– Quetz. Quetz. Này Quetz.
– Cái gì vậy? – Quetz bị cái giọng giống của anh đến khó chịu của Zteuq đánh thức, mở mắt ra là đã thấy đôi mắt màu xanh của gã làm anh khó chịu. Nhưng có gì đó khang khác ở gã này mà anh quái nhân không nghĩ ra được.
– Đang nghĩ rằng tôi hơi khác chứ gì? – Zteuq hỏi và cười khúc khích, gã hơi cúi xuống và chìa tay ra. – Mà đứng dậy cái đi, chúng ta có nhiều việc để nói lắm.
– Nói thì nói. – Quetz gầm gừ khó chịu rồi xoay người đứng dậy, anh nhìn quanh, không gian tối tăm như mọi khi đã nổi lên những đốm sáng xanh đỏ, điện tích chớp lên nổ lốp bốp giữa chúng. – Cái này…nghĩa là sao?
– Còn phải hỏi à? – Zteuq hỏi lại, gã nhìn bàn tay đang giật lên như màn hình bị nhiễu sóng. – Khi cậu bị biến thành phế nhân vào năm đó, khi cậu rời bỏ Yith, cậu đã kích hoạt tôi một cách vô thức, chương trình bảo trì và sửa chữa khẩn cấp. Cậu đã nhận ra rằng khả năng hồi phục vết thương của cậu đã trở nên chậm hơn, cùng với việc vài khả năng vẫn bị khóa.
– Ờ, thì sao? – Quetz nheo mắt hỏi.
– Các khả năng trước kia đang quay lại Quetz à. – Zteuq đáp. – Lượng thông tin và phụ tùng siêu nhỏ anh chàng Jean đó tiêm vào cậu đã giúp tôi sửa được chúng. Vẫn cần thời gian, nói là sửa chữa thực ra gọi là trùng tu thì đúng hơn. Với lại… – Zteuq chợt đưa tay lên gãi cằm. – …từ đây tới lúc trùng tu hoàn tất, tốc độ hồi phục thương tích của cậu cũng sẽ giảm, tôi cũng sẽ dần yếu đi cho tới khi ngừng hoạt động hẳn.
– Nếu chỉ có vậy thì sẽ ổn thôi. – Quetz nói rồi đưa tay lên gãi đầu. – Tơ của tôi, vẫn có thể dùng được.
Zteuq nhếch mắt nhíu mày như có vẻ thích thú lắm, gã chợt thở dài và ngồi xuống, trên môi là một nụ cười đầy ẩn ý.
– Vậy thì được rồi. – Gã đặt một tay lên trán như thể đang ngán ngẩm. – Thiệt tình, cậu là kẻ phũ phàng nhất mà tôi từng biết đấy Quetz Xolotl. Thôi, tạm biệt, có dịp sẽ gặp lại nữa, nhé?
Không gian xung quanh Quetz tối sầm lại, cơ thể anh trở nên nhẹ bỗng trong một giây rồi rơi xuống đập vào thứ gì đó. Anh quái nhân mở mắt ra, trần của phòng trọ đập vào mắt anh, cùng với đó là cảm giác thứ gì đó nằng nặng, mềm mềm mà âm ấm trên người. Anh nhìn xuống và mỉm cười khi thấy cậu nhóc tóc trắng đang nằm trên mình, cả cơ thể di chuyển bên dưới lớp áo mỏng theo từng nhịp thở. Trên hai chiếc giường kia, Lợi và Mỹ Nguyệt vẫn còn ngủ say, ánh sáng mờ mờ cho thấy rằng mặt trời chưa mọc lên hẳn. Quetz đưa tay lên nhìn những hình xăm, mỗi khi anh phát điện chúng lại sáng lên, nó sẽ mạnh hơn, nhưng Zteuq cũng sẽ yếu đi cho tới khi anh không còn được thấy bản mặt đó nữa.
– Anh không bằ…
Yith vừa thò đầu lên đã bị Quetz chộp lấy miệng, điện giật gã khiến gã vừa khụy xuống vừa cố gỡ tay anh quái nhân ra cho tới khi nằm bất động trên sàn. Anh chàng tóc trắng buông tay ra để Yith nằm thẳng cẳng, gã thật phiền phức, dù đã ăn trọn cú bộc cước của Jean nhưng vẫn lết về được. Rốt cuộc gã ngoan cố tới mức nào chứ? Quetz tự hỏi và nhẹ nhàng đặt Thái Dương xuống nhưng chỉ khiến cậu nhóc tỉnh dậy.
– Keto…Ca… – Thái Dương ngước lên, mái tóc trắng rũ xuống che đi đôi mắt tím ngái ngủ.
– À…chào buổi sáng, Thái Dương. – Quetz mỉm cười, tay chỉnh phần tóc rũ xuống của cậu nhóc.
– Chào…buổi sáng, Keto Ca. – Thái Dương mỉm cười rồi kéo cả người cậu lên, dụi mặt cậu vào cổ Quetz như đang làm nũng.
– Này, này, vẫn còn hơi say à? – Anh quái nhân mỉm cười, anh lăn sang một bên và đặt cậu nhóc nằm xuống giường.
– Ý anh là sao? – Thái Dương nhướng mày hỏi, hình như cậu không nhớ gì về chuyện tối hôm trước.
– À thì… – Quetz đưa tay gãi đầu, tự hỏi rằng liệu cậu nhóc có chịu nổi không hay sẽ thăng thiên vì ngượng. – Mà thôi, không có gì to tát đâu.
– Không có…gì…to tát? – Cái giọng leo lẻo đầy ức chế của Yith vang lên, bàn tay gã đập lên mép giường, kéo khuôn mặt cháy xém với đôi mắt như trợn ngược và hàm răng trắng nhe ra. – Nhãi con…mày…đã cướp…n…
– Anh ngậm mồm lại cho tụi nhỏ ngủ được không? – Quetz liếc mắt nhìn đầy đe dọa. – Ý kiến ý cò gì thì tôi với anh ra nói chuyện riêng, không dính dáng gì tới thằng bé.
Như thể bị bất ngờ bởi giọng đe dọa của anh quái nhân, Yith xụ mặt lui khỏi phòng nhưng vẫn quay lại lườm Thái Dương. Quetz thở dài rồi quay lại nhìn cậu nhóc đang cuộn mình đầy lo lắng và sợ sệt, anh dụi môi lên trán cậu nhóc làm cậu co rúm người vì ngượng trước khi nằm xuống và ôm cậu ngủ tiếp. Anh quái nhân mỉm cười khi tiếng gầm gừ ức chế của Yith vang lên, theo sau là tiếng đập tường khe khẽ. Anh ngáp dài, tay vỗ vỗ lên lưng Thái Dương trong khi cậu nhóc dụi đầu vào ngực anh, tay nắm lấy ngực áo anh rồi lại ngủ thiếp đi, quyết dùng cả ngày nghỉ này để bù thời gian đã mất.
***
– Thằng ôn con đó… – Yith đập tay xuống quầy khiến cả chiếc bàn run lên, gã túm lấy chiếc cốc gỗ đã cạn và nện mạnh xuống gào to: – Thêm nữa!
– Chậc chậc. – Tiếng tặc lưỡi đầy ngao ngán nhưng lại mang ý chế giễu của Jean vang lên, anh quái nhân ngồi xuống ghế cạnh gã Yith da ngăm, hai chân bắt chéo trong hết sức thư thái. Nhấc chiếc tẩu thuốc khỏi miệng, Jean thở khói trắng xóa và nói: – Yith à, nghe lời em bỏ đi, Quetz không bao giờ chịu đi với anh đâu.
– Mày biết gì mà nói hả thằng ma cà rồng chết giẫm?! – Yith gào lên, tay vớ lấy cốc bia vừa được đưa đến và nốc cạn. Gã nện cái cốc xuống bàn và quay qua Jean quát lớn: – Thằng nhãi con đó chắc hẳn đã dùng thủ thuật gì đó đã lấy lòng Quetzy! Tao không đầu hàng! Tao không phục!
– Ối giời ời Yith ơi là Yith. – Jean ngữa cổ đưa một tay lên che mặt, giọng anh đầy ngao ngán. – Anh mù quáng tới thế cơ à?
– Tao mù chỗ nào?! – Yith hỏi lớn, tay giữ chặt cốc bia lại được đổ đầy.
– Thiệt tình, không hiểu anh sử dụng trí óc siêu việt với thần giao cách cảm làm quái gì không biết? Thái Dương chả dùng bùa ngãi gì đâu. – Jean lắc đầu rồi đưa tẩu lên môi, mắt liếc sang nhìn Yith. – Anh không hiểu sao? Quetz và Thái Dương đã phải lòng nhau rồi, đó là tình cảm trong sáng thật sự chứ không phải thứ ham muốn bệnh hoạn như của anh đâu.
– Mày…! – Yith đứng bật dậy, gã thở hồng hộc, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống từ vầng trán cao kia.
– Chà…không cần xem trong đầu anh nghĩ gì thì em vẫn nắm thóp anh nhỉ? – Jean mỉm cười và đứng dậy, anh đút hai tay vào túi áo khoác da và mỉm cười. – Nào, nghe lời thằng đệ này, bỏ đi. Cống rãnh cứ đòi sóng sánh với đại dương, máng mương mà đòi tương đương thủy điện, cố quá thì chỉ thành quá cố thôi. – Anh quái nhân cười đểu rồi đặt vài đồng tiền lên quầy, anh bước từng bước chậm rãi khỏi cửa như thể đang khiêu khích Yith. – Chào nhé, em đi dạo đây.
Jean vừa bước ra ngoài liền nheo mắt lại, thậm chí vào những ngày cuối năm như thế này mặt trời vẫn chiếu sáng chói chang. Anh quái nhân thở dài rồi bước xuống con đường đất, tuyết đã tan hết, để lộ ra những bụi cỏ úa vàng và rêu phong bám trên đá. Jean nhìn quanh, người dân quanh đây vẫn chưa tài nào quen được với cảnh anh và Quetz, hai…“sinh vật” này, có thể đi long nhong ngoài đường giữa thanh thiên bạch nhật. Anh nhún vai đầy ngao ngán rồi đặt chiếc nón rộng vành lên đầu, hai chân tiếp tục bước một cách vô định dọc con đường vắng vẻ, đầu óc vẫn suy nghĩ về Yith và Quetz. Hai ngàn năm trước mà chỉ như mới hôm qua, cả ba người đã đụng độ nhau trong trận chiến đó, khi đó Yith đã chết mê chết mệt Quetz và liên tục nhừ đòn vì cái thói đeo bám của gã.
– Thiệt tình… – Jean gãi đầu. – Anh cứng đầu tới mức nào ch…
Cái mùi đắng nghét xộc vào mũi anh quái nhân khiến anh đưa tay lên che mặt, mắt anh cay xè ứa nước. Jean chạy về phía rìa thị trấn nơi cái mùi đó đang bốc lên nồng nặc, vừa đi anh vừa nghĩ thật lạ rằng mọi người trên đường dường như không để ý đến cái mùi đó, dù họ không có khứu giác như của Quetz và anh thì cũng phải ngửi thấy chứ! Anh quái nhân vừa chạy vừa lắc đầu nguầy nguậy, hiện giờ không thể phân tâm được, chính cái mùi đó đã vướng trên người Quetz khi cả hai mới gặp lại nhau, tuy rằng lúc đó nó không nồng nặc như bây giờ. Jean nghiến răng dụi mắt nhìn về phía bức tường gỗ bao quanh thị trấn cách ngôi nhà gần nhất tầm nửa cây số, trên đỉnh cứ cách tầm chục thước là lại có một chòi canh. Anh dừng sững lại khi vừa tới bên trong bóng của bức tường đó, người ở đây hình như cũng đã ngửi thấy cái mùi đó, họ quấn vải kín nửa khuôn mặt và ném cỏ thơm vào các đống lửa lớn, các xạ thủ thì đứng chờ đợi bên trên.
– Jon Đại hiệp! – Anh đội trưởng chạy tới, mắt ngấn nước vì mùi hôi đó. – Anh cũng ngửi thấy à?
– Ờ. Cái mùi đó… – Jean lầm bầm, anh đưa tay lên lau mắt và hỏi: – Có biết nó là gì không?
– Không, nhưng dù nó là gì thì bọn thú rừng có vẻ sợ nó. – Anh đội trưởng đáp, mắt chớp chớp vì cay. – Khốn thật, cứ đà này thì địch có tới chúng ta cũng chả đánh được.
– Cử người đi gọi Quetz tới đây, có lẽ cậu ta biết. – Jean nói rồi rút trong túi ra một chiếc khẩu trang đen với đường răng cưa đỏ chạy ngang ra, anh thở phào khi đeo nó lên, ít ra nó cũng giảm cái mùi đó một chút.
– Được, – Anh đội trưởng gật đầu. – giờ chúng ta nên.
– Đội trưởng! Có động!
Cả Jean và anh đội trưởng ngước lên khi một xạ thủ nói lớn từ chòi canh, cả hai leo lên đỉnh bức tường và nhìn vào khu rừng cách đó chừng một cây số, tiếng chim thú quen thuộc đã biến mất, chỉ còn sự im lặng chết chóc. Bên ngoài cũng đã có hàng chục chiến binh tay lăm lăm vũ khí, sẵn sàng chiến đấu, dù vậy Jean vẫn có thể thấy rõ chân họ đang run cầm cập vì sợ hãi. Anh quái nhân nheo mắt lại khi cơn gió nổi lên, cuốn một đám mây tạm thời che mất mặt trời, tay anh siết lại rồi lại mở ra đầy căng thẳng, nó đang đến.
Jean đã để ý thấy vài cây trong rừng ngã xuống về hướng thị trấn, tốc độ và cách của những cây đó ngã xuống quá nhanh và im lặng nếu là bị con gì đó húc. Chỉ có thể là thân cây đã bị ăn mòn từ gốc rồi ngã xuống, hoặc một bầy côn trùng tràn qua gặm nhấm tất cả. Dù nó là cái gì thì Jean biết chắc rằng súng đạn và tên sẽ không thể làm gì được nó, mắt anh như híp lại khi nhìn về phía khu rừng, nó đã đến gần lắm rồi. Anh quái nhân xoa xoa hai cổ tay, các hình săm sáng lên sắc đỏ tươi bên dưới lớp áo da, máu và nhiệt dồn về lòng bàn tay làm phía bên trong bao tay trở nên nóng và ẩm. Anh tặc lưỡi, anh đã không thể sử dụng sức mạnh thật sự của anh suốt bảy thế kỷ, anh không chắc anh có thể sử dụng nó một cách thành thạo như trước không.
Tiếng xào xạc vọng tới từ khu rừng làm các chiến binh khẽ kêu lên vì lo lắng, cảnh tượng họ đang thấy khiến vài người buông vũ khí bỏ chạy. Ở bìa rừng, vài cây thông và sồi lúc nãy còn xanh tốt đã úa vàng, cành lá quéo lại và rũ xuống, mùi mốc bốc lên nồng nặc, hòa vào cái mùi hôi thối khiến nhiều người nôn mửa. Từ trong bóng tối, cái bóng di chuyển như thể được làm từ hàng ngàn con sâu chạm vào các thân cây làm chúng héo úa. Những cánh tay đen sì như được làm những con sâu đen đẩy các thân cây chết xuống, kéo cả cơ thể to gấp đôi con khủng long ba sừng của Quetz như một mớ thịt lúc nhúc giòi với những con mắt và cái miệng rộng ra khỏi rừng cây. Con quái lết về phía thị trấn, cơ thể liên tục biến đổi, chân, mắt và miệng mọc ra rồi lại biến mất vào bên trong một núi giòi nhớp nháp đen sì, để lại phía sau một vệt đất thối rửa chết chóc.
– Tà thần đấy! Tấn công! – Anh đội trưởng hét ra mệnh lệnh.
– Khoan! – Jean đưa tay ra cản nhưng đã quá muộn.
Một loạt tên và đạn bay về phía con quái vật làm nó rít lên, các chi mọc ra khỏi cơ thể to tướng, cuộn lại rồi lại biến mất trong đám giòi đen to như những con rắn. Con quái vẫn tiến tới, một loạt đạn và tên nữa xé gió bay về phía nó, tiếng rít rợn người của nó lại vang lên, vọng âm dội khắp cánh rừng và khoảng trời. Như thể đã lãnh đủ, nó dừng lại, các chi, mắt và miệng biến mất, chỉ còn những con giòi đen lúc nhúc từ cơ thể bồ tượng của nó.
– Ch-chết rồi…à? – Anh đội trưởng chớp mắt, tay nắm chặt lấy lan can chòi canh.
– Nó chưa chết đâu. – Jean nói khẽ, mồ hôi chảy xuống trán anh khi anh nói: – Bảo người của cậu rút lui và bắn cho tới khi nào nó… N-này! Mấy người làm gì vậy!?
– Bọn tôi tới xem xem nó thế nào! – Một chiến binh cầm giáo và khiên quay lại đáp, những người khác đang thận trọng tiến tới gần con quái vật đang nằm im.
– Quay lại đi! Nguy hiểm lắm! – Jean gào lên cảnh báo nhưng đã quá trễ.
– Cái g… Uwah!
Đám chiến binh gào thét khi những cánh tay mọc ra từ đám giòi đen lúc nhúc, quấn quanh người họ làm da thịt họ thối rữa rồi nuốt sống họ vào cơ thể của nó. Jean nghiến răng keng két, tay siết chặt lan can gỗ làm nó nứt ra, vậy ra hàng trăm năm qua Quetz đã chiến đấu với những thứ như thế này, anh thật sự ghen tị với bạn mình. Anh quái nhân bước lên lan can và bắn đi như một viên đạn về phía con quái thú, tay nóng đến bốc khói. Con quái rú lên, các cánh tay hợp lại với nhau tạo thành một cái xúc tu cuồn cuộn những con giòi đen vươn tới chỗ Jean. Anh quái nhân mắt ứa nước vì mùi và hơi cay, lòng bàn tay bỗng nổ lốp bốp và sáng lên, anh thu tay lại chuẩn bị ra đòn tấn công.
– Đồ ngu!
Giọng của Quetz vang lên, những sợi cước óng ánh quấn quanh thân Jean kéo ngược lại khiến anh chỉ kịp vung tay về phía trước, giải phóng một vụ nổ kinh thiên thổi bay mọi thứ trong phạm vi gần mười thước. Jean bị xung chấn hất văng về phía bức tường gỗ, anh nhắm mắt lại đợi cú va chạm nhưng ngay lặp tức dừng lại giữa không trung rồi từ từ hạ xuống. Dây cước tuột khỏi người anh quái nhân và thu vào tay Quetz khi anh nhảy xuống, theo sau là Yith đang hạ cánh từ từ và đặt chân lên mặt đất.
– Xì, tà thần gì mà yếu xìu. – Jean chống nạnh ưỡn ngực ra và mỉm cười, mắt anh quắc lên trong ánh sáng mặt trời, dán chặt vào đám khói mà vụ nổ đã tạo ra.
– Con quái đó không dễ chết vậy đâu. – Quetz nói và bẻ ngón tay rôm rốp, điện tích chạy từ vai vào lòng bàn tay làm các hình xăm của anh sáng lên, thổi bay tay áo da của anh. – Nếu tôi không kéo cậu lại thì không khéo cậu mất luôn cả cánh tay ấy.
– Ghê gớm tới vậy sao? – Jean nhướng mày đầy nghi ngờ, anh quay về phía đám khói. – Mà chắc là nó chết rồi, nh…
– Nhảy.
Ám hiệu của Quetz làm cả ba nhảy né khi cánh tay dài phóng tới chỗ họ đang đứng, nó đập vào bức tường, đám giòi đen nhớp nháp lan ra, làm gỗ thối rữa và kéo con quái thú đang chạy như bay tới. Cơ thể bồ tượng đâm sầm vào các cột gỗ, giòi đen xâu xé các dây thừng cố định bức tường làm nó rung lắc rồi bung ra. Đứng bám lên một mảng tường cách đó chừng chục thước, Quetz nheo mắt, tới giờ thì mọi thứ vẫn tiến triển theo dự tính của anh. Anh nhìn qua bên kia, Jean đang đứng bên kia con quái, há hốc vì kinh hãi, nếu không thể tới gần thì sức mạnh của cả hai người sẽ không thể phát huy hết. Nhưng vẫn còn một cách, ngay khi con quái vật đẩy mảng tường xuống và bắt đầu tiến vào, Quetz hét lớn ra hiệu:
– Khai hỏa!
Sáu khẩu súng trên xe của Quetz bắn liên hoàn vào con quái thú khiến nó lùi lại, ba đứa nhóc bên trong reo hò rồi xả thêm một loạt đạn nữa khiến con quái phải tránh ra xa thêm. Lúc nãy trước khi leo lên tường, Quetz đã dặn cả đám thúc Pumba đi tới chỗ này để ba người kia nhử con quái kia qua.
– Jean! – Quetz gào lên gọi bạn mình.
– Hả?! – Anh chàng kia đáp, tay bốc khói sẵn sàng tấn công.
– Cậu vẫn dùng được chiêu Bộc Huyết Cầu chứ?! – Quetz hỏi, điện tích nổ lốp bốp trong tay anh.
– Vẫn được! – Jean đáp. – Cậu muốn cỡ bao nhiêu!?
– Chừng năm mươi li, bắn liên thanh! – Quetz gào lên. – Giữ khoảng cách với nó, tấn công liên hoàn cho tới khi nào thổi bay được lớp nhớt kia thì ta kết liễu nó.
– Vậy ra đó là kế hoạch của cậu à? – Mắt Jean mở to đầy kinh ngạc, một nụ cười nở lên trên môi anh khi anh nói: – Hiểu rồi. Chiến thôi bây!
– Lên! – Quetz đạp vào bức tường và búng đi ngay sau khi loạt đạn vừa kết thúc.
– Aye yo! – Jean gào lên, tay anh tạo ra vụ nổ đẩy anh vế phía trước. Các quả cầu máu bắt đầu phình lên trong lòng bàn tay anh, căng đầy với hóa chất không ổn định và dễ phát nổ.
– Tổng lực tấn công! – Quetz thắng lại khi đã cách bên hông con thú tầm hai mươi thước, anh co tay lại rồi dãn thẳng ra về phía nó, điện bắn vào con thú làm đám giòi nổ giật lên nổ lốp bốp.
Jean hạ cánh và vung tay ném những quả cầu máu về phía con thú đang bị điện giật, chúng phát nổ ngay khi bị tích điện, thổi bay đám giòi bằng lửa và xung chấn. Con quái thú gào lên, nó có vung các chi của mình nhưng không gian xung quanh nó như đã bị khóa bởi một bức tường vô hình. Hai anh quái nhân liên tục tấn công, một người dừng lại lấy hơi thì người kia dồn lực đánh, Quetz giờ mỗi lần tấn công chỉ dùng một tay, tay kia tích năng lượng cho đòn tiếp theo. Jean vung một cây roi máu dài năm thước đầy những quả bom, mỗi lần ngọn roi vung liền bắn ra hàng chục quả cầu phát nổ.
– Ngưng bắn đi hai đứa! – Yith gào lên, từng hơi thở mệt mỏi khiến mồ hôi nhỏ xuống đôi mắt lúc nãy phát ra ánh sáng đen giờ đã trở lại thành màu nâu như cũ.
– Nó…chết chưa? – Quetz vừa thở vừa nói, đòn tấn công liên hoàn lúc nãy đã ngốn hết toàn bộ điện năng anh đã tích tụ từ hôm qua. Anh quái nhân chống tay lên gối, mắt nhắm mắt mở nhìn cái đám khói đen xì bốc mùi khét lẹt kia.
– Tôi…nghĩ vậy… – Jean đáp, hai tay run lên vì nhức, anh cố nhấc chân về trước. – Tới gần thử xem…
– Không…Jean đừn… Argh…! – Yith vừa giơ một tay lên đã quặp vào đầu la hét, cả người gã bẻ gập ra sau như thể sắp gãy làm đôi, bọt mép sùi ra, mắt long lên sòng sọc, đảo qua đảo lại trong điên loạn.
– Yith Huynh! – Jean kêu lên, ngay lặp tức liền điếng người quay mặt tới chỗ làn khói.
Cánh tay đầy giòi của con quái bắn ra từ khói bụi khiến anh quái nhân chỉ kịp đưa tay phản đòn, một vụ nổ lớn bắn ra từ tay anh khiến cả cánh tay anh như sắp gãy tới nơi, thổi bay cánh tay giả kia nhưng cũng hất anh đập vào tường.
– Con khốn… – Quetz gầm gừ, cố gồng cơ tạo thêm điện tích nhưng cơ thể anh như muốn sụp xuống vì kiệt sức. – Ch-chết tiệt…
Anh quái nhân mở căng mắt khi nắm đấm giòi đen bắn tới, giữ bên trong chúng vài quả bom của Jean mà nó đã giữ được bằng cách nào đó. Quetz chỉ kịp quay người định chạy trước khi các quả bom phát nổ, thổi bay cả anh và đám giòi. Những con giòi biến thành một mớ nhầy nhụa văng lên sườn trái của anh quái, ăn mòn áo và da khiến anh vừa tiếp đất đã gào lên và quằn quại trong đau đớn. Mắt Quetz mở to rồi nhắm chặt lại, hai tay cố cào đất đắp lên vết thương đang cháy rát của mình, đúng như Zteuq nói, khả năng hồi phục vết thương của anh đã suy yếu. Anh cố lết đi, một chân cào vào đất, chân kia bất động, máu đen chảy ra từ vết rách sâu hoắm trên bắp đùi anh. Anh quái nhân nhìn quanh trong bất lực, răng nghiến chặt vì tức giận, tuyệt vọng và sợ hãi. Cả Yith và Jean đã bất tỉnh, đám chiến binh thì đã chết gần hết hoặc bỏ chạy, số người còn chiến đấu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
– Keto Ca! – Giọng đầy sợ hãi của Thái Dương vang lên, cậu nhóc chạy tới bên Quetz, quàng tay qua hai tay anh và cố kéo anh đi.
– Th-Thái Dương?! – Quetz thốt lên, anh vùng vẫy cố đẩy cậu bé ra. – Em làm gì vậy?! Chạy đi! Nguy hiểm lắm!
– Không! Em không bỏ anh đâu! – Thái Dương gào lên, vẫn tiếp tục kéo Quetz xa khỏi con quái thú đang chống trả loạt đạn của chiếc xe.
– Thằng ngốc này… – Quetz gầm gừ, tay đưa lên huýt sáo.
Một bóng đen bay vút qua bầu trời và hạ xuống, con chim ăn thịt Timon giương hai cánh ra, bên dưới lớp lông vũ trên chi trước của nó là một đôi cánh bằng da, sải cánh dài gần bằng cả chiều dài của nó. Con chim ăn thịt đập cánh quắp vào tay Quetz kéo anh lên, anh quái nhân quàng tay qua vai Thái Dương rồi nhảy lò cò ra xa. Tiếng nổ làm cả ba quay lại, con quái thú đã làm hỏng mất hai khẩu súng trên xe, cái chất sền sệt của bọn giòi đen kia ăn mòn nòng súng, làm tắc đạn và khiến khẩu súng phát nổ. Chợt con quái xoay người về phía Quetz, những cái chân như chân nhện phủ đầy giòi đen mọc ra, đẩy con thú về phía anh với tốc độ kinh hoàng.
– Thái Dương! Chạy đi! – Quetz hét lên rồi nắm chặt áo cậu nhóc quẳng ra xa, anh khụy xuống khi con quái chỉ còn cách anh vài thước.
– Keto Ca! – Thái Dương hét lớn trong tuyệt vọng khi con quái thú giương tay về phía Quetz.
Một mũi tên xé gió găm phập vào con mắt trái đỏ ngầu của con quái, làm nó rít lên trong đau đớn và cuộn người lại. Thái Dương và Timon chạy tới đỡ Quetz dậy và chạy tiếp khi anh đội trưởng phóng tới trên một con tuần lộc lông xám, tay lăm lăm cây trường cung. Con tuần lộc chạy sượt qua mặt con quái thú, ngay lặp tức hàng chục cánh tay mọc ra rồi hợp lại, tạo thành một cái xúc tu đen xì đuổi theo anh đội trưởng. Càng ngày càng nhiều giòi đen hợp vào cái xúc tu kia, để lộ hình dạng thật sự bên dưới của con quái thú.
Giòi đen vẫn tràn ra từ vô số lỗ thủng trên cơ thể nâu bồ tượng, chắc nịch cơ bắp của một con heo địa ngục lớn chưa từng thấy. Con quái to hơn cả con thằn lằn ba sừng Pumba, dựng trên bốn cái chân dài to gần bằng cột nhà, chạy dọc từ bờ vai gồ cao xuống gáy nó là một hàng lông gai tua tủa. Con heo há miệng ra rống lên, trong cái mõm dài và dày kia là những chiếc răng nhọn hoắc, bốn chiếc nanh dài như những mũi giáo sáng quắc trong ánh sáng, nhuộm đỏ máu cùng giòi đen. Khuôn mặt bèn bẹt của nó chi chít sẹo và những mũi tên gãy, một mắt đỏ lừ, giòi đen chảy ra như suối từ con mắt bị bắn kia. Một mũi tên nữa găm vào bên dưới xương gò má nhô ra của con quái, như chẳng hề hấn gì, nó lại bước từng bước tới chỗ Quetz một cách nặng nhọc, những con giòi chỉ còn bám một lớp mỏng trên lưng nó.
– Chạy. Chạy! – Quetz hét lớn, tay quàng qua cổ Thái Dương nhảy lò cò theo cậu nhóc, răng nghiến chặt cố nhịn cơn đau bỏng rát trên sườn và đùi anh. Chợt anh nhìn qua cậu nhóc tóc trắng, từ nãy giờ anh đã không để ý nhưng cậu đang cầm cây cung mà anh đã tìm được trên tàu. Không những cậu không bị điện giật, cây cung như đã tự điều chỉnh kích thước của nó cho vừa với vóc dáng nhỏ bé của cậu nhóc.
– Keto Đại hiệp! Coi chừng! – Anh đội trưởng gào lên cảnh báo, cánh tay phải của anh đang bốc khói do chất nhầy kia.
– Chết tiệt! – Quetz hét lên khi cái xúc tu kia đang chuyển hướng về phía họ. Anh quay qua Thái Dương: – Th…
Trước sự kinh ngạc của anh, cậu nhóc tóc trắng xoay người với một mũi tên trong tay, tay trái cầm cung, tay phải kéo căng dây cung hết cỡ rồi thả ra. Mũi tên vừa rời cung đã bốc cháy trong ngọn lửa tím, xé gió lao thẳng vào con heo địa ngục, găm phập vào trán nó. Tiếng rống thảm thiết của con quái vang vọng khắp cả vùng, cái xúc tu khổng lồ kia đổ xuống, quằn quại một lúc rồi rã ra thành một vũng nhớt chỉ cách Quetz vài thước. Con quái trư đứng như trời trồng, máu và giòi đen chảy ra từ cơ thể nó, chúng quằn quại một hồi rồi từ từ phân hủy, biến thành một vũng máu đen bốc mùi xú uế bên dưới con heo khổng lồ.
Quetz rúm người khi cơn đau bên sườn anh lại trở nên rõ rệt, máu đen chảy ra từ vết thương, bốc khói nồng nặc. Anh quái nhân thở hổn hển khi Thái Dương ngồi thụp xuống liền ngay lặp tức che miệng, mắt cậu ứa nước, cả cơ thể cậu run lên với từng cú co giật. Cậu nhóc tóc trắng nghiến chặt răng, tay đào đất đặt lên vết thương của Quetz khi anh đội trưởng ngã khỏi con tuần lộc ngay bên cạnh họ. Anh chàng hết nhìn Quetz rồi lại nhìn con heo, nó nghiêng qua một bên rồi ngã gục xuống, tứ chi cứng đờ, trên người chỉ còn vài con giòi đen quằn quại yếu ớt.
– Nó bị hạ rồi! – Một chiến binh hét lớn.
– Mau gọi bà pháp sư! – Một người khác ra lệnh khi những người khác chạy tới chỗ những người bị thương.
– Thái Dương! – Lợi phóng tới ôm chầm lấy bạn mình khiến cả hai ngã lăn ra. – Thằng đần này! Cậu nghĩ gì vậy hả?!
– L-Lôi! Buông mình ra! – Thái Dương vùng vẫy cố thoát khỏi tay bạn mình, miệng lắp bắp còn tay chỉ vào Quetz đang nằm co ro. – K-Keto Ca!
– Anh…không s…! – Quetz chợt ho sặc ra máu khiến cả ba đứa nhóc điếng người.
– Anh đừng cố nói nữa. – Mỹ Nguyệt quỳ xuống, mắt nhìn vết thương trên sườn anh. Cô che mặt lầm bầm: – Kinh khủng quá…
– Đừng động vào. – Anh đội trưởng nói lớn với mọi người xung quanh, mắt nhìn tới chỗ Quetz. – Không phải vết thương tầm thường đâu.
– Mọi người tránh ra nào! – Bà pháp sư nói lớn từ sau lưng một chiến binh cưỡi ngựa, trong tay bà là một bình nước lớn.
Bà lão xuống ngựa, dù có vẻ đã hơn sáu mươi nhưng những bước đi vẫn còn nhanh nhẹn, bùa ngãi chai lọ vắt vẻo trên chiếc áo choàng da hổ gõ vào nhau kêu lạch cạch. Bà mở nắp bình, đổ một mạch gần phân nửa vào tay phải anh đội trưởng làm khói trắng bốc nghi ngút trước khi tiến tới chỗ Quetz và đổ phần còn lại lên vết thương của anh. Xong việc, bà lão quay về phía con heo khổng lồ đang thoi thóp, bà bước tới trước mặt nó, tay chắp vào nhau khấn vái.
– Hỡi vị thần vô danh, ta xin dập đầu tạ lỗi với ngài. – Bà lầm bầm, những người phía sau cũng quỳ xuống tỏ vẻ thành kính, thậm chí Thái Dương, Lợi và Mỹ Nguyệt cũng chắp tay lại cầu nguyện. – Miếu thờ sẽ được dựng lên nơi ngài đã ngã xuống, xin hãy tha thứ cho chúng tôi. Xin cho chúng tôi được bình yên.
Con quái thở khò khè, mép nó di chuyển một chút làm một giọng nói ồm ồm, khản đặc vang lên đầy đe dọa:
– Con người kinh tởm…các ngươi sẽ nếm trãi nỗi đau và sự giận dữ của ta…
Con quái trư vừa dứt lời, thịt của nó đã rã ra, khói xám bốc lên nghi ngút, chỉ để lại bộ xương trắng hếu dính đầy máu.
***
Quetz bước từng bước nhẹ nhàng khỏi cầu thang, chiếc áo choàng da quét lên nền gỗ phủ thảm nhung không gây bất kỳ tiếng động nào. Tâm trạng anh thấp thỏm lo âu từ sáng tới giờ, đặc biệt là khi anh thấy đôi mắt của lão quái dị long Mufasa ở bìa rừng, càng lo khi lần lượt Jean rồi Yith rời đi mà không nói câu nào. Anh quái nhân lắc đầu, cố bước nhẹ hết sức có thể xuống lầu, tránh làm hỏng sự im lặng của buổi đêm. Quán rượu đêm nào cũng có khách giờ vắng lặng, sau sự kiện lúc sáng, cả thị trấn như bị nhấn chìm trong hoảng sợ và hoang tưởng. Chỉ mới vài giờ thôi mà đám tà đạo đã mạnh miệng phán những câu vô căn cứ, làm mọi người lo lắng thái quá, đem tiền và của cải đổi lấy những lá bùa vô dụng. Đám trộm cắp cũng nhân cơ hội này hành động, làm lính gác chật vật chạy muốn hụt hơi.
Trước tình hình đó, đội trưởng đội cảnh vệ đáng lẽ ra phải làm việc hết sức, nhưng Quetz lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy anh đội trưởng Ngân Thứ đang ngồi trước quầy nước trong quán. Anh quái nhân nhìn quanh rồi gãi đầu đầy khó hiểu, chân bước cà nhắc tới chỗ anh đội trưởng và ngồi xuống cạnh đó ngó qua. Mặt Ngân Thứ đăm chiêu hơn mọi khi, cánh tay phải quấn băng đặt lên chân, tay trái gõ từng nhịp lên mặt bàn.
– Nếu anh định hỏi sao tôi không đi tuần thì tôi xin nghỉ rồi. – Ngân Thứ chợt nói.
– Sao vậy? – Quetz hỏi, mắt anh nheo lại đầy nghi ngờ.
– Bà pháp sư của tộc tôi bảo rằng con heo đó hóa tà thần là do thứ này. – Anh cựu đội trưởng nhấc bàn tay trái lên, bên dưới là một cái vỏ thép hình cầu đã bị nứt thành một lỗ lớn. – Thứ này được tìm thấy sâu trong xác nó, kim loại bắn thủng xương, làm cháy thịt, nó đã chịu đau đớn vô cùng. Nhưng cái gì đã biến nó thành ra như thế? – Ngân Thứ đưa tay lên gãi cằm.
– Jean… – Quetz lầm bầm, cái mùi của quả cầu này anh đã ngửi thấy phảng phất trên người Jean.
– Còn cả việc này nữa. – Anh đội trưởng đưa tay phải lên định tháo băng ra.
– Không cần đâu. – Quetz nói và đặt tay lên bàn. – Tôi biết vết thương đó, nó sẽ ăn sâu vào xương tủy rồi giết chết cậu.
– Sao anh biết? – Mắt Ngân Thứ mở to.
– Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị thương thế này. – Quetz đáp, ngón tay gõ gõ lên bàn gỗ. – Một vài…người bạn đã đưa tôi tới khu rừng Calisna.
– Thần Lâm Calisna ấy hả? – Ngân Thứ há hốc mồm. – Tôi không ngờ thật đấy…
– Ờ. – Quetz đáp và đứng dậy khi tiếng bước chân khẽ vang lên từ phía trước. – Tôi phải đi đây.
– Thế còn lũ nhóc thì sao? – Ngân Thứ hỏi nhỏ. – Tôi không thể chăm sóc chúng được đâu, anh vẫn nợ tiền tôi sáu năm trước vì vụ này đấy.
– Chúng…sẽ an toàn hơn ở đây. – Quetz ngần ngừ đáp và bước từng bước cà nhắc ra cửa, anh chợt quay lại nói: – Nếu tôi là cậu tôi sẽ rời khỏi đây, cái mùi đó trên chúng ta sẽ nhử những thứ…không đẹp đẽ lắm tới đây, mà sẽ mất nhiều tháng mới chết được.
– Tôi nên đi về đâu? – Anh đội trưởng hỏi, các ngón tay đan vào nhau một cách lo lắng.
– Đi đâu cũng được. – Quetz đáp rồi bước ra bên ngoài.
Anh quái nhân chống thanh kiếm xanh trong vỏ xuống, bước từng bước ra chỗ con thằn lằn ba sừng Pumba đang đợi, đậu trên sừng nó là con rồng Timon. Quetz đưa tay xoa đầu cả hai rồi nhìn lên chiếc xe, sáu khẩu súng bên trái thì hai khẩu đã hỏng hoàn toàn, hai khẩu đã bị trục trặc. Anh thở dài rồi gãi đầu, số tiền anh có đã để lại cho ba đứa nhóc một nửa, số còn lại không biết có đủ mua vật liệu không. Quetz lắc đầu, chuyện đó anh sẽ tính sau, bây giờ anh phải đi tìm hai người bọn họ. Anh leo lên lưng con thằn lằn ba sừng một cách khó khăn bằng một chân, tuy Yith đã giúp đẩy nhanh quá trình trị thương, chân trái anh vẫn còn quá yếu.
Cả thị trấn im lặng một cách kỳ lạ, trừ tiếng khóc đau thương vọng lại của người nhà những người đã bỏ mạng dưới nanh vuốt con quái kia. Thậm chí những người lính canh cũng trở nên buồn bã đến vô hồn khi Quetz đi ngang qua, khăn tang quấn quanh đầu và treo trên vũ khí của họ, phất phơ trong cơn gió đêm một cách ảm đạm. Anh quái nhân gật đầu với một anh lính trước khi bước khỏi cổng, ánh lửa từ từ tuột lại đằng sau, chỉ còn trăng và sao mờ mờ chiếu sáng con đường của anh.
– Anh đến muộn. – Giọng ồm ồm vang lên từ sau một mô đất.
– Tôi đã phải làm một số việc. – Quetz nói, mặt quay qua nhìn con quái dị long lông trắng như Mufasa nhưng nhỏ hơn hẳn. Anh khẽ cúi đầu chào và hỏi: – Lâu rồi không gặp, Simba.
– Ừm. – Con khủng long khẽ gật đầu, lông gai khua vào nhau tạo nên tiếng lạch cạch khe khẽ. Chợt nó nhìn về phía bộ xương của con heo địa ngục đang phơi mình trong đêm, phía trước là một đống lửa tàn với vài cây cột dán đầy bùa ngãi.
– Cậu biết kẻ đó à? – Quetz nhìn về phía bộ xương hỏi.
– Ukth. – Con khủng long đáp rồi quay đầu tiến vào rừng. – Đi thôi.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
– Quetz. Quetz. Này Quetz.
– Cái gì vậy? – Quetz bị cái giọng giống của anh đến khó chịu của Zteuq đánh thức, mở mắt ra là đã thấy đôi mắt màu xanh của gã làm anh khó chịu. Nhưng có gì đó khang khác ở gã này mà anh quái nhân không nghĩ ra được.
– Đang nghĩ rằng tôi hơi khác chứ gì? – Zteuq hỏi và cười khúc khích, gã hơi cúi xuống và chìa tay ra. – Mà đứng dậy cái đi, chúng ta có nhiều việc để nói lắm.
– Nói thì nói. – Quetz gầm gừ khó chịu rồi xoay người đứng dậy, anh nhìn quanh, không gian tối tăm như mọi khi đã nổi lên những đốm sáng xanh đỏ, điện tích chớp lên nổ lốp bốp giữa chúng. – Cái này…nghĩa là sao?
– Còn phải hỏi à? – Zteuq hỏi lại, gã nhìn bàn tay đang giật lên như màn hình bị nhiễu sóng. – Khi cậu bị biến thành phế nhân vào năm đó, khi cậu rời bỏ Yith, cậu đã kích hoạt tôi một cách vô thức, chương trình bảo trì và sửa chữa khẩn cấp. Cậu đã nhận ra rằng khả năng hồi phục vết thương của cậu đã trở nên chậm hơn, cùng với việc vài khả năng vẫn bị khóa.
– Ờ, thì sao? – Quetz nheo mắt hỏi.
– Các khả năng trước kia đang quay lại Quetz à. – Zteuq đáp. – Lượng thông tin và phụ tùng siêu nhỏ anh chàng Jean đó tiêm vào cậu đã giúp tôi sửa được chúng. Vẫn cần thời gian, nói là sửa chữa thực ra gọi là trùng tu thì đúng hơn. Với lại… – Zteuq chợt đưa tay lên gãi cằm. – …từ đây tới lúc trùng tu hoàn tất, tốc độ hồi phục thương tích của cậu cũng sẽ giảm, tôi cũng sẽ dần yếu đi cho tới khi ngừng hoạt động hẳn.
– Nếu chỉ có vậy thì sẽ ổn thôi. – Quetz nói rồi đưa tay lên gãi đầu. – Tơ của tôi, vẫn có thể dùng được.
Zteuq nhếch mắt nhíu mày như có vẻ thích thú lắm, gã chợt thở dài và ngồi xuống, trên môi là một nụ cười đầy ẩn ý.
– Vậy thì được rồi. – Gã đặt một tay lên trán như thể đang ngán ngẩm. – Thiệt tình, cậu là kẻ phũ phàng nhất mà tôi từng biết đấy Quetz Xolotl. Thôi, tạm biệt, có dịp sẽ gặp lại nữa, nhé?
Không gian xung quanh Quetz tối sầm lại, cơ thể anh trở nên nhẹ bỗng trong một giây rồi rơi xuống đập vào thứ gì đó. Anh quái nhân mở mắt ra, trần của phòng trọ đập vào mắt anh, cùng với đó là cảm giác thứ gì đó nằng nặng, mềm mềm mà âm ấm trên người. Anh nhìn xuống và mỉm cười khi thấy cậu nhóc tóc trắng đang nằm trên mình, cả cơ thể di chuyển bên dưới lớp áo mỏng theo từng nhịp thở. Trên hai chiếc giường kia, Lợi và Mỹ Nguyệt vẫn còn ngủ say, ánh sáng mờ mờ cho thấy rằng mặt trời chưa mọc lên hẳn. Quetz đưa tay lên nhìn những hình xăm, mỗi khi anh phát điện chúng lại sáng lên, nó sẽ mạnh hơn, nhưng Zteuq cũng sẽ yếu đi cho tới khi anh không còn được thấy bản mặt đó nữa.
– Anh không bằ…
Yith vừa thò đầu lên đã bị Quetz chộp lấy miệng, điện giật gã khiến gã vừa khụy xuống vừa cố gỡ tay anh quái nhân ra cho tới khi nằm bất động trên sàn. Anh chàng tóc trắng buông tay ra để Yith nằm thẳng cẳng, gã thật phiền phức, dù đã ăn trọn cú bộc cước của Jean nhưng vẫn lết về được. Rốt cuộc gã ngoan cố tới mức nào chứ? Quetz tự hỏi và nhẹ nhàng đặt Thái Dương xuống nhưng chỉ khiến cậu nhóc tỉnh dậy.
– Keto…Ca… – Thái Dương ngước lên, mái tóc trắng rũ xuống che đi đôi mắt tím ngái ngủ.
– À…chào buổi sáng, Thái Dương. – Quetz mỉm cười, tay chỉnh phần tóc rũ xuống của cậu nhóc.
– Chào…buổi sáng, Keto Ca. – Thái Dương mỉm cười rồi kéo cả người cậu lên, dụi mặt cậu vào cổ Quetz như đang làm nũng.
– Này, này, vẫn còn hơi say à? – Anh quái nhân mỉm cười, anh lăn sang một bên và đặt cậu nhóc nằm xuống giường.
– Ý anh là sao? – Thái Dương nhướng mày hỏi, hình như cậu không nhớ gì về chuyện tối hôm trước.
– À thì… – Quetz đưa tay gãi đầu, tự hỏi rằng liệu cậu nhóc có chịu nổi không hay sẽ thăng thiên vì ngượng. – Mà thôi, không có gì to tát đâu.
– Không có…gì…to tát? – Cái giọng leo lẻo đầy ức chế của Yith vang lên, bàn tay gã đập lên mép giường, kéo khuôn mặt cháy xém với đôi mắt như trợn ngược và hàm răng trắng nhe ra. – Nhãi con…mày…đã cướp…n…
– Anh ngậm mồm lại cho tụi nhỏ ngủ được không? – Quetz liếc mắt nhìn đầy đe dọa. – Ý kiến ý cò gì thì tôi với anh ra nói chuyện riêng, không dính dáng gì tới thằng bé.
Như thể bị bất ngờ bởi giọng đe dọa của anh quái nhân, Yith xụ mặt lui khỏi phòng nhưng vẫn quay lại lườm Thái Dương. Quetz thở dài rồi quay lại nhìn cậu nhóc đang cuộn mình đầy lo lắng và sợ sệt, anh dụi môi lên trán cậu nhóc làm cậu co rúm người vì ngượng trước khi nằm xuống và ôm cậu ngủ tiếp. Anh quái nhân mỉm cười khi tiếng gầm gừ ức chế của Yith vang lên, theo sau là tiếng đập tường khe khẽ. Anh ngáp dài, tay vỗ vỗ lên lưng Thái Dương trong khi cậu nhóc dụi đầu vào ngực anh, tay nắm lấy ngực áo anh rồi lại ngủ thiếp đi, quyết dùng cả ngày nghỉ này để bù thời gian đã mất.
***
– Thằng ôn con đó… – Yith đập tay xuống quầy khiến cả chiếc bàn run lên, gã túm lấy chiếc cốc gỗ đã cạn và nện mạnh xuống gào to: – Thêm nữa!
– Chậc chậc. – Tiếng tặc lưỡi đầy ngao ngán nhưng lại mang ý chế giễu của Jean vang lên, anh quái nhân ngồi xuống ghế cạnh gã Yith da ngăm, hai chân bắt chéo trong hết sức thư thái. Nhấc chiếc tẩu thuốc khỏi miệng, Jean thở khói trắng xóa và nói: – Yith à, nghe lời em bỏ đi, Quetz không bao giờ chịu đi với anh đâu.
– Mày biết gì mà nói hả thằng ma cà rồng chết giẫm?! – Yith gào lên, tay vớ lấy cốc bia vừa được đưa đến và nốc cạn. Gã nện cái cốc xuống bàn và quay qua Jean quát lớn: – Thằng nhãi con đó chắc hẳn đã dùng thủ thuật gì đó đã lấy lòng Quetzy! Tao không đầu hàng! Tao không phục!
– Ối giời ời Yith ơi là Yith. – Jean ngữa cổ đưa một tay lên che mặt, giọng anh đầy ngao ngán. – Anh mù quáng tới thế cơ à?
– Tao mù chỗ nào?! – Yith hỏi lớn, tay giữ chặt cốc bia lại được đổ đầy.
– Thiệt tình, không hiểu anh sử dụng trí óc siêu việt với thần giao cách cảm làm quái gì không biết? Thái Dương chả dùng bùa ngãi gì đâu. – Jean lắc đầu rồi đưa tẩu lên môi, mắt liếc sang nhìn Yith. – Anh không hiểu sao? Quetz và Thái Dương đã phải lòng nhau rồi, đó là tình cảm trong sáng thật sự chứ không phải thứ ham muốn bệnh hoạn như của anh đâu.
– Mày…! – Yith đứng bật dậy, gã thở hồng hộc, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống từ vầng trán cao kia.
– Chà…không cần xem trong đầu anh nghĩ gì thì em vẫn nắm thóp anh nhỉ? – Jean mỉm cười và đứng dậy, anh đút hai tay vào túi áo khoác da và mỉm cười. – Nào, nghe lời thằng đệ này, bỏ đi. Cống rãnh cứ đòi sóng sánh với đại dương, máng mương mà đòi tương đương thủy điện, cố quá thì chỉ thành quá cố thôi. – Anh quái nhân cười đểu rồi đặt vài đồng tiền lên quầy, anh bước từng bước chậm rãi khỏi cửa như thể đang khiêu khích Yith. – Chào nhé, em đi dạo đây.
Jean vừa bước ra ngoài liền nheo mắt lại, thậm chí vào những ngày cuối năm như thế này mặt trời vẫn chiếu sáng chói chang. Anh quái nhân thở dài rồi bước xuống con đường đất, tuyết đã tan hết, để lộ ra những bụi cỏ úa vàng và rêu phong bám trên đá. Jean nhìn quanh, người dân quanh đây vẫn chưa tài nào quen được với cảnh anh và Quetz, hai…“sinh vật” này, có thể đi long nhong ngoài đường giữa thanh thiên bạch nhật. Anh nhún vai đầy ngao ngán rồi đặt chiếc nón rộng vành lên đầu, hai chân tiếp tục bước một cách vô định dọc con đường vắng vẻ, đầu óc vẫn suy nghĩ về Yith và Quetz. Hai ngàn năm trước mà chỉ như mới hôm qua, cả ba người đã đụng độ nhau trong trận chiến đó, khi đó Yith đã chết mê chết mệt Quetz và liên tục nhừ đòn vì cái thói đeo bám của gã.
– Thiệt tình… – Jean gãi đầu. – Anh cứng đầu tới mức nào ch…
Cái mùi đắng nghét xộc vào mũi anh quái nhân khiến anh đưa tay lên che mặt, mắt anh cay xè ứa nước. Jean chạy về phía rìa thị trấn nơi cái mùi đó đang bốc lên nồng nặc, vừa đi anh vừa nghĩ thật lạ rằng mọi người trên đường dường như không để ý đến cái mùi đó, dù họ không có khứu giác như của Quetz và anh thì cũng phải ngửi thấy chứ! Anh quái nhân vừa chạy vừa lắc đầu nguầy nguậy, hiện giờ không thể phân tâm được, chính cái mùi đó đã vướng trên người Quetz khi cả hai mới gặp lại nhau, tuy rằng lúc đó nó không nồng nặc như bây giờ. Jean nghiến răng dụi mắt nhìn về phía bức tường gỗ bao quanh thị trấn cách ngôi nhà gần nhất tầm nửa cây số, trên đỉnh cứ cách tầm chục thước là lại có một chòi canh. Anh dừng sững lại khi vừa tới bên trong bóng của bức tường đó, người ở đây hình như cũng đã ngửi thấy cái mùi đó, họ quấn vải kín nửa khuôn mặt và ném cỏ thơm vào các đống lửa lớn, các xạ thủ thì đứng chờ đợi bên trên.
– Jon Đại hiệp! – Anh đội trưởng chạy tới, mắt ngấn nước vì mùi hôi đó. – Anh cũng ngửi thấy à?
– Ờ. Cái mùi đó… – Jean lầm bầm, anh đưa tay lên lau mắt và hỏi: – Có biết nó là gì không?
– Không, nhưng dù nó là gì thì bọn thú rừng có vẻ sợ nó. – Anh đội trưởng đáp, mắt chớp chớp vì cay. – Khốn thật, cứ đà này thì địch có tới chúng ta cũng chả đánh được.
– Cử người đi gọi Quetz tới đây, có lẽ cậu ta biết. – Jean nói rồi rút trong túi ra một chiếc khẩu trang đen với đường răng cưa đỏ chạy ngang ra, anh thở phào khi đeo nó lên, ít ra nó cũng giảm cái mùi đó một chút.
– Được, – Anh đội trưởng gật đầu. – giờ chúng ta nên.
– Đội trưởng! Có động!
Cả Jean và anh đội trưởng ngước lên khi một xạ thủ nói lớn từ chòi canh, cả hai leo lên đỉnh bức tường và nhìn vào khu rừng cách đó chừng một cây số, tiếng chim thú quen thuộc đã biến mất, chỉ còn sự im lặng chết chóc. Bên ngoài cũng đã có hàng chục chiến binh tay lăm lăm vũ khí, sẵn sàng chiến đấu, dù vậy Jean vẫn có thể thấy rõ chân họ đang run cầm cập vì sợ hãi. Anh quái nhân nheo mắt lại khi cơn gió nổi lên, cuốn một đám mây tạm thời che mất mặt trời, tay anh siết lại rồi lại mở ra đầy căng thẳng, nó đang đến.
Jean đã để ý thấy vài cây trong rừng ngã xuống về hướng thị trấn, tốc độ và cách của những cây đó ngã xuống quá nhanh và im lặng nếu là bị con gì đó húc. Chỉ có thể là thân cây đã bị ăn mòn từ gốc rồi ngã xuống, hoặc một bầy côn trùng tràn qua gặm nhấm tất cả. Dù nó là cái gì thì Jean biết chắc rằng súng đạn và tên sẽ không thể làm gì được nó, mắt anh như híp lại khi nhìn về phía khu rừng, nó đã đến gần lắm rồi. Anh quái nhân xoa xoa hai cổ tay, các hình săm sáng lên sắc đỏ tươi bên dưới lớp áo da, máu và nhiệt dồn về lòng bàn tay làm phía bên trong bao tay trở nên nóng và ẩm. Anh tặc lưỡi, anh đã không thể sử dụng sức mạnh thật sự của anh suốt bảy thế kỷ, anh không chắc anh có thể sử dụng nó một cách thành thạo như trước không.
Tiếng xào xạc vọng tới từ khu rừng làm các chiến binh khẽ kêu lên vì lo lắng, cảnh tượng họ đang thấy khiến vài người buông vũ khí bỏ chạy. Ở bìa rừng, vài cây thông và sồi lúc nãy còn xanh tốt đã úa vàng, cành lá quéo lại và rũ xuống, mùi mốc bốc lên nồng nặc, hòa vào cái mùi hôi thối khiến nhiều người nôn mửa. Từ trong bóng tối, cái bóng di chuyển như thể được làm từ hàng ngàn con sâu chạm vào các thân cây làm chúng héo úa. Những cánh tay đen sì như được làm những con sâu đen đẩy các thân cây chết xuống, kéo cả cơ thể to gấp đôi con khủng long ba sừng của Quetz như một mớ thịt lúc nhúc giòi với những con mắt và cái miệng rộng ra khỏi rừng cây. Con quái lết về phía thị trấn, cơ thể liên tục biến đổi, chân, mắt và miệng mọc ra rồi lại biến mất vào bên trong một núi giòi nhớp nháp đen sì, để lại phía sau một vệt đất thối rửa chết chóc.
– Tà thần đấy! Tấn công! – Anh đội trưởng hét ra mệnh lệnh.
– Khoan! – Jean đưa tay ra cản nhưng đã quá muộn.
Một loạt tên và đạn bay về phía con quái vật làm nó rít lên, các chi mọc ra khỏi cơ thể to tướng, cuộn lại rồi lại biến mất trong đám giòi đen to như những con rắn. Con quái vẫn tiến tới, một loạt đạn và tên nữa xé gió bay về phía nó, tiếng rít rợn người của nó lại vang lên, vọng âm dội khắp cánh rừng và khoảng trời. Như thể đã lãnh đủ, nó dừng lại, các chi, mắt và miệng biến mất, chỉ còn những con giòi đen lúc nhúc từ cơ thể bồ tượng của nó.
– Ch-chết rồi…à? – Anh đội trưởng chớp mắt, tay nắm chặt lấy lan can chòi canh.
– Nó chưa chết đâu. – Jean nói khẽ, mồ hôi chảy xuống trán anh khi anh nói: – Bảo người của cậu rút lui và bắn cho tới khi nào nó… N-này! Mấy người làm gì vậy!?
– Bọn tôi tới xem xem nó thế nào! – Một chiến binh cầm giáo và khiên quay lại đáp, những người khác đang thận trọng tiến tới gần con quái vật đang nằm im.
– Quay lại đi! Nguy hiểm lắm! – Jean gào lên cảnh báo nhưng đã quá trễ.
– Cái g… Uwah!
Đám chiến binh gào thét khi những cánh tay mọc ra từ đám giòi đen lúc nhúc, quấn quanh người họ làm da thịt họ thối rữa rồi nuốt sống họ vào cơ thể của nó. Jean nghiến răng keng két, tay siết chặt lan can gỗ làm nó nứt ra, vậy ra hàng trăm năm qua Quetz đã chiến đấu với những thứ như thế này, anh thật sự ghen tị với bạn mình. Anh quái nhân bước lên lan can và bắn đi như một viên đạn về phía con quái thú, tay nóng đến bốc khói. Con quái rú lên, các cánh tay hợp lại với nhau tạo thành một cái xúc tu cuồn cuộn những con giòi đen vươn tới chỗ Jean. Anh quái nhân mắt ứa nước vì mùi và hơi cay, lòng bàn tay bỗng nổ lốp bốp và sáng lên, anh thu tay lại chuẩn bị ra đòn tấn công.
– Đồ ngu!
Giọng của Quetz vang lên, những sợi cước óng ánh quấn quanh thân Jean kéo ngược lại khiến anh chỉ kịp vung tay về phía trước, giải phóng một vụ nổ kinh thiên thổi bay mọi thứ trong phạm vi gần mười thước. Jean bị xung chấn hất văng về phía bức tường gỗ, anh nhắm mắt lại đợi cú va chạm nhưng ngay lặp tức dừng lại giữa không trung rồi từ từ hạ xuống. Dây cước tuột khỏi người anh quái nhân và thu vào tay Quetz khi anh nhảy xuống, theo sau là Yith đang hạ cánh từ từ và đặt chân lên mặt đất.
– Xì, tà thần gì mà yếu xìu. – Jean chống nạnh ưỡn ngực ra và mỉm cười, mắt anh quắc lên trong ánh sáng mặt trời, dán chặt vào đám khói mà vụ nổ đã tạo ra.
– Con quái đó không dễ chết vậy đâu. – Quetz nói và bẻ ngón tay rôm rốp, điện tích chạy từ vai vào lòng bàn tay làm các hình xăm của anh sáng lên, thổi bay tay áo da của anh. – Nếu tôi không kéo cậu lại thì không khéo cậu mất luôn cả cánh tay ấy.
– Ghê gớm tới vậy sao? – Jean nhướng mày đầy nghi ngờ, anh quay về phía đám khói. – Mà chắc là nó chết rồi, nh…
– Nhảy.
Ám hiệu của Quetz làm cả ba nhảy né khi cánh tay dài phóng tới chỗ họ đang đứng, nó đập vào bức tường, đám giòi đen nhớp nháp lan ra, làm gỗ thối rữa và kéo con quái thú đang chạy như bay tới. Cơ thể bồ tượng đâm sầm vào các cột gỗ, giòi đen xâu xé các dây thừng cố định bức tường làm nó rung lắc rồi bung ra. Đứng bám lên một mảng tường cách đó chừng chục thước, Quetz nheo mắt, tới giờ thì mọi thứ vẫn tiến triển theo dự tính của anh. Anh nhìn qua bên kia, Jean đang đứng bên kia con quái, há hốc vì kinh hãi, nếu không thể tới gần thì sức mạnh của cả hai người sẽ không thể phát huy hết. Nhưng vẫn còn một cách, ngay khi con quái vật đẩy mảng tường xuống và bắt đầu tiến vào, Quetz hét lớn ra hiệu:
– Khai hỏa!
Sáu khẩu súng trên xe của Quetz bắn liên hoàn vào con quái thú khiến nó lùi lại, ba đứa nhóc bên trong reo hò rồi xả thêm một loạt đạn nữa khiến con quái phải tránh ra xa thêm. Lúc nãy trước khi leo lên tường, Quetz đã dặn cả đám thúc Pumba đi tới chỗ này để ba người kia nhử con quái kia qua.
– Jean! – Quetz gào lên gọi bạn mình.
– Hả?! – Anh chàng kia đáp, tay bốc khói sẵn sàng tấn công.
– Cậu vẫn dùng được chiêu Bộc Huyết Cầu chứ?! – Quetz hỏi, điện tích nổ lốp bốp trong tay anh.
– Vẫn được! – Jean đáp. – Cậu muốn cỡ bao nhiêu!?
– Chừng năm mươi li, bắn liên thanh! – Quetz gào lên. – Giữ khoảng cách với nó, tấn công liên hoàn cho tới khi nào thổi bay được lớp nhớt kia thì ta kết liễu nó.
– Vậy ra đó là kế hoạch của cậu à? – Mắt Jean mở to đầy kinh ngạc, một nụ cười nở lên trên môi anh khi anh nói: – Hiểu rồi. Chiến thôi bây!
– Lên! – Quetz đạp vào bức tường và búng đi ngay sau khi loạt đạn vừa kết thúc.
– Aye yo! – Jean gào lên, tay anh tạo ra vụ nổ đẩy anh vế phía trước. Các quả cầu máu bắt đầu phình lên trong lòng bàn tay anh, căng đầy với hóa chất không ổn định và dễ phát nổ.
– Tổng lực tấn công! – Quetz thắng lại khi đã cách bên hông con thú tầm hai mươi thước, anh co tay lại rồi dãn thẳng ra về phía nó, điện bắn vào con thú làm đám giòi nổ giật lên nổ lốp bốp.
Jean hạ cánh và vung tay ném những quả cầu máu về phía con thú đang bị điện giật, chúng phát nổ ngay khi bị tích điện, thổi bay đám giòi bằng lửa và xung chấn. Con quái thú gào lên, nó có vung các chi của mình nhưng không gian xung quanh nó như đã bị khóa bởi một bức tường vô hình. Hai anh quái nhân liên tục tấn công, một người dừng lại lấy hơi thì người kia dồn lực đánh, Quetz giờ mỗi lần tấn công chỉ dùng một tay, tay kia tích năng lượng cho đòn tiếp theo. Jean vung một cây roi máu dài năm thước đầy những quả bom, mỗi lần ngọn roi vung liền bắn ra hàng chục quả cầu phát nổ.
– Ngưng bắn đi hai đứa! – Yith gào lên, từng hơi thở mệt mỏi khiến mồ hôi nhỏ xuống đôi mắt lúc nãy phát ra ánh sáng đen giờ đã trở lại thành màu nâu như cũ.
– Nó…chết chưa? – Quetz vừa thở vừa nói, đòn tấn công liên hoàn lúc nãy đã ngốn hết toàn bộ điện năng anh đã tích tụ từ hôm qua. Anh quái nhân chống tay lên gối, mắt nhắm mắt mở nhìn cái đám khói đen xì bốc mùi khét lẹt kia.
– Tôi…nghĩ vậy… – Jean đáp, hai tay run lên vì nhức, anh cố nhấc chân về trước. – Tới gần thử xem…
– Không…Jean đừn… Argh…! – Yith vừa giơ một tay lên đã quặp vào đầu la hét, cả người gã bẻ gập ra sau như thể sắp gãy làm đôi, bọt mép sùi ra, mắt long lên sòng sọc, đảo qua đảo lại trong điên loạn.
– Yith Huynh! – Jean kêu lên, ngay lặp tức liền điếng người quay mặt tới chỗ làn khói.
Cánh tay đầy giòi của con quái bắn ra từ khói bụi khiến anh quái nhân chỉ kịp đưa tay phản đòn, một vụ nổ lớn bắn ra từ tay anh khiến cả cánh tay anh như sắp gãy tới nơi, thổi bay cánh tay giả kia nhưng cũng hất anh đập vào tường.
– Con khốn… – Quetz gầm gừ, cố gồng cơ tạo thêm điện tích nhưng cơ thể anh như muốn sụp xuống vì kiệt sức. – Ch-chết tiệt…
Anh quái nhân mở căng mắt khi nắm đấm giòi đen bắn tới, giữ bên trong chúng vài quả bom của Jean mà nó đã giữ được bằng cách nào đó. Quetz chỉ kịp quay người định chạy trước khi các quả bom phát nổ, thổi bay cả anh và đám giòi. Những con giòi biến thành một mớ nhầy nhụa văng lên sườn trái của anh quái, ăn mòn áo và da khiến anh vừa tiếp đất đã gào lên và quằn quại trong đau đớn. Mắt Quetz mở to rồi nhắm chặt lại, hai tay cố cào đất đắp lên vết thương đang cháy rát của mình, đúng như Zteuq nói, khả năng hồi phục vết thương của anh đã suy yếu. Anh cố lết đi, một chân cào vào đất, chân kia bất động, máu đen chảy ra từ vết rách sâu hoắm trên bắp đùi anh. Anh quái nhân nhìn quanh trong bất lực, răng nghiến chặt vì tức giận, tuyệt vọng và sợ hãi. Cả Yith và Jean đã bất tỉnh, đám chiến binh thì đã chết gần hết hoặc bỏ chạy, số người còn chiến đấu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
– Keto Ca! – Giọng đầy sợ hãi của Thái Dương vang lên, cậu nhóc chạy tới bên Quetz, quàng tay qua hai tay anh và cố kéo anh đi.
– Th-Thái Dương?! – Quetz thốt lên, anh vùng vẫy cố đẩy cậu bé ra. – Em làm gì vậy?! Chạy đi! Nguy hiểm lắm!
– Không! Em không bỏ anh đâu! – Thái Dương gào lên, vẫn tiếp tục kéo Quetz xa khỏi con quái thú đang chống trả loạt đạn của chiếc xe.
– Thằng ngốc này… – Quetz gầm gừ, tay đưa lên huýt sáo.
Một bóng đen bay vút qua bầu trời và hạ xuống, con chim ăn thịt Timon giương hai cánh ra, bên dưới lớp lông vũ trên chi trước của nó là một đôi cánh bằng da, sải cánh dài gần bằng cả chiều dài của nó. Con chim ăn thịt đập cánh quắp vào tay Quetz kéo anh lên, anh quái nhân quàng tay qua vai Thái Dương rồi nhảy lò cò ra xa. Tiếng nổ làm cả ba quay lại, con quái thú đã làm hỏng mất hai khẩu súng trên xe, cái chất sền sệt của bọn giòi đen kia ăn mòn nòng súng, làm tắc đạn và khiến khẩu súng phát nổ. Chợt con quái xoay người về phía Quetz, những cái chân như chân nhện phủ đầy giòi đen mọc ra, đẩy con thú về phía anh với tốc độ kinh hoàng.
– Thái Dương! Chạy đi! – Quetz hét lên rồi nắm chặt áo cậu nhóc quẳng ra xa, anh khụy xuống khi con quái chỉ còn cách anh vài thước.
– Keto Ca! – Thái Dương hét lớn trong tuyệt vọng khi con quái thú giương tay về phía Quetz.
Một mũi tên xé gió găm phập vào con mắt trái đỏ ngầu của con quái, làm nó rít lên trong đau đớn và cuộn người lại. Thái Dương và Timon chạy tới đỡ Quetz dậy và chạy tiếp khi anh đội trưởng phóng tới trên một con tuần lộc lông xám, tay lăm lăm cây trường cung. Con tuần lộc chạy sượt qua mặt con quái thú, ngay lặp tức hàng chục cánh tay mọc ra rồi hợp lại, tạo thành một cái xúc tu đen xì đuổi theo anh đội trưởng. Càng ngày càng nhiều giòi đen hợp vào cái xúc tu kia, để lộ hình dạng thật sự bên dưới của con quái thú.
Giòi đen vẫn tràn ra từ vô số lỗ thủng trên cơ thể nâu bồ tượng, chắc nịch cơ bắp của một con heo địa ngục lớn chưa từng thấy. Con quái to hơn cả con thằn lằn ba sừng Pumba, dựng trên bốn cái chân dài to gần bằng cột nhà, chạy dọc từ bờ vai gồ cao xuống gáy nó là một hàng lông gai tua tủa. Con heo há miệng ra rống lên, trong cái mõm dài và dày kia là những chiếc răng nhọn hoắc, bốn chiếc nanh dài như những mũi giáo sáng quắc trong ánh sáng, nhuộm đỏ máu cùng giòi đen. Khuôn mặt bèn bẹt của nó chi chít sẹo và những mũi tên gãy, một mắt đỏ lừ, giòi đen chảy ra như suối từ con mắt bị bắn kia. Một mũi tên nữa găm vào bên dưới xương gò má nhô ra của con quái, như chẳng hề hấn gì, nó lại bước từng bước tới chỗ Quetz một cách nặng nhọc, những con giòi chỉ còn bám một lớp mỏng trên lưng nó.
– Chạy. Chạy! – Quetz hét lớn, tay quàng qua cổ Thái Dương nhảy lò cò theo cậu nhóc, răng nghiến chặt cố nhịn cơn đau bỏng rát trên sườn và đùi anh. Chợt anh nhìn qua cậu nhóc tóc trắng, từ nãy giờ anh đã không để ý nhưng cậu đang cầm cây cung mà anh đã tìm được trên tàu. Không những cậu không bị điện giật, cây cung như đã tự điều chỉnh kích thước của nó cho vừa với vóc dáng nhỏ bé của cậu nhóc.
– Keto Đại hiệp! Coi chừng! – Anh đội trưởng gào lên cảnh báo, cánh tay phải của anh đang bốc khói do chất nhầy kia.
– Chết tiệt! – Quetz hét lên khi cái xúc tu kia đang chuyển hướng về phía họ. Anh quay qua Thái Dương: – Th…
Trước sự kinh ngạc của anh, cậu nhóc tóc trắng xoay người với một mũi tên trong tay, tay trái cầm cung, tay phải kéo căng dây cung hết cỡ rồi thả ra. Mũi tên vừa rời cung đã bốc cháy trong ngọn lửa tím, xé gió lao thẳng vào con heo địa ngục, găm phập vào trán nó. Tiếng rống thảm thiết của con quái vang vọng khắp cả vùng, cái xúc tu khổng lồ kia đổ xuống, quằn quại một lúc rồi rã ra thành một vũng nhớt chỉ cách Quetz vài thước. Con quái trư đứng như trời trồng, máu và giòi đen chảy ra từ cơ thể nó, chúng quằn quại một hồi rồi từ từ phân hủy, biến thành một vũng máu đen bốc mùi xú uế bên dưới con heo khổng lồ.
Quetz rúm người khi cơn đau bên sườn anh lại trở nên rõ rệt, máu đen chảy ra từ vết thương, bốc khói nồng nặc. Anh quái nhân thở hổn hển khi Thái Dương ngồi thụp xuống liền ngay lặp tức che miệng, mắt cậu ứa nước, cả cơ thể cậu run lên với từng cú co giật. Cậu nhóc tóc trắng nghiến chặt răng, tay đào đất đặt lên vết thương của Quetz khi anh đội trưởng ngã khỏi con tuần lộc ngay bên cạnh họ. Anh chàng hết nhìn Quetz rồi lại nhìn con heo, nó nghiêng qua một bên rồi ngã gục xuống, tứ chi cứng đờ, trên người chỉ còn vài con giòi đen quằn quại yếu ớt.
– Nó bị hạ rồi! – Một chiến binh hét lớn.
– Mau gọi bà pháp sư! – Một người khác ra lệnh khi những người khác chạy tới chỗ những người bị thương.
– Thái Dương! – Lợi phóng tới ôm chầm lấy bạn mình khiến cả hai ngã lăn ra. – Thằng đần này! Cậu nghĩ gì vậy hả?!
– L-Lôi! Buông mình ra! – Thái Dương vùng vẫy cố thoát khỏi tay bạn mình, miệng lắp bắp còn tay chỉ vào Quetz đang nằm co ro. – K-Keto Ca!
– Anh…không s…! – Quetz chợt ho sặc ra máu khiến cả ba đứa nhóc điếng người.
– Anh đừng cố nói nữa. – Mỹ Nguyệt quỳ xuống, mắt nhìn vết thương trên sườn anh. Cô che mặt lầm bầm: – Kinh khủng quá…
– Đừng động vào. – Anh đội trưởng nói lớn với mọi người xung quanh, mắt nhìn tới chỗ Quetz. – Không phải vết thương tầm thường đâu.
– Mọi người tránh ra nào! – Bà pháp sư nói lớn từ sau lưng một chiến binh cưỡi ngựa, trong tay bà là một bình nước lớn.
Bà lão xuống ngựa, dù có vẻ đã hơn sáu mươi nhưng những bước đi vẫn còn nhanh nhẹn, bùa ngãi chai lọ vắt vẻo trên chiếc áo choàng da hổ gõ vào nhau kêu lạch cạch. Bà mở nắp bình, đổ một mạch gần phân nửa vào tay phải anh đội trưởng làm khói trắng bốc nghi ngút trước khi tiến tới chỗ Quetz và đổ phần còn lại lên vết thương của anh. Xong việc, bà lão quay về phía con heo khổng lồ đang thoi thóp, bà bước tới trước mặt nó, tay chắp vào nhau khấn vái.
– Hỡi vị thần vô danh, ta xin dập đầu tạ lỗi với ngài. – Bà lầm bầm, những người phía sau cũng quỳ xuống tỏ vẻ thành kính, thậm chí Thái Dương, Lợi và Mỹ Nguyệt cũng chắp tay lại cầu nguyện. – Miếu thờ sẽ được dựng lên nơi ngài đã ngã xuống, xin hãy tha thứ cho chúng tôi. Xin cho chúng tôi được bình yên.
Con quái thở khò khè, mép nó di chuyển một chút làm một giọng nói ồm ồm, khản đặc vang lên đầy đe dọa:
– Con người kinh tởm…các ngươi sẽ nếm trãi nỗi đau và sự giận dữ của ta…
Con quái trư vừa dứt lời, thịt của nó đã rã ra, khói xám bốc lên nghi ngút, chỉ để lại bộ xương trắng hếu dính đầy máu.
***
Quetz bước từng bước nhẹ nhàng khỏi cầu thang, chiếc áo choàng da quét lên nền gỗ phủ thảm nhung không gây bất kỳ tiếng động nào. Tâm trạng anh thấp thỏm lo âu từ sáng tới giờ, đặc biệt là khi anh thấy đôi mắt của lão quái dị long Mufasa ở bìa rừng, càng lo khi lần lượt Jean rồi Yith rời đi mà không nói câu nào. Anh quái nhân lắc đầu, cố bước nhẹ hết sức có thể xuống lầu, tránh làm hỏng sự im lặng của buổi đêm. Quán rượu đêm nào cũng có khách giờ vắng lặng, sau sự kiện lúc sáng, cả thị trấn như bị nhấn chìm trong hoảng sợ và hoang tưởng. Chỉ mới vài giờ thôi mà đám tà đạo đã mạnh miệng phán những câu vô căn cứ, làm mọi người lo lắng thái quá, đem tiền và của cải đổi lấy những lá bùa vô dụng. Đám trộm cắp cũng nhân cơ hội này hành động, làm lính gác chật vật chạy muốn hụt hơi.
Trước tình hình đó, đội trưởng đội cảnh vệ đáng lẽ ra phải làm việc hết sức, nhưng Quetz lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy anh đội trưởng Ngân Thứ đang ngồi trước quầy nước trong quán. Anh quái nhân nhìn quanh rồi gãi đầu đầy khó hiểu, chân bước cà nhắc tới chỗ anh đội trưởng và ngồi xuống cạnh đó ngó qua. Mặt Ngân Thứ đăm chiêu hơn mọi khi, cánh tay phải quấn băng đặt lên chân, tay trái gõ từng nhịp lên mặt bàn.
– Nếu anh định hỏi sao tôi không đi tuần thì tôi xin nghỉ rồi. – Ngân Thứ chợt nói.
– Sao vậy? – Quetz hỏi, mắt anh nheo lại đầy nghi ngờ.
– Bà pháp sư của tộc tôi bảo rằng con heo đó hóa tà thần là do thứ này. – Anh cựu đội trưởng nhấc bàn tay trái lên, bên dưới là một cái vỏ thép hình cầu đã bị nứt thành một lỗ lớn. – Thứ này được tìm thấy sâu trong xác nó, kim loại bắn thủng xương, làm cháy thịt, nó đã chịu đau đớn vô cùng. Nhưng cái gì đã biến nó thành ra như thế? – Ngân Thứ đưa tay lên gãi cằm.
– Jean… – Quetz lầm bầm, cái mùi của quả cầu này anh đã ngửi thấy phảng phất trên người Jean.
– Còn cả việc này nữa. – Anh đội trưởng đưa tay phải lên định tháo băng ra.
– Không cần đâu. – Quetz nói và đặt tay lên bàn. – Tôi biết vết thương đó, nó sẽ ăn sâu vào xương tủy rồi giết chết cậu.
– Sao anh biết? – Mắt Ngân Thứ mở to.
– Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị thương thế này. – Quetz đáp, ngón tay gõ gõ lên bàn gỗ. – Một vài…người bạn đã đưa tôi tới khu rừng Calisna.
– Thần Lâm Calisna ấy hả? – Ngân Thứ há hốc mồm. – Tôi không ngờ thật đấy…
– Ờ. – Quetz đáp và đứng dậy khi tiếng bước chân khẽ vang lên từ phía trước. – Tôi phải đi đây.
– Thế còn lũ nhóc thì sao? – Ngân Thứ hỏi nhỏ. – Tôi không thể chăm sóc chúng được đâu, anh vẫn nợ tiền tôi sáu năm trước vì vụ này đấy.
– Chúng…sẽ an toàn hơn ở đây. – Quetz ngần ngừ đáp và bước từng bước cà nhắc ra cửa, anh chợt quay lại nói: – Nếu tôi là cậu tôi sẽ rời khỏi đây, cái mùi đó trên chúng ta sẽ nhử những thứ…không đẹp đẽ lắm tới đây, mà sẽ mất nhiều tháng mới chết được.
– Tôi nên đi về đâu? – Anh đội trưởng hỏi, các ngón tay đan vào nhau một cách lo lắng.
– Đi đâu cũng được. – Quetz đáp rồi bước ra bên ngoài.
Anh quái nhân chống thanh kiếm xanh trong vỏ xuống, bước từng bước ra chỗ con thằn lằn ba sừng Pumba đang đợi, đậu trên sừng nó là con rồng Timon. Quetz đưa tay xoa đầu cả hai rồi nhìn lên chiếc xe, sáu khẩu súng bên trái thì hai khẩu đã hỏng hoàn toàn, hai khẩu đã bị trục trặc. Anh thở dài rồi gãi đầu, số tiền anh có đã để lại cho ba đứa nhóc một nửa, số còn lại không biết có đủ mua vật liệu không. Quetz lắc đầu, chuyện đó anh sẽ tính sau, bây giờ anh phải đi tìm hai người bọn họ. Anh leo lên lưng con thằn lằn ba sừng một cách khó khăn bằng một chân, tuy Yith đã giúp đẩy nhanh quá trình trị thương, chân trái anh vẫn còn quá yếu.
Cả thị trấn im lặng một cách kỳ lạ, trừ tiếng khóc đau thương vọng lại của người nhà những người đã bỏ mạng dưới nanh vuốt con quái kia. Thậm chí những người lính canh cũng trở nên buồn bã đến vô hồn khi Quetz đi ngang qua, khăn tang quấn quanh đầu và treo trên vũ khí của họ, phất phơ trong cơn gió đêm một cách ảm đạm. Anh quái nhân gật đầu với một anh lính trước khi bước khỏi cổng, ánh lửa từ từ tuột lại đằng sau, chỉ còn trăng và sao mờ mờ chiếu sáng con đường của anh.
– Anh đến muộn. – Giọng ồm ồm vang lên từ sau một mô đất.
– Tôi đã phải làm một số việc. – Quetz nói, mặt quay qua nhìn con quái dị long lông trắng như Mufasa nhưng nhỏ hơn hẳn. Anh khẽ cúi đầu chào và hỏi: – Lâu rồi không gặp, Simba.
– Ừm. – Con khủng long khẽ gật đầu, lông gai khua vào nhau tạo nên tiếng lạch cạch khe khẽ. Chợt nó nhìn về phía bộ xương của con heo địa ngục đang phơi mình trong đêm, phía trước là một đống lửa tàn với vài cây cột dán đầy bùa ngãi.
– Cậu biết kẻ đó à? – Quetz nhìn về phía bộ xương hỏi.
– Ukth. – Con khủng long đáp rồi quay đầu tiến vào rừng. – Đi thôi.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!