– Vậy là họ… – Jean dán mắt lên bản báo cáo, lông mày nhíu lại, anh không thể tin nổi thứ mình vừa đọc.
– Ừ. – Yith gật đầu, lưng dựa vào cửa, tay quặp lấy ống điếu một cách khó chịu. – Nhãi con…mày đợi đấy… – Gã bóp nát chiếc tẩu, cay cú vì trong khi gã đang chật vật với bọn bọ máy thì Thái Dương đang ở cùng Quetz, ngủ chung với cậu và thậm chí đươc vào trung tâm của Thần Lâm, nơi mà gã còn chưa được phép đặt chân tới. Hơn nữa, thằng bé được chính Quetz đưa đi! Đáng lẽ người được cậu dẫn đi là hắn mới phải!
– Đã bảo rồi, anh chịu thua đi, Quetz không bao giờ bỏ Thái Dương theo anh đâu. – Jean đặt bản báo cáo xuống, tay gõ gõ tẩu thuốc vào gạt tàn.
– Nếu người mày yêu thương đi với kẻ khác thì mày không thấy tức sao? – Yith đứng đậy đập tay vào cửa.
– Tất nhiên tức chứ. – Jean mỉm cười, anh dựa vào lưng ghế trong khi những con robot nhỏ của Ngân Thứ bò quanh miếng che mắt của anh. – Nhưng khác với Yith Huynh đáng kính của tụi em, em sẽ hi sinh vì hạnh phúc của người đó. Em không phải là một tên lụy tình thích đeo bám, đó là nếu Quetz đã từng có cảm tình với anh. Nhưng mà tệ quá… – Jean nhún vai lắc đầu. – …cậu ta chưa hề có.
– Thằng nhãi đó đã ếm bùa ngãi gì đó lên Quetz. – Yith sọt tay vào túi quấn đi qua đi lại trong phòng. – Anh có thể cảm thấy nó khi đọc sóng não của thằng bé, một thứ bùa ngãi ngọt ngào và…dễ chịu.
– Ờ cái đó gọi là amour đấy cha nội. – Jean nói bằng giọng hờ hững và đưa tay lên xoa trán. – Nghe này, nếu anh muốn Quetz thích mình thì sao không dành thời gian với tụi nhỏ ấy? Nếu cậu ta không thích anh thì ít nhất cậu ta cũng sẽ để anh tới gần…nhất có thể. Trong khi đó chúng ta có vấn đề lớn hơn đây: việc sửa chữa con tàu có hơi tốn kém, dù anh bạn Mi-go Ngân Thứ của chúng ta…
– Anh sẽ tìm ra đó là gì, và cứu Quetz. – Yith lầm bầm rồi leo xuống thang, chân bước thình thịch ra ngoài.
– Đàn gảy tai trâu rồi… – Jean đưa tay lên xoa trán, bó tay trước sự cứng đầu của Yith.
***
Chim chóc hót líu lo trên vòm rừng khi Thái Dương đi dọc cồn đất của trái tim Thần Lâm, để Quetz và gia đình của Mufasa, kể cả Linh, nằm cạnh xác ông trong sự im lặng, cạnh đó là vài con heo địa ngục cũng đang nằm im cạnh xác Swahir. Đó là một nghi thức tiễn đưa các Hoang Thần về nơi an nghỉ cuối cùng, gia tộc của họ sẽ nằm canh giữ xác họ trong một đêm trước khi chọn ra người thống lĩnh mới. Cậu ngồi xuống cạnh mép nước, mắt nhìn Quetz đang nằm bất động, hơi thở của anh nhẹ tới nỗi bướm và chuồn chuồn đậu lên người anh. Thái Dương nhìn tay mình rồi nhớ lại câu nói của ông quái dị long. “Homunculus Thái Dương.” Cậu thắc mắc ý nghĩa của câu nói đó, chẳng phải chính ông đã nói cậu không phải là một Homunculus sao?
– Anh ấy nằm im quá. – Mỹ Nguyệt nói và ngồi xuống bên cạnh cậu.
– Dạ… – Thái dương thở dài, một tay vẫn cầm lấy cổ tay kia, cả cậu, Mỹ Nguyệt và Lợi đều hiểu nỗi đau chứng kiến cảnh người thân ra đi.
– Không biết chừng nào mới đi nhỉ? – Lợi chắp tay sau đầu bước tới.
– Suỵt! – Mỹ Nguyệt đưa tay lên miệng ra dấu im lặng làm cậu nhóc che miệng lại.
Chợt bầy heo địa ngục đứng dậy, chúng lặng lẽ rời khỏi trung tâm Thần Lâm, sẵn sàng cho chuyến đi về nhà. Quetz co giật một chút rồi bò dậy trên cả tứ chi, anh duỗi chân ra, đạp lên đầu Simba làm con khủng long gầm gừ. Cả gia đình Mufasa đứng dậy, cúi đầu đầy thành kính quanh xác ông rồi lần lượt rời đi, chỉ còn Quetz, Linh và Simba đứng đó. Anh quái nhân thở dài rồi bước tới chỗ ba đứa nhóc đang ngồi, mặt anh đăm chiêu tới kỳ lạ, anh dừng lại trước mặt cả ba rồi ngồi thụp xuống.
– Mấy đứa tháo băng trên tay ra được rồi đấy. – Quetz mỉm cười, mắt anh sáng lên như đang trông chờ gì đó.
Thái Dương chớp chớp mắt ngạc nhiên, cậu nhìn xuống những vòng vải băng tả tơi quấn quanh từ hai bắp tay xuống tới hai bàn tay cậu. Quetz đã dặn cả ba rằng dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được tháo băng cho tới khi anh cho phép, khi hỏi thì anh chỉ nháy mắt nói rằng đó là bí mật. Cậu nhóc tóc trắng hết nhìn anh quái nhân lại nhìn tay mình, hai người kia đang từ từ tháo băng ra, mặt căng thẳng không biết có gì bên dưới. Thái Dương cũng bắt đầu tháo ra, cậu nửa tò mò nửa lo lắng về thứ mình sẽ thấy, Quetz đang cười tức là không có gì tồi tệ, nhưng cậu vẫn sợ lắm.
– Oa! – Lợi và Mỹ Nguyệt đồng thanh hét lớn, chạy từ cổ tay của họ là một vết xăm màu đen dài bằng một ngón tay.
– Keto Ca? – Thái Dương hỏi bằng giọng phấn khích, mắt nhìn xuống hai cổ tay cũng có hình xăm tương tự.
– Ừ, khi hình xăm đó lan ra và chạy tới vai, mấy đứa sẽ chính thức là Homunculi. – Quetz cười khì khì.
– Từ khi nào mà… – Mắt Thái Dương long lanh nhìn anh quái nhân đang nhịn cười tít mắt.
– Cỗ máy đó. – Quetz chỉ tay về phía hòn đảo giữa hồ nước. – Chỉ có thể là một Homunculus mới sống sót với những vết thương như thế, Chullachaki Đại nhân và Mộc Tinh chỉ giúp đẩy nhanh quá trình trị thương thôi.
– Vậy…đêm trước…ông Mufasa… – Cậu nhóc tóc trắng rơm rớm nước mắt, nhớ lại câu nói của ông quái dị long quá cố.
– Lão già ấy chỉ thử em thôi, lão ta bàn với anh vậy mà. – Quetz cười khì khì, anh cắn lấy môi làm nước mắt chảy ra.
– Anh là đồ tồi! – Thái Dương khóc thét lên, cậu lao tới ôm chặt lấy Quetz làm cả hai ngã ra sau.
– Anh xin lỗi! Anh xin lỗi mà! – Quetz cười ha hả rồi vỗ vỗ lưng cậu nhóc, dỗ cho cậu nín.
– Vậy là…tụi em sẽ… – Mỹ Nguyệt lắp bắp, tay đặt lên mặt và đầu mình, chợt cô tóm lấy vai Lợi và nói lớn: – Nhìn lên đầu chị xem có cọng tóc bạc nào không! Nhanh!
– Nó không ảnh hưởng đến màu tóc sớm như vậy đâu, đừng lo. – Quetz ngồi dậy, tay vẫn ôm chặt Thái Dương. – Nhưng lạ là tại sao Thái Dương lại giống tụi anh như vậy.
– Vậy trước giờ không có ai giống cậu ấy ạ? – Lợi hỏi, tay đưa lên rờ rờ đầu xem có cọng tóc bạc nào không.
– Ờ. – Quetz gật đầu, anh nhìn xuống nhìn cậu nhóc tóc trắng vẫn đang khóc sụt sùi trong lòng mình. – Tất cả các Homunculi anh biết thì đều sinh ra đã có tóc trắng, hoặc nếu là con người thì màu tóc vẫn bình thường cho tới khi việc chuyển đổi hoàn tất sẽ chuyển sang màu trắng bạch kim. Trường hợp con người có tóc trắng như tuyết và màu mắt tím, cực hiếm đối với cả Homunculi như Thái Dương thì anh chưa nghe qua bao giờ.
– V-vậy…e-e-em là…g-gi-gì ạ? – Thái Dương ngước khuôn mặt ướt nhẹp lên hỏi.
– Là em của anh. – Quetz mỉm cười rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu nhóc.
– Đúng rồi đó! – Mỹ Nguyệt gật đầu đồng tình. – Dù em có kỳ lạ tới đâu thì vẫn là em của chị, bạn của Lôi và là…ờm… – Cô chợt dừng lại, tay đưa lên miệng trầm tư suy nghĩ xem rốt cuộc cậu nhóc là gì đối với Quetz. Cô chợt nhún vai chịu thua: – …em của Quetz.
– Cơ mà…ai thế kia? – Lợi chỉ về phía Linh đang tiến tới cùng với Simba.
– Đó là Linh, một Homunculus sinh ra ở đây, cô nhóc chỉ mới mười lăm tuổi thôi. – Quetz chỉ ngón cái về phía cô nhóc.
– Ơ…chào… – Thái Dương ngước lên dụi mắt nói lí nhí.
– Hừ, chào hỏi thì đàng hoàng tí đi chứ. – Linh khoanh tay quay đầu qua một bên một cách khó chịu.
– Nói năng cũng cho lịch sự vào. – Quetz nhíu mày quất chóp đuôi vào đầu cô nhóc làm cô ngồi thụp xuống.
– Là…Linh phải không? – Lợi bước tới cô nhóc mặc đồ da thuộc trắng như tuyết, tim đập rộn ràng khi cô nhóc quay lại nhìn cậu với đôi mắt tím đẹp tuyệt vời giống của Thái Dương.
– Ừ, tôi là Linh. – Linh nói rồi đứng dậy. – Cậu là một tên ngốc bị mất cánh tay trái, sau này đánh nhau thì cẩn thận đấy.
– Thôi ta đi nào, – Quetz đặt Thái Dương xuống và đứng dậy. – Chúng ta phải đón Pumba và tiếp tục đi về hướng đông.
– Đi tiếp ạ? – Mỹ Nguyệt tròn mắt hỏi. – Không phải “hướng đông”…là đây sao?
– Đây chỉ là một trạm dừng chân thôi. – Quetz nói rồi khoác áo choàng lên. – Giờ chúng ta phải…
Tiếng động cơ phản lực cắt lời anh, hình bóng khổng lồ của chiếc phi thuyền Jean điều khiển che mất cả một khoảng trời. Quetz ngước lên nhìn, một chiếc phi thuyền nhỏ xíu đang bay xuống, hạ cánh trên cồn đất cạnh họ. Yith mở cửa bước xuống cồn đất, mặt tươi roi rói chạy tới trước mặt anh quái nhân, gã kêu lên:
– Mấy đứa! Anh lo quá!
– Ờ ờ, lo. – Quetz gật đầu, mặt nhăn lại nhìn gã người da đỏ, anh vẫn không tin tưởng gã lắm. Anh ngước lên nhìn phi thuyền của Jean và nói: – Tôi nghĩ chúng ta sẽ đi bằng cái đó à? Sang nhỉ.
– Phải nhanh lên, nhiên liệu phản lực chỉ đủ cho chúng ta bay từ đây qua khỏi Thiết Thành thôi. – Yith nói, mắt nhìn xuống Thái Dương làm cậu nhóc nấp sau Quetz. Gã chợt mỉm cười thân thiện và ngồi xuống trước mặt cậu nhóc tóc trắng. – Thái Dương, lại đây tí nào!
– Em ạ? – Thái Dương hỏi lí nhí, tay nắm lấy áo Quetz, cậu biết Yith không thích mình, sự thân thiện này thật quá lạ.
– Tránh xa thằng bé ra Yithian kia. – Quetz đưa tay ra bảo vệ cậu nhóc.
– Ôi trời anh có làm gì nó đâu? – Yith đứng dậy bật cười, gã vỗ vai Quetz và nói: – Dù gì thì cũng chúc mừng em Quetz, anh hiểu rồi, anh không giận thằng bé nữa đâu.
– Ơ…c-cảm ơn. – Quetz chợt bối rối nhìn đi, tay đưa lên gãi đầu, anh chợt nói lí nhí: – X-xin lỗi vì nặng lời với anh…Yith Huynh.
Yith chớp chớp mắt rồi ôm bụng cười ha hả, gã đưa tay lên lau nước mắt rồi nói:
– Ôi thằng đệ tôi! Có lỗi gì đâu mà xin không biết! Thôi nào, chúng ta đi, cơ mà…dẫn theo cả chúng à?
– Hử? – Quetz quay lại nhìn Linh và Simba đang đứng nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẽ khó xử. Anh quái nhân hỏi: – Sao? Đi không thì nói đi.
– Bọn tôi…chọn theo cậu rồi Quetz. – Simba đáp, đầu hơi cúi xuống tỏ vẻ quy phục.
– Bọn em thà theo anh chứ không theo Scar đâu! – Linh cũng nói đầy quyết tâm, anh biết hai người này không thích con cả của Mufasa lắm nhưng thế này hơi bị quá.
– Ờ, vậy lên đường thôi. – Quetz gật đầu mỉm cười, anh quay lại tiến về phía con tàu nhỏ to bẳng cả căn nhà kia, theo sau là Yith và những người khác.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
– Vậy là họ… – Jean dán mắt lên bản báo cáo, lông mày nhíu lại, anh không thể tin nổi thứ mình vừa đọc.
– Ừ. – Yith gật đầu, lưng dựa vào cửa, tay quặp lấy ống điếu một cách khó chịu. – Nhãi con…mày đợi đấy… – Gã bóp nát chiếc tẩu, cay cú vì trong khi gã đang chật vật với bọn bọ máy thì Thái Dương đang ở cùng Quetz, ngủ chung với cậu và thậm chí đươc vào trung tâm của Thần Lâm, nơi mà gã còn chưa được phép đặt chân tới. Hơn nữa, thằng bé được chính Quetz đưa đi! Đáng lẽ người được cậu dẫn đi là hắn mới phải!
– Đã bảo rồi, anh chịu thua đi, Quetz không bao giờ bỏ Thái Dương theo anh đâu. – Jean đặt bản báo cáo xuống, tay gõ gõ tẩu thuốc vào gạt tàn.
– Nếu người mày yêu thương đi với kẻ khác thì mày không thấy tức sao? – Yith đứng đậy đập tay vào cửa.
– Tất nhiên tức chứ. – Jean mỉm cười, anh dựa vào lưng ghế trong khi những con robot nhỏ của Ngân Thứ bò quanh miếng che mắt của anh. – Nhưng khác với Yith Huynh đáng kính của tụi em, em sẽ hi sinh vì hạnh phúc của người đó. Em không phải là một tên lụy tình thích đeo bám, đó là nếu Quetz đã từng có cảm tình với anh. Nhưng mà tệ quá… – Jean nhún vai lắc đầu. – …cậu ta chưa hề có.
– Thằng nhãi đó đã ếm bùa ngãi gì đó lên Quetz. – Yith sọt tay vào túi quấn đi qua đi lại trong phòng. – Anh có thể cảm thấy nó khi đọc sóng não của thằng bé, một thứ bùa ngãi ngọt ngào và…dễ chịu.
– Ờ cái đó gọi là amour đấy cha nội. – Jean nói bằng giọng hờ hững và đưa tay lên xoa trán. – Nghe này, nếu anh muốn Quetz thích mình thì sao không dành thời gian với tụi nhỏ ấy? Nếu cậu ta không thích anh thì ít nhất cậu ta cũng sẽ để anh tới gần…nhất có thể. Trong khi đó chúng ta có vấn đề lớn hơn đây: việc sửa chữa con tàu có hơi tốn kém, dù anh bạn Mi-go Ngân Thứ của chúng ta…
– Anh sẽ tìm ra đó là gì, và cứu Quetz. – Yith lầm bầm rồi leo xuống thang, chân bước thình thịch ra ngoài.
– Đàn gảy tai trâu rồi… – Jean đưa tay lên xoa trán, bó tay trước sự cứng đầu của Yith.
***
Chim chóc hót líu lo trên vòm rừng khi Thái Dương đi dọc cồn đất của trái tim Thần Lâm, để Quetz và gia đình của Mufasa, kể cả Linh, nằm cạnh xác ông trong sự im lặng, cạnh đó là vài con heo địa ngục cũng đang nằm im cạnh xác Swahir. Đó là một nghi thức tiễn đưa các Hoang Thần về nơi an nghỉ cuối cùng, gia tộc của họ sẽ nằm canh giữ xác họ trong một đêm trước khi chọn ra người thống lĩnh mới. Cậu ngồi xuống cạnh mép nước, mắt nhìn Quetz đang nằm bất động, hơi thở của anh nhẹ tới nỗi bướm và chuồn chuồn đậu lên người anh. Thái Dương nhìn tay mình rồi nhớ lại câu nói của ông quái dị long. “Homunculus Thái Dương.” Cậu thắc mắc ý nghĩa của câu nói đó, chẳng phải chính ông đã nói cậu không phải là một Homunculus sao?
– Anh ấy nằm im quá. – Mỹ Nguyệt nói và ngồi xuống bên cạnh cậu.
– Dạ… – Thái dương thở dài, một tay vẫn cầm lấy cổ tay kia, cả cậu, Mỹ Nguyệt và Lợi đều hiểu nỗi đau chứng kiến cảnh người thân ra đi.
– Không biết chừng nào mới đi nhỉ? – Lợi chắp tay sau đầu bước tới.
– Suỵt! – Mỹ Nguyệt đưa tay lên miệng ra dấu im lặng làm cậu nhóc che miệng lại.
Chợt bầy heo địa ngục đứng dậy, chúng lặng lẽ rời khỏi trung tâm Thần Lâm, sẵn sàng cho chuyến đi về nhà. Quetz co giật một chút rồi bò dậy trên cả tứ chi, anh duỗi chân ra, đạp lên đầu Simba làm con khủng long gầm gừ. Cả gia đình Mufasa đứng dậy, cúi đầu đầy thành kính quanh xác ông rồi lần lượt rời đi, chỉ còn Quetz, Linh và Simba đứng đó. Anh quái nhân thở dài rồi bước tới chỗ ba đứa nhóc đang ngồi, mặt anh đăm chiêu tới kỳ lạ, anh dừng lại trước mặt cả ba rồi ngồi thụp xuống.
– Mấy đứa tháo băng trên tay ra được rồi đấy. – Quetz mỉm cười, mắt anh sáng lên như đang trông chờ gì đó.
Thái Dương chớp chớp mắt ngạc nhiên, cậu nhìn xuống những vòng vải băng tả tơi quấn quanh từ hai bắp tay xuống tới hai bàn tay cậu. Quetz đã dặn cả ba rằng dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được tháo băng cho tới khi anh cho phép, khi hỏi thì anh chỉ nháy mắt nói rằng đó là bí mật. Cậu nhóc tóc trắng hết nhìn anh quái nhân lại nhìn tay mình, hai người kia đang từ từ tháo băng ra, mặt căng thẳng không biết có gì bên dưới. Thái Dương cũng bắt đầu tháo ra, cậu nửa tò mò nửa lo lắng về thứ mình sẽ thấy, Quetz đang cười tức là không có gì tồi tệ, nhưng cậu vẫn sợ lắm.
– Oa! – Lợi và Mỹ Nguyệt đồng thanh hét lớn, chạy từ cổ tay của họ là một vết xăm màu đen dài bằng một ngón tay.
– Keto Ca? – Thái Dương hỏi bằng giọng phấn khích, mắt nhìn xuống hai cổ tay cũng có hình xăm tương tự.
– Ừ, khi hình xăm đó lan ra và chạy tới vai, mấy đứa sẽ chính thức là Homunculi. – Quetz cười khì khì.
– Từ khi nào mà… – Mắt Thái Dương long lanh nhìn anh quái nhân đang nhịn cười tít mắt.
– Cỗ máy đó. – Quetz chỉ tay về phía hòn đảo giữa hồ nước. – Chỉ có thể là một Homunculus mới sống sót với những vết thương như thế, Chullachaki Đại nhân và Mộc Tinh chỉ giúp đẩy nhanh quá trình trị thương thôi.
– Vậy…đêm trước…ông Mufasa… – Cậu nhóc tóc trắng rơm rớm nước mắt, nhớ lại câu nói của ông quái dị long quá cố.
– Lão già ấy chỉ thử em thôi, lão ta bàn với anh vậy mà. – Quetz cười khì khì, anh cắn lấy môi làm nước mắt chảy ra.
– Anh là đồ tồi! – Thái Dương khóc thét lên, cậu lao tới ôm chặt lấy Quetz làm cả hai ngã ra sau.
– Anh xin lỗi! Anh xin lỗi mà! – Quetz cười ha hả rồi vỗ vỗ lưng cậu nhóc, dỗ cho cậu nín.
– Vậy là…tụi em sẽ… – Mỹ Nguyệt lắp bắp, tay đặt lên mặt và đầu mình, chợt cô tóm lấy vai Lợi và nói lớn: – Nhìn lên đầu chị xem có cọng tóc bạc nào không! Nhanh!
– Nó không ảnh hưởng đến màu tóc sớm như vậy đâu, đừng lo. – Quetz ngồi dậy, tay vẫn ôm chặt Thái Dương. – Nhưng lạ là tại sao Thái Dương lại giống tụi anh như vậy.
– Vậy trước giờ không có ai giống cậu ấy ạ? – Lợi hỏi, tay đưa lên rờ rờ đầu xem có cọng tóc bạc nào không.
– Ờ. – Quetz gật đầu, anh nhìn xuống nhìn cậu nhóc tóc trắng vẫn đang khóc sụt sùi trong lòng mình. – Tất cả các Homunculi anh biết thì đều sinh ra đã có tóc trắng, hoặc nếu là con người thì màu tóc vẫn bình thường cho tới khi việc chuyển đổi hoàn tất sẽ chuyển sang màu trắng bạch kim. Trường hợp con người có tóc trắng như tuyết và màu mắt tím, cực hiếm đối với cả Homunculi như Thái Dương thì anh chưa nghe qua bao giờ.
– V-vậy…e-e-em là…g-gi-gì ạ? – Thái Dương ngước khuôn mặt ướt nhẹp lên hỏi.
– Là em của anh. – Quetz mỉm cười rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu nhóc.
– Đúng rồi đó! – Mỹ Nguyệt gật đầu đồng tình. – Dù em có kỳ lạ tới đâu thì vẫn là em của chị, bạn của Lôi và là…ờm… – Cô chợt dừng lại, tay đưa lên miệng trầm tư suy nghĩ xem rốt cuộc cậu nhóc là gì đối với Quetz. Cô chợt nhún vai chịu thua: – …em của Quetz.
– Cơ mà…ai thế kia? – Lợi chỉ về phía Linh đang tiến tới cùng với Simba.
– Đó là Linh, một Homunculus sinh ra ở đây, cô nhóc chỉ mới mười lăm tuổi thôi. – Quetz chỉ ngón cái về phía cô nhóc.
– Ơ…chào… – Thái Dương ngước lên dụi mắt nói lí nhí.
– Hừ, chào hỏi thì đàng hoàng tí đi chứ. – Linh khoanh tay quay đầu qua một bên một cách khó chịu.
– Nói năng cũng cho lịch sự vào. – Quetz nhíu mày quất chóp đuôi vào đầu cô nhóc làm cô ngồi thụp xuống.
– Là…Linh phải không? – Lợi bước tới cô nhóc mặc đồ da thuộc trắng như tuyết, tim đập rộn ràng khi cô nhóc quay lại nhìn cậu với đôi mắt tím đẹp tuyệt vời giống của Thái Dương.
– Ừ, tôi là Linh. – Linh nói rồi đứng dậy. – Cậu là một tên ngốc bị mất cánh tay trái, sau này đánh nhau thì cẩn thận đấy.
– Thôi ta đi nào, – Quetz đặt Thái Dương xuống và đứng dậy. – Chúng ta phải đón Pumba và tiếp tục đi về hướng đông.
– Đi tiếp ạ? – Mỹ Nguyệt tròn mắt hỏi. – Không phải “hướng đông”…là đây sao?
– Đây chỉ là một trạm dừng chân thôi. – Quetz nói rồi khoác áo choàng lên. – Giờ chúng ta phải…
Tiếng động cơ phản lực cắt lời anh, hình bóng khổng lồ của chiếc phi thuyền Jean điều khiển che mất cả một khoảng trời. Quetz ngước lên nhìn, một chiếc phi thuyền nhỏ xíu đang bay xuống, hạ cánh trên cồn đất cạnh họ. Yith mở cửa bước xuống cồn đất, mặt tươi roi rói chạy tới trước mặt anh quái nhân, gã kêu lên:
– Mấy đứa! Anh lo quá!
– Ờ ờ, lo. – Quetz gật đầu, mặt nhăn lại nhìn gã người da đỏ, anh vẫn không tin tưởng gã lắm. Anh ngước lên nhìn phi thuyền của Jean và nói: – Tôi nghĩ chúng ta sẽ đi bằng cái đó à? Sang nhỉ.
– Phải nhanh lên, nhiên liệu phản lực chỉ đủ cho chúng ta bay từ đây qua khỏi Thiết Thành thôi. – Yith nói, mắt nhìn xuống Thái Dương làm cậu nhóc nấp sau Quetz. Gã chợt mỉm cười thân thiện và ngồi xuống trước mặt cậu nhóc tóc trắng. – Thái Dương, lại đây tí nào!
– Em ạ? – Thái Dương hỏi lí nhí, tay nắm lấy áo Quetz, cậu biết Yith không thích mình, sự thân thiện này thật quá lạ.
– Tránh xa thằng bé ra Yithian kia. – Quetz đưa tay ra bảo vệ cậu nhóc.
– Ôi trời anh có làm gì nó đâu? – Yith đứng dậy bật cười, gã vỗ vai Quetz và nói: – Dù gì thì cũng chúc mừng em Quetz, anh hiểu rồi, anh không giận thằng bé nữa đâu.
– Ơ…c-cảm ơn. – Quetz chợt bối rối nhìn đi, tay đưa lên gãi đầu, anh chợt nói lí nhí: – X-xin lỗi vì nặng lời với anh…Yith Huynh.
Yith chớp chớp mắt rồi ôm bụng cười ha hả, gã đưa tay lên lau nước mắt rồi nói:
– Ôi thằng đệ tôi! Có lỗi gì đâu mà xin không biết! Thôi nào, chúng ta đi, cơ mà…dẫn theo cả chúng à?
– Hử? – Quetz quay lại nhìn Linh và Simba đang đứng nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẽ khó xử. Anh quái nhân hỏi: – Sao? Đi không thì nói đi.
– Bọn tôi…chọn theo cậu rồi Quetz. – Simba đáp, đầu hơi cúi xuống tỏ vẻ quy phục.
– Bọn em thà theo anh chứ không theo Scar đâu! – Linh cũng nói đầy quyết tâm, anh biết hai người này không thích con cả của Mufasa lắm nhưng thế này hơi bị quá.
– Ờ, vậy lên đường thôi. – Quetz gật đầu mỉm cười, anh quay lại tiến về phía con tàu nhỏ to bẳng cả căn nhà kia, theo sau là Yith và những người khác.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!