– Hai cậu không thể đi được! Dẫn theo tụi nhỏ thì càng không!
– Bọn tôi phải đi, Marcela.
– Chúng tôi cần phải đi.
Tiếng cãi vã đánh thức Thái Dương khỏi giấc ngủ, cậu đưa tay lên dụi mắt và vuốt tóc ra sau, mặt trời đã lên cao nhưng bên dưới yên tĩnh đến lạ thường, trừ tiếng tranh cãi của Quetz, Jean và Marcela. Cậu nhóc tóc trắng ngáp dài và nhìn quanh, Mỹ Nguyệt và Lợi đang áp tai vào cửa nghe ngóng, họ mặc bộ đồ thường của họ chứ không phải đồng phục nhân viên và tạp dề. Vừa thấy Thái Dương ngồi dậy, cả hai người đã đưa tay lên miệng làm dấu im lặng rồi chỉ vào bộ đồ thường của cậu trên ghế, bên cạnh đó là thanh kiếm của cậu. Ở bên ngoài tiếng tranh cãi đang tới gần, làm Lợi và Mỹ Nguyệt chạy về giường, giả vờ như đang chỉnh sửa quần áo.
– Mấy đứa, hôm nay chúng ta đi cướp tàu hỏa. – Quetz mở cửa tuyên bố một câu với khuôn mặt bình thường đến phát ớn.
– Cướp? – Mỹ Nguyệt tròn mắt hỏi.
– Tàu hỏa? – Lợi và Thái Dương đồng thanh.
– Thằng ngu này! – Bà Marcela vỗ gáy Quetz làm Jean phì cười. – Đừng có nói huỵch toẹt ra như vậy chứ!
– Thì đúng sự thật mà. – Quetz xoa gáy và khoác áo choàng lên, cổ áo được kéo lên che kín nửa khuôn mặt lạnh như băng.
– Nhưng…nhưng…cướp… – Mỹ Nguyệt lắp lắp trong ngạc nhiên, tuy không hiểu tàu hỏa là cái giống gì, nhưng cướp giật là một điều không nên.
– Không hẳn là cướp. – Jean bước vào phòng, xoay xoay giữa các ngón tay anh ta là mộ lưỡi phi đao hình thoi màu đỏ như cái anh ta đã dùng mấy hôm trước nhưng lớn hơn. – Bọn bọ máy trên tàu hỏa đó tấn công một ngôi làng và cướp đi một thứ có giá trị, một thứ mà bọn anh cần. Tụi anh chỉ định hớt tay trên chúng thôi.
– Bọ…máy? – Thái Dương nghiêng đầu ngơ ngác. – A! Có phải đó là lũ bọ thiết giáp ông Jyorim nói không?
– Ờm, không hẳn, lũ này nhỏ hơn và giáp không cứng bằng. – Quetz đáp. – Nào, chuẩn bị đi, đây là trận thực chiến đầu tiên của mấy đứa, đứa nào chậm thì ở lại ráng chịu.
– Có cần đe dọa vậy không chứ? – Marcela lầm bầm.
***
– Fuu! Gió mát vật vã! – Jean thò đầu ra khỏi cửa chiếc xe đang được Pumba kéo đi nhanh hơn bình thường. – Trời vật cậu đi Quetz ơi, có cả cái cung điện di động vậy mà không nói với tôi!
– Hả?! Nói lớn lên! Gió bạt không nghe thấy gì đâu! – Quetz đang ngồi trên lưng Pumba hét lớn.
– Có gió cậu chém ra ấy! Bớt xạo đi cha nội! Xe đi chậm rì à! – Jean quát lên đáp trả.
Bên trong chiếc xe kéo, Thái Dương nhìn ra ngoài cửa sổ nơi tuyết đã tan hết, chỉ còn lại đất sỏi và các rặng thông nhỏ mọc rải rác trên hai sườn núi thoải. Dưới đáy thung lũng đó là một đường ray, hai khung kim loại chạy song song nhau, cố định các thanh kim loại nằm ngang như đang vẽ đường cho thứ gì đó chạy qua. Cái thứ đó đã khiến Quetz thúc Pumba chạy gần nửa tiếng đồng hồ kể từ khi họ tới thung lũng này, một chiếc “tàu hỏa”, Thái Dương không biết nó là gì như nghe thì có vẻ khá quan trọng.
– Nè Thái Dương, – Lợi ngồi xuống trước mặt cậu, ngọn giáo giắt ngang vai. – sao cậu không hỏi Keto Ca tàu hỏa là gì đi?
– K-Keto…Ca? – Cậu nhóc tóc trắng lắp bắp. – L-Lôi…c-cậu nói gì vậy?
– Thì cậu gọi anh Quetz như vậy khi cậu say xỉn hôm qua mà. – Lợi cười cười.
– Đúng đó, và em còn nói… – Mỹ Nguyệt đặt thanh trường đao xuống và ghé tai Thái Dương.
– Th-thật ạ… – Cả khuôn mặt cậu nhóc đỏ như cà chua chín, cậu cúi gầm mặt xuống, tay nắm chặt lấy chiếc chăn da.
Tiếng còi rú lên từ phía sau kéo sự chú ý của tất cả mọi người trên xe, Mỹ Nguyệt chạy ra cuối xe xô cửa sổ sau ra, theo sau là hai đứa nhóc. Cách họ chừng nửa cây số là một cỗ máy mũi nhọn đang chạy trên đường ray, cái ống cao hơn hai thước trên đỉnh không ngừng nhả khói đen làm lớp giáp kim loại ám khói. Cỗ máy bọc giáp kia kéo theo hàng chục khoang chứa hàng cũng cùng chất liệu, mỗi khoang chứa dài ít nhất gần chục thước. Bám trên mỗi khoang là những viên kim loại đen hình giọt nước to như con chó, chúng ép sát vào khung thép, bất động nhưng Thái Dương linh cảm rằng chúng cực kỳ nguy hiểm.
– Zut alors chúng đông quá… – Jean khẽ nói khi anh nhìn qua các thanh chắn cửa sổ.
– Cái gì…đông? – Lợi hỏi đầy lo lắng.
– Bọ máy. – Quetz bước vào và nói, anh bước tới chỗ cửa sổ nơi cả bốn người đang ngồi.
Tay anh quái nhân chộp lấy thanh chống giường trên, dây cước mọc ra từ mu bàn tay anh, găm vào gỗ khiến nó sáng lên với những hình khắc như hình xăm của anh. Hai thanh chống tự tháo rời ra và lắp lại bởi các cánh tay máy móc nhỏ, tạo thành cần gạt trong khi những song chấn cửa sổ bung ra, để lộ những thanh kim loại sáng bóng. Quetz lầm bầm và gạt hai cái cần ra sau, các thanh kim loại dài như ngón tay bắn ra khỏi bệ phóng lao về phía khoang chứa hàng. Chúng nổ tung trước khi chạm đích, làm một làn sóng xanh nổi lên trên một lớp màn vô hình bao quanh cả con tàu. Quetz cụp tai một cách hằn học trong khi Jean mỉm cười chìa tay ra.
– Trả tiền đi mon ami. – Anh ta nói bằng giọng khinh khỉnh.
– Tôi sẽ trả khi chúng ta về. – Quetz gầm gừ, anh đứng phắt dậy, tay cầm lấy cả hai thanh kiếm đang gác đầu giường. – Chúng có cả màn chắn cơ đấy.
– Nói ít đi, bắn nhiều hơn. – Jean nói rồi đá cửa leo lên nóc xe. – Tôi bảo vệ xe, cậu bảo vệ con khủng long, chúng ta sẽ áp sát chúng!
– Rồi ai điều khiển súng?! – Quetz quay qua hỏi.
– Súng?! – Mắt Lợi sáng quắc lên khi nghe tên của thứ vũ khí khủng khiếp đó.
– Để tụi nhóc điều khiển! Cũng dễ mà! – Jean nói rồi đứng thẳng dậy, cố giữ thăng bằng trên nóc xe, lưỡi phi dao xoay xoay trong các kẽ ngón tay. – Được rồi lũ khốn, khiêu vũ nào.
– Ngay này mấy đứa, cái xe này là một cỗ chiến xa! – Quetz giải thích. – Cầm hai cần gạt, kéo về sau để bắn, gạt về trước để nạp đạn!
Cả ba đứa nhóc đần mặt ra trước câu nói của Quetz, chúng đồng thanh hỏi:
– Gì cơ?!
– Kéo, gạt lên, giữ, lặp lại! Kéo, gạt lên, giữ, lặp lại! – Quetz chỉ vào hai cái cần gạt rồi bước ra ngoài.
– K-Keto Ca! Anh đi đâu vậy?! – Thái Dương hỏi lớn trong khi Lợi tóm lấy một cái cần gạt.
– Chuẩn bị bắt tàu. – Quetz nói mà không quay lại, giắt trên một bên hông là hai thanh kiếm dài, thanh đoản đao đang giắt dưới cẳng chân phải.
– Thái Dương! – Mỹ Nguyệt hét lên, tay giữ lấy một cái cần gạt. – Chị và Lợi sẽ điều khiển, em trông chừng cửa đi!
– Dạ! – Thái Dương gật đầu rồi chạy ra hiên trước, thanh kiếm màu tím tước khỏi vỏ sáng lấp lánh.
Lợi và Mỹ Nguyệt kéo cần gạt cùng lúc, sáu cái ống chợt lòi ra từ bên nóc đối diện con tàu, bắn liên tiếp những viên đạn làm lớp màn chắn rung lên. Hai cô cậu cùng nhau gạt cần ra trước, làm sáu khẩu pháo kêu lạch cạch trước kéo ra sau, bắn thêm một loạt đạn liên thanh nữa vào lớp màn chắn. Thái Dương hết nhìn hai người điều khiển pháo rồi lại nhìn Quetz đang xoa lưng Pumba, tim cậu đập liên tục, hòa cùng với nhịp thở gấp gáp. Nỗi sợ tóm lấy cậu như những cánh tay lạnh buốt, làm cậu nhóc tóc trắng suýt khụy xuống, cậu không thể làm việc này, cậu không thể, cậu quá yếu.
– Quetz! Mon ami! Khiên chắn sụp rồi! – Jean nói rồi phóng phi đao vào một cục kim loại đang bắt đầu di chuyển.
– Cuối cùng… – Quetz lầm bầm và rút thanh kiếm xanh ra, tay trái anh ngần ngừ rút thanh kiếm đỏ và quay qua Thái Dương gào lên. – Thái Dương! Sau khi tụi anh nhảy lên, điều khiển Pumba tránh xa con tàu ra!
– V-vâng! – Cậu nhóc gật đầu lia lịa khi chiếc xe áp sát con tàu, những cục kim loại đen đang bám lên bắt đầu di chuyển.
Sáu ba cánh cửa nhỏ mọc ra từ mỗi bên của mỗi cục kim loại, bấu vào thân tàu như những cái chân trong khi phần đầu tròn mở ra, để lộ con mắt xanh lá phát sáng. Quetz biết những thứ này, bọ máy, quân đội tiên phong của các cỗ máy, tuy yếu nhưng đông vô kể, không chắc bên trong các toa tàu có không nhưng bên ngoài vẫn nhiều quá. Chúng rít lên, di chuyển từng đợt như những con sóng về phía chiếc xe kéo đang áp sát, vài con bò lên nhau, cố bắt một cây cầu giữa chúng và cỗ chiến xa đang bắn liên thanh vào toa tàu. Jean nhìn Quetz và gật đầu ra hiệu, cả hai cúi người xuống, từng giọt mồ hôi chảy xuống mặt khi họ chờ chiếc xe tới gần hơn, gần hơn nữa.
– Nhảy qua! – Quetz và Jean đồng thanh hét lớn rồi phóng lên nóc toa tàu thứ năm khi chiếc xe kéo chỉ cách nó vài thước.
– Keto Ca! Anh Jon! Cẩn thận đó! – Thái Dương hét với theo khi chiếc xe kéo chạy chậm và xa dần, để lại hai anh quái nhân lưng dựa lưng bị bao vây bởi hàng trăm con bọ máy.
– Được rồi, giờ sao đây? – Jean hỏi, mắt liếc nhìn lũ bọ máy đang tới dần.
– Se la vie? – Quetz cười đểu, chợt anh vung kiếm hét lên: – Đánh!
Jean phóng liên tiếp ba mũi phi đao đỏ vào lũ bọ máy, tay anh giật lại làm chúng quanh mòng mòng trong không trung như cưa máy và bay ngược lại. Quetz vừa chém vừa đạp bọn bọ máy xuống, vuốt anh bấu vào lớp vỏ mỏng dính và ném chúng đi, lưỡi kiếm của anh chém đôi bọn chúng khiến mỗi các phần cơ thể rơi khỏi tàu. Lũ này không được sản xuất để chiến đấu, chúng chỉ dùng để cũng cố lớp màn chắn và cầm chân quân địch cho tới khi viện binh tới. Anh quái nhân tóc trắng vừa chém vừa tự hỏi sau lúc đầu tới giờ chỉ có bọn bọ máy, chưa thấy bất kỳ cỗ máy chiến đấu thực sự nào.
– Quetz, mon ami? Chúng ta có một vấn đề nho nhỏ. – Jean nói nhỏ.
– Là gì?! – Quetz gào lên, tay trái cố giữ chặt thanh kiếm đỏ đang sáng.
– Chúng có viện binh kìa!
Nóc toa tàu thứ sáu mở ra, tám con người máy một mắt trèo ra khỏi khoang chứa, ba ngón tay quắp vào thép, kéo cơ thể sáng loáng theo sau. Chân của chúng như chân thú, bốn ngón nhân mọc tòe ra, quắp vào nóc toa tàu thứ năm kéo chúng về phía hai anh quái nhân trong khi hai tay chúng tự lắp ráp thành hai lưỡi kiếm. Quetz lao tới mặc cho Jean ngăn cản, hai thanh kiếm vung lên va vào vũ khí của tên người máy tóe lửa, nó gạt kiếm của anh ra rồi phản đòn khiến anh phải lùi lại vài bước. Đây không phải là bọn bọn máy thường, hợp kim của lũ người máy được làm từ ithril, hợp kim rèn từ thứ quặng mithril huyền thoại, cùng chất liệu với kiếm của Quetz.
– Rồi, kế hoạch là gì đây? – Jean hỏi, mắt dán vào lũ bọ máy vẫn đang mò tới từ phía trước.
– Cậu ra phá cái đầu tàu, tôi sẽ cầm chân chúng càng lâu càng tốt. – Quetz đáp, hai thanh kiếm đặt chéo nhau.
– Khoan đã. Cậu định dùng…“nó”? – Jean quay người hỏi bằng giọng sợ hãi.
– Ờ. – Quetz mỉm cười, dây cước từ mu bàn tay mọc ra, găm vào cán và lưỡi hai thanh kiếm, mắt anh sáng lên và như đang chuyển sang màu đỏ. – Chỉ còn nước đó thôi.
– Cẩn thận đấy. – Jean nói, không để ý là bàn chân Quetz đã quắp vào chân mình. – C-cái gì đây?!
– Tôi sẽ tiễn cậu một đoạn! – Quetz cười khà khà đầy thích thú.
– Kh-khoan đã! C-cánh của tôi! – Jean lắp bắp xua tay loạn xạ.
– Bay vui vẻ!
Jean hét toáng lên khi Quetz xoay người và thả chân anh ra, làm anh bay về phía đầu tàu trước khi lao vào tấn công lũ người máy. Anh nghiến răng, cố điều chỉnh lại tư thế bay rồi phóng hai lưỡi phi đao có móc vào đầu tàu, tơ đỏ gắn chặt vào chúng và kéo anh hạ cánh xuống toa tàu thứ hai. Jean mở bàn tay trái ra, những sợ tơ đỏ kéo hết vào giữa lòng bàn tay anh, bện vào nhau thành một sợi dây thừng từ từ rút vào bên trong, kéo anh về phía trước. Tay phải anh giơ lên, các sợi tơ trở nên dày và gai góc, quét qua quét lại với mỗi cú vung tay, chặt chém lũ bọ máy đang ở phía trước. Jean nhìn ra sau, ít ra phần lớn quân địch đã bị kéo về hướng Quetz đang đánh nhau, xác lũ bọ máy rơi xuống với mỗi đòn tấn công của anh chàng đó, những đường kiếm tàn bạo và hiểm độc.
– Được rồi, còn vài bước nữa thôi. – Jean lầm bầm, kéo từng bước ra trước đầu tàu sau khi đã tàn sát hết toàn bộ lũ bọ máy.
Tới chỗ lưỡi phi đao móc đang găm vào, Jean chộp lấy phần đầu đang nhô lên, nó tan ra và bám lên cánh tay anh, phần dưới tạo thành một lưỡi cưa tròn cắt một lỗ tròn trên nóc rồi nhảy xuống. Bên trong đầu máy tối om, trừ ánh sáng từ cái lỗ mà anh chàng quái nhân vừa cắt đang rọi xuống thì chẳng có một nguồn sáng nào khác. Đưa tay lên vuốt nhẹ miếng che mắt, Jean nhìn quanh khi miếng da mở ra, để lộ con mắt xanh lá sau một thấu kính. Anh gõ thêm một cái nữa, thấu kính đó được thay thế bởi một cái khác màu xanh lá, cho anh khả năng nhìn trong bóng tối.
Giờ Jean mới để ý, mỗi li bên trong đầu tàu đều có đầy những mạch máu cứng như gỗ, những mạch lớn nằm im còn những mạch nhỏ hơn, mới hơn thì giật giật như tim đập. Anh quái nhân giở chân lên lè lưỡi vì kinh tởm, tuy có thể điều khiển máu, cái thứ này làm anh phát ớn. Anh đặt bàn tay xuống một mạch máu to như bắp đùi người trưởng thành, tơ đỏ găm vào thịt, vẽ lên một bản đồ của đầu tàu trong trí óc Jean. Anh thở dài và rút tay lại một cách dứt khoát, mắt liếc qua liếc lại khi những nhánh mạch mới mọc thõng xuống từ nóc và mọc hướng lên từ dưới sàn, nó biết anh ở đây. Jean đưa tay trái lên như ra lệnh, các mạch máu đang mọc ra cong vẹo rồi rụt lại, anh đã xâm nhập được vào hệ thần kinh của thứ này, giờ anh có thể kiểm soát nó một chút.
– Giờ mày là của tao. – Jean mỉm cười một cách hiểm độc rồi bước ra trước.
Đôi mắt hai màu của anh quái nhân sáng lên trong bóng tối, chăm chú nhìn vào cái đốm sáng đỏ mờ mờ lúc nãy anh đã không để ý. Nó chớp lên một cách yếu ớt rồi mờ đi, rồi lại chớp lên một lần nữa, làm các mạch máu chính nối vào nó co giật nhẹ. Jean dừng lại khi chỉ còn cách mục tiêu vài bước đi, anh đưa tay phải lên xoay tới xoay lui ngắm nghía đầy thích thú. Máu di chuyển từ cổ tay anh, bao bọc cả cẳng tay tạo thành những mũi chông hướng ra phía trước, từng cái nhúc nhích tới lùi rồi bung ra như những gọng kìm.
– Ho…mun…culus…?
Jean nhướng mày khi giọng nói yếu ớt đó vang lên, anh chưa từng nghĩ là khi đã trở thành như vầy, “thứ đó” vẫn có thể nói được. Bị gắn chặt vào nơi đáng lẽ ra là động cơ là một lão già chỉ có da bọc xương, dây điện găm vào đủ mọi nơi trên cơ thể nhăn nhúm của ông ta. Các mạch máu mọc tràn ra bên ngoài từ giữa các be sườn bị bẻ ra ngoài, để lộ một trái tim chớp đỏ một cách yếu ớt với mỗi nhịp đập gắn vào cơ thể bởi vô số dây nhợ và mạch điện. Đôi mắt ông ta đã được thay thế bởi hai con mắt máy móc màu xanh dương, chúng sáng yếu ớt và nhìn Jean với sự vô hồn và lạnh lẽo của máy móc.
– Máy móc và các phần mềm. – Jean nói rồi bước tới, anh đạp một chân lên cánh tay đang cố đưa lên. – Lúc nào cũng đánh nhau giành quyền. Biến thế giới thành một mớ hổ lốn. Rồi lại bắt các Homunculi bọn ta dọn dẹp. Thề trung thành với Tool Maker, và ta sẽ cho ngươi sống.
– Không…bao giờ… – Lão già thều thào bằng giọng run run.
Jean mỉm cười rồi găm cánh tay phải vào giữa khoang ngực của lão, làm đứt các mạch máu và dây điện xung quanh quả tim to bằng nắm tay kia. Lão già rít lên và giãy đạp một cách yếu ớt, các be sườn di chuyển khua vào nhau lạch cạch còn các mạch máu thì giật cục từng đợt. Anh quái nhân xoay cánh tay, các mũi chông máu quắp vào quả tim và giật đứt nó khỏi lồng ngực lão già, các mạch máu xẹp xuống, máu tràn ra khỏi các miệng ống, làm những đầu dây điện bị đứt xoẹt điện tới tóe lửa.
– Không bao giờ thì cứ nằm đó chết đi. – Jean nói và khạc một bãi lên giữa cái xác vô hồn, mắt anh liền quay về quả tim vẫn còn đang đập trong tay mình.
Cảm giác thật lạ, cầm sinh mạng của một kẻ khác trong tay mình, trong trường hợp này thì đúng nghĩa đen. Bên trong quả tim Jean đang cầm có chứa toàn bộ dữ liệu và kinh nghiệm của cái xác kia, anh nhìn nó chăm chú khi máu tan ra và rút vào cơ thể anh qua các vết xăm tương tự như của Quetz. Chợt anh choáng váng cố giữ thăng bằng khi các toa tàu sau đâm vào đầu máy, tuy đã mất lực kéo nhưng vận tốc quá lớn của cả con tàu vẫn đẩy nó về trước.
– Chà. Đã có thể tệ hơn. – Jean thở dài khi con tàu bắt đầu ổn định và di chuyển chậm lại, nhưng cái tiếng bước chân và tiếng thở khò khè kia như đang phải đối anh. – Chắc mày đang đùa bố…
Anh thì thầm và quay lại nhìn khi Quetz nhảy xuống, quần áo anh ta tả tơi, tay vẫn nắm chặt hai kiếm, đôi mắt đỏ sáng lên hoang dại.
– Giết… – Quetz vừa nói vừa thở, răng nanh nhe ra, nước dãi hòa với nọc độc nhỏ xuống sàn làm các mạch máu co lại.
– Được rồi mon ami. – Jean mỉm cười, máu tràn qua quả tim trên tay anh rồi tụ lại thành một mũi kim tiêm. – Tăng gô nào.
Quetz gào lên và phóng tới, Jean nhanh như cắt nhảy ra trước, né đường kiếm của bạn mình rồi tung cước vào gáy anh ta. Anh quái nhân kia va vào tường, ngay lặp tức liền bị khóa chặt bởi một cơn sóng máu đông cứng lại, ép anh sát vào lớp kim loại, thậm chí cái đuôi cũng bị khóa. Jean cười khẩy rồi bước tới gần, mũi kim tiêm đưa lên khi một cái lỗ mở ra, để lộ bắp tay trái với các hình xăm đang phát ra ánh sáng đỏ của Quetz.
– Bình tĩnh nào, không đau lắm đâu. – Jean mỉm cười trấn an bạn mình rồi nhún vai. – Ít nhất là đối với tôi.
***
Quetz xoa cánh tay trái của mình, chân bước từng bước nặng nề giữa các khoang tàu chứa đầy các cổ vật ngoài hành tinh và kỳ lạ thay, vũ khí công nghệ cao của Cổ Nhân. Anh ngước lên nhìn bầu trời quang đãng giữa các khung kim loại nối vào nhau, bằng cách nào đó Jean đã mở hết tất cả các cánh cửa của khoang chứa. Gió hú qua các khe vách núi bên trên, cuộn xuống và đập vào nhau dưới thung lũng như những dòng thác. Từng dòng không khí ngược hướng cuồn cuộn tạo thành những cơn lốc nhỏ đằng xa, pha trộn những mùi mà chúng đã mang theo trong cuộc hành trình vô hình của chúng. Trên bầu trời, lũ thằn lằn ngón cánh và rồng wyvern to như con mèo chao liệng trong không gian, tìm kiếm những con thú nhỏ đang ẩn nấp dưới thung lũng.
Quetz thở dài, bước chân nhẹ bỗng chốc chốc lại nhảy lên theo một điệu nhạc mơ hồ dường như anh mới nghe thấy, móng vuốt gõ từng tiếng lên nền kim loại của toa tàu. Anh quái nhân liếc nhìn cánh tay trái, sau khi Jean tiêm vào tay anh thứ đó, có vẻ như Zteuq đã có được thông tin để sửa chữa cánh tay này đúng cách. Anh lại thở dài, chân vẫn vừa đi vừa nhảy, mắt liếc qua liếc lại xem có thứ gì đáng giữ không. Chợt một cây cung máy móc với hai cánh được gấp lại lọt vào mắt anh, bên cạnh nó là hai khẩu súng lục có kíp đánh lửa. Quetz bước tới chỗ cái kệ giữ cây cung và hai khẩu súng, nó được đặt giữa một kệ đầy các tấm bảng kim loại viết các ký tự ngoằn ngoèo và một cái là vũ khí của Cổ Nhân.
– Cái gì đây trời? – Quetz cúi xuống, một tay gãi cằm, tay kia đưa lên xoa đầu, anh thực sự không hiểu sao cung và súng lại được đặt giữa hai kệ khác nhau trong khi những thứ kia được sắp xếp đàng hoàng. – Hàng lai chăng?
Anh quái nhân nhướng mày, tay vẫn giữ tư thế đầy thắc mắc kia khi anh nhìn thấy hình khắc trên cánh cung và báng súng. Được khắc cách điệu lên lớp ithril tím là đầu một con sói in rõ trên cánh cung được gấp làm đôi và báng của hai khẩu súng, nó gần giống với hình vẽ trên vỏ kiếm của anh. Quetz rút cả hai thanh kiếm khỏi thắt lưng đưa lên, hết nhìn chúng lại nhìn ba món đồ kia. Trên vỏ kiếm của cả hai thanh Lam Nguyệt và Huyết Nguyệt, dù khó thấy nhưng có hai hình khắc rồng cuộn mình, thậm chí trên sống của cả hai cũng đầy những chiếc vảy hình thoi. Anh quái nhân nheo mắt, cố nhớ xem cố nhân Elizabeth đã nói gì về chúng, theo anh nhớ thì bà ấy có nói gì đó về ngũ thần thú.
– Để coi… – Quetz ngồi phịch xuống, chân cố xếp bằng nhưng do vướng víu quá nên anh phải dựng một chân lên. Anh đưa tay cạ lên khe hàm, cố nhớ lại những gì bà Elizabeth nói. – Thanh Long…Bạch Hổ…Huyền Vũ…Chu Tước…Tử…Tử… – Tới đây Quetz bắt đầu bí, anh thường gật gà gật gù mỗi khi người đó nói về việc này, và anh đang hối hận nó.
– Ê, làm gì đó? – Jean nhảy xuống cạnh Quetz từ một khung thép, mắt anh ta ngay lặp tức để ý thấy thứ bạn mình đang nhìn, tay thì với ra định cầm lên. – Ủa? Cái gì đây. Úi da! Cái gì vậy nè trời?! – Anh chàng mặc đồ da ngay lặp tức rút tay lại khi một dòng điện tím giật lên tay anh, xuyên qua cả cái bao tay da.
– Hể? Có cả hệ thống nhận dạng luôn à? – Quetz tò mò và quay sang Jean đang thổi phù phù lên bàn tay bị điện giật. – Mà này Jean, trong bộ linh thú hình như đâu có sói hả?
– Linh thú? Của phương nào? – Jean hỏi, đầu hơi nghiêng còn hai hàng lông mày nhíu lại đầy tò mò. – Mà tự nhiên hỏi bâng quơ vậy cha nội?
– Tại vì hình như tôi nghĩ chúng ta được đánh dấu theo linh thú. Nhìn này. – Quetz đáp và đưa tay vén tóc sau gáy lên, để lộ một hình săm màu xanh dương nhạt giống hình khắc trên kiếm.
– Hở? Linh thú hả? – Jean hỏi rồi tháo bao tay phải ra, trong lòng bàn tay là hình xăm một con dơi màu đỏ.
– Dơi đỏ…Xích Dực… – Quetz gãi cằm. – Vậy của tôi là rồng màu xanh…Thanh Long chăng?
– Gì? Bộ cậu thích món đó hả? – Jean hỏi với khuôn mặt tỉnh bơ.
– Ừ thì thanh long chín rắc miếng đường lê… Lạc đề rồi ông! – Quetz quát lên.
– Dù cậu thích thì mùa này cũng đâu có. – Jean ngồi xuống thở dài, hai tay tóm lấy mũi và cằm Quetz kéo ra. – Mà ăn nhiều đồ ngọt quá coi chừng sâu răng đó, cậu có vệ sinh thường xuyên không vậy? Chà, vẫn tốt dữ ta.
– Ỏ a! Ỏ iệng ui a! – Quetz vừa cố giật tay Jean ra vừa nói, hai hàm anh đóng sầm lại như bẫy gấu, suýt chút nữa hớt luôn cái mũi của anh chàng kia. Anh vừa xoa hàm dưới của mình vừa lầm bầm: – Ý tôi là Thanh Long trong bộ tứ linh kìa.
– À nó hả? – Jean gãi đầu và cười cười. – Tứ linh của Tàu ấy hả? Rồng xanh, hổ trắng, rùa đen, công đỏ, sói thì tôi không biết.
– Thế còn cái này? – Quetz đưa tay cầm cây cung đưa cho Jean khiến anh ta giật lùi.
– Để nó xa xa ra… – Anh chàng kia lầm bầm, chợt mắt anh ta mở lớn. – Mà sao cậu không bị giật?
– Điện tích phát ra không quá lớn, chỉ cần tác động với một nguồn điện cùng tần số thì sẽ trung hòa được. – Quetz nói bằng giọng lạnh tanh, điện xanh và tím nổ lốp bốp giữa các ngón tay. Anh dí cây cung sát mặt Jean và hỏi: – Giờ…cái này là sao?
– Sói…tím… Có lẽ nào… – Jean đờ ra trong vài giây, những câu chuyện mà anh ta đọc được chợt đập vào trí nhớ anh như một quả búa tạ từ trên trời rớt xuống. Anh ta hét toáng lên: – Là Vạn Lang Chí Vương, Tử Kỳ Lân?!
– Cái gì lang vương cơ? – Quetz chớp chớp mắt đầy khó hiểu, còn chóp đuôi thì ve vẫy đầy thích thú.
– Vạn Lang Chí Vương Tử Kỳ Lân. – Jean nói lại. – Linh thú thất truyền của vùng Tây Tạng… Vị vua duy nhất và chân chính của sói và chó…
– Này này, nói gì dễ hiểu chút đi. – Quetz híp mắt lại và xua tay, anh nhìn xuống cây cung trong tay mình. – Mà không có giỏ tên thì sao bắn đây? – Anh đặt nó xuống và cầm hai khẩu súng lên, với một cái lắc tay, hai ổ đạn xoay đã tự mở ra. – Cũng không có đạn, chúng để ở đâu nhỉ? Mà có khi để quên ở chỗ đào rồi cũng nên.
– Máy móc mà làm sao quên được. – Jean xua tay.
– Ai biết? – Quetz đứng dậy, mắt anh nhìn con thỏ đang gặm những lá cỏ trong miệng, tay kéo căng dây cung làm điện giật lên nó và tay anh. – Lỡ đâu có con bị chập mạch thì sao?
– Ê thằng kia dừng lại!
Tiếng kêu của ai đó làm Quetz giật mình buông dây cung, một tia sáng xanh bắn ra từ nơi đáng lẽ ra là chỗ lắp tên bay thẳng về phía con thỏ, thổi bay nó cùng một mảng đất to bằng cái mâm. Cả hai anh chàng quái nhân đều á khẩu, mắt mở to vì ngạc nhiên trước uy lực của món vũ khí này. Quetz quay đầu một cách khó khăn về phía cái giọng vừa vang lên, anh chợt nhận ra một khuôn mặt quen thuộc đứng trên lưng Pumba đang kéo theo chiếc xe phía sau.
Gã ngậm chiếc tẩu thuốc dài, môi phì phèo khói thuốc qua cổ áo trắng dựng đứng, cánh tay ngăm đen chi chít các hình xăm chữ nhật màu đỏ đưa lên gãi đầu. Đôi mắt nâu nổi rõ giữa hình xăm đỏ ngang mặt như có ai đó cầm cọ quẹt qua một đường, những cọng lông vũ xòe ra từ mái tóc đen nhánh và dài huốt vai, chải ngược ra sau để lộ vầng trán cao. Khi Pumba tới gần hai người đang trên tàu, gã nhảy xuống, từng bước chân kêu leng keng với hàng đống linh kiện và trang sức treo lũng lẳng trên cái thắt lưng. Bàn tay kia thò ra từ dưới tấm áo choàng lông gấu với một bộ vuốt vẫn còn treo lủng lẳng bên vai, gãi gãi chân qua lớp quần dài trắng thùng thình, cùng màu với đôi giày và chiếc áo.
– Chà… – Gã nói, tay đưa tên cầm cái tẩu. – Không có anh tụi bây quậy dữ ta.
– Yith…Huynh… – Cả Quetz và Jean đồng thanh, mắt mở to trong sự ngỡ ngàng như hai đứa nhóc.
Người được gọi là Yith mỉm cười híp mắt và nói:
– Quetz, Jean, chào hai đứa.
– Anh còn sống! – Lần này chỉ có Jean hét lên, Quetz đần mặt ra nhìn, thần sắc càng ngày càng nhợt nhạt.
– Sao? Tưởng anh đây xuống lỗ rồi chắc? – Yith mỉm cười khoanh tay một cách tinh nghịch. Mắt anh ta chợt nhìn qua Quetz đang lết từng bước nhỏ đi và phóng tới chỗ anh, miệng hét to: – Bé Quetzy!
– Chời ơi tránh xa tui ra đồ bệnh hoạn! – Quetz quát lớn, chân co lên tung thẳng một cước vào mặt Yith khiến anh ta bắn ra xa.
– B-bạo lực… – Yith nằm đo đất lắp bắp, tay chân giật giật, mặt in rõ ba dấu chân của Quetz trong khi anh quái nhân kia khịt mũi đầy kinh tởm.
– Tránh xa tôi với mấy đứa nhóc ra. – Anh gầm gừ, các ngón tay quắp lại làm điện tích nổ lốp bốp trên bộ vuốt.
– Ng-ngầu vãi chưởng! – Tiếng hét thất thanh của Lợi làm Quetz quay lại.
Cậu nhóc da ngăm đang thò đầu ra từ hiên trước, mắt sáng lấp lánh vì thích thú, hàm dưới như sắp rớt ra. Thái Dương và Mỹ Nguyệt đứng sau cậu, ôm nhau run lập cập vì sốc trước sức mạnh kinh dị của Quetz. Anh quái nhân gầm gừ, cái đuôi đập xuống nền kim loại búng anh lên cao, bộ vuốt bung ra quắp vào đất giữa hai bên đầu Yith vẫn đang bị choáng. Quetz túm lấy cái cổ áo dựng đứng của gã kéo lên, tay kia giơ cao, các hình xăm sáng lên cùng với điện tích khi anh gầm gừ đầy đe dọa:
– Anh đã làm gì?
– Hổng có gì to tát… – Yith nói khi đầu óc vẫn quay mòng mòng. – Chỉ khóa chúng trong xe rồi đem tới cho bây thôi…
– Lão bệnh hoạn chết tiệt. – Quetz rủa thầm và đặt Yith xuống chân đá nhẹ lên mặt gã rồi bước về phía chiếc xe. Anh mở cửa xe thò đầu vào hỏi lớn: – Nè mấy đứa, có sao không vậy?
– Keto Ca… – Thái Dương nói lí nhí rồi bước ra từ sau Mỹ Nguyệt, hai chân cậu run lên như sắp khụy xuống tới nơi. Cậu nhóc mắt ngấn nước chạy tới chỗ Quetz ôm chầm lấy cổ anh và khóc nức nở: – Em sợ quá! Cứ tưởng anh bị giết rồi!
– Anh làm sao chết dễ vậy được? – Quetz cười cười và đưa tay xoa đầu cậu, anh chợt nhìn qua chỗ Yith với ánh mắt đầy sát khí: – Rốt cuộc anh đã nói gì với tụi nhỏ? Hả?!
– Ôi dà…làm gì mà dữ thế không biết? – Yith đưa tay xoa đầu, một tay nắm lấy tay Jean kéo cả người lên, gã đưa tay phủi áo và nói: – Anh chỉ đơn giản nói với tụi nhỏ là… – Gã hít một hơi để tạo hiệu ứng rồi nói tiếp: – …Tử thần luôn ở bên hai đứa!
– Nói vậy chẳng phải dễ gây hiểu lầm lắm sao? – Jean cười khổ.
– Không tin nổi anh luôn đấy Yith Huynh. – Quetz lầm bầm, tay vẫn xoa xoa đầu Thái Dương trấn an.
– Anh Quetz này, tay anh sao phát ra sấm sét được vậy? – Lợi phóng tới hỏi.
– À đó là năng lực của anh, nó bị phế cũng lâu rồi, hôm nay nhờ Jean mới hồi phục được. – Quetz đáp, tay anh đặt lên đầu Thái Dương, các hình xăm trên cẳng tay sáng mờ mờ. – Nhìn đây, trò chơi anh khoái nhất.
– Dạ? – Thái Dương ngẩng mặt lên hỏi, cậu tròn mắt khi nhận ra tóc mình đang dựng đứng đong đưa như khi đang ở dưới nước. – T-tóc em…
– Đừng lo, nó vô hại mà. – Quetz mỉm cười và xoa đầu cậu nhóc làm tóc cậu xẹp xuống. – Nhưng mà cái này… – Anh quái nhân đưa tay chộp lấy mặt Yith vừa bước tới, miệng nở một nụ cười bình tĩnh nhưng đầy sát khí, các hình xăm trên tay anh sáng lên, dồn điện tích vào bàn tay. – …thì chắc chắn có hại.
***
Từng bộ phận của chiếc máy tính cũ được gỡ ra và đặt ngay ngắn trên một tấm da lớn, bên cạnh là một cuốn sổ tay và chiếc bút chì tự chế của Quetz cùng những món khác mà anh đã cuỗm được trong tàu. Anh quái nhân săm soi từng bộ phận nhỏ, điện chạy vào chúng làm các mạch sáng lên rồi tắt ngúm, tay ghi chép vào sổ rồi thở dài. Các ngón tay anh nắm lại rồi lại dãn ra, làm các hình xăm sáng lên mờ mờ, đã nhiều thế kỷ rồi anh đã không sử dụng chúng, hẳn là cần nhiều thời gian để tái kích hoạt tất cả. Quetz lại thở dài, anh cầm quyển sổ lên và lật tới lật lui, nhìn các hình vẽ và ghi chép của mọi thứ mà anh thấy đặc biệt.
Ánh sao lấp lánh qua ô cửa sổ, rọi sáng tầng gác mái nơi Quetz đang ngồi, bên ngoài tuyết đã gần tan hết, chỉ còn phủ một lớp mỏng chừng chục phân ở đường chính. Anh quái nhân tặc lưỡi nhìn ra ngoài, đã khá khuya nhưng vài quán rượu vẫn còn sáng, ngoài đường vẫn còn vài tên say xỉn nghêu ngao hát. Anh ngồi xuống cạnh chiếc máy tính bị tháo dỡ phân nửa, lưỡi dao của anh như một cái tua vít, ngón tay anh như kẹp và kéo, gỡ từng bộ phận ra.
– Chà…hơi lâu hơn mình tưởng. – Quetz nói rồi đưa tay lên lau trán.
– Em nên nghỉ ngơi chút đi. – Yith đã xuất hiện từ bao giờ, lưng tựa vào cửa, tay cầm tẩu thuốc đưa lên môi.
– Còn anh thì nên thôi cái trò bám theo tôi đi. – Quetz gầm gừ, không thèm quay lại nhìn người kia. – Câu trả lời vẫn là không.
– Ôi thôi nào một cái thôi. – Yith mỉm cười rồi bước lại gần Quetz, chỉ dừng lại khi mũi kiếm của anh chỉ cách cổ họng gã vài li.
– Tránh. Xa. Ra. – Quetz rít lên rồi cắm thanh Huyết Nguyệt với sống kiếm đỏ xuống nền gỗ.
– Khó tính. – Yith chống nạnh rồi thở dài ngao ngán, gã gãi đầu rồi kéo dây kéo trên chiếc áo choàng da gấu choàng lên vai Quetz làm anh hét toáng lên.
– Anh làm gì vậy?! – Quetz vẫy đuôi tung cái áo choàng ra.
– Mày bị sao vậy hả thằng ranh này?! – Yith cốc đầu Quetz khiến anh quái nhân đứng dậy.
– Tám trăm ba mươi bảy năm trước… – Quetz nhe nanh, gân nổi lên trên cổ và trán anh, từng hơi thở phì phèo vào mặt người kia. – Anh…đã bỏ mặt Jean…để cậu ấy bị bắt…
– Thằng bé tự chọn làm mồi nhử. – Yith đáp bằng giọng bình tĩnh.
– Trong kế hoạch đầy sơ hở của anh!- Quetz rít lên, cái lưỡi rắn thè ra đầy đe dọa.
– Một kế hoạch mà cả mày và thằng Jean đều đồng ý. – Yith đáp trả khiến Quetz cứng họng.
Quetz thở hồng hộc, cái đuôi dài rung lên đầy bực bội rồi ngồi xuống, quay lưng lại với Yith. Vai anh quái nhân run khi anh đưa tay lên che mặt, vuốt bấu vào trán và má anh làm máu chảy ra hòa với nước mắt. Phải, Jean bị bắt một phần cũng là lỗi của Quetz, anh đã quá tin tưởng tài chiến lược của Yith, không hề để ý đến các rủi ro. Chính anh đã tuân theo từng mệnh lệnh của Yith, không sai một li dù linh tính đã mách bảo rằng phải làm theo cách khác, tới khi bọn người máy đó bắt được Jean thì đã quá muộn. Cũng chính vì sai lầm đó, Quetz đã sống như một phế nhân suốt mấy trăm năm qua, chỉ có thể sử dụng thanh Lam Nguyệt, cũng không thể sử dụng khả năng phát điện.
– Thôi nào, anh xin lỗi. – Yith thở dài ngồi xuống cạnh Quetz, tay gã vỗ lên lưng anh quái nhân, cố an ủi người em trai này.
– Bỏ tôi ra… – Quetz lầm bầm, tay vẫn giữ trên mặt nhưng vuốt đã gỡ ra, các vết bấu đã biến mất hoàn toàn.
– Chà…khả năng tự hồi phục đã trở lại bình thường rồi nhỉ. – Yith nói, mắt nhìn xuống mặt Quetz.
– Không phải chuyện của anh. – Quetz chợt đứng dậy, tay cuộn cái máy tính và đống bộ phận vào tấm da rồi quấn nó lại. – Tôi phải về phòng đây, tụi nhỏ lo mất.
– À, khoan đã Quetzy. – Yith đứng dậy đi tới gần Quetz, dù gã cao hơn Jean một chút nhưng so với anh vẫn thấp hơn hẳn ba mươi phân.
– Làm ơn đừng gọi tôi bằng cái tên đó. – Anh quái nhân dừng lại và gầm gừ, anh quay mặt lại, đôi mắt đượm vẻ u sầu. – Có chuyện gì không?
– Anh sai rồi, cho anh xin lỗi… – Yith đưa tay lên gãi đầu, chợt gã chộp lấy hai vai Quetz và bước tới gần hơn với đôi môi chu ra khiến anh quái đớ người vì sốc. – …với một nụ hôn nồng thấm!
– Tha cho con đi cha nội! – Quetz đẩy gã kia ra, ngay lặp tức một chiếc cốc gỗ bay tới đập vào đầu Yith làm gã lảo đảo lùi lại. Quetz quay về hướng chiếc cốc vừa bay tới, anh có thể thấy lấp lánh chỗ cửa là đôi mắt tím đẫm nước mắt của cậu nhóc tóc trắng. – Thái Dương? – Anh cất tiếng hỏi.
Thái Dương không nói không rằng, hai chân chạy tới chỗ Quetz suýt chút nữa vấp vào nhau trước khi té nhào vào vòng tay anh. Mặt cậu nhóc đỏ ửng, một tay là cốc bia đáng lẽ dành cho anh chàng quái nhân nhưng đã cạn, hẳn là cậu lại uống nhầm. Quetz ôm chặt lấy cậu nhóc, tay xoa lên mái tóc trắng khi cậu gào khóc nức nở, tay ôm chặt lấy cổ anh. Anh mỉm cười và thở dài rồi từ từ ngồi xuống, để cậu nhóc ngồi vào lòng, hai chân cậu quắp chặt lấy hông anh còn mặt thì dụi vào vai và cổ anh. Từng tiếng nấc nghẹn làm bờ vai bé nhỏ run lên khiến lòng Quetz như quặng thắt lại, anh chưa từng để ý nhưng anh muốn thấy Thái Dương luôn mỉm cười hơn.
Quetz liếc nhìn qua khi anh nghe thấy tiếng Yith bước tới, tay gã đưa lên xoa cục u trên trán. Gã bước tới, mặt hầm hầm khi thấy Quetz trong vòng tay của một thằng nhãi lạ hoắc, trước giờ chưa từng có ai được Quetz ôm, thậm chí giữ chặt như vậy. Tại sao chứ? Tại sao người đã trông chừng Quetz gần suốt cả cuộc đời anh là Yith lại không được cậu quái nhân quan tâm như vậy?
– Tránh xa ra! – Thái Dương quay mặt về hướng Yith hét to. – Tránh xa Keto Ca của tôi ra!
– Quetz không phải là của mày! – Yith gào lên. – Mà mày vừa gọi nó là g…
– Yith Huynh. Xin đắc tội.
Chiếc bóng của anh ma cà rồng in lên khung cửa sổ, kính vỡ loảng xoảng trước cú đá của Jean khi anh bay vào. Áo khoác da bay lật phật, thuận theo đà lao và thế di chuyển của anh, cuồn cuộn như một cơn lốc chặn giữa Yith và cặp đôi sau anh. Gã người da đỏ chưa kịp hiểu Jean đang định làm gì, ngay lặp tức đã lãnh trọn cú đá thẳng vào mặt. Gã kêu lên và bay ra xa, lăn vòng vòng trên sàn, để lại những giọt máu vương vãi bắn ra từ mũi.
– Thằng phản bội! – Yith vừa nói vừa lấy một tay che mũi, tay còn lại luống cuống chống đỡ cả người của gã.
– Chà xin lỗi anh nhưng em sẽ không để hạnh phúc của bạn mình bị một tên lụy tình làm hỏng đâu. – Jean đáp xuống đất, môi nở một nụ cười thích thú. – Hai đứa! Tiễn khách!
Lợi và Mỹ Nguyệt chợt nhảy vào từ hai cửa sổ ở hai bên nóc nhà, tay lăm lăm hai cây gậy gỗ. Trước khi Yith kịp đưa tay lên chặn thì hai cây gậy đã đập thẳng vào mặt gã khiến gã ngã ngữa, ngay lặp tức cú đá trời giáng của Jean lao thẳng vào bụng khiến cả người gã gập lại.
– Gửi lời chào mọi người giùm em nhé Yith Huynh. – Jean mỉm cười, gân chân nổi gồ lên bên dưới ống quần da, dồn tất cả sức mạnh vào bàn chân của anh, tống Yith bay khỏi cửa sổ với một vụ nổ ra khỏi thị trấn.
Quetz lắc đầu chịu thua trước sự kiên quyết của Yith, gã đó rất thích anh dù Quetz chỉ coi gã như một người anh trai. Anh chợt nhận thấy đôi mắt của Thái Dương đang nhìn mình, hai viên ngọc tím đẫm nước mắt đầy lo lắng, như thể đang sợ rằng anh sẽ rời bỏ cậu. Anh quái nhân mỉm cười, một tay anh đặt tên đầu cậu nhóc tóc trắng, tay kia xoa xoa lưng cậu qua lớp áo ngủ mỏng. Thái Dương chợt khẽ kêu lên, lưng cong ra trước, ngực vào sát ngực Quetz, tay cậu nắm chặt lấy áo anh, cả cơ thể run lên nhè nhẹ.
– Sao vậy? – Anh quái nhân hỏi, đôi lông mày cau lại, tay thì vuốt ve mái tóc trắng như tuyết, được buộc thành chiếc đuôi ngựa nhỏ hơi vểnh lên.
– Keto Ca…
Tiếng gọi khe khẽ đó là lời cảnh báo duy nhất mà Quetz nhận được. Trước khi mắt anh kịp mở to ra, đôi tay gầy của Thái Dương đã quàng qua cổ anh, kéo cả người cậu bé lên. Và rồi, một ngọn lửa lan tỏa trong đầu anh quái nhân, thiêu cháy hết mọi suy nghĩ, buộc anh phải tập trung hoàn toàn vào cảm giác đó. Nó dịu dàng, trầm lắng mà cũng thật mãnh liệt, đồng thời cũng thật mãnh liệt, chứa đựng tất cả tình cảm của cậu bé dành cho Quetz.
Thái Dương lui lại, đôi môi hồng nhạt khép hờ phả ra từng hơi thở nóng, đôi mắt tím mơ màng nhìn anh quái nhân. Hai viên hổ phách đó như hai tấm gương, lấp lánh trong ánh trăng và phản chiếu hình ảnh của cậu bé, sự bối rối và hoảng hốt như sắp tuôn ra từ chúng. Đôi môi nhợt nhạt của Quetz cũng đang hé ra, tay anh run run chạm lên chúng, nơi môi của Thái Dương đã chạm lên, nơi cậu đã chia sẻ tình cảm của mình với anh.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
– Hai cậu không thể đi được! Dẫn theo tụi nhỏ thì càng không!
– Bọn tôi phải đi, Marcela.
– Chúng tôi cần phải đi.
Tiếng cãi vã đánh thức Thái Dương khỏi giấc ngủ, cậu đưa tay lên dụi mắt và vuốt tóc ra sau, mặt trời đã lên cao nhưng bên dưới yên tĩnh đến lạ thường, trừ tiếng tranh cãi của Quetz, Jean và Marcela. Cậu nhóc tóc trắng ngáp dài và nhìn quanh, Mỹ Nguyệt và Lợi đang áp tai vào cửa nghe ngóng, họ mặc bộ đồ thường của họ chứ không phải đồng phục nhân viên và tạp dề. Vừa thấy Thái Dương ngồi dậy, cả hai người đã đưa tay lên miệng làm dấu im lặng rồi chỉ vào bộ đồ thường của cậu trên ghế, bên cạnh đó là thanh kiếm của cậu. Ở bên ngoài tiếng tranh cãi đang tới gần, làm Lợi và Mỹ Nguyệt chạy về giường, giả vờ như đang chỉnh sửa quần áo.
– Mấy đứa, hôm nay chúng ta đi cướp tàu hỏa. – Quetz mở cửa tuyên bố một câu với khuôn mặt bình thường đến phát ớn.
– Cướp? – Mỹ Nguyệt tròn mắt hỏi.
– Tàu hỏa? – Lợi và Thái Dương đồng thanh.
– Thằng ngu này! – Bà Marcela vỗ gáy Quetz làm Jean phì cười. – Đừng có nói huỵch toẹt ra như vậy chứ!
– Thì đúng sự thật mà. – Quetz xoa gáy và khoác áo choàng lên, cổ áo được kéo lên che kín nửa khuôn mặt lạnh như băng.
– Nhưng…nhưng…cướp… – Mỹ Nguyệt lắp lắp trong ngạc nhiên, tuy không hiểu tàu hỏa là cái giống gì, nhưng cướp giật là một điều không nên.
– Không hẳn là cướp. – Jean bước vào phòng, xoay xoay giữa các ngón tay anh ta là mộ lưỡi phi đao hình thoi màu đỏ như cái anh ta đã dùng mấy hôm trước nhưng lớn hơn. – Bọn bọ máy trên tàu hỏa đó tấn công một ngôi làng và cướp đi một thứ có giá trị, một thứ mà bọn anh cần. Tụi anh chỉ định hớt tay trên chúng thôi.
– Bọ…máy? – Thái Dương nghiêng đầu ngơ ngác. – A! Có phải đó là lũ bọ thiết giáp ông Jyorim nói không?
– Ờm, không hẳn, lũ này nhỏ hơn và giáp không cứng bằng. – Quetz đáp. – Nào, chuẩn bị đi, đây là trận thực chiến đầu tiên của mấy đứa, đứa nào chậm thì ở lại ráng chịu.
– Có cần đe dọa vậy không chứ? – Marcela lầm bầm.
***
– Fuu! Gió mát vật vã! – Jean thò đầu ra khỏi cửa chiếc xe đang được Pumba kéo đi nhanh hơn bình thường. – Trời vật cậu đi Quetz ơi, có cả cái cung điện di động vậy mà không nói với tôi!
– Hả?! Nói lớn lên! Gió bạt không nghe thấy gì đâu! – Quetz đang ngồi trên lưng Pumba hét lớn.
– Có gió cậu chém ra ấy! Bớt xạo đi cha nội! Xe đi chậm rì à! – Jean quát lên đáp trả.
Bên trong chiếc xe kéo, Thái Dương nhìn ra ngoài cửa sổ nơi tuyết đã tan hết, chỉ còn lại đất sỏi và các rặng thông nhỏ mọc rải rác trên hai sườn núi thoải. Dưới đáy thung lũng đó là một đường ray, hai khung kim loại chạy song song nhau, cố định các thanh kim loại nằm ngang như đang vẽ đường cho thứ gì đó chạy qua. Cái thứ đó đã khiến Quetz thúc Pumba chạy gần nửa tiếng đồng hồ kể từ khi họ tới thung lũng này, một chiếc “tàu hỏa”, Thái Dương không biết nó là gì như nghe thì có vẻ khá quan trọng.
– Nè Thái Dương, – Lợi ngồi xuống trước mặt cậu, ngọn giáo giắt ngang vai. – sao cậu không hỏi Keto Ca tàu hỏa là gì đi?
– K-Keto…Ca? – Cậu nhóc tóc trắng lắp bắp. – L-Lôi…c-cậu nói gì vậy?
– Thì cậu gọi anh Quetz như vậy khi cậu say xỉn hôm qua mà. – Lợi cười cười.
– Đúng đó, và em còn nói… – Mỹ Nguyệt đặt thanh trường đao xuống và ghé tai Thái Dương.
– Th-thật ạ… – Cả khuôn mặt cậu nhóc đỏ như cà chua chín, cậu cúi gầm mặt xuống, tay nắm chặt lấy chiếc chăn da.
Tiếng còi rú lên từ phía sau kéo sự chú ý của tất cả mọi người trên xe, Mỹ Nguyệt chạy ra cuối xe xô cửa sổ sau ra, theo sau là hai đứa nhóc. Cách họ chừng nửa cây số là một cỗ máy mũi nhọn đang chạy trên đường ray, cái ống cao hơn hai thước trên đỉnh không ngừng nhả khói đen làm lớp giáp kim loại ám khói. Cỗ máy bọc giáp kia kéo theo hàng chục khoang chứa hàng cũng cùng chất liệu, mỗi khoang chứa dài ít nhất gần chục thước. Bám trên mỗi khoang là những viên kim loại đen hình giọt nước to như con chó, chúng ép sát vào khung thép, bất động nhưng Thái Dương linh cảm rằng chúng cực kỳ nguy hiểm.
– Zut alors chúng đông quá… – Jean khẽ nói khi anh nhìn qua các thanh chắn cửa sổ.
– Cái gì…đông? – Lợi hỏi đầy lo lắng.
– Bọ máy. – Quetz bước vào và nói, anh bước tới chỗ cửa sổ nơi cả bốn người đang ngồi.
Tay anh quái nhân chộp lấy thanh chống giường trên, dây cước mọc ra từ mu bàn tay anh, găm vào gỗ khiến nó sáng lên với những hình khắc như hình xăm của anh. Hai thanh chống tự tháo rời ra và lắp lại bởi các cánh tay máy móc nhỏ, tạo thành cần gạt trong khi những song chấn cửa sổ bung ra, để lộ những thanh kim loại sáng bóng. Quetz lầm bầm và gạt hai cái cần ra sau, các thanh kim loại dài như ngón tay bắn ra khỏi bệ phóng lao về phía khoang chứa hàng. Chúng nổ tung trước khi chạm đích, làm một làn sóng xanh nổi lên trên một lớp màn vô hình bao quanh cả con tàu. Quetz cụp tai một cách hằn học trong khi Jean mỉm cười chìa tay ra.
– Trả tiền đi mon ami. – Anh ta nói bằng giọng khinh khỉnh.
– Tôi sẽ trả khi chúng ta về. – Quetz gầm gừ, anh đứng phắt dậy, tay cầm lấy cả hai thanh kiếm đang gác đầu giường. – Chúng có cả màn chắn cơ đấy.
– Nói ít đi, bắn nhiều hơn. – Jean nói rồi đá cửa leo lên nóc xe. – Tôi bảo vệ xe, cậu bảo vệ con khủng long, chúng ta sẽ áp sát chúng!
– Rồi ai điều khiển súng?! – Quetz quay qua hỏi.
– Súng?! – Mắt Lợi sáng quắc lên khi nghe tên của thứ vũ khí khủng khiếp đó.
– Để tụi nhóc điều khiển! Cũng dễ mà! – Jean nói rồi đứng thẳng dậy, cố giữ thăng bằng trên nóc xe, lưỡi phi dao xoay xoay trong các kẽ ngón tay. – Được rồi lũ khốn, khiêu vũ nào.
– Ngay này mấy đứa, cái xe này là một cỗ chiến xa! – Quetz giải thích. – Cầm hai cần gạt, kéo về sau để bắn, gạt về trước để nạp đạn!
Cả ba đứa nhóc đần mặt ra trước câu nói của Quetz, chúng đồng thanh hỏi:
– Gì cơ?!
– Kéo, gạt lên, giữ, lặp lại! Kéo, gạt lên, giữ, lặp lại! – Quetz chỉ vào hai cái cần gạt rồi bước ra ngoài.
– K-Keto Ca! Anh đi đâu vậy?! – Thái Dương hỏi lớn trong khi Lợi tóm lấy một cái cần gạt.
– Chuẩn bị bắt tàu. – Quetz nói mà không quay lại, giắt trên một bên hông là hai thanh kiếm dài, thanh đoản đao đang giắt dưới cẳng chân phải.
– Thái Dương! – Mỹ Nguyệt hét lên, tay giữ lấy một cái cần gạt. – Chị và Lợi sẽ điều khiển, em trông chừng cửa đi!
– Dạ! – Thái Dương gật đầu rồi chạy ra hiên trước, thanh kiếm màu tím tước khỏi vỏ sáng lấp lánh.
Lợi và Mỹ Nguyệt kéo cần gạt cùng lúc, sáu cái ống chợt lòi ra từ bên nóc đối diện con tàu, bắn liên tiếp những viên đạn làm lớp màn chắn rung lên. Hai cô cậu cùng nhau gạt cần ra trước, làm sáu khẩu pháo kêu lạch cạch trước kéo ra sau, bắn thêm một loạt đạn liên thanh nữa vào lớp màn chắn. Thái Dương hết nhìn hai người điều khiển pháo rồi lại nhìn Quetz đang xoa lưng Pumba, tim cậu đập liên tục, hòa cùng với nhịp thở gấp gáp. Nỗi sợ tóm lấy cậu như những cánh tay lạnh buốt, làm cậu nhóc tóc trắng suýt khụy xuống, cậu không thể làm việc này, cậu không thể, cậu quá yếu.
– Quetz! Mon ami! Khiên chắn sụp rồi! – Jean nói rồi phóng phi đao vào một cục kim loại đang bắt đầu di chuyển.
– Cuối cùng… – Quetz lầm bầm và rút thanh kiếm xanh ra, tay trái anh ngần ngừ rút thanh kiếm đỏ và quay qua Thái Dương gào lên. – Thái Dương! Sau khi tụi anh nhảy lên, điều khiển Pumba tránh xa con tàu ra!
– V-vâng! – Cậu nhóc gật đầu lia lịa khi chiếc xe áp sát con tàu, những cục kim loại đen đang bám lên bắt đầu di chuyển.
Sáu ba cánh cửa nhỏ mọc ra từ mỗi bên của mỗi cục kim loại, bấu vào thân tàu như những cái chân trong khi phần đầu tròn mở ra, để lộ con mắt xanh lá phát sáng. Quetz biết những thứ này, bọ máy, quân đội tiên phong của các cỗ máy, tuy yếu nhưng đông vô kể, không chắc bên trong các toa tàu có không nhưng bên ngoài vẫn nhiều quá. Chúng rít lên, di chuyển từng đợt như những con sóng về phía chiếc xe kéo đang áp sát, vài con bò lên nhau, cố bắt một cây cầu giữa chúng và cỗ chiến xa đang bắn liên thanh vào toa tàu. Jean nhìn Quetz và gật đầu ra hiệu, cả hai cúi người xuống, từng giọt mồ hôi chảy xuống mặt khi họ chờ chiếc xe tới gần hơn, gần hơn nữa.
– Nhảy qua! – Quetz và Jean đồng thanh hét lớn rồi phóng lên nóc toa tàu thứ năm khi chiếc xe kéo chỉ cách nó vài thước.
– Keto Ca! Anh Jon! Cẩn thận đó! – Thái Dương hét với theo khi chiếc xe kéo chạy chậm và xa dần, để lại hai anh quái nhân lưng dựa lưng bị bao vây bởi hàng trăm con bọ máy.
– Được rồi, giờ sao đây? – Jean hỏi, mắt liếc nhìn lũ bọ máy đang tới dần.
– Se la vie? – Quetz cười đểu, chợt anh vung kiếm hét lên: – Đánh!
Jean phóng liên tiếp ba mũi phi đao đỏ vào lũ bọ máy, tay anh giật lại làm chúng quanh mòng mòng trong không trung như cưa máy và bay ngược lại. Quetz vừa chém vừa đạp bọn bọ máy xuống, vuốt anh bấu vào lớp vỏ mỏng dính và ném chúng đi, lưỡi kiếm của anh chém đôi bọn chúng khiến mỗi các phần cơ thể rơi khỏi tàu. Lũ này không được sản xuất để chiến đấu, chúng chỉ dùng để cũng cố lớp màn chắn và cầm chân quân địch cho tới khi viện binh tới. Anh quái nhân tóc trắng vừa chém vừa tự hỏi sau lúc đầu tới giờ chỉ có bọn bọ máy, chưa thấy bất kỳ cỗ máy chiến đấu thực sự nào.
– Quetz, mon ami? Chúng ta có một vấn đề nho nhỏ. – Jean nói nhỏ.
– Là gì?! – Quetz gào lên, tay trái cố giữ chặt thanh kiếm đỏ đang sáng.
– Chúng có viện binh kìa!
Nóc toa tàu thứ sáu mở ra, tám con người máy một mắt trèo ra khỏi khoang chứa, ba ngón tay quắp vào thép, kéo cơ thể sáng loáng theo sau. Chân của chúng như chân thú, bốn ngón nhân mọc tòe ra, quắp vào nóc toa tàu thứ năm kéo chúng về phía hai anh quái nhân trong khi hai tay chúng tự lắp ráp thành hai lưỡi kiếm. Quetz lao tới mặc cho Jean ngăn cản, hai thanh kiếm vung lên va vào vũ khí của tên người máy tóe lửa, nó gạt kiếm của anh ra rồi phản đòn khiến anh phải lùi lại vài bước. Đây không phải là bọn bọn máy thường, hợp kim của lũ người máy được làm từ ithril, hợp kim rèn từ thứ quặng mithril huyền thoại, cùng chất liệu với kiếm của Quetz.
– Rồi, kế hoạch là gì đây? – Jean hỏi, mắt dán vào lũ bọ máy vẫn đang mò tới từ phía trước.
– Cậu ra phá cái đầu tàu, tôi sẽ cầm chân chúng càng lâu càng tốt. – Quetz đáp, hai thanh kiếm đặt chéo nhau.
– Khoan đã. Cậu định dùng…“nó”? – Jean quay người hỏi bằng giọng sợ hãi.
– Ờ. – Quetz mỉm cười, dây cước từ mu bàn tay mọc ra, găm vào cán và lưỡi hai thanh kiếm, mắt anh sáng lên và như đang chuyển sang màu đỏ. – Chỉ còn nước đó thôi.
– Cẩn thận đấy. – Jean nói, không để ý là bàn chân Quetz đã quắp vào chân mình. – C-cái gì đây?!
– Tôi sẽ tiễn cậu một đoạn! – Quetz cười khà khà đầy thích thú.
– Kh-khoan đã! C-cánh của tôi! – Jean lắp bắp xua tay loạn xạ.
– Bay vui vẻ!
Jean hét toáng lên khi Quetz xoay người và thả chân anh ra, làm anh bay về phía đầu tàu trước khi lao vào tấn công lũ người máy. Anh nghiến răng, cố điều chỉnh lại tư thế bay rồi phóng hai lưỡi phi đao có móc vào đầu tàu, tơ đỏ gắn chặt vào chúng và kéo anh hạ cánh xuống toa tàu thứ hai. Jean mở bàn tay trái ra, những sợ tơ đỏ kéo hết vào giữa lòng bàn tay anh, bện vào nhau thành một sợi dây thừng từ từ rút vào bên trong, kéo anh về phía trước. Tay phải anh giơ lên, các sợi tơ trở nên dày và gai góc, quét qua quét lại với mỗi cú vung tay, chặt chém lũ bọ máy đang ở phía trước. Jean nhìn ra sau, ít ra phần lớn quân địch đã bị kéo về hướng Quetz đang đánh nhau, xác lũ bọ máy rơi xuống với mỗi đòn tấn công của anh chàng đó, những đường kiếm tàn bạo và hiểm độc.
– Được rồi, còn vài bước nữa thôi. – Jean lầm bầm, kéo từng bước ra trước đầu tàu sau khi đã tàn sát hết toàn bộ lũ bọ máy.
Tới chỗ lưỡi phi đao móc đang găm vào, Jean chộp lấy phần đầu đang nhô lên, nó tan ra và bám lên cánh tay anh, phần dưới tạo thành một lưỡi cưa tròn cắt một lỗ tròn trên nóc rồi nhảy xuống. Bên trong đầu máy tối om, trừ ánh sáng từ cái lỗ mà anh chàng quái nhân vừa cắt đang rọi xuống thì chẳng có một nguồn sáng nào khác. Đưa tay lên vuốt nhẹ miếng che mắt, Jean nhìn quanh khi miếng da mở ra, để lộ con mắt xanh lá sau một thấu kính. Anh gõ thêm một cái nữa, thấu kính đó được thay thế bởi một cái khác màu xanh lá, cho anh khả năng nhìn trong bóng tối.
Giờ Jean mới để ý, mỗi li bên trong đầu tàu đều có đầy những mạch máu cứng như gỗ, những mạch lớn nằm im còn những mạch nhỏ hơn, mới hơn thì giật giật như tim đập. Anh quái nhân giở chân lên lè lưỡi vì kinh tởm, tuy có thể điều khiển máu, cái thứ này làm anh phát ớn. Anh đặt bàn tay xuống một mạch máu to như bắp đùi người trưởng thành, tơ đỏ găm vào thịt, vẽ lên một bản đồ của đầu tàu trong trí óc Jean. Anh thở dài và rút tay lại một cách dứt khoát, mắt liếc qua liếc lại khi những nhánh mạch mới mọc thõng xuống từ nóc và mọc hướng lên từ dưới sàn, nó biết anh ở đây. Jean đưa tay trái lên như ra lệnh, các mạch máu đang mọc ra cong vẹo rồi rụt lại, anh đã xâm nhập được vào hệ thần kinh của thứ này, giờ anh có thể kiểm soát nó một chút.
– Giờ mày là của tao. – Jean mỉm cười một cách hiểm độc rồi bước ra trước.
Đôi mắt hai màu của anh quái nhân sáng lên trong bóng tối, chăm chú nhìn vào cái đốm sáng đỏ mờ mờ lúc nãy anh đã không để ý. Nó chớp lên một cách yếu ớt rồi mờ đi, rồi lại chớp lên một lần nữa, làm các mạch máu chính nối vào nó co giật nhẹ. Jean dừng lại khi chỉ còn cách mục tiêu vài bước đi, anh đưa tay phải lên xoay tới xoay lui ngắm nghía đầy thích thú. Máu di chuyển từ cổ tay anh, bao bọc cả cẳng tay tạo thành những mũi chông hướng ra phía trước, từng cái nhúc nhích tới lùi rồi bung ra như những gọng kìm.
– Ho…mun…culus…?
Jean nhướng mày khi giọng nói yếu ớt đó vang lên, anh chưa từng nghĩ là khi đã trở thành như vầy, “thứ đó” vẫn có thể nói được. Bị gắn chặt vào nơi đáng lẽ ra là động cơ là một lão già chỉ có da bọc xương, dây điện găm vào đủ mọi nơi trên cơ thể nhăn nhúm của ông ta. Các mạch máu mọc tràn ra bên ngoài từ giữa các be sườn bị bẻ ra ngoài, để lộ một trái tim chớp đỏ một cách yếu ớt với mỗi nhịp đập gắn vào cơ thể bởi vô số dây nhợ và mạch điện. Đôi mắt ông ta đã được thay thế bởi hai con mắt máy móc màu xanh dương, chúng sáng yếu ớt và nhìn Jean với sự vô hồn và lạnh lẽo của máy móc.
– Máy móc và các phần mềm. – Jean nói rồi bước tới, anh đạp một chân lên cánh tay đang cố đưa lên. – Lúc nào cũng đánh nhau giành quyền. Biến thế giới thành một mớ hổ lốn. Rồi lại bắt các Homunculi bọn ta dọn dẹp. Thề trung thành với Tool Maker, và ta sẽ cho ngươi sống.
– Không…bao giờ… – Lão già thều thào bằng giọng run run.
Jean mỉm cười rồi găm cánh tay phải vào giữa khoang ngực của lão, làm đứt các mạch máu và dây điện xung quanh quả tim to bằng nắm tay kia. Lão già rít lên và giãy đạp một cách yếu ớt, các be sườn di chuyển khua vào nhau lạch cạch còn các mạch máu thì giật cục từng đợt. Anh quái nhân xoay cánh tay, các mũi chông máu quắp vào quả tim và giật đứt nó khỏi lồng ngực lão già, các mạch máu xẹp xuống, máu tràn ra khỏi các miệng ống, làm những đầu dây điện bị đứt xoẹt điện tới tóe lửa.
– Không bao giờ thì cứ nằm đó chết đi. – Jean nói và khạc một bãi lên giữa cái xác vô hồn, mắt anh liền quay về quả tim vẫn còn đang đập trong tay mình.
Cảm giác thật lạ, cầm sinh mạng của một kẻ khác trong tay mình, trong trường hợp này thì đúng nghĩa đen. Bên trong quả tim Jean đang cầm có chứa toàn bộ dữ liệu và kinh nghiệm của cái xác kia, anh nhìn nó chăm chú khi máu tan ra và rút vào cơ thể anh qua các vết xăm tương tự như của Quetz. Chợt anh choáng váng cố giữ thăng bằng khi các toa tàu sau đâm vào đầu máy, tuy đã mất lực kéo nhưng vận tốc quá lớn của cả con tàu vẫn đẩy nó về trước.
– Chà. Đã có thể tệ hơn. – Jean thở dài khi con tàu bắt đầu ổn định và di chuyển chậm lại, nhưng cái tiếng bước chân và tiếng thở khò khè kia như đang phải đối anh. – Chắc mày đang đùa bố…
Anh thì thầm và quay lại nhìn khi Quetz nhảy xuống, quần áo anh ta tả tơi, tay vẫn nắm chặt hai kiếm, đôi mắt đỏ sáng lên hoang dại.
– Giết… – Quetz vừa nói vừa thở, răng nanh nhe ra, nước dãi hòa với nọc độc nhỏ xuống sàn làm các mạch máu co lại.
– Được rồi mon ami. – Jean mỉm cười, máu tràn qua quả tim trên tay anh rồi tụ lại thành một mũi kim tiêm. – Tăng gô nào.
Quetz gào lên và phóng tới, Jean nhanh như cắt nhảy ra trước, né đường kiếm của bạn mình rồi tung cước vào gáy anh ta. Anh quái nhân kia va vào tường, ngay lặp tức liền bị khóa chặt bởi một cơn sóng máu đông cứng lại, ép anh sát vào lớp kim loại, thậm chí cái đuôi cũng bị khóa. Jean cười khẩy rồi bước tới gần, mũi kim tiêm đưa lên khi một cái lỗ mở ra, để lộ bắp tay trái với các hình xăm đang phát ra ánh sáng đỏ của Quetz.
– Bình tĩnh nào, không đau lắm đâu. – Jean mỉm cười trấn an bạn mình rồi nhún vai. – Ít nhất là đối với tôi.
***
Quetz xoa cánh tay trái của mình, chân bước từng bước nặng nề giữa các khoang tàu chứa đầy các cổ vật ngoài hành tinh và kỳ lạ thay, vũ khí công nghệ cao của Cổ Nhân. Anh ngước lên nhìn bầu trời quang đãng giữa các khung kim loại nối vào nhau, bằng cách nào đó Jean đã mở hết tất cả các cánh cửa của khoang chứa. Gió hú qua các khe vách núi bên trên, cuộn xuống và đập vào nhau dưới thung lũng như những dòng thác. Từng dòng không khí ngược hướng cuồn cuộn tạo thành những cơn lốc nhỏ đằng xa, pha trộn những mùi mà chúng đã mang theo trong cuộc hành trình vô hình của chúng. Trên bầu trời, lũ thằn lằn ngón cánh và rồng wyvern to như con mèo chao liệng trong không gian, tìm kiếm những con thú nhỏ đang ẩn nấp dưới thung lũng.
Quetz thở dài, bước chân nhẹ bỗng chốc chốc lại nhảy lên theo một điệu nhạc mơ hồ dường như anh mới nghe thấy, móng vuốt gõ từng tiếng lên nền kim loại của toa tàu. Anh quái nhân liếc nhìn cánh tay trái, sau khi Jean tiêm vào tay anh thứ đó, có vẻ như Zteuq đã có được thông tin để sửa chữa cánh tay này đúng cách. Anh lại thở dài, chân vẫn vừa đi vừa nhảy, mắt liếc qua liếc lại xem có thứ gì đáng giữ không. Chợt một cây cung máy móc với hai cánh được gấp lại lọt vào mắt anh, bên cạnh nó là hai khẩu súng lục có kíp đánh lửa. Quetz bước tới chỗ cái kệ giữ cây cung và hai khẩu súng, nó được đặt giữa một kệ đầy các tấm bảng kim loại viết các ký tự ngoằn ngoèo và một cái là vũ khí của Cổ Nhân.
– Cái gì đây trời? – Quetz cúi xuống, một tay gãi cằm, tay kia đưa lên xoa đầu, anh thực sự không hiểu sao cung và súng lại được đặt giữa hai kệ khác nhau trong khi những thứ kia được sắp xếp đàng hoàng. – Hàng lai chăng?
Anh quái nhân nhướng mày, tay vẫn giữ tư thế đầy thắc mắc kia khi anh nhìn thấy hình khắc trên cánh cung và báng súng. Được khắc cách điệu lên lớp ithril tím là đầu một con sói in rõ trên cánh cung được gấp làm đôi và báng của hai khẩu súng, nó gần giống với hình vẽ trên vỏ kiếm của anh. Quetz rút cả hai thanh kiếm khỏi thắt lưng đưa lên, hết nhìn chúng lại nhìn ba món đồ kia. Trên vỏ kiếm của cả hai thanh Lam Nguyệt và Huyết Nguyệt, dù khó thấy nhưng có hai hình khắc rồng cuộn mình, thậm chí trên sống của cả hai cũng đầy những chiếc vảy hình thoi. Anh quái nhân nheo mắt, cố nhớ xem cố nhân Elizabeth đã nói gì về chúng, theo anh nhớ thì bà ấy có nói gì đó về ngũ thần thú.
– Để coi… – Quetz ngồi phịch xuống, chân cố xếp bằng nhưng do vướng víu quá nên anh phải dựng một chân lên. Anh đưa tay cạ lên khe hàm, cố nhớ lại những gì bà Elizabeth nói. – Thanh Long…Bạch Hổ…Huyền Vũ…Chu Tước…Tử…Tử… – Tới đây Quetz bắt đầu bí, anh thường gật gà gật gù mỗi khi người đó nói về việc này, và anh đang hối hận nó.
– Ê, làm gì đó? – Jean nhảy xuống cạnh Quetz từ một khung thép, mắt anh ta ngay lặp tức để ý thấy thứ bạn mình đang nhìn, tay thì với ra định cầm lên. – Ủa? Cái gì đây. Úi da! Cái gì vậy nè trời?! – Anh chàng mặc đồ da ngay lặp tức rút tay lại khi một dòng điện tím giật lên tay anh, xuyên qua cả cái bao tay da.
– Hể? Có cả hệ thống nhận dạng luôn à? – Quetz tò mò và quay sang Jean đang thổi phù phù lên bàn tay bị điện giật. – Mà này Jean, trong bộ linh thú hình như đâu có sói hả?
– Linh thú? Của phương nào? – Jean hỏi, đầu hơi nghiêng còn hai hàng lông mày nhíu lại đầy tò mò. – Mà tự nhiên hỏi bâng quơ vậy cha nội?
– Tại vì hình như tôi nghĩ chúng ta được đánh dấu theo linh thú. Nhìn này. – Quetz đáp và đưa tay vén tóc sau gáy lên, để lộ một hình săm màu xanh dương nhạt giống hình khắc trên kiếm.
– Hở? Linh thú hả? – Jean hỏi rồi tháo bao tay phải ra, trong lòng bàn tay là hình xăm một con dơi màu đỏ.
– Dơi đỏ…Xích Dực… – Quetz gãi cằm. – Vậy của tôi là rồng màu xanh…Thanh Long chăng?
– Gì? Bộ cậu thích món đó hả? – Jean hỏi với khuôn mặt tỉnh bơ.
– Ừ thì thanh long chín rắc miếng đường lê… Lạc đề rồi ông! – Quetz quát lên.
– Dù cậu thích thì mùa này cũng đâu có. – Jean ngồi xuống thở dài, hai tay tóm lấy mũi và cằm Quetz kéo ra. – Mà ăn nhiều đồ ngọt quá coi chừng sâu răng đó, cậu có vệ sinh thường xuyên không vậy? Chà, vẫn tốt dữ ta.
– Ỏ a! Ỏ iệng ui a! – Quetz vừa cố giật tay Jean ra vừa nói, hai hàm anh đóng sầm lại như bẫy gấu, suýt chút nữa hớt luôn cái mũi của anh chàng kia. Anh vừa xoa hàm dưới của mình vừa lầm bầm: – Ý tôi là Thanh Long trong bộ tứ linh kìa.
– À nó hả? – Jean gãi đầu và cười cười. – Tứ linh của Tàu ấy hả? Rồng xanh, hổ trắng, rùa đen, công đỏ, sói thì tôi không biết.
– Thế còn cái này? – Quetz đưa tay cầm cây cung đưa cho Jean khiến anh ta giật lùi.
– Để nó xa xa ra… – Anh chàng kia lầm bầm, chợt mắt anh ta mở lớn. – Mà sao cậu không bị giật?
– Điện tích phát ra không quá lớn, chỉ cần tác động với một nguồn điện cùng tần số thì sẽ trung hòa được. – Quetz nói bằng giọng lạnh tanh, điện xanh và tím nổ lốp bốp giữa các ngón tay. Anh dí cây cung sát mặt Jean và hỏi: – Giờ…cái này là sao?
– Sói…tím… Có lẽ nào… – Jean đờ ra trong vài giây, những câu chuyện mà anh ta đọc được chợt đập vào trí nhớ anh như một quả búa tạ từ trên trời rớt xuống. Anh ta hét toáng lên: – Là Vạn Lang Chí Vương, Tử Kỳ Lân?!
– Cái gì lang vương cơ? – Quetz chớp chớp mắt đầy khó hiểu, còn chóp đuôi thì ve vẫy đầy thích thú.
– Vạn Lang Chí Vương Tử Kỳ Lân. – Jean nói lại. – Linh thú thất truyền của vùng Tây Tạng… Vị vua duy nhất và chân chính của sói và chó…
– Này này, nói gì dễ hiểu chút đi. – Quetz híp mắt lại và xua tay, anh nhìn xuống cây cung trong tay mình. – Mà không có giỏ tên thì sao bắn đây? – Anh đặt nó xuống và cầm hai khẩu súng lên, với một cái lắc tay, hai ổ đạn xoay đã tự mở ra. – Cũng không có đạn, chúng để ở đâu nhỉ? Mà có khi để quên ở chỗ đào rồi cũng nên.
– Máy móc mà làm sao quên được. – Jean xua tay.
– Ai biết? – Quetz đứng dậy, mắt anh nhìn con thỏ đang gặm những lá cỏ trong miệng, tay kéo căng dây cung làm điện giật lên nó và tay anh. – Lỡ đâu có con bị chập mạch thì sao?
– Ê thằng kia dừng lại!
Tiếng kêu của ai đó làm Quetz giật mình buông dây cung, một tia sáng xanh bắn ra từ nơi đáng lẽ ra là chỗ lắp tên bay thẳng về phía con thỏ, thổi bay nó cùng một mảng đất to bằng cái mâm. Cả hai anh chàng quái nhân đều á khẩu, mắt mở to vì ngạc nhiên trước uy lực của món vũ khí này. Quetz quay đầu một cách khó khăn về phía cái giọng vừa vang lên, anh chợt nhận ra một khuôn mặt quen thuộc đứng trên lưng Pumba đang kéo theo chiếc xe phía sau.
Gã ngậm chiếc tẩu thuốc dài, môi phì phèo khói thuốc qua cổ áo trắng dựng đứng, cánh tay ngăm đen chi chít các hình xăm chữ nhật màu đỏ đưa lên gãi đầu. Đôi mắt nâu nổi rõ giữa hình xăm đỏ ngang mặt như có ai đó cầm cọ quẹt qua một đường, những cọng lông vũ xòe ra từ mái tóc đen nhánh và dài huốt vai, chải ngược ra sau để lộ vầng trán cao. Khi Pumba tới gần hai người đang trên tàu, gã nhảy xuống, từng bước chân kêu leng keng với hàng đống linh kiện và trang sức treo lũng lẳng trên cái thắt lưng. Bàn tay kia thò ra từ dưới tấm áo choàng lông gấu với một bộ vuốt vẫn còn treo lủng lẳng bên vai, gãi gãi chân qua lớp quần dài trắng thùng thình, cùng màu với đôi giày và chiếc áo.
– Chà… – Gã nói, tay đưa tên cầm cái tẩu. – Không có anh tụi bây quậy dữ ta.
– Yith…Huynh… – Cả Quetz và Jean đồng thanh, mắt mở to trong sự ngỡ ngàng như hai đứa nhóc.
Người được gọi là Yith mỉm cười híp mắt và nói:
– Quetz, Jean, chào hai đứa.
– Anh còn sống! – Lần này chỉ có Jean hét lên, Quetz đần mặt ra nhìn, thần sắc càng ngày càng nhợt nhạt.
– Sao? Tưởng anh đây xuống lỗ rồi chắc? – Yith mỉm cười khoanh tay một cách tinh nghịch. Mắt anh ta chợt nhìn qua Quetz đang lết từng bước nhỏ đi và phóng tới chỗ anh, miệng hét to: – Bé Quetzy!
– Chời ơi tránh xa tui ra đồ bệnh hoạn! – Quetz quát lớn, chân co lên tung thẳng một cước vào mặt Yith khiến anh ta bắn ra xa.
– B-bạo lực… – Yith nằm đo đất lắp bắp, tay chân giật giật, mặt in rõ ba dấu chân của Quetz trong khi anh quái nhân kia khịt mũi đầy kinh tởm.
– Tránh xa tôi với mấy đứa nhóc ra. – Anh gầm gừ, các ngón tay quắp lại làm điện tích nổ lốp bốp trên bộ vuốt.
– Ng-ngầu vãi chưởng! – Tiếng hét thất thanh của Lợi làm Quetz quay lại.
Cậu nhóc da ngăm đang thò đầu ra từ hiên trước, mắt sáng lấp lánh vì thích thú, hàm dưới như sắp rớt ra. Thái Dương và Mỹ Nguyệt đứng sau cậu, ôm nhau run lập cập vì sốc trước sức mạnh kinh dị của Quetz. Anh quái nhân gầm gừ, cái đuôi đập xuống nền kim loại búng anh lên cao, bộ vuốt bung ra quắp vào đất giữa hai bên đầu Yith vẫn đang bị choáng. Quetz túm lấy cái cổ áo dựng đứng của gã kéo lên, tay kia giơ cao, các hình xăm sáng lên cùng với điện tích khi anh gầm gừ đầy đe dọa:
– Anh đã làm gì?
– Hổng có gì to tát… – Yith nói khi đầu óc vẫn quay mòng mòng. – Chỉ khóa chúng trong xe rồi đem tới cho bây thôi…
– Lão bệnh hoạn chết tiệt. – Quetz rủa thầm và đặt Yith xuống chân đá nhẹ lên mặt gã rồi bước về phía chiếc xe. Anh mở cửa xe thò đầu vào hỏi lớn: – Nè mấy đứa, có sao không vậy?
– Keto Ca… – Thái Dương nói lí nhí rồi bước ra từ sau Mỹ Nguyệt, hai chân cậu run lên như sắp khụy xuống tới nơi. Cậu nhóc mắt ngấn nước chạy tới chỗ Quetz ôm chầm lấy cổ anh và khóc nức nở: – Em sợ quá! Cứ tưởng anh bị giết rồi!
– Anh làm sao chết dễ vậy được? – Quetz cười cười và đưa tay xoa đầu cậu, anh chợt nhìn qua chỗ Yith với ánh mắt đầy sát khí: – Rốt cuộc anh đã nói gì với tụi nhỏ? Hả?!
– Ôi dà…làm gì mà dữ thế không biết? – Yith đưa tay xoa đầu, một tay nắm lấy tay Jean kéo cả người lên, gã đưa tay phủi áo và nói: – Anh chỉ đơn giản nói với tụi nhỏ là… – Gã hít một hơi để tạo hiệu ứng rồi nói tiếp: – …Tử thần luôn ở bên hai đứa!
– Nói vậy chẳng phải dễ gây hiểu lầm lắm sao? – Jean cười khổ.
– Không tin nổi anh luôn đấy Yith Huynh. – Quetz lầm bầm, tay vẫn xoa xoa đầu Thái Dương trấn an.
– Anh Quetz này, tay anh sao phát ra sấm sét được vậy? – Lợi phóng tới hỏi.
– À đó là năng lực của anh, nó bị phế cũng lâu rồi, hôm nay nhờ Jean mới hồi phục được. – Quetz đáp, tay anh đặt lên đầu Thái Dương, các hình xăm trên cẳng tay sáng mờ mờ. – Nhìn đây, trò chơi anh khoái nhất.
– Dạ? – Thái Dương ngẩng mặt lên hỏi, cậu tròn mắt khi nhận ra tóc mình đang dựng đứng đong đưa như khi đang ở dưới nước. – T-tóc em…
– Đừng lo, nó vô hại mà. – Quetz mỉm cười và xoa đầu cậu nhóc làm tóc cậu xẹp xuống. – Nhưng mà cái này… – Anh quái nhân đưa tay chộp lấy mặt Yith vừa bước tới, miệng nở một nụ cười bình tĩnh nhưng đầy sát khí, các hình xăm trên tay anh sáng lên, dồn điện tích vào bàn tay. – …thì chắc chắn có hại.
***
Từng bộ phận của chiếc máy tính cũ được gỡ ra và đặt ngay ngắn trên một tấm da lớn, bên cạnh là một cuốn sổ tay và chiếc bút chì tự chế của Quetz cùng những món khác mà anh đã cuỗm được trong tàu. Anh quái nhân săm soi từng bộ phận nhỏ, điện chạy vào chúng làm các mạch sáng lên rồi tắt ngúm, tay ghi chép vào sổ rồi thở dài. Các ngón tay anh nắm lại rồi lại dãn ra, làm các hình xăm sáng lên mờ mờ, đã nhiều thế kỷ rồi anh đã không sử dụng chúng, hẳn là cần nhiều thời gian để tái kích hoạt tất cả. Quetz lại thở dài, anh cầm quyển sổ lên và lật tới lật lui, nhìn các hình vẽ và ghi chép của mọi thứ mà anh thấy đặc biệt.
Ánh sao lấp lánh qua ô cửa sổ, rọi sáng tầng gác mái nơi Quetz đang ngồi, bên ngoài tuyết đã gần tan hết, chỉ còn phủ một lớp mỏng chừng chục phân ở đường chính. Anh quái nhân tặc lưỡi nhìn ra ngoài, đã khá khuya nhưng vài quán rượu vẫn còn sáng, ngoài đường vẫn còn vài tên say xỉn nghêu ngao hát. Anh ngồi xuống cạnh chiếc máy tính bị tháo dỡ phân nửa, lưỡi dao của anh như một cái tua vít, ngón tay anh như kẹp và kéo, gỡ từng bộ phận ra.
– Chà…hơi lâu hơn mình tưởng. – Quetz nói rồi đưa tay lên lau trán.
– Em nên nghỉ ngơi chút đi. – Yith đã xuất hiện từ bao giờ, lưng tựa vào cửa, tay cầm tẩu thuốc đưa lên môi.
– Còn anh thì nên thôi cái trò bám theo tôi đi. – Quetz gầm gừ, không thèm quay lại nhìn người kia. – Câu trả lời vẫn là không.
– Ôi thôi nào một cái thôi. – Yith mỉm cười rồi bước lại gần Quetz, chỉ dừng lại khi mũi kiếm của anh chỉ cách cổ họng gã vài li.
– Tránh. Xa. Ra. – Quetz rít lên rồi cắm thanh Huyết Nguyệt với sống kiếm đỏ xuống nền gỗ.
– Khó tính. – Yith chống nạnh rồi thở dài ngao ngán, gã gãi đầu rồi kéo dây kéo trên chiếc áo choàng da gấu choàng lên vai Quetz làm anh hét toáng lên.
– Anh làm gì vậy?! – Quetz vẫy đuôi tung cái áo choàng ra.
– Mày bị sao vậy hả thằng ranh này?! – Yith cốc đầu Quetz khiến anh quái nhân đứng dậy.
– Tám trăm ba mươi bảy năm trước… – Quetz nhe nanh, gân nổi lên trên cổ và trán anh, từng hơi thở phì phèo vào mặt người kia. – Anh…đã bỏ mặt Jean…để cậu ấy bị bắt…
– Thằng bé tự chọn làm mồi nhử. – Yith đáp bằng giọng bình tĩnh.
– Trong kế hoạch đầy sơ hở của anh!- Quetz rít lên, cái lưỡi rắn thè ra đầy đe dọa.
– Một kế hoạch mà cả mày và thằng Jean đều đồng ý. – Yith đáp trả khiến Quetz cứng họng.
Quetz thở hồng hộc, cái đuôi dài rung lên đầy bực bội rồi ngồi xuống, quay lưng lại với Yith. Vai anh quái nhân run khi anh đưa tay lên che mặt, vuốt bấu vào trán và má anh làm máu chảy ra hòa với nước mắt. Phải, Jean bị bắt một phần cũng là lỗi của Quetz, anh đã quá tin tưởng tài chiến lược của Yith, không hề để ý đến các rủi ro. Chính anh đã tuân theo từng mệnh lệnh của Yith, không sai một li dù linh tính đã mách bảo rằng phải làm theo cách khác, tới khi bọn người máy đó bắt được Jean thì đã quá muộn. Cũng chính vì sai lầm đó, Quetz đã sống như một phế nhân suốt mấy trăm năm qua, chỉ có thể sử dụng thanh Lam Nguyệt, cũng không thể sử dụng khả năng phát điện.
– Thôi nào, anh xin lỗi. – Yith thở dài ngồi xuống cạnh Quetz, tay gã vỗ lên lưng anh quái nhân, cố an ủi người em trai này.
– Bỏ tôi ra… – Quetz lầm bầm, tay vẫn giữ trên mặt nhưng vuốt đã gỡ ra, các vết bấu đã biến mất hoàn toàn.
– Chà…khả năng tự hồi phục đã trở lại bình thường rồi nhỉ. – Yith nói, mắt nhìn xuống mặt Quetz.
– Không phải chuyện của anh. – Quetz chợt đứng dậy, tay cuộn cái máy tính và đống bộ phận vào tấm da rồi quấn nó lại. – Tôi phải về phòng đây, tụi nhỏ lo mất.
– À, khoan đã Quetzy. – Yith đứng dậy đi tới gần Quetz, dù gã cao hơn Jean một chút nhưng so với anh vẫn thấp hơn hẳn ba mươi phân.
– Làm ơn đừng gọi tôi bằng cái tên đó. – Anh quái nhân dừng lại và gầm gừ, anh quay mặt lại, đôi mắt đượm vẻ u sầu. – Có chuyện gì không?
– Anh sai rồi, cho anh xin lỗi… – Yith đưa tay lên gãi đầu, chợt gã chộp lấy hai vai Quetz và bước tới gần hơn với đôi môi chu ra khiến anh quái đớ người vì sốc. – …với một nụ hôn nồng thấm!
– Tha cho con đi cha nội! – Quetz đẩy gã kia ra, ngay lặp tức một chiếc cốc gỗ bay tới đập vào đầu Yith làm gã lảo đảo lùi lại. Quetz quay về hướng chiếc cốc vừa bay tới, anh có thể thấy lấp lánh chỗ cửa là đôi mắt tím đẫm nước mắt của cậu nhóc tóc trắng. – Thái Dương? – Anh cất tiếng hỏi.
Thái Dương không nói không rằng, hai chân chạy tới chỗ Quetz suýt chút nữa vấp vào nhau trước khi té nhào vào vòng tay anh. Mặt cậu nhóc đỏ ửng, một tay là cốc bia đáng lẽ dành cho anh chàng quái nhân nhưng đã cạn, hẳn là cậu lại uống nhầm. Quetz ôm chặt lấy cậu nhóc, tay xoa lên mái tóc trắng khi cậu gào khóc nức nở, tay ôm chặt lấy cổ anh. Anh mỉm cười và thở dài rồi từ từ ngồi xuống, để cậu nhóc ngồi vào lòng, hai chân cậu quắp chặt lấy hông anh còn mặt thì dụi vào vai và cổ anh. Từng tiếng nấc nghẹn làm bờ vai bé nhỏ run lên khiến lòng Quetz như quặng thắt lại, anh chưa từng để ý nhưng anh muốn thấy Thái Dương luôn mỉm cười hơn.
Quetz liếc nhìn qua khi anh nghe thấy tiếng Yith bước tới, tay gã đưa lên xoa cục u trên trán. Gã bước tới, mặt hầm hầm khi thấy Quetz trong vòng tay của một thằng nhãi lạ hoắc, trước giờ chưa từng có ai được Quetz ôm, thậm chí giữ chặt như vậy. Tại sao chứ? Tại sao người đã trông chừng Quetz gần suốt cả cuộc đời anh là Yith lại không được cậu quái nhân quan tâm như vậy?
– Tránh xa ra! – Thái Dương quay mặt về hướng Yith hét to. – Tránh xa Keto Ca của tôi ra!
– Quetz không phải là của mày! – Yith gào lên. – Mà mày vừa gọi nó là g…
– Yith Huynh. Xin đắc tội.
Chiếc bóng của anh ma cà rồng in lên khung cửa sổ, kính vỡ loảng xoảng trước cú đá của Jean khi anh bay vào. Áo khoác da bay lật phật, thuận theo đà lao và thế di chuyển của anh, cuồn cuộn như một cơn lốc chặn giữa Yith và cặp đôi sau anh. Gã người da đỏ chưa kịp hiểu Jean đang định làm gì, ngay lặp tức đã lãnh trọn cú đá thẳng vào mặt. Gã kêu lên và bay ra xa, lăn vòng vòng trên sàn, để lại những giọt máu vương vãi bắn ra từ mũi.
– Thằng phản bội! – Yith vừa nói vừa lấy một tay che mũi, tay còn lại luống cuống chống đỡ cả người của gã.
– Chà xin lỗi anh nhưng em sẽ không để hạnh phúc của bạn mình bị một tên lụy tình làm hỏng đâu. – Jean đáp xuống đất, môi nở một nụ cười thích thú. – Hai đứa! Tiễn khách!
Lợi và Mỹ Nguyệt chợt nhảy vào từ hai cửa sổ ở hai bên nóc nhà, tay lăm lăm hai cây gậy gỗ. Trước khi Yith kịp đưa tay lên chặn thì hai cây gậy đã đập thẳng vào mặt gã khiến gã ngã ngữa, ngay lặp tức cú đá trời giáng của Jean lao thẳng vào bụng khiến cả người gã gập lại.
– Gửi lời chào mọi người giùm em nhé Yith Huynh. – Jean mỉm cười, gân chân nổi gồ lên bên dưới ống quần da, dồn tất cả sức mạnh vào bàn chân của anh, tống Yith bay khỏi cửa sổ với một vụ nổ ra khỏi thị trấn.
Quetz lắc đầu chịu thua trước sự kiên quyết của Yith, gã đó rất thích anh dù Quetz chỉ coi gã như một người anh trai. Anh chợt nhận thấy đôi mắt của Thái Dương đang nhìn mình, hai viên ngọc tím đẫm nước mắt đầy lo lắng, như thể đang sợ rằng anh sẽ rời bỏ cậu. Anh quái nhân mỉm cười, một tay anh đặt tên đầu cậu nhóc tóc trắng, tay kia xoa xoa lưng cậu qua lớp áo ngủ mỏng. Thái Dương chợt khẽ kêu lên, lưng cong ra trước, ngực vào sát ngực Quetz, tay cậu nắm chặt lấy áo anh, cả cơ thể run lên nhè nhẹ.
– Sao vậy? – Anh quái nhân hỏi, đôi lông mày cau lại, tay thì vuốt ve mái tóc trắng như tuyết, được buộc thành chiếc đuôi ngựa nhỏ hơi vểnh lên.
– Keto Ca…
Tiếng gọi khe khẽ đó là lời cảnh báo duy nhất mà Quetz nhận được. Trước khi mắt anh kịp mở to ra, đôi tay gầy của Thái Dương đã quàng qua cổ anh, kéo cả người cậu bé lên. Và rồi, một ngọn lửa lan tỏa trong đầu anh quái nhân, thiêu cháy hết mọi suy nghĩ, buộc anh phải tập trung hoàn toàn vào cảm giác đó. Nó dịu dàng, trầm lắng mà cũng thật mãnh liệt, đồng thời cũng thật mãnh liệt, chứa đựng tất cả tình cảm của cậu bé dành cho Quetz.
Thái Dương lui lại, đôi môi hồng nhạt khép hờ phả ra từng hơi thở nóng, đôi mắt tím mơ màng nhìn anh quái nhân. Hai viên hổ phách đó như hai tấm gương, lấp lánh trong ánh trăng và phản chiếu hình ảnh của cậu bé, sự bối rối và hoảng hốt như sắp tuôn ra từ chúng. Đôi môi nhợt nhạt của Quetz cũng đang hé ra, tay anh run run chạm lên chúng, nơi môi của Thái Dương đã chạm lên, nơi cậu đã chia sẻ tình cảm của mình với anh.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!