Genesis: New Dawn - Chương 26: Nhà mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Genesis: New Dawn


Chương 26: Nhà mới


Thái Dương chạy đến bên Quetz, cậu lén nhìn Yith, anh ta trông có vẻ thân thiện, nhưng có gì đó mách bảo cậu rằng anh người da đỏ này không đáng tin. Gã đang mỉm cười thân thiện, nhưng nó là một chiếc mặt nạ kính đục ngầu, cậu nhóc tóc trắng có thể nhìn thấy thứ gì đó đen tối cuồn cuộn bên trong nhưng không rõ là gì. Cậu nắm lấy tay Quetz đầy lo lắng khi bước lên phi thuyền và ngồi xuống bên cạnh anh, mắt lén nhìn gã da đỏ đi từng bước chậm và dừng lại trước cậu, cả hai chỉ cách nhau tầm năm thước. Trong một thoáng, Thái Dương siết chặt bàn tay Quetz, sống lưng cậu lạnh toát và tim cậu như lỡ mất một nhịp khi Yith nhìn cậu.

– Thái Dương? Sao vậy? – Quetz nhìn qua cậu hỏi, tay vuốt ve tóc cậu khi thấy mồ hôi rịn ra và sự sợ hãi lộ rõ trong mắt cậu nhóc tóc trắng.

– Kh-không có gì đâu ạ. – Thái Dương lắp bắp và lắc đầu, cậu cố nở một nụ cười để anh quái nhân khỏi nghi ngờ rồi nép vào người anh.

Quetz chớp chớp mắt, anh nhìn quanh xem Thái Dương đã thấy gì giữa khoang chở hàng này lại khiến cậu sợ hãi tới vậy. Simba thì đang nằm trên sàn, Linh thì đang xoa đầu nó, Lợi và Mỹ Nguyệt đang ngồi cạnh họ, bàn tán về con tàu và phi thuyền của Jean. Người còn lại là Yith, anh ta nói là đã thay đổi, nhưng Quetz không tin lắm, giờ gã đang ngồi đối diện anh và Thái Dương, miệng ngậm tẩu, mắt nhìn xuống như đang suy tính gì đó. Gã người da đỏ chợt nhìn lên và mỉm cười làm Quetz quay đi, anh quái nhân gọi Mỹ Nguyệt và Lợi tới bên cạnh Thái Dương rồi đứng dậy, vừa bước ra buồng lái vừa dòm chừng Yith.

– Mon ami! – Jean mỉm cười khi Quetz mở cửa bước ra chỗ buồng lái bé xíu, tay giữ chặt lấy bánh lái.

– Chào Jean. – Quetz nói rồi đặt tay lên lưng ghế phi công, anh hơi cúi xuống nhìn ra ngoài lớp kính. Phi thuyền khổng lồ cách mặt đất mấy trăm thước, tuy trông giống co bọ máy nhưng hai bên và ở phía trước, bên dưới khoang chỉ huy là những hàng ban công và cửa sổ. Mười động cơ to như những căn chòi bùng bùng lửa xanh, giữ nó trong không trung cùng những chiếc cánh nhỏ đang đập chậm chạp. – Chà, hoành tráng dữ.

– Ngân Thứ cố lắm mới sửa xong trong hôm nay đấy. – Jean mỉm cười rồi điều khiển chiếc thuyền nhỏ tới sau đuôi thuyền. – Tôi nghiệp thằng bé.

– Tội cha gì một thằng Mi-go nửa nạc nửa mỡ? – Quetz lầm bầm. – Nhưng mà cũng ấn tượng thật. Pumba đã lên chưa?

– Rồi. – Jean gật đầu rồi cho phi thuyền tiến vào cửa khoang chứa đang mở ra. – Nó và Timon ngoan lắm. Mà này Quetz.

– Hử? – Quetz quay xuống hỏi.

– Cậu thấy…Yith Huynh hơi lạ hơn đúng không? – Jean nhướng mày hỏi rồi hạ cánh xuống.

– Ừ. – Quetz gật đầu nói khẽ, anh nhìn ra sau khi mọi người bắt đầu rời khỏi khoang chứa, bắt đầu đi xuống bãi đáp của phi thuyền khổng lồ.

– Lúc trưa anh ta còn giận việc Thái Dương đi với cậu, chiều thì hớn hở nói là đã thay đổi và sẽ chấp nhận việc cậu với cậu nhóc là một cặp. – Jean tắt máy rồi đứng dậy khỏi ghế. – Tôi nghĩ đó là một dấu hiệu tốt.

– Tôi hi vọng vậy. – Quetz nói rồi bước ra chỗ cậu nhóc tóc trắng đang chờ.

Simba và Linh đã chạy ra trước, nô đùa trong khoang chứa những chiếc xe hai bánh, ở trong góc là Pumba đang nằm nghỉ ngơi cùng Timon và hai con nai đỏ. Lợi và Mỹ Nguyệt vẫn còn đang giữ chặt Thái Dương ở giữa, bỡ ngỡ và kinh ngạc trước thứ họ đang thấy. Họ đã nghe nhiều về những kiến trúc cổ, về những quả cầu phát sáng trong nhà của Cổ Nhân và những thứ máy móc thiết bị kỳ lạ, nhưng thứ này… Cả ba chợt quay đầu lại khi Quetz và Jean bước ra khỏi con tàu nhỏ, anh quái nhân mắt hổ phách bước tới chỗ ba đứa và quỳ một chân xuống mỉm cười, tay lần lượt xoa đầu từng người và nói:

– Chào mừng tới nhà mới của các em.

– Th-thật không ạ? – Lợi sáng mắt, cả cơ thể nhún lên nhún xuống vì thích thú.

– Thế còn…chiếc xe thì sao? – Thái Dương chớp mắt ngạc nhiên, việc đổi chỗ ở xoành xoạch thế này vẫn khiến cậu hơi bị choáng.

– Nó đã được tháo rời và ráp vào đây luôn rồi. – Giọng của Ngân Thứ chợt vang lên, anh thợ săn đứng dựa cửa dẫn ra khoang hành khách, ba chiếc đuôi vung vẫy trong không khí.

– Anh Ngân Thứ? – Mỹ Nguyệt thốt lên rồi nheo mắt. – Anh nhìn…hơi khác.

– Nhắc mới nhớ, Ngân Thứ, lại đây. – Quetz ngoắc ngoắc anh thợ săn lại gần. Khi Ngân Thứ chỉ còn cách họ vài thước, anh quái nhân lật ngửa bàn tay mình lại, ngón giữa và ngón áp út ấn vào lòng bàn tay, bắn ra hai sợi cước vào ngực anh thợ săn.

Ngân Thứ giãy đành đạch và nằm vật ra đất, diện giật từ đầu tới tận ba chóp đuôi của anh nhưng Quetz vẫn không tha, mặc cho ba đứa nhóc hét lên cản anh lại. Anh quái nhân giữ tay mình cao khỏi tầm với của cả ba, vẫn tiếp tục giật điện cho tới khi Ngân Thứ phát nổ với một màn khói trắng. Quetz thu cước lại, mặt vẫn bình thản trong khi ba đứa nhỏ vẫn giữ lấy anh, mắt ngân ngấn nước vì chưa từng thấy anh giết người như thế. Chợt một cậu nhóc tóc vàng ngồi bật dậy, đôi mắt hai màu mắt phải xanh, mắt trái đỏ liếc qua liếc lại rồi nheo mắt nhìn Quetz.

– Giật điện. Thật vậy luôn hả? – Cậu hỏi với giọng khó chịu, hai tay chống sàn đứng dậy, phủi phủi bụi khỏi chiếc áo thun ba lỗ rằn ri xanh lam và chiếc quần vải dày màu đen.

– Nhóc biết ta không thích nhóc giả dạng trước mặt ta mà. – Quetz nheo mắt, môi cong lên để lộ những cái răng sắc.

– Rồi rồi, tới khổ với anh luôn đấy Keto. – Cậu nhóc đáp, tay đưa lên chỉnh chiếc khăn quấn quanh đầu cùng cặp kính bảo hộ, đôi cánh dơi nhỏ phía sau phe phẫy, ba cái đuôi đen và mảnh lòi ra từ lưng áo, chóp đuôi trông như phích cắm dây điện. Cậu chợt nhìn qua ba đứa nhóc vẫn đang ôm chặt anh quái nhân và vẫy tay: – Ê! Anh đây! Ngân Thứ đây!

– Anh…Ngân Thứ? – Mỹ Nguyệt hỏi, không tin rằng anh thợ săn cao to lúc nãy giờ đã biến thành một tên nhóc chẳng nhỉnh hơn Thái Dương là bao nhiêu, thậm chí nói là còn nhỏ hơn cả Lợi cũng không quá đáng.

– Ừ. – Ngân Thứ tay chống lên hông, tay gãi đầu. – Đây là hình dạng “thật” của anh. Ít nhất thì nó là…

– Bớt dài dòng, chỉ phòng cho họ đi. – Jean xoa xoa gáy rồi bước tới cửa, anh ngáp dài rồi đi khỏi khoang chứa, vào hành lang bên kia.

– À…phải rồi, phòng. – Ngân Thứ gật gật đầu rồi quay lưng đi, tay ngoắc ngoắc mọi người về phía cửa hành lang.

Vừa ra khỏi khoang chứa hàng là phòng ăn cùng nhà bếp, cả hai được chia làm hai ngăn gộp lại thành một hình vuông cạnh dài mười thước. Vừa bước ra khỏi nhà bếp là tới một dãy hành lang với bốn cánh cửa, một cầu thang dẫn lên tầng trên được đặt sát vách trái, cạnh cửa một căn phòng. Ở bên trên là bốn căn phòng nữa, vừa đủ cho tám người ở hiện tại, theo lời Ngân Thứ thì mỗi phòng đều được thiết kế cho phù hợp với từng người. Từng người một chạy vào phòng của mình sau khi nhận chìa khóa, thích thú la hét qua bức tường cách âm, năng không cho những tên Homunculi tai thính nhiều chuyện nghe lén. Chỉ còn lại Quetz, Thái Dương, Yith và Lợi theo sau Ngân Thứ lên tầng trên, cậu thợ săn dừng trước cánh cửa gỗ lim chắc chắn, trên cửa có một tấm biển màu lam với những ký tự mà Lợi và Thái Dương không hiểu.

– Quetz, đây là phòng của anh. – Cậu nhóc nói rồi đặt tay lên nắm cửa xoay nhẹ.

– Chà… – Quetz mở to mắt nhìn khi cánh cửa mở ra,

Căn phòng rộng năm thước, thảm da trải khắp sàn nhà, nắng chiếu vào chiếc cửa sổ lớn bên kia, làm các bức dán tường sáng lên long lanh như những giọt sương đọng trên rêu và địa y. Ở sát góc phải của căn phòng là một cái giường tròn màu xanh lục, nhìn thoáng qua trông như một núi rêu, một phần hình bán nguyệt hơi gồ lên từ một bên, bên kia trũng xuống như một cái ổ. Chiếc tủ đựng đủ thứ linh tinh cùng sổ ghi chép của Quetz được dựng đối diện bức tường, một chiếc tủ khác được đặt sát vách gần cửa, nó lớn hơn, giữ trong đó những bộ đồ để anh thay ra. Anh nhìn lên trần nhà, nó được trang trí bởi một bức vẽ dải ngân hà vào đêm quang đãng, càng nhìn anh quái nhân càng tưởng chúng đang di chuyển.

– Tôi làm nó cho hợp với anh đấy Quetz. – Ngân Thứ mỉm cười. – Thế nào? Thích chứ?

– Nó…tuyệt lắm. – Quetz nhìn cậu nhóc tóc vàng và cười hớn hở, đuôi anh ve vẫy đầy phấn khích. Chợt anh nhận ra một việc, anh quay qua hỏi: – Đồ của Thái Dương đâu rồi?

– À, phòng của cậu nhóc ở bên cạnh anh thôi. Đi nào. – Ngân Thứ dẫn cả bốn người đi qua căn phòng tiếp theo rồi mở cửa ra. Bên trong cũng giống như phòng của Mỹ Nguyệt, cũng một chiếc giường nhỏ, một tủ áo, một chiếc bàn học và một tấm gương lớn đặt xéo với chiếc giường.

– Ý…ý cậu là… – Quetz nheo mắt đầy ngờ vực, tai anh giật giật lên khi anh kéo Thái Dương dựa vào người mình.

– Hai đứa phải tách nhau ra. – Yith nói với giọng giảng giải, đôi mắt chứa đầy vẻ thấu hiểu. – Anh nhờ Ngân Thứ thiết kế như vậy để giúp cả hai tập trung hơn vào công việc.

– Anh…làm gì? – Quetz có vẻ bối rối bởi câu nói của người huynh trưởng.

– Anh ấy nói đúng đấy Quetz, – Ngân Thứ bước tới. – cậu phải để thằng bé tự lập một chút, để nó ngủ một mình sẽ tốt hơn cho hai người.

– Nhưng… – Quetz quay lại định cãi.

– Tôi có lắp một thứ giúp hai người đỡ cô đơn hơn đấy, theo tôi nào. – Cậu nhóc tóc vàng bước tới chỗ chiếc giường sát vách, chỗ đầu giường là một cái rãnh nhỏ, vừa đủ cho một tờ giấy đút vào. – Hai người có thể viết thư gửi cho nhau qua cái này.

– T-thư là gì ạ? – Cả Thái Dương và Lợi đều ngớ người, trước giờ chúng chỉ vẽ trên giấy, những ký hiệu trên các tờ giấy trong thị trấn và xưởng luyện kim của Jean đều vô cùng xa lạ với chúng.

– Ồ vậy ra hai đứa không biết chữ hả? – Yith thốt lên đầy bất ngờ, tay đưa về phía Thái Dương làm cậu sợ sệt lùi lại. – Đây, để anh chỉ cho.

– Không sao Yith Huynh, – Quetz chợt túm lấy cổ tay gã người da đỏ. – em sẽ dạy chúng từ từ.

– Được thôi. – Yith gật đầu hiểu ý, gã chợt ngồi xuống trước mặt Thái Dương, tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu làm cả cậu nhóc và Quetz đều giật mình. Gã nói và mỉm cười thân thiện: – Quetz sẽ đã rất vất vả vì em đấy, nên cố gắng vì em ấy và tụi này, nhé?

– D-dạ. – Cậu nhóc tóc trắng khẽ gật đầu, môi nở một nụ cười nhỏ, cậu cảm thấy nhẹ lòng vì sự thay đổi thái độ của gã da đỏ, tự trách mình lúc đó đã suy nghĩ thái quá. Cậu nhóc chợt ngước lên nhìn Quetz và khẽ gọi: – K-Keto Ca, anh dạy ch-cho tụi em viết và đọc được không ạ? – Giọng cậu có vẻ ngượng ngùng, hai gò má cậu ửng đỏ lên.

– Ý hay đó! – Yith đứng dậy, mặt tươi cười vỗ vai Quetz. – Để anh gọi Mỹ Nguyệt lên nữa nhé.

Gã quay đi, chân nhấc lên định bước ra cửa thì chợt cảm thấy bàn tay của Quetz nắm lấy tay mình, tim gã giật thót lên khi gã quay lại, mắt mở to nhìn anh quái nhân đang gãi đầu khó xử.

– Y-Yith Huynh… – Anh chợt nói, hơi cúi xuống làm tóc che hết gần phân nửa khuôn mặt. – C-cảm ơn anh.

Gã người da đỏ chợt mỉm cười, sống mũi gã hơi đỏ lên khi gã gãi đầu rồi lặng lẽ bước ra ngoài, đóng cánh cửa lại phía sau. Yith giữ nụ cười trên môi, trán gã chợt nổi lên một cục gần nhỏ, gã dựa người vào tường, hai bàn tay nắm vào nhau, siết chặt lại ngăn không cho chúng run lên. Gã chợt đứng thẳng người dậy, hít vào từng hơi thở sâu rồi đưa tay vuốt tóc chân bước từng bước xuống nhà dưới để gọi Mỹ Nguyệt lên.

***

Thái Dương ngần ngừ đứng trước cửa phòng Quetz, bộ đồ ngủ của cậu ôm lấy cơ thể nhỏ bé, nhưng vì hơi ngắn và làm từ vải mỏng nên cậu nhóc khẽ run lên vì lạnh. Cánh cửa gỗ chắc chắn như có một tấm chắn vô hình ảnh hưởng đến tâm trí cậu, ngăn không cho cậu gõ cửa, ngăn không cho cậu đến với anh. Cậu nhóc tóc trắng nhìn hai bên dãy hành lang tối tăm, tĩnh lặng, giờ này mọi người đã ngủ, con tàu khổng lồ đã hạ cánh trên một vùng đồi thấp cách Thiết Thành không xa, chỉ cần sáng lên là đi tiếp. Thái Dương lo lắng đứng không yên, hai bàn chân trần cứ đạp lên nhau, các ngón tay nắm lấy ngực áo vải trắng, mắt nhìn lên cánh cửa trông sao to lớn và đáng sợ quá. Nuốt nước bọt và gom hết can đảm, cậu nhóc tóc trắng đưa cánh tay run lẩy bẩy lên, các ngón tay thu lại và gõ ba nhịp chậm lên lớp gỗ cứng.

– Ai vậy? – Giọng của Quetz vang lên, nghe không có vẻ gì là anh đang buồn ngủ, mà dường như anh đang đợi cái gì đó.

– E-em đ-đây. – Thái Dương nép sát vào cửa khẽ nói, không biết anh có nghe thấy mình không.

Tay nắm cửa chợt xoay lạch cạch, cánh cửa gỗ mở ra, một mái đầu trắng tóc xõa đến vai xuất hiện cùng với đôi mắt hổ phách quắc lên trong ánh sáng yếu ớt trong phòng.

– Thái Dương? Em chưa ngủ hả? – Anh quái nhân hỏi bằng giọng lo lắng.

– Em…gặp ác mộng… – Thái Dương trả lời lí nhí, mắt ngân ngấn nước gục lên ngực và bụng Quetz, hai tay ngần ngừ giơ lên.

Cậu biết cậu không nên làm thế này, cậu đã hứa với Yith, với mọi người, với Quetz rằng cậu sẽ mạnh mẽ, rằng cậu sẽ cố thích nghi với việc không phải lúc nào cũng có anh ở bên. Nhưng cái cảm giác đó, cái cảm giác mỗi khi phải xa anh, cảm giác hụt hẫng, lạc lối và cô độc đó cứ gặm nhấm tâm trí cậu, nhiều lần cậu đã cố ém chúng xuống nhưng như giòi bò lên từ xác chết, chúng luôn quay lại. Nhiều lần Thái Dương giật mình tĩnh dậy lúc nửa đêm, không la hét hay quẫy đạp, cậu chỉ lặng lẽ khóc trong vòng tay của Quetz đang ngủ. Ác mộng của cậu không phải là về những thứ kinh dị xảy ra, nó chỉ đơn giản đặt cậu lại vào làng cũ, nơi con người luôn đối xử với cậu như một bóng ma và điềm rủi.

Thái Dương lặng lẽ quàng tay qua lưng Quetz, siết chặt lấy chiếc áo ngủ màu nâu của anh, cơ thể nhỏ bé của cậu run lên khi cậu khóc không thành tiếng. Anh quái nhân không nói gì, hai tay anh đặt lên đầu và lưng cậu xoa xoa nhẹ, như thể đang cố giúp cậu nhóc tóc trắng giải tỏa nỗi buồn. Anh chợt luồn hai tay dưới tay cậu rồi nhấc bổng Thái Dương lên, để cậu nhóc ôm chặt lấy cổ anh, mắt nhắm lại, tiếp tục khóc cho tới khi thiếp đi. Quetz mỉm cười và thở dài, anh lặng lẽ quay người đóng cửa để quay về giường, không để ý cặp mắt phát ra ánh sáng đen đã theo dõi cả hai từ khe cửa phòng đối diện. Ghen tị và thù hận như ứa ra khỏi hai hốc mắt đen xì khi chúng trở lại màu nâu, bàn tay thô ráp với các hình xăm đỏ nắm chặt lấy cánh cửa rồi từ từ buông ra, đóng nó lại, để không gian lại chìm trong tĩnh lặng.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Thái Dương chạy đến bên Quetz, cậu lén nhìn Yith, anh ta trông có vẻ thân thiện, nhưng có gì đó mách bảo cậu rằng anh người da đỏ này không đáng tin. Gã đang mỉm cười thân thiện, nhưng nó là một chiếc mặt nạ kính đục ngầu, cậu nhóc tóc trắng có thể nhìn thấy thứ gì đó đen tối cuồn cuộn bên trong nhưng không rõ là gì. Cậu nắm lấy tay Quetz đầy lo lắng khi bước lên phi thuyền và ngồi xuống bên cạnh anh, mắt lén nhìn gã da đỏ đi từng bước chậm và dừng lại trước cậu, cả hai chỉ cách nhau tầm năm thước. Trong một thoáng, Thái Dương siết chặt bàn tay Quetz, sống lưng cậu lạnh toát và tim cậu như lỡ mất một nhịp khi Yith nhìn cậu.

– Thái Dương? Sao vậy? – Quetz nhìn qua cậu hỏi, tay vuốt ve tóc cậu khi thấy mồ hôi rịn ra và sự sợ hãi lộ rõ trong mắt cậu nhóc tóc trắng.

– Kh-không có gì đâu ạ. – Thái Dương lắp bắp và lắc đầu, cậu cố nở một nụ cười để anh quái nhân khỏi nghi ngờ rồi nép vào người anh.

Quetz chớp chớp mắt, anh nhìn quanh xem Thái Dương đã thấy gì giữa khoang chở hàng này lại khiến cậu sợ hãi tới vậy. Simba thì đang nằm trên sàn, Linh thì đang xoa đầu nó, Lợi và Mỹ Nguyệt đang ngồi cạnh họ, bàn tán về con tàu và phi thuyền của Jean. Người còn lại là Yith, anh ta nói là đã thay đổi, nhưng Quetz không tin lắm, giờ gã đang ngồi đối diện anh và Thái Dương, miệng ngậm tẩu, mắt nhìn xuống như đang suy tính gì đó. Gã người da đỏ chợt nhìn lên và mỉm cười làm Quetz quay đi, anh quái nhân gọi Mỹ Nguyệt và Lợi tới bên cạnh Thái Dương rồi đứng dậy, vừa bước ra buồng lái vừa dòm chừng Yith.

– Mon ami! – Jean mỉm cười khi Quetz mở cửa bước ra chỗ buồng lái bé xíu, tay giữ chặt lấy bánh lái.

– Chào Jean. – Quetz nói rồi đặt tay lên lưng ghế phi công, anh hơi cúi xuống nhìn ra ngoài lớp kính. Phi thuyền khổng lồ cách mặt đất mấy trăm thước, tuy trông giống co bọ máy nhưng hai bên và ở phía trước, bên dưới khoang chỉ huy là những hàng ban công và cửa sổ. Mười động cơ to như những căn chòi bùng bùng lửa xanh, giữ nó trong không trung cùng những chiếc cánh nhỏ đang đập chậm chạp. – Chà, hoành tráng dữ.

– Ngân Thứ cố lắm mới sửa xong trong hôm nay đấy. – Jean mỉm cười rồi điều khiển chiếc thuyền nhỏ tới sau đuôi thuyền. – Tôi nghiệp thằng bé.

– Tội cha gì một thằng Mi-go nửa nạc nửa mỡ? – Quetz lầm bầm. – Nhưng mà cũng ấn tượng thật. Pumba đã lên chưa?

– Rồi. – Jean gật đầu rồi cho phi thuyền tiến vào cửa khoang chứa đang mở ra. – Nó và Timon ngoan lắm. Mà này Quetz.

– Hử? – Quetz quay xuống hỏi.

– Cậu thấy…Yith Huynh hơi lạ hơn đúng không? – Jean nhướng mày hỏi rồi hạ cánh xuống.

– Ừ. – Quetz gật đầu nói khẽ, anh nhìn ra sau khi mọi người bắt đầu rời khỏi khoang chứa, bắt đầu đi xuống bãi đáp của phi thuyền khổng lồ.

– Lúc trưa anh ta còn giận việc Thái Dương đi với cậu, chiều thì hớn hở nói là đã thay đổi và sẽ chấp nhận việc cậu với cậu nhóc là một cặp. – Jean tắt máy rồi đứng dậy khỏi ghế. – Tôi nghĩ đó là một dấu hiệu tốt.

– Tôi hi vọng vậy. – Quetz nói rồi bước ra chỗ cậu nhóc tóc trắng đang chờ.

Simba và Linh đã chạy ra trước, nô đùa trong khoang chứa những chiếc xe hai bánh, ở trong góc là Pumba đang nằm nghỉ ngơi cùng Timon và hai con nai đỏ. Lợi và Mỹ Nguyệt vẫn còn đang giữ chặt Thái Dương ở giữa, bỡ ngỡ và kinh ngạc trước thứ họ đang thấy. Họ đã nghe nhiều về những kiến trúc cổ, về những quả cầu phát sáng trong nhà của Cổ Nhân và những thứ máy móc thiết bị kỳ lạ, nhưng thứ này… Cả ba chợt quay đầu lại khi Quetz và Jean bước ra khỏi con tàu nhỏ, anh quái nhân mắt hổ phách bước tới chỗ ba đứa và quỳ một chân xuống mỉm cười, tay lần lượt xoa đầu từng người và nói:

– Chào mừng tới nhà mới của các em.

– Th-thật không ạ? – Lợi sáng mắt, cả cơ thể nhún lên nhún xuống vì thích thú.

– Thế còn…chiếc xe thì sao? – Thái Dương chớp mắt ngạc nhiên, việc đổi chỗ ở xoành xoạch thế này vẫn khiến cậu hơi bị choáng.

– Nó đã được tháo rời và ráp vào đây luôn rồi. – Giọng của Ngân Thứ chợt vang lên, anh thợ săn đứng dựa cửa dẫn ra khoang hành khách, ba chiếc đuôi vung vẫy trong không khí.

– Anh Ngân Thứ? – Mỹ Nguyệt thốt lên rồi nheo mắt. – Anh nhìn…hơi khác.

– Nhắc mới nhớ, Ngân Thứ, lại đây. – Quetz ngoắc ngoắc anh thợ săn lại gần. Khi Ngân Thứ chỉ còn cách họ vài thước, anh quái nhân lật ngửa bàn tay mình lại, ngón giữa và ngón áp út ấn vào lòng bàn tay, bắn ra hai sợi cước vào ngực anh thợ săn.

Ngân Thứ giãy đành đạch và nằm vật ra đất, diện giật từ đầu tới tận ba chóp đuôi của anh nhưng Quetz vẫn không tha, mặc cho ba đứa nhóc hét lên cản anh lại. Anh quái nhân giữ tay mình cao khỏi tầm với của cả ba, vẫn tiếp tục giật điện cho tới khi Ngân Thứ phát nổ với một màn khói trắng. Quetz thu cước lại, mặt vẫn bình thản trong khi ba đứa nhỏ vẫn giữ lấy anh, mắt ngân ngấn nước vì chưa từng thấy anh giết người như thế. Chợt một cậu nhóc tóc vàng ngồi bật dậy, đôi mắt hai màu mắt phải xanh, mắt trái đỏ liếc qua liếc lại rồi nheo mắt nhìn Quetz.

– Giật điện. Thật vậy luôn hả? – Cậu hỏi với giọng khó chịu, hai tay chống sàn đứng dậy, phủi phủi bụi khỏi chiếc áo thun ba lỗ rằn ri xanh lam và chiếc quần vải dày màu đen.

– Nhóc biết ta không thích nhóc giả dạng trước mặt ta mà. – Quetz nheo mắt, môi cong lên để lộ những cái răng sắc.

– Rồi rồi, tới khổ với anh luôn đấy Keto. – Cậu nhóc đáp, tay đưa lên chỉnh chiếc khăn quấn quanh đầu cùng cặp kính bảo hộ, đôi cánh dơi nhỏ phía sau phe phẫy, ba cái đuôi đen và mảnh lòi ra từ lưng áo, chóp đuôi trông như phích cắm dây điện. Cậu chợt nhìn qua ba đứa nhóc vẫn đang ôm chặt anh quái nhân và vẫy tay: – Ê! Anh đây! Ngân Thứ đây!

– Anh…Ngân Thứ? – Mỹ Nguyệt hỏi, không tin rằng anh thợ săn cao to lúc nãy giờ đã biến thành một tên nhóc chẳng nhỉnh hơn Thái Dương là bao nhiêu, thậm chí nói là còn nhỏ hơn cả Lợi cũng không quá đáng.

– Ừ. – Ngân Thứ tay chống lên hông, tay gãi đầu. – Đây là hình dạng “thật” của anh. Ít nhất thì nó là…

– Bớt dài dòng, chỉ phòng cho họ đi. – Jean xoa xoa gáy rồi bước tới cửa, anh ngáp dài rồi đi khỏi khoang chứa, vào hành lang bên kia.

– À…phải rồi, phòng. – Ngân Thứ gật gật đầu rồi quay lưng đi, tay ngoắc ngoắc mọi người về phía cửa hành lang.

Vừa ra khỏi khoang chứa hàng là phòng ăn cùng nhà bếp, cả hai được chia làm hai ngăn gộp lại thành một hình vuông cạnh dài mười thước. Vừa bước ra khỏi nhà bếp là tới một dãy hành lang với bốn cánh cửa, một cầu thang dẫn lên tầng trên được đặt sát vách trái, cạnh cửa một căn phòng. Ở bên trên là bốn căn phòng nữa, vừa đủ cho tám người ở hiện tại, theo lời Ngân Thứ thì mỗi phòng đều được thiết kế cho phù hợp với từng người. Từng người một chạy vào phòng của mình sau khi nhận chìa khóa, thích thú la hét qua bức tường cách âm, năng không cho những tên Homunculi tai thính nhiều chuyện nghe lén. Chỉ còn lại Quetz, Thái Dương, Yith và Lợi theo sau Ngân Thứ lên tầng trên, cậu thợ săn dừng trước cánh cửa gỗ lim chắc chắn, trên cửa có một tấm biển màu lam với những ký tự mà Lợi và Thái Dương không hiểu.

– Quetz, đây là phòng của anh. – Cậu nhóc nói rồi đặt tay lên nắm cửa xoay nhẹ.

– Chà… – Quetz mở to mắt nhìn khi cánh cửa mở ra,

Căn phòng rộng năm thước, thảm da trải khắp sàn nhà, nắng chiếu vào chiếc cửa sổ lớn bên kia, làm các bức dán tường sáng lên long lanh như những giọt sương đọng trên rêu và địa y. Ở sát góc phải của căn phòng là một cái giường tròn màu xanh lục, nhìn thoáng qua trông như một núi rêu, một phần hình bán nguyệt hơi gồ lên từ một bên, bên kia trũng xuống như một cái ổ. Chiếc tủ đựng đủ thứ linh tinh cùng sổ ghi chép của Quetz được dựng đối diện bức tường, một chiếc tủ khác được đặt sát vách gần cửa, nó lớn hơn, giữ trong đó những bộ đồ để anh thay ra. Anh nhìn lên trần nhà, nó được trang trí bởi một bức vẽ dải ngân hà vào đêm quang đãng, càng nhìn anh quái nhân càng tưởng chúng đang di chuyển.

– Tôi làm nó cho hợp với anh đấy Quetz. – Ngân Thứ mỉm cười. – Thế nào? Thích chứ?

– Nó…tuyệt lắm. – Quetz nhìn cậu nhóc tóc vàng và cười hớn hở, đuôi anh ve vẫy đầy phấn khích. Chợt anh nhận ra một việc, anh quay qua hỏi: – Đồ của Thái Dương đâu rồi?

– À, phòng của cậu nhóc ở bên cạnh anh thôi. Đi nào. – Ngân Thứ dẫn cả bốn người đi qua căn phòng tiếp theo rồi mở cửa ra. Bên trong cũng giống như phòng của Mỹ Nguyệt, cũng một chiếc giường nhỏ, một tủ áo, một chiếc bàn học và một tấm gương lớn đặt xéo với chiếc giường.

– Ý…ý cậu là… – Quetz nheo mắt đầy ngờ vực, tai anh giật giật lên khi anh kéo Thái Dương dựa vào người mình.

– Hai đứa phải tách nhau ra. – Yith nói với giọng giảng giải, đôi mắt chứa đầy vẻ thấu hiểu. – Anh nhờ Ngân Thứ thiết kế như vậy để giúp cả hai tập trung hơn vào công việc.

– Anh…làm gì? – Quetz có vẻ bối rối bởi câu nói của người huynh trưởng.

– Anh ấy nói đúng đấy Quetz, – Ngân Thứ bước tới. – cậu phải để thằng bé tự lập một chút, để nó ngủ một mình sẽ tốt hơn cho hai người.

– Nhưng… – Quetz quay lại định cãi.

– Tôi có lắp một thứ giúp hai người đỡ cô đơn hơn đấy, theo tôi nào. – Cậu nhóc tóc vàng bước tới chỗ chiếc giường sát vách, chỗ đầu giường là một cái rãnh nhỏ, vừa đủ cho một tờ giấy đút vào. – Hai người có thể viết thư gửi cho nhau qua cái này.

– T-thư là gì ạ? – Cả Thái Dương và Lợi đều ngớ người, trước giờ chúng chỉ vẽ trên giấy, những ký hiệu trên các tờ giấy trong thị trấn và xưởng luyện kim của Jean đều vô cùng xa lạ với chúng.

– Ồ vậy ra hai đứa không biết chữ hả? – Yith thốt lên đầy bất ngờ, tay đưa về phía Thái Dương làm cậu sợ sệt lùi lại. – Đây, để anh chỉ cho.

– Không sao Yith Huynh, – Quetz chợt túm lấy cổ tay gã người da đỏ. – em sẽ dạy chúng từ từ.

– Được thôi. – Yith gật đầu hiểu ý, gã chợt ngồi xuống trước mặt Thái Dương, tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu làm cả cậu nhóc và Quetz đều giật mình. Gã nói và mỉm cười thân thiện: – Quetz sẽ đã rất vất vả vì em đấy, nên cố gắng vì em ấy và tụi này, nhé?

– D-dạ. – Cậu nhóc tóc trắng khẽ gật đầu, môi nở một nụ cười nhỏ, cậu cảm thấy nhẹ lòng vì sự thay đổi thái độ của gã da đỏ, tự trách mình lúc đó đã suy nghĩ thái quá. Cậu nhóc chợt ngước lên nhìn Quetz và khẽ gọi: – K-Keto Ca, anh dạy ch-cho tụi em viết và đọc được không ạ? – Giọng cậu có vẻ ngượng ngùng, hai gò má cậu ửng đỏ lên.

– Ý hay đó! – Yith đứng dậy, mặt tươi cười vỗ vai Quetz. – Để anh gọi Mỹ Nguyệt lên nữa nhé.

Gã quay đi, chân nhấc lên định bước ra cửa thì chợt cảm thấy bàn tay của Quetz nắm lấy tay mình, tim gã giật thót lên khi gã quay lại, mắt mở to nhìn anh quái nhân đang gãi đầu khó xử.

