Đôi mắt tím của Thái Dương mở ra, ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu vào phòng, làm cậu tỉnh ngủ hẵn và làm cậu nhớ lại đêm qua. Cậu bé tóc trắng nắm lấy chiếc áo nâu của anh mình, khẽ run lên khi cơ thể và tâm trí cậu bị tấn công bởi những cảm giác ám ảnh đó. Mắt cậu mở to khi cậu nhớ ra từ gì đó khác từ tối qua. Quetz. Thái Dương ngước lên nhìn Quetz vẫn đang ngủ, không biết đã bao nhiêu lần cậu thấy cảnh này nhưng nó luôn làm cậu thấy bình yên đến kỳ lạ. Tay anh quái nhân quàng qua người cậu bé tóc trắng, giữ chặt lấy cậu, đuôi anh cuộn quanh cả hai trong cái ổ rêu như đang bảo vệ cậu.
Thái Dương cố cựa quậy thoát khỏi vòng tay của Quetz nhưng chỉ làm anh thức dậy. Đôi mắt hổ phách chớp chớp mở ra, ngay lặp tức đóng lại vì chói. Anh quái nhân khẽ rên lên một cách mệt mỏi rồi lại mở mắt ra, hai hòn hổ phách khóa vào hai viên ngọc tím trong sự im lặng của buổi sáng muộn. Cậu bé tóc trắng nhận ra tình trạng của mình, đồ của Quetz vẫn còn rộng so với cậu, cổ áo rũ xuống để lộ những vết bầm và dấu răng xấu xí trên làn da nhợt nhạt. Thái Dương kéo chăn da quấn kín từ mũi xuống khi đôi mắt hổ phách buồn bã của Quetz nhìn xuống. Môi anh quái nhân mở ra, giọng anh run lên, sắp nghẹn ứ vì giận và đau.
– Thái Dương, chuyện gì đã xảy ra vậy? Ai làm thế này với em?
Thái Dương không thở được, giọng cậu ngẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra được lời nào. Đôi mắt tím của cậu cay xè, ứa nước mắt xấu hổ và nhục nhã. Hai bàn tay bé nhỏ run rẩy đưa lên, nắm lấy ngực áo anh quái nhân tóc trắng. Môi cậu khép chặt lại, không cho phép tiếng hét đang dâng lên trong lồng ngực bật ra, làm cả cơ thể nhỏ bé run lên.
Quetz thở dài rồi ôm chặt lấy cậu bé mới lớn vào lòng mình, ruột gan anh quặn thắt lại khi anh cảm thấy nước mắt Thái Dương thấm lên áo, tiếng rít khe khẽ của cậu thọc vào tai anh như một thanh sắt nóng đỏ. Anh quái nhân đỡ cả hai ngồi dậy trong ổ của anh, anh đặt Thái Dương lên đùi mình, tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé và nhẹ nhàng xoa lưng cậu để giúp làm bớt những cảm xúc trong lòng cậu. Cả hai ngồi như thế một hồi lâu, Quetz cắn môi dưới của mình đến chảy máu, thà là vậy chứ anh không thể để nước mắt chảy ra, anh tự nhủ rằng anh phải mạnh mẽ, vì Thái Dương.
Cuối cùng Thái Dương tự kéo mình ra khỏi ngực Quetz, cậu khẽ lắp bắp với giọng chứa đầy tâm trạng bị kềm nén:
– K-Ke-Keto C-Ca, e-em m-mu-muốn gặp h-hai ng-người họ.
Quetz gật đầu, tay đưa lên vuốt mái tóc xõa xuống, anh đứng dậy thật chậm, để cậu bé tóc trắng có thể theo kịp, tay cậu nắm chặt lấy bàn tay anh. Khi cả hai bước ra khỏi cửa, Lợi và Mỹ Nguyệt đã đứng đợi trước cửa phòng Thái Dương, cả hai quay phắt lại, ngạc nhiên khi thấy cậu bé ở cùng phòng và mặc đồ của Quetz. Lợi ngay lặp tức phóng tới tay quàng qua cổ bạn mình, tiếp sau đó là Mỹ Nguyệt mắt thâm đen cũng loạng choạng nhào tới ôm chặt cả hai, thức đêm nhiều và khóc đã khiến cô mệt lử. Thái Dương ôm cả hai lại, cậu hơi nhăn mặt vì cái ôm hơi bị chặt của chị mình. Hai cô cậu bỏ cậu e út ra, mỗi người nắm lấy một bàn tay của cậu, Lợi vẫn mỉm cười nhưng cô chị thì đã thấy hết những vết bầm tím trên người cậu bé tóc trắng. Cô ngước lên nhìn Quetz, đôi mắt nâu bừng bừng trong giận dữ, nắm tay của cô run lên.
– Chị Mỹ Nguyệt, bình tĩnh đi, không phải anh ấy làm đâu. – Thái Dương xoa xoa tay chị mình, câu nói của cậu làm Lợi bất giác nhìn xuống, mắt mở to liếc qua liếc lại qua những vết thương lộ ra chỗ phần áo bị hở.
Mỹ Nguyệt bắn cho anh quái nhân một cái nhìn hối lỗi rồi quay phắt xuống nhìn em trai cô.
– Thế ai đã làm hả? Thái Dương, chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy?! – Cô hỏi với giọng bức xúc.
Thái Dương trở nên căng thẳng dưới ba cặp mắt lo lắng, cậu rùng mình, cảm giác muốn thoát khỏi chỗ đứng đó thật mãnh liệt.
– Ch-chẳng ai cả. X-xin mọi người đấy, em không muốn nói về việc này. – Cậu bé khẽ nói, đầu hơi gục xuống, cậu lén đưa đôi mắt sợ sệt nhìn cánh cửa đối điện phòng Quetz, tim thấp thỏm lo sợ Hắn sẽ bước ra.
Mỹ Nguyệt nheo mắt, không chắc chắn lắm về câu nói của cậu em của cô, cô quay sang Lợi đang cắn môi suy nghĩ. Cuối cùng Quetz là người phá vỡ bầu không khí im lặng đó, anh vỗ tay, thu hết mọi sự chú ý về phía mình và nói:
– Nếu thằng bé không muốn nói thì cũng được, tất cả chúng ta sẽ bàn việc này sau, nhé? – Giọng anh chững chạc và điềm tĩnh hơn mọi khi.
– E-em nghĩ vậy. – Mỹ Nguyệt gật đầu đồng tình, cô biết rằng anh quái nhân yêu Thái Dương hơn thảy và ba thiên niên kỷ trong đời anh hẳn đã trãi qua việc này rồi. Cô thiếu nữ thúc cùi chỏ vào vai Lợi đang đắn đo làm cậu giật mình.
– Ờ-ờ phải! – Cậu nhóc da ngăm cũng gật đầu, lưỡi liếm môi dưới đã hằn vết cắn.
– Ừ. – Quetz khẽ đáp rồi quỳ một chân xuống, tay đặt lên vai Thái Dương làm cậu hơi giật mình, anh quay qua cậu bé tóc trắng nói: – Thái Dương à, sao em không đi thay đồ và xuống nhà dưới? Anh chắc mọi người sẽ vui khi thấy em lắm.
Một nụ cười cảm kích nở lên trên môi cậu bé tóc trắng, cậu khẽ gật đầu làm anh quái nhân mỉm cười, anh rướn người tới định dụi lên đầu cậu một cái thơm an ủi. Nhưng trước sự bất ngờ của Quetz, Thái Dương bất giác giật lùi khỏi tay anh làm hai người kia giật mình. Mắt cậu ngâng ngấng nước vì sợ, rồi cậu chợt nhận ra điều mình vừa làm, miệng nói lí nhí câu xin lỗi, Thái Dương mở cửa biến vào phòng, để lại Quetz đứng cùng Mỹ Nguyệt bối rối trước cửa phòng anh. Lợi đã chạy xuống cầu thang, chỉ còn cô thiếu nữ và anh quái nhân, Quetz đứng dậy, tiếng khóc thút thít làm tai anh giật giật. Anh nhìn xuống cùng lúc cô nhìn lên, cả hai nhận ra cảm giác đau buồn và bất lực vì không thể bảo vệ cậu bé cần họ nhất trong mắt nhau. Mỹ Nguyệt gục đầu lên ngực Quetz, cả hai im lặng và đứng yên như hai pho tượng trừ những giọt nước mắt rơi lã chã xuống nền gỗ.
***
Thái Dương nhìn những vết bầm và vết bấu trên cơ thể mình trước khi mặc chiếc áo thun xanh vào, chiếc quần dài và áo khoác cổ rùa mà bà Marcela đã mua cho sẽ che chúng. Nhưng mặt của cậu thì không như vậy. Cậu bé tóc trắng thở dài, định sẽ nhờ Quetz và Mỹ Nguyệt lấy thứ bột phấn gì đó thoa lên. Thái Dương chãi lại tóc, cậu để nó xõa ra, quá mệt mỏi để cột nó lên thành chiếc đuôi ngựa nhỏ sau đầu như thường. Cậu bé tóc trắng giật tấm ga khỏi giường, tay nhồi nó vào cái giỏ cạnh góc phòng trước khi kịp nhận ra thứ gì ở trên đó. Xong xuôi, Thái Dương mở cửa phòng bước ra, ngay lặp tức dừng lại khi thấy khuôn mặt giống mình, nếu không phải vì bộ đồ và những chiếc kẹp tóc thì cậu đã nghĩ rằng ai đó vừa đặt một tấm gương trước cửa cậu.
– Thái Dương! – Linh nhảy cẫng lên và ôm chầm lấy cậu bé tóc trắng, qua một tuần làm quen, họ đã trở thành bạn tốt.
Cô Homunculus trạc tuổi cậu ghì lấy Thái Dương làm cậu khẽ kêu lên, cô quá vui vì đã gần một tuần mới thấy lại cậu. Cậu bé tóc trắng vỗ lưng bạn mình, mắt cậu chợt thấy Mỹ Nguyệt đang khóc trên ngực Quetz, ngực cậu chợt thắt lại nhưng cái ôm của Linh làm cậu xao nhãn. Cô nắm lấy tay cậu kéo xuống cậu thang, mặc cho bé tóc trắng không chịu đi, cô vẫn cứ kéo. Cả hai chạy qua hành lang bên dưới, ra ngoài phòng sinh hoạt chung rộng gần gấp rưỡi phòng của mỗi người, nơi phần còn lại của cái gia đình “chắp vá” của họ đang chờ.
Anh chàng Mi-go Ngân Thứ đang ngồi trên chiếc sofa đặt cạnh bên chiếc bàn dài ở giữa phòng, tay và ba cái “đuôi” mò mẫm món máy móc gì đó, vừa nghe động, anh quay qua và thốt lên:
– Rin! Thái Dương!
Anh chạy tới và ôm chặt cậu bé tóc trắng, dù trông không nhỉnh hơn cậu bao nhiêu và vẫn trẻ nhất trong số những kẻ bất tử trong nhà, Ngân Thứ đã một ngàn năm trăm năm tuổi. Đôi mắt hai màu của anh nhìn một lượt lên mặt cậu bé tóc trắng, thành viên dễ mến nhất trong gia đình này, nụ cười của anh chảy xệ xuống khi anh đặt các đầu ngón tay lên những vết bầm trên má cậu. Linh cũng chớp mắt nhìn qua, cô bỏ tay Thái Dương ra rồi rướn người tới, mặt cắt không còn một giọt máu khi thấy những vết bầm trên mặt cậu.
– Chuyện gì đã xảy ra với em vậy mon cher petit frère? – Jean bước tới, giọng anh là một hỗn hợp của sự lo lắng và giận dữ. – Đứa enfoiré nào làm thế với em hả Thái Dương?
Cậu bé tóc trắng lắc đầu nguầy nguậy, không dám nói lên lời nào. Ngân Thứ chớp chớp mắt và mỉm cười trấn an, tay vỗ vỗ lên vai Thái Dương và nói:
– Không sao đâu Thái Dương. Em không cần phải nói với tụi anh ngay, tụi anh chỉ mừng vì em cuối cùng cũng ở đây cùng tụi anh.
– Ngân Thứ nói đúng đó Jean. Thái Dương sẽ nói cho chúng ta biết khi thằng bé thấy thời điểm thích hợp. – Quetz cùng Mỹ Nguyệt bước xuống, điện tích nổ lốp bốp trong lòng bàn tay anh khi anh gầm gừ: – Tôi sẽ cho thằng khốn nào làm việc này với thằng bé biết thế nào là địa ngục trần gian.
– Thái Dương.
Cậu bé tóc trắng cứng đờ người, thế giới xung quanh cậu như mờ đi vào bóng tối. Cậu không thể thở. Hắn đan ở đó. Hắn đang ở trước mặt cậu. Giọng của hắn mượt mà, đầy đe dọa và thật kinh tởm. Thái Dương muốn chạy đi, không, cậu phải chạy đi, trước khi Hắn tiến tới và chạm vào cậu, làm cậu gào khóc và không thể ngừng được.
Yith mỉm cười, gã người da đỏ đứng dậy khỏi góc phòng khuất sau một chậu cây, ánh nhìn của hắn không hề có ý gì chối bỏ những gì hắn đã làm, những gì hắn đã nói. Gã bước tới gần hơn, bàn tay đưa ra định chạm vào má của cậu bé tóc trắng, đôi môi nở nụ cười thánh thiện khi đón cậu ở Thần Lâm hai tuần trước. Thái Dương trong vô thức bước giật lùi, lưng cậu va chạm nhẹ vào người Quetz đang bước vào. Anh quái nhân đặt một tay lên vai cậu bé tóc trắng, cậu ngay lặp tức quay người nắm chặt lấy áo anh, đôi môi hồng nhạt khẽ lắp bắp, cầu xin gã kia đừng chạm vào cậu.
Hai con mắt hổ phách của anh quái nhân mở to, anh nhìn quanh định tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng rõ rằng anh là người duy nhất nhận ra sự sợ hãi của Thái Dương. Lợi, Mỹ Nguyệt và Linh đã chạy ra sau bếp để bàn xem nên làm món gì để giúp Thái Dương vui lên. Jean và Ngân Thứ đang đứng ở góc phòng đối diện và cãi nhau, anh quái nhân bảo đáng lẽ ra phải lắp máy quay giám sát, anh Mi-go nói là phụ tùng đắt và khó tìm.
Chỉ còn lại ba người đứng ở cửa phòng sinh hoạt chung dẫn vào hành lang phòng riêng, sự im lặng bao trùm cả ba, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thở run run và tiếng lắp bắp của cậu bé tóc trắng. Theo bản năng, Quetz quỳ một chân xuồng, từ từ và chầm chậm để tay Thái Dương mò mẫm lên ngực anh, những ngón tay bấu lấy ngực áo trong khi cậu bé đặt đầu lên vai anh, cả cơ thể run rẩy như bị rét. Anh quái nhân trở nên căng thẳng, tay vuốt ve đầu và lưng cậu bé, tai cố nghe xem cậu đang cố nói gì qua đôi môi đang đập vào nhau và tiếng thở gấp gáp, chứa đầy sợ hãi. Đôi mắt bối rối của Quetz nhìn sang Yith, định cầu cứu người huynh trưởng của mình, ngay khi mắt cả hai vừa chạm nhau, anh không thể quay đi. Có thể Yith không để ý nhưng Quetz quan sát gã với sự tò mò và bối rối, gã người da đỏ đang nhìn Thái Dương, nhưng không phải với vẻ tội nghiệp hay đồng cảm, mà là giận dữ và kinh tởm. Anh quái nhân quay đi, tập trung vào cậu bé tóc trắng đang run rẩy trong lòng mình, tiếng nói của cậu đã rõ ràng hơn, nhưng vẫn quá nhanh và nhỏ để tai của Quetz nghe được cậu đang nói gì.
– Không! Không! Không! Không! Không! Đừng mà! Đừng! Đừng mà!
Tất cả mọi người nhảy dựng khi Thái Dương đột ngột hét lên, Jean và Ngân Thứ tức tốc quay mặt lại, thần sắc của cả hai đầy bất ngờ và sợ hãi khi họ phóng tới. Ba người sau bếp cũng chạy tới, khuôn mặt cũng trắng bệch không còn một giọt máu, mắt mở to đầy khiếp đảm. Năm người vây quanh Quetz khi anh cố trấn an cậu bé, hai tay giữ chặt lấy cậu bé tóc trắng vẫn đang khóc thét và giãy giụa. Tay cậu bấu vào lưng Quetz, hai chân khụy xuống rồi lại đẩy lên, cả cơ thể ép sát vào người anh trong một nỗ lực tuyệt vọng để tới gần anh hơn, thậm trí trong vô thức, Thái Dương vẫn nhận ra anh.
– Thái Dương! Anh đây! Ổn rồi! – Vừa nói, Quetz vừa cảm thấy mình chìm tận cổ trong sự bất lực đến đau đớn. Thái Dương không những không bình tĩnh lại, mắt cậu dại đi vì sợ hãi, cú cào cấu của cậu cũng trở nên mạnh hơn khi tay cậu quơ quào trong không khí, hất tay của bất kỳ ai định chạm vào cậu ra. Tiếng hét của cậu bé giờ chỉ còn là tiếng la ó không lời không nghĩa, từng chuyển động của cậu giờ giống như đang cố giằng thoát ra khỏi tay anh quái nhân. Quetz không biết phải nói gì, càng không biết phải làm gì ngoài tuyệt vọng giữ Thái Dương lại, ngăn không cho cậu tự làm mình bị thương.
Đột nhiên Thái Dương ngưng la hét giãy giụa, làm Quetz thở phào nhẹ nhõm trước khi nhận ra cậu mềm oặt trong tay mình. Giờ đến lượt anh quái nhân hốt hoảng, anh đỡ cậu bé tóc trắng bằng một tay, tay kia rờ tìm mạch. Có rồi! Mạch đập yếu nhưng có rồi! Quetz nói lớn cho mọi người biết rồi đặt Thái Dương lên ghế dài theo lời Jean, một chân anh quỳ cạnh cậu, tay giữ lấy bàn tay lạnh của cậu bé một cách lo lắng trong khi mọi người hoảng loạn chạy quanh nhà theo chỉ dẫn của Jean. Ngân Thứ và Mỹ Nguyệt chạy lên khu vườn ở tầng trên cùng để hái thuốc, Lợi đờ người không phản ứng với bất cứ lời lẽ nào trước cảnh cậu vừa thấy, Linh thì chạy đi lấy nước. Jean ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó, tay chắp lại khi anh gục xuống, mệt mỏi, bất lực và bối rối hiện rõ trong từng cái lắc đầu nhẹ và khuôn mặt nhăn nhó.
Chỉ còn lại Yith đứng đầu kia của chiếc ghế dài, mắt gã nhìn Thái Dương với vẻ khinh thường ẩn sau khuôn mặt nhăn nhó, không để ý rằng đôi mắt hổ phách đang lén nhìn gã đầy bối rối và ngờ vực.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đôi mắt tím của Thái Dương mở ra, ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu vào phòng, làm cậu tỉnh ngủ hẵn và làm cậu nhớ lại đêm qua. Cậu bé tóc trắng nắm lấy chiếc áo nâu của anh mình, khẽ run lên khi cơ thể và tâm trí cậu bị tấn công bởi những cảm giác ám ảnh đó. Mắt cậu mở to khi cậu nhớ ra từ gì đó khác từ tối qua. Quetz. Thái Dương ngước lên nhìn Quetz vẫn đang ngủ, không biết đã bao nhiêu lần cậu thấy cảnh này nhưng nó luôn làm cậu thấy bình yên đến kỳ lạ. Tay anh quái nhân quàng qua người cậu bé tóc trắng, giữ chặt lấy cậu, đuôi anh cuộn quanh cả hai trong cái ổ rêu như đang bảo vệ cậu.
Thái Dương cố cựa quậy thoát khỏi vòng tay của Quetz nhưng chỉ làm anh thức dậy. Đôi mắt hổ phách chớp chớp mở ra, ngay lặp tức đóng lại vì chói. Anh quái nhân khẽ rên lên một cách mệt mỏi rồi lại mở mắt ra, hai hòn hổ phách khóa vào hai viên ngọc tím trong sự im lặng của buổi sáng muộn. Cậu bé tóc trắng nhận ra tình trạng của mình, đồ của Quetz vẫn còn rộng so với cậu, cổ áo rũ xuống để lộ những vết bầm và dấu răng xấu xí trên làn da nhợt nhạt. Thái Dương kéo chăn da quấn kín từ mũi xuống khi đôi mắt hổ phách buồn bã của Quetz nhìn xuống. Môi anh quái nhân mở ra, giọng anh run lên, sắp nghẹn ứ vì giận và đau.
– Thái Dương, chuyện gì đã xảy ra vậy? Ai làm thế này với em?
Thái Dương không thở được, giọng cậu ngẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra được lời nào. Đôi mắt tím của cậu cay xè, ứa nước mắt xấu hổ và nhục nhã. Hai bàn tay bé nhỏ run rẩy đưa lên, nắm lấy ngực áo anh quái nhân tóc trắng. Môi cậu khép chặt lại, không cho phép tiếng hét đang dâng lên trong lồng ngực bật ra, làm cả cơ thể nhỏ bé run lên.
Quetz thở dài rồi ôm chặt lấy cậu bé mới lớn vào lòng mình, ruột gan anh quặn thắt lại khi anh cảm thấy nước mắt Thái Dương thấm lên áo, tiếng rít khe khẽ của cậu thọc vào tai anh như một thanh sắt nóng đỏ. Anh quái nhân đỡ cả hai ngồi dậy trong ổ của anh, anh đặt Thái Dương lên đùi mình, tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé và nhẹ nhàng xoa lưng cậu để giúp làm bớt những cảm xúc trong lòng cậu. Cả hai ngồi như thế một hồi lâu, Quetz cắn môi dưới của mình đến chảy máu, thà là vậy chứ anh không thể để nước mắt chảy ra, anh tự nhủ rằng anh phải mạnh mẽ, vì Thái Dương.
Cuối cùng Thái Dương tự kéo mình ra khỏi ngực Quetz, cậu khẽ lắp bắp với giọng chứa đầy tâm trạng bị kềm nén:
– K-Ke-Keto C-Ca, e-em m-mu-muốn gặp h-hai ng-người họ.
Quetz gật đầu, tay đưa lên vuốt mái tóc xõa xuống, anh đứng dậy thật chậm, để cậu bé tóc trắng có thể theo kịp, tay cậu nắm chặt lấy bàn tay anh. Khi cả hai bước ra khỏi cửa, Lợi và Mỹ Nguyệt đã đứng đợi trước cửa phòng Thái Dương, cả hai quay phắt lại, ngạc nhiên khi thấy cậu bé ở cùng phòng và mặc đồ của Quetz. Lợi ngay lặp tức phóng tới tay quàng qua cổ bạn mình, tiếp sau đó là Mỹ Nguyệt mắt thâm đen cũng loạng choạng nhào tới ôm chặt cả hai, thức đêm nhiều và khóc đã khiến cô mệt lử. Thái Dương ôm cả hai lại, cậu hơi nhăn mặt vì cái ôm hơi bị chặt của chị mình. Hai cô cậu bỏ cậu e út ra, mỗi người nắm lấy một bàn tay của cậu, Lợi vẫn mỉm cười nhưng cô chị thì đã thấy hết những vết bầm tím trên người cậu bé tóc trắng. Cô ngước lên nhìn Quetz, đôi mắt nâu bừng bừng trong giận dữ, nắm tay của cô run lên.
– Chị Mỹ Nguyệt, bình tĩnh đi, không phải anh ấy làm đâu. – Thái Dương xoa xoa tay chị mình, câu nói của cậu làm Lợi bất giác nhìn xuống, mắt mở to liếc qua liếc lại qua những vết thương lộ ra chỗ phần áo bị hở.
Mỹ Nguyệt bắn cho anh quái nhân một cái nhìn hối lỗi rồi quay phắt xuống nhìn em trai cô.
– Thế ai đã làm hả? Thái Dương, chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy?! – Cô hỏi với giọng bức xúc.
Thái Dương trở nên căng thẳng dưới ba cặp mắt lo lắng, cậu rùng mình, cảm giác muốn thoát khỏi chỗ đứng đó thật mãnh liệt.
– Ch-chẳng ai cả. X-xin mọi người đấy, em không muốn nói về việc này. – Cậu bé khẽ nói, đầu hơi gục xuống, cậu lén đưa đôi mắt sợ sệt nhìn cánh cửa đối điện phòng Quetz, tim thấp thỏm lo sợ Hắn sẽ bước ra.
Mỹ Nguyệt nheo mắt, không chắc chắn lắm về câu nói của cậu em của cô, cô quay sang Lợi đang cắn môi suy nghĩ. Cuối cùng Quetz là người phá vỡ bầu không khí im lặng đó, anh vỗ tay, thu hết mọi sự chú ý về phía mình và nói:
– Nếu thằng bé không muốn nói thì cũng được, tất cả chúng ta sẽ bàn việc này sau, nhé? – Giọng anh chững chạc và điềm tĩnh hơn mọi khi.
– E-em nghĩ vậy. – Mỹ Nguyệt gật đầu đồng tình, cô biết rằng anh quái nhân yêu Thái Dương hơn thảy và ba thiên niên kỷ trong đời anh hẳn đã trãi qua việc này rồi. Cô thiếu nữ thúc cùi chỏ vào vai Lợi đang đắn đo làm cậu giật mình.
– Ờ-ờ phải! – Cậu nhóc da ngăm cũng gật đầu, lưỡi liếm môi dưới đã hằn vết cắn.
– Ừ. – Quetz khẽ đáp rồi quỳ một chân xuống, tay đặt lên vai Thái Dương làm cậu hơi giật mình, anh quay qua cậu bé tóc trắng nói: – Thái Dương à, sao em không đi thay đồ và xuống nhà dưới? Anh chắc mọi người sẽ vui khi thấy em lắm.
Một nụ cười cảm kích nở lên trên môi cậu bé tóc trắng, cậu khẽ gật đầu làm anh quái nhân mỉm cười, anh rướn người tới định dụi lên đầu cậu một cái thơm an ủi. Nhưng trước sự bất ngờ của Quetz, Thái Dương bất giác giật lùi khỏi tay anh làm hai người kia giật mình. Mắt cậu ngâng ngấng nước vì sợ, rồi cậu chợt nhận ra điều mình vừa làm, miệng nói lí nhí câu xin lỗi, Thái Dương mở cửa biến vào phòng, để lại Quetz đứng cùng Mỹ Nguyệt bối rối trước cửa phòng anh. Lợi đã chạy xuống cầu thang, chỉ còn cô thiếu nữ và anh quái nhân, Quetz đứng dậy, tiếng khóc thút thít làm tai anh giật giật. Anh nhìn xuống cùng lúc cô nhìn lên, cả hai nhận ra cảm giác đau buồn và bất lực vì không thể bảo vệ cậu bé cần họ nhất trong mắt nhau. Mỹ Nguyệt gục đầu lên ngực Quetz, cả hai im lặng và đứng yên như hai pho tượng trừ những giọt nước mắt rơi lã chã xuống nền gỗ.
***
Thái Dương nhìn những vết bầm và vết bấu trên cơ thể mình trước khi mặc chiếc áo thun xanh vào, chiếc quần dài và áo khoác cổ rùa mà bà Marcela đã mua cho sẽ che chúng. Nhưng mặt của cậu thì không như vậy. Cậu bé tóc trắng thở dài, định sẽ nhờ Quetz và Mỹ Nguyệt lấy thứ bột phấn gì đó thoa lên. Thái Dương chãi lại tóc, cậu để nó xõa ra, quá mệt mỏi để cột nó lên thành chiếc đuôi ngựa nhỏ sau đầu như thường. Cậu bé tóc trắng giật tấm ga khỏi giường, tay nhồi nó vào cái giỏ cạnh góc phòng trước khi kịp nhận ra thứ gì ở trên đó. Xong xuôi, Thái Dương mở cửa phòng bước ra, ngay lặp tức dừng lại khi thấy khuôn mặt giống mình, nếu không phải vì bộ đồ và những chiếc kẹp tóc thì cậu đã nghĩ rằng ai đó vừa đặt một tấm gương trước cửa cậu.
– Thái Dương! – Linh nhảy cẫng lên và ôm chầm lấy cậu bé tóc trắng, qua một tuần làm quen, họ đã trở thành bạn tốt.
Cô Homunculus trạc tuổi cậu ghì lấy Thái Dương làm cậu khẽ kêu lên, cô quá vui vì đã gần một tuần mới thấy lại cậu. Cậu bé tóc trắng vỗ lưng bạn mình, mắt cậu chợt thấy Mỹ Nguyệt đang khóc trên ngực Quetz, ngực cậu chợt thắt lại nhưng cái ôm của Linh làm cậu xao nhãn. Cô nắm lấy tay cậu kéo xuống cậu thang, mặc cho bé tóc trắng không chịu đi, cô vẫn cứ kéo. Cả hai chạy qua hành lang bên dưới, ra ngoài phòng sinh hoạt chung rộng gần gấp rưỡi phòng của mỗi người, nơi phần còn lại của cái gia đình “chắp vá” của họ đang chờ.
Anh chàng Mi-go Ngân Thứ đang ngồi trên chiếc sofa đặt cạnh bên chiếc bàn dài ở giữa phòng, tay và ba cái “đuôi” mò mẫm món máy móc gì đó, vừa nghe động, anh quay qua và thốt lên:
– Rin! Thái Dương!
Anh chạy tới và ôm chặt cậu bé tóc trắng, dù trông không nhỉnh hơn cậu bao nhiêu và vẫn trẻ nhất trong số những kẻ bất tử trong nhà, Ngân Thứ đã một ngàn năm trăm năm tuổi. Đôi mắt hai màu của anh nhìn một lượt lên mặt cậu bé tóc trắng, thành viên dễ mến nhất trong gia đình này, nụ cười của anh chảy xệ xuống khi anh đặt các đầu ngón tay lên những vết bầm trên má cậu. Linh cũng chớp mắt nhìn qua, cô bỏ tay Thái Dương ra rồi rướn người tới, mặt cắt không còn một giọt máu khi thấy những vết bầm trên mặt cậu.
– Chuyện gì đã xảy ra với em vậy mon cher petit frère? – Jean bước tới, giọng anh là một hỗn hợp của sự lo lắng và giận dữ. – Đứa enfoiré nào làm thế với em hả Thái Dương?
Cậu bé tóc trắng lắc đầu nguầy nguậy, không dám nói lên lời nào. Ngân Thứ chớp chớp mắt và mỉm cười trấn an, tay vỗ vỗ lên vai Thái Dương và nói:
– Không sao đâu Thái Dương. Em không cần phải nói với tụi anh ngay, tụi anh chỉ mừng vì em cuối cùng cũng ở đây cùng tụi anh.
– Ngân Thứ nói đúng đó Jean. Thái Dương sẽ nói cho chúng ta biết khi thằng bé thấy thời điểm thích hợp. – Quetz cùng Mỹ Nguyệt bước xuống, điện tích nổ lốp bốp trong lòng bàn tay anh khi anh gầm gừ: – Tôi sẽ cho thằng khốn nào làm việc này với thằng bé biết thế nào là địa ngục trần gian.
– Thái Dương.
Cậu bé tóc trắng cứng đờ người, thế giới xung quanh cậu như mờ đi vào bóng tối. Cậu không thể thở. Hắn đan ở đó. Hắn đang ở trước mặt cậu. Giọng của hắn mượt mà, đầy đe dọa và thật kinh tởm. Thái Dương muốn chạy đi, không, cậu phải chạy đi, trước khi Hắn tiến tới và chạm vào cậu, làm cậu gào khóc và không thể ngừng được.
Yith mỉm cười, gã người da đỏ đứng dậy khỏi góc phòng khuất sau một chậu cây, ánh nhìn của hắn không hề có ý gì chối bỏ những gì hắn đã làm, những gì hắn đã nói. Gã bước tới gần hơn, bàn tay đưa ra định chạm vào má của cậu bé tóc trắng, đôi môi nở nụ cười thánh thiện khi đón cậu ở Thần Lâm hai tuần trước. Thái Dương trong vô thức bước giật lùi, lưng cậu va chạm nhẹ vào người Quetz đang bước vào. Anh quái nhân đặt một tay lên vai cậu bé tóc trắng, cậu ngay lặp tức quay người nắm chặt lấy áo anh, đôi môi hồng nhạt khẽ lắp bắp, cầu xin gã kia đừng chạm vào cậu.
Hai con mắt hổ phách của anh quái nhân mở to, anh nhìn quanh định tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng rõ rằng anh là người duy nhất nhận ra sự sợ hãi của Thái Dương. Lợi, Mỹ Nguyệt và Linh đã chạy ra sau bếp để bàn xem nên làm món gì để giúp Thái Dương vui lên. Jean và Ngân Thứ đang đứng ở góc phòng đối diện và cãi nhau, anh quái nhân bảo đáng lẽ ra phải lắp máy quay giám sát, anh Mi-go nói là phụ tùng đắt và khó tìm.
Chỉ còn lại ba người đứng ở cửa phòng sinh hoạt chung dẫn vào hành lang phòng riêng, sự im lặng bao trùm cả ba, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thở run run và tiếng lắp bắp của cậu bé tóc trắng. Theo bản năng, Quetz quỳ một chân xuồng, từ từ và chầm chậm để tay Thái Dương mò mẫm lên ngực anh, những ngón tay bấu lấy ngực áo trong khi cậu bé đặt đầu lên vai anh, cả cơ thể run rẩy như bị rét. Anh quái nhân trở nên căng thẳng, tay vuốt ve đầu và lưng cậu bé, tai cố nghe xem cậu đang cố nói gì qua đôi môi đang đập vào nhau và tiếng thở gấp gáp, chứa đầy sợ hãi. Đôi mắt bối rối của Quetz nhìn sang Yith, định cầu cứu người huynh trưởng của mình, ngay khi mắt cả hai vừa chạm nhau, anh không thể quay đi. Có thể Yith không để ý nhưng Quetz quan sát gã với sự tò mò và bối rối, gã người da đỏ đang nhìn Thái Dương, nhưng không phải với vẻ tội nghiệp hay đồng cảm, mà là giận dữ và kinh tởm. Anh quái nhân quay đi, tập trung vào cậu bé tóc trắng đang run rẩy trong lòng mình, tiếng nói của cậu đã rõ ràng hơn, nhưng vẫn quá nhanh và nhỏ để tai của Quetz nghe được cậu đang nói gì.
– Không! Không! Không! Không! Không! Đừng mà! Đừng! Đừng mà!
Tất cả mọi người nhảy dựng khi Thái Dương đột ngột hét lên, Jean và Ngân Thứ tức tốc quay mặt lại, thần sắc của cả hai đầy bất ngờ và sợ hãi khi họ phóng tới. Ba người sau bếp cũng chạy tới, khuôn mặt cũng trắng bệch không còn một giọt máu, mắt mở to đầy khiếp đảm. Năm người vây quanh Quetz khi anh cố trấn an cậu bé, hai tay giữ chặt lấy cậu bé tóc trắng vẫn đang khóc thét và giãy giụa. Tay cậu bấu vào lưng Quetz, hai chân khụy xuống rồi lại đẩy lên, cả cơ thể ép sát vào người anh trong một nỗ lực tuyệt vọng để tới gần anh hơn, thậm trí trong vô thức, Thái Dương vẫn nhận ra anh.
– Thái Dương! Anh đây! Ổn rồi! – Vừa nói, Quetz vừa cảm thấy mình chìm tận cổ trong sự bất lực đến đau đớn. Thái Dương không những không bình tĩnh lại, mắt cậu dại đi vì sợ hãi, cú cào cấu của cậu cũng trở nên mạnh hơn khi tay cậu quơ quào trong không khí, hất tay của bất kỳ ai định chạm vào cậu ra. Tiếng hét của cậu bé giờ chỉ còn là tiếng la ó không lời không nghĩa, từng chuyển động của cậu giờ giống như đang cố giằng thoát ra khỏi tay anh quái nhân. Quetz không biết phải nói gì, càng không biết phải làm gì ngoài tuyệt vọng giữ Thái Dương lại, ngăn không cho cậu tự làm mình bị thương.
Đột nhiên Thái Dương ngưng la hét giãy giụa, làm Quetz thở phào nhẹ nhõm trước khi nhận ra cậu mềm oặt trong tay mình. Giờ đến lượt anh quái nhân hốt hoảng, anh đỡ cậu bé tóc trắng bằng một tay, tay kia rờ tìm mạch. Có rồi! Mạch đập yếu nhưng có rồi! Quetz nói lớn cho mọi người biết rồi đặt Thái Dương lên ghế dài theo lời Jean, một chân anh quỳ cạnh cậu, tay giữ lấy bàn tay lạnh của cậu bé một cách lo lắng trong khi mọi người hoảng loạn chạy quanh nhà theo chỉ dẫn của Jean. Ngân Thứ và Mỹ Nguyệt chạy lên khu vườn ở tầng trên cùng để hái thuốc, Lợi đờ người không phản ứng với bất cứ lời lẽ nào trước cảnh cậu vừa thấy, Linh thì chạy đi lấy nước. Jean ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó, tay chắp lại khi anh gục xuống, mệt mỏi, bất lực và bối rối hiện rõ trong từng cái lắc đầu nhẹ và khuôn mặt nhăn nhó.
Chỉ còn lại Yith đứng đầu kia của chiếc ghế dài, mắt gã nhìn Thái Dương với vẻ khinh thường ẩn sau khuôn mặt nhăn nhó, không để ý rằng đôi mắt hổ phách đang lén nhìn gã đầy bối rối và ngờ vực.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!