Buổi chiều muộn mang tới cái lạnh và sự yên tĩnh, ánh sáng cam le lói qua những thân cây già, dẫn đường cho bọn thú núi trở về chỗ ngủ sau một ngày kiếm ăn. Anh cựu đội trưởng Ngân Thứ thúc con tuần lộc xám tới một cái hốc đá trên núi, cách đường mòn không xa lắm nhưng cũng đủ để tránh những vị khách không mời. Anh leo xuống khỏi con tuần lộc, buộc dây cương vào một cành cây thấp gần đó rồi bắt đầu nhóm lửa, theo sau là ba đứa trẻ cũng đang leo xuống khỏi hai con nai đỏ.
Thái Dương cầm một nắm cỏ đưa lên miệng con nai của Lợi, cậu mỉm cười khi nó ăn ngon lành, đầu cậu chợt nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch rằng liệu Quetz có như thế này nếu cậu đưa thức ăn tới gần miệng anh. Cậu nhóc tóc trắng chợt thở dài, một tay cậu đặt lên ngực áo siết chặt lại, con tim cậu luôn đập loạn nhịp khi nghĩ về anh quái nhân. Đó là một cảm giác kỳ lạ, ấm áp và trong sáng, cực kỳ dễ chịu, như là hơi ấm vòng tay người mẹ nhưng khác hẳn. Đầu óc của cậu tối sầm khi nghĩ đến lý do Quetz đi mà không nói lời nào, liệu có phải là do cậu quá yếu đuối nên anh không muốn cho cậu theo? Có phải là do anh đã thấy cậu không thể chịu nổi cái chết của một con chuột? Cậu ngồi thụp xuống, tay ôm lấy đầu và lặng lẽ khóc khi nghĩ tới khi tìm thấy Quetz, có lẽ anh sẽ lại rời bỏ cậu, mãi mãi.
– Này Thái Dương. – Bàn tay Lợi chợt đặt lên bờ vai run run của cậu nhóc tóc trắng.
Thái Dương quay lại, đôi mắt tím đẫm lệ của cậu gặp với đôi mắt nâu đầy lo lắng và an ủi của cậu nhóc da ngăm. Cả hai không nói gì, nhưng cử chỉ của Lợi vẫn cho cậu nhóc tóc trắng biết cậu quan tâm tới bạn mình như thế nào. Bàn tay thô ráp của cậu nhóc da ngăm xoa xoa vai Thái Dương, những ngón tay hơi siết lại với mỗi tiếng nấc và tiếng sụt sùi. Răng Lợi nghiến chặt sau đôi môi mím lại, cậu giữ cho mình không khóc, cậu phải mạnh mẽ vì Thái Dương, cậu nhóc da ngăm ước gì cậu có thể chia sẻ phân nửa nỗi đau bạn mình đang chịu đựng. Chợt cậu nhóc tóc trắng đứng bật dậy, hai tay quàng qua cổ Lợi và ôm chặt, cả cơ thể nhỏ bé run lên, nước mắt chảy xuống làm ướt vai áo cậu. Lợi mỉm cười, một tay ôm lấy Thái Dương, tay kia vuốt ve tóc cậu để an ủi, ít nhất họ vẫn còn có nhau.
Các vì sao bắt đầu lấp ló trên bầu trời, ánh sáng cam đỏ của buổi hoàng hôn lúc nãy vẫn rõ ràng, giờ chỉ còn một mảng mờ mờ hắt lên lưng núi phía xa. Dế kêu râm ran trong các bụi cỏ bên ngoài hốc đá, cùng với chúng là tiếng của những động vật ăn đêm. Lửa cháy lép bép làm nóng nồi cháo lớn của Ngân Thứ, cháo sôi ùng ục bên trong, chỉ chút nữa thôi là sẽ sẵn sàng cho bốn cái miệng ăn. Cầm cái muỗng gỗ khuấy cháo, Anh thợ săn không khỏi tò mò khi thấy Thái Dương ngồi nép sát vào người Lợi, một bên mày nhướng mày lên khi anh suy nghĩ về Quetz và ba đứa nhóc.
– Vậy là mấy đứa đang đi tìm Keto hả? – Anh chợt hỏi.
– Vâng. – Mỹ Nguyệt đáp, tay xoa xoa đầu Thái Dương. – Tụi em lần theo dấu của con heo địa ngục, nhưng tới đây thì mất dấu.
Ngân Thứ chớp chớp mắt rồi thở dài, anh nhìn xuống nồi cháo và nói:
– Chả bất ngờ gì đâu, nhìn đi. – Chiếc muỗng trong tay anh chỉ ra ngoài cửa hang, nơi có những đống đất nhô lên, bên trên cắm vài thanh gỗ với những ký tự kỳ lạ. Anh nói tiếp với vẻ tiếc nuối: – Nơi đây từng là một ngôi làng yên bình. Có thể là do thiên tai hoặc chiến tranh nhưng nhiều người đã chết. Vùng đất này đầy rẫy vong linh, không chết vì thiên tai thì cũng chết trong chiến tranh, vì đói hay vì bệnh tật. – Ngân Thứ vừa nói vừa lấy trong giỏ tre ra một gói gia vị, anh múc ra một chút rồi khuấy vào nồi cháo: – Nhóc Thái Dương nghĩ mình bị nguyền rủa à? Chà, nếu vậy thì cả thế giới bị nguyền rủa mất rồi, có khi chính nó là lời nguyền cho chúng ta ấy chứ.
– Đáng lẽ ra tụi em không nên tham gia trận chiến đó… – Thái Dương khẽ nói, hai tay bắm chặt lấy ống quần nâu nhạt. – Em đã giết hai người…
– Chà nhưng các nhóc đã cứu anh và nhiều người trong làng đó. Giờ đưa chén đây, cháo chín rồi đấy. – Ngân Thứ mỉm cười, anh vừa múc cháo cho đám nhóc vừa nói: – Nếu các nhóc không giết chúng thì chúng cũng chết thôi, sinh lão bệnh tử mà. Ai rồi cũng phải chết thôi, không phải lúc này thì lúc khác.
– Cháo ngon quá! – Lợi thốt lên làm anh thợ săn bật cười.
– Cảm ơn nhé nhóc Lôi. – Ngân Thứ gật đầu và mỉm cười, anh quay sang nhìn Thái Dương rồi lại nhìn xuống nồi cháo, vừa múc cháo cho mình vừa nói: – Mà nhóc Thái Dương, hai vị đại hiệp Keto và Jon làm anh nhớ đến chủng người cổ Homunculi đã tuyệt chủng.
– Homunculi là gì ạ? – Mỹ Nguyệt hỏi, mắt liếc nhìn Thái Dương cũng đang nhìn anh thợ săn đầy tò mò.
– À mấy đứa từ phía tây dãy Núi Xám nên không biết nhỉ? Tương truyền đó là một chủng người cổ đã xuất hiện sau khi các Cổ Nhân biến mất. – Ngân Thứ nuốt cháo rồi nói, tay đưa lên quệt mép. – Hoặc có thể đã xuất hiện từ trước, anh không rõ lắm. Họ có tóc trắng và màu mắt khác so với người thường. Vài câu chuyện kể rằng họ có những khả năng kỳ lạ, có thể trò chuyện với muông thú, hô mưa gọi gió, nhưng nổi bật nhất là trẻ mãi không già. – Ngân Thứ nói rồi xúc cháo vào miệng trong khi Thái Dương ngồi trầm ngâm một lúc rồi ăn tiếp. Anh thợ săn vừa múc thêm cháo vừa nói với giọng tiếc nuối: – Mẹo là tránh được nanh vuốt của tử thần, ông già nhà anh vẫn dạy như thế. Nào, ăn thêm đi, gạo của mấy đứa mà.
Ba đứa nhóc nhai cháo nhóp nhép với ba khuôn mặt khác hẳn nhau, Lợi thì hớn hở xúc cháo vào miệng tấm tắc khen ngon, Mỹ Nguyệt thì vừa nhai vừa gãi cằm đầy thắc mắc còn Thái Dương thì vẫn lo lắng về Quetz, khuôn mặt sầu thảm đến phát sợ. Tô cháo của cậu vẫn còn hơn quá nửa, cháo tuy ngon nhưng trước những suy nghĩ đang tấn công cậu dồn dập, thức ăn trở nên lạt như nước, cố lắm cậu mới nuốt được. Cậu nhóc tóc trắng nghĩ về Quetz, nếu đúng thật anh là một Homunculus, nếu đúng là anh đã bôn ba thế giới suốt ba ngàn năm qua thì hẳn anh cũng đã có nhiều mối tình. Tim Thái Dương quặng thắt lại một chút khi nghĩ đến điều đó, cậu tự hỏi trong mắt anh quái nhân, mình có thật sự đặc biệt hay chỉ là một người nữa trong cuộc đời anh. Cậu lắc đầu nguầy nguậy, xua đi những thứ khó chịu đó, điều thiết yếu bây giờ là phải tìm được anh để chắc rằng anh vẫn ổn với vết thương đó.
– Anh Ngân Thứ này… – Thái Dương khẽ gọi.
– Hửm? – Ngân Thứ nuốt cháo rồi nhìn lên.
– Anh có biết Keto Ca đi đâu không ạ? – Thái Dương hỏi lí nhí một cách lo lắng.
Sự im lặng bao trùm cả hốc đá, Ngân Thứ ngồi im lặng một hồi lâu, mắt anh nheo lại như thể đang chìm trong những dòng suy nghĩ. Thái Dương ngồi nhìn anh thợ săn lặng lẽ múc cháo ra chén, vẻ mặt vẫn đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Chợt anh lên tiếng:
– Cách đây chừng một hai ngày đường về phía đông, thành phố Calisna được xây và đặt tên theo khu rừng cổ gần đó. Thần Lâm Calisna.
– Thần Lâm ạ? – Thái Dương rướn người ra trước tò mò.
– Ừ. – Ngân Thứ gật đầu. – Nghe nói rằng thú vật ở đó to hơn bình thường, quái dị hơn nữa, giống như thời thượng cổ.
Bữa ăn trôi qua mà không có thêm lời nào nữa, bốn người dựng các cọc gỗ xung quanh ba con thú trước khi ngủ, tuy vẫn ở gần thị trấn nhưng làm thế này vẫn chắc chắn hơn. Nằm trong chiếc chăn da, Thái Dương không tài nào ngủ được, mắt cậu nhìn ra bên ngoài, nơi vài con thú nhỏ đang sục sạo trong các lùm cây thấp. Bên cạnh cậu, Lợi và Mỹ Nguyệt đang ngủ say, tiếng ngáy khe khẽ vang lên làm cậu khá chắc rằng anh thợ săn Ngân Thứ cũng đã ngủ. Cậu nhóc tóc trắng lén ngồi dậy, xỏ chân vào đôi giày bà Marcela đã mua cho rồi rón rén bước ra ngoài, cầm theo cung và giỏ tên.
Thái Dương hơi rùng mình, phần vì lạnh, phần vì hơi sợ, khu rừng này khá quang đãng, các cây mọc cách nhau cũng ít nhất năm mười thước nhưng cậu không biết thứ gì đang rình mò trong những lùm cây thấp. Cậu hít một hơi dài và thở ra bằng miệng, tự trấn an mình rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng chẳng có thứ gì đáng sợ quanh đây đâu. Đưa tay vuốt mái tóc dài chưa buộc lên, Thái Dương rút một mũi tên từ ống tên giắt bên hông lắp vào cung. Dây cung căng ra khi cậu kéo nó, chưa gì mà cậu đã cảm thấy tay mình run lên vì giữ dây cung, cậu nhóc tóc trắng chỉ kịp chĩa cung về hướng một thân cây gần đó rồi thả ra. Mũi tên găm phập vào thân cây, ngay vào chỗ Thái Dương đã nhắm tới, cậu mỉm cười và thở hắt ra, mồ hôi rịn xuống trán cậu khi nỗi lo lắng đã biến mất.
– Chà, bắn cung giỏi nhỉ? – Ngân Thứ dựa người vào cửa hang nói nhỏ.
– A-anh Ngân Thứ?! – Thái Dương chợt thốt lên, hai chân lùi lại suýt nữa làm cậu té ra sau.
– Đừng có la toáng lên vậy chứ. – Anh thợ săn mỉm cười rồi bước tới, tay đưa lên xoa cằm khi anh nhìn cậu nhóc tóc trắng. – Kỹ thuật của em khá tốt đấy, nhưng mà nếu em lắp tên như vậy thì sẽ khó bắn liên tục lắm.
– V-vậy ạ? – Thái Dương chớp mắt đầy tò mò rồi nhìn xuống cây cung, tuy cậu yếu hơn các bạn trong làng, tài bắn cung của cậu cũng là một nguyên nhân khiến cả làng dị nghị cậu. Cậu luôn để ống tên giắt bên hông phải nhưng lại lắp tên vào bên trái, tuy tốc độ bắn hơi chậm vì loay hoay lắp tên, độ chính xác thì gần như vượt trội hơn đám bạn cùng trang lứa.
– Ừ, là do vị trí em để ống tên đấy. – Ngân Thứ gật đầu, anh đưa tay gỡ ống tên bên hông Thái Dương ra khiến cậu nhóc hơi giật mình. Tay anh gài chốt dây đai lại qua vai phải và hông trái của cậu, ống tên lòi ra từ sau vai của cậu nhóc. – Đó, giờ thử bắn ba phát liên tục xem.
Thái Dương khẽ gật đầu và giương cung bắn về phía thân cây lúc nãy, tay lắp tên vẫn chưa quen với việc rút tên từ trên vai nhưng tốc độ bắn đã nhanh hơn hẳn. Mắt cậu nhóc mở to trong kinh ngạc, trên môi nở một nụ cười thích thú khi quay qua nhìn người kia, hi vọng sẽ được thấy nụ cười hài lòng của Qu… Nụ cười trên môi cậu biến mất, đôi mắt cũng trở nên rầu rĩ khi cậu nhận ra người đã hướng dẫn mình không phải là anh quái nhân, mà là một thợ săn mới gặp. Thái Dương lặng lẽ bước tới chỗ thân cây rồi rút bốn mũi tên ra và cho vào giỏ tên trước khi gỡ nó ra, chân lết từng bước nặng trĩu nỗi buồn về phía chỗ ngủ của mình rồi cuộn mình trong chăn. Cậu nghe thấy tiếng anh thợ săn bước vào và ngồi xuống, kéo chiếc chăn da đắp lên người nghe sột soạt, cậu chợt thấy có lỗi vì đã không cảm ơn anh rồi thiếp đi.
Đêm cứ thế trôi qua, đến khi mắt trời ló dạng từ hướng đông nơi ba đứa trẻ phải đi tiếp. Cả ba lặng lẽ dắt nai đi khi sương mù vẫn còn dày đặc, để lại anh thợ săn Ngân Thứ vẫn đang nằm cuộn mình trong chăn. Khoác chiếc áo choàng lên, Thái Dương dừng lại khi đã đi được vài bước, cậu quay người về hướng hốc đá, khẽ cúi mình thay lời cảm ơn rồi tiếp tục đi theo Mỹ Nguyệt và Lợi đang dẫn nai đi.
Bên trong hốc đá, Ngân Thứ mỉm cười, mắt anh hơi mở ra khi anh nói trước khi ngủ tiếp:
– Anh biết các nhóc sẽ đi về hướng đông mà…chúc may mắn…
***
Jean ngồi trên một mép đá, quan sát đàn gia súc đang chở lương thực và vật liệu ở bên con đường núi ngay bên dưới, xung quanh là các xạ thủ khoác áo choàng da, tay lăm lăm vũ khí đang cảnh giác. Con đường núi hẹp, chạy ziczac trên sườn núi trọc và dốc đầy những tàn tích, cách dòng sông chảy xiết bên dưới ít nhất cũng hơn chục thước, một nơi lí tưởng để tấn công chớp nhoáng. Jean căng mắt nhìn quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của những kẻ tấn công, trước khi anh tới đây, đoàn người này đã bị tấn công hai lần bởi lũ bọ máy và một lần bởi bọn thổ phỉ. Đó là khi ở dưới thấp, trên vùng núi này, sương mù dày đặc không dễ gì thấy được chuyển động, cho dù là giữa khoảng trống.
– Không còn xa nữa đâu, củng cố phòng vệ. – Anh quái nhân nói lớn, cố át tiếng bọn gia súc đang kêu vì bị roi quất.
– Ngài Jean! Có động! Lũ bọ máy! – Một xạ thủ hét lên cảnh báo.
– Chúng đến sớm. – Yith bước tới bên cạnh anh quái nhân, mắt nheo lại một cách khó chịu.
Jean đứng dậy, mắt nhìn về phía hàng trăm đốm sáng xanh đang tràn xuống từ vách núi gần đó, lũ này lớn hơn hẳn lũ bọ máy trên tàu hỏa mà anh đã cướp, giáp cũng chắc chắn hơn và có cả vũ khí.
– Trấn an đàn gia súc! Dàn trận nhanh lên! – Anh quái nhân vung tay ra lệnh khi lũ tê giác không sừng, trâu và bò kêu rống lên.
Các xạ thụ giương những khẩu súng nòng lớn lên, báng sung gác lên vai, nhắm thẳng vào giữa đám bọ máy đang tiến tới ngày càng gần. Yith gào lên ra lệnh, tiếng súng nổ vang như sấm rền trên sườn núi, thổi tung gần một phần năm lũ bọ máy đang tiến tới. Một loạt súng nữa tiêu diệt gần phân nửa số còn lại, chúng lại rút lui vào đám sương mù dày đặc. Jean nheo mắt, có cái gì đó không đúng, lần này chỉ có lũ bọ thiết giáp, không có người máy cũng không có bọ tướng.
– Quá dễ dàng. – Yith mỉm cười.
– Chúng chỉ là bộ binh thôi, sẽ còn tới nữa đấy. – Jean khẽ nói.
Như thể khẳng định lời của anh quái nhân, từ trong đám sương mù ngay bên trên đường núi năm con bọ to như những con ngựa đào đất chui ra, trên lưng là hai nòng súng dài. Yith đưa tay về phía hai con bọ tướng, mắt sáng lên ánh sáng đen, hai con bọ khổng lồ như bị dính vào nhau, cơ thể chúng cong vẹo rồi bị nghiền nát thành một khối cầu. Jean đưa tay ra sau, lòng bàn tay bốc khói khi hai con bọ máy tiến tới gần, anh vung tay ra trước, thổi bay cả hai với một vụ nổ hóa chất kinh thiên động địa. Anh chợt điếng người khi nhận ra con thứ năm đã nhảy vào giữa dòng người, giáp của nó làm đạn dội ra, chỉ để lại vài vết xước.
Chợt một con quái dị long khổng lồ lông trắng muốt phóng tới, miệng há rộng để lộ hàm răng trắng và sắc như dao cạo. Con khủng long khổng lồ nhảy xuống, móng vuốt và răng nanh cào vào lớp vỏ cứng của con bọ máy đến tóe lửa, để lại những vết rách sâu. Trận giáp lá cả của hai con quái thú khiến gia súc và người đập vào vách núi hoặc rơi khỏi mép đá, vài con gia súc còn tự nhảy khỏi vực tránh hai con dã thú kia. Jean cầm khẩu súng lên, máu chảy từ đầu ngón tay vào ổ đạn khi anh nhắm vào đầu con bọ máy đang bị con quái dị long kèm chặt. Anh quái nhân bóp cò, viên đạn máu găm vào đầu con bọ máy làm nó phát nổ từ bên trong, một viên đạn bắn ra từ khẩu súng trên lưng nó vào vai con khủng long khiến nó giật ngược lại, kéo cả hai khỏi vách đá.
Jean nhảy xuống đường núi, mắt nhìn qua mép vực để tìm xem con quái dị long đang ở đâu, sương mù dày đặc ngăn không cho anh thấy dòng sông và chân núi bên dưới.
– Đó là Mufasa phải không? – Anh quái nhân hỏi khi Yith tới gần. – Em nghĩ em giết ông ấy rồi.
– Mufasa bất tử, lão ta không chết dễ vậy đâu. – Yith đáp và nhìn lên con đường giờ ngổn ngang những xác chết, lộn xộn hết cả lên bởi đàn gia súc đang phát hoảng. – Cơ mà con bọ khốn đó đã làm tổn thất quá nhiều. – Gã khẽ nói.
– Chúng ta đi thôi. – Jean nheo mắt nói rồi bắt đầu bước đi, tay thu thập những dòng máu từ các xác chết và những con gia súc đang thoi thóp.
– Thế còn những người bị rơi xuống? – Jean ngước lên hỏi.
– Họ chết hết rồi còn đâu. – Jean đáp một cách lạnh lùng rồi lại nhảy phóng lên sườn núi phía trên. Anh quái nhân nhìn về phía một cái bóng cao kều đang chạy vụt đi, biến mất vào làn sương mù.
– Trông nó có vẻ tức giận. – Yith thì thầm bên tai anh quái nhân.
– Cậu ta lo lắng cho lão già đó. – Jean đáp và lặng lẽ bước đi, thầm hi vọng rằng Quetz sẽ hiểu chuyện và không làm việc gì ngu xuẩn.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Buổi chiều muộn mang tới cái lạnh và sự yên tĩnh, ánh sáng cam le lói qua những thân cây già, dẫn đường cho bọn thú núi trở về chỗ ngủ sau một ngày kiếm ăn. Anh cựu đội trưởng Ngân Thứ thúc con tuần lộc xám tới một cái hốc đá trên núi, cách đường mòn không xa lắm nhưng cũng đủ để tránh những vị khách không mời. Anh leo xuống khỏi con tuần lộc, buộc dây cương vào một cành cây thấp gần đó rồi bắt đầu nhóm lửa, theo sau là ba đứa trẻ cũng đang leo xuống khỏi hai con nai đỏ.
Thái Dương cầm một nắm cỏ đưa lên miệng con nai của Lợi, cậu mỉm cười khi nó ăn ngon lành, đầu cậu chợt nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch rằng liệu Quetz có như thế này nếu cậu đưa thức ăn tới gần miệng anh. Cậu nhóc tóc trắng chợt thở dài, một tay cậu đặt lên ngực áo siết chặt lại, con tim cậu luôn đập loạn nhịp khi nghĩ về anh quái nhân. Đó là một cảm giác kỳ lạ, ấm áp và trong sáng, cực kỳ dễ chịu, như là hơi ấm vòng tay người mẹ nhưng khác hẳn. Đầu óc của cậu tối sầm khi nghĩ đến lý do Quetz đi mà không nói lời nào, liệu có phải là do cậu quá yếu đuối nên anh không muốn cho cậu theo? Có phải là do anh đã thấy cậu không thể chịu nổi cái chết của một con chuột? Cậu ngồi thụp xuống, tay ôm lấy đầu và lặng lẽ khóc khi nghĩ tới khi tìm thấy Quetz, có lẽ anh sẽ lại rời bỏ cậu, mãi mãi.
– Này Thái Dương. – Bàn tay Lợi chợt đặt lên bờ vai run run của cậu nhóc tóc trắng.
Thái Dương quay lại, đôi mắt tím đẫm lệ của cậu gặp với đôi mắt nâu đầy lo lắng và an ủi của cậu nhóc da ngăm. Cả hai không nói gì, nhưng cử chỉ của Lợi vẫn cho cậu nhóc tóc trắng biết cậu quan tâm tới bạn mình như thế nào. Bàn tay thô ráp của cậu nhóc da ngăm xoa xoa vai Thái Dương, những ngón tay hơi siết lại với mỗi tiếng nấc và tiếng sụt sùi. Răng Lợi nghiến chặt sau đôi môi mím lại, cậu giữ cho mình không khóc, cậu phải mạnh mẽ vì Thái Dương, cậu nhóc da ngăm ước gì cậu có thể chia sẻ phân nửa nỗi đau bạn mình đang chịu đựng. Chợt cậu nhóc tóc trắng đứng bật dậy, hai tay quàng qua cổ Lợi và ôm chặt, cả cơ thể nhỏ bé run lên, nước mắt chảy xuống làm ướt vai áo cậu. Lợi mỉm cười, một tay ôm lấy Thái Dương, tay kia vuốt ve tóc cậu để an ủi, ít nhất họ vẫn còn có nhau.
Các vì sao bắt đầu lấp ló trên bầu trời, ánh sáng cam đỏ của buổi hoàng hôn lúc nãy vẫn rõ ràng, giờ chỉ còn một mảng mờ mờ hắt lên lưng núi phía xa. Dế kêu râm ran trong các bụi cỏ bên ngoài hốc đá, cùng với chúng là tiếng của những động vật ăn đêm. Lửa cháy lép bép làm nóng nồi cháo lớn của Ngân Thứ, cháo sôi ùng ục bên trong, chỉ chút nữa thôi là sẽ sẵn sàng cho bốn cái miệng ăn. Cầm cái muỗng gỗ khuấy cháo, Anh thợ săn không khỏi tò mò khi thấy Thái Dương ngồi nép sát vào người Lợi, một bên mày nhướng mày lên khi anh suy nghĩ về Quetz và ba đứa nhóc.
– Vậy là mấy đứa đang đi tìm Keto hả? – Anh chợt hỏi.
– Vâng. – Mỹ Nguyệt đáp, tay xoa xoa đầu Thái Dương. – Tụi em lần theo dấu của con heo địa ngục, nhưng tới đây thì mất dấu.
Ngân Thứ chớp chớp mắt rồi thở dài, anh nhìn xuống nồi cháo và nói:
– Chả bất ngờ gì đâu, nhìn đi. – Chiếc muỗng trong tay anh chỉ ra ngoài cửa hang, nơi có những đống đất nhô lên, bên trên cắm vài thanh gỗ với những ký tự kỳ lạ. Anh nói tiếp với vẻ tiếc nuối: – Nơi đây từng là một ngôi làng yên bình. Có thể là do thiên tai hoặc chiến tranh nhưng nhiều người đã chết. Vùng đất này đầy rẫy vong linh, không chết vì thiên tai thì cũng chết trong chiến tranh, vì đói hay vì bệnh tật. – Ngân Thứ vừa nói vừa lấy trong giỏ tre ra một gói gia vị, anh múc ra một chút rồi khuấy vào nồi cháo: – Nhóc Thái Dương nghĩ mình bị nguyền rủa à? Chà, nếu vậy thì cả thế giới bị nguyền rủa mất rồi, có khi chính nó là lời nguyền cho chúng ta ấy chứ.
– Đáng lẽ ra tụi em không nên tham gia trận chiến đó… – Thái Dương khẽ nói, hai tay bắm chặt lấy ống quần nâu nhạt. – Em đã giết hai người…
– Chà nhưng các nhóc đã cứu anh và nhiều người trong làng đó. Giờ đưa chén đây, cháo chín rồi đấy. – Ngân Thứ mỉm cười, anh vừa múc cháo cho đám nhóc vừa nói: – Nếu các nhóc không giết chúng thì chúng cũng chết thôi, sinh lão bệnh tử mà. Ai rồi cũng phải chết thôi, không phải lúc này thì lúc khác.
– Cháo ngon quá! – Lợi thốt lên làm anh thợ săn bật cười.
– Cảm ơn nhé nhóc Lôi. – Ngân Thứ gật đầu và mỉm cười, anh quay sang nhìn Thái Dương rồi lại nhìn xuống nồi cháo, vừa múc cháo cho mình vừa nói: – Mà nhóc Thái Dương, hai vị đại hiệp Keto và Jon làm anh nhớ đến chủng người cổ Homunculi đã tuyệt chủng.
– Homunculi là gì ạ? – Mỹ Nguyệt hỏi, mắt liếc nhìn Thái Dương cũng đang nhìn anh thợ săn đầy tò mò.
– À mấy đứa từ phía tây dãy Núi Xám nên không biết nhỉ? Tương truyền đó là một chủng người cổ đã xuất hiện sau khi các Cổ Nhân biến mất. – Ngân Thứ nuốt cháo rồi nói, tay đưa lên quệt mép. – Hoặc có thể đã xuất hiện từ trước, anh không rõ lắm. Họ có tóc trắng và màu mắt khác so với người thường. Vài câu chuyện kể rằng họ có những khả năng kỳ lạ, có thể trò chuyện với muông thú, hô mưa gọi gió, nhưng nổi bật nhất là trẻ mãi không già. – Ngân Thứ nói rồi xúc cháo vào miệng trong khi Thái Dương ngồi trầm ngâm một lúc rồi ăn tiếp. Anh thợ săn vừa múc thêm cháo vừa nói với giọng tiếc nuối: – Mẹo là tránh được nanh vuốt của tử thần, ông già nhà anh vẫn dạy như thế. Nào, ăn thêm đi, gạo của mấy đứa mà.
Ba đứa nhóc nhai cháo nhóp nhép với ba khuôn mặt khác hẳn nhau, Lợi thì hớn hở xúc cháo vào miệng tấm tắc khen ngon, Mỹ Nguyệt thì vừa nhai vừa gãi cằm đầy thắc mắc còn Thái Dương thì vẫn lo lắng về Quetz, khuôn mặt sầu thảm đến phát sợ. Tô cháo của cậu vẫn còn hơn quá nửa, cháo tuy ngon nhưng trước những suy nghĩ đang tấn công cậu dồn dập, thức ăn trở nên lạt như nước, cố lắm cậu mới nuốt được. Cậu nhóc tóc trắng nghĩ về Quetz, nếu đúng thật anh là một Homunculus, nếu đúng là anh đã bôn ba thế giới suốt ba ngàn năm qua thì hẳn anh cũng đã có nhiều mối tình. Tim Thái Dương quặng thắt lại một chút khi nghĩ đến điều đó, cậu tự hỏi trong mắt anh quái nhân, mình có thật sự đặc biệt hay chỉ là một người nữa trong cuộc đời anh. Cậu lắc đầu nguầy nguậy, xua đi những thứ khó chịu đó, điều thiết yếu bây giờ là phải tìm được anh để chắc rằng anh vẫn ổn với vết thương đó.
– Anh Ngân Thứ này… – Thái Dương khẽ gọi.
– Hửm? – Ngân Thứ nuốt cháo rồi nhìn lên.
– Anh có biết Keto Ca đi đâu không ạ? – Thái Dương hỏi lí nhí một cách lo lắng.
Sự im lặng bao trùm cả hốc đá, Ngân Thứ ngồi im lặng một hồi lâu, mắt anh nheo lại như thể đang chìm trong những dòng suy nghĩ. Thái Dương ngồi nhìn anh thợ săn lặng lẽ múc cháo ra chén, vẻ mặt vẫn đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Chợt anh lên tiếng:
– Cách đây chừng một hai ngày đường về phía đông, thành phố Calisna được xây và đặt tên theo khu rừng cổ gần đó. Thần Lâm Calisna.
– Thần Lâm ạ? – Thái Dương rướn người ra trước tò mò.
– Ừ. – Ngân Thứ gật đầu. – Nghe nói rằng thú vật ở đó to hơn bình thường, quái dị hơn nữa, giống như thời thượng cổ.
Bữa ăn trôi qua mà không có thêm lời nào nữa, bốn người dựng các cọc gỗ xung quanh ba con thú trước khi ngủ, tuy vẫn ở gần thị trấn nhưng làm thế này vẫn chắc chắn hơn. Nằm trong chiếc chăn da, Thái Dương không tài nào ngủ được, mắt cậu nhìn ra bên ngoài, nơi vài con thú nhỏ đang sục sạo trong các lùm cây thấp. Bên cạnh cậu, Lợi và Mỹ Nguyệt đang ngủ say, tiếng ngáy khe khẽ vang lên làm cậu khá chắc rằng anh thợ săn Ngân Thứ cũng đã ngủ. Cậu nhóc tóc trắng lén ngồi dậy, xỏ chân vào đôi giày bà Marcela đã mua cho rồi rón rén bước ra ngoài, cầm theo cung và giỏ tên.
Thái Dương hơi rùng mình, phần vì lạnh, phần vì hơi sợ, khu rừng này khá quang đãng, các cây mọc cách nhau cũng ít nhất năm mười thước nhưng cậu không biết thứ gì đang rình mò trong những lùm cây thấp. Cậu hít một hơi dài và thở ra bằng miệng, tự trấn an mình rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng chẳng có thứ gì đáng sợ quanh đây đâu. Đưa tay vuốt mái tóc dài chưa buộc lên, Thái Dương rút một mũi tên từ ống tên giắt bên hông lắp vào cung. Dây cung căng ra khi cậu kéo nó, chưa gì mà cậu đã cảm thấy tay mình run lên vì giữ dây cung, cậu nhóc tóc trắng chỉ kịp chĩa cung về hướng một thân cây gần đó rồi thả ra. Mũi tên găm phập vào thân cây, ngay vào chỗ Thái Dương đã nhắm tới, cậu mỉm cười và thở hắt ra, mồ hôi rịn xuống trán cậu khi nỗi lo lắng đã biến mất.
– Chà, bắn cung giỏi nhỉ? – Ngân Thứ dựa người vào cửa hang nói nhỏ.
– A-anh Ngân Thứ?! – Thái Dương chợt thốt lên, hai chân lùi lại suýt nữa làm cậu té ra sau.
– Đừng có la toáng lên vậy chứ. – Anh thợ săn mỉm cười rồi bước tới, tay đưa lên xoa cằm khi anh nhìn cậu nhóc tóc trắng. – Kỹ thuật của em khá tốt đấy, nhưng mà nếu em lắp tên như vậy thì sẽ khó bắn liên tục lắm.
– V-vậy ạ? – Thái Dương chớp mắt đầy tò mò rồi nhìn xuống cây cung, tuy cậu yếu hơn các bạn trong làng, tài bắn cung của cậu cũng là một nguyên nhân khiến cả làng dị nghị cậu. Cậu luôn để ống tên giắt bên hông phải nhưng lại lắp tên vào bên trái, tuy tốc độ bắn hơi chậm vì loay hoay lắp tên, độ chính xác thì gần như vượt trội hơn đám bạn cùng trang lứa.
– Ừ, là do vị trí em để ống tên đấy. – Ngân Thứ gật đầu, anh đưa tay gỡ ống tên bên hông Thái Dương ra khiến cậu nhóc hơi giật mình. Tay anh gài chốt dây đai lại qua vai phải và hông trái của cậu, ống tên lòi ra từ sau vai của cậu nhóc. – Đó, giờ thử bắn ba phát liên tục xem.
Thái Dương khẽ gật đầu và giương cung bắn về phía thân cây lúc nãy, tay lắp tên vẫn chưa quen với việc rút tên từ trên vai nhưng tốc độ bắn đã nhanh hơn hẳn. Mắt cậu nhóc mở to trong kinh ngạc, trên môi nở một nụ cười thích thú khi quay qua nhìn người kia, hi vọng sẽ được thấy nụ cười hài lòng của Qu… Nụ cười trên môi cậu biến mất, đôi mắt cũng trở nên rầu rĩ khi cậu nhận ra người đã hướng dẫn mình không phải là anh quái nhân, mà là một thợ săn mới gặp. Thái Dương lặng lẽ bước tới chỗ thân cây rồi rút bốn mũi tên ra và cho vào giỏ tên trước khi gỡ nó ra, chân lết từng bước nặng trĩu nỗi buồn về phía chỗ ngủ của mình rồi cuộn mình trong chăn. Cậu nghe thấy tiếng anh thợ săn bước vào và ngồi xuống, kéo chiếc chăn da đắp lên người nghe sột soạt, cậu chợt thấy có lỗi vì đã không cảm ơn anh rồi thiếp đi.
Đêm cứ thế trôi qua, đến khi mắt trời ló dạng từ hướng đông nơi ba đứa trẻ phải đi tiếp. Cả ba lặng lẽ dắt nai đi khi sương mù vẫn còn dày đặc, để lại anh thợ săn Ngân Thứ vẫn đang nằm cuộn mình trong chăn. Khoác chiếc áo choàng lên, Thái Dương dừng lại khi đã đi được vài bước, cậu quay người về hướng hốc đá, khẽ cúi mình thay lời cảm ơn rồi tiếp tục đi theo Mỹ Nguyệt và Lợi đang dẫn nai đi.
Bên trong hốc đá, Ngân Thứ mỉm cười, mắt anh hơi mở ra khi anh nói trước khi ngủ tiếp:
– Anh biết các nhóc sẽ đi về hướng đông mà…chúc may mắn…
***
Jean ngồi trên một mép đá, quan sát đàn gia súc đang chở lương thực và vật liệu ở bên con đường núi ngay bên dưới, xung quanh là các xạ thủ khoác áo choàng da, tay lăm lăm vũ khí đang cảnh giác. Con đường núi hẹp, chạy ziczac trên sườn núi trọc và dốc đầy những tàn tích, cách dòng sông chảy xiết bên dưới ít nhất cũng hơn chục thước, một nơi lí tưởng để tấn công chớp nhoáng. Jean căng mắt nhìn quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của những kẻ tấn công, trước khi anh tới đây, đoàn người này đã bị tấn công hai lần bởi lũ bọ máy và một lần bởi bọn thổ phỉ. Đó là khi ở dưới thấp, trên vùng núi này, sương mù dày đặc không dễ gì thấy được chuyển động, cho dù là giữa khoảng trống.
– Không còn xa nữa đâu, củng cố phòng vệ. – Anh quái nhân nói lớn, cố át tiếng bọn gia súc đang kêu vì bị roi quất.
– Ngài Jean! Có động! Lũ bọ máy! – Một xạ thủ hét lên cảnh báo.
– Chúng đến sớm. – Yith bước tới bên cạnh anh quái nhân, mắt nheo lại một cách khó chịu.
Jean đứng dậy, mắt nhìn về phía hàng trăm đốm sáng xanh đang tràn xuống từ vách núi gần đó, lũ này lớn hơn hẳn lũ bọ máy trên tàu hỏa mà anh đã cướp, giáp cũng chắc chắn hơn và có cả vũ khí.
– Trấn an đàn gia súc! Dàn trận nhanh lên! – Anh quái nhân vung tay ra lệnh khi lũ tê giác không sừng, trâu và bò kêu rống lên.
Các xạ thụ giương những khẩu súng nòng lớn lên, báng sung gác lên vai, nhắm thẳng vào giữa đám bọ máy đang tiến tới ngày càng gần. Yith gào lên ra lệnh, tiếng súng nổ vang như sấm rền trên sườn núi, thổi tung gần một phần năm lũ bọ máy đang tiến tới. Một loạt súng nữa tiêu diệt gần phân nửa số còn lại, chúng lại rút lui vào đám sương mù dày đặc. Jean nheo mắt, có cái gì đó không đúng, lần này chỉ có lũ bọ thiết giáp, không có người máy cũng không có bọ tướng.
– Quá dễ dàng. – Yith mỉm cười.
– Chúng chỉ là bộ binh thôi, sẽ còn tới nữa đấy. – Jean khẽ nói.
Như thể khẳng định lời của anh quái nhân, từ trong đám sương mù ngay bên trên đường núi năm con bọ to như những con ngựa đào đất chui ra, trên lưng là hai nòng súng dài. Yith đưa tay về phía hai con bọ tướng, mắt sáng lên ánh sáng đen, hai con bọ khổng lồ như bị dính vào nhau, cơ thể chúng cong vẹo rồi bị nghiền nát thành một khối cầu. Jean đưa tay ra sau, lòng bàn tay bốc khói khi hai con bọ máy tiến tới gần, anh vung tay ra trước, thổi bay cả hai với một vụ nổ hóa chất kinh thiên động địa. Anh chợt điếng người khi nhận ra con thứ năm đã nhảy vào giữa dòng người, giáp của nó làm đạn dội ra, chỉ để lại vài vết xước.
Chợt một con quái dị long khổng lồ lông trắng muốt phóng tới, miệng há rộng để lộ hàm răng trắng và sắc như dao cạo. Con khủng long khổng lồ nhảy xuống, móng vuốt và răng nanh cào vào lớp vỏ cứng của con bọ máy đến tóe lửa, để lại những vết rách sâu. Trận giáp lá cả của hai con quái thú khiến gia súc và người đập vào vách núi hoặc rơi khỏi mép đá, vài con gia súc còn tự nhảy khỏi vực tránh hai con dã thú kia. Jean cầm khẩu súng lên, máu chảy từ đầu ngón tay vào ổ đạn khi anh nhắm vào đầu con bọ máy đang bị con quái dị long kèm chặt. Anh quái nhân bóp cò, viên đạn máu găm vào đầu con bọ máy làm nó phát nổ từ bên trong, một viên đạn bắn ra từ khẩu súng trên lưng nó vào vai con khủng long khiến nó giật ngược lại, kéo cả hai khỏi vách đá.
Jean nhảy xuống đường núi, mắt nhìn qua mép vực để tìm xem con quái dị long đang ở đâu, sương mù dày đặc ngăn không cho anh thấy dòng sông và chân núi bên dưới.
– Đó là Mufasa phải không? – Anh quái nhân hỏi khi Yith tới gần. – Em nghĩ em giết ông ấy rồi.
– Mufasa bất tử, lão ta không chết dễ vậy đâu. – Yith đáp và nhìn lên con đường giờ ngổn ngang những xác chết, lộn xộn hết cả lên bởi đàn gia súc đang phát hoảng. – Cơ mà con bọ khốn đó đã làm tổn thất quá nhiều. – Gã khẽ nói.
– Chúng ta đi thôi. – Jean nheo mắt nói rồi bắt đầu bước đi, tay thu thập những dòng máu từ các xác chết và những con gia súc đang thoi thóp.
– Thế còn những người bị rơi xuống? – Jean ngước lên hỏi.
– Họ chết hết rồi còn đâu. – Jean đáp một cách lạnh lùng rồi lại nhảy phóng lên sườn núi phía trên. Anh quái nhân nhìn về phía một cái bóng cao kều đang chạy vụt đi, biến mất vào làn sương mù.
– Trông nó có vẻ tức giận. – Yith thì thầm bên tai anh quái nhân.
– Cậu ta lo lắng cho lão già đó. – Jean đáp và lặng lẽ bước đi, thầm hi vọng rằng Quetz sẽ hiểu chuyện và không làm việc gì ngu xuẩn.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!