– Y-Yith Huynh… – Anh chợt nói, hơi cúi xuống làm tóc che hết gần phân nửa khuôn mặt. – C-cảm ơn anh.

Gã người da đỏ chợt mỉm cười, sống mũi gã hơi đỏ lên khi gã gãi đầu rồi lặng lẽ bước ra ngoài, đóng cánh cửa lại phía sau. Yith giữ nụ cười trên môi, trán gã chợt nổi lên một cục gần nhỏ, gã dựa người vào tường, hai bàn tay nắm vào nhau, siết chặt lại ngăn không cho chúng run lên. Gã chợt đứng thẳng người dậy, hít vào từng hơi thở sâu rồi đưa tay vuốt tóc chân bước từng bước xuống nhà dưới để gọi Mỹ Nguyệt lên.

***

Thái Dương ngần ngừ đứng trước cửa phòng Quetz, bộ đồ ngủ của cậu ôm lấy cơ thể nhỏ bé, nhưng vì hơi ngắn và làm từ vải mỏng nên cậu nhóc khẽ run lên vì lạnh. Cánh cửa gỗ chắc chắn như có một tấm chắn vô hình ảnh hưởng đến tâm trí cậu, ngăn không cho cậu gõ cửa, ngăn không cho cậu đến với anh. Cậu nhóc tóc trắng nhìn hai bên dãy hành lang tối tăm, tĩnh lặng, giờ này mọi người đã ngủ, con tàu khổng lồ đã hạ cánh trên một vùng đồi thấp cách Thiết Thành không xa, chỉ cần sáng lên là đi tiếp. Thái Dương lo lắng đứng không yên, hai bàn chân trần cứ đạp lên nhau, các ngón tay nắm lấy ngực áo vải trắng, mắt nhìn lên cánh cửa trông sao to lớn và đáng sợ quá. Nuốt nước bọt và gom hết can đảm, cậu nhóc tóc trắng đưa cánh tay run lẩy bẩy lên, các ngón tay thu lại và gõ ba nhịp chậm lên lớp gỗ cứng.

– Ai vậy? – Giọng của Quetz vang lên, nghe không có vẻ gì là anh đang buồn ngủ, mà dường như anh đang đợi cái gì đó.

– E-em đ-đây. – Thái Dương nép sát vào cửa khẽ nói, không biết anh có nghe thấy mình không.

Tay nắm cửa chợt xoay lạch cạch, cánh cửa gỗ mở ra, một mái đầu trắng tóc xõa đến vai xuất hiện cùng với đôi mắt hổ phách quắc lên trong ánh sáng yếu ớt trong phòng.

– Thái Dương? Em chưa ngủ hả? – Anh quái nhân hỏi bằng giọng lo lắng.

– Em…gặp ác mộng… – Thái Dương trả lời lí nhí, mắt ngân ngấn nước gục lên ngực và bụng Quetz, hai tay ngần ngừ giơ lên.

Cậu biết cậu không nên làm thế này, cậu đã hứa với Yith, với mọi người, với Quetz rằng cậu sẽ mạnh mẽ, rằng cậu sẽ cố thích nghi với việc không phải lúc nào cũng có anh ở bên. Nhưng cái cảm giác đó, cái cảm giác mỗi khi phải xa anh, cảm giác hụt hẫng, lạc lối và cô độc đó cứ gặm nhấm tâm trí cậu, nhiều lần cậu đã cố ém chúng xuống nhưng như giòi bò lên từ xác chết, chúng luôn quay lại. Nhiều lần Thái Dương giật mình tĩnh dậy lúc nửa đêm, không la hét hay quẫy đạp, cậu chỉ lặng lẽ khóc trong vòng tay của Quetz đang ngủ. Ác mộng của cậu không phải là về những thứ kinh dị xảy ra, nó chỉ đơn giản đặt cậu lại vào làng cũ, nơi con người luôn đối xử với cậu như một bóng ma và điềm rủi.

Thái Dương lặng lẽ quàng tay qua lưng Quetz, siết chặt lấy chiếc áo ngủ màu nâu của anh, cơ thể nhỏ bé của cậu run lên khi cậu khóc không thành tiếng. Anh quái nhân không nói gì, hai tay anh đặt lên đầu và lưng cậu xoa xoa nhẹ, như thể đang cố giúp cậu nhóc tóc trắng giải tỏa nỗi buồn. Anh chợt luồn hai tay dưới tay cậu rồi nhấc bổng Thái Dương lên, để cậu nhóc ôm chặt lấy cổ anh, mắt nhắm lại, tiếp tục khóc cho tới khi thiếp đi. Quetz mỉm cười và thở dài, anh lặng lẽ quay người đóng cửa để quay về giường, không để ý cặp mắt phát ra ánh sáng đen đã theo dõi cả hai từ khe cửa phòng đối diện. Ghen tị và thù hận như ứa ra khỏi hai hốc mắt đen xì khi chúng trở lại màu nâu, bàn tay thô ráp với các hình xăm đỏ nắm chặt lấy cánh cửa rồi từ từ buông ra, đóng nó lại, để không gian lại chìm trong tĩnh lặng.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN