Thái Dương nhìn qua khe cửa, cậu chỉ có thể thấy hai hình bóng vụt qua vụt lại giữa những ngôi nhà cháy, theo sau là những tiếng động của các mảnh gỗ lớn rơi xuống lửa. Cậu biết Quetz đang chiến đấu cật lực ngoài kia, anh gần như đã không ăn gì mấy ngày nay nên thể trạng yếu hơn lần đầu cậu gặp anh. Tay cậu ấn lên cánh cửa một cách lo lắng, cả cơ thể run lên với từng hơi thở nóng hổi.
– Thái Dương! Lại đây!
Giọng của Mỹ Nguyệt kéo cậu nhóc tóc trắng khỏi sự lo lắng, cậu quay lại, đưa tay che đầu khi bụi và gõ vụn từ trần nhà rơi xuống với từng tiếng nổ. Ở giữa nhà, cô thiếu nữ đang ôm chặt lấy đầu Lợi vào ngực mình, vô tình bóp nghẹt cậu nhóc. Đôi mắt cô liếc qua liếc lại theo từng âm thanh, từng giọt nước mắt của sự sợ hãi chảy dài trên má cô trong khi cô vẫn ghì chặt lấy Lợi, như thể việc đó sẽ làm mọi thứ tốt đẹp hơn. Ông Jyorim và bà O’Hara mỗi người cầm sẵn một cây nỏ bắn liên tục, mắt nhìn qua khe cửa sổ, chốc chốc lại giương nỏ bắn hạ một thứ gì đó khiến chúng kêu lên những tiếng rùng rợn.
Thấy Thái Dương vẫn còn đứng sờ sờ ở chỗ cửa, ông Jyorim nói lớn sau khi bắn thêm một mũi tên nữa:
– Tới chỗ chị và bạn cháu đi Thái Dương! Quetz tự xoay sở được mà!
– Chúng ta không thể để anh ấy ngoài đó được! – Thái Dương nói và chạy tới cầm một cây nỏ lên, tay cậu mò mẫm tìm hiểu cách nó hoạt động.
– Này. Này! Cháu nghĩ mình đang làm gì vậy?! – Bà O’Hara quát lớn, bàn tay của bà chộp lấy cổ tay Thái Dương.
– Chúng ta không thể! Cháu không thể! – Thái Dương gào to đáp lại, tay cậu nắm chặt nỏ tới nỗi nó rung lên, đôi mắt cậu cháy lên ngọn lửa quyết tâm. – Anh Keto đã cứu cháu quá nhiều lần rồi! Cháu không thể bỏ mặc anh ấy!
– O’Hara! Cửa sổ! – Ông Jyorim kêu lên cảnh cáo vợ mình nhưng đã quá muộn.
Một con chó đầu lâu đâm thẳng vào cánh cửa sổ khiến nó bật tung vào bên trong. Con thú lông đen kêu re ré, cái đầu như chim ăn thịt trụi lông trắng hếu lắc qua lắc lại, các ngón tay có vuốt dài cào lên nền gỗ một cách điên loạn, đôi tai dài cụp ra sau chuẩn bị tấn công. Bà O’Hara quay lại bắn một mũi tên găm vào đùi con thú khiến nó kêu lên trước khi lãnh một mũi tên nữa vào cổ và gục xuống. Bà lão đặt nỏ lên cửa sổ bắn liên tiếp vài phát rồi chạy ra sau bức tường khi tiếng rít của bầy chó đầu lâu tới gần hơn.
Con chó đầu tiên nhảy lên cửa sổ ngay lập tức ăn ba mũi tên vào giữa trán, ngã gục ra sau nhưng bọn còn lại vẫn không hề nao núng. Cứ như toàn bộ lũ chó đầu lâu đã tụ về đây bởi mùi máu và hóa rồ, mặc cho đồng loại của chúng bị bắn hạ, thây chất thành đống dưới cửa sổ, chúng vẫn tiếp tục nhảy vào. Mỹ Nguyệt mở to mắt trong tuyệt vọng khi một con chó đầu lâu nhảy tới gần mình, nó nhe hàm răng như dao cạo và từ từ bước tới cùng với một con nữa. Ông Jyorim và bà O’Hara đang giữ cửa sổ, Thái Dương thì không biết sử dụng nỏ, chỉ còn lại Mỹ Nguyệt và Lợi đối đầu với chúng. Tim cô đập nhanh như những nhịp thở gấp gáp của cô, cô không muốn chết, không phải ở đây, không phải như thế này. Phía sau hai con chó đầu lâu, Mỹ Nguyệt có thể thấy một bóng đen mờ như một làn khói với hai mắt đỏ rực như lửa. Tử thần đã tới bắt họ ư? Họ phải chết ở đây? Không! Cô không chấp nhận! Cô không muốn!
– Không! – Nỗi sợ hãi ép Mỹ Nguyệt đứng dậy, kéo theo cây trường đao bên cạnh.
Lưỡi đao sáng óng ánh phản chiếu sắc lửa khi Mỹ Nguyệt nâng đao qua đầu, mắt cô ứa lệ nhưng đó là những giọt lệ của quyết tâm sống và sự tuyệt vọng. Trong mắt Mỹ Nguyệt, cái bóng đen đó đang lao tới khi hai con chó đầu lâu nhảy về phía cô với nanh vuốt nhe ra. Nó như làn khói bay ra giữa hai con thú trên không trung tới gần hơn, cô có thể thấy chỗ hai con mắt đỏ đó là một cái đầu lâu đen sì, hai “con mắt” là hai quầng sáng đang phát ra từ hốc mắt sâu hoắm. Mỹ Nguyệt mím chặt môi và xoay người vung đao, vẽ một đường cong bạc qua không trung, quét cả hai con chó đầu lâu và cái bóng đen qua một bên.
Mỹ Nguyệt thở hồng hộc nhìn tới chỗ hai con chó đầu lâu bị chém ngang cổ, thiếu điều muốn cắt lìa đầu chúng khỏi thân. Cô vung vũ khí sang một bên, hất những giọt máu còn bám trên lưỡi đao ra, vài giọt dính lên lớp áo vải màu xanh của cô. Bản năng chiến đấu trỗi dậy trong Mỹ Nguyệt, đây sẽ là cuộc kiểm tra thực chiến đầu tiên về kỹ năng của cô. Mỹ Nguyệt phóng về phía những con chó đầu lâu đã thoát được tên của bà O’Hara, thanh trường đao xoay vun vút trong tay cô, vẽ lên không trung những đường cong ánh sáng và máu, hất bọn chó đầu lâu văng khắp nhà.
Như thể bị kích động bởi cơn cuồng sát của Mỹ Nguyệt, Lợi phóng dậy và đâm mũi giáo vào ngực một con chó đầu lâu. Con vật kêu ăng ẳng bởi mũi giáo khi nó bị nhấc lên và ném về phía Thái Dương như một miếng giẻ rách. Cậu nhóc tóc trắng nhắm chặt mắt và siết cò của chiếc nỏ, bắn ra hai mũi tên liên tiếp khiến con chó đầu lâu bay ngược về phía Mỹ Nguyệt và bị cô chém xuống sàn.
Nhận ra chúng không thể địch nổi hàng phòng ngự của căn nhà, bọn chó đầu lâu còn lại cong đuôi cụp tai chạy trốn, tha theo những thứ mà chúng nhặt được. Mỹ Nguyệt và Lợi thở hồng hộc, xung quanh cả hai là xác của bọn chó đầu lâu cùng những vũng máu chảy lênh láng. Cô gái tóc đen nhìn Thái Dương một cách hằn học qua những sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi, lầm bầm gì đó trong giận dữ khiến cậu nhóc lùi lại vì sợ.
– Đi nào, chúng ta phải yểm trợ cho Quetz. – Ông Jyorim nói và xách vài cây nỏ lên.
– Gì cơ? – Mỹ Nguyệt hỏi với giọng cộc cằn. – Yểm trợ…anh ta á?
– Tất nhiên rồi! – Thái Dương nói rồi bắt chước ông Jyorim khi ông xem lại nỏ của mình. – Ch-chúng ta phải giúp anh ấy! Anh ấy đã bảo vệ chúng ta mà!
– Không! Chúng ta rời khỏi đây! Dính dáng tới hắn như vậy là quá đủ rồi! – Mỹ Nguyệt gào lên, sự tức giận và sợ hãi hiện rõ trong giọng nói của cô.
– Sao chị nói vậy được?! – Thái Dương hỏi lại. – Anh Keto đã bảo vệ chúng ta mà!
– Hắn bảo vệ một mình em thôi Thái Dương! – Mỹ Nguyệt đáp lớn, thanh trường đao trong tay cô run lên. Cô nhìn cậu nhóc tóc trắng mà mình đã coi là em trai ruột suốt mười lăm năm và nói bằng giọng hằn học: – Nếu muốn bảo vệ hắn…thì tự mình đi đi.
***
Vết thương của Quetz không lành lại, đặc biệt là nơi những lá bài đang găm vào, phản xạ của anh trở nên chậm chạp khi cơ thể của anh như bị tê lại bởi điện giật. Anh quái nhân một tay siết chặt cán kiếm, tay còn lại giữ các sợi dây cước. Máu chảy rỉ rả từ các vết thương, thấm vào lớp áo da rách tả tơi và rơi xuống tuyết, nhuộm đỏ các dấu chân của anh. Mắt Quetz long lên sòng sọc với sự phấn khích, một nụ cười hiện lên trên môi anh, đây là lần đầu tiên trong suốt cả ngàn năm anh gặp phải đối thủ xứng tầm và có quyết tâm giết anh.
Ba thẻ bài bay qua lớp khói như những viên đạn về phía Quetz, anh vung tay trái lên, các ngón tay ngọ nguậy điều khiển các sợi dây cước. Các sợi cước óng ánh đan chéo vào nhau như những tấm lưới, cắt nhỏ các thẻ bài thành nhiều mảnh nhỏ. Những mảnh cắt bị làm chệch hướng nhưng vận tốc của chúng gần như không đổi, chúng va xuống đất như những viên đạn khiến tuyết và bụi bay mù mịch quanh Quetz. Anh đưa tay lên che mặt, hai mảnh thẻ bài găm vào tay cầm khiến máu chảy ra, cánh tay đó trở nên nặng chịch. Quetz chống kiếm xuống, anh thở hồng hộc khi toàn bộ cơ thể như bị tê liệt, chỉ còn có thể đảo hai mắt qua lại.
– Chết đi Chico Mutante! – Kezaq lao qua màn khói, mắt hắn trở nên đỏ lừ, cái lưỡi dài thè ra từ giữa hai hàm răng nhọn hoắc.
– Ngươi trước. – Quetz nói rồi nhấc kiếm lên, anh đạp mạnh hai chân phóng về phía gã quái.
Mũi kiếm của Quetz hướng ra trước, đâm thẳng vào cái miệng đang há rộng của Kezaq ra tới sau lưng hắn. Nhưng ngay khi cả hai vừa chạm đất, Kezaq đã tan biến thành một vũng nhớt màu đen. Mồi nhử? Quetz tự hỏi và vội vàng phóng qua một bên, né thẻ bài bay xuống từ trên cao, thổi tung một khoảng đất. Mai phục! Anh nghĩ thầm và cắn vào tay mình, nọc độc của anh có thể trung hòa bất kỳ loại độc nào và kích thích các dây thần kinh, giúp anh trở nên nhanh nhẹn như cũ.
Từ trên nóc một căn nhà, Kezaq ném hàng chục thẻ bài lên và vung tay xuống, ngay lặp tức chúng xé gió lao tới chỗ Quetz, chỉ hụt chóp đuôi anh vài li. Quetz vừa chạy vòng tròn quanh căn nhà nơi Kezaq đang đứng, vừa suy nghĩ cách để tấn công. Chợt anh nhảy thẳng lên khi Kezaq bắn tới tấp xung quanh, thu hẹp phạm vi di chuyển. Vuốt của Quetz bấu vào tường của những căn nhà, anh nhảy tránh các thẻ bài đang rơi như mua xung quanh. Chợt anh dừng lại, cơ bắp trong hai chân anh gồ lên khi anh búng người về phía gã quái đang mỉm cười.
– Dính bẫy rồi con.
Kezaq vung tay, hàng chục thẻ bài bay về phía Quetz từ mọi hướng khiến anh chỉ kịp buông kiếm tung tơ, cắt nhỏ chúng để giảm sát thương nhưng anh vẫn lãnh gần như mọi mảnh vụn của chúng. Anh quái nhân rơi xuống đất làm tuyết bắn tung tóe vào ngọn lửa, hơi nước bốc lên mù mịt. Kezaq mỉm cười khi hắn thấy cơ thể của Quetz giữa đám hơi nước mù mịt, hắn bước ra trước và nhìn xuống, cố định vị chính xác vị trí của anh.
– Nói ta nghe nào Quetz Xolotl, ngươi có thích cá cược không? – Gã hỏi với giọng giễu cợt, một thẻ bài nữa xoay xoay giữa các ngón tay sau lưng.
– Ta cho rằng đó là trò của ngươi mà. – Giọng của Quetz nghe không có vẻ gì là đã bị trọng thương.
– Vậy ta sẽ cá rằng ta sẽ giết ngươi bằng một lá bài.
– Chấp luôn. – Tiếng cười khà khà rợn gáy của Quetz vang lên. – Giờ thì tấn công với tất cả những gì ngươi có đi!
Tuyết bắt đầu rơi xuống, đóng một lớp dày trên chiếc nón rộng vành của Kezaq khi giọng của Quetz chìm dần vào những tạp âm của ngôi làng. Những tinh thể màu trắng tan biến vào lửa, tạo thành một lớp sương dày đặt, làm mọi thứ như bị dìm trong một biển hơi lạnh. Đứng trên nóc căn nhà, Kezaq xoay xoay thẻ bài trong tay, để lộ những ký tự ngoằn ngoèo đang phát ra ánh sáng xanh lá ma quái. Mắt gã dán vào ánh sáng mờ mờ phát ra từ những đống lửa bên dưới, đâu đó trong đám sương kia là con quái thú mà hắn đang săn đuổi.
– Chà chà. Có vẻ chúng ta kéo dài trò chơi này hơi lâu rồi nhỉ? – Giọng của Quetz vang lên ngay bên dưới chỗ hắn đứng.
– Chết đi! – Kezaq gào lên, lá bài của hắn rời khỏi hai ngón tay xuyên qua làn sương mù như một mũi khoan.
Trước sự bất ngờ của gã, thẻ bài như đông cứng trong không trung, bị mắc vào một lưới dây cước dày sáng óng ánh. Cú va chạm của bài và dây cước thổi bay làn sương mù, Kezaq há hốc khi thấy các vết thương của Quetz đã lành hẳn, như thể chưa hề bị đả thương. Anh chàng thanh niên cầm lá bài, những sợi cước biến mất vào ngón tay anh. Các ngón tay dài xoay xoay thẻ bài trong tay một cách thích thú, mắt Quetz quắc lên khi anh thấy ánh sáng xanh lá đang mờ dần.
– Ồ… – Đuôi của anh quét lên tuyết đầy thích thú, anh đưa lá bài về hướng Kezaq. Một nụ cười trông thân thiện đến đáng sợ xuất hiện trên khuôn mặt Quetz khi anh hỏi, giọng anh vô cảm đến rợn người: – Cái này…ngươi lấy ở đâu vậy?
– Ngươi…nhưng…bằng cách nào!? – Kezaq bắt đầu hoảng loạn, hắn không hiểu sao Quetz lại lành lặn như vậy, đòn lúc nãy đáng lẽ đã hạ gục anh, khiến anh chết vì mất máu mới phải.
– Ta hỏi. – Quetz tiếp tục, giọng anh bắt đầu run lên vì giận. – Cái này…ngươi lấy ở đâu?
– Chết đi!
Một thẻ bài khác phóng tới chỗ Quetz, ngay lặp tức bị chẻ đôi bởi chính thẻ bài lúc này còn nằm trong tay anh. Kezaq lùi lại, vừa đúng lúc thẻ bài kia thổi bay chỗ hắn đã đứng, uy lực của nó khủng khiếp hơn cả đòn mạnh nhất của hắn. Chưa kịp hoàn hồn, Kezaq đã cảm thấy ngôi nhà bên dưới hắn bắt đầu đổ ngang, ngã nhảy xuống tiếp đất khi căn nhà sụp xuống, thổi bay đám khói bụi.
– Ta chán ngấy việc này lắm rồi! – Hắn gào lên, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trán hắn.
Từ trong lớp mây bụi phía sau hắn, bàn tay đầy hình xăm của Quetz vươn ra, quắp vào tay hắn. Kezaq điếng người khi hắn thấy hai con mắt quắc lên trong sương mù, nhưng có gì đó không ổn. Cánh tay của Quetz như đã bị bẻ gãy trước khi vươn ra khỏi sương mù, nó cách cái bóng của Quetz một khoảng khá xa về bên phải. Tim của hắn như lỡ mất một nhịp khi hắn nhận ra mình đã sụp bẫy Quetz, không những vậy, hắn đã phóng hỏa các ngôi nhà và khiến hơi nước bốc lên, tạo thành một mê cung đầy ảo giác. Hắn đã tự dâng mình lên dĩa mời Quetz!
Kezaq vùng vẫy cố thoát ra, không để ý Quetz đã giơ chân lên và đạp thẳng vào cẳng chân của hắn. Móng vuốt như chim ăn thịt quắp vào chân Kezaq, bóp nát cơ và bẻ gãy xương ống chân khiến hắn gào lên trong đau đớn và tuyệt vọng. Cơn giờ thổi qua làm bay bụi và sương mù, để lộ khuôn mặt đầy sát khí của Quetz khi anh đưa tay lên, bàn tay của anh quắp lại thành móng vuốt. Đôi mắt hổ phách của Quetz long lên sòng sọc, hàm răng sắc nhọn lộ ra khi anh gào lên:
– Giờ thì cho ta xem bài của ngươi nào… El Casanova!
Bàn tay của Quetz quắp lại, móng vuốt của anh lấp lánh trong ánh lửa khi anh vung tay xuống. Kezaq gào lên trong đau đớn và cầm chặt lá bài chĩa thẳng vào anh, định chặn đòn tấn công của anh quái nhân. Móng vuốt sắc bén vẽ năm đường ánh sáng trong không trung, xé toạc cánh tay của Kezaq khỏi cơ thể hắn khiến máu phun ra như thác từ vết thương. Gã gào lên, đầu ngửa ra sau trong đau đớn nhưng lại bị bàn tay của Quetz tóm lấy. Đôi mắt gã giật lên đầy sợ hãi khi Quetz kéo mặt hắn tới gần mặt mình, mười ngón tay quặp vào mái tóc được chải chuốt gọn gàng của hắn như móc thịt.
– Ơ… – Giọng của Kezaq run lên khi hắn nhìn vào mắt Quetz, hai hòn ngọc cam rực lửa trên khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
– Này Casanova. – Quetz nói với giọng tràn trề thất vọng.
– Hở?
– Ngươi thua rồi. – Quetz lặp lại câu nói lúc nãy.
– Ờ hớ…
– Và giờ ta phải giết ngư…
Câu nói của Quetz bị cắt ngắn khi mũi đao của Mỹ Nguyệt đâm xuyên qua đầu Kezaq. Anh nghiêng đầu nhìn cô nhóc ở phía trước, cô thở hồng hộc, mái tóc dài được chải gọn gàng hằng ngày giờ rũ xuống, bết lại bởi khói và nước. Đôi mắt cô nhìn anh với vẻ trách móc và một chút thù hận, đen bóng như hạt cườm và u ám như đêm không trăng sao. Mỹ Nguyệt rút thanh trường đao ra và kéo nó sền sệt về phía xe của Quetz, để lại anh ngay lặp tức bị Thái Dương nhào lên ôm chặt từ phía sau.
***
– Lại! – Giọng gắt gỏng của Quetz găm vào tai Lợi khiến cậu nghiến răng đầy khó chịu, tay anh vung gọn giáo gỗ trong không trung đầy vẻ đắc ý còn cậu thì thở hồng hộc.
– Em mệt lắm rồi! – Lợi quay phắt lại, cậu quẳng cây giáo của mình xuống tuyết rồi đưa tay chỉ vào mặt Quetz: – Cái thể loại chiến đấu ăn gian gì vậy chứ?! Anh chỉ nhảy và né thôi chứ có đánh đâu!
– Thì cốt yếu là như vậy mà phải không? – Quetz chống ngọn giáo trong tay mình xuống và tựa cả thân trên đang để trần lên nó, chân trái của anh vắt qua chân phải trong thế đứng hết sức thong thả. – Đánh nhau đâu phải chỉ là nhào vào tấn công, cái quan trọng nhất là không cần sử dụng sức mình mà có thể đánh bại kẻ thù.
– Nhưng em không muốn học cái trò đó! – Lợi gào lên, nắm tay cậu run run còn mái tóc đen thì như sắp bốc khói tới nơi, đôi vai trần khẽ run lên với mỗi cơn gió thổi qua. – Em học tấn công bằng khiên và giáo trong làng rồi…
– Và thất bại thảm hại trong thực chiến. – Quetz cắt ngang lời Lợi với giọng giễu cợt. – Ta thấy trong thế đứng của nhóc chỉ có kiểu dàn trận phalanx thôi, còn lại không còn gì hết. – Anh đặt chân xuống và đá cán giáo lên khiến nó quay mòng mòng trong không trung. Quetz tiến tới chỗ Lợi khiến cậu có thể thấy rõ từng thớ cơ chắc nịch bên dưới lớp da xám nhạt của anh, vừa nói anh vừa chỉ lên người Lợi. – Ở ngoài này nhóc không có cái tiện nghi được mọi người bảo vệ đâu, nếu bị tách nhóm thì lưng, chân, sườn và hông sẽ là mục tiêu bị tấn công. Cách phòng vệ tốt nhất là né tránh và tấn công chớp nhoáng.
– Anh nói thì dễ lắm, anh nhanh vậy mà. – Lợi cau mày nhìn Quetz với vẻ hằn học, cậu chợt ôm vai và rên hừ hừ. – Với lại…ngoài này lạnh…
– Này, anh không nhanh vậy chỉ vì anh ở không đâu. – Quetz nói với khuôn mặt cau có và nhìn sang Thái Dương và Mỹ Nguyệt đang ngồi cạnh đống lửa gần đó, quấn mình trong áo choàng da chăm chú nhìn cả hai tập luyện. – Với lại đừng có lôi Thái Dương vào, thằng bé có thể trạng yếu hơn nhóc đấy.
– Em biết. – Lợi lầm bầm, cậu nhặt cây gậy lên, mắt cậu chợt thấy một cái khiên cũ bị vùi trong tuyết. Một nụ cười tinh quái hiện lên trên mặt cậu khi cậu nói: – Mà sao anh Quetz không dùng khiên vậy?
– Ta không thích, vậy thôi. – Quetz trả lời gọn hơ và quay lưng đi.
– Không thích…hay là không biết? – Lợi hỏi đầy giễu cợt và nhặt cái khiên lên, lớp kim loại chạm vào da tay cậu lạnh cóng.
– Lôi! – Thái Dương kêu lên, sợ rằng bạn mình sắp chọc giận Quetz.
– Anh không biết sử dụng khiên phải không? – Lợi hỏi lại lần nữa, chân cậu dạng ra sau, chiếc khiên đưa ra trước bảo vệ mặt cậu.
– Rút lại câu nói đó ngay, chamaco. – Quetz dừng lại và nói, giọng anh lạnh toát như gió mùa đông.
– Anh không biết sử dụng khiên, – Lợi nói với giọng đầy khiêu khích. – anh không thể vì anh không biết phòng thủ như con người. Anh không suy nghĩ như con người. Anh không phải con người.
Quetz dậm mạnh chân xuống một đống tuyết khiến một chiếc khiên tròn bật lên, anh nhặt cái khiên lên và quay mặt nhìn Lợi với đôi mắt đằng đằng sát khí khiến cậu hơi lùi lại. Anh không nói không rằng bước từng bước nhanh dần tới chỗ cậu nhóc da ngăm khiến cậu hiểu ra, anh đã chấp nhận lời thách thức của cậu. Mắt Lợi đảo qua lại khi Quetz nhảy từng bước sang hai bên như đang tìm thế tấn công, anh chợt bước tới với ngọn giáo trong tay vươn ra trước khiến cậu nhóc chỉ kịp nghiêng người ra sau. Cậu đưa khiên lên đỡ khi Quetz dùng mép khiên của mình tấn công, anh nhanh chóng bước ra sau lưng Lợi rồi vòng lại. Quetz chợt nhảy lên khiến Lợi lại phải giương lá chắn, chặn cú thúc trời giáng của anh, cú va chạm khiến tay cậu như sắp gãy tới nơi.
Cậu nhóc da ngăm lùi lại, khiên hạ xuống chặn giáo của Quetz nhắm vào chân cậu, cây giáo ngay lặp tức được thay đổi bị trí. Thoắt một cái, nó đang va vào giáo của Lợi nghe côm cốp. Thoắt cái nữa, nó sượt qua tai cậu nhóc như một mũi tên rồi được thu lại. Cậu nhóc da ngăm nghiến răng, cậu đẩy giáo về phía trước nhưng ngay lặp tức phải lùi lại, Quetz không những chặn được đòn của cậu, anh phản công ngay sau đó với ngọn giáo của mình. Vừa gạt giáo của anh chàng quái nhân đi, Lợi đã phải cúi xuống né cái khiên của anh, mọi đòn tấn công của cậu gần như vô vụng trước thế vừa thủ vừa công của Quetz.
Không những vậy, Quetz liên tục thay đổi vị trí của chỗ cầm giáp, ở giữa hoặc ở cuối một đầu, anh đều có thể sử dụng cực kỳ điêu luyện. Cơ hội của Lợi tới khi giáo của Quetz sượt qua be sườn cậu, cậu nhóc kẹp chặt tay xuống, không để ý khiên của Quetz đã đánh gãy phân nửa cán giáo của cậu. Anh ngay lặp tức thu giáo lại và dùng khiên đẩy Lợi ra sau, cậu cầm nửa ngọn giáo trong tay và chạy tới vung “kiếm” vào Quetz. Cái khiên của Lợi đè được giáo của anh quái nhân xuống, cậu đạp vào nó khiến nó gãy hết phân nửa. Nhưng cậu chưa kịp thở thì Quetz đã xoay cây gậy trong tay lại và bổ xuống như một thanh kiếm nhưng Lợi lại chặn được. Kiếm gỗ va vào nhau nghe côm cốp, trái với Lợi chỉ biết vung khiên đỡ đòn, kiếm và khiên trong tay Quetz luôn thay đổi vị trí. Tay của anh như hai con rắn, vung qua vung lại như đang khiêu vũ trong điệu múa chết chóc
– Chị Mỹ Nguyệt! Chị làm gì đi! Anh Keto giết Lôi mất! – Thái Dương mếu máo nắm lấy vai Mỹ Nguyệt mà lắc, cậu nhận thấy rằng mọi chuyện đang bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát. Chưa bao giờ cậu thấy Quetz như thế này, không phải đang chiến đấu, cũng không phải đang chơi đùa mà là đang tìm đòn tấn công kết liễu.
Mỹ Nguyệt đờ ra, bị hớp hồn bởi từng chuyển động của Quetz và Lợi, tuy cả hai trông ngang sức ngang tài nhưng Lợi luôn luôn chật vật còn Quetz thì như đang vờn con mồi. Cô quay sang nhìn Thái Dương với đôi mắt bất lực, một sự yếu đuối mà cô có thể thấy phản ánh lại trong mắt cậu nhóc. Họ có thể làm gì để ngăn việc này chứ?
Quetz liên tục tấn công, liên tục đổi vị trí, như thể anh đang khiêu vũ. Từng bước chân của anh khiến Lợi chật vật tránh né hoặc chặn những đòn tấn công hiểm ác. Mỗi lần anh quái tung một đòn khiến Lợi phải lùi lại, anh liền đứng yên, không cử động, chỉ khi cậu nhóc tấn công anh mới phản đòn quyết liệt. Sự bất mãn bắt đầu dâng lên trong ngực Lợi, cậu xoay người vung cây kiếm gỗ khiến Quetz quay mặt tránh nó. Chớp lấy thời cơ, Lợi phóng tới giương kiếm vào thẳng ngực Quetz khiến anh cúi xuống, chỉ để nhận ra anh đã kẹp chặt tay mình giữa sườn và tay anh. Anh quái nhân đứng thẳng người dậy, cái chân dài vươn lên đặt lên khiên của Lợi và đẩy cậu té nhào.
– Đứng dậy, chamaco. – Quetz vừa đi vòng vòng quanh Lợi vừa nói. – Đứng dậy nào, ta sẽ không để tuyết cướp công đâu.
Lợi gầm gừ, cậu quẳng cái khiên đi rồi chộp lấy một khúc giáo gãy khác và vung loạn xạ vào Quetz. Anh như một con chim cắt né được toàn bộ các đòn đánh của cậu, môi anh mỉm cười đầy khiêu khích còn mắt thì quắc lên. Anh nhảy lò cò né một cú gạt chân của Lợi trước khi chưởng vào ngực cậu một phát, tay anh nắm lấy khúc giáo trong tay Lợi và giật nó đi. Chưa kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, cậu nhóc da ngăm cảm thấy chân mình bị nắm và kéo đi khiến cậu ngã xuống tuyết. Quetz đâm giáo của mình sượt qua mặt cậu đôi mắt anh quắc lên khi anh nói nhỏ:
– Nhóc thua rồi.
– Lôi! – Thái Dương chạy lại kéo bạn mình vào một cái ôm thật chặt. Cậu hỏi với giọng đầy lo lắng: – Cậu có sao không?!
– Ờ…mình không sao. – Lợi nói rồi liếc mắt nhìn Quetz mặc áo vào, cái đuôi anh quét qua quét lại trong không khí. – Anh ta…tha cho mình… – Cậu lầm bầm.
– Thì tất nhiên rồi! – Thái Dương thốt lên rồi dụi mắt. – Cậu là người nhà mà.
– Người nhà…? – Lợi quay phắc lại, mắt cậu chớp chớp nhìn Thái Dương rồi lại quay sang nhìn Quetz.
– Mấy đứa, đi thôi, tối là tới đó. – Quetz gọi lớn.
Mỹ Nguyệt nhanh chóng dẫn Lợi và Thái Dương về xe theo sau Quetz, họ có thể thấy ở đằng xa là một “thị trấn” lớn gấp mấy lần ngôi làng của họ. Lợi rên hừ hừ khi bước vào xe, cậu chộp ngay lấy cái áo đen với những hình ziczac đủ màu của mình rồi mặc lên, mắt cậu nhìn Thái Dương đang ngồi dựa mình vào cửa sổ. Cậu bạn tóc trắng của Lợi ngồi trầm ngâm, mắt dõi ra bên ngoài khi chiếc xe bắt đầu di chuyển rồi thở dài ngao ngán. Lợi gãi đầu và ngồi xuống cạnh Thái Dương, mỉm cười khi đôi mắt tím kia nhìn cậu một cách tò mò. Cậu nhóc tóc trắng mỉm cười khiến Lợi cảm thấy ấm lòng một chút, những lúc như thế này cậu chỉ cần nhìn nụ cười của người mà cậu coi như em ruột đó.
***
Thái Dương lén nhìn dưới tấm áo choàng những người đang đi qua đi lại trong quán rượu này, cảnh những gã đàn ông lực râu ria xồm xoàm ve vãn các cô gái ăn mặc màu mè cạnh những li rượu khiến cậu hơi bồn chồn. Lợi và Mỹ Nguyệt cũng chả khá hơn chút nào, họ như đang co rúm lại dưới lớp áo choàng da, bị bối rối trước cảnh om sòm náo nhiệt này. Chỉ có Quetz là vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ, anh tự nhiên cười nói với ông chủ quầy nước như thể đã quen từ lâu, thậm chí vài thợ săn cũng nhận ra anh, luôn gọi anh là “muchacho”, “Señor Azul” hay “cazador” như thân thiện lắm. Cậu nhóc tóc trắng nắm áo Quetz giật giật một cách dè dặt và gọi nhỏ:
– Anh Keto?
– Hả? – Quetz đặt cái cốc gỗ xuống hỏi.
– Chúng ta…qua đêm ở đây ạ? – Thái Dương hỏi lí nhí.
– Ừ. – Quetz gật đầu và mỉm cười, tay anh đặt lên đầu Thái Dương, vuốt vuốt mái tóc của cậu qua lớp áo da.
– Bạn của anh hả Quetz? – Ông chủ quán to béo hỏi, bộ ria mép dài vễnh lên khi ông cười khiến Lợi cười khúc khích.
– Sí. – Quetz đáp một cách thân thiện, tay anh đặt lên vai Thái Dương và giới thiệu. – Đây là Thái Dương, cậu nhóc kia là Lợi, cô nhóc kia là Mỹ Nguyệt.
– Chà chà, đông vui dữ ha. – Ông chủ quán nói và cười ha hả, tay ông vớ lấy ba cái cốc nhỏ và rót vào chúng một thứ nước vàng óng, đầy tới nỗi nước nhiễu lên chiếc tạp dề nâu đầy vết ố của ông. Ông đặt ba chiếc cốc lên bàn trước mặt Thái Dương, Lợi và Mỹ Nguyệt và nói: – Nào, uống đi niños! Miễn phí đấy!
– B-bọn cháu chưa tới tuổi ạ. – Lợi lắp bắp đáp, hơi do dự vì sự hào phóng của người đàn ông trung niên này.
– Vớ vẫn! – Ông chủ quán cười ha hả. – Rượu táo của ta là dành cho mọi lứa tuổi mà! Nào, uống đi, ta đi kiếm đồ ăn cho mấy đứa đây, trông mấy đứa gầy quá!
Quetz nhìn theo ông chủ quán đi ra sau, anh lắc đầu và nốc cạn li rượu trong tay mình, đôi mắt hổ phách của anh nhìn Thái Dương khi anh mỉm cười xoa đầu cậu. Anh nói với giọng trấn an:
– Đừng lo mấy nhóc, ông Cruz là bạn của ông Jyorim đấy.
– Ông ấy…thích trẻ con ạ? – Thái Dương hỏi nhỏ.
– Ừ, ông ấy coi trọng gia đình lắm, không như bà chị của ổng. – Quetz nói, khuôn mặt của anh tối sầm lại khi nhắc tới chị ông Cruz.
– Thức ăn tới rồi đây! – Ông Cruz bước ra với bốn dĩa bánh taco kẹp thịt nóng hôi hổi. – Ăn đi cho nóng! Tội nghiệp các nhóc phải đi trong tuyết thế này.
– Gracias Cruz. – Quetz gật đầu rồi cầm chiếc bánh lên cắn một miếng hết gần nửa cái, anh vừa nhai vừa quay qua hỏi. – Mà này, cậu còn phòng bốn người không?
– No, muchacho. – Ông Cruz chợt xụ mặt xuống lắc đầu chầm chậm. Vừa rót thêm rượu cho Quetz ông vừa nói: – Mùa này phòng đắt giá lắm, một phòng bốn người có thể nhét tám người ấy. Nếu cậu hiểu ý tôi.
– Chà, hơi kẹt nhỉ. – Quetz nói đầy thất vọng rồi đưa rượu lên nhấp từng hớp.
– À, hay cậu qua hỏi chị tôi đi.
Gợi ý của ông Cruz khiến Quetz ho sặc sụa, anh vừa lau miệng vừa hỏi:
– Dama Marcela ấy hả!?
– Sí, tôi còn bà chị nào đâu. – Ông Cruz nhún vai khi Thái Dương xoa xoa lưng Quetz.
Quetz lầm bầm đầy khó chịu, đầu anh như bốc khói bên dưới chiếc nón trùm, anh thực sự không muốn tới chỗ đó, đặc biệt là khi có đám nhóc đi theo. Anh đưa mắt nhìn ông Cruz một cách khó chịu rồi nhìn ba đứa nhóc đang ăn, đợi khi cả ba đã ăn hết mới miễn cưỡng gật đầu. Quetz móc trong túi ra mười cái đĩa sắt nhỏ bằng một ngón tay đặt lên bàn, đẩy nó về phía Cruz và lầm bầm tiếng cảm ơn trước khi dẫn ba đứa nhóc ra xe.
Pumba kéo chiếc xe qua con đường phủ đầy tuyết, hai bên là những căn nhà gỗ hai tầng được xây san sát nhau, tuyết chảy xuống từ những mái nhà dốc chất thành đống cao trong cái khe nhỏ giữa hai căn nhà. Quetz điều khiển con khủng long ba sừng đi tới trung tâm thị trấn, tới căn nhà lớn nhất với bốn tầng chất cao và rộng gấp mấy lần những căn nhà xung quanh. Anh kéo cổ áo che kín mặt, tránh những cặp mắt tò mò của bọn vô gia cư và lũ say xỉn đang lục lọi các thùng rác tìm thức ăn.
– Anh Keto, chúng ta còn phải đi xa không ạ? – Thái Dương ở cửa sổ trước hỏi bằng giọng ngái ngủ.
– Một chút nữa thôi, nếu các em buồn ngủ thì ngủ trước đi, khi nào tới anh sẽ gọi. – Quetz đáp và mỉm cười bên dưới cổ áo choàng, một thoáng ngờ ngợ sượt qua tâm trí anh khi anh thấy mắt Thái Dương đượm buồn. – Này, sao thế? – Anh quay người ra sau hỏi.
– Không…không có gì ạ. – Thái Dương rầu rĩ đáp.
– Này, tới đó anh sẽ cho em ngủ cùng, được không? – Quetz bước tới chỗ Thái Dương và cúi xuống, anh đặt tay lên đầu cậu khiến cậu mỉm cười một chút.
– Th-thật không ạ? – Thái Dương hỏi với giọng nửa phấn khởi nửa thẹn thùng.
– Ừ, thật. – Quetz gật đầu đáp. – Kia kìa, chúng ta sắp tới rồi.
Thái Dương rướn người ra trước, đôi mắt cậu sáng lên khi thấy ánh đuốc rực rỡ qua những chiếc hộp kính đủ màu sắc, theo sau là Lợi và Mỹ Nguyệt đặt cằm lên vai cậu khiến cậu muốn khóc tới nơi. Bên ngoài tòa nhà lớn với những ô cửa sáng là hàng chục chiếc xe kéo, vài chiếc trông giống xe của Quetz nhưng nhỏ hơn. Anh quái nhân phóng xuống khỏi lưng Pumba, cẩn thận không làm lộ danh tính của mình khi anh mở cửa gọi ba đứa nhóc bên trong ra. Đặt vào tay gã coi xe vài đồng, Quetz dẫn cả đám vào trong, mắt anh vẫn giữ vẻ hầm hầm bên dưới chiếc nón trùm.
Bên trong tòa nhà, mọi thứ còn hào nhoáng hơn gấp bội lần, mỗi phân trên sàn đều được phủ vải nhung đỏ, dưới chân mỗi cây cột nhà là một thùng nước đá đầy các chai rượu. Xung quanh bốn bóng người trùm áo choàng, những gã say xỉn cặp kè với các kỹ nữ và các ả điếm vận những bộ váy sặc sỡ hở vai, mặt trang điểm lộng lẫy giữa các bàn tiệc. Thái Dương nhìn quanh một cách tò mò và thích thú không để ý đường đi, cậu đâm vào một gã trung niên râu ria lởm chởm khiến hắn quay lại.
– Hê! Cái mợ gì đây?! – Gã thốt lên. – Ai cho con nít vào đây thế?!
– Ch-cháu xin lỗi! Cháu không cố ý! – Thái Dương nói rối rít rồi bò giật lùi khi gã vươn tay về phía cậu.
– Lại đây nào oắt con. Ta sẽ dẫn nhóc đi chỗ này vui lắm. – Gã nói và liếm mép, rượu và mồ hôi nhỏ xuống thảm nhung từ chiếc áo da thuộc của hắn với mỗi bước chân.
– Hẳn là mày ăn gan trời. – Bàn tay gọng kìm của Quetz túm lấy cổ tay của gã đàn ông trung niên, bóp mạnh tới nổi tay hắn nổi gân và tái xanh.
– Thằng khốn! Bỏ tay tao ra! – Gã trung niên bắt đầu giãy giụa khi bàn tay xám ngắt của anh siết chặt hơn. – Làm ơn! Tha cho tôi đi!
– Động vào thằng nhỏ thì tao cho mày ngắm gà khỏa thân nhé. – Quetz kéo tay hắn lên cao, chân của anh quắp vào chân hắn như muốn giật đứt hắn làm đôi trước sự kinh hãi của những người xung quanh.
– Oi! Tú! Chico! Manos fuera de mi cliente! – Giọng nói gắt gỏng đanh đá của một người phụ nữ vang lên khiến Quetz quay đầu lại và mỉm cười.
Đám đông dạt ra khi người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy màu đỏ thẫm dài thượt bước đến, những diềm áo đen trang trí óng ánh trong ánh sáng mờ khiến bà càng thêm nổi bật. Mái tóc đen nhánh được búi sau đầu, cài thêm một bông hồng, để lộ ra hai chiếc khuyên tai vàng vắt vẻo nơi vành tai. Đôi mắt đen đầy uy quyền liếc qua liếc lại sau chiếc quạt tay màu đen, khiến ai cũng quay đi không dám nhìn. Tiếng guốc nện lộp cộp xuống sàn gỗ khiến tim Thái Dương giật thon thót dưới chân Quetz khi bà chủ quán tới gần. Bà gấp quạt lại, để lộ khuôn mặt hồng hào và hơi gầy bên dưới lớp mạng che mặt mỏng, đôi mắt được chuốt xanh nheo lại thành hai đường chỉ khi bà nhìn cậu. Chợt bà chủ nhà rướn lên nhìn Quetz và nói lớn:
– Sao!? Đặt ông ta xuống đi chứ!
– Được thôi. – Quetz buông tay ra khiến gã trung niên rơi phịch xuống đất và bò đi.
– Cậu là ai mà có gan dám dẫn con nít vào lãnh địa của Dama Marcela này hả?! – Bà chủ hỏi lớn đầy gắt gỏng.
– Thế bà là ai… – Quetz vừa nói vừa gỡ nón trùm ra. – …mà cấm ta?
– Señor Quetz! – Bà Marcela thốt lên, cái quạt trong tay bà rơi xuống khi bà nhào lên ôm chầm lấy cổ anh và hôn tới tấp vào mặt anh như một bà mẹ lâu ngày mới gặp lại con mình. Bà vừa khóc sướt mướt vừa nói: – Mi querido niño! Tôi sợ là cậu đã gặp chuyện rồi chứ!
– Marcela! Marcela! Estoy bien! – Quetz cố đẩy bà Marcela ra. – Bà làm tôi mất mặt với tụi nhỏ quá!
– Dios mío! Cậu có con á?! – Bà Marcela giật mình nhìn qua ba đứa nhóc đi cùng Quetz một lượt. – Có thấy giống nhau gì đâu trời.
– Không, không señora. – Quetz bật cười xua tay. – Chúng là bạn tôi, bọn tôi cần một chỗ qua đêm.
– Vậy à? – Bà Marcela hỏi và mỉm cười. – Thế thì mời, mi casa es tu casa.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Thái Dương nhìn qua khe cửa, cậu chỉ có thể thấy hai hình bóng vụt qua vụt lại giữa những ngôi nhà cháy, theo sau là những tiếng động của các mảnh gỗ lớn rơi xuống lửa. Cậu biết Quetz đang chiến đấu cật lực ngoài kia, anh gần như đã không ăn gì mấy ngày nay nên thể trạng yếu hơn lần đầu cậu gặp anh. Tay cậu ấn lên cánh cửa một cách lo lắng, cả cơ thể run lên với từng hơi thở nóng hổi.
– Thái Dương! Lại đây!
Giọng của Mỹ Nguyệt kéo cậu nhóc tóc trắng khỏi sự lo lắng, cậu quay lại, đưa tay che đầu khi bụi và gõ vụn từ trần nhà rơi xuống với từng tiếng nổ. Ở giữa nhà, cô thiếu nữ đang ôm chặt lấy đầu Lợi vào ngực mình, vô tình bóp nghẹt cậu nhóc. Đôi mắt cô liếc qua liếc lại theo từng âm thanh, từng giọt nước mắt của sự sợ hãi chảy dài trên má cô trong khi cô vẫn ghì chặt lấy Lợi, như thể việc đó sẽ làm mọi thứ tốt đẹp hơn. Ông Jyorim và bà O’Hara mỗi người cầm sẵn một cây nỏ bắn liên tục, mắt nhìn qua khe cửa sổ, chốc chốc lại giương nỏ bắn hạ một thứ gì đó khiến chúng kêu lên những tiếng rùng rợn.
Thấy Thái Dương vẫn còn đứng sờ sờ ở chỗ cửa, ông Jyorim nói lớn sau khi bắn thêm một mũi tên nữa:
– Tới chỗ chị và bạn cháu đi Thái Dương! Quetz tự xoay sở được mà!
– Chúng ta không thể để anh ấy ngoài đó được! – Thái Dương nói và chạy tới cầm một cây nỏ lên, tay cậu mò mẫm tìm hiểu cách nó hoạt động.
– Này. Này! Cháu nghĩ mình đang làm gì vậy?! – Bà O’Hara quát lớn, bàn tay của bà chộp lấy cổ tay Thái Dương.
– Chúng ta không thể! Cháu không thể! – Thái Dương gào to đáp lại, tay cậu nắm chặt nỏ tới nỗi nó rung lên, đôi mắt cậu cháy lên ngọn lửa quyết tâm. – Anh Keto đã cứu cháu quá nhiều lần rồi! Cháu không thể bỏ mặc anh ấy!
– O’Hara! Cửa sổ! – Ông Jyorim kêu lên cảnh cáo vợ mình nhưng đã quá muộn.
Một con chó đầu lâu đâm thẳng vào cánh cửa sổ khiến nó bật tung vào bên trong. Con thú lông đen kêu re ré, cái đầu như chim ăn thịt trụi lông trắng hếu lắc qua lắc lại, các ngón tay có vuốt dài cào lên nền gỗ một cách điên loạn, đôi tai dài cụp ra sau chuẩn bị tấn công. Bà O’Hara quay lại bắn một mũi tên găm vào đùi con thú khiến nó kêu lên trước khi lãnh một mũi tên nữa vào cổ và gục xuống. Bà lão đặt nỏ lên cửa sổ bắn liên tiếp vài phát rồi chạy ra sau bức tường khi tiếng rít của bầy chó đầu lâu tới gần hơn.
Con chó đầu tiên nhảy lên cửa sổ ngay lập tức ăn ba mũi tên vào giữa trán, ngã gục ra sau nhưng bọn còn lại vẫn không hề nao núng. Cứ như toàn bộ lũ chó đầu lâu đã tụ về đây bởi mùi máu và hóa rồ, mặc cho đồng loại của chúng bị bắn hạ, thây chất thành đống dưới cửa sổ, chúng vẫn tiếp tục nhảy vào. Mỹ Nguyệt mở to mắt trong tuyệt vọng khi một con chó đầu lâu nhảy tới gần mình, nó nhe hàm răng như dao cạo và từ từ bước tới cùng với một con nữa. Ông Jyorim và bà O’Hara đang giữ cửa sổ, Thái Dương thì không biết sử dụng nỏ, chỉ còn lại Mỹ Nguyệt và Lợi đối đầu với chúng. Tim cô đập nhanh như những nhịp thở gấp gáp của cô, cô không muốn chết, không phải ở đây, không phải như thế này. Phía sau hai con chó đầu lâu, Mỹ Nguyệt có thể thấy một bóng đen mờ như một làn khói với hai mắt đỏ rực như lửa. Tử thần đã tới bắt họ ư? Họ phải chết ở đây? Không! Cô không chấp nhận! Cô không muốn!
– Không! – Nỗi sợ hãi ép Mỹ Nguyệt đứng dậy, kéo theo cây trường đao bên cạnh.
Lưỡi đao sáng óng ánh phản chiếu sắc lửa khi Mỹ Nguyệt nâng đao qua đầu, mắt cô ứa lệ nhưng đó là những giọt lệ của quyết tâm sống và sự tuyệt vọng. Trong mắt Mỹ Nguyệt, cái bóng đen đó đang lao tới khi hai con chó đầu lâu nhảy về phía cô với nanh vuốt nhe ra. Nó như làn khói bay ra giữa hai con thú trên không trung tới gần hơn, cô có thể thấy chỗ hai con mắt đỏ đó là một cái đầu lâu đen sì, hai “con mắt” là hai quầng sáng đang phát ra từ hốc mắt sâu hoắm. Mỹ Nguyệt mím chặt môi và xoay người vung đao, vẽ một đường cong bạc qua không trung, quét cả hai con chó đầu lâu và cái bóng đen qua một bên.
Mỹ Nguyệt thở hồng hộc nhìn tới chỗ hai con chó đầu lâu bị chém ngang cổ, thiếu điều muốn cắt lìa đầu chúng khỏi thân. Cô vung vũ khí sang một bên, hất những giọt máu còn bám trên lưỡi đao ra, vài giọt dính lên lớp áo vải màu xanh của cô. Bản năng chiến đấu trỗi dậy trong Mỹ Nguyệt, đây sẽ là cuộc kiểm tra thực chiến đầu tiên về kỹ năng của cô. Mỹ Nguyệt phóng về phía những con chó đầu lâu đã thoát được tên của bà O’Hara, thanh trường đao xoay vun vút trong tay cô, vẽ lên không trung những đường cong ánh sáng và máu, hất bọn chó đầu lâu văng khắp nhà.
Như thể bị kích động bởi cơn cuồng sát của Mỹ Nguyệt, Lợi phóng dậy và đâm mũi giáo vào ngực một con chó đầu lâu. Con vật kêu ăng ẳng bởi mũi giáo khi nó bị nhấc lên và ném về phía Thái Dương như một miếng giẻ rách. Cậu nhóc tóc trắng nhắm chặt mắt và siết cò của chiếc nỏ, bắn ra hai mũi tên liên tiếp khiến con chó đầu lâu bay ngược về phía Mỹ Nguyệt và bị cô chém xuống sàn.
Nhận ra chúng không thể địch nổi hàng phòng ngự của căn nhà, bọn chó đầu lâu còn lại cong đuôi cụp tai chạy trốn, tha theo những thứ mà chúng nhặt được. Mỹ Nguyệt và Lợi thở hồng hộc, xung quanh cả hai là xác của bọn chó đầu lâu cùng những vũng máu chảy lênh láng. Cô gái tóc đen nhìn Thái Dương một cách hằn học qua những sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi, lầm bầm gì đó trong giận dữ khiến cậu nhóc lùi lại vì sợ.
– Đi nào, chúng ta phải yểm trợ cho Quetz. – Ông Jyorim nói và xách vài cây nỏ lên.
– Gì cơ? – Mỹ Nguyệt hỏi với giọng cộc cằn. – Yểm trợ…anh ta á?
– Tất nhiên rồi! – Thái Dương nói rồi bắt chước ông Jyorim khi ông xem lại nỏ của mình. – Ch-chúng ta phải giúp anh ấy! Anh ấy đã bảo vệ chúng ta mà!
– Không! Chúng ta rời khỏi đây! Dính dáng tới hắn như vậy là quá đủ rồi! – Mỹ Nguyệt gào lên, sự tức giận và sợ hãi hiện rõ trong giọng nói của cô.
– Sao chị nói vậy được?! – Thái Dương hỏi lại. – Anh Keto đã bảo vệ chúng ta mà!
– Hắn bảo vệ một mình em thôi Thái Dương! – Mỹ Nguyệt đáp lớn, thanh trường đao trong tay cô run lên. Cô nhìn cậu nhóc tóc trắng mà mình đã coi là em trai ruột suốt mười lăm năm và nói bằng giọng hằn học: – Nếu muốn bảo vệ hắn…thì tự mình đi đi.
***
Vết thương của Quetz không lành lại, đặc biệt là nơi những lá bài đang găm vào, phản xạ của anh trở nên chậm chạp khi cơ thể của anh như bị tê lại bởi điện giật. Anh quái nhân một tay siết chặt cán kiếm, tay còn lại giữ các sợi dây cước. Máu chảy rỉ rả từ các vết thương, thấm vào lớp áo da rách tả tơi và rơi xuống tuyết, nhuộm đỏ các dấu chân của anh. Mắt Quetz long lên sòng sọc với sự phấn khích, một nụ cười hiện lên trên môi anh, đây là lần đầu tiên trong suốt cả ngàn năm anh gặp phải đối thủ xứng tầm và có quyết tâm giết anh.
Ba thẻ bài bay qua lớp khói như những viên đạn về phía Quetz, anh vung tay trái lên, các ngón tay ngọ nguậy điều khiển các sợi dây cước. Các sợi cước óng ánh đan chéo vào nhau như những tấm lưới, cắt nhỏ các thẻ bài thành nhiều mảnh nhỏ. Những mảnh cắt bị làm chệch hướng nhưng vận tốc của chúng gần như không đổi, chúng va xuống đất như những viên đạn khiến tuyết và bụi bay mù mịch quanh Quetz. Anh đưa tay lên che mặt, hai mảnh thẻ bài găm vào tay cầm khiến máu chảy ra, cánh tay đó trở nên nặng chịch. Quetz chống kiếm xuống, anh thở hồng hộc khi toàn bộ cơ thể như bị tê liệt, chỉ còn có thể đảo hai mắt qua lại.
– Chết đi Chico Mutante! – Kezaq lao qua màn khói, mắt hắn trở nên đỏ lừ, cái lưỡi dài thè ra từ giữa hai hàm răng nhọn hoắc.
– Ngươi trước. – Quetz nói rồi nhấc kiếm lên, anh đạp mạnh hai chân phóng về phía gã quái.
Mũi kiếm của Quetz hướng ra trước, đâm thẳng vào cái miệng đang há rộng của Kezaq ra tới sau lưng hắn. Nhưng ngay khi cả hai vừa chạm đất, Kezaq đã tan biến thành một vũng nhớt màu đen. Mồi nhử? Quetz tự hỏi và vội vàng phóng qua một bên, né thẻ bài bay xuống từ trên cao, thổi tung một khoảng đất. Mai phục! Anh nghĩ thầm và cắn vào tay mình, nọc độc của anh có thể trung hòa bất kỳ loại độc nào và kích thích các dây thần kinh, giúp anh trở nên nhanh nhẹn như cũ.
Từ trên nóc một căn nhà, Kezaq ném hàng chục thẻ bài lên và vung tay xuống, ngay lặp tức chúng xé gió lao tới chỗ Quetz, chỉ hụt chóp đuôi anh vài li. Quetz vừa chạy vòng tròn quanh căn nhà nơi Kezaq đang đứng, vừa suy nghĩ cách để tấn công. Chợt anh nhảy thẳng lên khi Kezaq bắn tới tấp xung quanh, thu hẹp phạm vi di chuyển. Vuốt của Quetz bấu vào tường của những căn nhà, anh nhảy tránh các thẻ bài đang rơi như mua xung quanh. Chợt anh dừng lại, cơ bắp trong hai chân anh gồ lên khi anh búng người về phía gã quái đang mỉm cười.
– Dính bẫy rồi con.
Kezaq vung tay, hàng chục thẻ bài bay về phía Quetz từ mọi hướng khiến anh chỉ kịp buông kiếm tung tơ, cắt nhỏ chúng để giảm sát thương nhưng anh vẫn lãnh gần như mọi mảnh vụn của chúng. Anh quái nhân rơi xuống đất làm tuyết bắn tung tóe vào ngọn lửa, hơi nước bốc lên mù mịt. Kezaq mỉm cười khi hắn thấy cơ thể của Quetz giữa đám hơi nước mù mịt, hắn bước ra trước và nhìn xuống, cố định vị chính xác vị trí của anh.
– Nói ta nghe nào Quetz Xolotl, ngươi có thích cá cược không? – Gã hỏi với giọng giễu cợt, một thẻ bài nữa xoay xoay giữa các ngón tay sau lưng.
– Ta cho rằng đó là trò của ngươi mà. – Giọng của Quetz nghe không có vẻ gì là đã bị trọng thương.
– Vậy ta sẽ cá rằng ta sẽ giết ngươi bằng một lá bài.
– Chấp luôn. – Tiếng cười khà khà rợn gáy của Quetz vang lên. – Giờ thì tấn công với tất cả những gì ngươi có đi!
Tuyết bắt đầu rơi xuống, đóng một lớp dày trên chiếc nón rộng vành của Kezaq khi giọng của Quetz chìm dần vào những tạp âm của ngôi làng. Những tinh thể màu trắng tan biến vào lửa, tạo thành một lớp sương dày đặt, làm mọi thứ như bị dìm trong một biển hơi lạnh. Đứng trên nóc căn nhà, Kezaq xoay xoay thẻ bài trong tay, để lộ những ký tự ngoằn ngoèo đang phát ra ánh sáng xanh lá ma quái. Mắt gã dán vào ánh sáng mờ mờ phát ra từ những đống lửa bên dưới, đâu đó trong đám sương kia là con quái thú mà hắn đang săn đuổi.
– Chà chà. Có vẻ chúng ta kéo dài trò chơi này hơi lâu rồi nhỉ? – Giọng của Quetz vang lên ngay bên dưới chỗ hắn đứng.
– Chết đi! – Kezaq gào lên, lá bài của hắn rời khỏi hai ngón tay xuyên qua làn sương mù như một mũi khoan.
Trước sự bất ngờ của gã, thẻ bài như đông cứng trong không trung, bị mắc vào một lưới dây cước dày sáng óng ánh. Cú va chạm của bài và dây cước thổi bay làn sương mù, Kezaq há hốc khi thấy các vết thương của Quetz đã lành hẳn, như thể chưa hề bị đả thương. Anh chàng thanh niên cầm lá bài, những sợi cước biến mất vào ngón tay anh. Các ngón tay dài xoay xoay thẻ bài trong tay một cách thích thú, mắt Quetz quắc lên khi anh thấy ánh sáng xanh lá đang mờ dần.
– Ồ… – Đuôi của anh quét lên tuyết đầy thích thú, anh đưa lá bài về hướng Kezaq. Một nụ cười trông thân thiện đến đáng sợ xuất hiện trên khuôn mặt Quetz khi anh hỏi, giọng anh vô cảm đến rợn người: – Cái này…ngươi lấy ở đâu vậy?
– Ngươi…nhưng…bằng cách nào!? – Kezaq bắt đầu hoảng loạn, hắn không hiểu sao Quetz lại lành lặn như vậy, đòn lúc nãy đáng lẽ đã hạ gục anh, khiến anh chết vì mất máu mới phải.
– Ta hỏi. – Quetz tiếp tục, giọng anh bắt đầu run lên vì giận. – Cái này…ngươi lấy ở đâu?
– Chết đi!
Một thẻ bài khác phóng tới chỗ Quetz, ngay lặp tức bị chẻ đôi bởi chính thẻ bài lúc này còn nằm trong tay anh. Kezaq lùi lại, vừa đúng lúc thẻ bài kia thổi bay chỗ hắn đã đứng, uy lực của nó khủng khiếp hơn cả đòn mạnh nhất của hắn. Chưa kịp hoàn hồn, Kezaq đã cảm thấy ngôi nhà bên dưới hắn bắt đầu đổ ngang, ngã nhảy xuống tiếp đất khi căn nhà sụp xuống, thổi bay đám khói bụi.
– Ta chán ngấy việc này lắm rồi! – Hắn gào lên, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trán hắn.
Từ trong lớp mây bụi phía sau hắn, bàn tay đầy hình xăm của Quetz vươn ra, quắp vào tay hắn. Kezaq điếng người khi hắn thấy hai con mắt quắc lên trong sương mù, nhưng có gì đó không ổn. Cánh tay của Quetz như đã bị bẻ gãy trước khi vươn ra khỏi sương mù, nó cách cái bóng của Quetz một khoảng khá xa về bên phải. Tim của hắn như lỡ mất một nhịp khi hắn nhận ra mình đã sụp bẫy Quetz, không những vậy, hắn đã phóng hỏa các ngôi nhà và khiến hơi nước bốc lên, tạo thành một mê cung đầy ảo giác. Hắn đã tự dâng mình lên dĩa mời Quetz!
Kezaq vùng vẫy cố thoát ra, không để ý Quetz đã giơ chân lên và đạp thẳng vào cẳng chân của hắn. Móng vuốt như chim ăn thịt quắp vào chân Kezaq, bóp nát cơ và bẻ gãy xương ống chân khiến hắn gào lên trong đau đớn và tuyệt vọng. Cơn giờ thổi qua làm bay bụi và sương mù, để lộ khuôn mặt đầy sát khí của Quetz khi anh đưa tay lên, bàn tay của anh quắp lại thành móng vuốt. Đôi mắt hổ phách của Quetz long lên sòng sọc, hàm răng sắc nhọn lộ ra khi anh gào lên:
– Giờ thì cho ta xem bài của ngươi nào… El Casanova!
Bàn tay của Quetz quắp lại, móng vuốt của anh lấp lánh trong ánh lửa khi anh vung tay xuống. Kezaq gào lên trong đau đớn và cầm chặt lá bài chĩa thẳng vào anh, định chặn đòn tấn công của anh quái nhân. Móng vuốt sắc bén vẽ năm đường ánh sáng trong không trung, xé toạc cánh tay của Kezaq khỏi cơ thể hắn khiến máu phun ra như thác từ vết thương. Gã gào lên, đầu ngửa ra sau trong đau đớn nhưng lại bị bàn tay của Quetz tóm lấy. Đôi mắt gã giật lên đầy sợ hãi khi Quetz kéo mặt hắn tới gần mặt mình, mười ngón tay quặp vào mái tóc được chải chuốt gọn gàng của hắn như móc thịt.
– Ơ… – Giọng của Kezaq run lên khi hắn nhìn vào mắt Quetz, hai hòn ngọc cam rực lửa trên khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
– Này Casanova. – Quetz nói với giọng tràn trề thất vọng.
– Hở?
– Ngươi thua rồi. – Quetz lặp lại câu nói lúc nãy.
– Ờ hớ…
– Và giờ ta phải giết ngư…
Câu nói của Quetz bị cắt ngắn khi mũi đao của Mỹ Nguyệt đâm xuyên qua đầu Kezaq. Anh nghiêng đầu nhìn cô nhóc ở phía trước, cô thở hồng hộc, mái tóc dài được chải gọn gàng hằng ngày giờ rũ xuống, bết lại bởi khói và nước. Đôi mắt cô nhìn anh với vẻ trách móc và một chút thù hận, đen bóng như hạt cườm và u ám như đêm không trăng sao. Mỹ Nguyệt rút thanh trường đao ra và kéo nó sền sệt về phía xe của Quetz, để lại anh ngay lặp tức bị Thái Dương nhào lên ôm chặt từ phía sau.
***
– Lại! – Giọng gắt gỏng của Quetz găm vào tai Lợi khiến cậu nghiến răng đầy khó chịu, tay anh vung gọn giáo gỗ trong không trung đầy vẻ đắc ý còn cậu thì thở hồng hộc.
– Em mệt lắm rồi! – Lợi quay phắt lại, cậu quẳng cây giáo của mình xuống tuyết rồi đưa tay chỉ vào mặt Quetz: – Cái thể loại chiến đấu ăn gian gì vậy chứ?! Anh chỉ nhảy và né thôi chứ có đánh đâu!
– Thì cốt yếu là như vậy mà phải không? – Quetz chống ngọn giáo trong tay mình xuống và tựa cả thân trên đang để trần lên nó, chân trái của anh vắt qua chân phải trong thế đứng hết sức thong thả. – Đánh nhau đâu phải chỉ là nhào vào tấn công, cái quan trọng nhất là không cần sử dụng sức mình mà có thể đánh bại kẻ thù.
– Nhưng em không muốn học cái trò đó! – Lợi gào lên, nắm tay cậu run run còn mái tóc đen thì như sắp bốc khói tới nơi, đôi vai trần khẽ run lên với mỗi cơn gió thổi qua. – Em học tấn công bằng khiên và giáo trong làng rồi…
– Và thất bại thảm hại trong thực chiến. – Quetz cắt ngang lời Lợi với giọng giễu cợt. – Ta thấy trong thế đứng của nhóc chỉ có kiểu dàn trận phalanx thôi, còn lại không còn gì hết. – Anh đặt chân xuống và đá cán giáo lên khiến nó quay mòng mòng trong không trung. Quetz tiến tới chỗ Lợi khiến cậu có thể thấy rõ từng thớ cơ chắc nịch bên dưới lớp da xám nhạt của anh, vừa nói anh vừa chỉ lên người Lợi. – Ở ngoài này nhóc không có cái tiện nghi được mọi người bảo vệ đâu, nếu bị tách nhóm thì lưng, chân, sườn và hông sẽ là mục tiêu bị tấn công. Cách phòng vệ tốt nhất là né tránh và tấn công chớp nhoáng.
– Anh nói thì dễ lắm, anh nhanh vậy mà. – Lợi cau mày nhìn Quetz với vẻ hằn học, cậu chợt ôm vai và rên hừ hừ. – Với lại…ngoài này lạnh…
– Này, anh không nhanh vậy chỉ vì anh ở không đâu. – Quetz nói với khuôn mặt cau có và nhìn sang Thái Dương và Mỹ Nguyệt đang ngồi cạnh đống lửa gần đó, quấn mình trong áo choàng da chăm chú nhìn cả hai tập luyện. – Với lại đừng có lôi Thái Dương vào, thằng bé có thể trạng yếu hơn nhóc đấy.
– Em biết. – Lợi lầm bầm, cậu nhặt cây gậy lên, mắt cậu chợt thấy một cái khiên cũ bị vùi trong tuyết. Một nụ cười tinh quái hiện lên trên mặt cậu khi cậu nói: – Mà sao anh Quetz không dùng khiên vậy?
– Ta không thích, vậy thôi. – Quetz trả lời gọn hơ và quay lưng đi.
– Không thích…hay là không biết? – Lợi hỏi đầy giễu cợt và nhặt cái khiên lên, lớp kim loại chạm vào da tay cậu lạnh cóng.
– Lôi! – Thái Dương kêu lên, sợ rằng bạn mình sắp chọc giận Quetz.
– Anh không biết sử dụng khiên phải không? – Lợi hỏi lại lần nữa, chân cậu dạng ra sau, chiếc khiên đưa ra trước bảo vệ mặt cậu.
– Rút lại câu nói đó ngay, chamaco. – Quetz dừng lại và nói, giọng anh lạnh toát như gió mùa đông.
– Anh không biết sử dụng khiên, – Lợi nói với giọng đầy khiêu khích. – anh không thể vì anh không biết phòng thủ như con người. Anh không suy nghĩ như con người. Anh không phải con người.
Quetz dậm mạnh chân xuống một đống tuyết khiến một chiếc khiên tròn bật lên, anh nhặt cái khiên lên và quay mặt nhìn Lợi với đôi mắt đằng đằng sát khí khiến cậu hơi lùi lại. Anh không nói không rằng bước từng bước nhanh dần tới chỗ cậu nhóc da ngăm khiến cậu hiểu ra, anh đã chấp nhận lời thách thức của cậu. Mắt Lợi đảo qua lại khi Quetz nhảy từng bước sang hai bên như đang tìm thế tấn công, anh chợt bước tới với ngọn giáo trong tay vươn ra trước khiến cậu nhóc chỉ kịp nghiêng người ra sau. Cậu đưa khiên lên đỡ khi Quetz dùng mép khiên của mình tấn công, anh nhanh chóng bước ra sau lưng Lợi rồi vòng lại. Quetz chợt nhảy lên khiến Lợi lại phải giương lá chắn, chặn cú thúc trời giáng của anh, cú va chạm khiến tay cậu như sắp gãy tới nơi.
Cậu nhóc da ngăm lùi lại, khiên hạ xuống chặn giáo của Quetz nhắm vào chân cậu, cây giáo ngay lặp tức được thay đổi bị trí. Thoắt một cái, nó đang va vào giáo của Lợi nghe côm cốp. Thoắt cái nữa, nó sượt qua tai cậu nhóc như một mũi tên rồi được thu lại. Cậu nhóc da ngăm nghiến răng, cậu đẩy giáo về phía trước nhưng ngay lặp tức phải lùi lại, Quetz không những chặn được đòn của cậu, anh phản công ngay sau đó với ngọn giáo của mình. Vừa gạt giáo của anh chàng quái nhân đi, Lợi đã phải cúi xuống né cái khiên của anh, mọi đòn tấn công của cậu gần như vô vụng trước thế vừa thủ vừa công của Quetz.
Không những vậy, Quetz liên tục thay đổi vị trí của chỗ cầm giáp, ở giữa hoặc ở cuối một đầu, anh đều có thể sử dụng cực kỳ điêu luyện. Cơ hội của Lợi tới khi giáo của Quetz sượt qua be sườn cậu, cậu nhóc kẹp chặt tay xuống, không để ý khiên của Quetz đã đánh gãy phân nửa cán giáo của cậu. Anh ngay lặp tức thu giáo lại và dùng khiên đẩy Lợi ra sau, cậu cầm nửa ngọn giáo trong tay và chạy tới vung “kiếm” vào Quetz. Cái khiên của Lợi đè được giáo của anh quái nhân xuống, cậu đạp vào nó khiến nó gãy hết phân nửa. Nhưng cậu chưa kịp thở thì Quetz đã xoay cây gậy trong tay lại và bổ xuống như một thanh kiếm nhưng Lợi lại chặn được. Kiếm gỗ va vào nhau nghe côm cốp, trái với Lợi chỉ biết vung khiên đỡ đòn, kiếm và khiên trong tay Quetz luôn thay đổi vị trí. Tay của anh như hai con rắn, vung qua vung lại như đang khiêu vũ trong điệu múa chết chóc
– Chị Mỹ Nguyệt! Chị làm gì đi! Anh Keto giết Lôi mất! – Thái Dương mếu máo nắm lấy vai Mỹ Nguyệt mà lắc, cậu nhận thấy rằng mọi chuyện đang bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát. Chưa bao giờ cậu thấy Quetz như thế này, không phải đang chiến đấu, cũng không phải đang chơi đùa mà là đang tìm đòn tấn công kết liễu.
Mỹ Nguyệt đờ ra, bị hớp hồn bởi từng chuyển động của Quetz và Lợi, tuy cả hai trông ngang sức ngang tài nhưng Lợi luôn luôn chật vật còn Quetz thì như đang vờn con mồi. Cô quay sang nhìn Thái Dương với đôi mắt bất lực, một sự yếu đuối mà cô có thể thấy phản ánh lại trong mắt cậu nhóc. Họ có thể làm gì để ngăn việc này chứ?
Quetz liên tục tấn công, liên tục đổi vị trí, như thể anh đang khiêu vũ. Từng bước chân của anh khiến Lợi chật vật tránh né hoặc chặn những đòn tấn công hiểm ác. Mỗi lần anh quái tung một đòn khiến Lợi phải lùi lại, anh liền đứng yên, không cử động, chỉ khi cậu nhóc tấn công anh mới phản đòn quyết liệt. Sự bất mãn bắt đầu dâng lên trong ngực Lợi, cậu xoay người vung cây kiếm gỗ khiến Quetz quay mặt tránh nó. Chớp lấy thời cơ, Lợi phóng tới giương kiếm vào thẳng ngực Quetz khiến anh cúi xuống, chỉ để nhận ra anh đã kẹp chặt tay mình giữa sườn và tay anh. Anh quái nhân đứng thẳng người dậy, cái chân dài vươn lên đặt lên khiên của Lợi và đẩy cậu té nhào.
– Đứng dậy, chamaco. – Quetz vừa đi vòng vòng quanh Lợi vừa nói. – Đứng dậy nào, ta sẽ không để tuyết cướp công đâu.
Lợi gầm gừ, cậu quẳng cái khiên đi rồi chộp lấy một khúc giáo gãy khác và vung loạn xạ vào Quetz. Anh như một con chim cắt né được toàn bộ các đòn đánh của cậu, môi anh mỉm cười đầy khiêu khích còn mắt thì quắc lên. Anh nhảy lò cò né một cú gạt chân của Lợi trước khi chưởng vào ngực cậu một phát, tay anh nắm lấy khúc giáo trong tay Lợi và giật nó đi. Chưa kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, cậu nhóc da ngăm cảm thấy chân mình bị nắm và kéo đi khiến cậu ngã xuống tuyết. Quetz đâm giáo của mình sượt qua mặt cậu đôi mắt anh quắc lên khi anh nói nhỏ:
– Nhóc thua rồi.
– Lôi! – Thái Dương chạy lại kéo bạn mình vào một cái ôm thật chặt. Cậu hỏi với giọng đầy lo lắng: – Cậu có sao không?!
– Ờ…mình không sao. – Lợi nói rồi liếc mắt nhìn Quetz mặc áo vào, cái đuôi anh quét qua quét lại trong không khí. – Anh ta…tha cho mình… – Cậu lầm bầm.
– Thì tất nhiên rồi! – Thái Dương thốt lên rồi dụi mắt. – Cậu là người nhà mà.
– Người nhà…? – Lợi quay phắc lại, mắt cậu chớp chớp nhìn Thái Dương rồi lại quay sang nhìn Quetz.
– Mấy đứa, đi thôi, tối là tới đó. – Quetz gọi lớn.
Mỹ Nguyệt nhanh chóng dẫn Lợi và Thái Dương về xe theo sau Quetz, họ có thể thấy ở đằng xa là một “thị trấn” lớn gấp mấy lần ngôi làng của họ. Lợi rên hừ hừ khi bước vào xe, cậu chộp ngay lấy cái áo đen với những hình ziczac đủ màu của mình rồi mặc lên, mắt cậu nhìn Thái Dương đang ngồi dựa mình vào cửa sổ. Cậu bạn tóc trắng của Lợi ngồi trầm ngâm, mắt dõi ra bên ngoài khi chiếc xe bắt đầu di chuyển rồi thở dài ngao ngán. Lợi gãi đầu và ngồi xuống cạnh Thái Dương, mỉm cười khi đôi mắt tím kia nhìn cậu một cách tò mò. Cậu nhóc tóc trắng mỉm cười khiến Lợi cảm thấy ấm lòng một chút, những lúc như thế này cậu chỉ cần nhìn nụ cười của người mà cậu coi như em ruột đó.
***
Thái Dương lén nhìn dưới tấm áo choàng những người đang đi qua đi lại trong quán rượu này, cảnh những gã đàn ông lực râu ria xồm xoàm ve vãn các cô gái ăn mặc màu mè cạnh những li rượu khiến cậu hơi bồn chồn. Lợi và Mỹ Nguyệt cũng chả khá hơn chút nào, họ như đang co rúm lại dưới lớp áo choàng da, bị bối rối trước cảnh om sòm náo nhiệt này. Chỉ có Quetz là vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ, anh tự nhiên cười nói với ông chủ quầy nước như thể đã quen từ lâu, thậm chí vài thợ săn cũng nhận ra anh, luôn gọi anh là “muchacho”, “Señor Azul” hay “cazador” như thân thiện lắm. Cậu nhóc tóc trắng nắm áo Quetz giật giật một cách dè dặt và gọi nhỏ:
– Anh Keto?
– Hả? – Quetz đặt cái cốc gỗ xuống hỏi.
– Chúng ta…qua đêm ở đây ạ? – Thái Dương hỏi lí nhí.
– Ừ. – Quetz gật đầu và mỉm cười, tay anh đặt lên đầu Thái Dương, vuốt vuốt mái tóc của cậu qua lớp áo da.
– Bạn của anh hả Quetz? – Ông chủ quán to béo hỏi, bộ ria mép dài vễnh lên khi ông cười khiến Lợi cười khúc khích.
– Sí. – Quetz đáp một cách thân thiện, tay anh đặt lên vai Thái Dương và giới thiệu. – Đây là Thái Dương, cậu nhóc kia là Lợi, cô nhóc kia là Mỹ Nguyệt.
– Chà chà, đông vui dữ ha. – Ông chủ quán nói và cười ha hả, tay ông vớ lấy ba cái cốc nhỏ và rót vào chúng một thứ nước vàng óng, đầy tới nỗi nước nhiễu lên chiếc tạp dề nâu đầy vết ố của ông. Ông đặt ba chiếc cốc lên bàn trước mặt Thái Dương, Lợi và Mỹ Nguyệt và nói: – Nào, uống đi niños! Miễn phí đấy!
– B-bọn cháu chưa tới tuổi ạ. – Lợi lắp bắp đáp, hơi do dự vì sự hào phóng của người đàn ông trung niên này.
– Vớ vẫn! – Ông chủ quán cười ha hả. – Rượu táo của ta là dành cho mọi lứa tuổi mà! Nào, uống đi, ta đi kiếm đồ ăn cho mấy đứa đây, trông mấy đứa gầy quá!
Quetz nhìn theo ông chủ quán đi ra sau, anh lắc đầu và nốc cạn li rượu trong tay mình, đôi mắt hổ phách của anh nhìn Thái Dương khi anh mỉm cười xoa đầu cậu. Anh nói với giọng trấn an:
– Đừng lo mấy nhóc, ông Cruz là bạn của ông Jyorim đấy.
– Ông ấy…thích trẻ con ạ? – Thái Dương hỏi nhỏ.
– Ừ, ông ấy coi trọng gia đình lắm, không như bà chị của ổng. – Quetz nói, khuôn mặt của anh tối sầm lại khi nhắc tới chị ông Cruz.
– Thức ăn tới rồi đây! – Ông Cruz bước ra với bốn dĩa bánh taco kẹp thịt nóng hôi hổi. – Ăn đi cho nóng! Tội nghiệp các nhóc phải đi trong tuyết thế này.
– Gracias Cruz. – Quetz gật đầu rồi cầm chiếc bánh lên cắn một miếng hết gần nửa cái, anh vừa nhai vừa quay qua hỏi. – Mà này, cậu còn phòng bốn người không?
– No, muchacho. – Ông Cruz chợt xụ mặt xuống lắc đầu chầm chậm. Vừa rót thêm rượu cho Quetz ông vừa nói: – Mùa này phòng đắt giá lắm, một phòng bốn người có thể nhét tám người ấy. Nếu cậu hiểu ý tôi.
– Chà, hơi kẹt nhỉ. – Quetz nói đầy thất vọng rồi đưa rượu lên nhấp từng hớp.
– À, hay cậu qua hỏi chị tôi đi.
Gợi ý của ông Cruz khiến Quetz ho sặc sụa, anh vừa lau miệng vừa hỏi:
– Dama Marcela ấy hả!?
– Sí, tôi còn bà chị nào đâu. – Ông Cruz nhún vai khi Thái Dương xoa xoa lưng Quetz.
Quetz lầm bầm đầy khó chịu, đầu anh như bốc khói bên dưới chiếc nón trùm, anh thực sự không muốn tới chỗ đó, đặc biệt là khi có đám nhóc đi theo. Anh đưa mắt nhìn ông Cruz một cách khó chịu rồi nhìn ba đứa nhóc đang ăn, đợi khi cả ba đã ăn hết mới miễn cưỡng gật đầu. Quetz móc trong túi ra mười cái đĩa sắt nhỏ bằng một ngón tay đặt lên bàn, đẩy nó về phía Cruz và lầm bầm tiếng cảm ơn trước khi dẫn ba đứa nhóc ra xe.
Pumba kéo chiếc xe qua con đường phủ đầy tuyết, hai bên là những căn nhà gỗ hai tầng được xây san sát nhau, tuyết chảy xuống từ những mái nhà dốc chất thành đống cao trong cái khe nhỏ giữa hai căn nhà. Quetz điều khiển con khủng long ba sừng đi tới trung tâm thị trấn, tới căn nhà lớn nhất với bốn tầng chất cao và rộng gấp mấy lần những căn nhà xung quanh. Anh kéo cổ áo che kín mặt, tránh những cặp mắt tò mò của bọn vô gia cư và lũ say xỉn đang lục lọi các thùng rác tìm thức ăn.
– Anh Keto, chúng ta còn phải đi xa không ạ? – Thái Dương ở cửa sổ trước hỏi bằng giọng ngái ngủ.
– Một chút nữa thôi, nếu các em buồn ngủ thì ngủ trước đi, khi nào tới anh sẽ gọi. – Quetz đáp và mỉm cười bên dưới cổ áo choàng, một thoáng ngờ ngợ sượt qua tâm trí anh khi anh thấy mắt Thái Dương đượm buồn. – Này, sao thế? – Anh quay người ra sau hỏi.
– Không…không có gì ạ. – Thái Dương rầu rĩ đáp.
– Này, tới đó anh sẽ cho em ngủ cùng, được không? – Quetz bước tới chỗ Thái Dương và cúi xuống, anh đặt tay lên đầu cậu khiến cậu mỉm cười một chút.
– Th-thật không ạ? – Thái Dương hỏi với giọng nửa phấn khởi nửa thẹn thùng.
– Ừ, thật. – Quetz gật đầu đáp. – Kia kìa, chúng ta sắp tới rồi.
Thái Dương rướn người ra trước, đôi mắt cậu sáng lên khi thấy ánh đuốc rực rỡ qua những chiếc hộp kính đủ màu sắc, theo sau là Lợi và Mỹ Nguyệt đặt cằm lên vai cậu khiến cậu muốn khóc tới nơi. Bên ngoài tòa nhà lớn với những ô cửa sáng là hàng chục chiếc xe kéo, vài chiếc trông giống xe của Quetz nhưng nhỏ hơn. Anh quái nhân phóng xuống khỏi lưng Pumba, cẩn thận không làm lộ danh tính của mình khi anh mở cửa gọi ba đứa nhóc bên trong ra. Đặt vào tay gã coi xe vài đồng, Quetz dẫn cả đám vào trong, mắt anh vẫn giữ vẻ hầm hầm bên dưới chiếc nón trùm.
Bên trong tòa nhà, mọi thứ còn hào nhoáng hơn gấp bội lần, mỗi phân trên sàn đều được phủ vải nhung đỏ, dưới chân mỗi cây cột nhà là một thùng nước đá đầy các chai rượu. Xung quanh bốn bóng người trùm áo choàng, những gã say xỉn cặp kè với các kỹ nữ và các ả điếm vận những bộ váy sặc sỡ hở vai, mặt trang điểm lộng lẫy giữa các bàn tiệc. Thái Dương nhìn quanh một cách tò mò và thích thú không để ý đường đi, cậu đâm vào một gã trung niên râu ria lởm chởm khiến hắn quay lại.
– Hê! Cái mợ gì đây?! – Gã thốt lên. – Ai cho con nít vào đây thế?!
– Ch-cháu xin lỗi! Cháu không cố ý! – Thái Dương nói rối rít rồi bò giật lùi khi gã vươn tay về phía cậu.
– Lại đây nào oắt con. Ta sẽ dẫn nhóc đi chỗ này vui lắm. – Gã nói và liếm mép, rượu và mồ hôi nhỏ xuống thảm nhung từ chiếc áo da thuộc của hắn với mỗi bước chân.
– Hẳn là mày ăn gan trời. – Bàn tay gọng kìm của Quetz túm lấy cổ tay của gã đàn ông trung niên, bóp mạnh tới nổi tay hắn nổi gân và tái xanh.
– Thằng khốn! Bỏ tay tao ra! – Gã trung niên bắt đầu giãy giụa khi bàn tay xám ngắt của anh siết chặt hơn. – Làm ơn! Tha cho tôi đi!
– Động vào thằng nhỏ thì tao cho mày ngắm gà khỏa thân nhé. – Quetz kéo tay hắn lên cao, chân của anh quắp vào chân hắn như muốn giật đứt hắn làm đôi trước sự kinh hãi của những người xung quanh.
– Oi! Tú! Chico! Manos fuera de mi cliente! – Giọng nói gắt gỏng đanh đá của một người phụ nữ vang lên khiến Quetz quay đầu lại và mỉm cười.
Đám đông dạt ra khi người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy màu đỏ thẫm dài thượt bước đến, những diềm áo đen trang trí óng ánh trong ánh sáng mờ khiến bà càng thêm nổi bật. Mái tóc đen nhánh được búi sau đầu, cài thêm một bông hồng, để lộ ra hai chiếc khuyên tai vàng vắt vẻo nơi vành tai. Đôi mắt đen đầy uy quyền liếc qua liếc lại sau chiếc quạt tay màu đen, khiến ai cũng quay đi không dám nhìn. Tiếng guốc nện lộp cộp xuống sàn gỗ khiến tim Thái Dương giật thon thót dưới chân Quetz khi bà chủ quán tới gần. Bà gấp quạt lại, để lộ khuôn mặt hồng hào và hơi gầy bên dưới lớp mạng che mặt mỏng, đôi mắt được chuốt xanh nheo lại thành hai đường chỉ khi bà nhìn cậu. Chợt bà chủ nhà rướn lên nhìn Quetz và nói lớn:
– Sao!? Đặt ông ta xuống đi chứ!
– Được thôi. – Quetz buông tay ra khiến gã trung niên rơi phịch xuống đất và bò đi.
– Cậu là ai mà có gan dám dẫn con nít vào lãnh địa của Dama Marcela này hả?! – Bà chủ hỏi lớn đầy gắt gỏng.
– Thế bà là ai… – Quetz vừa nói vừa gỡ nón trùm ra. – …mà cấm ta?
– Señor Quetz! – Bà Marcela thốt lên, cái quạt trong tay bà rơi xuống khi bà nhào lên ôm chầm lấy cổ anh và hôn tới tấp vào mặt anh như một bà mẹ lâu ngày mới gặp lại con mình. Bà vừa khóc sướt mướt vừa nói: – Mi querido niño! Tôi sợ là cậu đã gặp chuyện rồi chứ!
– Marcela! Marcela! Estoy bien! – Quetz cố đẩy bà Marcela ra. – Bà làm tôi mất mặt với tụi nhỏ quá!
– Dios mío! Cậu có con á?! – Bà Marcela giật mình nhìn qua ba đứa nhóc đi cùng Quetz một lượt. – Có thấy giống nhau gì đâu trời.
– Không, không señora. – Quetz bật cười xua tay. – Chúng là bạn tôi, bọn tôi cần một chỗ qua đêm.
– Vậy à? – Bà Marcela hỏi và mỉm cười. – Thế thì mời, mi casa es tu casa.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!