Genesis: New Dawn - Chương 11: Người bạn thâm niên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Genesis: New Dawn


Chương 11: Người bạn thâm niên


– Đây, phòng ba giường cho bốn người các cậu. – Bà Marcela mở cánh cửa gỗ ra, để cho bốn người nhìn vào căn phòng rộng rãi sang trọng với bốn chiếc giường lớn trải chăn lông thú. Đầu giường kê sát tường dưới một khung cửa sổ kính lớn nhìn ra bên ngoài, bên cạnh mỗi chiếc là một cái tủ gỗ nhỏ với ba ngăn với một cái lồng đèn kính đặt ở trên.

– Ha! Ha! Rất là vui đấy Marcela. – Quetz vừa cười vừa nheo mắt nhìn bà chủ nhà trọ. – Tôi bảo bốn người cơ mà.

– Ôi mi querido niño! – Bà Marcela thốt lên và ghé tai Quetz thủ thỉ: – Chẳng phải nói tôi cũng biết cậu cặp kè với nhóc Thái Dương rồi.

– Gì cơ?! Không! Không có chuyện đó! – Quetz giật nảy mình, hai tay anh đưa lên che khuôn mặt đỏ như cà chua chín.

– Ôi muchacho, tôi đùa chút thôi. – Bà Marcela vừa cười vừa nói. – Nhưng tôi hết phòng bốn giường rồi, chỉ còn phòng này thôi.

– Vậy cũng được, đưa tôi chìa khóa đây. – Quetz một tay che mặt, tay kia chìa ra nói bằng giọng khó chịu.

Hành lí của cả bốn người nhanh chóng được đưa lên, Quetz dựa lưng vào cửa khi Thái Dương và Lợi cười đùa chạy quanh phòng trầm trồ về những thiết kế nội thất trong phòng. Anh chàng quái nhân thở dài, hai tay khoanh trước ngực và nhìn Thái Dương với đôi mắt hơi lo lắng, không để ý rằng Mỹ Nguyệt cũng đang nhìn mình. Anh quay đi khi nhác thấy ánh mắt của cô, đôi mắt đen như hai hạt cườm nhìn xoáy vào anh, sự nghi ngờ hiện rõ trong chúng. Quetz gãi gãi đùi, cẩn thận không làm rách cái quần da đầy những miếng da thuộc đặt chồng lên nhau, được giữ lại bằng những đường chỉ rối rắm.

– Cậu nên tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi Quetz. – Bà Marcela nói và đặt tay lên vai anh. – Gom đồ của tụi nhóc bỏ vào giỏ rồi để trước cửa, người của tôi sẽ đem đi giặt.

– Gracias, Marcela. – Quetz gật đầu đáp. – Nhưng tôi cảm thấy bồn chồn sao ấy. – Anh cựa người nhích lưng lên khung cửa. – Như thể có gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

– Ôi mi dulce niño. Cậu lo lắng quá rồi. – Bà Marcela xoa xoa vai Quetz. – Các cậu cứ nghỉ ngơi đi, bữa tối đang lên đấy.

– Ờ. – Quetz hờ hững đáp và bước vào phòng, cái đuôi dài đóng cửa lại trước mặt bà Marcela. Anh bước tới chiếc giường ở bên phải, kế bên chiếc Thái Dương và Lợi đang nhún lên nhún xuống trên chiếc nệm lông, cái đuôi dài đã vắt vòng qua hai lần chiều rộng của giường vẫn thõng xuống tới sàn. Anh quái nhân gỡ chiếc dây buộc tóc ra, để mái tóc trắng bạc của mình rũ xuống vai, anh nhìn ba đứa nhóc và nói: – Mấy đứa đi tắm trước đi, đồ để vào cái giỏ trong góc phòng tắm, khi nào đồ ăn tới anh sẽ gọi.

– Hể…anh không định ăn vụng một mình đấy chứ? – Lợi vừa nói vừa mỉm cười như trêu chọc anh.

Quetz chớp chớp mắt rồi chống hai cùi chỏ lên đầu gối, cằm anh gác lên mười ngón tay dài đan vào nhau. Anh ngồi trầm ngâm như vậy một hồi lâu, không nói gì, hai cục lửa màu hổ phách kia giờ như hai cục tro đang cháy âm ỉ nhưng vẫn có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Chợt Quetz đứng dậy, anh mở cửa sổ kính khiến một cơn gió lạnh lùa vào căn phòng, ánh khoác chiếc áo choàng da lên, vạt áo bay lật phật trong gió khi anh đặt một chân lên cửa sổ. Anh chàng quái nhân mỉm cười với Thái Dương rồi phóng ra ngoài, để lại ba đứa nhóc nhìn nhau đầy khó hiểu và lo lắng. Cậu nhóc tóc trắng ngay lặp tức vỗ vào sau đầu Lợi khiến cậu gập người xuống ôm đầu.

– Tại cậu không đấy! Hồi trưa đã kiếm chuyện rồi, giờ lại làm anh ấy khó chịu nữa! – Thái Dương nói bằng giọng gắt gỏng.

– Mình đùa thôi mà! – Lợi cố phân bua. – Với lại đâu phải tại mình mà anh ta trông như một con quái…

– Cấm nói từ đó! – Thái Dương quát lên rồi đưa tay vỗ lên đầu Lợi thêm cái nữa.

– À…à…mình xin lỗi. – Lợi xua xua tay xin lỗi rồi ngã người lên chiếc giường ấm áp, cậu nhìn Thái Dương đang ngồi ủ rũ và hỏi: – Mà nè, rốt cuộc lúc ở chỗ ông Jyorim đã có chuyện gì vậy?

– Mình…lỡ làm anh Keto buồn. – Thái Dương dán mắt xuống sàn, hai bàn chân cạ lên lớp thảm nhung.

– Sao em lại nói vậy? – Mỹ Nguyệt đứng phắc dậy, cô đi từng bước nhanh tới trước mặt Thái Dương. Hai tay chống lên hông, chân đứng hơi dang ra, cô tuyên bố một câu khiến cậu nhóc tóc trắng giật nảy mình: – Chị thấy hết rồi.

-Th-thấy gì ạ? – Thái Dương cúi gầm mặt xuống, để mái tóc trắng che đi khuôn mặt đỏ lên của mình.

– Khoan đã! Khoan đã! – Lợi bậc ngồi dậy. – Hai người…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

– Không…có gì…đâu mà… – Thái Dương nắm chặt lấy hai ống quần của mình, mặt cậu vẫn đỏ lên khi cậu nhớ Quetz đã làm gì, anh đã khóc thế nào.

Chợt cậu cảm thấy bàn tay của Mỹ Nguyệt đặt lên đầu mình xoa xoa, các ngón tay mảnh nhưng thô ráp vì làm việc vất vả và luyện tập vuốt xuống má cậu. Hai bàn tay đặt lên má Thái Dương, nâng mặt cậu nhóc lên, buộc cậu phải nhìn vào khuôn mặt của Mỹ Nguyệt. Trái với suy nghĩ của cậu nhóc tóc trắng, cái nhìn của chị cậu không phải là giận dữ hay hận thù, chỉ có sự thấu hiểu và an ủi tràn ngập trong đôi mắt nâu đó.

– Nè Thái Dương, em biết việc anh ta làm là gì mà đúng không? – Mỹ Nguyệt mỉm cười khi Thái Dương khẽ gật đầu rồi lại nhìn xuống chân mình. Cô quỳ một chân xuống và xoa đầu cậu rồi hỏi tiếp: – Vậy em có giận anh ta không? – Cậu nhóc lắc đầu nguầy nguậy. – Em chắc chứ?

– Ch-chắc… – Thái Dương đáp lí nhí.

– Em hứa sẽ cẩn thận chứ? – Mỹ Nguyệt hỏi, tay của cô gãi gãi mái tóc trắng của cậu nhóc đang ngồi cúi mặt xuống.

– Ưm… – Cậu khẽ gật đầu một cái rồi nằm xuống lấy gối che mặt.

– Thôi chị đi tắm trước đây, mấy đứa đợi tới lượt nhé. – Mỹ Nguyệt nói rồi đem một bộ đồ mới vào phòng tắm ở góc phòng.

Đợi chị mình đóng của phòng tắm lại, Lợi mới nhích tới chỗ bạn mình, cậu nhóc da ngăm khều khều Thái Dương làm cậu thu mình lại hơn.

– Nè, có chuyện gì vậy? – Lợi vừa hỏi vùa lắc vai cậu bạn tóc trắng. – Anh ta làm cậu đau hả?

– Đừng hỏi mà. – Thái Dương đáp lí nhí và ôm chặt chiếc gối hơn. – Mình…mắc cỡ lắm…

– Anh Quetz…chùn chụt cậu phải không? – Một nụ cười tinh quái hiện lên rõ mồn một trên mặt cậu nhóc da ngăm.

– Không phải mà! – Thái Dương bật dậy, tay cầm chặt lấy chiếc gối vừa phang tới tấp vào Lợi vừa khóc sướt mướt. – Lôi là đồ tồi! Đồ tồi! Lôi Tồi! Lôi Tồi!

– Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! – Lợi vừa cười ha hả vừa đưa tay chặn chiếc gối, chợt cậu ôm chặt Thái Dương và vỗ vỗ lưng cậu. – Mình xin lỗi. Mình không cố ý làm cậu giận đâu.

– Cậu là đồ tồi… – Thái Dương dụi mặt vào vai Lợi, tay cậu thõng xuống, cảm nhận bàn tay của bạn mình trên đầu.

***

– Bắn! Bắn!

Bầy thú dữ nhe bốn cái nanh lao tới trên tứ chi giống con người, để lại những dấu chân nông, đủ ấm để làm tuyết tan ra. Cái đầu tròn hơi thuôn dài của chúng không có mắt, chỉ có hai lỗ mũi dẹp lép bên trên cái miệng há to. Lũ quái đổ gục trước loạt tên đạn, cơ thể gầy guộc của chúng lăn trên tuyết, máu đen bắn ra và chảy lênh láng từ lớp da trụi lủi. Xác của lũ thú đó chất thành từng đống, chúng vẫn xông tới với số lượng đông đảo, cố leo qua bức tường gỗ nơi tên và đạn vẫn rơi xuống như mưa.

– Chúng đông quá! – Một gã cầm súng kíp ngồi thụp xuống, bàn tay bọc bao tay da run run đổ thuốc súng vào nòng khẩu súng nhỏ trong tay trước khi cho viên đạn vào và cài lại kíp. Đưa tay lau những giọt mồ hôi dưới chiếc mũ da rộng vành, mép đã rách bươm, gã quay sang một nam thanh niên mặc đồ trông giống dân làng Ayari đang cầm cung và hỏi: – Chúng ta lui chứ?!

– Lui?! Lui đi đâu?! – Người kia trả lời, kéo căng dây cung trước khi thả ra và rút thêm một mũi tên nữa. – Chúng mà qua được bức tường này thì chúng ta chết!

– Đội trưởng! – Một người thiếu nữ chạy tới, chiếc áo choàng da bay trong không khí, để lộ bên dưới là những tấm áo giáp ôm lấy bộ đồ vải màu hồng nhạt. Cô chống khẩu súng hỏa mai dài hơn một thước xuống tuyết, dừng lại ngay trước mặt anh đội trưởng đang dựa vào tường gỗ và nói: – Mã Xài Phu Nhân báo rằng viện binh sắp tới rồi ạ!

– Bà ta nên gửi hàng tốt đấy. – Anh đội trưởng nói trước khi giương cung bắn qua một cái khe được cắt trên bức tường.

– Ôi dà ôi dà… Có vẻ chúng khá quyết tâm nhỉ? – Quetz chợt bước tới từ sau một căn nhà, hông anh đang vắt thanh kiếm của mình, chiếc áo choàng quét qua tuyết, ngụy trang dấu chân của anh.

– Anh là… Quetz Đại Hiệp! – Cô gái chợt kêu lên.

– Keto Đại Hiệp! – Anh chàng đội trưởng kêu lên, anh giương cung bắn rồi lại quay xuống lắp tên vào. – Tôi là đội trưởng của Lính Tuần Đêm! Chúng tôi…

– Cẩn thận!

Một con thú phóng qua khỏi đỉnh bức tường về phía Quetz, không để ý rằng thanh kiếm của anh đã được rút khỏi vỏ. Lưỡi kiếm vẽ một vòng cung qua không trung, máu đen bắn tung tóe xuống tuyết, hai nửa của con thú bị chặt đôi rơi xuống khiến lục phủ ngũ tạng lòi ra. Anh chàng quái nhân không nói không rằng, nhanh như cắt đã phóng lên tới đỉnh của bức tường cao gần mười thước và phóng ra ngoài. Quetz vừa né tên và đạn, vừa vung kiếm chém bọn quái thú đang lao tới. Anh liên tục đổi tay cầm kiếm, biến mặt đất thành màu đen với mỗi nhát chém và nhát đâm, bọn thú bị chém kêu rống khủng khiếp khiến lũ còn lại ở bìa rừng ngần ngừ. Hàng chục con tụm vào nhau rồi phóng tới, không hề nghi ngờ cánh tay đang đưa lên của Quetz. Cách ngón tay dài nhuộm máu đen xòe ra, giải phóng những cuộn tơ óng ánh khi bầy thú chạy vòng tròn xung quanh anh thanh niên tóc trắng, thu hẹp dần khoảng cách.

– Quetz Đại Hiệp! Cẩn thận! – Cô gái kêu lên rồi nhắm vào một con thú đang tiến tới sát Quetz. Ngón tay cô bóp cò súng, kíp đánh lửa đập vào nòng súng khiến thuốc súng bên trong bùng cháy, đẩy viên đạn bên trong ra. Trước sự bất ngờ của cô, viên đạn liền bị cắt thành nhiều mảnh khi nó tới gần mục tiêu, cho tới khi nhiều con thú rú lên một lúc vì trúng đạn. Kỳ lạ thay, xác của chúng như bị vướng phải thứ gì đó, lơ lửng cách mặt đất một khoảng mà không rơi xuống.

– Phiền phức. – Quetz khẽ nói và búng hai ngón tay vào nhau.

Khoảng đất nơi anh quái nhân đứng chợt nổi một trận cuồng phong óng ánh, bầy thú dữ cùng những tiếng kêu gào bị nuốt chửng trong cơn lốc tuyết bị nhuộm đen cao hơn mười thước. Cơn lốc quẳng những phần cơ thể rời rạc cùng máu đen lên không trung trước khi biến mất đột ngột như khi nó xuất hiện, dấu vết duy nhất cho thấy nó từng tồn tại là những sợi cước bị nhuộm đen đang thu vào các ngón tay của Quetz. Anh quái nhân hạ tay xuống, nhìn bàn tay bị nhuộm đen của mình rồi liếm nó. Xung quanh anh, máu đen và thịt rơi xuống như mưa trước sự kinh hoàng của những người bên kia bức tường. Quetz quay lại, anh đưa tay lên cao vừa vẫy vẫy ra hiệu vừa nói:

– Này! Tôi đi dạo một chút ở ngoài này nhé! – Giọng anh bình tĩnh một cách kỳ lạ, như thể chuyện vừa nãy là hết sức bình thường.

– Ơ… Đ-được. – Anh chàng đội trưởng đáp từ sau bức tường, vẫn hơi sốc về thứ anh ta vừa thấy. – Mà chút nữa anh vào bằng…ơ? Anh ta đâu rồi?!

***

Gã đưa bàn tay xám vuốt qua mái tóc trắng bạc ướt sũng, cảm nhận từng giọt nước trên mái tóc mình, cảm giác mà hắn gần như đã quên suốt hơn bảy thế kỷ bị giam cầm. Ngón tay trỏ kéo xuống, chạm vào cái dây da đang cố định cái băng che mắt trên mắt phải của hắn, một thứ lộm cộm, hắn không thể tháo nó ra thậm chí là lúc tắm rửa. Con mắt trái đỏ ngầu nhìn lên một cách buồn chán khi tiếng bước chân tiến tới gần, chả quan tâm rằng hắn đang trong thế dễ bị tấn công. Hắn ngồi đó, phân nửa cơ thể xám nhợt nhạt ngâm trong làn nước xanh lam đang bốc khói đục ngầu, ánh sáng xanh lam hắt lên thân cây cô độc giữa khoảng đất trống. Gã chợt mỉm cười khi một con quái thú da xám phóng ra, ngay lặp tức liền bị kéo ngược lại và đâm xuyên qua giữa ngực bởi lưỡi kiếm của Quetz.

– Cậu biết không, đối với một kẻ sống ẩn dật thì cậu chả khó tìm lắm đâu. Tôi phải tận mắt mình xem. – Gã nói và cười hớn hở, cánh tay đưa ra một cách thân thiện. – Quetz Xolotl, con ma rừng.

– Jean Paul Nguyễn. – Quetz gật đầu đáp, anh bước ra khỏi khu rừng, để ánh trăng bạc chiếu sáng lên người. – Đã quá lâu rồi nhỉ?

– Gần một ngàn năm, chả lâu lắm đâu. – Jean nhún vai, gã búng ngón tay, cái bếp lửa bên cạnh hồ nước chợt bùng cháy, nung nóng cái vạc đen chứa đầy máu. – Nào, ngâm mình với tôi chút nào mon vieil ami.

– Tôi nghe rằng chúng đã cho cậu tới số luôn. – Quetz nói và bắt đầu cởi đồ ra, anh bước xuống hồ nước và ngồi xuống, trên người chỉ còn một chiếc quần cộc và những miếng băng quấn ngang bụng. Mắt anh nheo lại đầy dò hỏi, trên môi anh xuất hiện một nụ cười đầy tò mò. – Án chung thân. Sao nào? Chúng thả cậu ra vì cải tạo tốt hả?

– Phải rồi đó bạn già. – Jean huơ tay, dòng máu nóng trong cái vạc bay vào tay hắn, đông lại thành một cái li đỏ thẫm. Hắn đưa lên môi nhấp một cái rồi nói tiếp: – Tôi là một công dân gương mẫu rồi.

Quetz bật cười và hỏi:

– Thế sao tôi lại hân hạnh được gặp cậu thế này?

– Chỉ là một lời đề nghị làm ăn nho nhỏ thôi. – Jean đáp, ngón tay trỏ đưa ra sau về phía cái túi nhỏ đang treo trên một cành cây thấp. Một sợi cước óng ánh sắc đỏ bay về phía nó, ngón tay của Jean chỉ về phía Quetz khiến cái túi bay về phía anh. Hắn hỏi khi Quetz mở cái túi ra, mắt anh sáng lên trước vật bên trong: – Cậu có biết sao lũ bọ thiết giáp lại tấn công thành phố đó không?

– Tôi đoán là cậu đang chuẩn bị nói tôi nghe đây. – Quetz nói rồi rút trong túi ra một điếu xì gà, anh đưa lên mũi ngửi và bắt đầu hút.

– Chúng đang tìm những tạo vật ngoài hành tinh đấy mon ami. – Mắt Jean mở to khi hắn nói, người hắn hơi rướn ra phía trước, trong tay hắn từ bao giờ đã xuất hiện một chai rượu lớn. – Vì lí do gì đó chúng đang phát điên lên vì những thứ đó, như thiêu thân bay vào lửa vậy. Nhưng tôi có một hợp đồng với những người sẽ trả cho chúng ta những đồng tiền sáng bóng cho mọi thứ mà chúng ta…giải phóng từ chúng.

– Tôi nghĩ là tôi không thể bỏ qua việc đó rồi phải không Jean? – Quetz hỏi, tay anh đưa lên vuốt mái tóc dài.

– Vậy thì làm cộng sự nhé? Sáu mươi bốn mươi. – Jean đưa bàn tay xám ra và mỉm cười thân thiện.

– Bảy mươi ba mươi, cách của tôi. – Quetz đáp và ấn điếu xì gà đang cháy vào lòng bàn tay của Jean làm hắn cười lớn. Tiếng cười khà khà bật ra từ môi Quetz khi anh nói: – Có cảm giác như thời xưa cũ rồi đấy.

– Như thời xưa cũ, mon ami. – Jean đáp và bắt lấy bàn tay của Quetz.

***

– Thái Dương à, ngủ đi, anh ấy sẽ về sớm thôi. – Lợi vừa nói vừa lau mái tóc đen của mình bằng một cái khăn da, bộ đồ đen với đường ziczac được thay bởi bộ đồ ngủ dài màu nâu đỏ.

– Mình nghĩ mình sẽ thức thêm chút nữa. – Thái Dương đáp rồi đưa tay lên dụi đôi mắt ngái ngủ, nước mắt thấm vào tay áo ngủ màu nâu nhạt. – Với lại chúng ta vẫn phải đợi bà Marcela lên lấy đồ dơ mà.

Như đáp lại câu nói của cậu, tiếng gõ vang lên khiến Mỹ Nguyệt ngồi dậy và đi về phía cửa. Lợi ngồi phịch xuống giường, cậu nhóc da ngăm vẫn chưa chán cái trò nhún trên chiếc nệm êm này, nó khác hẳn với những thứ trong làng. Cậu ngã lưng xuống giường, tay chân quơ quào điều chỉnh lại chỗ nằm trước khi quấn mình trong chiếc chăn bằng vải bông ấm áp.

Thái Dương nhìn cậu bạn da ngăm của mình đang cuộn mình trong chăn, mắt cậu vẫn dõi ra bên ngoài nơi tuyết đã ngừng rơi. Những chiếc đèn lồng kính đã tắt, ánh trăng bạc là thứ duy nhất rọi sáng các bóng người đang lảo đảo ra khỏi nhà trọ của bà Marcela. Vài người tụm vào nhau, tay quàng qua vai cùng những chai rượu đã cạn quá nửa, miệng nghêu ngao những câu hát bằng nhiều thứ ngôn ngữ khác nhau. Họ say rồi, Thái Dương nghĩ vậy, say tới nỗi không để ý rằng nhạc thì lệch lạc còn lời thì lộn xộn, như thể mạnh ai nấy hát, chả quan tâm gì tới người bên cạnh. Cậu nhóc tóc trắng chống tay lên cửa sổ, đôi mắt tím của cậu nhìn ra thị trấn yên tĩnh, chỉ có tiếng hát nhỏ dần cùng tiếng chó sủa vọng lại.

– Anh ấy đâu rồi nhỉ? – Cậu thầm hỏi.

– Ê! Chuyện gì đây?! – Giọng hoảng hốt của Mỹ Nguyệt khiến Thái Dương và Lợi quay phắt lại.

– Im ngay con nhãi!

Đang khóa hai tay Mỹ Nguyệt giữa hai cánh tay lực lưỡng lông lá là gã trung niên Thái Dương đã gặp bên dưới, theo sau là hai gã khác cũng thô kệch không kém. Gã đầu tiên che miệng Mỹ Nguyệt lại, tay kia ra lệnh cho hai tên còn lại tiến tới rồi dùng chân đóng cửa. Hai gã đàn ông tiến tới nhưng ngay lặp tức lùi lại khi cả Thái Dương và Lợi rút vũ khí cạnh giường. Lưỡi kiếm của Thái Dương quắc lên trong ánh trăng, mũi giáo của Lợi lăm lăm trong tay, mặt cả hai trở nên lạnh tanh, sẵn sàng xông vào tấn công. Cậu nhóc tóc trắng mở miệng định hét lên kêu cứu nhưng gã đầu tiên đặt tay lên cổ Mỹ Nguyệt và nói lớn:

– Câm ngay! Không tao bẻ cổ con khốn này ngay đấy!

Thái Dương liếc nhìn Lợi một cách lo lắng rồi nói lớn:

– Thả chị ấy ra đồ khốn!

– Chúng mày buông vũ khí ra rồi tao thả. – Gã trung niên kia mỉm cười nham hiểm đáp.

Sự sợ hãi và lo lắng nhấn chìm những suy nghĩ của hai cậu nhóc, chân tay cả hai run lên, trống ngực đập thình thịch khi cả hai dựa sát vào tường. Thái Dương nhìn Mỹ Nguyệt trong tay gã đàn ông kia, khuôn mặt của chị là tấm gương phản chiếu những cảm xúc của cậu hiện giờ: sợ hãi, lo lắng và hơn tất cả là tuyệt vọng. Cậu buông thanh kiếm ra trước sự hốt hoảng của Lợi, cậu nhóc da ngăm vừa mở miệng định gọi bạn mình thì đã ăn một cú đấm vào bụng khiến cậu khụy xuống. Hai gã đàn ông thô kệch túm lấy tóc của hai cậu nhóc, cánh tay lực lưỡng của chúng ném cả hai vào tường trước khi gã kia đẩy Mỹ Nguyệt tới chỗ họ. Gã cầm đầu bước tới giữa hai cộng sự của mình, gã bẻ ngón tay rôm rốp làm ba đứa nhóc ôm chặt lấy nhau, đôi mắt hoang dại nhìn lướt qua ba khuôn mặt sợ hãi bên dưới.

– Chà chà chà… – Gã chép miệng và liếm môi nhìn Thái Dương. – Nhãi con, thằng anh của mày làm tao hơi mất mặt lúc nãy đấy. Thằng khốn đó đâu rồi?

– A-anh ấy không có ở đây… – Thái Dương lắp bắp đáp, cậu bị kẹp chặt giữa Lợi và Mỹ Nguyệt.

– Không có hả? Vậy cũng tốt. – Gã đàn ông trung niên nói rồi đưa tay nắm tóc Thái Dương kéo đi, để Lợi và Mỹ Nguyệt đang bị ấn giữ úp mặt xuống bởi hai tên kia.

– Thả cậu ấy ra thằng khốn! – Lợi gào lên, ngay lặp tức liền ăn một cú đấm khiến cậu ngất lịm đi.

– Anh cả ơi! Hai đứa này phiền phức quá, chúng ta làm gì với tụi nó đây? – Gã đàn ông đang ngồi đè trên lưng Lợi hỏi.

– Thằng nhỏ người Viễn thì đem bán đi. – Gã đàn ông đang nắm tóc Thái Dương nói. – Con khốn kia thì giữ đó, tao muốn nó thấy việc tao sắp làm.

– Vậy xong em lấy nó làm của em được không? – Gã đang ngồi đè trên lưng Mỹ Nguyệt hỏi, nước dãi văng ra từ giữa các kẽ răng hô.

– Ờ ờ, sao cũng được. – Gã anh cả nói rồi đẩy Thái Dương nằm ngửa trên giường, hắn giữ hai cổ tay cậu phía trên đầu rồi nhét một miếng giẻ vào miệng cậu và nói: – Giờ tao đang bực lắm, tao phải làm cho đã. – Hắn nhìn vào đôi mắt đang ứa nước đầy sợ hãi của Thái Dương, cả cơ thể hắn ấn vào giữa hai chân cậu. Gã liếm mép, đôi mắt gã nhìn xuống cổ và chỗ áo bị giở lên, để lộ lớp da mềm của cậu nhóc một cách bệnh hoạn. – Này nhóc, thằng khốn đó thích mày lắm phải không? Mày là gì? Tình nhân của hắn phải không? Ta sẽ chơi mày thật mạnh, để xem hắn sẽ nghĩ gì.

Thái Dương hét vào miếng vải khi gã đàn ông xé bay chiếc áo của cậu, phơi ra toàn bộ phần thân trên nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi vì sợ. Cậu nhìn qua nhìn lại trong hoảng sợ, chân giãy đạp loạn xạ cố đá gã đó ra, tai cậu ù đi không còn nghe thấy tiếng la hét của Mỹ Nguyệt và tiếng thở của bọn kia. Cậu lại hét lên, cơ thể nhỏ bé giãy đành đạch trên nệm khi bàn tay thô ráp của gã kia sờ soạng ngực và bụng cậu, nước mắt cậu chảy ra ngày càng nhiều. Thái Dương ho sặc vào miếng vải khi gã đang đè cậu xuống cười cười, bàn tay gã ngắt nhéo cơ thể ướt đẫm mồ hôi đang giãy giụa của cậu. Cậu không muốn hắn! Cậu không muốn bị như thế này! Quetz đâu rồi? Thái Dương muốn anh cứu mình. Cậu muốn nhìn thấy đôi mắt hổ phách của anh, nghe giọng của anh, cậu muốn anh.

Cánh cửa gỗ bị đá xuống bởi một chân của Quetz cùng với một bàn chân đi ủng da đen. Quetz khoác áo choàng bước vào, theo sau là một thanh niên trông chạc tuổi anh với chiếc áo khoác da và mũ rộng vành trên mái tóc trắng cắt ngắn, một mắt đỏ thẫm, mắt kia giấu bên dưới miếng che mắt bằng kim loại. Sự giận dữ cháy bừng bừng trong mắt Quetz, trong từng hơi thở và chữ phát ra từ môi anh khi anh gầm gừ làm ba gã đàn ông sợ tái mặt:

– Bỏ thằng bé ra tên khốn!

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

– Đây, phòng ba giường cho bốn người các cậu. – Bà Marcela mở cánh cửa gỗ ra, để cho bốn người nhìn vào căn phòng rộng rãi sang trọng với bốn chiếc giường lớn trải chăn lông thú. Đầu giường kê sát tường dưới một khung cửa sổ kính lớn nhìn ra bên ngoài, bên cạnh mỗi chiếc là một cái tủ gỗ nhỏ với ba ngăn với một cái lồng đèn kính đặt ở trên.

– Ha! Ha! Rất là vui đấy Marcela. – Quetz vừa cười vừa nheo mắt nhìn bà chủ nhà trọ. – Tôi bảo bốn người cơ mà.

– Ôi mi querido niño! – Bà Marcela thốt lên và ghé tai Quetz thủ thỉ: – Chẳng phải nói tôi cũng biết cậu cặp kè với nhóc Thái Dương rồi.

– Gì cơ?! Không! Không có chuyện đó! – Quetz giật nảy mình, hai tay anh đưa lên che khuôn mặt đỏ như cà chua chín.

– Ôi muchacho, tôi đùa chút thôi. – Bà Marcela vừa cười vừa nói. – Nhưng tôi hết phòng bốn giường rồi, chỉ còn phòng này thôi.

– Vậy cũng được, đưa tôi chìa khóa đây. – Quetz một tay che mặt, tay kia chìa ra nói bằng giọng khó chịu.

Hành lí của cả bốn người nhanh chóng được đưa lên, Quetz dựa lưng vào cửa khi Thái Dương và Lợi cười đùa chạy quanh phòng trầm trồ về những thiết kế nội thất trong phòng. Anh chàng quái nhân thở dài, hai tay khoanh trước ngực và nhìn Thái Dương với đôi mắt hơi lo lắng, không để ý rằng Mỹ Nguyệt cũng đang nhìn mình. Anh quay đi khi nhác thấy ánh mắt của cô, đôi mắt đen như hai hạt cườm nhìn xoáy vào anh, sự nghi ngờ hiện rõ trong chúng. Quetz gãi gãi đùi, cẩn thận không làm rách cái quần da đầy những miếng da thuộc đặt chồng lên nhau, được giữ lại bằng những đường chỉ rối rắm.

– Cậu nên tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi Quetz. – Bà Marcela nói và đặt tay lên vai anh. – Gom đồ của tụi nhóc bỏ vào giỏ rồi để trước cửa, người của tôi sẽ đem đi giặt.

– Gracias, Marcela. – Quetz gật đầu đáp. – Nhưng tôi cảm thấy bồn chồn sao ấy. – Anh cựa người nhích lưng lên khung cửa. – Như thể có gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

– Ôi mi dulce niño. Cậu lo lắng quá rồi. – Bà Marcela xoa xoa vai Quetz. – Các cậu cứ nghỉ ngơi đi, bữa tối đang lên đấy.

– Ờ. – Quetz hờ hững đáp và bước vào phòng, cái đuôi dài đóng cửa lại trước mặt bà Marcela. Anh bước tới chiếc giường ở bên phải, kế bên chiếc Thái Dương và Lợi đang nhún lên nhún xuống trên chiếc nệm lông, cái đuôi dài đã vắt vòng qua hai lần chiều rộng của giường vẫn thõng xuống tới sàn. Anh quái nhân gỡ chiếc dây buộc tóc ra, để mái tóc trắng bạc của mình rũ xuống vai, anh nhìn ba đứa nhóc và nói: – Mấy đứa đi tắm trước đi, đồ để vào cái giỏ trong góc phòng tắm, khi nào đồ ăn tới anh sẽ gọi.

– Hể…anh không định ăn vụng một mình đấy chứ? – Lợi vừa nói vừa mỉm cười như trêu chọc anh.

Quetz chớp chớp mắt rồi chống hai cùi chỏ lên đầu gối, cằm anh gác lên mười ngón tay dài đan vào nhau. Anh ngồi trầm ngâm như vậy một hồi lâu, không nói gì, hai cục lửa màu hổ phách kia giờ như hai cục tro đang cháy âm ỉ nhưng vẫn có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Chợt Quetz đứng dậy, anh mở cửa sổ kính khiến một cơn gió lạnh lùa vào căn phòng, ánh khoác chiếc áo choàng da lên, vạt áo bay lật phật trong gió khi anh đặt một chân lên cửa sổ. Anh chàng quái nhân mỉm cười với Thái Dương rồi phóng ra ngoài, để lại ba đứa nhóc nhìn nhau đầy khó hiểu và lo lắng. Cậu nhóc tóc trắng ngay lặp tức vỗ vào sau đầu Lợi khiến cậu gập người xuống ôm đầu.

– Tại cậu không đấy! Hồi trưa đã kiếm chuyện rồi, giờ lại làm anh ấy khó chịu nữa! – Thái Dương nói bằng giọng gắt gỏng.

– Mình đùa thôi mà! – Lợi cố phân bua. – Với lại đâu phải tại mình mà anh ta trông như một con quái…

– Cấm nói từ đó! – Thái Dương quát lên rồi đưa tay vỗ lên đầu Lợi thêm cái nữa.

– À…à…mình xin lỗi. – Lợi xua xua tay xin lỗi rồi ngã người lên chiếc giường ấm áp, cậu nhìn Thái Dương đang ngồi ủ rũ và hỏi: – Mà nè, rốt cuộc lúc ở chỗ ông Jyorim đã có chuyện gì vậy?

– Mình…lỡ làm anh Keto buồn. – Thái Dương dán mắt xuống sàn, hai bàn chân cạ lên lớp thảm nhung.

– Sao em lại nói vậy? – Mỹ Nguyệt đứng phắc dậy, cô đi từng bước nhanh tới trước mặt Thái Dương. Hai tay chống lên hông, chân đứng hơi dang ra, cô tuyên bố một câu khiến cậu nhóc tóc trắng giật nảy mình: – Chị thấy hết rồi.

-Th-thấy gì ạ? – Thái Dương cúi gầm mặt xuống, để mái tóc trắng che đi khuôn mặt đỏ lên của mình.

– Khoan đã! Khoan đã! – Lợi bậc ngồi dậy. – Hai người…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

– Không…có gì…đâu mà… – Thái Dương nắm chặt lấy hai ống quần của mình, mặt cậu vẫn đỏ lên khi cậu nhớ Quetz đã làm gì, anh đã khóc thế nào.

Chợt cậu cảm thấy bàn tay của Mỹ Nguyệt đặt lên đầu mình xoa xoa, các ngón tay mảnh nhưng thô ráp vì làm việc vất vả và luyện tập vuốt xuống má cậu. Hai bàn tay đặt lên má Thái Dương, nâng mặt cậu nhóc lên, buộc cậu phải nhìn vào khuôn mặt của Mỹ Nguyệt. Trái với suy nghĩ của cậu nhóc tóc trắng, cái nhìn của chị cậu không phải là giận dữ hay hận thù, chỉ có sự thấu hiểu và an ủi tràn ngập trong đôi mắt nâu đó.

– Nè Thái Dương, em biết việc anh ta làm là gì mà đúng không? – Mỹ Nguyệt mỉm cười khi Thái Dương khẽ gật đầu rồi lại nhìn xuống chân mình. Cô quỳ một chân xuống và xoa đầu cậu rồi hỏi tiếp: – Vậy em có giận anh ta không? – Cậu nhóc lắc đầu nguầy nguậy. – Em chắc chứ?

– Ch-chắc… – Thái Dương đáp lí nhí.

– Em hứa sẽ cẩn thận chứ? – Mỹ Nguyệt hỏi, tay của cô gãi gãi mái tóc trắng của cậu nhóc đang ngồi cúi mặt xuống.

– Ưm… – Cậu khẽ gật đầu một cái rồi nằm xuống lấy gối che mặt.

– Thôi chị đi tắm trước đây, mấy đứa đợi tới lượt nhé. – Mỹ Nguyệt nói rồi đem một bộ đồ mới vào phòng tắm ở góc phòng.

Đợi chị mình đóng của phòng tắm lại, Lợi mới nhích tới chỗ bạn mình, cậu nhóc da ngăm khều khều Thái Dương làm cậu thu mình lại hơn.

– Nè, có chuyện gì vậy? – Lợi vừa hỏi vùa lắc vai cậu bạn tóc trắng. – Anh ta làm cậu đau hả?

– Đừng hỏi mà. – Thái Dương đáp lí nhí và ôm chặt chiếc gối hơn. – Mình…mắc cỡ lắm…

– Anh Quetz…chùn chụt cậu phải không? – Một nụ cười tinh quái hiện lên rõ mồn một trên mặt cậu nhóc da ngăm.

– Không phải mà! – Thái Dương bật dậy, tay cầm chặt lấy chiếc gối vừa phang tới tấp vào Lợi vừa khóc sướt mướt. – Lôi là đồ tồi! Đồ tồi! Lôi Tồi! Lôi Tồi!

– Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! – Lợi vừa cười ha hả vừa đưa tay chặn chiếc gối, chợt cậu ôm chặt Thái Dương và vỗ vỗ lưng cậu. – Mình xin lỗi. Mình không cố ý làm cậu giận đâu.

– Cậu là đồ tồi… – Thái Dương dụi mặt vào vai Lợi, tay cậu thõng xuống, cảm nhận bàn tay của bạn mình trên đầu.

***

– Bắn! Bắn!

Bầy thú dữ nhe bốn cái nanh lao tới trên tứ chi giống con người, để lại những dấu chân nông, đủ ấm để làm tuyết tan ra. Cái đầu tròn hơi thuôn dài của chúng không có mắt, chỉ có hai lỗ mũi dẹp lép bên trên cái miệng há to. Lũ quái đổ gục trước loạt tên đạn, cơ thể gầy guộc của chúng lăn trên tuyết, máu đen bắn ra và chảy lênh láng từ lớp da trụi lủi. Xác của lũ thú đó chất thành từng đống, chúng vẫn xông tới với số lượng đông đảo, cố leo qua bức tường gỗ nơi tên và đạn vẫn rơi xuống như mưa.

– Chúng đông quá! – Một gã cầm súng kíp ngồi thụp xuống, bàn tay bọc bao tay da run run đổ thuốc súng vào nòng khẩu súng nhỏ trong tay trước khi cho viên đạn vào và cài lại kíp. Đưa tay lau những giọt mồ hôi dưới chiếc mũ da rộng vành, mép đã rách bươm, gã quay sang một nam thanh niên mặc đồ trông giống dân làng Ayari đang cầm cung và hỏi: – Chúng ta lui chứ?!

– Lui?! Lui đi đâu?! – Người kia trả lời, kéo căng dây cung trước khi thả ra và rút thêm một mũi tên nữa. – Chúng mà qua được bức tường này thì chúng ta chết!

– Đội trưởng! – Một người thiếu nữ chạy tới, chiếc áo choàng da bay trong không khí, để lộ bên dưới là những tấm áo giáp ôm lấy bộ đồ vải màu hồng nhạt. Cô chống khẩu súng hỏa mai dài hơn một thước xuống tuyết, dừng lại ngay trước mặt anh đội trưởng đang dựa vào tường gỗ và nói: – Mã Xài Phu Nhân báo rằng viện binh sắp tới rồi ạ!

– Bà ta nên gửi hàng tốt đấy. – Anh đội trưởng nói trước khi giương cung bắn qua một cái khe được cắt trên bức tường.

– Ôi dà ôi dà… Có vẻ chúng khá quyết tâm nhỉ? – Quetz chợt bước tới từ sau một căn nhà, hông anh đang vắt thanh kiếm của mình, chiếc áo choàng quét qua tuyết, ngụy trang dấu chân của anh.

– Anh là… Quetz Đại Hiệp! – Cô gái chợt kêu lên.

– Keto Đại Hiệp! – Anh chàng đội trưởng kêu lên, anh giương cung bắn rồi lại quay xuống lắp tên vào. – Tôi là đội trưởng của Lính Tuần Đêm! Chúng tôi…

– Cẩn thận!

Một con thú phóng qua khỏi đỉnh bức tường về phía Quetz, không để ý rằng thanh kiếm của anh đã được rút khỏi vỏ. Lưỡi kiếm vẽ một vòng cung qua không trung, máu đen bắn tung tóe xuống tuyết, hai nửa của con thú bị chặt đôi rơi xuống khiến lục phủ ngũ tạng lòi ra. Anh chàng quái nhân không nói không rằng, nhanh như cắt đã phóng lên tới đỉnh của bức tường cao gần mười thước và phóng ra ngoài. Quetz vừa né tên và đạn, vừa vung kiếm chém bọn quái thú đang lao tới. Anh liên tục đổi tay cầm kiếm, biến mặt đất thành màu đen với mỗi nhát chém và nhát đâm, bọn thú bị chém kêu rống khủng khiếp khiến lũ còn lại ở bìa rừng ngần ngừ. Hàng chục con tụm vào nhau rồi phóng tới, không hề nghi ngờ cánh tay đang đưa lên của Quetz. Cách ngón tay dài nhuộm máu đen xòe ra, giải phóng những cuộn tơ óng ánh khi bầy thú chạy vòng tròn xung quanh anh thanh niên tóc trắng, thu hẹp dần khoảng cách.

– Quetz Đại Hiệp! Cẩn thận! – Cô gái kêu lên rồi nhắm vào một con thú đang tiến tới sát Quetz. Ngón tay cô bóp cò súng, kíp đánh lửa đập vào nòng súng khiến thuốc súng bên trong bùng cháy, đẩy viên đạn bên trong ra. Trước sự bất ngờ của cô, viên đạn liền bị cắt thành nhiều mảnh khi nó tới gần mục tiêu, cho tới khi nhiều con thú rú lên một lúc vì trúng đạn. Kỳ lạ thay, xác của chúng như bị vướng phải thứ gì đó, lơ lửng cách mặt đất một khoảng mà không rơi xuống.

– Phiền phức. – Quetz khẽ nói và búng hai ngón tay vào nhau.

Khoảng đất nơi anh quái nhân đứng chợt nổi một trận cuồng phong óng ánh, bầy thú dữ cùng những tiếng kêu gào bị nuốt chửng trong cơn lốc tuyết bị nhuộm đen cao hơn mười thước. Cơn lốc quẳng những phần cơ thể rời rạc cùng máu đen lên không trung trước khi biến mất đột ngột như khi nó xuất hiện, dấu vết duy nhất cho thấy nó từng tồn tại là những sợi cước bị nhuộm đen đang thu vào các ngón tay của Quetz. Anh quái nhân hạ tay xuống, nhìn bàn tay bị nhuộm đen của mình rồi liếm nó. Xung quanh anh, máu đen và thịt rơi xuống như mưa trước sự kinh hoàng của những người bên kia bức tường. Quetz quay lại, anh đưa tay lên cao vừa vẫy vẫy ra hiệu vừa nói:

– Này! Tôi đi dạo một chút ở ngoài này nhé! – Giọng anh bình tĩnh một cách kỳ lạ, như thể chuyện vừa nãy là hết sức bình thường.

– Ơ… Đ-được. – Anh chàng đội trưởng đáp từ sau bức tường, vẫn hơi sốc về thứ anh ta vừa thấy. – Mà chút nữa anh vào bằng…ơ? Anh ta đâu rồi?!

***

Gã đưa bàn tay xám vuốt qua mái tóc trắng bạc ướt sũng, cảm nhận từng giọt nước trên mái tóc mình, cảm giác mà hắn gần như đã quên suốt hơn bảy thế kỷ bị giam cầm. Ngón tay trỏ kéo xuống, chạm vào cái dây da đang cố định cái băng che mắt trên mắt phải của hắn, một thứ lộm cộm, hắn không thể tháo nó ra thậm chí là lúc tắm rửa. Con mắt trái đỏ ngầu nhìn lên một cách buồn chán khi tiếng bước chân tiến tới gần, chả quan tâm rằng hắn đang trong thế dễ bị tấn công. Hắn ngồi đó, phân nửa cơ thể xám nhợt nhạt ngâm trong làn nước xanh lam đang bốc khói đục ngầu, ánh sáng xanh lam hắt lên thân cây cô độc giữa khoảng đất trống. Gã chợt mỉm cười khi một con quái thú da xám phóng ra, ngay lặp tức liền bị kéo ngược lại và đâm xuyên qua giữa ngực bởi lưỡi kiếm của Quetz.

– Cậu biết không, đối với một kẻ sống ẩn dật thì cậu chả khó tìm lắm đâu. Tôi phải tận mắt mình xem. – Gã nói và cười hớn hở, cánh tay đưa ra một cách thân thiện. – Quetz Xolotl, con ma rừng.

– Jean Paul Nguyễn. – Quetz gật đầu đáp, anh bước ra khỏi khu rừng, để ánh trăng bạc chiếu sáng lên người. – Đã quá lâu rồi nhỉ?

– Gần một ngàn năm, chả lâu lắm đâu. – Jean nhún vai, gã búng ngón tay, cái bếp lửa bên cạnh hồ nước chợt bùng cháy, nung nóng cái vạc đen chứa đầy máu. – Nào, ngâm mình với tôi chút nào mon vieil ami.

– Tôi nghe rằng chúng đã cho cậu tới số luôn. – Quetz nói và bắt đầu cởi đồ ra, anh bước xuống hồ nước và ngồi xuống, trên người chỉ còn một chiếc quần cộc và những miếng băng quấn ngang bụng. Mắt anh nheo lại đầy dò hỏi, trên môi anh xuất hiện một nụ cười đầy tò mò. – Án chung thân. Sao nào? Chúng thả cậu ra vì cải tạo tốt hả?

– Phải rồi đó bạn già. – Jean huơ tay, dòng máu nóng trong cái vạc bay vào tay hắn, đông lại thành một cái li đỏ thẫm. Hắn đưa lên môi nhấp một cái rồi nói tiếp: – Tôi là một công dân gương mẫu rồi.

Quetz bật cười và hỏi:

– Thế sao tôi lại hân hạnh được gặp cậu thế này?

– Chỉ là một lời đề nghị làm ăn nho nhỏ thôi. – Jean đáp, ngón tay trỏ đưa ra sau về phía cái túi nhỏ đang treo trên một cành cây thấp. Một sợi cước óng ánh sắc đỏ bay về phía nó, ngón tay của Jean chỉ về phía Quetz khiến cái túi bay về phía anh. Hắn hỏi khi Quetz mở cái túi ra, mắt anh sáng lên trước vật bên trong: – Cậu có biết sao lũ bọ thiết giáp lại tấn công thành phố đó không?

– Tôi đoán là cậu đang chuẩn bị nói tôi nghe đây. – Quetz nói rồi rút trong túi ra một điếu xì gà, anh đưa lên mũi ngửi và bắt đầu hút.

– Chúng đang tìm những tạo vật ngoài hành tinh đấy mon ami. – Mắt Jean mở to khi hắn nói, người hắn hơi rướn ra phía trước, trong tay hắn từ bao giờ đã xuất hiện một chai rượu lớn. – Vì lí do gì đó chúng đang phát điên lên vì những thứ đó, như thiêu thân bay vào lửa vậy. Nhưng tôi có một hợp đồng với những người sẽ trả cho chúng ta những đồng tiền sáng bóng cho mọi thứ mà chúng ta…giải phóng từ chúng.

– Tôi nghĩ là tôi không thể bỏ qua việc đó rồi phải không Jean? – Quetz hỏi, tay anh đưa lên vuốt mái tóc dài.

– Vậy thì làm cộng sự nhé? Sáu mươi bốn mươi. – Jean đưa bàn tay xám ra và mỉm cười thân thiện.

– Bảy mươi ba mươi, cách của tôi. – Quetz đáp và ấn điếu xì gà đang cháy vào lòng bàn tay của Jean làm hắn cười lớn. Tiếng cười khà khà bật ra từ môi Quetz khi anh nói: – Có cảm giác như thời xưa cũ rồi đấy.

– Như thời xưa cũ, mon ami. – Jean đáp và bắt lấy bàn tay của Quetz.

***

– Thái Dương à, ngủ đi, anh ấy sẽ về sớm thôi. – Lợi vừa nói vừa lau mái tóc đen của mình bằng một cái khăn da, bộ đồ đen với đường ziczac được thay bởi bộ đồ ngủ dài màu nâu đỏ.

– Mình nghĩ mình sẽ thức thêm chút nữa. – Thái Dương đáp rồi đưa tay lên dụi đôi mắt ngái ngủ, nước mắt thấm vào tay áo ngủ màu nâu nhạt. – Với lại chúng ta vẫn phải đợi bà Marcela lên lấy đồ dơ mà.

Như đáp lại câu nói của cậu, tiếng gõ vang lên khiến Mỹ Nguyệt ngồi dậy và đi về phía cửa. Lợi ngồi phịch xuống giường, cậu nhóc da ngăm vẫn chưa chán cái trò nhún trên chiếc nệm êm này, nó khác hẳn với những thứ trong làng. Cậu ngã lưng xuống giường, tay chân quơ quào điều chỉnh lại chỗ nằm trước khi quấn mình trong chiếc chăn bằng vải bông ấm áp.

Thái Dương nhìn cậu bạn da ngăm của mình đang cuộn mình trong chăn, mắt cậu vẫn dõi ra bên ngoài nơi tuyết đã ngừng rơi. Những chiếc đèn lồng kính đã tắt, ánh trăng bạc là thứ duy nhất rọi sáng các bóng người đang lảo đảo ra khỏi nhà trọ của bà Marcela. Vài người tụm vào nhau, tay quàng qua vai cùng những chai rượu đã cạn quá nửa, miệng nghêu ngao những câu hát bằng nhiều thứ ngôn ngữ khác nhau. Họ say rồi, Thái Dương nghĩ vậy, say tới nỗi không để ý rằng nhạc thì lệch lạc còn lời thì lộn xộn, như thể mạnh ai nấy hát, chả quan tâm gì tới người bên cạnh. Cậu nhóc tóc trắng chống tay lên cửa sổ, đôi mắt tím của cậu nhìn ra thị trấn yên tĩnh, chỉ có tiếng hát nhỏ dần cùng tiếng chó sủa vọng lại.

– Anh ấy đâu rồi nhỉ? – Cậu thầm hỏi.

– Ê! Chuyện gì đây?! – Giọng hoảng hốt của Mỹ Nguyệt khiến Thái Dương và Lợi quay phắt lại.

– Im ngay con nhãi!

Đang khóa hai tay Mỹ Nguyệt giữa hai cánh tay lực lưỡng lông lá là gã trung niên Thái Dương đã gặp bên dưới, theo sau là hai gã khác cũng thô kệch không kém. Gã đầu tiên che miệng Mỹ Nguyệt lại, tay kia ra lệnh cho hai tên còn lại tiến tới rồi dùng chân đóng cửa. Hai gã đàn ông tiến tới nhưng ngay lặp tức lùi lại khi cả Thái Dương và Lợi rút vũ khí cạnh giường. Lưỡi kiếm của Thái Dương quắc lên trong ánh trăng, mũi giáo của Lợi lăm lăm trong tay, mặt cả hai trở nên lạnh tanh, sẵn sàng xông vào tấn công. Cậu nhóc tóc trắng mở miệng định hét lên kêu cứu nhưng gã đầu tiên đặt tay lên cổ Mỹ Nguyệt và nói lớn:

– Câm ngay! Không tao bẻ cổ con khốn này ngay đấy!

Thái Dương liếc nhìn Lợi một cách lo lắng rồi nói lớn:

– Thả chị ấy ra đồ khốn!

– Chúng mày buông vũ khí ra rồi tao thả. – Gã trung niên kia mỉm cười nham hiểm đáp.

Sự sợ hãi và lo lắng nhấn chìm những suy nghĩ của hai cậu nhóc, chân tay cả hai run lên, trống ngực đập thình thịch khi cả hai dựa sát vào tường. Thái Dương nhìn Mỹ Nguyệt trong tay gã đàn ông kia, khuôn mặt của chị là tấm gương phản chiếu những cảm xúc của cậu hiện giờ: sợ hãi, lo lắng và hơn tất cả là tuyệt vọng. Cậu buông thanh kiếm ra trước sự hốt hoảng của Lợi, cậu nhóc da ngăm vừa mở miệng định gọi bạn mình thì đã ăn một cú đấm vào bụng khiến cậu khụy xuống. Hai gã đàn ông thô kệch túm lấy tóc của hai cậu nhóc, cánh tay lực lưỡng của chúng ném cả hai vào tường trước khi gã kia đẩy Mỹ Nguyệt tới chỗ họ. Gã cầm đầu bước tới giữa hai cộng sự của mình, gã bẻ ngón tay rôm rốp làm ba đứa nhóc ôm chặt lấy nhau, đôi mắt hoang dại nhìn lướt qua ba khuôn mặt sợ hãi bên dưới.

– Chà chà chà… – Gã chép miệng và liếm môi nhìn Thái Dương. – Nhãi con, thằng anh của mày làm tao hơi mất mặt lúc nãy đấy. Thằng khốn đó đâu rồi?

– A-anh ấy không có ở đây… – Thái Dương lắp bắp đáp, cậu bị kẹp chặt giữa Lợi và Mỹ Nguyệt.

– Không có hả? Vậy cũng tốt. – Gã đàn ông trung niên nói rồi đưa tay nắm tóc Thái Dương kéo đi, để Lợi và Mỹ Nguyệt đang bị ấn giữ úp mặt xuống bởi hai tên kia.

– Thả cậu ấy ra thằng khốn! – Lợi gào lên, ngay lặp tức liền ăn một cú đấm khiến cậu ngất lịm đi.

– Anh cả ơi! Hai đứa này phiền phức quá, chúng ta làm gì với tụi nó đây? – Gã đàn ông đang ngồi đè trên lưng Lợi hỏi.

– Thằng nhỏ người Viễn thì đem bán đi. – Gã đàn ông đang nắm tóc Thái Dương nói. – Con khốn kia thì giữ đó, tao muốn nó thấy việc tao sắp làm.

– Vậy xong em lấy nó làm của em được không? – Gã đang ngồi đè trên lưng Mỹ Nguyệt hỏi, nước dãi văng ra từ giữa các kẽ răng hô.

– Ờ ờ, sao cũng được. – Gã anh cả nói rồi đẩy Thái Dương nằm ngửa trên giường, hắn giữ hai cổ tay cậu phía trên đầu rồi nhét một miếng giẻ vào miệng cậu và nói: – Giờ tao đang bực lắm, tao phải làm cho đã. – Hắn nhìn vào đôi mắt đang ứa nước đầy sợ hãi của Thái Dương, cả cơ thể hắn ấn vào giữa hai chân cậu. Gã liếm mép, đôi mắt gã nhìn xuống cổ và chỗ áo bị giở lên, để lộ lớp da mềm của cậu nhóc một cách bệnh hoạn. – Này nhóc, thằng khốn đó thích mày lắm phải không? Mày là gì? Tình nhân của hắn phải không? Ta sẽ chơi mày thật mạnh, để xem hắn sẽ nghĩ gì.

Thái Dương hét vào miếng vải khi gã đàn ông xé bay chiếc áo của cậu, phơi ra toàn bộ phần thân trên nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi vì sợ. Cậu nhìn qua nhìn lại trong hoảng sợ, chân giãy đạp loạn xạ cố đá gã đó ra, tai cậu ù đi không còn nghe thấy tiếng la hét của Mỹ Nguyệt và tiếng thở của bọn kia. Cậu lại hét lên, cơ thể nhỏ bé giãy đành đạch trên nệm khi bàn tay thô ráp của gã kia sờ soạng ngực và bụng cậu, nước mắt cậu chảy ra ngày càng nhiều. Thái Dương ho sặc vào miếng vải khi gã đang đè cậu xuống cười cười, bàn tay gã ngắt nhéo cơ thể ướt đẫm mồ hôi đang giãy giụa của cậu. Cậu không muốn hắn! Cậu không muốn bị như thế này! Quetz đâu rồi? Thái Dương muốn anh cứu mình. Cậu muốn nhìn thấy đôi mắt hổ phách của anh, nghe giọng của anh, cậu muốn anh.

Cánh cửa gỗ bị đá xuống bởi một chân của Quetz cùng với một bàn chân đi ủng da đen. Quetz khoác áo choàng bước vào, theo sau là một thanh niên trông chạc tuổi anh với chiếc áo khoác da và mũ rộng vành trên mái tóc trắng cắt ngắn, một mắt đỏ thẫm, mắt kia giấu bên dưới miếng che mắt bằng kim loại. Sự giận dữ cháy bừng bừng trong mắt Quetz, trong từng hơi thở và chữ phát ra từ môi anh khi anh gầm gừ làm ba gã đàn ông sợ tái mặt:

– Bỏ thằng bé ra tên khốn!

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN