khóc nấc khi tuyết vẫn tiếp tục rơi, ánh trăng lấp ló sau những đám mây là thứ duy nhất rọi lên anh làm những giọt nước mắt mặn chát lấp lánh trước khi rơi xuống. Anh ngồi như vậy không biết bao lâu, lạc mất chính mình trong những dòng suy nghĩ, thậm chí anh còn không biết mình đã ngừng khóc từ bao giờ, chỉ nhìn về phía mặt trăng bằng đôi mắt vô hồn và ảm đạm.

– Anh Keto…

Giọng nói đó, giọng nói thánh thót như mật rót vào tai đó của Thái Dương khiến Quetz giật mình khỏi trạng thái đó. Mắt anh mở ra, giật giật với những thắc mắc và lo lắng. Anh không dám quay đầu lại, anh không thể quay đầu lại, không thể nhìn vào đôi mắt màu tím trong sáng kia, anh sợ thứ anh sẽ thấy nếu anh nhìn vào hai tấm gương tím đó. Tiếng bước chân đầy do dự tiến tới gần khiến Quetz cảnh giác nhưng không phải để đánh nhau. Anh nhấc đôi chân lạnh cóng khỏi tuyết và bắt đầu bước từng bước nặng trĩu xa khỏi tiếng bước chân đó khi đôi mắt của anh lại ngấng lệ.

– Anh Keto, đừng…

– Tránh xa ta ra. – Quetz gầm gừ đầy đe dọa, cố giữ cho giọng mình không run.

– Anh Keto… – Bàn tay bé nhỏ vươn ra chạm vào tay anh như thể câu nói vừa rồi không hề chạm đến tai cậu.

– Đã bảo tránh xa tao ra! – Quetz gầm lên, anh quay người lại và nhe hàm răng trắng ra trước mặt cậu nhóc tóc trắng, từng hơi thở của anh nghẹn ứ với nỗi đau. Cố không nhìn vào đôi mắt tím của cậu, anh gào lên: – Làm ơn tránh xa tao ra đi! Tao là một con quái vật! Tao sẽ làm hại mày đó!

Như thể bị xúc phạm bởi câu nói của Quet, đôi mắt của Thái Dương mở to trong vài giây trước khi cậu gào vào mặt anh:

– Thì sao chứ?! Em không quan tâm anh là quái vật! Anh cũng giống như em vậy! – Để chứng minh cho câu nói của mình, Thái Dương cầm lấy tay Quetz và đặt lên ngực mình, tay còn lại đặt lên ngực anh để cả hai cùng cảm nhận nhịp tim của nhau, cảm nhận sức sống và hơi ấm. Cậu ngước nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ và đầy nỗi bức xúc rồi nói với giọng chua chát: – Thấy không?! Chúng ta giống nhau mà! Nếu anh Keto là quái vật thì…thì em cũng là quái vật giống anh!

Quetz đứng chết lặng khi bàn tay nhỏ bé của Thái Dương đặt lên ngực mình, đôi mắt ướt của anh hết nhìn bàn tay đó lại nhìn vào đôi mắt tím của cậu. Một lần nữa hai chân Quetz mất hết tất cả sức lực, chúng khụy xuống tuyết khiến mặt anh gần như chạm vào vai Thái Dương. Nhưng cậu không bỏ chạy, mặc cho hơi thở của Quetz phả lên vai mình, làm cậu nhớ lại lúc nãy.

– Tại…sao? – Quetz khẽ hỏi dưới từng hơi thở.

– Gì ạ? – Giọng của Thái Dương giờ không còn tức giận, chỉ còn lại nỗi lo lắng.

– Sao…nhóc lại nói vậy? – Quetz ngẩng khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt lên nhìn cậu nhóc trước mặt mình. – Nhóc không hiểu chuyện lúc nãy sao?

– Em…em hiểu. – Thái Dương ấp úng, mặt cậu hơi đỏ lên.

– Thế nhóc còn muốn theo ta làm gì!? – Quetz hỏi lớn, hai tay anh run lên, cố không vươn ra ôm lấy cậu nhóc. – Nếu đã hiểu việc đó tại sao nhóc không hiểu nó kinh tởm như thế nào?! Ta…ta…là một con…

Bàn tay nhỏ bé thu lại thành nắm đấm và bay thẳng vào mặt Quetz với một tiếng “huỵch”. Anh nháy mắt, khuôn mặt anh chỉ bị lệch một chút bởi cú đấm yếu ớt, đầy đau khổ và uẩn ức của Thái Dương. Mắt anh nhìn cậu nhóc, nắm đấm của cậu vẫn còn trên mặt anh, run lẩy bẩy vì đau.

– Thì đã sao? – Thái Dương hỏi với giọng run run qua những giọt nước mắt. – Anh là quái vật thì đã sao?! Bộ anh bị coi là điềm gỡ hả?! Bị bắt nạt suốt nhiều năm liền hả?! Anh có biết cảm giác bị kỳ thị đó như một con quái vật đó như thế nào không?! – Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của Thái Dương khi cậu để đầu mình đặt lên vai Quetz, cậu muốn cảm nhận cái ôm an ủi của anh, người duy nhất ngoài Lợi và Mỹ Nguyệt không phân biệt đối xử cậu. Cậu vừa nói vừa khóc nấc từng tiếng: – Em hiểu việc đó không nên xảy ra… Nhưng…nhưng anh đâu cố ý… Chỉ tại em…bắt anh phải ngủ cùng… Em xin lỗi… Em xin lỗi mà… Vì vậy…đừng bỏ rơi em…

Cảm nhận từng tiếng nấc của Thái Dương, Quetz đờ người ra, sao anh có thể ích kỷ như vậy? Anh đã không nhận ra cậu đã cô độc như thế nào trong ngôi làng đó, anh thậm chí còn thấy vài kẻ thở dài mừng rỡ vì anh sẽ mang cậu theo. Suốt mười mấy năm Thái Dương đã phải trải qua nhiều đau khổ và kỳ thị. Và vì gì chứ? Màu tóc và mắt khác thường? Trong khi đó Quetz ở ru rú trong rừng, được thú rừng bầu bạn, thậm chí những thợ săn con người cũng không ngại ngần giao du với anh. Anh quàng tay ôm chặt lấy Thái Dương vào lòng, đầu anh cạ vào đầu cậu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé đó.

***

– Họ kìa! – Lợi kêu lên khi thấy Quetz đang bế Thái Dương bước ra từ khu rừng, ngay lập tức Mỹ Nguyệt, ông Jyorim và bà O’Hara chạy tới bên họ và bắt đầu hỏi dồn.

– Thái Dương! Em có sao không?!

– Quetz, sao đi ra ngoài mà không mặc áo choàng gì hết vậy?

– Lại còn làm rầm rầm khiến người ta giật mình!

– Tôi xin lỗi đã làm mọi người lo lắng, lúc nãy có vài…vấn đề cần giải quyết gấp, Thái Dương vì lo lắng nên chạy theo thôi, không sao đâu. – Quetz cười khổ cố giải thích trong khi Thái Dương vẫn im như thóc, tay nắm chặt lấy áo anh.

Trong khi Lợi và hai ông bà lão gật đầu tin vào lời anh, Quetz không thể không để ý rằng Mỹ Nguyệt đang nhìn cả hai với ánh mắt nghi ngờ. Thái Dương chợt ngáp dài và dụi đầu vào ngực anh khiến anh thở dài, trời vẫn còn tối và một đêm như thế này là quá sức đối với cậu. Quetz vừa định mở miệng ra xin phép về ngủ trước thì các giác quan của anh bắt được một thứ gì đó khác thường từ chỗ trại. Nó quen thuộc nhưng cũng thật lạ lẫm, anh có cảm giác như anh đã thấy một thứ tương tự, nhưng thứ này gần như khác hẳn với nó tuy vẫn có điểm tương đồng.

– Anh Quetz, có chuyện gì vậy? – Lợi là người đầu tiên nhận ra biểu cảm khác thường của anh quái nhân.

– Thái Dương, dậy đi. Dậy. – Thay vì trả lời câu hỏi của Lợi, sự chú ý của Quetz dồn vào Thái Dương đang lim dim trong tay mình.

– G-gì ạ? – Cậu nhóc tóc trắng giật mình dụi mắt.

– Chạy vào nhà ông Jyorim và khóa cửa lại, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng mở cửa cho tới khi anh gọi, hiểu không? – Quetz vừa giải thích vừa đặt cậu nhóc xuống, anh quay sang ông Jyorim: – Jyorim, bảo vệ lũ nhóc tốt vào.

– Bảo vệ? – Lợi nhướng mày hỏi. – Nhưng tụi em có thể chiến đấu! Tụi em sẽ gi…

Một con ngựa bay qua không trung và đâm sầm xuống cạnh họ khiến cậu im bặt. Ông Jyorim và bà O’Hara vừa kéo tay lũ nhóc vừa hớt hãi hối chúng đi nhanh, chỉ kịp để Quetz và Thái Dương trao nhau một cái nhìn lo lắng trước khi Quetz túm lấy thanh kiếm của mình và chạy đi.

Chỗ trại bắt đầu náo loạn khi con quái vật theo sau là một đám người khoác da thú đen tàn sát những người lữ hành, thậm chí các thợ săn và chiến binh cũng không thể cản được chúng. Con quái cao bằng cả căn nhà đi từng bước khó khăn trên đôi chân đầy mắt, miệng và xúc tu đen mọc ra từ các vết cắt trên người chúng. Đầu nó như đầu người bình thường, nhưng mọi bộ phận đều bị xáo trộn bởi những con mắt mọc ra từ một bên và phía sau đầu,. Nơi đáng lẽ ra là mặt xuất hiện một đường cắt dài, bên trong là nhiều cái xúc tu đen ngòm, ngoe nguẩy trong không khí một cách mù lòa. Cánh tay phải của nó gần giống tay người, nhưng bàn tay rách ra, để lộ những cái xúc tu dài. Cánh tay trái của nó tách thành bốn cái xúc tu lớn ở khủy tay, vung qua vung lại hất bay các căn nhà xung quanh.

Con quái gào lên bằng những cái miệng của nó, không để ý bóng người phía sau với thanh kiếm ánh sắc xanh lá nhảy qua đầu của nó với những sợi cước óng ánh. Nó chợt cảm thấy cơ thể mình cứng lại, máu đen chảy ra từ các vết thương mảnh trước khi tầm nhìn của nó như bị thay đổi. Bọn áo đen bên dưới hốt hoảng kêu lên khi con quái thú ngay lặp tức bị cắt thành từng khúc và rơi xuống đầu chúng. Lưỡi kiếm xanh và dây cước quắc lên trong ánh lửa, hất tung và cắt xé bọn người áo đen từng tên một. Nhìn thấy những kẻ cùng hội bị tàn sát, gã cuối cùng tự rút dao đâm vào ngực mình rồi ngã xuống trước bàn chân ba ngón của Quetz.

– Ái chà… – Một giọng nói điềm tĩnh vang lên từ phía sau lưng Quetz. – Ta được kể là ngươi biết cách xuất hiện, nhưng nếu ta biết ngươi sẽ làm như thế này thì ta đã mang theo vài con Shub-Goth nữa rồi.

– Ngươi chuẩn bị như vậy cho ta à? – Quetz hỏi, máu đen nhỏ xuống từ kiếm và bàn tay anh. Anh quay người lại, nhìn kẻ mặc áo khoác da thuộc với những sợi dây nịch ngang ngực, đôi chiếc khuyên tai vàng của gã lấp lánh bên dưới chiếc mũ rộng vành không sáng bằng đôi mắt xanh lục. – Ngươi là ai vậy? – Anh hỏi.

– Ta là Kezaq Ahambra. – Gã đội nón rộng vành nói, hàng ria mép mỏng dính rung rinh với mỗi từ phát ra từ môi gã. – Nhưng ngươi có thể gọi ta là Kez Hào Hoa. Ta có thể đã lan tin cho bọn mộ đạo thờ Shub Niggurath ở quanh đây rằng nếu bắt được ngươi, ta sẽ nhờ Shub ban cho chúng sự bất tử.

– Và chúng tin luôn vậy hả? – Quetz nhe răng mỉm cười đầy thích thú.

– Tin sái cổ ấy chứ. – Kezaq đáp.

– Ôi thằng khốn mưu mẹo. – Quetz đưa tay lên đặt ngang đầu, anh ngửa cổ cười khà khà trước sự ngu muội của bọn chúng. Anh quái nhân hạ tay xuống và quay mặt lại nhìn Kezaq với ánh mắt khát máu và hỏi: – Thế ngươi muốn gì nào?

– Ta muốn chơi bài với ngươi ấy mà Chico Mutante. – Kezaq đáp, trong tay gã đã xuất hiện một thẻ bài đỏ rộng bằng một lóng tay và dài chừng mười phân, được vẽ đầy những đường vẽ ngoằn ngoèo.

– Ố ồ! Chơi tổ tôm hử? – Quetz ngạc nhiên hỏi.

– Không, cái này giống chặt tôm hơn!

Thẻ bài được phóng khỏi tay Kezaq, bay vù vù qua không trung tới chỗ Quetz đang mỉm cười đầy phấn khởi, đây là thứ mà anh đang mong đợi.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Lửa cháy tí tách trong lò sưởi, thắp sáng căn phòng tối tăm chỉ có một cánh cửa và một cửa sổ. Ánh sáng cam đó in lên bức tường cạnh chiếc chiếu da một chiếc bóng nhỏ thó đầu hơi gục xuống đầy sầu muộn và lo lắng. Cậu nhóc tóc trắng nhìn anh thanh niên đang nằm bất tỉnh trong chiếc chăn ga, mắt, tai và cổ anh quấn đầy vải băng dính máu như một xác ướp. Cậu đưa tay lên dụi mắt rồi tiếp tục nhìn chăm chú vào khuôn mặt xám nhạt của người đang nằm, quan sát từng nhịp thở của anh. Từng nhịp thở đều đặn yếu ớt của người trong chăn khiến cậu nhóc tóc trắng cảm thấy vô cùng căng thẳng. Cậu biết anh đang trong trạng thái cực kỳ yếu, bất cứ thay đổi nào cũng có thể khiến tình trạng của anh tệ hơn.

– Cháu nên nghỉ ngơi chút đi. – Ông Jyorim đẩy nhẹ cánh cửa vào.

– A. Ch-cháu chào ông. – Thái Dương giật mình và dụi đôi mắt mệt mỏi của cậu. Cậu nhìn xuống Quetz đang nằm bất tỉnh trong chăn, nước mắt cậu hơi ứa ra khi cậu nói: – Cháu không ngủ được, lỡ anh Keto có chuyện gì…

– Quetz mạnh mẽ lắm, anh ta sẽ qua khỏi thôi. – Ông Jyorim đặt chén cơm với dĩa thịt xuống cạnh Thái Dương rồi ngồi xuống. – Thành thực mà nói đây không phải là lần đầu tiên Quetz bị như vậy.

– Sao ạ? – Thái Dương quay phắt sang ông lão, đôi mắt thâm quầng của cậu mở to trong sự ngạc nhiên.

– Nhiều năm trước Quetz cùng ta và Quang đã tìm thấy tòa nhà đó. – Ông Jyorim bắt đầu kể rồi đưa một cái tẩu thuốc bằng gỗ lên hút. – Cả ta và Quang đều tưởng nó là nơi ở của bậc thần thánh nào, nhưng Quetz lại nghĩ là các Cựu Nhân đã xây nó, hoặc đã giúp xây nó.

– Chuyện gì đã xảy ra ạ? Có thứ gì trong đó? – Thái Dương rướn người qua ông lão hỏi dồn dập.

– Hừm…khó nói lắm cháu. – Ông Jyorim thở dài khiến khói bay ra. – Khi cánh cửa đó mở ra, bọn ta cảm thấy một thứ khủng khiếp đang trú ngụ trong đó, thậm chí Quetz cũng đã định đóng cánh cửa lại ngay khi nó vừa mới hé ra. Nhưng anh ta đã không làm, thay vào đó Quetz bước thẳng vào bóng tối chỉ để chạy ra vừa la hét vừa tự cào cấu mình trong điên loạn.

– Thật vậy ạ? – Thái Dương nhìn sang Quetz đầy lo lắng.

– Ừ. – Ông Jyorim đáp. – Cả ta và Quang cực khổ lắm mới giữ được cậu ta lại, một mình cháu làm vậy cũng hay thật đó. Suốt hai ngày liền Quetz tự nhốt mình trong phòng, chỉ đi ra ngoài khi cần thiết, miệng lúc nào cũng lầm bầm những cái tên mà ta chưa từng nghe qua.

– Rốt cuộc anh ấy đã thấy gì ạ? – Thái Dương hỏi khi ánh lửa bắt đầu lụi dần, bóng của hai người in lên tường và nhảy múa như những hồn ma.

– Thứ đó…không thể…tả…được… – Quetz chợt thều thào với giọng khàn khàn, ngực của anh nhô lên xẹp xuống với từng hơi thở nặng nề đầy đau đớn.

– Anh Keto! – Thái Dương kêu lên.

– Quetz! – Ông Jyorim cũng rướn người tới. – Cậu đừng cố cử động, cậu bị thương nặng lắm, thậm chí với khả năng tự hồi phục cũng không đủ đâu.

– Vết thương của tôi… – Quetz vừa thở vừa nói đầy mệt mỏi nhưng nghe thì cũng khá hơn một chút. – …mười phần…thì cũng lành hết tám…chín phần…

– Nhưng anh không được rời khỏi đây! – Thái Dương kêu lên, hai tay cậu nắm chặt lấy ống quần. Tiếng nói của cậu nhóc trở nên đứt quãng với những tiếng nấc nghẹn. – Em…không muốn anh…

– Thái Dương…nín đi. – Quetz nhẹ nhàng đặt cánh tay quấn băng lên gò má đẫm nước mắt của Thái Dương, dù mắt anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, anh vẫn có thể thấy lờ mờ qua lớp vải Thái Dương đang cầm lấy tay anh.

– Ông Jyorim! Ông Jyorim! – Lợi chạy vào, suýt chút nữa trượt chân trên sàn gỗ, cậu nhóc vừa thở vừa nói: – Anh…Quetz… Anh ấy…sao rồi ạ?

– Anh mày…vẫn ổn… – Quetz nói và ho sù sụ, cơ thể anh giật lên dưới chăn khiến Thái Dương điếng người vì lo lắng.

– Anh cố nằm im đi! – Cậu nhóc tóc trắng kêu lên, một tay giữ lấy bàn tay Quetz, tay kia đặt lên ngực anh.

– Không sao…ngứa họng thôi… – Anh quái nhân lầm bầm, cố điều chỉnh lại nhịp thở. Anh đưa tay kia lên gỡ vải băng khỏi mắt, để lộ những vết cào đã gần lành da. Anh quay qua nhìn Thái Dương với đôi mắt hổ phách của mình và mỉm cười, ngón tay cái vuốt ve gò má cậu.

– Anh uống nước không? Em lấy cho! – Thái Dương định đứng dậy nhưng bàn tay của Quetz đã giữ lấy vai cậu.

– Không khát. – Quetz thều thào rồi nhìn lên trần nhà, đầu óc anh trở nên mông lung trong hơi ấm của ngọn lửa đang tàn và tiếng gió tuyết ngoài cửa sổ. Thế cũng tốt, Quetz thực sự muốn quên đi những thứ anh đã thấy, cái…“thứ” đó và những thứ nó đã cho anh thấy.

– Anh Quetz này. – Lợi bước tới chỗ Thái Dương và ngồi thụp xuống cạnh cậu. – Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?

Đáp lại câu hỏi của Lợi là sự im lặng đến rợn người của Quetz, mắt anh vẫn dán vào trần nhà, tai của anh cũng không giật giật như mọi khi, như thể anh không còn nghe hay nhìn thấy gì nữa. Bàn tay của Quetz đưa lên, năm ngón tay dài vươn ra như những cánh hoa xám. Từ các đầu ngón tay của anh quái nhân, các sợi dây cước xuất hiện, óng ánh trong ánh lửa và vươn tới trần nhà gỗ. Anh chầm chậm ve vẫy các ngón tay khiến dây cước quét qua lớp gỗ, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Các mảnh gỗ vụn rơi xuống khi những sợi cước hoàn thành bức khắc và từ từ quay lại ngón tay của Quetz. Các ngón tay của anh thu lại, chỉ để ngón trỏ đang chỉ về hướng bức khắc trên trần nhà. Thái Dương và Lợi nhìn lên, ngắm nghía và thắc mắc về hình dạng của nó. Ở chính giữa là một đốm tròn với ba cánh hoa đặt không đối xứng sang một bên, tỏa ra xung quanh là ba cái xúc tu cong vòng. Quetz đặt tay xuống và trở người ngồi dậy một cách khó khăn, mặc cho Thái Dương, Lợi và Jyorim ngăn cản.

– Anh Keto! Không được! – Thái Dương kêu lên, tay cậu ôm lấy Quetz cố ngăn không cho anh đứng dậy.

– Không sao…anh không sao. – Quetz đứng dậy một cách khó khăn, để lộ cơ thể quấn băng của anh. Anh đưa tay rờ lên gáy nơi mái tóc dài đang rũ xuống và lầm bầm: – Vướng víu quá.

Quetz cầm lấy một miếng vải vụn và xé nó thành một sợi vải dài rồi đưa tay ra sau vén tóc lên. Thái Dương tròn mắt khi thấy Quetz buộc mái tóc dài của anh thành một cái đuôi ngựa giống của cậu, nó dài hơn và ở gần gáy chứ không ở ngay sau đầu. Cầm lấy thanh kiếm của anh, Quetz dùng nó như một cây gậy để đứng dậy, mắt anh chợt nhận ra thứ gì đó không bình thường.

– Thứ đó…làm gì ở đây? – Anh hỏi, tay chỉ vào thanh kiếm thứ hai giống y như của Quetz nhưng cả vỏ và lớp vải quấn cán kiếm đều mang màu nâu đỏ.

– Anh…đem theo nó, cùng với thanh kiếm này. – Thái Dương nói rồi cầm thanh kiếm màu tím lên, nó ngắn hơn so với thanh kiếm của Quetz nhưng đối với cậu nó khá là vừa vặn, như thể nó ai đó đã tính toán trước việc Thái Dương sẽ sử dụng nó. Cậu nhóc nhìn Quetz, anh đang dán mắt vào thanh kiếm với vẻ mặt lưỡng lự và lo lắng. Thái Dương chầm chậm đi tới chỗ Quetz và hỏi nhỏ: – Anh Keto?

– Không có gì đâu. – Quetz lầm bầm và mặc chiếc áo da mới vào, vải cạ vào các vết thương khiến anh hơi nhăn mặt. Anh quay sang Jyorim và hỏi: – Chắc là đoàn xe của Triệu Vũ đi rồi nhỉ?

– Thực ra là không. – Ông Jyorim đứng dậy, ông vừa vuốt bộ râu của mình vừa nói: – Hắn nói vì có trục trặc nên phải ở đây thêm vài ngày, vài người trong đoàn bị bệnh.

– Bệnh? Bệnh thế nào? – Quetz hỏi, mắt anh nheo lại còn tay thì nắm chặt lấy thanh kiếm.

– Bình tĩnh nào Quetz. – Ông Jyorim xua tay. – Chỉ là bệnh cảm thông thường thôi, không phải do thứ đó đâu.

– Tôi không biết, Jyorim. – Quetz đáp, anh đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài khu trại, gió đã ngừng nhưng mọi thứ đã chìm trong tuyết, đặc biệt là những ngồi nhà dưới chỗ thấp. Quetz liếc nhìn quanh một vòng và nói bằng giọng lo lắng: – Lần này tôi đã mở cửa hơi lâu, thứ gì đó đã có thể lọt ra ngoài.

– Em…đâu thấy thứ gì đâu. – Thái Dương nói lí nhí, tránh làm Quet giật mình.

Trái với suy nghĩ của cậu rằng Quetz sẽ nổi đóa lên và nói cậu ngu ngốc tới lúc nào, anh chỉ đứng im, đôi tai dài nhọn giật giật với từng âm thanh nhỏ. Quetz quay mặt qua nhìn mọi người và tiến tới chỗ Thái Dương, anh hơi cúi xuống và cầm bàn tay đang giữ thanh kiếm của cậu lên. Anh cầm cán kiếm và từ từ rút ra, lưỡi kiếm màu tím nhạt quắc lên trong sắc lửa khi Thái Dương đưa nó lên, trầm trồ vì vẻ đẹp của nó. Cậu lại nhìn Quetz, không hiểu hành động này có liên quan gì tới câu nói của cậu.

– Nghỉ ngơi chút đi, mai chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập. – Quetz nói rồi bước ra ngoài, đôi chân của anh hơi loạng choạng làm anh phải vịn lấy tường.

– Anh Keto! Anh đi đâu vậy? – Thái Dương hỏi lớn rồi tra kiếm vào vỏ.

– Đi…săn. – Quetz lưỡng lự đáp, anh cố giữ thăng bằng ở cửa, tay anh run lên vì cố quá sức. Chợt anh đưa lên che miệng và ho một tiếng, máu chảy qua các kẽ ngón tay và nhỏ lên sàn gỗ.

– Anh Keto! – Thái Dương chạy tới nhưng bàn tay của Quetz đã đặt lên ngực cậu và nhẹ nhàng đẩy cậu ra. Trong chớp mắt, nỗi sợ rằng Quetz coi mình là một gánh nặng đập vào tâm trí cậu nhóc tóc trắng. Cậu hỏi nhỏ bằng giọng run run: – Anh Keto?

– Ở lại đây. – Quetz từ từ quay người lại một cách khó khăn, anh khụy một gối xuống trước mặt Thái Dương, một tay nâng cằm cậu lên làm mắt cả hai khóa vào nhau. Quetz nói bằng giọng khàn khàn: – Nếu có chuyện gì xảy ra với em…anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

– Nhưng…nhưng… – Thái Dương lắp bắp, hai bàn tay cậu siết chặt vào vỏ và cán kiếm.

Quetz nhắm mắt lại, bàn tay anh đặt lên tay phải đang run lẩy bẩy của Thái Dương và nâng nó lên nhẹ nhàng. Ngón tay cái của anh xoa nhẹ những ngón tay của cậu nhóc và lên hòn ngọc tím trên chiếc nhẫn, đôi mắt anh cũng dán vào nó như thể bị thôi miên. Thái Dương khẽ kêu lên khi Quetz hơi kéo tay cậu, mặt cậu ửng đỏ khi cậu cảm thấy môi của anh cạ lên mu bàn tay mình. Trong một nhịp tim kéo dài tưởng chừng như vô tận, Thái Dương cảm thấy chỉ có cậu và Quetz, đắm mình trong cảm giác ấm áp khó tả. Cảm giác đó biến mất khi anh đứng dậy, phóng xuống nhà dưới, tấm áo choàng được kéo lên cơ thể trong khi anh đang chạy ra ngoài, để lại Thái Dương cứng người vì sốc. Cậu nhóc tóc trắng chỉ giật nảy mình khi bàn tay của ông Jyorim đặt lên vai mình, cậu giấu bộ mặt đỏ ửng của mình lên khi ông nói trấn an, tuy vậy giọng ông vẫn còn vương lại một chút lo lắng:

– Đừng lo Thái Dương, Quetz sẽ không sao đâu.

– Th-thật không ạ? – Thái Dương hỏi, cố quay đi chỗ khác.

– Ừ, ta…chắc. – Ông lão ngần ngừ đáp và vỗ vai Thái Dương. – Anh ta sẽ ổn thôi…ta hi vọng vậy.

***

Quetz đứng im như tượng giữa rặng thông phủ tuyết, ánh trăng bạc lấp lánh trên những tinh thể tuyết vừa rơi xuống, giấu đi những thứ kinh tởm bên dưới. Tai anh căng lên, dò tìm mọi tiếng động bất thường ngoài tiếng bọn thú sống trong tuyết và tiếng gió lùa qua các cành cây. Anh biết “chúng” ở đây, những vết chân dị dạng lún sâu vào tuyết và dấu mùi hăng và đắng nghét đó nồng nặc trong không khí lạnh của mùa đông. Đó là cái mùi hôi thối của một đống xác chất chồng lên nhau và phân hủy tới mức giòi bọ cũng ngán ngẫm, thật khó mà tin được thú rừng vẫn chịu được nó.

Một tiếng kêu vang lên rồi tắt ngúm khiến những con thú trong tuyết chạy loạn xạ trong các đường hầm mà chúng đã đào. Quetz nhìn xuống chân, mắt đảo qua đảo lại còn tai thì giật giật, cố định vị tiếng đó đã tới từ đâu. Tay anh từ từ đặt lên cán kiếm và rút nó ra khi mặt đất quanh anh rung lên như dư âm của một trận động đất nhỏ, nó biết anh ở đây và nó đang tới dần.

Quetz nhăn mặt khi anh vào thế chuẩn bị, các vết thương trên cơ thể anh vẫn chưa lành hẳn, chúng nhói lên với từng cử động, cơ hồ muốn rách ra nếu anh đi chuyển quá mức. Lắc đầu cố phớt lờ cơn đau, Quetz dán chặt mắt vào cánh rừng ngập ánh trăng nơi từng cây thông đổ xuống với âm thanh của hàng chục cái chân giẫm lên tuyết liên tục. Con quái vật hiện ra dưới ánh trăng, một thứ kinh tởm đáng lẽ ra không nên tồn tại. Sự tồn tại của nó như nhạo báng tự nhiên, nhìn vào nó là nhìn xuống vực thẳm của sự điên loạn, và xa hơn nữa. Dù đã nhiều lần đối đầu với những thứ này, Quetz vẫn không khỏi buồn nôn khi thấy một trong số chúng.

Hàng chục cái chân dê cong vẹo to như rễ cây đa cày vào tuyết, đan xen vào nhau một cách hỗn loạn khiến Quetz tự hỏi làm thế nào mà con vật đó không vấp ngã với mỗi bước đi. Trên những cái chân đó là một khối thịt ngắn ngủn, xám xịt với những cái miệng đầy răng như được chắp vá một cách ngẫu nhiên vào đó, ứa ra thứ chất nhầy màu xanh lá bốc mùi tởm lợm. Mọc ra từ tảng thịt dị hợm đó là vô số các xúc tu, chúng dài ngoằn, cong vòng và tẻ nhánh như các cành cây, vung qua vung lại như đang cố bắt một con mồi vô hình.

– Ọe! – Quetz nghiêng người nôn một bãi lên tuyết, anh chống kiếm đứng dậy, răng nghiến ken két trong sự kinh tởm và đau đớn. Đôi mắt hổ phách của anh nheo lại, cố không tập trung vào con thú khi nó kêu lên làm mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. – Kh-khốn nạn… – Anh lầm bầm.

-Tke’li rt’a shub hguha… – Con quái vật lầm bầm với những cái miệng của nó bằng một ngôn ngữ thượng cổ, âm vần chồng chéo lên nhau khiến Quetz không thể nghe được nó đang cố nói gì, dù anh cũng chả hiểu ngôn ngữ đó.

– Mày câm miệng sớm chừng nào…thì tốt chừng đó… – Quetz gầm gừ, tay anh nắm chặt cán kiếm rồi phóng thẳng tới chỗ con quái vật khi các xúc tu của nó vươn ra tấn công.

***

Tiếng sột soạt từ bên ngoài đánh thức Thái Dương khỏi giấc ngủ không mấy thoải mái, những hình bóng quái dị vẫn còn ám ảnh tâm trí cậu từ cõi mơ. Cậu nhóc dụi đôi mắt tím và ngồi dậy khỏi chăn, cố rướn người ra khỏi giường một cách nhẹ nhàng để tránh làm Lợi và Mỹ Nguyệt tỉnh giấc. Giường của Quetz vẫn trống không, Thái Dương không thấy dấu hiệu nào cho thấy rằng anh đã về và đi tiếp. Cảm giác lo lắng dần dần tụ lại bên trong Thái Dương khi tiếng sột soạt đó lại vang lên, cùng với nó là tiếng bước chân và tiếng của một cây gậy chống xuống tuyết.

Thái Dương nằm xuống, lắng nghe tiếng động đó tới gần cửa xe hơn cùng với tiếng thở hỗn hễn và tiếng lầm bầm đầy khó chịu. Đó là Quetz, anh đã về và anh đang bị thương nặng. Thái Dương đá tung chăn chạy ra khiến Mỹ Nguyệt giật mình tỉnh dậy còn Lợi thì nói mớ, đôi mắt tím của cậu chứa đầy lo lắng và vui mừng khi cậu mở cửa ra.

Một tay Quetz chóng thanh kiếm trong vỏ xuống tuyết, tay kia thõng xuống, máu rỉ rả từ một vết cắt dài nhưng nông trên vai anh nhưng may thay nó đang nhanh chóng lành lại. Thái Dương đỡ Quetz về giường, anh nhấc từng bước chân nặng nề trên sàn gỗ trước khi ngã xuống, kéo theo cả Thái Dương làm Mỹ Nguyệt điếng người.

– Anh Keto! Thái Dương! Hai người không sao chứ?! – Cô lay lay Quetz qua tấm áo choàng.

– Em…không sao. – Thái Dương ngóc dậy xoa đầu. Cậu cố kéo Quetz lên giường, mặc cho bả vai vẫn nhức nhối vì cú ngã. Cậu quay qua Mỹ Nguyệt và nói lớn: – Giúp em đẩy anh ấy lên với!

Mỹ Nguyệt gật đầu và cố đẩy cơ thể của Quetz lên giường, cố tránh hai bàn chân đang đạp lên sàn như thể đang dốc sức giúp cả hai. Mắt Quetz mở ra một chút, anh nghiến răng và chống tay đẩy cả người vào chiếc giường gỗ một cách khó khăn. Cả cơ thể của anh ngã xuống đánh thịch một tiếng, từng hơi thở của anh gấp gáp và ngắn vì kiệt sức nhưng ít ra ở đây anh có thể nghỉ ngơi tới khi sức lực quay trở lại. Quetz nghiến răng và nhăn mặt khi máu chảy ngược vào vết thương đang lành lại, quá trình này thực sự quá phiền phức. Đôi mắt anh chợt để ý thấy ánh mắt lo lắng của Thái Dương và Mỹ Nguyệt, anh mỉm cười trấn an cả hai rồi đập đập chóp đuôi như thể chứng minh sức mạnh của mình.

– Anh làm ơn nằm im đi! – Thái Dương nói bằng giọng gắt gỏng pha chút lo lắng, hai bàn tay cậu ấn lên vai và sườn Quetz cố giữ anh nằm im.

– Anh sẽ ổn thôi…hai đứa ngủ đi… – Quetz thều thào và nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng thở của ba đứa nhóc và của chính mình.

Thái Dương và Mỹ Nguyệt nhìn nhau một cách lo lắng trước khi Mỹ Nguyệt đứng dậy và leo lên giường, để lại cậu nhóc ngồi trước mặt Quetz. Cậu nhóc thở dài và nhích tới trước, tay cậu với ra sau đầu Quetz, nhẹ nhàng gỡ sợi dây buộc tóc ra, để mái tóc màu trắng bạc rũ xuống gối. Thái Dương nhẹ nhàng nằm xuống cánh tay đang vươn ra của Quetz, ngay lập tức cánh tay còn lại của anh ôm chặt lấy cậu khiến mặt cậu ửng đỏ. Cánh tay của anh chạy dọc lưng xuống chân Thái Dương, kéo chúng lên và đặt gác qua chân anh rồi lại đặt lên lưng cậu nhóc, giữ lấy cậu trong cái ôm ấm áp.

Mắt Thái Dương vẫn mở to, cậu không ngủ được, không phải là vì cái mùi máu thoang thoảng trong không khí, cũng không phải là vì cậu lo lắng cho Quetz. Cậu dụi mặt vào ngực và cổ anh, cố xua đi ký ức về ánh mắt lạnh ngắt, đầy đe dọa của anh. Thái Dương nhắm mắt lại, tay cậu nắm chặt lấy cổ áo của cả Quetz và chính cậu, môi mím chặt chặn tiếng nấc nghẹn ứ nơi cổ họng đang dồn lên.

– Thái Dương…

Giọng nói mơ màng của Quetz kéo Thái Dương khỏi những dòng suy nghĩ và nỗi sợ hãi, đôi mắt tím của cậu nhìn lên khuôn mặt đang say ngủ một cách yên bình của anh quái nhân. Hơi thở ấm áp thoang thoảng mùi bạc hà của Quetz lùa qua trán và tóc cậu, trong vô thức, tay của anh kéo cậu nhóc vào sát người anh hơn làm cằm của anh chạm vào trán cậu. Thái Dương điều chỉnh lại nhịp thở và để cơ thể thư giãn, cậu đặt tay vào giữa ngực cậu và Quetz, cảm nhận nhịp tim của cả hai đang đập. Trong bóng tối, vòng tay của anh quái nhân là thứ duy nhất khiến Thái Dương quên đi những phiền muộn, nó ấm áp, dịu dàng và thoải mái. Vòng tay đó đem đến cho cậu nhóc cảm giác bình yên mà cậu không hề biết tồn tại trước đây, làm dịu đi cơn bão trong tâm trí rối bời của cậu.

Nhưng Thái Dương biết khi Quetz thức dậy, anh sẽ rời khỏi cậu, để lại cậu một mình trong bóng tối lạnh lẽo. Ý nghĩ níu kéo anh khiến cậu nhóc quàng tay qua cổ người thanh niên đã hơn ba ngàn tuổi đó, làm anh khẽ cục cựa trong giấc ngủ và ôm cậu chặt hơn một chút. Thái Dương mỉm cười trong vòng tay đó và để hơi ấm cùng nhịp tim của Quetz ru vào giấc ngủ, không để ý nụ cười trên môi anh khi cái đuôi dài kéo chăn đắp lên cả hai rồi cuộn quanh họ. Anh dụi môi lên trán cậu nhóc và khẽ nói trước khi nhắm mắt lại:

– Chúc ngủ ngon Thái Dương.

***

Quetz khỏi giật mình tỉnh dậy khỏi giấc ngủ ngon lành, mắt anh nhắm nghiền, tiếp tục ôm cái thứ mềm mềm âm ấm trong lòng mình. Anh chợt nhận ra tay trái của mình đã mất cảm giác, như thể nó không còn ở đó nhưng rõ ràng anh nghe thấy tiếng đập mỗi khi anh nhấc lên hạ xuống. Cái thứ mềm mềm âm ấm đó cục cựa trong lòng Quetz, những sợi tóc cạ vào mũi anh khiến anh khụt khịt mũi. Cánh tay trái của anh nhói lên khi thứ đó di chuyển một chút, giải phóng các mạch máu bị nghẽn làm các ngón tay của Quetz thốn tê tái.

Anh quái nhân chớp chớp mắt và gãi đầu, ký ức từ lúc nhanh chóng quay lại khiến anh nhìn xuống và mỉm cười. Thái Dương vẫn còn đang ngủ li bì, một tay cậu đặt lên ngực cả hai, một tay quàng qua cổ Quetz như thể đang ngăn không cho anh rời khỏi giường, rời khỏi cậu. Anh mỉm cười và đặt tay lên cổ tay cậu nhóc, chầm chậm gỡ cánh tay cậu khỏi và mình rồi hơi ngồi dậy, ngắm nhìn Thái Dương vẫn đang ngủ.

Như thể biết được ý đồ của anh, Thái Dương nhăn mặt và vươn tay ra, cánh tay cậu nhóc ghì chặt lấy cổ anh mà kéo xuống. Quetz khẽ cười khúc khích khi cậu nhóc dụi mặt vào ngực và cổ anh, mái tóc của cậu cạ vào da khiến anh cảm thấy nhồn nhột.

– Cái thằng này. – Quetz khẽ nói và dụi môi lên giữa hai mắt Thái Dương khiến cậu mỉm cười.

Cạ mặt lên mái tóc trắng của cậu nhóc, Quetz hít vào mùi thơm của nước suối núi và của lá cây mới rụng. Nó là một mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng và man mát hòa cùng với mùi đặc trưng của Thái Dương, tạo thành một thứ mê dược khiến anh không thể dứt ra được. Một tay Quetz đan vào mái tóc màu trắng bạch, tay còn lại nắm lấy lưng áo của cậu bé, mắt anh nhắm nghiền, mặt dụi vào mái tóc đó. Đôi môi lạnh ngắt của anh mút từng sợi tóc óng ánh, nếm vào hương vị ngọt ngào của chúng, biết rằng đây chỉ là một dư vị của làn da bên dưới. Anh đặt Thái Dương nằm ngửa ra trên tấm chăn da, cái đuôi dài của anh quất qua quất lại trong không khí một cách hào hứng khi môi anh chạm xuống trán của cậu nhóc. Đôi môi xám ngắt mở ra, giải phóng hơi thở nóng hôi hổi và để lộ hàm răng trắng của Quetz. Anh chàng quái nhân nhấc đầu lên khỏi khuôn mặt nhỏ bé bên dưới, cái lưỡi rắn của anh thè ra bên dưới cái lưỡi người, quét lên làn da trắng, nếm từng phân tử mùi trên hai đầu lưỡi chẻ đôi.

Quetz hạ đầu xuống, để cái lưỡi người của mình nếm gò má của Thái Dương, toàn thân anh nóng rực khi cái vị đó lan từ lưỡi tới não anh. Nó mang vị lạt của da nhưng lẫn trong đó là vị của lá cây rừng mới rụng, pha lẫn với một vị ngọt dịu nhẹ. Lưỡi và môi của anh quái nhân di chuyển từ mặt tới tai của cậu bé, không ngừng nếm cái mùi đó, từng hơi thở của anh phả vào vành tai cậu nóng hổi.

– Anh…Keto…

Tiếng gọi nhỏ bé, thẹn thùng và đầy sợ hãi đó làm Quetz dừng lại, đầu lưỡi anh vẫn còn đặt trên vành tai cậu nhóc, nhưng giờ anh có thể cảm thấy nó. Trong bàn tay và trên đầu lưỡi của anh, anh có thể cảm thấy cơ thể Thái Dương run lẩy bẩy bên dưới đầy sợ hãi. Tai anh giờ nghe thấy tiếng khóc thút thít bật ra giữa đôi môi của cậu, đôi môi mà anh luôn muốn thấy một nụ cười xuất hiện. Ngực Quetz giờ có thể cảm thấy đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy áo anh, bấu vào da, cố một cách tuyệt vọng và yếu ớt để đẩy anh ra.

Quetz chợt giật mình khi một giọt nước mắt lăn xuống, chạm vào má mình, cảm giác như bị điện giật tràn qua cơ thể anh khiến anh ngồi dậy, lưng ép sát vào khung giường. Từng hơi thở của anh vẫn nóng hổi, nhưng thay vì trống rỗng và thèm khát, miệng và cổ họng anh nghẹn ứ vị đắng nghét của sự hối hận và tội lỗi. Mắt anh mở to, chết lặng nhìn Thái Dương đang ngồi đối diện mình, hai chân cậu thu lại dưới chiếc chăn da, đôi mắt tím đẫm đầy nước của cậu chứa đầy sợ hãi và một thứ gì đó Quetz không nhận ra. “Mình đã làm gì thế này?” Chàng quái nhân nghĩ, nước mắt của sự hối hận đọng lại trên khóe mắt anh khi anh thấy Thái Dương như thế này: sợ hãi, nghi ngờ và có lẽ đang khinh bỉ anh.

– Thái Dương…anh… – Quetz nói và vươn tay về phía cậu nhóc.

Đáp lại lời anh là biểu cảm của sự sợ hãi tột độ, cậu bé ngay lập tức thu người lại trong bóng tối, một tiếng thở gấp gáp khiến Quetz dừng lại. Quetz rụt tay và cổ lại, đuôi cuộn quanh mình trong sự hối hận và lo lắng. Anh đã nghĩ gì vậy chứ?! Đáng lẽ anh phải bảo vệ Thái Dương chứ không phải lợi dụng cậu! Một chút nữa thôi dục vọng đen tối của anh đã có thể làm hại cậu bé này!

Ý nghĩ rằng chính anh sẽ làm hại Thái Dương khiến Quetz run bần bậc, hơi thở của anh trở nên gấp gáp khi ánh mắt của cậu bé nhìn anh đầy sợ hãi và nghi ngờ. Với đôi mắt vẫn không rời khỏi cậu bé tóc trắng, anh quái nhân đặt tay xuống sàn và từ từ di chuyển trên cả tứ chi ra khỏi giường, cái đuôi dài cụp giữa hai chân. Nước mắt ứa ra từ hai khóe mắt anh khi anh để ý Thái Dương vẫn đang nhìn theo mình, biểu cảm của cậu vẫn không hề thay đổi. Quetz nghiến chặt răng và chạy ra khỏi cửa, vào trong màn đêm trên tứ chi khi Thái Dương đưa tay ra định nói gì đó, chỉ kịp nghe tiếng gọi tên mình bằng giọng nói hơi cao của cậu bé tóc trắng:

– Anh Keto!

Tuyết là thứ đầu tiên hai bàn tay của Quetz chạm phải khi anh phóng ra ngoài khiến anh lún xuống tới tận khủy tay. Anh chật vật kéo tay mình khỏi đống tuyết trắng xóa và bắt đầu chạy, mặc cho những bông tuyết vẫn đang rơi xuống cắn những nhát lạnh ngắt vào phần da không được bảo vệ của anh. Móng vuốt bấu vào tuyết, đẩy Quetz đi với từng sải chân dài, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Khu rừng. Khu rừng. Anh phải vào rừng. Anh cần phải vào rừng. Ý nghĩ đó thôi thúc Quetz chạy qua những thân cây phủ tuyết, để lại các dấu chân ba ngón và những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt hổ phách của anh.

Các cành cây thấp quất vào người, tay và chân Quetz khi anh chạy băng băng giữa chúng, để lại những vết xước dưới lớp da rách. Anh tiếp tục chạy, đôi mắt đầy sợ hãi của Thái Dương ám ảnh tâm trí anh, ép anh không được dừng lại dù hai chân anh đã bắt đầu đau nhức do chạy trong tuyết. Tầm nhìn của Quetz trở nên mờ đi vì lạnh, anh cảm thấy chân mình đang đông cứng lại, vấp vào nhau khiến anh ngã nhào mấy lần trước khi dừng lại giữa một khoảng đất trống. Anh khụy xuống tuyết, để những tinh thể trắng lạnh ngắt đang rơi xuống chất cao dần quanh mình.

Quetz nghiến chặt răng, một tay bấu lên ngực anh nơi Thái Dương đã đặt lên, móng vuốt của anh quắp vào khiến máu nhỏ từng giọt xuống. Anh ngửa cổ gào lên với đôi mắt đẫm nước, nước mắt chảy thành dòng xuống hai má anh khi anh khóc nức nở như một đứa trẻ mất mẹ. Trong đầu anh lại hiện lên câu hỏi đó: Anh đã làm gì thế này? Quetz đã để dục vọng của mình lấn át lý trí, trong vô thức anh đã suýt chút nữa xâm hại người duy nhất không coi anh như một con quái vật. Tâm trí Quetz trở nên rối nùi với một rừng câu hỏi. Thái Dương liệu có còn nhìn anh như trước không? Liệu mọi chuyện có thể trở lại bình thường không? Liệu cậu còn muốn đi với anh không?

Quetz ngửa cổ khóc nấc khi tuyết vẫn tiếp tục rơi, ánh trăng lấp ló sau những đám mây là thứ duy nhất rọi lên anh làm những giọt nước mắt mặn chát lấp lánh trước khi rơi xuống. Anh ngồi như vậy không biết bao lâu, lạc mất chính mình trong những dòng suy nghĩ, thậm chí anh còn không biết mình đã ngừng khóc từ bao giờ, chỉ nhìn về phía mặt trăng bằng đôi mắt vô hồn và ảm đạm.

– Anh Keto…

Giọng nói đó, giọng nói thánh thót như mật rót vào tai đó của Thái Dương khiến Quetz giật mình khỏi trạng thái đó. Mắt anh mở ra, giật giật với những thắc mắc và lo lắng. Anh không dám quay đầu lại, anh không thể quay đầu lại, không thể nhìn vào đôi mắt màu tím trong sáng kia, anh sợ thứ anh sẽ thấy nếu anh nhìn vào hai tấm gương tím đó. Tiếng bước chân đầy do dự tiến tới gần khiến Quetz cảnh giác nhưng không phải để đánh nhau. Anh nhấc đôi chân lạnh cóng khỏi tuyết và bắt đầu bước từng bước nặng trĩu xa khỏi tiếng bước chân đó khi đôi mắt của anh lại ngấng lệ.

– Anh Keto, đừng…

– Tránh xa ta ra. – Quetz gầm gừ đầy đe dọa, cố giữ cho giọng mình không run.

– Anh Keto… – Bàn tay bé nhỏ vươn ra chạm vào tay anh như thể câu nói vừa rồi không hề chạm đến tai cậu.

– Đã bảo tránh xa tao ra! – Quetz gầm lên, anh quay người lại và nhe hàm răng trắng ra trước mặt cậu nhóc tóc trắng, từng hơi thở của anh nghẹn ứ với nỗi đau. Cố không nhìn vào đôi mắt tím của cậu, anh gào lên: – Làm ơn tránh xa tao ra đi! Tao là một con quái vật! Tao sẽ làm hại mày đó!

Như thể bị xúc phạm bởi câu nói của Quet, đôi mắt của Thái Dương mở to trong vài giây trước khi cậu gào vào mặt anh:

– Thì sao chứ?! Em không quan tâm anh là quái vật! Anh cũng giống như em vậy! – Để chứng minh cho câu nói của mình, Thái Dương cầm lấy tay Quetz và đặt lên ngực mình, tay còn lại đặt lên ngực anh để cả hai cùng cảm nhận nhịp tim của nhau, cảm nhận sức sống và hơi ấm. Cậu ngước nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ và đầy nỗi bức xúc rồi nói với giọng chua chát: – Thấy không?! Chúng ta giống nhau mà! Nếu anh Keto là quái vật thì…thì em cũng là quái vật giống anh!

Quetz đứng chết lặng khi bàn tay nhỏ bé của Thái Dương đặt lên ngực mình, đôi mắt ướt của anh hết nhìn bàn tay đó lại nhìn vào đôi mắt tím của cậu. Một lần nữa hai chân Quetz mất hết tất cả sức lực, chúng khụy xuống tuyết khiến mặt anh gần như chạm vào vai Thái Dương. Nhưng cậu không bỏ chạy, mặc cho hơi thở của Quetz phả lên vai mình, làm cậu nhớ lại lúc nãy.

– Tại…sao? – Quetz khẽ hỏi dưới từng hơi thở.

– Gì ạ? – Giọng của Thái Dương giờ không còn tức giận, chỉ còn lại nỗi lo lắng.

– Sao…nhóc lại nói vậy? – Quetz ngẩng khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt lên nhìn cậu nhóc trước mặt mình. – Nhóc không hiểu chuyện lúc nãy sao?

– Em…em hiểu. – Thái Dương ấp úng, mặt cậu hơi đỏ lên.

– Thế nhóc còn muốn theo ta làm gì!? – Quetz hỏi lớn, hai tay anh run lên, cố không vươn ra ôm lấy cậu nhóc. – Nếu đã hiểu việc đó tại sao nhóc không hiểu nó kinh tởm như thế nào?! Ta…ta…là một con…

Bàn tay nhỏ bé thu lại thành nắm đấm và bay thẳng vào mặt Quetz với một tiếng “huỵch”. Anh nháy mắt, khuôn mặt anh chỉ bị lệch một chút bởi cú đấm yếu ớt, đầy đau khổ và uẩn ức của Thái Dương. Mắt anh nhìn cậu nhóc, nắm đấm của cậu vẫn còn trên mặt anh, run lẩy bẩy vì đau.

– Thì đã sao? – Thái Dương hỏi với giọng run run qua những giọt nước mắt. – Anh là quái vật thì đã sao?! Bộ anh bị coi là điềm gỡ hả?! Bị bắt nạt suốt nhiều năm liền hả?! Anh có biết cảm giác bị kỳ thị đó như một con quái vật đó như thế nào không?! – Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của Thái Dương khi cậu để đầu mình đặt lên vai Quetz, cậu muốn cảm nhận cái ôm an ủi của anh, người duy nhất ngoài Lợi và Mỹ Nguyệt không phân biệt đối xử cậu. Cậu vừa nói vừa khóc nấc từng tiếng: – Em hiểu việc đó không nên xảy ra… Nhưng…nhưng anh đâu cố ý… Chỉ tại em…bắt anh phải ngủ cùng… Em xin lỗi… Em xin lỗi mà… Vì vậy…đừng bỏ rơi em…

Cảm nhận từng tiếng nấc của Thái Dương, Quetz đờ người ra, sao anh có thể ích kỷ như vậy? Anh đã không nhận ra cậu đã cô độc như thế nào trong ngôi làng đó, anh thậm chí còn thấy vài kẻ thở dài mừng rỡ vì anh sẽ mang cậu theo. Suốt mười mấy năm Thái Dương đã phải trải qua nhiều đau khổ và kỳ thị. Và vì gì chứ? Màu tóc và mắt khác thường? Trong khi đó Quetz ở ru rú trong rừng, được thú rừng bầu bạn, thậm chí những thợ săn con người cũng không ngại ngần giao du với anh. Anh quàng tay ôm chặt lấy Thái Dương vào lòng, đầu anh cạ vào đầu cậu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé đó.

***

– Họ kìa! – Lợi kêu lên khi thấy Quetz đang bế Thái Dương bước ra từ khu rừng, ngay lập tức Mỹ Nguyệt, ông Jyorim và bà O’Hara chạy tới bên họ và bắt đầu hỏi dồn.

– Thái Dương! Em có sao không?!

– Quetz, sao đi ra ngoài mà không mặc áo choàng gì hết vậy?

– Lại còn làm rầm rầm khiến người ta giật mình!

– Tôi xin lỗi đã làm mọi người lo lắng, lúc nãy có vài…vấn đề cần giải quyết gấp, Thái Dương vì lo lắng nên chạy theo thôi, không sao đâu. – Quetz cười khổ cố giải thích trong khi Thái Dương vẫn im như thóc, tay nắm chặt lấy áo anh.

Trong khi Lợi và hai ông bà lão gật đầu tin vào lời anh, Quetz không thể không để ý rằng Mỹ Nguyệt đang nhìn cả hai với ánh mắt nghi ngờ. Thái Dương chợt ngáp dài và dụi đầu vào ngực anh khiến anh thở dài, trời vẫn còn tối và một đêm như thế này là quá sức đối với cậu. Quetz vừa định mở miệng ra xin phép về ngủ trước thì các giác quan của anh bắt được một thứ gì đó khác thường từ chỗ trại. Nó quen thuộc nhưng cũng thật lạ lẫm, anh có cảm giác như anh đã thấy một thứ tương tự, nhưng thứ này gần như khác hẳn với nó tuy vẫn có điểm tương đồng.

– Anh Quetz, có chuyện gì vậy? – Lợi là người đầu tiên nhận ra biểu cảm khác thường của anh quái nhân.

– Thái Dương, dậy đi. Dậy. – Thay vì trả lời câu hỏi của Lợi, sự chú ý của Quetz dồn vào Thái Dương đang lim dim trong tay mình.

– G-gì ạ? – Cậu nhóc tóc trắng giật mình dụi mắt.

– Chạy vào nhà ông Jyorim và khóa cửa lại, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng mở cửa cho tới khi anh gọi, hiểu không? – Quetz vừa giải thích vừa đặt cậu nhóc xuống, anh quay sang ông Jyorim: – Jyorim, bảo vệ lũ nhóc tốt vào.

– Bảo vệ? – Lợi nhướng mày hỏi. – Nhưng tụi em có thể chiến đấu! Tụi em sẽ gi…

Một con ngựa bay qua không trung và đâm sầm xuống cạnh họ khiến cậu im bặt. Ông Jyorim và bà O’Hara vừa kéo tay lũ nhóc vừa hớt hãi hối chúng đi nhanh, chỉ kịp để Quetz và Thái Dương trao nhau một cái nhìn lo lắng trước khi Quetz túm lấy thanh kiếm của mình và chạy đi.

Chỗ trại bắt đầu náo loạn khi con quái vật theo sau là một đám người khoác da thú đen tàn sát những người lữ hành, thậm chí các thợ săn và chiến binh cũng không thể cản được chúng. Con quái cao bằng cả căn nhà đi từng bước khó khăn trên đôi chân đầy mắt, miệng và xúc tu đen mọc ra từ các vết cắt trên người chúng. Đầu nó như đầu người bình thường, nhưng mọi bộ phận đều bị xáo trộn bởi những con mắt mọc ra từ một bên và phía sau đầu,. Nơi đáng lẽ ra là mặt xuất hiện một đường cắt dài, bên trong là nhiều cái xúc tu đen ngòm, ngoe nguẩy trong không khí một cách mù lòa. Cánh tay phải của nó gần giống tay người, nhưng bàn tay rách ra, để lộ những cái xúc tu dài. Cánh tay trái của nó tách thành bốn cái xúc tu lớn ở khủy tay, vung qua vung lại hất bay các căn nhà xung quanh.

Con quái gào lên bằng những cái miệng của nó, không để ý bóng người phía sau với thanh kiếm ánh sắc xanh lá nhảy qua đầu của nó với những sợi cước óng ánh. Nó chợt cảm thấy cơ thể mình cứng lại, máu đen chảy ra từ các vết thương mảnh trước khi tầm nhìn của nó như bị thay đổi. Bọn áo đen bên dưới hốt hoảng kêu lên khi con quái thú ngay lặp tức bị cắt thành từng khúc và rơi xuống đầu chúng. Lưỡi kiếm xanh và dây cước quắc lên trong ánh lửa, hất tung và cắt xé bọn người áo đen từng tên một. Nhìn thấy những kẻ cùng hội bị tàn sát, gã cuối cùng tự rút dao đâm vào ngực mình rồi ngã xuống trước bàn chân ba ngón của Quetz.

– Ái chà… – Một giọng nói điềm tĩnh vang lên từ phía sau lưng Quetz. – Ta được kể là ngươi biết cách xuất hiện, nhưng nếu ta biết ngươi sẽ làm như thế này thì ta đã mang theo vài con Shub-Goth nữa rồi.

– Ngươi chuẩn bị như vậy cho ta à? – Quetz hỏi, máu đen nhỏ xuống từ kiếm và bàn tay anh. Anh quay người lại, nhìn kẻ mặc áo khoác da thuộc với những sợi dây nịch ngang ngực, đôi chiếc khuyên tai vàng của gã lấp lánh bên dưới chiếc mũ rộng vành không sáng bằng đôi mắt xanh lục. – Ngươi là ai vậy? – Anh hỏi.

– Ta là Kezaq Ahambra. – Gã đội nón rộng vành nói, hàng ria mép mỏng dính rung rinh với mỗi từ phát ra từ môi gã. – Nhưng ngươi có thể gọi ta là Kez Hào Hoa. Ta có thể đã lan tin cho bọn mộ đạo thờ Shub Niggurath ở quanh đây rằng nếu bắt được ngươi, ta sẽ nhờ Shub ban cho chúng sự bất tử.

– Và chúng tin luôn vậy hả? – Quetz nhe răng mỉm cười đầy thích thú.

– Tin sái cổ ấy chứ. – Kezaq đáp.

– Ôi thằng khốn mưu mẹo. – Quetz đưa tay lên đặt ngang đầu, anh ngửa cổ cười khà khà trước sự ngu muội của bọn chúng. Anh quái nhân hạ tay xuống và quay mặt lại nhìn Kezaq với ánh mắt khát máu và hỏi: – Thế ngươi muốn gì nào?

– Ta muốn chơi bài với ngươi ấy mà Chico Mutante. – Kezaq đáp, trong tay gã đã xuất hiện một thẻ bài đỏ rộng bằng một lóng tay và dài chừng mười phân, được vẽ đầy những đường vẽ ngoằn ngoèo.

– Ố ồ! Chơi tổ tôm hử? – Quetz ngạc nhiên hỏi.

– Không, cái này giống chặt tôm hơn!

Thẻ bài được phóng khỏi tay Kezaq, bay vù vù qua không trung tới chỗ Quetz đang mỉm cười đầy phấn khởi, đây là thứ mà anh đang mong đợi.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN