Genesis: New Dawn - Chương 12: Lời nói trong cơn say
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Genesis: New Dawn


Chương 12: Lời nói trong cơn say


– Mày nói gì cơ?! – Gã trung niên đang đè Thái Dương trên giường hỏi, mặc kệ cậu nhóc đang vừa khóc vừa giãy giụa.

– Thả. Nó. Ra. – Quetz nói đầy đe dọa, mắt anh long lên sòng sọc, vuốt bấu vào sàn gỗ dưới lớp áo choàng da.

– Nếu không thì sao? – Gã đàn ông hỏi, giọng gã đầy sợ hãi, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống mặt Thái Dương khi Quetz bước tới gần. Gã rú lên rồi khóa chặt cổ Thái Dương, lưng dựa sát vào tường nói lắp bắp: – Đ-đừng có t-tới đây! T-tao se-sẽ giết nó!

Anh quái nhân dừng sững lại, nắm đấm của anh run lên dưới lớp áo da, cái đuôi dài quét qua quét lại trên lớp thảm nhung tích điện khiến lông đuôi hơi dựng lên. Anh gầm gừ khe khẽ:

– Jean, nếu cậu không phiền.

– Sao lại không chứ? – Jean nhún vai rồi vung tay.

Thái Dương chợt cảm thấy cánh tay của gã đàn ông lỏng ra, cậu nhóc liền giật khỏi cú kềm của hắn và chạy tới chỗ Quetz, không nhận ra là miếng vải vẫn ở trong miệng cậu. Cậu dụi mặt vào ngực và bụng Quetz, tay cậu đặt lên miệng rồi kéo miếng vải ra làm cậu ho sặc sụa. Tiếng khóc của Thái Dương càng khiến Quetz trở lên hăng máu, anh nhìn gã đàn ông đang dựa vào tường, một tay ôm chặt Thái Dương, tay kia nắm lấy thanh kiếm giắt bên hông.

Hai gã đàn em của tên trung niên run như cầy sấy khi thấy anh mình bị đả thương. Trên trán của tên đầu lĩnh là một cái phi tiêu hình thoi màu đỏ nhỏ như đồng tiền, phân nửa của nó găm vào sọ của hắn và như thể đang lách sâu hơn. Khi miếng vũ khí đỏ thẫm như máu đó chui sâu vào, những đường gân đỏ phình lên trên trán gã trung niên, lan dần xuống mặt và cổ hắn. Mắt hắn trợn ngược, bọt mép sùi trắng xóa trên đôi môi nứt nẻ đang lắp bắp phát ra những tiếng nửa như thở, nửa như rên rỉ vì đau đớn.

– Thái Dương, nhắm mắt lại. – Quetz khẽ nói rồi quỳ xuống, đặt tay còn lại lên đầu cậu nhóc tóc trắng, ép mặt cậu vào vai anh để tránh cậu nhìn thấy cảnh này.

Mỹ Nguyệt cũng nhắm chặt mắt vì sợ, chỉ còn hai tên đàn em vừa thở hổn hển vừa vãi mồ hôi như tắm khi thấy anh mình như bị quỷ nhập. Gã anh cả bước từng bước loạng choạng khỏi bức tường, tay hắn quơ quào trong không khí còn môi vẫn lắp bắp thứ âm thanh quái dị kia. Từng bước đi của gã anh cả như đang bị điều khiển bởi Jean, tay anh ta từ từ thu lại, như thể kéo hắn tới bằng một sợi dây vô hình trước khi ấn xuống. Gã anh cả khụy xuống giữa phòng, các mạch máu nổi phồng lên, phản ứng lại với các ngón tay đang từ từ cong vào lòng bàn tay của Jean. Anh ta thu nắm đấm lại với một cử chỉ quyết đoán.

Póp! Póp! Póp! Póp!

Các mạch máu đang gồ lên trên người gã anh cả nổ liên tiếp như những quả bóng căn đầy nước, máu bắn ra vương vãi trên lớp thảm nhung màu đỏ nhạt. Thái Dương nhắm chặt mắt lại, giấu cả khuôn mặt mình vào vai và cổ Quetz, cố không cho trí tò mò thắng thế. Cậu biết, bằng cách nào đó, là người này không thua kém gì Quetz, tức là cũng tàn bạo và chết chóc như anh. Cứ thế Thái Dương cứ ôm chặt lấy Quetz khi tiếng “póp póp” kia trở nên nhanh dần, không nhận ra rằng mình đã ngừng khóc từ lúc nào.

– Lãng phí quá. – Jean nói rồi bước tới chỗ cái xác, cái đầu nát bấy của gã anh cả giờ dính đầy lên thảm, chỉ còn phần thân đang chảy máu quỳ giữa phòng.

Jean cuối người xuống, anh ta nhắm mắt lại và mở miệng ra, cái lưỡi liếm lên chỗ cổ của cái xác rồi cắn phập răng vào nó. Hai gã đàn em thiếu điều muốn tè ra quần khi chúng thấy Jean đang uống máu anh cả mình một cách ngon lành, máu từ vết thương như chảy ngược về cơ thể, bị hút cạn khỏi từng mạch máu của cái xác không đầu. Tay anh chàng mặc đồ da túm lấy cánh tay của cái xác, bàn tay đeo găng siết chặt, ép chút máu cuối cùng lên trước khi nhất bổng cái xác và xé nó ra làm hai. Đôi môi đầy máu của Jean nở một nụ cười thỏa mãn, mắt anh ta long lên sòng sọc khi anh ta vừa cười vừa nói:

– Un festin si satisfaisant! Lâu rồi ta không ăn lũ cặn bã này! Cái vị rác rưởi đó thật tuyệt làm sao! Ta muốn nữa! Muốn nữa cơ!

Con mắt đỏ ngầu của Jean sáng lên khi anh ta nhìn qua hai tên đàn em, trước khi chúng kịp phản ứng, anh ta đã phóng tới, găm phập răng vào cổ gã đang đè lên Mỹ Nguyệt và ấn hắn vào tường. Gã còn lại bỏ Lợi ra, hắn run lẩy bẩy như cầy sấy, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống khi hắn loạng choạng đứng dậy, cố thoát thân trong khi em gã đang bị tên quái vật kia hút cạn máu. Nhưng đôi chân của hắn vấp lên đuôi của Quetz, cơ thể hắn đổ xuống sàn đánh thịch một tiếng. Hắn giãy đạp, cố gỡ cái đuôi dài đang quấn chặt quanh cổ hắn như một con trăn, mắt vẫn nhìn một cách kinh hãi khi cái xác khô quắt của em gã bị ném sang một bên.

Gã đàn em cuối cùng ho sặc sụa khi bàn tay của Quetz nắm tóc hắn và quẳng hắn xuống dưới đôi ủng da của Jean. Anh ta quay lại, con mắt quắc lên, hàm răng nhe ra để những giọt máu chảy xuống cằm, nhỏ từng giọt trước mặt gã đàn em. Tiếng hét thất thanh của gã vang vọng trong màn đêm khi cái miệng đỏ lòm của Jean mở ra, lao thẳng xuống hắn một cách đói khác và nhấn chìm hắn vào máu.

***

– Mấy đứa đi cẩn thận đó! Trước trưa là phải về nghe không? – Quetz gọi với theo Lợi, Mỹ Nguyệt và Thái Dương khi cả ba đi vào thị trấn với một túi tiền, chiếc áo choàng trên người anh đã được thay thế bằng một chiếc tạp dề nâu.

Cạnh bên anh, Jean đang cũng đã cởi áo khoác da, mặc ngoài bộ áo sơ mi vải và quần dài là chiếc tạp dề giống của Quetz, chân anh ta đứng dạng ra, tay quào quào cây chổi như thể nó là một cây đàn một cách thích thú. Thái Dương nắm tay Lợi ngoái cổ nhìn Quetz đầy lo lắng, đặc biệt là khi cậu thấy kỹ nữ kỹ nam và vài người khác cũng đang nhìn anh và mỉm cười khi họ chụm đầu bàn tán. Cái giật tay nhẹ của Lợi khiến cậu nhóc tóc trắng quay sang nhìn bạn mình, một nụ cười trấn an hiện lên trên khuôn mặt của cậu khi cậu nói:

– Đừng lo Thái Dương, mình không nghĩ anh Quetz thích mấy người đó đâu.

– Chị không nghĩ anh ấy thích ai hết. – Mỹ Nguyệt nói, tay thảy vài đồng xu lên rồi chộp lấy trong không trung. Nhác thấy Thái Dương thở dài, cô vuốt mái tóc đen nhánh và chỉnh lại câu nói: – À…ờm…anh ấy không thích ai ngoài Thái Dương đâu.

– Ngoài trừ Jean. – Lợi nói và nhìn tòa nhà của bà Marcela đang xa dần, nơi Quetz vừa vỗ vào đầu Jean một cái khiến anh ta la toáng lên.

– Ừ, anh Keto và anh Jon trông gần gũi quá nhỉ? – Mỹ Nguyệt nói rồi chỉ tay về phía những gian hàng, nơi bộ váy đỏ viền đen của bà chủ nhà trọ hiện rõ giữa những chiếc áo nâu. – Bà Marusera kìa!

– Ồ mấy nhóc! – Bà chủ nhà kêu lên khi thấy ba bóng người trùm áo kín mích, bà gấp chiếc quạt lại và đi về phía ba đứa nhóc, theo sau là vài gã đàn ông khuan những kiện hàng bọc da. – Chà chà, thời trang kiểu gì thế này? – Bà Marcela vừa nói vừa nhấc vạt áo choàng của Thái Dương lên, mắt bà nhìn bộ đồ xanh lam dài tay mặc vào mùa đông của cậu.

– Ớ!? – Thái Dương giật mình kéo áo choàng lại, cả người cậu run lên vì hành động đột ngột của bà Marcela.

– Chậc chậc! Không được rồi! – Bà Marcela thốt lên, chiếc quạt đen gõ gõ lên cái cằm hơi nhọn khi bà đảo mắt đầy tính toán. Chợt bà chủ nhà trọ cuối xuống nhìn ba đứa nhóc hỏi: – Các cháu muốn đi mua sắm với ta không? Tiền phòng tính riêng, coi như lần này ta bao trọn gói.

– À dạ thôi ạ… – Mỹ Nguyệt mỉm cười và kéo Thái Dương và Lợi tới gần. – Anh Keto bảo bọn cháu đi mua nhu yếu phẩm thôi, đồ mặc thì để từ từ tính ạ.

– Vậy các cháu có nhiêu tiền? – Bà Marcela hỏi, mắt bà đảo qua đảo lại qua ba khuôn mặt của bọn trẻ.

– Anh Keto…đưa chừng này ạ. – Mỹ Nguyệt rút một cái túi da nhỏ, những đồng “tiền” bằng kim loại cạ vào nhau nghe loẹt xoẹt bên trong khiến mắt bà chủ quán trọ sáng lên.

– Trời trời…nhiêu đây sao đủ? – Bà Marcela khẽ thốt lên khi thấy cái túi bé tẻo teo nằm gọn trong lòng bàn tay của Mỹ Nguyệt. – Các cháu định mua gì?

– Chủ yếu là thuốc ạ. – Mỹ Nguyệt đáp. – Thức ăn thì anh Keto nói sẽ đi săn.

– Ôi trời…vậy là mấy ngày qua mấy đứa ăn thịt rừng không à? – Bà Marcela hỏi bằng giọng lo lắng.

– Dạ…có rau rừng và trái cây nữa… – Thái Dương nói lí nhí, kể từ khi họ rời khỏi chỗ của ông Jyorim, cả bốn người và hai con thú đã phải vất vả lắm mới tìm được thức ăn.

– Dios mío… – Bà Marcela đưa tay lên xoa trán, chợt bà chủ nhà trọ nói: – Hay là các cháu đi mua sắm cùng ta nhé?

– G-gì ạ? – Mỹ Nguyệt giật mình hỏi lại.

– Dù gì thì Quetz cũng là người quen của ta, ta sẽ giúp anh ta lần này, trừ việc miễn tiền phòng ra. – Bà chủ nhà trọ mỉm cười và đứng thẳng dậy, chiếc quạt đen trong tay bung ra khi ba nói: – Nào, chúng ta đi.

***

Quetz căng mắt tập trung vào mục tiêu của mình, cả cơ thể anh vào thế chuẩn bị tấn công, cơ bắp gồ lên rõ trên cánh tay xám đầy hình xăm. Bàn tay phải của anh đặt lên cán kiếm, tay trái giữ lấy vỏ kiếm, từng đường gần nổi lên rõ trên mu bàn tay anh. Với một tiếng hét ngắn mà hung tợn, lưỡi kiếm của Quetz rời khỏi vỏ quét một đường qua không trung, chém đôi một khúc gỗ to bằng cây cột nhà trước mặt anh. Chàng quái nhân tóc trắng đứng dậy, anh vung kiếm một vòng trước khi đặt sống kiếm lên miệng bao, kéo nó tới mũi kiếm và tra vào với một tiếng cạch.

Quetz bước đi, không đoái hoài tới những cặp mắt đang nhìn anh đầy thán phục từ cửa sổ phía sau nhà trọ, đám người làm ở đây lúc nào cũng phiền toái và nhiều chuyện. Ngã lưng lên chiếc ghế dài trong phòng nghỉ của nhân viên, anh đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán, sáng giờ anh đã phải vừa tập luyện vừa làm việc để trả tiền phòng. Jean ngồi đối diện Quetz, hai chân đi ủng da gác lên bàn cạnh cốc bia to tướng, một tay gối sau đầu, tay kia cầm một cái tẩu thuốc ống, phần miệng được chạm khắc thành ba cái móng rồng quắp vào viên ngọc. Đôi môi nhợt nhạt của anh ta phì phèo khói thuốc và hỏi bằng giọng lờ đờ:

– Không xài thanh Huyết Nguyệt à?

– Không, chưa phải lúc. – Quetz gác chéo hai chân lên bàn, anh móc trong túi ra một điếu xì gà và cũng bắt đầu hút. – Sao cậu không tập luyện? Gần một ngàn năm bị giam cầm hẳn là xương cốt cậu cũng đã rã rời rồi chứ?

– Này, đừng coi thường tôi như vậy chứ. – Jean mỉm cười và ngồi dậy, anh chộp lấy cốc bia và nốc ừng ực, anh ta chợt nhướng mày khi tiếng ồn ào vang lên từ phía trước nhà trọ. – Ôi dà…chuyện gì nữa đây?

– Chắc là lại một lũ quỵt tiền nữa đây mà. – Quetz thở dài ngao ngán rồi cởi cái tạp dề lấm lem ra đặt lên bàn rồi khoác lên chiếc áo choàng, xung quanh là vài người phục vụ và nhân viên đang bàn tán rôm rả. – Đợi ở đây, tôi sẽ ra xử lí.

Người làm trong nhà trọ né ra một bên khi Quetz bước tới, cầm theo thanh kiếm màu xanh lam đậm của anh. Đôi tai dài của anh có thể nghe thấy tiếng cãi vã, tiếng chai lọ rơi xuống sàn vỡ nát và tiếng đập thình thịch. Mũi anh có thể ngửi thấy mùi rượu bia, khói thuốc quyện cùng mùi tanh của máu, ai đó đã bị thương. Nhưng rõ ràng hơn hết là mùi của sự sợ hãi, không phải của kẻ đang làm loạn mà là của đám đông đang bao quanh chúng. Nó ngọt ngào nhưng lại dịu nhẹ đối với những kẻ săn mồi, đủ để họ tiếp tục tấn công nhưng lại đắng nghét với kẻ bị săn, như thể bàn tay xương xẩu của tử thần đã đặt lên mũi họ. Quetz chỉ thấy ba bốn kẻ giống bọn hôm qua đã đe dọa đám nhóc, anh mỉm cười, nghĩ đến việc mẹ chúng đã năng suất thế nào để đẻ ra bảy người như vậy, có thể nhiều hơn. Anh quái nhân cúi thấp đầu, hòa vào đám đông đang bao quanh bốn kẻ vũ phu đang túm cổ một anh kỹ nam gầy nhom, tay chúng lăm lăm dao và rựa.

– Chúng đâu?! Bọn khốn nào đã giết các anh của tụi tao?! – Tên to con nhất nhấc bổng anh kỹ nam, bàn tay to bè nắm chặt lấy cổ anh khiến anh giãy đạp và ho sặc sụa.

– Nếu anh đang tìm bạn tôi, thì cậu ta đang ở phía sau. – Quetz bước ra sau gã to con nhất, bước chân của anh nhẹ tới nỗi không gây ra tiếng động. – Nhưng tôi nói cho các người biết, là ông anh cả của mấy người kiếm chuyện trước đấy.

– Mày nói gì?! – Gã lớn nhất hỏi, ba tên còn lại trông còi cọc hơn nhưng nhìn giống hắn lui lại khi thấy Quetz cao hơn hẳn anh mình.

– Anh cả của các người xâm nhập vào phòng của tụi tôi, đe dọa em tôi, thậm chí định sử dụng nó cho…mục đích mờ ám. – Quetz nói và hơi cúi đầu xuống, đôi mắt hổ phách dán chặt vào tên cầm đầu. – Vì vậy, tôi sẽ cho các người hai lựa chọn: Cách dễ dàng là các người cuốn gói khỏi đây ngay và luôn. Cách khó khăn là…

– Thằng láo toét! – Một trong ba tên nhỏ con hơn xông tới, nắm đấm của hắn thu lại, sẵn sàng hạ nốc ao gã ngạo mạn này.

– Chúa ơi ta luôn thích cách khó khăn. – Một nụ cười nở lên trên môi anh quái nhân.

Nhanh như cắt, cán kiếm của Quetz đã gạt tay hắn sang một bên, đè cẳng tay hắn lên quầy bar mạnh tới nỗi xương hắn kêu rôm rốp. Anh quái nhân như thể đã tính trước được phản ứng của hai tên còn lại, cái đuôi dài luồng dưới chân hắn và giật mạnh khiến hắn ngã chổng vó. Tên còn lại chỉ kịp há hốc trước lãnh trọn một quả đấm vào mặt, hắn ngã ngửa ra sau, làm vài người lùi lại và kêu toáng lên trước tốc độ và sức mạnh của Quetz.

– Này này, mấy người tính làm loạn cái quán trọ của tôi hả? – Tiếng vỗ tay đầy uy lực của Dame Marcela, thủ lĩnh của thị trấn vang lên, trong phút chốc mọi âm thanh như phai dần đi.

– Anh Keto? – Mỹ Nguyệt đứng kế bà, trong tay là một cái giỏ chứa đầy rau củ còn sau lưng là hai cậu nhóc đang đứng.

– À, mấy đứa về rồi hả? – Bộ mặt sát nhân của Quetz ngay lặp tức trở nên tươi rói và thân thiện khi thấy ba đứa nhóc, đặt biệt là Thái Dương. Anh nhìn đống giỏ và bao cả ba đang cầm và hỏi: – Hơi nhiều so với tiền anh đưa cho nhỉ? Rẻ lắm hả?

– Bà Marusera dẫn bọn em đi mua đó. – Lợi nhanh nhảu nói.

– Vậy à? Phiền bà quá, bà chủ. – Quetz đưa tay lên gãi đầu và nhìn bà Marcela với đôi mắt cảm kích.

– Không sao đâu mi querido niño. – Bà chủ quán trọ mỉm cười, vài người làm bắt đầu đem đồ vào trong, làm bầu không khí bớt căng thẳng hơn lúc nãy. Bà chợt nhìn ra sau lưng Quetz nơi bốn tên côn đồ đang nhìn anh quái nhân với vẻ hậm hực và hơi sợ hãi. – Mà chúng là ai thế? – Bà hỏi, tay bà chĩa cây quạt quét qua cả bốn tên.

– Là em của ba tên hôm qua bị Jean làm thịt ấy mà, chúng đến để trả thù. – Quetz hờ hững đáp rồi đưa tay xoa đầu Thái Dương. Chợt anh quỳ một gối xuống trước mặt cậu nhóc tóc trắng và hỏi: – Mà mấy đứa đi có vui không?

– Dạ có ạ. – Thái Dương mỉm cười và gật đầu, mặt cậu như tỏa ra một hào quang ấm áp giúp làm ấm Quetz. – Anh Keto coi chừng!

Tiếng hét của cậu nhóc là lời cảnh báo duy nhất Quetz cần, anh quay người ra sau, khủy tay đưa lên gạt khẩu súng đang chĩa vào đầu anh qua một bên. Một tiếng “pàng” vang lên, kéo theo một làn khói trắng làm viên đạn đồng găm vào bàn gỗ. Kề vào cuống họng gã anh lớn là lưỡi dao ngắn của Quetz, tuy nó ngắn nhưng vẫn dài bằng một phần ba lưỡi kiếm của anh. Một trong số ba lên còn lại rú lên khi cổ hắn bị quấn trong các sợi chỉ đỏ, chúng như đang nối các đầu ngón tay bọc găng da của Jean, cứa vào da của hắn khiến những giọt máu chảy ra. Cái lưỡi của anh chàng mặc đồ da liếm lên vết cắt trên cổ khiến tất cả mọi người rùng mình, một cái nanh dài lòi ra từ mép anh ta nhưng nhác thấy ánh mắt hầm hố của Quetz, Jean ngay lặp tức thu nanh vào.

Bà Marcela cũng không phải hạng vừa, với một nụ cười trên môi, bà bung quạt ra che nửa khuôn mặt, tay kia búng một cái như ra hiệu. Cả nhân viên lẫn khách trọ đều rút vũ khí chĩa vào hai tên còn lại, không có sự cho phép của bà thì không ai được manh động. Một tiếng búng tay nữa làm mọi người thu vũ khí lại, thậm chí Jean cũng đã làm những sợi tơ đỏ biến mất bằng cách nào đó. Bà Marcela bước tới chỗ tên cầm đầu khi Quetz lui ra sau bà cùng ba đứa nhóc, đôi mắt sắt đá nhìn vào hắn qua chiếc quạt đen.

– Giờ làm gì với các ngươi nhỉ? – Bà hỏi, giọng bà lạnh tanh. – Có nên để anh bạn đây giết các ngươi ngay tại đây, hay nên tăng giá cho mấy cái đầu thối của các ngươi nhỉ?

– Cái gì?! Đầu chúng được treo thưởng á?! – Quetz hớt hãi rướn người tới, mắt anh sáng quắc lên, liên tục nhìn bà Marcela và bốn gã côn đồ.

– Quên vụ đó đi, ta không cho cậu lấy đầu chúng trả nợ đâu. – Bà Marcela đáp với giọng đanh đá khiến Quetz xụ mặt xuống và quay mặt bước ra ngoài. – Này này cậu đi đâu thế? Dọn dẹp chúng đi chứ?

– Nếu không liên quan trực tiếp tới tôi thì sao tôi phải động thủ? – Quetz đáp và đặt tay lên vai Thái Dương.

Bà chủ quán trọ nở một nụ cười ranh mãnh và nhún vai nói:

– Thế ta tính phí tổn thất vào nợ của…

– Cầu nguyện đi con! – Quetz quay phắc lại và rút kiếm, làm bốn tên côn đồ hét toáng vì sợ.

***

– Vui vẻ lên đi, ít ra cậu cũng sẽ được giữ số tiền thưởng khi trả nợ xong mà. – Jean ngồi phịch xuống cạnh Quetz bên quầy bar trong quán đầy ắp người, anh chàng mặc đồ da vừa vỗ lên lưng bạn mình vừa hút thuốc trong thư thái lắm.

– Tôi biết nhưng nợ thế này thì làm tới khi nào mới trả nổi? – Quetz nhấc mặt khỏi bàn tay đang đặt trên quầy, tay áo vải được xoắn lên để lộ những hình xăm và các vết sẹo ngang dọc.

– Chà chà, cậu lục nghề rồi mon ami. – Jean lắc đầu và đưa tẩu lên hút, vừa phì phèo khói thuốc vừa ngâm nga một bản nhạc vô danh nào đó. – À…cậu cảm thấy không? Đợt lạnh đang qua rồi đó.

– Ừ nhỉ. – Quetz ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa, ánh trăng rọi xuống lớp tuyết đang mỏng dần từng ngày, mấy ngày nay rồi trời không đổ tuyết, và chắc sẽ không có trận tuyết lớn nào ít nhất cho đến tháng sau. – Như vậy thì sẽ dễ di chuyển hơn.

– Nghe nói vùng dưới cỏ vẫn còn xanh. – Jean nói rồi rít một hơi thuốc dài.

– Vậy à? – Quetz mỉm cười, tay cầm lấy chiếc cốc của mình đưa lên và nói: – Cậu vẫn giỏi trong việc thu thập thông tin nhỉ? Cái khỉ gì thế này? Nước? – Quetz liếm môi nhìn vào cốc rượu của mình, bên trong là nước trong vắt chứ không phải vàng nâu và nổi bọt của bia. Nhưng như vậy có nghĩa là… – Trời ơi.

Quetz quay phắt lại, mắt anh mở to, hàm dưới anh như sắp rớt xuống đất khi anh thấy Thái Dương đang khoác vai Lợi vừa nghêu ngao hát vừa nhảy múa trên bàn ăn, xung quanh là hàng một đám đông đang hò reo cổ vũ. Cậu nhóc tóc trắng mặt đỏ ke vì say xỉn, một tay quàng qua cổ bạn mình, tay kia vung vẩy cốc bia đáng lý ra dành cho Quetz trong khi anh quái nhân đang há hốc. Anh nhìn qua Jean, anh ta liếc nhìn anh một cái rồi nhún vai như thể không có gì to tát rồi quay vào bàn hút thuốc. Quetz gầm gừ rồi phóng khỏi chỗ ngồi, anh lách vào giữa đám đông, miệng gọi tên cậu nhóc tóc trắng đang say xỉn kia.

– Thái Dương! – Quetz gồng cổ hét lên, tay chống lên chiếc bàn nơi hai cậu nhóc đang nhảy múa ca hát.

– Keto Ca! – Vừa nghe thấy giọng anh, cậu nhóc tóc trắng liền đáp lại với cái tên mà Quetz không bao giờ nghĩ cậu sẽ gọi mình.

– Th-Thái Dương…em-em vừa nói gì? Em-em g-gọi anh l-là gì? – Anh quái nhân lắp bắp hỏi, không để ý rằng mọi người xung quanh đang im lặng nhìn mình, mắt anh run lên, nhìn vào cậu nhóc tóc trắng.

– Keto Ca. – Thái Dương mỉm cười và nhắc lại, cậu chợt chạy tới, hai tay dang ra sà vào vòng tay người thanh niên đang đứng như trời trồng kia, mặt dụi vào cổ và tóc anh. Trong một thoáng, mọi rào cản giữa cả hai như biến mất khi Thái Dương thủ thỉ vào tai Quetz: – Thái Dương yêu Keto Ca lắm.

Quetz đứng lặng một hồi, tay ôm lưng Thái Dương để cậu nhóc không bị tuột xuống dù hai chân cậu đang quắp chặt lấy hông anh. Anh thanh niên thở dài và nở một nụ cười, một tay vẫn giữ lưng cậu nhóc tóc trắng, tay kia đưa lên xoa đầu cậu trước sự xì xào của mọi người. Quetz ngửi ngửi mái tóc của Thái Dương, tay anh cảm nhận từng nhịp thở đều đều qua lớp áo vải dày cùng hơi ấm phả vào cổ mình, cậu nhóc đã thiếp đi, hẳn là chơi bời nãy giờ khiến cậu mệt lắm. Anh hất đầu ra hiệu cho Lợi và Mỹ Nguyệt chuẩn bị giường cho cậu nhóc, mắt anh liếc qua nhìn bà Marcela với ý nhờ vả bà giải quyết việc này. Với một cái gật đầu chấp thuận và có phần thông cảm của bà chủ quán, Quetz bế Thái Dương về phòng, để Jean ở lại hút thuốc còn mọi người thì lại bắt đầu tiệc tùng.

– Cậu ấy uống hơi nhiều rồi, tới một cốc lận đó. – Lợi vừa đi vừa ngoái cổ nhìn Quetz đang bế Thái Dương lên cầu thang.

– Tửu lượng của nó thấp vậy sao? – Quetz hỏi, một tay vịn lan can, một tay giữ cậu nhóc tóc trắng, môi anh cong lên một cách khó chịu khi anh nói: – Mà thôi, đi lẹ lẹ chuẩn bị chỗ ngủ cho thằng bé giùm.

– Mà anh cũng vô tâm thật đấy. – Mỹ Nguyệt nhíu mày đầy khiển trách. – Anh cứ ngồi ủ rũ cả buổi, không thèm để ý là thằng nhỏ tráo hai cái cốc với nhau.

– Ai mà biết nó sẽ làm vậy? – Quetz gầm gừ, mắt anh nhìn Thái Dương đang ôm chặt cổ anh mà ngủ ngon lành. – Ây chà, mai mà nó nhớ lại chắc nó sẽ co rúm lại vừa lòng bàn tay anh cho coi.

– Rồi rồi, sao cũng được, Keto Ca. – Lợi nói như giễu cợt khiến mặt Quetz nhăn nhúm như một miếng giẻ lau.

Thái Dương nằm thu mình trên giường, bộ đồng phục nhân viên quán đã được thay bằng bộ đồ ngủ bằng vải màu trắng, mái tóc ướt đẫm của cậu óng ánh trong ánh trăng yếu ớt rọi qua cửa sổ. Cạnh bên chiếc giường nơi cậu nhóc đang nằm, Quetz ngồi bất động trên chiếc ghế ba chân, nghiền ngẫm những hình vẽ giống thực trên từng trang giấy da của cuốn sổ. Suốt hành trình, anh chưa từng để ý rằng cậu nhóc này đã vẽ nhiều như vậy, nhất là về anh, với mỗi bức vẽ của các thứ khác lại có hai bức vẽ của Quetz trong đủ tư thế. Từng chi tiết nhỏ nhất đều được chú ý, từ sợi tóc tới vết sẹo nhỏ dưới hàm trái của anh, y như rằng Thái Dương đã đợi khi anh ngủ rồi mò tới… Mà đúng rồi nhỉ. Quez mỉm cười và đóng quyển sổ lại, anh đặt nó lên bàn và đưa tay vuốt lọn tóc đang che mắt cậu nhóc làm cậu khẽ rùng mình và mỉm cười.

– Em nghe thấy em ấy đã nói gì. – Giọng nói chua chát của Mỹ Nguyệt khẽ vang lên từ chiếc giường bên kia, cô vẫn còn thức.

– Hử? Nó đã nói gì? – Quetz hỏi, một tay anh gác lên chiếc kệ ba ngăn cạnh giường.

– Thái Dương nói là em ấy… – Tới đây, giọng Mỹ Nguyệt như bị chặn lại, nó là một cái gì đó…khác so với giọng nói điềm tĩnh nhưng có phần hơi hách dịch của cô. Nó là gì? Giận dữ? Ganh ghét? Lo lắng? Quetz không biết, và có thể anh không muốn biết. Cô thở một tiếng dài hơi run trước khi tiếp tục: – …là em ấy “yêu” anh.

– Hẳn là như một người em trai với ông anh thôi. – Quetz đáp khẽ, tránh làm Thái Dương và Lợi thức giấc. – Không hơn. Không kém.

– Sao anh có thể nói vậy được? – Câu hỏi của cô thiếu nữ làm mắt Quetz nheo lại. Phải, sao anh có thể chứ? – Em biết Thái Dương lắm, em hiểu rõ nó, trước giờ nó không bao giờ nói vậy với em hay Lợi hết.

– Có lẽ vì hai đứa chưa chuốc cho nó say. Hoặc nó dùng từ khác để biểu lộ tình cảm gia đình, có nhiều từ lắm. – Quetz đáp, mắt anh như sáng lên trong bóng tối giữa hai cánh cửa sổ.

– Hoặc có thể vì nó chưa bao giờ yêu ai như yêu anh cả. – Mỹ Nguyệt nói khẽ nhưng nhanh, lời nói của cô như khiến Quetz muốn rã rời.

Anh bắt đầu thở dốc, từng giọt mồ hôi nhiễu xuống khỏi mặt anh khi anh đứng dậy. “Yêu”, một từ quá đơn giản dùng để miêu tả một cảm xúc quá phức tạp, quá đỗi xa lạ đối với Quetz. Đã sống suốt ba ngàn năm, anh đã tá túc nhiều nơi và sống cùng nhiều kẻ mà anh có thể gọi là “gia đình”, ít nhất là cho tới khi anh phải đi, hoặc chúng phản bội anh, hoặc cả hai. Cái thứ “tình yêu” đó đối với Quetz thật nông cạn, nhưng đối với những người đã chăm sóc anh, anh cảm thấy khác hẳn. Nó ấm áp, nhưng không rõ ràng như khi Thái Dương ở cùng anh, không như khi anh giữ cậu bên mình, không mãnh liệt như khi…

– Sao? – Mỹ Nguyệt cắt ngang dòng suy nghĩ của Quetz.

– Hử? – Quetz hỏi, mắt anh đã mất đi ánh sáng mờ mờ phát ra từ chúng.

– Anh hiểu vậy là sao không? – Mỹ Nguyệt hỏi khẽ.

– Sao là sao? – Quetz hỏi lại, giọng của anh trở nên mơ hồ khi anh đưa tay vuốt ve mái tóc của Thái Dương.

– Anh có hiểu cảm xúc của thằng bé dành cho anh không?

– Anh…sẽ cố. – Quetz gật đầu trong bóng tối, anh ngồi lên giường cạnh Thái Dương và thở dài. – Nhưng mấy đứa phải giúp anh đấy. – Anh quái nhân nói khẽ, đủ để Mỹ Nguyệt nghe. – Anh…không hiểu lắm về cảm xúc…

– Đừng lo. Anh chỉ cần nghe theo bản năng thôi. – Mỹ Nguyệt nói rồi quay mặt đi, tiếng thở đều đều xác nhận rằng cô đã ngủ.

“Nghe theo bản năng”? Làm vậy thì có ích gì chứ? Chẳng phải cái bản năng chết tiệt của Quetz đã khiến anh hăng máu vào đêm đó? Anh quái nhân thở dài và ngã lưng cạnh Thái Dương, cậu dễ thương quá, đẹp quá, như là quầng sáng tinh khiết của trăng xanh rọi xuống và óng ánh trong tuyết sớm. Ánh sáng xua tan bóng tối trong lòng Quetz, như ngày hôm đó, tinh khiết, đẹp tuyệt vời, không lời nào có thể tả được.

– Keto…Ca… – Thái Dương chợt dụi mắt tỉnh dậy, mặt vẫn còn hơi lờ đờ và đỏ do say.

– Ủa? Thức rồi hả? – Quetz khẽ hỏi, tay đưa tên vuốt mái tóc trắng như tuyết của cậu nhóc.

– Em xin lỗi… – Thái Dương khẽ nói rồi rúc vào người anh, mặt dần trở nên đỏ hơn. – Nhưng điều em nói…đó là sự thật…nên…Keto Ca đừng ghét em nhé?

– Thằng ngốc này. – Quetz cười cười, biểu cảm của cậu thật đáng yêu làm sao. – Tất nhiên là Keto Ca này sẽ không ghét em rồi.

– Hứa chứ? – Cậu nhóc mỉm cười một cách mơ màng rồi đưa tay lên chạm vào má anh, làn da của anh tuy hơi thô ráp nhưng lại ấm áp.

– Ừ, anh hứa. – Quetz gật đầu và hôn nhẹ lên lòng bàn tay Thái Dương khiến cậu nhóc mỉm cười đầy thích thú và thỏa mãn.

Quetz nhẹ nhàng lách khỏi giường khi đã chắc chắn rằng Thái Dương đang ngủ say, tránh làm kinh động đến cậu và hai người kia. Anh quái nhân thở dài và đóng cửa lại sau lưng mình, anh bước từng bước nặng trĩu đầy phiền muộn xuống dưới lầu để chuẩn dọn dẹp. Đúng như anh nghĩ, Jean vẫn đang ngồi hút thuốc, nhưng mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn vài người khách ở lại và các nhân viên phục vụ đang trò chuyện, tận hưởng sự im lặng của buổi đêm. Anh chàng mặc đồ da ngồi dựa vào quầy, một tay gác lên bàn, tay kia cầm tẩu thuốc, chốc chốc lại nhả khói trắng xóa, con mắt đỏ liếc nhìn Quetz khi anh ngồi xuống cạnh bên.

– Đêm nay quả là bận rộn, nhỉ? – Jean mỉm cười và hỏi.

– Ờ… – Quetz hờ hững đáp, tay quơ lấy một nắm đậu phộng trong chiếc dĩa gần đó và cho vào miệng nhai ràu rạu. – Cơ mà cái băng đeo mắt đó là sao vậy? Cả tôi và cậu đều biết chúng ta đâu thể bị như vậy.

– À, cái này hả? – Jean gõ một ngón tay lên cái băng che mắt trên mắt phải. – Bí mật quân sự.

– Bí với chả mật, vớ vẩn. – Quetz lầm bầm, tay bốc thêm một nắm đậu nữa cho vào miệng.

– Mà này, tôi nhận được tin là bọn bọ máy vừa tấn công một ngôi làng gần đây. – Jean ghé tai Quetz nói nhỏ.

– Ô? – Quetz đưa mắt nhìn bạn mình đầy tò mò.

– Chúng sẽ di chuyển dọc trên tuyến đường sắt cũ. – Mắt Jean sáng quắc lên khi nhắc tới chữ “đường sắt”. – Sao nào mon ami? Đúng như năm xưa luôn.

– Ừ, nhưng tôi không thể để đám nhóc một mình được. – Quetz đáp, mặt anh sụ xuống. – Đặt biệt là Thái Dương…

– Thế thì cứ cho chúng điều khiển mấy khẩu súng trong xe của cậu đi. – Jean mỉm cười trước sự kinh ngạc của Quetz.

– C-cậu…biết à? – Anh quái nhân lắp bắp.

– Quetz, Quetz, mon ami. – Jean vừa lắc đầu vừa nói, vai rung lên khi anh ta cười cười. – Tôi không dễ bị qua mặt vậy đâu.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

– Mày nói gì cơ?! – Gã trung niên đang đè Thái Dương trên giường hỏi, mặc kệ cậu nhóc đang vừa khóc vừa giãy giụa.

– Thả. Nó. Ra. – Quetz nói đầy đe dọa, mắt anh long lên sòng sọc, vuốt bấu vào sàn gỗ dưới lớp áo choàng da.

– Nếu không thì sao? – Gã đàn ông hỏi, giọng gã đầy sợ hãi, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống mặt Thái Dương khi Quetz bước tới gần. Gã rú lên rồi khóa chặt cổ Thái Dương, lưng dựa sát vào tường nói lắp bắp: – Đ-đừng có t-tới đây! T-tao se-sẽ giết nó!

Anh quái nhân dừng sững lại, nắm đấm của anh run lên dưới lớp áo da, cái đuôi dài quét qua quét lại trên lớp thảm nhung tích điện khiến lông đuôi hơi dựng lên. Anh gầm gừ khe khẽ:

– Jean, nếu cậu không phiền.

– Sao lại không chứ? – Jean nhún vai rồi vung tay.

Thái Dương chợt cảm thấy cánh tay của gã đàn ông lỏng ra, cậu nhóc liền giật khỏi cú kềm của hắn và chạy tới chỗ Quetz, không nhận ra là miếng vải vẫn ở trong miệng cậu. Cậu dụi mặt vào ngực và bụng Quetz, tay cậu đặt lên miệng rồi kéo miếng vải ra làm cậu ho sặc sụa. Tiếng khóc của Thái Dương càng khiến Quetz trở lên hăng máu, anh nhìn gã đàn ông đang dựa vào tường, một tay ôm chặt Thái Dương, tay kia nắm lấy thanh kiếm giắt bên hông.

Hai gã đàn em của tên trung niên run như cầy sấy khi thấy anh mình bị đả thương. Trên trán của tên đầu lĩnh là một cái phi tiêu hình thoi màu đỏ nhỏ như đồng tiền, phân nửa của nó găm vào sọ của hắn và như thể đang lách sâu hơn. Khi miếng vũ khí đỏ thẫm như máu đó chui sâu vào, những đường gân đỏ phình lên trên trán gã trung niên, lan dần xuống mặt và cổ hắn. Mắt hắn trợn ngược, bọt mép sùi trắng xóa trên đôi môi nứt nẻ đang lắp bắp phát ra những tiếng nửa như thở, nửa như rên rỉ vì đau đớn.

– Thái Dương, nhắm mắt lại. – Quetz khẽ nói rồi quỳ xuống, đặt tay còn lại lên đầu cậu nhóc tóc trắng, ép mặt cậu vào vai anh để tránh cậu nhìn thấy cảnh này.

Mỹ Nguyệt cũng nhắm chặt mắt vì sợ, chỉ còn hai tên đàn em vừa thở hổn hển vừa vãi mồ hôi như tắm khi thấy anh mình như bị quỷ nhập. Gã anh cả bước từng bước loạng choạng khỏi bức tường, tay hắn quơ quào trong không khí còn môi vẫn lắp bắp thứ âm thanh quái dị kia. Từng bước đi của gã anh cả như đang bị điều khiển bởi Jean, tay anh ta từ từ thu lại, như thể kéo hắn tới bằng một sợi dây vô hình trước khi ấn xuống. Gã anh cả khụy xuống giữa phòng, các mạch máu nổi phồng lên, phản ứng lại với các ngón tay đang từ từ cong vào lòng bàn tay của Jean. Anh ta thu nắm đấm lại với một cử chỉ quyết đoán.

Póp! Póp! Póp! Póp!

Các mạch máu đang gồ lên trên người gã anh cả nổ liên tiếp như những quả bóng căn đầy nước, máu bắn ra vương vãi trên lớp thảm nhung màu đỏ nhạt. Thái Dương nhắm chặt mắt lại, giấu cả khuôn mặt mình vào vai và cổ Quetz, cố không cho trí tò mò thắng thế. Cậu biết, bằng cách nào đó, là người này không thua kém gì Quetz, tức là cũng tàn bạo và chết chóc như anh. Cứ thế Thái Dương cứ ôm chặt lấy Quetz khi tiếng “póp póp” kia trở nên nhanh dần, không nhận ra rằng mình đã ngừng khóc từ lúc nào.

– Lãng phí quá. – Jean nói rồi bước tới chỗ cái xác, cái đầu nát bấy của gã anh cả giờ dính đầy lên thảm, chỉ còn phần thân đang chảy máu quỳ giữa phòng.

Jean cuối người xuống, anh ta nhắm mắt lại và mở miệng ra, cái lưỡi liếm lên chỗ cổ của cái xác rồi cắn phập răng vào nó. Hai gã đàn em thiếu điều muốn tè ra quần khi chúng thấy Jean đang uống máu anh cả mình một cách ngon lành, máu từ vết thương như chảy ngược về cơ thể, bị hút cạn khỏi từng mạch máu của cái xác không đầu. Tay anh chàng mặc đồ da túm lấy cánh tay của cái xác, bàn tay đeo găng siết chặt, ép chút máu cuối cùng lên trước khi nhất bổng cái xác và xé nó ra làm hai. Đôi môi đầy máu của Jean nở một nụ cười thỏa mãn, mắt anh ta long lên sòng sọc khi anh ta vừa cười vừa nói:

– Un festin si satisfaisant! Lâu rồi ta không ăn lũ cặn bã này! Cái vị rác rưởi đó thật tuyệt làm sao! Ta muốn nữa! Muốn nữa cơ!

Con mắt đỏ ngầu của Jean sáng lên khi anh ta nhìn qua hai tên đàn em, trước khi chúng kịp phản ứng, anh ta đã phóng tới, găm phập răng vào cổ gã đang đè lên Mỹ Nguyệt và ấn hắn vào tường. Gã còn lại bỏ Lợi ra, hắn run lẩy bẩy như cầy sấy, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống khi hắn loạng choạng đứng dậy, cố thoát thân trong khi em gã đang bị tên quái vật kia hút cạn máu. Nhưng đôi chân của hắn vấp lên đuôi của Quetz, cơ thể hắn đổ xuống sàn đánh thịch một tiếng. Hắn giãy đạp, cố gỡ cái đuôi dài đang quấn chặt quanh cổ hắn như một con trăn, mắt vẫn nhìn một cách kinh hãi khi cái xác khô quắt của em gã bị ném sang một bên.

Gã đàn em cuối cùng ho sặc sụa khi bàn tay của Quetz nắm tóc hắn và quẳng hắn xuống dưới đôi ủng da của Jean. Anh ta quay lại, con mắt quắc lên, hàm răng nhe ra để những giọt máu chảy xuống cằm, nhỏ từng giọt trước mặt gã đàn em. Tiếng hét thất thanh của gã vang vọng trong màn đêm khi cái miệng đỏ lòm của Jean mở ra, lao thẳng xuống hắn một cách đói khác và nhấn chìm hắn vào máu.

***

– Mấy đứa đi cẩn thận đó! Trước trưa là phải về nghe không? – Quetz gọi với theo Lợi, Mỹ Nguyệt và Thái Dương khi cả ba đi vào thị trấn với một túi tiền, chiếc áo choàng trên người anh đã được thay thế bằng một chiếc tạp dề nâu.

Cạnh bên anh, Jean đang cũng đã cởi áo khoác da, mặc ngoài bộ áo sơ mi vải và quần dài là chiếc tạp dề giống của Quetz, chân anh ta đứng dạng ra, tay quào quào cây chổi như thể nó là một cây đàn một cách thích thú. Thái Dương nắm tay Lợi ngoái cổ nhìn Quetz đầy lo lắng, đặc biệt là khi cậu thấy kỹ nữ kỹ nam và vài người khác cũng đang nhìn anh và mỉm cười khi họ chụm đầu bàn tán. Cái giật tay nhẹ của Lợi khiến cậu nhóc tóc trắng quay sang nhìn bạn mình, một nụ cười trấn an hiện lên trên khuôn mặt của cậu khi cậu nói:

– Đừng lo Thái Dương, mình không nghĩ anh Quetz thích mấy người đó đâu.

– Chị không nghĩ anh ấy thích ai hết. – Mỹ Nguyệt nói, tay thảy vài đồng xu lên rồi chộp lấy trong không trung. Nhác thấy Thái Dương thở dài, cô vuốt mái tóc đen nhánh và chỉnh lại câu nói: – À…ờm…anh ấy không thích ai ngoài Thái Dương đâu.

– Ngoài trừ Jean. – Lợi nói và nhìn tòa nhà của bà Marcela đang xa dần, nơi Quetz vừa vỗ vào đầu Jean một cái khiến anh ta la toáng lên.

– Ừ, anh Keto và anh Jon trông gần gũi quá nhỉ? – Mỹ Nguyệt nói rồi chỉ tay về phía những gian hàng, nơi bộ váy đỏ viền đen của bà chủ nhà trọ hiện rõ giữa những chiếc áo nâu. – Bà Marusera kìa!

– Ồ mấy nhóc! – Bà chủ nhà kêu lên khi thấy ba bóng người trùm áo kín mích, bà gấp chiếc quạt lại và đi về phía ba đứa nhóc, theo sau là vài gã đàn ông khuan những kiện hàng bọc da. – Chà chà, thời trang kiểu gì thế này? – Bà Marcela vừa nói vừa nhấc vạt áo choàng của Thái Dương lên, mắt bà nhìn bộ đồ xanh lam dài tay mặc vào mùa đông của cậu.

– Ớ!? – Thái Dương giật mình kéo áo choàng lại, cả người cậu run lên vì hành động đột ngột của bà Marcela.

– Chậc chậc! Không được rồi! – Bà Marcela thốt lên, chiếc quạt đen gõ gõ lên cái cằm hơi nhọn khi bà đảo mắt đầy tính toán. Chợt bà chủ nhà trọ cuối xuống nhìn ba đứa nhóc hỏi: – Các cháu muốn đi mua sắm với ta không? Tiền phòng tính riêng, coi như lần này ta bao trọn gói.

– À dạ thôi ạ… – Mỹ Nguyệt mỉm cười và kéo Thái Dương và Lợi tới gần. – Anh Keto bảo bọn cháu đi mua nhu yếu phẩm thôi, đồ mặc thì để từ từ tính ạ.

– Vậy các cháu có nhiêu tiền? – Bà Marcela hỏi, mắt bà đảo qua đảo lại qua ba khuôn mặt của bọn trẻ.

– Anh Keto…đưa chừng này ạ. – Mỹ Nguyệt rút một cái túi da nhỏ, những đồng “tiền” bằng kim loại cạ vào nhau nghe loẹt xoẹt bên trong khiến mắt bà chủ quán trọ sáng lên.

– Trời trời…nhiêu đây sao đủ? – Bà Marcela khẽ thốt lên khi thấy cái túi bé tẻo teo nằm gọn trong lòng bàn tay của Mỹ Nguyệt. – Các cháu định mua gì?

– Chủ yếu là thuốc ạ. – Mỹ Nguyệt đáp. – Thức ăn thì anh Keto nói sẽ đi săn.

– Ôi trời…vậy là mấy ngày qua mấy đứa ăn thịt rừng không à? – Bà Marcela hỏi bằng giọng lo lắng.

– Dạ…có rau rừng và trái cây nữa… – Thái Dương nói lí nhí, kể từ khi họ rời khỏi chỗ của ông Jyorim, cả bốn người và hai con thú đã phải vất vả lắm mới tìm được thức ăn.

– Dios mío… – Bà Marcela đưa tay lên xoa trán, chợt bà chủ nhà trọ nói: – Hay là các cháu đi mua sắm cùng ta nhé?

– G-gì ạ? – Mỹ Nguyệt giật mình hỏi lại.

– Dù gì thì Quetz cũng là người quen của ta, ta sẽ giúp anh ta lần này, trừ việc miễn tiền phòng ra. – Bà chủ nhà trọ mỉm cười và đứng thẳng dậy, chiếc quạt đen trong tay bung ra khi ba nói: – Nào, chúng ta đi.

***

Quetz căng mắt tập trung vào mục tiêu của mình, cả cơ thể anh vào thế chuẩn bị tấn công, cơ bắp gồ lên rõ trên cánh tay xám đầy hình xăm. Bàn tay phải của anh đặt lên cán kiếm, tay trái giữ lấy vỏ kiếm, từng đường gần nổi lên rõ trên mu bàn tay anh. Với một tiếng hét ngắn mà hung tợn, lưỡi kiếm của Quetz rời khỏi vỏ quét một đường qua không trung, chém đôi một khúc gỗ to bằng cây cột nhà trước mặt anh. Chàng quái nhân tóc trắng đứng dậy, anh vung kiếm một vòng trước khi đặt sống kiếm lên miệng bao, kéo nó tới mũi kiếm và tra vào với một tiếng cạch.

Quetz bước đi, không đoái hoài tới những cặp mắt đang nhìn anh đầy thán phục từ cửa sổ phía sau nhà trọ, đám người làm ở đây lúc nào cũng phiền toái và nhiều chuyện. Ngã lưng lên chiếc ghế dài trong phòng nghỉ của nhân viên, anh đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán, sáng giờ anh đã phải vừa tập luyện vừa làm việc để trả tiền phòng. Jean ngồi đối diện Quetz, hai chân đi ủng da gác lên bàn cạnh cốc bia to tướng, một tay gối sau đầu, tay kia cầm một cái tẩu thuốc ống, phần miệng được chạm khắc thành ba cái móng rồng quắp vào viên ngọc. Đôi môi nhợt nhạt của anh ta phì phèo khói thuốc và hỏi bằng giọng lờ đờ:

– Không xài thanh Huyết Nguyệt à?

– Không, chưa phải lúc. – Quetz gác chéo hai chân lên bàn, anh móc trong túi ra một điếu xì gà và cũng bắt đầu hút. – Sao cậu không tập luyện? Gần một ngàn năm bị giam cầm hẳn là xương cốt cậu cũng đã rã rời rồi chứ?

– Này, đừng coi thường tôi như vậy chứ. – Jean mỉm cười và ngồi dậy, anh chộp lấy cốc bia và nốc ừng ực, anh ta chợt nhướng mày khi tiếng ồn ào vang lên từ phía trước nhà trọ. – Ôi dà…chuyện gì nữa đây?

– Chắc là lại một lũ quỵt tiền nữa đây mà. – Quetz thở dài ngao ngán rồi cởi cái tạp dề lấm lem ra đặt lên bàn rồi khoác lên chiếc áo choàng, xung quanh là vài người phục vụ và nhân viên đang bàn tán rôm rả. – Đợi ở đây, tôi sẽ ra xử lí.

Người làm trong nhà trọ né ra một bên khi Quetz bước tới, cầm theo thanh kiếm màu xanh lam đậm của anh. Đôi tai dài của anh có thể nghe thấy tiếng cãi vã, tiếng chai lọ rơi xuống sàn vỡ nát và tiếng đập thình thịch. Mũi anh có thể ngửi thấy mùi rượu bia, khói thuốc quyện cùng mùi tanh của máu, ai đó đã bị thương. Nhưng rõ ràng hơn hết là mùi của sự sợ hãi, không phải của kẻ đang làm loạn mà là của đám đông đang bao quanh chúng. Nó ngọt ngào nhưng lại dịu nhẹ đối với những kẻ săn mồi, đủ để họ tiếp tục tấn công nhưng lại đắng nghét với kẻ bị săn, như thể bàn tay xương xẩu của tử thần đã đặt lên mũi họ. Quetz chỉ thấy ba bốn kẻ giống bọn hôm qua đã đe dọa đám nhóc, anh mỉm cười, nghĩ đến việc mẹ chúng đã năng suất thế nào để đẻ ra bảy người như vậy, có thể nhiều hơn. Anh quái nhân cúi thấp đầu, hòa vào đám đông đang bao quanh bốn kẻ vũ phu đang túm cổ một anh kỹ nam gầy nhom, tay chúng lăm lăm dao và rựa.

– Chúng đâu?! Bọn khốn nào đã giết các anh của tụi tao?! – Tên to con nhất nhấc bổng anh kỹ nam, bàn tay to bè nắm chặt lấy cổ anh khiến anh giãy đạp và ho sặc sụa.

– Nếu anh đang tìm bạn tôi, thì cậu ta đang ở phía sau. – Quetz bước ra sau gã to con nhất, bước chân của anh nhẹ tới nỗi không gây ra tiếng động. – Nhưng tôi nói cho các người biết, là ông anh cả của mấy người kiếm chuyện trước đấy.

– Mày nói gì?! – Gã lớn nhất hỏi, ba tên còn lại trông còi cọc hơn nhưng nhìn giống hắn lui lại khi thấy Quetz cao hơn hẳn anh mình.

– Anh cả của các người xâm nhập vào phòng của tụi tôi, đe dọa em tôi, thậm chí định sử dụng nó cho…mục đích mờ ám. – Quetz nói và hơi cúi đầu xuống, đôi mắt hổ phách dán chặt vào tên cầm đầu. – Vì vậy, tôi sẽ cho các người hai lựa chọn: Cách dễ dàng là các người cuốn gói khỏi đây ngay và luôn. Cách khó khăn là…

– Thằng láo toét! – Một trong ba tên nhỏ con hơn xông tới, nắm đấm của hắn thu lại, sẵn sàng hạ nốc ao gã ngạo mạn này.

– Chúa ơi ta luôn thích cách khó khăn. – Một nụ cười nở lên trên môi anh quái nhân.

Nhanh như cắt, cán kiếm của Quetz đã gạt tay hắn sang một bên, đè cẳng tay hắn lên quầy bar mạnh tới nỗi xương hắn kêu rôm rốp. Anh quái nhân như thể đã tính trước được phản ứng của hai tên còn lại, cái đuôi dài luồng dưới chân hắn và giật mạnh khiến hắn ngã chổng vó. Tên còn lại chỉ kịp há hốc trước lãnh trọn một quả đấm vào mặt, hắn ngã ngửa ra sau, làm vài người lùi lại và kêu toáng lên trước tốc độ và sức mạnh của Quetz.

– Này này, mấy người tính làm loạn cái quán trọ của tôi hả? – Tiếng vỗ tay đầy uy lực của Dame Marcela, thủ lĩnh của thị trấn vang lên, trong phút chốc mọi âm thanh như phai dần đi.

– Anh Keto? – Mỹ Nguyệt đứng kế bà, trong tay là một cái giỏ chứa đầy rau củ còn sau lưng là hai cậu nhóc đang đứng.

– À, mấy đứa về rồi hả? – Bộ mặt sát nhân của Quetz ngay lặp tức trở nên tươi rói và thân thiện khi thấy ba đứa nhóc, đặt biệt là Thái Dương. Anh nhìn đống giỏ và bao cả ba đang cầm và hỏi: – Hơi nhiều so với tiền anh đưa cho nhỉ? Rẻ lắm hả?

– Bà Marusera dẫn bọn em đi mua đó. – Lợi nhanh nhảu nói.

– Vậy à? Phiền bà quá, bà chủ. – Quetz đưa tay lên gãi đầu và nhìn bà Marcela với đôi mắt cảm kích.

– Không sao đâu mi querido niño. – Bà chủ quán trọ mỉm cười, vài người làm bắt đầu đem đồ vào trong, làm bầu không khí bớt căng thẳng hơn lúc nãy. Bà chợt nhìn ra sau lưng Quetz nơi bốn tên côn đồ đang nhìn anh quái nhân với vẻ hậm hực và hơi sợ hãi. – Mà chúng là ai thế? – Bà hỏi, tay bà chĩa cây quạt quét qua cả bốn tên.

– Là em của ba tên hôm qua bị Jean làm thịt ấy mà, chúng đến để trả thù. – Quetz hờ hững đáp rồi đưa tay xoa đầu Thái Dương. Chợt anh quỳ một gối xuống trước mặt cậu nhóc tóc trắng và hỏi: – Mà mấy đứa đi có vui không?

– Dạ có ạ. – Thái Dương mỉm cười và gật đầu, mặt cậu như tỏa ra một hào quang ấm áp giúp làm ấm Quetz. – Anh Keto coi chừng!

Tiếng hét của cậu nhóc là lời cảnh báo duy nhất Quetz cần, anh quay người ra sau, khủy tay đưa lên gạt khẩu súng đang chĩa vào đầu anh qua một bên. Một tiếng “pàng” vang lên, kéo theo một làn khói trắng làm viên đạn đồng găm vào bàn gỗ. Kề vào cuống họng gã anh lớn là lưỡi dao ngắn của Quetz, tuy nó ngắn nhưng vẫn dài bằng một phần ba lưỡi kiếm của anh. Một trong số ba lên còn lại rú lên khi cổ hắn bị quấn trong các sợi chỉ đỏ, chúng như đang nối các đầu ngón tay bọc găng da của Jean, cứa vào da của hắn khiến những giọt máu chảy ra. Cái lưỡi của anh chàng mặc đồ da liếm lên vết cắt trên cổ khiến tất cả mọi người rùng mình, một cái nanh dài lòi ra từ mép anh ta nhưng nhác thấy ánh mắt hầm hố của Quetz, Jean ngay lặp tức thu nanh vào.

Bà Marcela cũng không phải hạng vừa, với một nụ cười trên môi, bà bung quạt ra che nửa khuôn mặt, tay kia búng một cái như ra hiệu. Cả nhân viên lẫn khách trọ đều rút vũ khí chĩa vào hai tên còn lại, không có sự cho phép của bà thì không ai được manh động. Một tiếng búng tay nữa làm mọi người thu vũ khí lại, thậm chí Jean cũng đã làm những sợi tơ đỏ biến mất bằng cách nào đó. Bà Marcela bước tới chỗ tên cầm đầu khi Quetz lui ra sau bà cùng ba đứa nhóc, đôi mắt sắt đá nhìn vào hắn qua chiếc quạt đen.

– Giờ làm gì với các ngươi nhỉ? – Bà hỏi, giọng bà lạnh tanh. – Có nên để anh bạn đây giết các ngươi ngay tại đây, hay nên tăng giá cho mấy cái đầu thối của các ngươi nhỉ?

– Cái gì?! Đầu chúng được treo thưởng á?! – Quetz hớt hãi rướn người tới, mắt anh sáng quắc lên, liên tục nhìn bà Marcela và bốn gã côn đồ.

– Quên vụ đó đi, ta không cho cậu lấy đầu chúng trả nợ đâu. – Bà Marcela đáp với giọng đanh đá khiến Quetz xụ mặt xuống và quay mặt bước ra ngoài. – Này này cậu đi đâu thế? Dọn dẹp chúng đi chứ?

– Nếu không liên quan trực tiếp tới tôi thì sao tôi phải động thủ? – Quetz đáp và đặt tay lên vai Thái Dương.

Bà chủ quán trọ nở một nụ cười ranh mãnh và nhún vai nói:

– Thế ta tính phí tổn thất vào nợ của…

– Cầu nguyện đi con! – Quetz quay phắc lại và rút kiếm, làm bốn tên côn đồ hét toáng vì sợ.

***

– Vui vẻ lên đi, ít ra cậu cũng sẽ được giữ số tiền thưởng khi trả nợ xong mà. – Jean ngồi phịch xuống cạnh Quetz bên quầy bar trong quán đầy ắp người, anh chàng mặc đồ da vừa vỗ lên lưng bạn mình vừa hút thuốc trong thư thái lắm.

– Tôi biết nhưng nợ thế này thì làm tới khi nào mới trả nổi? – Quetz nhấc mặt khỏi bàn tay đang đặt trên quầy, tay áo vải được xoắn lên để lộ những hình xăm và các vết sẹo ngang dọc.

– Chà chà, cậu lục nghề rồi mon ami. – Jean lắc đầu và đưa tẩu lên hút, vừa phì phèo khói thuốc vừa ngâm nga một bản nhạc vô danh nào đó. – À…cậu cảm thấy không? Đợt lạnh đang qua rồi đó.

– Ừ nhỉ. – Quetz ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa, ánh trăng rọi xuống lớp tuyết đang mỏng dần từng ngày, mấy ngày nay rồi trời không đổ tuyết, và chắc sẽ không có trận tuyết lớn nào ít nhất cho đến tháng sau. – Như vậy thì sẽ dễ di chuyển hơn.

– Nghe nói vùng dưới cỏ vẫn còn xanh. – Jean nói rồi rít một hơi thuốc dài.

– Vậy à? – Quetz mỉm cười, tay cầm lấy chiếc cốc của mình đưa lên và nói: – Cậu vẫn giỏi trong việc thu thập thông tin nhỉ? Cái khỉ gì thế này? Nước? – Quetz liếm môi nhìn vào cốc rượu của mình, bên trong là nước trong vắt chứ không phải vàng nâu và nổi bọt của bia. Nhưng như vậy có nghĩa là… – Trời ơi.

Quetz quay phắt lại, mắt anh mở to, hàm dưới anh như sắp rớt xuống đất khi anh thấy Thái Dương đang khoác vai Lợi vừa nghêu ngao hát vừa nhảy múa trên bàn ăn, xung quanh là hàng một đám đông đang hò reo cổ vũ. Cậu nhóc tóc trắng mặt đỏ ke vì say xỉn, một tay quàng qua cổ bạn mình, tay kia vung vẩy cốc bia đáng lý ra dành cho Quetz trong khi anh quái nhân đang há hốc. Anh nhìn qua Jean, anh ta liếc nhìn anh một cái rồi nhún vai như thể không có gì to tát rồi quay vào bàn hút thuốc. Quetz gầm gừ rồi phóng khỏi chỗ ngồi, anh lách vào giữa đám đông, miệng gọi tên cậu nhóc tóc trắng đang say xỉn kia.

– Thái Dương! – Quetz gồng cổ hét lên, tay chống lên chiếc bàn nơi hai cậu nhóc đang nhảy múa ca hát.

– Keto Ca! – Vừa nghe thấy giọng anh, cậu nhóc tóc trắng liền đáp lại với cái tên mà Quetz không bao giờ nghĩ cậu sẽ gọi mình.

– Th-Thái Dương…em-em vừa nói gì? Em-em g-gọi anh l-là gì? – Anh quái nhân lắp bắp hỏi, không để ý rằng mọi người xung quanh đang im lặng nhìn mình, mắt anh run lên, nhìn vào cậu nhóc tóc trắng.

– Keto Ca. – Thái Dương mỉm cười và nhắc lại, cậu chợt chạy tới, hai tay dang ra sà vào vòng tay người thanh niên đang đứng như trời trồng kia, mặt dụi vào cổ và tóc anh. Trong một thoáng, mọi rào cản giữa cả hai như biến mất khi Thái Dương thủ thỉ vào tai Quetz: – Thái Dương yêu Keto Ca lắm.

Quetz đứng lặng một hồi, tay ôm lưng Thái Dương để cậu nhóc không bị tuột xuống dù hai chân cậu đang quắp chặt lấy hông anh. Anh thanh niên thở dài và nở một nụ cười, một tay vẫn giữ lưng cậu nhóc tóc trắng, tay kia đưa lên xoa đầu cậu trước sự xì xào của mọi người. Quetz ngửi ngửi mái tóc của Thái Dương, tay anh cảm nhận từng nhịp thở đều đều qua lớp áo vải dày cùng hơi ấm phả vào cổ mình, cậu nhóc đã thiếp đi, hẳn là chơi bời nãy giờ khiến cậu mệt lắm. Anh hất đầu ra hiệu cho Lợi và Mỹ Nguyệt chuẩn bị giường cho cậu nhóc, mắt anh liếc qua nhìn bà Marcela với ý nhờ vả bà giải quyết việc này. Với một cái gật đầu chấp thuận và có phần thông cảm của bà chủ quán, Quetz bế Thái Dương về phòng, để Jean ở lại hút thuốc còn mọi người thì lại bắt đầu tiệc tùng.

– Cậu ấy uống hơi nhiều rồi, tới một cốc lận đó. – Lợi vừa đi vừa ngoái cổ nhìn Quetz đang bế Thái Dương lên cầu thang.

– Tửu lượng của nó thấp vậy sao? – Quetz hỏi, một tay vịn lan can, một tay giữ cậu nhóc tóc trắng, môi anh cong lên một cách khó chịu khi anh nói: – Mà thôi, đi lẹ lẹ chuẩn bị chỗ ngủ cho thằng bé giùm.

– Mà anh cũng vô tâm thật đấy. – Mỹ Nguyệt nhíu mày đầy khiển trách. – Anh cứ ngồi ủ rũ cả buổi, không thèm để ý là thằng nhỏ tráo hai cái cốc với nhau.

– Ai mà biết nó sẽ làm vậy? – Quetz gầm gừ, mắt anh nhìn Thái Dương đang ôm chặt cổ anh mà ngủ ngon lành. – Ây chà, mai mà nó nhớ lại chắc nó sẽ co rúm lại vừa lòng bàn tay anh cho coi.

– Rồi rồi, sao cũng được, Keto Ca. – Lợi nói như giễu cợt khiến mặt Quetz nhăn nhúm như một miếng giẻ lau.

Thái Dương nằm thu mình trên giường, bộ đồng phục nhân viên quán đã được thay bằng bộ đồ ngủ bằng vải màu trắng, mái tóc ướt đẫm của cậu óng ánh trong ánh trăng yếu ớt rọi qua cửa sổ. Cạnh bên chiếc giường nơi cậu nhóc đang nằm, Quetz ngồi bất động trên chiếc ghế ba chân, nghiền ngẫm những hình vẽ giống thực trên từng trang giấy da của cuốn sổ. Suốt hành trình, anh chưa từng để ý rằng cậu nhóc này đã vẽ nhiều như vậy, nhất là về anh, với mỗi bức vẽ của các thứ khác lại có hai bức vẽ của Quetz trong đủ tư thế. Từng chi tiết nhỏ nhất đều được chú ý, từ sợi tóc tới vết sẹo nhỏ dưới hàm trái của anh, y như rằng Thái Dương đã đợi khi anh ngủ rồi mò tới… Mà đúng rồi nhỉ. Quez mỉm cười và đóng quyển sổ lại, anh đặt nó lên bàn và đưa tay vuốt lọn tóc đang che mắt cậu nhóc làm cậu khẽ rùng mình và mỉm cười.

– Em nghe thấy em ấy đã nói gì. – Giọng nói chua chát của Mỹ Nguyệt khẽ vang lên từ chiếc giường bên kia, cô vẫn còn thức.

– Hử? Nó đã nói gì? – Quetz hỏi, một tay anh gác lên chiếc kệ ba ngăn cạnh giường.

– Thái Dương nói là em ấy… – Tới đây, giọng Mỹ Nguyệt như bị chặn lại, nó là một cái gì đó…khác so với giọng nói điềm tĩnh nhưng có phần hơi hách dịch của cô. Nó là gì? Giận dữ? Ganh ghét? Lo lắng? Quetz không biết, và có thể anh không muốn biết. Cô thở một tiếng dài hơi run trước khi tiếp tục: – …là em ấy “yêu” anh.

– Hẳn là như một người em trai với ông anh thôi. – Quetz đáp khẽ, tránh làm Thái Dương và Lợi thức giấc. – Không hơn. Không kém.

– Sao anh có thể nói vậy được? – Câu hỏi của cô thiếu nữ làm mắt Quetz nheo lại. Phải, sao anh có thể chứ? – Em biết Thái Dương lắm, em hiểu rõ nó, trước giờ nó không bao giờ nói vậy với em hay Lợi hết.

– Có lẽ vì hai đứa chưa chuốc cho nó say. Hoặc nó dùng từ khác để biểu lộ tình cảm gia đình, có nhiều từ lắm. – Quetz đáp, mắt anh như sáng lên trong bóng tối giữa hai cánh cửa sổ.

– Hoặc có thể vì nó chưa bao giờ yêu ai như yêu anh cả. – Mỹ Nguyệt nói khẽ nhưng nhanh, lời nói của cô như khiến Quetz muốn rã rời.

Anh bắt đầu thở dốc, từng giọt mồ hôi nhiễu xuống khỏi mặt anh khi anh đứng dậy. “Yêu”, một từ quá đơn giản dùng để miêu tả một cảm xúc quá phức tạp, quá đỗi xa lạ đối với Quetz. Đã sống suốt ba ngàn năm, anh đã tá túc nhiều nơi và sống cùng nhiều kẻ mà anh có thể gọi là “gia đình”, ít nhất là cho tới khi anh phải đi, hoặc chúng phản bội anh, hoặc cả hai. Cái thứ “tình yêu” đó đối với Quetz thật nông cạn, nhưng đối với những người đã chăm sóc anh, anh cảm thấy khác hẳn. Nó ấm áp, nhưng không rõ ràng như khi Thái Dương ở cùng anh, không như khi anh giữ cậu bên mình, không mãnh liệt như khi…

– Sao? – Mỹ Nguyệt cắt ngang dòng suy nghĩ của Quetz.

– Hử? – Quetz hỏi, mắt anh đã mất đi ánh sáng mờ mờ phát ra từ chúng.

– Anh hiểu vậy là sao không? – Mỹ Nguyệt hỏi khẽ.

– Sao là sao? – Quetz hỏi lại, giọng của anh trở nên mơ hồ khi anh đưa tay vuốt ve mái tóc của Thái Dương.

– Anh có hiểu cảm xúc của thằng bé dành cho anh không?

– Anh…sẽ cố. – Quetz gật đầu trong bóng tối, anh ngồi lên giường cạnh Thái Dương và thở dài. – Nhưng mấy đứa phải giúp anh đấy. – Anh quái nhân nói khẽ, đủ để Mỹ Nguyệt nghe. – Anh…không hiểu lắm về cảm xúc…

– Đừng lo. Anh chỉ cần nghe theo bản năng thôi. – Mỹ Nguyệt nói rồi quay mặt đi, tiếng thở đều đều xác nhận rằng cô đã ngủ.

“Nghe theo bản năng”? Làm vậy thì có ích gì chứ? Chẳng phải cái bản năng chết tiệt của Quetz đã khiến anh hăng máu vào đêm đó? Anh quái nhân thở dài và ngã lưng cạnh Thái Dương, cậu dễ thương quá, đẹp quá, như là quầng sáng tinh khiết của trăng xanh rọi xuống và óng ánh trong tuyết sớm. Ánh sáng xua tan bóng tối trong lòng Quetz, như ngày hôm đó, tinh khiết, đẹp tuyệt vời, không lời nào có thể tả được.

– Keto…Ca… – Thái Dương chợt dụi mắt tỉnh dậy, mặt vẫn còn hơi lờ đờ và đỏ do say.

– Ủa? Thức rồi hả? – Quetz khẽ hỏi, tay đưa tên vuốt mái tóc trắng như tuyết của cậu nhóc.

– Em xin lỗi… – Thái Dương khẽ nói rồi rúc vào người anh, mặt dần trở nên đỏ hơn. – Nhưng điều em nói…đó là sự thật…nên…Keto Ca đừng ghét em nhé?

– Thằng ngốc này. – Quetz cười cười, biểu cảm của cậu thật đáng yêu làm sao. – Tất nhiên là Keto Ca này sẽ không ghét em rồi.

– Hứa chứ? – Cậu nhóc mỉm cười một cách mơ màng rồi đưa tay lên chạm vào má anh, làn da của anh tuy hơi thô ráp nhưng lại ấm áp.

– Ừ, anh hứa. – Quetz gật đầu và hôn nhẹ lên lòng bàn tay Thái Dương khiến cậu nhóc mỉm cười đầy thích thú và thỏa mãn.

Quetz nhẹ nhàng lách khỏi giường khi đã chắc chắn rằng Thái Dương đang ngủ say, tránh làm kinh động đến cậu và hai người kia. Anh quái nhân thở dài và đóng cửa lại sau lưng mình, anh bước từng bước nặng trĩu đầy phiền muộn xuống dưới lầu để chuẩn dọn dẹp. Đúng như anh nghĩ, Jean vẫn đang ngồi hút thuốc, nhưng mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn vài người khách ở lại và các nhân viên phục vụ đang trò chuyện, tận hưởng sự im lặng của buổi đêm. Anh chàng mặc đồ da ngồi dựa vào quầy, một tay gác lên bàn, tay kia cầm tẩu thuốc, chốc chốc lại nhả khói trắng xóa, con mắt đỏ liếc nhìn Quetz khi anh ngồi xuống cạnh bên.

– Đêm nay quả là bận rộn, nhỉ? – Jean mỉm cười và hỏi.

– Ờ… – Quetz hờ hững đáp, tay quơ lấy một nắm đậu phộng trong chiếc dĩa gần đó và cho vào miệng nhai ràu rạu. – Cơ mà cái băng đeo mắt đó là sao vậy? Cả tôi và cậu đều biết chúng ta đâu thể bị như vậy.

– À, cái này hả? – Jean gõ một ngón tay lên cái băng che mắt trên mắt phải. – Bí mật quân sự.

– Bí với chả mật, vớ vẩn. – Quetz lầm bầm, tay bốc thêm một nắm đậu nữa cho vào miệng.

– Mà này, tôi nhận được tin là bọn bọ máy vừa tấn công một ngôi làng gần đây. – Jean ghé tai Quetz nói nhỏ.

– Ô? – Quetz đưa mắt nhìn bạn mình đầy tò mò.

– Chúng sẽ di chuyển dọc trên tuyến đường sắt cũ. – Mắt Jean sáng quắc lên khi nhắc tới chữ “đường sắt”. – Sao nào mon ami? Đúng như năm xưa luôn.

– Ừ, nhưng tôi không thể để đám nhóc một mình được. – Quetz đáp, mặt anh sụ xuống. – Đặt biệt là Thái Dương…

– Thế thì cứ cho chúng điều khiển mấy khẩu súng trong xe của cậu đi. – Jean mỉm cười trước sự kinh ngạc của Quetz.

– C-cậu…biết à? – Anh quái nhân lắp bắp.

– Quetz, Quetz, mon ami. – Jean vừa lắc đầu vừa nói, vai rung lên khi anh ta cười cười. – Tôi không dễ bị qua mặt vậy đâu.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN