Cậu từ chối rời khỏi phòng sau khi việc đó xảy ra, cậu chối bỏ sự quan tâm của mọi người, trừ trong vòng tay của chính cậu gác qua khuôn mặt vui cười bình thường. Trong bóng tối của căn phòng, những ký ức sẽ lặp đi lặp lại trong đầu cậu bé, nắm đấm bé nhỏ siết lại trong tủi nhục và đôi mắt tím lại nhắm chặt lại, khóa khỏi thế giới bên ngoài. Mỗi ngày, Lợi và Mỹ Nguyệt đứng trước cửa của cậu bé, sự vui tươi và nghịch ngợm mỗi ngày biến mất, thay vào đó là sự im lặng, lo lắng và u sầu. Lợi ấn bàn tay lên cửa nhẹ nhàng, như thể nếu như ấn mạnh quá, Thái Dương, bạn thân của cậu, em trai của cậu, sẽ tan nát thành ngàn mảnh. Mỹ Nguyệt sẽ cầu xin cậu, sự lo lắng rõ rệt trong giọng nói như sắp khóc của cô, cô cầu xin cậu hãy mở cửa, hãy ăn uống, hãy nói chuyện với cô, hỏi sao cậu lại quay lưng với họ và nhốt mình trong phòng.
Và Thái Dương sẽ phớt lờ họ, tiếng khóc của hai cô cậu bé mới lớn rơi vào tĩnh lặng, cậu sẽ không cho bất cứ ai nhìn thấy cậu. Bởi vì chắc chắn rằng cho dù những vết bầm mờ đi, họ vẫn sẽ biết. Cậu sẽ không thể giấu đi sự nhơ bẩn của chính mình, nó rõ ràng như các vết tím hằn lên da cậu. Đôi khi tiếng gõ cửa chậm rãi sẽ vang lên, từng hồi chậm chạp và thận trọng trước khi dừng hẳn, kéo theo một tiếng thở dài não ruột và tiếng lưng áo người đó trượt từ từ xuống cho tới khi ngồi xuống sàn trước cửa phòng. Tiếng kèn harmonica sẽ vang lên, điệu kèn sầu thảm cộng hưởng với hai giọng ca của Lợi và Mỹ Nguyệt thành một thứ đẹp đẽ, phần nào xoa dịu nỗi đau của Thái Dương như một lời ru. Cậu bé tóc trắng sẽ nhắm mắt lại, cơ thể nhỏ bé run lên, chống lại ước muốn mở tung cửa và ôm lấy anh, nhìn vào đôi mắt hổ phách của anh và khóc. Thay vào đó, cậu hít từng hơi thở run run mà sâu vào, giọng hát của cậu lặng lẽ hòa vào bản nhạc của Quetz.
Thái Dương rời khỏi phòng mình vào buổi khuya khi mọi người đã ngủ, chỉ đủ lâu để gội rửa trong nhà tắm cuối hành lang, nước lúc nào cũng nóng đến rát da và cậu sẽ chà cho đến khi da cậu nhám lên. Trong sự tĩnh lặng của làn nước, cậu bé có thể cảm thấy những ngón tay vô cảm ấn lên da cậu. Mái tóc đen dài rũ xuống làm mặt cậu thấy nhồn nhột. Đôi môi di chuyển khắp cơ thể cậu, chạm vào những chỗ mà chính cậu còn không cho phép mình chạm vào. Và rồi thứ gì đó sẽ xâm chiếm cậu, khiến cậu khóc hét vì đau đớn, khiến cậu cầu xin gã dừng việc đó lại.
Nhưng Yith sẽ không nghe.
Gã người da đỏ tới phòng Thái Dương vài đêm sau đó, Thái Dương quên gài cửa phòng sau khi rời khỏi phòng tắm. Những người khác đã ngủ yên trên giường và cả con thuyền chìm trong im lặng. Cậu bé tóc trắng lặng lẽ đưa bàn tay run run lên, các ngón tay gầy vuốt qua mái tóc trắng của cậu, tay kia nắm chặt lấy chiếc khăn tắm quấn quanh bụng. Cậu giật lên khi nghe thấy nó, dù khẽ tới đâu tiếng bước chân đó cũng đủ lớn để vang vọng trong đầu cậu, như thể hắn muốn cậu nghe thấy nó và biết về điều hắn sẽ làm. Thái Dương nhìn vào chiếc gương lớn, nín thở chờ đợi khi Yith mở cửa phòng một cách im lặng, từng bước chân của hắn đầy tính toán và cẩn thận như một con thú dữ sắp vồ mồi. Gã người da đỏ đóng cửa lại sau hắn, cậu bé tóc trắng run lẩy bẩy khi chiếc áo trắng đó xuất hiện trong gương phía sau cậu, hai bàn tay của hắn đặt nhẹ lên đôi vai nhỏ nhắn, hắn cười một nụ cười đầy khinh bỉ rồi mọi thứ bắt đầu.
Yith giật chiếc khăn khỏi cơ thể ướt đẫm của Thái Dương, môi hắn chạm lên vai cậu trong trong sự khinh bỉ. Hai bàn tay lớn di chuyển từ vai luồn xuống bờ lưng gầy rồi tiến ra phía trước, hai cánh tay của cậu bé ngoan ngoãn nhấc lên, để hai bàn tay kia sờ trước ngực cậu. Gã người da đỏ đẩy đầu hắn ra trước, môi và lưỡi mút liếm cổ của Thái Dương, nếm vào chút mùi của Quetz còn vương vấn lại trên cơ thể nhỏ bé, vì dù cậu có chà rửa tới đâu, mùi của anh quái nhân vẫn dai dẳng bám trên người cậu. Thái Dương ép mình không di chuyển khi các ngón tay túm lấy núm ngực cậu, kéo và vặn không thương tiếc, như thể đang trừng phạt cậu. Cậu bé thở hắt ra khi hai bàn tay đỏ bỏ ngực cậu, nước mắt chảy xuống khi chúng vuốt dọc sườn và dừng ở hông cậu, xoay cả người cậu lại.
Lưỡi của Yith tách môi Thái Dương một cách mạnh bạo, quét quanh vòm miệng của cậu trong khi lưỡi của cậu bé run run bị ép xuống. Một tay gã giữ lấy hông Thái Dương, tay kia đặt lên đùi cậu khi hắn cúi xuống cắn phập răng vào núm ngực đã đỏ lên của cậu. Thái Dương ngửa đầu ra, cắn lấy bàn tay mình đến chảy máu, ngăn tiếng kêu đau đớn dâng lên trong ngực một cách tuyệt vọng. Móng tay của Yith bấu vào đùi cậu bé một cách bạo lực khi hắn nhả núm ngực cậu ra rồi lại cắn xuống, mút liếm nó với cái lưỡi và đôi môi đói khát. Thái Dương rên ư ử trong đau đớn, mắt nhòe đi vì khóc, cậu bé cố giữ cho mình đứng yên, chỉ lắc đầu cầu xin Yith dừng lại.
Yith lôi Thái Dương về phía chiếc giường nhỏ của cậu, trong bụng thầm biết ơn Ngân Thứ đã thiết kế tường cách âm, gã không muốn Quetz, người gã yêu quý vô cùng, biết được. Gã quẳng cậu bé lõa lồ nằm sấp lên chiếc giường, hai chân dạng ra quắp lấy hông cậu. Cậu bé tóc trắng cứng người lại khi nghe tiếng quần gã kéo xuống sột soạt, cậu úp mặt vào hai cánh tay gập lại, tới khi chúng bị kéo khỏi mặt cậu, giữ chặt trong tay Yith. Thái Dương không thể kìm nén tiếng hét khi gã hiếp dâm đâm vào bên trong cậu, hắn bỏ tay cậu bé ra rồi quấn một bàn tay ngang miệng và mũi cậu. Một sự trừng phạt nữa vì đã gây ra tiếng động, hắn không muốn nghe bất cứ âm thanh gì, hắn muốn cậu bé cảm nhận được gánh nặng khi phải chịu đựng nỗi đau trong im lặng. Những bàn tay vô hình tóm lấy cổ và hông Thái Dương, chặt tới nỗi để lại dấu khi Yith bắt đầu thúc cái của nợ của hắn vào cơ thể đang giãy giụa của cậu bé. Hắn mở miệng ra, khuôn mặt đẫm mồ hôi nhăn lại thành một nụ cười dị dạng khi hắn nói với con mồi của mình.
– Mày chẳng là gì cả, Thái Dương à. – Giọng của hắn trầm và mượt mà. – Mày chỉ là một cái thân để tao sử dụng, không hơn không kém. Mày nghĩ mày là cái thá gì mà mày có thể ở gần Quetz? Hả? Nam thần của tao không phải dành cho thứ cỏ rác như mày.
Nước mắt ứa ra càng ngày càng nhiều, chảy lăn tăn xuống các ngón tay của Yith. Thái Dương bắt đầu hoảng loạn, tầm nhìn của cậu mờ đi bởi nước mắt và thiếu không khí, hai bàn nhỏ cố gỡ tay của gã kia ra một cách tuyệt vọng. Bàn tay đó giữ nguyên vị trí. Yith thúc vào thêm vài lần nữa, để khoái cảm chiếm lấy cơ thể và trí óc mình trước khi bắn vào bên trong cơ thể bên dưới, hắn thúc thêm vài lần nữa trước khi dừng hẳn. Bàn tay tên hiếp dâm bỏ ra, Thái Dương hớp vào một hơi thở sâu và run run. Yith rút ra, để chất dịch trắng chảy khỏi cơ thể cậu bé rồi đứng dậy.
– Lần này mày không chảy máu. – Hắn vừa thở vừa nói, tay kéo lại dây quần trước khi quay lưng đi. – Có lẽ mày đã quen với việc tao ở bên trong mày.
Thái Dương nằm yên trên tấm ga trải giường trong một vũng chất dịch trắng, để hơi thở bình thường trở lại. Cậu đứng dậy một cách khó khăn, hai chân run rẩy đi từng bước đau đớn về phía trước tấm gương, nơi một mảng ánh trăng lọt vào từ cửa sổ kính. Những vết bầm hình ngón tay hiện rõ lên trên miệng, mũi và má cậu, vết cắn đỏ hằn rõ trên ngực trái bên dưới vết sẹo, chất dịch kia vẫn còn rĩ ra. Thái Dương đưa tay che miệng ngăn không cho mình khóc lớn khi đôi mắt tím thu vào hết những dấu ấn kinh tởm kia.
Một tiếng thở giật mình kéo Thái Dương khỏi hình ảnh phản chiếu của cậu, trong một thoáng cậu đã định bỏ chạy vì tưởng cái bóng cao kều kia là Yith, quay trở lại vì chưa thỏa mãn. Nhưng cậu chợt nhận ra mái tóc màu trắng bạch kim kia ngắn hơn hẳn, và đôi mắt hổ phách kia chất chứa sự đau buồn, lo lắng và sốc. Anh quái nhân nheo mắt và rướn người tới, ánh trăng nhạt nhòa đủ để anh thấy hết những vết bầm và vết thương trước khi cậu bé tóc trắng quay đi, giữ chặt lấy chiếc khăn tắm cậu đã nhặt lên.
Quetz bước qua khỏi cánh cửa mà Yith đã quên đóng, đôi chân giống chim ăn thịt quắp vào lớp sàn gỗ tiến về phía Thái Dương. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu bé dẫn về phía nhà tắm, cả hai không nói gì khi anh quái nhân mở nước ấm đầy bồn rồi cẩn thận nhấc cậu bé lên và đặt cậu vào. Sự im lặng tiếp tục khi Thái Dương ngồi im không cử động, để hai tay Quetz run run rửa cơ thể cậu một cách cẩn thận và nhẹ nhàng, tránh làm cậu sợ hãi. Xong xuôi anh quái nhân lại lặng lẽ nhấc cậu bé tóc trắng khỏi bồn nước, quấn cậu trong khăn tắm lớn rồi bế cậu về phòng mình. Thái Dương lặng lẽ nhìn khi Quetz lấy một chiếc áo thun và quần ngắn mà anh nghĩ là nhỏ nhất ra, tay anh run run khi anh giúp cậu bé mặc đồ vào. Cuối cùng mặt anh nhăn lại với một tiếng nấc lớn mắt anh nhắm tịt, ép nước mắt chảy ra, tim anh quặn thắt lại khi anh ôm chặt cậu bé anh yêu quý như em ruột vào lòng.
Thái Dương đặt bàn tay lạnh của mình lên gò má nóng và ướt của Quetz, cố an ủi anh. Anh quái nhân nở một nụ cười trước khi đặt cậu bé tóc trắng vào chiếc ổ của mình, tay đắp chiếc chăn da lên người cậu. Cậu bé rúc vào trong chăn, lưng ép vào phần trồi lên hình bán nguyệt trong chiếc ổ, mặt áp vào gối và hít sâu vào mũi thơm dịu nhẹ của Quetz. Anh chàng lớn hơn từ từ bò vào ổ rồi nằm xuống cạnh cậu bé, quan sát xem trên mặt cậu có biểu hiện gì của sự sợ hãi không. Thái Dương kéo anh mình tới sát hơn, mặt cậu dụi vào ngực Quetz, một nụ cười nhỏ nở lên trên môi cậu khi cậu dần chìm vào giấc ngủ, nghĩ rằng mai có thể cậu sẽ gặp Mỹ Nguyệt và Lợi.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Cậu từ chối rời khỏi phòng sau khi việc đó xảy ra, cậu chối bỏ sự quan tâm của mọi người, trừ trong vòng tay của chính cậu gác qua khuôn mặt vui cười bình thường. Trong bóng tối của căn phòng, những ký ức sẽ lặp đi lặp lại trong đầu cậu bé, nắm đấm bé nhỏ siết lại trong tủi nhục và đôi mắt tím lại nhắm chặt lại, khóa khỏi thế giới bên ngoài. Mỗi ngày, Lợi và Mỹ Nguyệt đứng trước cửa của cậu bé, sự vui tươi và nghịch ngợm mỗi ngày biến mất, thay vào đó là sự im lặng, lo lắng và u sầu. Lợi ấn bàn tay lên cửa nhẹ nhàng, như thể nếu như ấn mạnh quá, Thái Dương, bạn thân của cậu, em trai của cậu, sẽ tan nát thành ngàn mảnh. Mỹ Nguyệt sẽ cầu xin cậu, sự lo lắng rõ rệt trong giọng nói như sắp khóc của cô, cô cầu xin cậu hãy mở cửa, hãy ăn uống, hãy nói chuyện với cô, hỏi sao cậu lại quay lưng với họ và nhốt mình trong phòng.
Và Thái Dương sẽ phớt lờ họ, tiếng khóc của hai cô cậu bé mới lớn rơi vào tĩnh lặng, cậu sẽ không cho bất cứ ai nhìn thấy cậu. Bởi vì chắc chắn rằng cho dù những vết bầm mờ đi, họ vẫn sẽ biết. Cậu sẽ không thể giấu đi sự nhơ bẩn của chính mình, nó rõ ràng như các vết tím hằn lên da cậu. Đôi khi tiếng gõ cửa chậm rãi sẽ vang lên, từng hồi chậm chạp và thận trọng trước khi dừng hẳn, kéo theo một tiếng thở dài não ruột và tiếng lưng áo người đó trượt từ từ xuống cho tới khi ngồi xuống sàn trước cửa phòng. Tiếng kèn harmonica sẽ vang lên, điệu kèn sầu thảm cộng hưởng với hai giọng ca của Lợi và Mỹ Nguyệt thành một thứ đẹp đẽ, phần nào xoa dịu nỗi đau của Thái Dương như một lời ru. Cậu bé tóc trắng sẽ nhắm mắt lại, cơ thể nhỏ bé run lên, chống lại ước muốn mở tung cửa và ôm lấy anh, nhìn vào đôi mắt hổ phách của anh và khóc. Thay vào đó, cậu hít từng hơi thở run run mà sâu vào, giọng hát của cậu lặng lẽ hòa vào bản nhạc của Quetz.
Thái Dương rời khỏi phòng mình vào buổi khuya khi mọi người đã ngủ, chỉ đủ lâu để gội rửa trong nhà tắm cuối hành lang, nước lúc nào cũng nóng đến rát da và cậu sẽ chà cho đến khi da cậu nhám lên. Trong sự tĩnh lặng của làn nước, cậu bé có thể cảm thấy những ngón tay vô cảm ấn lên da cậu. Mái tóc đen dài rũ xuống làm mặt cậu thấy nhồn nhột. Đôi môi di chuyển khắp cơ thể cậu, chạm vào những chỗ mà chính cậu còn không cho phép mình chạm vào. Và rồi thứ gì đó sẽ xâm chiếm cậu, khiến cậu khóc hét vì đau đớn, khiến cậu cầu xin gã dừng việc đó lại.
Nhưng Yith sẽ không nghe.
Gã người da đỏ tới phòng Thái Dương vài đêm sau đó, Thái Dương quên gài cửa phòng sau khi rời khỏi phòng tắm. Những người khác đã ngủ yên trên giường và cả con thuyền chìm trong im lặng. Cậu bé tóc trắng lặng lẽ đưa bàn tay run run lên, các ngón tay gầy vuốt qua mái tóc trắng của cậu, tay kia nắm chặt lấy chiếc khăn tắm quấn quanh bụng. Cậu giật lên khi nghe thấy nó, dù khẽ tới đâu tiếng bước chân đó cũng đủ lớn để vang vọng trong đầu cậu, như thể hắn muốn cậu nghe thấy nó và biết về điều hắn sẽ làm. Thái Dương nhìn vào chiếc gương lớn, nín thở chờ đợi khi Yith mở cửa phòng một cách im lặng, từng bước chân của hắn đầy tính toán và cẩn thận như một con thú dữ sắp vồ mồi. Gã người da đỏ đóng cửa lại sau hắn, cậu bé tóc trắng run lẩy bẩy khi chiếc áo trắng đó xuất hiện trong gương phía sau cậu, hai bàn tay của hắn đặt nhẹ lên đôi vai nhỏ nhắn, hắn cười một nụ cười đầy khinh bỉ rồi mọi thứ bắt đầu.
Yith giật chiếc khăn khỏi cơ thể ướt đẫm của Thái Dương, môi hắn chạm lên vai cậu trong trong sự khinh bỉ. Hai bàn tay lớn di chuyển từ vai luồn xuống bờ lưng gầy rồi tiến ra phía trước, hai cánh tay của cậu bé ngoan ngoãn nhấc lên, để hai bàn tay kia sờ trước ngực cậu. Gã người da đỏ đẩy đầu hắn ra trước, môi và lưỡi mút liếm cổ của Thái Dương, nếm vào chút mùi của Quetz còn vương vấn lại trên cơ thể nhỏ bé, vì dù cậu có chà rửa tới đâu, mùi của anh quái nhân vẫn dai dẳng bám trên người cậu. Thái Dương ép mình không di chuyển khi các ngón tay túm lấy núm ngực cậu, kéo và vặn không thương tiếc, như thể đang trừng phạt cậu. Cậu bé thở hắt ra khi hai bàn tay đỏ bỏ ngực cậu, nước mắt chảy xuống khi chúng vuốt dọc sườn và dừng ở hông cậu, xoay cả người cậu lại.
Lưỡi của Yith tách môi Thái Dương một cách mạnh bạo, quét quanh vòm miệng của cậu trong khi lưỡi của cậu bé run run bị ép xuống. Một tay gã giữ lấy hông Thái Dương, tay kia đặt lên đùi cậu khi hắn cúi xuống cắn phập răng vào núm ngực đã đỏ lên của cậu. Thái Dương ngửa đầu ra, cắn lấy bàn tay mình đến chảy máu, ngăn tiếng kêu đau đớn dâng lên trong ngực một cách tuyệt vọng. Móng tay của Yith bấu vào đùi cậu bé một cách bạo lực khi hắn nhả núm ngực cậu ra rồi lại cắn xuống, mút liếm nó với cái lưỡi và đôi môi đói khát. Thái Dương rên ư ử trong đau đớn, mắt nhòe đi vì khóc, cậu bé cố giữ cho mình đứng yên, chỉ lắc đầu cầu xin Yith dừng lại.
Yith lôi Thái Dương về phía chiếc giường nhỏ của cậu, trong bụng thầm biết ơn Ngân Thứ đã thiết kế tường cách âm, gã không muốn Quetz, người gã yêu quý vô cùng, biết được. Gã quẳng cậu bé lõa lồ nằm sấp lên chiếc giường, hai chân dạng ra quắp lấy hông cậu. Cậu bé tóc trắng cứng người lại khi nghe tiếng quần gã kéo xuống sột soạt, cậu úp mặt vào hai cánh tay gập lại, tới khi chúng bị kéo khỏi mặt cậu, giữ chặt trong tay Yith. Thái Dương không thể kìm nén tiếng hét khi gã hiếp dâm đâm vào bên trong cậu, hắn bỏ tay cậu bé ra rồi quấn một bàn tay ngang miệng và mũi cậu. Một sự trừng phạt nữa vì đã gây ra tiếng động, hắn không muốn nghe bất cứ âm thanh gì, hắn muốn cậu bé cảm nhận được gánh nặng khi phải chịu đựng nỗi đau trong im lặng. Những bàn tay vô hình tóm lấy cổ và hông Thái Dương, chặt tới nỗi để lại dấu khi Yith bắt đầu thúc cái của nợ của hắn vào cơ thể đang giãy giụa của cậu bé. Hắn mở miệng ra, khuôn mặt đẫm mồ hôi nhăn lại thành một nụ cười dị dạng khi hắn nói với con mồi của mình.
– Mày chẳng là gì cả, Thái Dương à. – Giọng của hắn trầm và mượt mà. – Mày chỉ là một cái thân để tao sử dụng, không hơn không kém. Mày nghĩ mày là cái thá gì mà mày có thể ở gần Quetz? Hả? Nam thần của tao không phải dành cho thứ cỏ rác như mày.
Nước mắt ứa ra càng ngày càng nhiều, chảy lăn tăn xuống các ngón tay của Yith. Thái Dương bắt đầu hoảng loạn, tầm nhìn của cậu mờ đi bởi nước mắt và thiếu không khí, hai bàn nhỏ cố gỡ tay của gã kia ra một cách tuyệt vọng. Bàn tay đó giữ nguyên vị trí. Yith thúc vào thêm vài lần nữa, để khoái cảm chiếm lấy cơ thể và trí óc mình trước khi bắn vào bên trong cơ thể bên dưới, hắn thúc thêm vài lần nữa trước khi dừng hẳn. Bàn tay tên hiếp dâm bỏ ra, Thái Dương hớp vào một hơi thở sâu và run run. Yith rút ra, để chất dịch trắng chảy khỏi cơ thể cậu bé rồi đứng dậy.
– Lần này mày không chảy máu. – Hắn vừa thở vừa nói, tay kéo lại dây quần trước khi quay lưng đi. – Có lẽ mày đã quen với việc tao ở bên trong mày.
Thái Dương nằm yên trên tấm ga trải giường trong một vũng chất dịch trắng, để hơi thở bình thường trở lại. Cậu đứng dậy một cách khó khăn, hai chân run rẩy đi từng bước đau đớn về phía trước tấm gương, nơi một mảng ánh trăng lọt vào từ cửa sổ kính. Những vết bầm hình ngón tay hiện rõ lên trên miệng, mũi và má cậu, vết cắn đỏ hằn rõ trên ngực trái bên dưới vết sẹo, chất dịch kia vẫn còn rĩ ra. Thái Dương đưa tay che miệng ngăn không cho mình khóc lớn khi đôi mắt tím thu vào hết những dấu ấn kinh tởm kia.
Một tiếng thở giật mình kéo Thái Dương khỏi hình ảnh phản chiếu của cậu, trong một thoáng cậu đã định bỏ chạy vì tưởng cái bóng cao kều kia là Yith, quay trở lại vì chưa thỏa mãn. Nhưng cậu chợt nhận ra mái tóc màu trắng bạch kim kia ngắn hơn hẳn, và đôi mắt hổ phách kia chất chứa sự đau buồn, lo lắng và sốc. Anh quái nhân nheo mắt và rướn người tới, ánh trăng nhạt nhòa đủ để anh thấy hết những vết bầm và vết thương trước khi cậu bé tóc trắng quay đi, giữ chặt lấy chiếc khăn tắm cậu đã nhặt lên.
Quetz bước qua khỏi cánh cửa mà Yith đã quên đóng, đôi chân giống chim ăn thịt quắp vào lớp sàn gỗ tiến về phía Thái Dương. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu bé dẫn về phía nhà tắm, cả hai không nói gì khi anh quái nhân mở nước ấm đầy bồn rồi cẩn thận nhấc cậu bé lên và đặt cậu vào. Sự im lặng tiếp tục khi Thái Dương ngồi im không cử động, để hai tay Quetz run run rửa cơ thể cậu một cách cẩn thận và nhẹ nhàng, tránh làm cậu sợ hãi. Xong xuôi anh quái nhân lại lặng lẽ nhấc cậu bé tóc trắng khỏi bồn nước, quấn cậu trong khăn tắm lớn rồi bế cậu về phòng mình. Thái Dương lặng lẽ nhìn khi Quetz lấy một chiếc áo thun và quần ngắn mà anh nghĩ là nhỏ nhất ra, tay anh run run khi anh giúp cậu bé mặc đồ vào. Cuối cùng mặt anh nhăn lại với một tiếng nấc lớn mắt anh nhắm tịt, ép nước mắt chảy ra, tim anh quặn thắt lại khi anh ôm chặt cậu bé anh yêu quý như em ruột vào lòng.
Thái Dương đặt bàn tay lạnh của mình lên gò má nóng và ướt của Quetz, cố an ủi anh. Anh quái nhân nở một nụ cười trước khi đặt cậu bé tóc trắng vào chiếc ổ của mình, tay đắp chiếc chăn da lên người cậu. Cậu bé rúc vào trong chăn, lưng ép vào phần trồi lên hình bán nguyệt trong chiếc ổ, mặt áp vào gối và hít sâu vào mũi thơm dịu nhẹ của Quetz. Anh chàng lớn hơn từ từ bò vào ổ rồi nằm xuống cạnh cậu bé, quan sát xem trên mặt cậu có biểu hiện gì của sự sợ hãi không. Thái Dương kéo anh mình tới sát hơn, mặt cậu dụi vào ngực Quetz, một nụ cười nhỏ nở lên trên môi cậu khi cậu dần chìm vào giấc ngủ, nghĩ rằng mai có thể cậu sẽ gặp Mỹ Nguyệt và Lợi.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!